"Đừng hở ra tí là lại quỳ xuống, đứng lên đi." Tiết Tịnh Kỳ bất đắc dĩ nói.
Nàng ta giống hệt như một pho tượng đá, kéo cũng không nhúc nhích.
Ngọc Thuần nghẹn ngào: "Nếu Vương phi không cho nô tì ở lại, Ngọc Thuần nguyện quỳ mãi không đứng lên."
Cái gì vậy? Tiết Tịnh Kỳ nheo mắt nhìn về phía ánh tà dương trên trời, vòng mặt trời màu đỏ đang tỏa rạng hào quang, cô suy tư một lúc rồi cúi đầu nhìn Ngọc Thuần dưới đất, đưa tay kéo nàng ta lên.
"Cứ đứng dậy trước đã, tạm thời ở lại đi."
Trong mắt Ngọc Thuần hiện rõ vẻ mừng rỡ và cảm kích: "Cảm ơn Vương phi, cảm ơn Vương phi."
Mặc dù giữa đường cứu được một người nhưng có lẽ không sao, dù gì cũng là một cô nương đáng yêu, không biết đi về đâu, giữ lại cũng không tệ.
Lúc rời đi, vẻ mặt Nhục Nghê tràn ngập vẻ nghi ngờ theo sát sau lưng Tiết Tịnh Kỳ, dường như nàng ta muốn nói cái gì đó lại thôi.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn nàng xoắn xuýt đến vậy cũng biết nàng ta đang muốn nói điều gì, nhưng mà rốt cuộc cũng không thể mở lời. Nếu bây giờ là ở thời hiện đại, mọi người đều hết sức đề phòng, hàng xóm sát bên có lúc còn không quen không biết, còn giờ người dân thời cổ đại chất phác, cảm giác tin cậy của mọi người cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Sau khi rời khỏi Bắc viện, Tiết Tịnh Kỳ đi gặp Thích Mặc Thanh, lúc này đây chàng đang ở thư phòng nói chuyện với Lãnh Tước, sau khi đi vào cô cũng ngồi một bên, nha hoàn châm trà xong đều đi ra ngoài hết.
Trùng hợp là lúc cô vừa vào, hai người họ cũng mới nói chuyện xong, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy mình nên nhắc đến chuyện giữ lại Ngọc Thuần với Thích Mặc Thanh một tiếng.
"Mặc Thanh à, tiểu cô nương mà ta cứu được hôm qua ấy, ta định giữ nàng ta lại đây, nàng ta cũng đáng thương lắm..." Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng nói, đôi mắt cô lấp lánh ánh dịu dàng.
Cô còn chuẩn bị một loạt lời kịch chưa nói hết, Thích Mặc Thanh đã gật đầu, thản nhiên đáp: "Ta biết rồi, giữ lại thì cứ giữ."
"Thật à?" Cô hơi kinh ngạc.
Thích Mặc Thanh gật đầu lần nữa, bình thản cúi đầu xem văn kiện trên bàn, nhưng trong mắt chàng vẫn ngập tràn vẻ uy nghiêm và tĩnh lặng, khóe môi dần cong lên.
Giữ người kia lại chưa chắc không phải là chuyện tốt, người đó luôn ở dưới mi mắt của mình thì mới có thể quan sát kỹ.
Lãnh Tước ngồi bên cạnh thoải mái nhấp thêm một ngụm trà, nghe hai người nói chuyện thì hứng thú hỏi lại: "Cô nương nào vậy?"
Lãnh Tước không hiểu nổi, từ ngày hắn mới quen Thích Mặc Thanh, hắn biết chàng ta là loại người không gần nữ sắc, dù là nữ nhân như thế nào đi nữa, chàng ta cũng sẽ không nhìn nhiều, ngoại trừ Tiết Tịnh Kỳ. Nhưng mà bây giờ lại quyết định giữ lại cô nương vừa cứu được hôm qua, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Tiết Tịnh Kỳ cũng nhìn hắn một chút, cô nghĩ Lãnh Tước cũng không phải người ngoài cho nên nói thật luôn: "Hôm qua vừa ra khỏi Hoàng Cung, trên đường đi chúng ta có cứu được một nữ tử suýt bị người ta phi lễ, cô nương đó vẫn đi theo chúng ta, ta bèn dẫn nàng ta về phủ, sấng sớm nay nàng ta quét dọn sạch sẽ tất cả các gian phòng ở Bắc viện, cũng xin có được một miếng ăn, nàng ta cũng là người cố gắng cho nên ta mới tự quyết định giữ nàng ta ở lại.”
