Màn đêm lại dần buông xuống, bầu trời đêm đen kịt giăng kín mây đen, không có lấy một ánh sao trên nền trời.
Cả bầu trời trông thật u ám và trầm mặc.
Xuống xe ngựa, hai người cùng nhau tiến vào Ôn Vương phủ.
Mới vừa đi tới giữa sân, Ôn Vương đã muốn đi theo bước chân của Tiết Tịnh Kỳ, cùng nhau đến Lục Nguyên Cư.
Nhưng mới chỉ đi được mấy bước, liền bị Tiết Tịnh Kỳ cự tuyệt.
"Vương gia, tối nay ta thật sự muốn xem sách thuốc, bên cạnh có người quấy rầy thì không hay lắm, hay là mời ngài tối nay đến phòng của Vương phi nghỉ ngơi." Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu thi lễ, cung kính từ chối.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Ôn Vương bị người khác cự tuyệt, cả người ngẩn ra, toàn thân không kịp phản ứng, chỉ kịp nhìn vào mắt của Tiết Tịnh Kỳ.
"Đúng đúng, nàng nghiên cứu y thư cần phải được yên tĩnh, nàng đi đi, ta đứng đây nhìn nàng đi." Ôn Vương không như dự tính lại không đòi theo sau.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu một cái, Hàn Nguyệt bên cạnh đỡ cô từng bước từng bước đi về Lục Nguyên Cư.
Bóng lưng cô dần dần biến mất ở trong tầm mắt của hắn, quẹo qua dặng liễu trước hành lang dài, chỉ còn lại khoảng không cùng bóng tối.
"Vương gia, ngài sao vậy?" thị vệ bên người Ôn Vương hỏi.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Ôn Vương chỉ vì nhìn theo bóng một người đàn bà rời đi, mà toàn thân bất động như vậy.
"Không sao, về...!Thư phòng." Ôn Vương không chút hoài nghi, xoay người đi về phía thư phòng.
Vốn dĩ cũng muốn đi Liên Phù Uyển nhìn một chút, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt ai oán, tức giận của Doãn Tiêu La, liền gạt ngay đi ý nghĩ này.
Hàn Nguyệt chắc chắn sau lưng không có ai theo sau, mới lặng lẽ đi theo người Tiết Tịnh Kỳ, một đường đưa cô đi thẳng đến cửa sau Ôn Vương phủ.
Cửa sau không đóng chặt, Tiết Tịnh Kỳ rút nhẹ chốt một cái cửa liền mở ra.
"Công chúa, nô tỳ sẽ đến chỗ Ôn Vương để nghe ngóng từng nhất cử nhất động của hắn, nếu có động tĩnh gì sẽ làm ám hiệu cho người ngay." Hàn Nguyệt hướng cô gật đầu.
Tiết Tịnh Kỳ tin tưởng Hàn Nguyệt, không nói một lời xoay người bước khỏi cửa.
Trong con ngõ nhỏ bên ngoài Ôn Vương phủ từ lúc nào đã đậu một cỗ xe ngựa, thân xe màu đen nổi bật trong tuyết, nhưng ngược lại cũng có mấy phần khiêm tốn.
Ngồi trong xe ngựa Giả Sơn thấy cô đi ra, lập tức mở cửa xe ngựa, để cô đi vào.
Thích Mặc Thanh lãnh đạm ngồi ở bên trong, trong xe ngựa không khí vô cùng ấm áp, hai tay Tiết Tịnh Kỳ lạnh như băng bị hắn nắm chặt lấy.
"Làm sao nàng biết dùng bồ câu đưa tin cho A Lạc Lan? Lúc nãy thấy ta là đã xảy ra chuyện gì sao?" Thích Mặc Thanh hỏi.
Đương nhiên là có chuyện rất quan trọng, nếu không cô cũng sẽ không dễ dàng như vậy dùng bồ câu đưa tin cho hắn.