Không, không phải là tự quyết định, mà là tiền trảm hậu tấu.
Cô cứ tưởng rằng Thích Mặc Thanh sẽ tức giận lắm kìa, không ngờ chàng lại bình thản đồng ý vậy.
Cứu được một nữ tử giữa đường? Trong lòng Lãnh Tước bỗng hiểu ra gì đó, ánh mắt đột nhiên trầm xuống hẳn, bây giờ người muốn đối nghịch với Minh Vương Phủ không đếm xuể, để ngăn chặn hoạ đến từ bên ngoài, ngay cả người ở trong phủ cũng đã yêu cầu không được thêm vào, sao có thể để một người thình lình xuất hiện ở lại trong phủ được?
Chẳng lẽ Thích Mặc Thanh bị điên rồi hay sao?
Hai mắt Lãnh Tước nhìn chàng ta chăm chú, sắc mặt chàng vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi, hay là trong lòng chàng đã nắm chắc phần hơn, hoặc là chuyện này vốn không hề đáng sợ, nhưng dù lý do của nó có là gì đi nữa, nhất định vẫn phải đề phòng nữ tử kia.
"Đúng là tấm lòng y giả, quả không sai." Lãnh Tước không biết mình nên trả lời như thế nào, thế là hắn thuận miệng tán dương một câu.
Nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ vẫn cứ cảm thấy lời khen này là lạ.
Cô cúi đầu uống một hớp trà: "Tấm lòng y giả à, lẽ nào Lãnh lâu chủ không có sao?"
Câu nói này rất chua, Lãnh Tước thản nhiên nhấp một ngụm trà, sau khi đặt chén xuống, ánh mắt hắn liếc về phía Tiết Tịnh Kỳ bên cạnh, cô đang nhíu chặt đôi mày lại, ánh mắt trong suốt sáng ngời dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, cô nhìn quanh đảo mắt không ngừng, trông có vẻ như buồn bực không biết phải làm sao.
Vốn còn định trêu chọc cô đôi lời, nhưng còn chưa kịp nói, Lãnh Tước tư lự nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra lần này Thích Mặc Thanh đã có tính toán của riêng mình, vì Tiết Tịnh Kỳ, chàng ta lại phải khổ tâm khổ sức rồi.
Ánh mặt trời phản chiếu thành những ánh sáng lung linh rải rác trên tường hồng ngói gạch, ngày thu gió mát thổi đưa, cả bầu trời mây dập dờn bay lượn, trong Hoàng Cung đã quay về lại như lúc ban đầu, giống như thể cảnh huyên náo đêm qua không sót lại chút gì.
"Mai Ninh, giờ nào rồi?" Giọng nói của Địch Quý Phi mang theo mấy phần lười biếng, nàng uể oải nghiêng người nằm trên giường.
Mai Ninh đang canh giữ ở bên ngoài bình phong, vừa nghe có tiếng ở trong thì vào ngay lập tức, nàng ta vừa đẩy lớp màn che màu đỏ ra, vừa trả lời: "Bẩm nương nương, vừa qua giờ Thìn rồi ạ."
"Dậy thôi." Địch Quý Phi vừa nói, nàng ta cũng đứng dậy khỏi giường, Mai Ninh lập tức tới hầu hạ xỏ giày thay áo, nghe nàng ta hỏi tiếp: "Đêm qua Hoàng thượng nghỉ ngơi ở đâu vậy?"
Vẻ mặt Mai Ninh bỗng xấu đi, không biết mình có nên nói thật hay giả vờ không biết, dạo này Hoàng thượng không qua đây nghỉ lại, mặc dù Địch Quý Phi ở ngôi vị Quý Phi, thế nhưng nếu không nhận được ân sủng thì cũng đâu có gì.
Sau một thoáng suy tư, Mai Ninh nhẹ giọng nói: "Bẩm nương nương, đêm qua Hoàng thượng nghỉ ngơi ở cung của Trân Phi."
Vừa dứt lời, Địch Quý Phi thở dài một tiếng khó mà nghe thấy được, cánh tay đang mặc quần áo cũng sững sờ, nàng không nghĩ mình là một nữ nhân sầu khổ, giữa bao nhiêu nữ tử chốn hậu cung, hôm nay nàng có được sủng ái, ngày mai người khác được sủng ái, cứ thế chìm chìm nổi nổi.
Nàng chỉ có thể an ủi mình như vậy, dù là vì lý do gì đi nữa, nàng đều phải duy trì hình tượng một Quý Phi hiền hậu sáng suốt.
Mặc quần áo xong xuôi, Mai Ninh bưng nước vào cho nàng ta trang điểm lại, trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt mình ở trong tấm gương đồng, đường nét tinh tế, màu môi được điểm bằng giấy đỏ, nhưng đáng tiếc là nếp nhăn trên khóe mắt không thể nào che lấp, nữ nhân sợ nhất là thời gian thấm thoắt thoi đưa, vội vàng như nước chảy.
Nàng bừng tỉnh nghĩ tới cảnh Tiết Tịnh Kỳ hát bài hát đó trên sân khấu tối qua, giọng hát êm tai da diết như tiếng chim sơn ca, thậm chí còn hay hơn cả tiếng sơn ca hót.
So với nàng ta, mình chẳng đáng là gì, vừa không còn trẻ lại chẳng có tài năng xuất chúng, ngày càng lụn bại ở trong cung, chỉ có thể dựa vào tương lai của hai nhi tử, đáng tiếc là bây giờ mặt của Thích Mặc Thanh cũng đỡ rồi, hai nhi tử lại có thêm một đối thủ cạnh tranh...
Địch Quý Phi bỗng cảm thấy suy nghĩ này vô cùng đáng sợ, không được, nàng không thể để cho bi kịch đó xảy ra.
"Ôi, ngươi làm ta đau muốn chết! Chải đầu nhẹ thôi?" Địch Quý Phi bỗng lạnh lùng chỉ trích, tóc bị người ta kéo đau cộng với nỗi đau âm ỉ trong lòng khiến cho nàng ta bất giác nổi khùng.
"Xin lỗi, xin lỗi, nương nương, nô tỳ sẽ nhẹ hơn." Mai Ninh hoảng hốt vô cùng, liên tục nhận tội.
Mai Ninh là người mang tới từ nhà mẹ của nàng, trước giờ vẫn luôn đi theo mình, chưa từng phạm sai lầm gì lớn, cũng trung thành tuyệt đối với nàng ta, hôm nay nghĩ đến chuyện đó mà nổi giận, vì thế giọng điệu mới nặng nề hơn hẳn, nàng ta cố bình tĩnh lại.
"Lát nữa chúng ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nhân tiện mang theo kỳ phượng huyết ngọc mà mấy tháng trước phụ thân ta mang từ Sơn Tây về tặng cho nàng." Sắc mặt Địch Quý Phi dần khá hơn một chút, nhẹ nhàng nói với Mai Ninh.
Kỳ phượng huyết ngọc? Mai Ninh cũng biết gốc gác của vật này, đây là loại ngọc hiếm có khắp thế gian, nàng mím môi nói: "Nương nương, đây là đồ mà lão gia cho ngài, bình thường ngài còn không nỡ dùng..."
Muốn đánh được sói thì không sợ phí giày, Địch Quý Phi cắn răng, nàng ta chỉ muốn đưa đồ tốt cho Doãn Hoàng hậu, hai người có thể hợp tác với nhau làm gì đó.
"Đừng dài dòng nữa, nhanh đi vào kho chọn nó đi, nhớ gói lại cho đẹp.” Địch Quý Phi dứt lòng, nàng ta nhắm mắt lại, cứ nghĩ đến nó là lại thấy đau lòng.
Mai Ninh cũng không lắm lời nữa, nàng ta cắm cây trâm ngọc cuối cùng lên trên đầu Quý Phi rồi sai người bưng đồ ăn sáng vào trong, mình mới đi vào kho.
Sau khi ăn sáng xong, Địch Quý Phi dẫn Mai Ninh đi tới cung của Doãn Hoàng hậu.