"Hôm nay ta vào cung gặp Địch Quý Phi."
Thích Mặc Thanh vẫn nắm chặt tay cô, thờ ơ nói: "Ta biết."
Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn: "Trong người Địch Quý Phi đang bị trúng độc, ta không tra ra được, hẳn là một loại độc đặc thù của vùng Tây Cương.”
Thích Mặc Thanh không nói gì, đem bàn tay lạnh như băng của cô đặt ở bàn tay to của mình xoa vào nhau.
"Lúc này bà ta không thể chết được, vẫn chưa tra ra được chuyện gì cả." Tiết Tịnh Kỳ nhìn hắn không đếm xỉa tới dáng vẻ, liền nắm lấy cằm hắn, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình.
Râu cằm cọ vào tay cô, trong lòng bàn tay Tiết Tịnh Kỳ có chút ngứa ngáy, nhưng là, hắn liền một câu nói đều không nói với cô?
"Bà ta đương nhiên phải sống.
Gặp phải độc dược khó giải sao? Có muốn hay không để ta giúp nàng nhờ Li Tiêu nhìn một chút, mặc dù gần đây hắn đang ngao du sơn thủy, nhưng về y thuật vẫn rất cao minh." Thích Mặc Thanh hẳn nhiên không coi câu hỏi của cô là gì, thuận miệng liền nói.
Cuộc đối thoại của hai ngượi họ rõ ràng không cùng một chủ đề, Tiết Tịnh Kỳ nghiêm túc hỏi: "Địch quý phi trúng độc, có thật là chàng không biết chuyện gì?"
Theo lời hắn, có lẽ hắn vẫn chưa biết chuyện gì, chẳng lẽ hắn không phải kẻ đã ra tay hạ độc?
Nghe những lời này của cô, Thích Mặc Thanh lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mắt cô, lạnh lùng mở miệng: "Nàng hoài nghi là do ta làm?"
Tiết Tịnh Kỳ chớp mắt mấy cái, giống như đang hỏi chẳng lẽ không phải?
Hạ độc là loại chuyện hắn sẽ làm hay sao? Bất quá nhìn dáng vẻ nghi ngờ của cô, nếu như không giải thích rõ, xem ra cô sẽ rất tức giận.
Thích Mặc Thanh có chút miễn cưỡng ra dấu đầu hàng: "Chuyện này không hề liên quan đến ta.
Chỉ là làm cho Doãn Tiêu La rơi xuống nước là do ta cho người làm, ta thừa nhận."
Tiết Tịnh Kỳ lập tức ngơ ngẩn, có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt lộ ra tia nghi ngờ: "Doãn Tiêu La rơi xuống nước là do chàng cho người làm? Tại sao?"
Cô vẫn cho rằng Doãn Tiêu La là do tuyết đọng nên mới trượt ngã, không cẩn thận lại rơi xuống hồ, không nghĩ tới sau lưng lại có ẩn tình khác.
"Sau khi Doãn Tiêu La rơi xuống nước, ta liền cho người giả trang thành người của Ôn Vương lừa nàng ta nghĩ chuyện này là do Ôn Vương làm, để cho nàng ta sinh hận ý với Ôn Vương." Thích Mặc Thanh không chút ngần ngại đem động cơ nói ra.
"Chàng muốn ly gián quan hệ của hai người bọn họ sao? Nhưng Doãn Tiêu La đối với Ôn Vương vô cùng thâm tình, nếu như nàng biết chuyện này là do Ôn Vương làm, cũng sẽ bí mật cho người đi thăm dò, vạn nhất tra ra thì làm thế nào?" Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày nói.
Muốn lợi dụng chuyện này để cho Doãn Tiêu La sinh hận ý với Ôn Vương, quả thật khả năng không lớn.
Mà nếu có tra ra được thật sự là Ôn Vương làm, cũng chưa chắc có thể ly gián được cảm tình của hai người.