Doãn Hoàng hậu lạnh nhạt như thể đã sớm đoán được sẽ có người đến thăm, nàng ta đã cho nha hoàn chuẩn bị trà, nhìn thấy Địch Quý Phi đi vào thì cười khẽ: "Đến rồi à, lại đây ngồi đi."
"Từ đằng xa mà đã ngửi thấy hương trà trong cung của Hoàng hậu nương nương rồi." Địch Quý Phi nói xong thì uống một hớp, quả nhiên mùi trà thơm phảng phất.
Doãn Hoàng hậu vuốt ve món đồ trang sức bằng ngọc lung linh ở trên đầu, từ tốn nói: "Trà này là do Hoàng thượng thưởng, nếu muội muội thấy thơm, chẳng lẽ Hoàng thượng không thưởng cho muội à? Nữ tử chúng ta đều phải dựa vào Hoàng thượng mà sống qua ngày cả, được Hoàng thượng yêu thích mới là quan trọng nhất."
Nghe nàng ta nói thế, Địch Quý Phi chỉ cảm thấy vẻ mặt già nua của mình đỏ bừng lên, cũng không dám nói năng gì nữa, trong lòng nàng ta vẫn nhớ mục đích tới đây ngày hôm nay, cho nên người ta có nói gì thì mình cũng phải nghe.
"Vâng, tỷ tỷ nói không sai, chúng ta đã hoa tàn ít bướm, muốn so sánh với mấy người mới vào trong cung thì sao được, cho nên cứ thỏa mãn hài lòng là được rồi." Địch Quý Phi xúc động đáp lời, ai rồi cũng sẽ đến bước này, nàng ta cũng không là ngoại lệ.
Có thể đi tới được vị trí Quý Phi này thì đâu thể thiếu vẻ đẹp và trí tuệ.
Trong lòng Doãn Hoàng hậu lạnh căm, không biết nàng ta đang tính toán điều gì, nhưng vẻ mặt thì không hề thay đổi vẫn tươi cười như trước, nàng muốn nghe xem tiếp sau đó Địch Quý Phi sẽ nói cái gì đây, có thể diễn tiếp vở tuồng này đến bao giờ.
"Muội muội còn trẻ như vậy, còn có hai nhi tử, sau này có gì còn sợ nữa? Bọn tỷ muội cũng hâm mộ muội lắm!"
Nàng ta giống hệt như một pho tượng đá, kéo cũng không nhúc nhích.
Ngọc Thuần nghẹn ngào: "Nếu Vương phi không cho nô tì ở lại, Ngọc Thuần nguyện quỳ mãi không đứng lên."
Cái gì vậy? Tiết Tịnh Kỳ nheo mắt nhìn về phía ánh tà dương trên trời, vòng mặt trời màu đỏ đang tỏa rạng hào quang, cô suy tư một lúc rồi cúi đầu nhìn Ngọc Thuần dưới đất, đưa tay kéo nàng ta lên.
"Cứ đứng dậy trước đã, tạm thời ở lại đi."
Trong mắt Ngọc Thuần hiện rõ vẻ mừng rỡ và cảm kích: "Cảm ơn Vương phi, cảm ơn Vương phi."
Mặc dù giữa đường cứu được một người nhưng có lẽ không sao, dù gì cũng là một cô nương đáng yêu, không biết đi về đâu, giữ lại cũng không tệ.
Lúc rời đi, vẻ mặt Nhục Nghê tràn ngập vẻ nghi ngờ theo sát sau lưng Tiết Tịnh Kỳ, dường như nàng ta muốn nói cái gì đó lại thôi.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn nàng xoắn xuýt đến vậy cũng biết nàng ta đang muốn nói điều gì, nhưng mà rốt cuộc cũng không thể mở lời. Nếu bây giờ là ở thời hiện đại, mọi người đều hết sức đề phòng, hàng xóm sát bên có lúc còn không quen không biết, còn giờ người dân thời cổ đại chất phác, cảm giác tin cậy của mọi người cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Sau khi rời khỏi Bắc viện, Tiết Tịnh Kỳ đi gặp Thích Mặc Thanh, lúc này đây chàng đang ở thư phòng nói chuyện với Lãnh Tước, sau khi đi vào cô cũng ngồi một bên, nha hoàn châm trà xong đều đi ra ngoài hết.
Trùng hợp là lúc cô vừa vào, hai người họ cũng mới nói chuyện xong, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy mình nên nhắc đến chuyện giữ lại Ngọc Thuần với Thích Mặc Thanh một tiếng.
"Mặc Thanh à, tiểu cô nương mà ta cứu được hôm qua ấy, ta định giữ nàng ta lại đây, nàng ta cũng đáng thương lắm..." Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng nói, đôi mắt cô lấp lánh ánh dịu dàng.
Cô còn chuẩn bị một loạt lời kịch chưa nói hết, Thích Mặc Thanh đã gật đầu, thản nhiên đáp: "Ta biết rồi, giữ lại thì cứ giữ."
"Thật à?" Cô hơi kinh ngạc.
Thích Mặc Thanh gật đầu lần nữa, bình thản cúi đầu xem văn kiện trên bàn, nhưng trong mắt chàng vẫn ngập tràn vẻ uy nghiêm và tĩnh lặng, khóe môi dần cong lên.
Giữ người kia lại chưa chắc không phải là chuyện tốt, người đó luôn ở dưới mi mắt của mình thì mới có thể quan sát kỹ.
Lãnh Tước ngồi bên cạnh thoải mái nhấp thêm một ngụm trà, nghe hai người nói chuyện thì hứng thú hỏi lại: "Cô nương nào vậy?"
Lãnh Tước không hiểu nổi, từ ngày hắn mới quen Thích Mặc Thanh, hắn biết chàng ta là loại người không gần nữ sắc, dù là nữ nhân như thế nào đi nữa, chàng ta cũng sẽ không nhìn nhiều, ngoại trừ Tiết Tịnh Kỳ. Nhưng mà bây giờ lại quyết định giữ lại cô nương vừa cứu được hôm qua, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Tiết Tịnh Kỳ cũng nhìn hắn một chút, cô nghĩ Lãnh Tước cũng không phải người ngoài cho nên nói thật luôn: "Hôm qua vừa ra khỏi Hoàng Cung, trên đường đi chúng ta có cứu được một nữ tử suýt bị người ta phi lễ, cô nương đó vẫn đi theo chúng ta, ta bèn dẫn nàng ta về phủ, sấng sớm nay nàng ta quét dọn sạch sẽ tất cả các gian phòng ở Bắc viện, cũng xin có được một miếng ăn, nàng ta cũng là người cố gắng cho nên ta mới tự quyết định giữ nàng ta ở lại.”
Không, không phải là tự quyết định, mà là tiền trảm hậu tấu.
Cô cứ tưởng rằng Thích Mặc Thanh sẽ tức giận lắm kìa, không ngờ chàng lại bình thản đồng ý vậy.
Cứu được một nữ tử giữa đường? Trong lòng Lãnh Tước bỗng hiểu ra gì đó, ánh mắt đột nhiên trầm xuống hẳn, bây giờ người muốn đối nghịch với Minh Vương Phủ không đếm xuể, để ngăn chặn hoạ đến từ bên ngoài, ngay cả người ở trong phủ cũng đã yêu cầu không được thêm vào, sao có thể để một người thình lình xuất hiện ở lại trong phủ được?
Chẳng lẽ Thích Mặc Thanh bị điên rồi hay sao?
Hai mắt Lãnh Tước nhìn chàng ta chăm chú, sắc mặt chàng vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi, hay là trong lòng chàng đã nắm chắc phần hơn, hoặc là chuyện này vốn không hề đáng sợ, nhưng dù lý do của nó có là gì đi nữa, nhất định vẫn phải đề phòng nữ tử kia.
"Đúng là tấm lòng y giả, quả không sai." Lãnh Tước không biết mình nên trả lời như thế nào, thế là hắn thuận miệng tán dương một câu.
Nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ vẫn cứ cảm thấy lời khen này là lạ.
Cô cúi đầu uống một hớp trà: "Tấm lòng y giả à, lẽ nào Lãnh lâu chủ không có sao?"
Câu nói này rất chua, Lãnh Tước thản nhiên nhấp một ngụm trà, sau khi đặt chén xuống, ánh mắt hắn liếc về phía Tiết Tịnh Kỳ bên cạnh, cô đang nhíu chặt đôi mày lại, ánh mắt trong suốt sáng ngời dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, cô nhìn quanh đảo mắt không ngừng, trông có vẻ như buồn bực không biết phải làm sao.
Vốn còn định trêu chọc cô đôi lời, nhưng còn chưa kịp nói, Lãnh Tước tư lự nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra lần này Thích Mặc Thanh đã có tính toán của riêng mình, vì Tiết Tịnh Kỳ, chàng ta lại phải khổ tâm khổ sức rồi.
Ánh mặt trời phản chiếu thành những ánh sáng lung linh rải rác trên tường hồng ngói gạch, ngày thu gió mát thổi đưa, cả bầu trời mây dập dờn bay lượn, trong Hoàng Cung đã quay về lại như lúc ban đầu, giống như thể cảnh huyên náo đêm qua không sót lại chút gì.
"Mai Ninh, giờ nào rồi?" Giọng nói của Địch Quý Phi mang theo mấy phần lười biếng, nàng uể oải nghiêng người nằm trên giường.
Mai Ninh đang canh giữ ở bên ngoài bình phong, vừa nghe có tiếng ở trong thì vào ngay lập tức, nàng ta vừa đẩy lớp màn che màu đỏ ra, vừa trả lời: "Bẩm nương nương, vừa qua giờ Thìn rồi ạ."
"Dậy thôi." Địch Quý Phi vừa nói, nàng ta cũng đứng dậy khỏi giường, Mai Ninh lập tức tới hầu hạ xỏ giày thay áo, nghe nàng ta hỏi tiếp: "Đêm qua Hoàng thượng nghỉ ngơi ở đâu vậy?"
Vẻ mặt Mai Ninh bỗng xấu đi, không biết mình có nên nói thật hay giả vờ không biết, dạo này Hoàng thượng không qua đây nghỉ lại, mặc dù Địch Quý Phi ở ngôi vị Quý Phi, thế nhưng nếu không nhận được ân sủng thì cũng đâu có gì.
Sau một thoáng suy tư, Mai Ninh nhẹ giọng nói: "Bẩm nương nương, đêm qua Hoàng thượng nghỉ ngơi ở cung của Trân Phi."
Vừa dứt lời, Địch Quý Phi thở dài một tiếng khó mà nghe thấy được, cánh tay đang mặc quần áo cũng sững sờ, nàng không nghĩ mình là một nữ nhân sầu khổ, giữa bao nhiêu nữ tử chốn hậu cung, hôm nay nàng có được sủng ái, ngày mai người khác được sủng ái, cứ thế chìm chìm nổi nổi.
Nàng chỉ có thể an ủi mình như vậy, dù là vì lý do gì đi nữa, nàng đều phải duy trì hình tượng một Quý Phi hiền hậu sáng suốt.
Mặc quần áo xong xuôi, Mai Ninh bưng nước vào cho nàng ta trang điểm lại, trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt mình ở trong tấm gương đồng, đường nét tinh tế, màu môi được điểm bằng giấy đỏ, nhưng đáng tiếc là nếp nhăn trên khóe mắt không thể nào che lấp, nữ nhân sợ nhất là thời gian thấm thoắt thoi đưa, vội vàng như nước chảy.
Nàng bừng tỉnh nghĩ tới cảnh Tiết Tịnh Kỳ hát bài hát đó trên sân khấu tối qua, giọng hát êm tai da diết như tiếng chim sơn ca, thậm chí còn hay hơn cả tiếng sơn ca hót.
So với nàng ta, mình chẳng đáng là gì, vừa không còn trẻ lại chẳng có tài năng xuất chúng, ngày càng lụn bại ở trong cung, chỉ có thể dựa vào tương lai của hai nhi tử, đáng tiếc là bây giờ mặt của Thích Mặc Thanh cũng đỡ rồi, hai nhi tử lại có thêm một đối thủ cạnh tranh...
Địch Quý Phi bỗng cảm thấy suy nghĩ này vô cùng đáng sợ, không được, nàng không thể để cho bi kịch đó xảy ra.
"Ôi, ngươi làm ta đau muốn chết! Chải đầu nhẹ thôi?" Địch Quý Phi bỗng lạnh lùng chỉ trích, tóc bị người ta kéo đau cộng với nỗi đau âm ỉ trong lòng khiến cho nàng ta bất giác nổi khùng.
"Xin lỗi, xin lỗi, nương nương, nô tỳ sẽ nhẹ hơn." Mai Ninh hoảng hốt vô cùng, liên tục nhận tội.
Mai Ninh là người mang tới từ nhà mẹ của nàng, trước giờ vẫn luôn đi theo mình, chưa từng phạm sai lầm gì lớn, cũng trung thành tuyệt đối với nàng ta, hôm nay nghĩ đến chuyện đó mà nổi giận, vì thế giọng điệu mới nặng nề hơn hẳn, nàng ta cố bình tĩnh lại.
"Lát nữa chúng ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nhân tiện mang theo kỳ phượng huyết ngọc mà mấy tháng trước phụ thân ta mang từ Sơn Tây về tặng cho nàng." Sắc mặt Địch Quý Phi dần khá hơn một chút, nhẹ nhàng nói với Mai Ninh.
Kỳ phượng huyết ngọc? Mai Ninh cũng biết gốc gác của vật này, đây là loại ngọc hiếm có khắp thế gian, nàng mím môi nói: "Nương nương, đây là đồ mà lão gia cho ngài, bình thường ngài còn không nỡ dùng..."
Muốn đánh được sói thì không sợ phí giày, Địch Quý Phi cắn răng, nàng ta chỉ muốn đưa đồ tốt cho Doãn Hoàng hậu, hai người có thể hợp tác với nhau làm gì đó.
"Đừng dài dòng nữa, nhanh đi vào kho chọn nó đi, nhớ gói lại cho đẹp.” Địch Quý Phi dứt lòng, nàng ta nhắm mắt lại, cứ nghĩ đến nó là lại thấy đau lòng.
Mai Ninh cũng không lắm lời nữa, nàng ta cắm cây trâm ngọc cuối cùng lên trên đầu Quý Phi rồi sai người bưng đồ ăn sáng vào trong, mình mới đi vào kho.
Sau khi ăn sáng xong, Địch Quý Phi dẫn Mai Ninh đi tới cung của Doãn Hoàng hậu.
Doãn Hoàng hậu lạnh nhạt như thể đã sớm đoán được sẽ có người đến thăm, nàng ta đã cho nha hoàn chuẩn bị trà, nhìn thấy Địch Quý Phi đi vào thì cười khẽ: "Đến rồi à, lại đây ngồi đi."
"Từ đằng xa mà đã ngửi thấy hương trà trong cung của Hoàng hậu nương nương rồi." Địch Quý Phi nói xong thì uống một hớp, quả nhiên mùi trà thơm phảng phất.
Doãn Hoàng hậu vuốt ve món đồ trang sức bằng ngọc lung linh ở trên đầu, từ tốn nói: "Trà này là do Hoàng thượng thưởng, nếu muội muội thấy thơm, chẳng lẽ Hoàng thượng không thưởng cho muội à? Nữ tử chúng ta đều phải dựa vào Hoàng thượng mà sống qua ngày cả, được Hoàng thượng yêu thích mới là quan trọng nhất."
Nghe nàng ta nói thế, Địch Quý Phi chỉ cảm thấy vẻ mặt già nua của mình đỏ bừng lên, cũng không dám nói năng gì nữa, trong lòng nàng ta vẫn nhớ mục đích tới đây ngày hôm nay, cho nên người ta có nói gì thì mình cũng phải nghe.
"Vâng, tỷ tỷ nói không sai, chúng ta đã hoa tàn ít bướm, muốn so sánh với mấy người mới vào trong cung thì sao được, cho nên cứ thỏa mãn hài lòng là được rồi." Địch Quý Phi xúc động đáp lời, ai rồi cũng sẽ đến bước này, nàng ta cũng không là ngoại lệ.
Có thể đi tới được vị trí Quý Phi này thì đâu thể thiếu vẻ đẹp và trí tuệ.
Trong lòng Doãn Hoàng hậu lạnh căm, không biết nàng ta đang tính toán điều gì, nhưng vẻ mặt thì không hề thay đổi vẫn tươi cười như trước, nàng muốn nghe xem tiếp sau đó Địch Quý Phi sẽ nói cái gì đây, có thể diễn tiếp vở tuồng này đến bao giờ.
"Muội muội còn trẻ như vậy, còn có hai nhi tử, sau này có gì còn sợ nữa? Bọn tỷ muội cũng hâm mộ muội lắm!"
Danh sách chương