Thích Mặc Thanh gật đầu một cái, hiển nhiên là đã cân nhắc đến chuyện này, dù sao mọi chuyện cũng đã nằm trong tay hắn, có gì sẽ phát triển sau, còn bây giờ cũng không phải là vấn đề lớn.
"Dù sao cũng còn nhiều cơ hội, chỉ cần mọi chuyện vẫn nằm trong tay là được." Thích Mặc Thanh nhàn nhạt nói.
Nhìn phản ứng của hắn, có vẻ như không quá bận tâm đến chuyện này, dường như thành công hay không thì cũng không can hệ gì đến hắn.
Tiết Tịnh Kỳ biết hắn ta đang nghĩ gì, cũng không nói thêm gì nữa, cuối cùng, hắn tựa như nhớ ra gì đó nói: "Người của ta đã được an bài hết rồi, đây là bức họa vẽ các nàng, nàng trước xem một chút, có chuyện gì có thể phân phó các nàng."
Thích Mặc Thanh từ trong ngực mình lấy ra một cuốn sách nhỏ, đặt lên tay Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ tiện tay lật hai trang sách, nhìn bên trong bức họa, chỉ cảm thấy hết sức quen mắt, nhưng cũng không tài nào nhận ra được.
" Đông Vân bên người Doãn Tiêu La, Tây Uyển bên người Ôn Vương, ta chỉ mới thấy mặt 2 người này, những người còn lại ta không nhận ra."
"Nha hoàn trong thư phòng của Ôn Vương, nha hoàn trong phòng bếp, nha hoàn giặt quần áo, nha hoàn dâng trà,…ta còn cài cắm rất nhiều người, nàng không thể nào biết hết được.
Chẳng qua muốn nàng làm quen một chút, nếu có chuyện gì, các nàng cũng sẽ tới tìm nàng, nghe theo phân phó của nàng." Thích Mặc Thanh nhàn nhạt cười.
Xem ra an bài đều rất chu toàn, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, cúi đầu nghiêm túc xem sách, từng người một ghi nhớ dáng vẻ của các nàng.
Trước khi đi, cô để lại cho Thích Mặc Thanh, nếu mang tới phủ Ôn Vương cũng không phải hoàn toàn an toàn, nếu như bị phát hiện, nhất định sẽ không tránh khỏi bị hoài nghi.
"Đúng rồi, chuyện Địch quý phi trúng độc chàng cũng nhớ điều tra một chút, nhất định không hề đơn giản như vậy." Tiết Tịnh Kỳ nói trước khi rời khỏi xe.
" Được rồi, chính nàng cũng cẩn thận một chút, cách hắn xa một chút." Thích Mặc Thanh vẫn như cũ không thôi nhìn bóng lưng cô rời đi.
Xuống xe ngựa, Tiết Tịnh Kỳ rất nhanh quay trở lại Ôn Vương phủ, dọc đường đi cũng không gặp nha hoàn nào, có lẽ đều được phân phó đến trông nom Liên Phù Uyển.
Bên trong Liên Phù Uyển, ánh nến ảm đạm, mờ ảo, vài ngọn đèn lưa thưa thỉnh thoảng lóe lên.
Lúc này Doãn Tiêu La mới chậm rãi mở hai mắt, chỉ cảm thấy phía sau cổ truyền đến một trận đau nhức.
Nàng ta muốn ngồi dậy nhưng cổ quá đau nhức buộc phải nằm lại xuống giường.
"Đông Vân...!Đông Vân..." Doãn Tiêu La khàn giọng gọi.
Đông Vân một mực vẫn giữ ở cửa giờ mới từ từ đi vào, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, nhàn nhạt nói: "Vương phi có gì phân phó?"
Doãn Tiêu La liếc nàng một cái: “Lỗ tai ngươi điếc hay sao? Kêu ngươi như vậy nhiều lần như vậy cũng không nghe thấy? Ta hỏi ngươi, cổ ta là xảy ra chuyện gì? Làm sao lại đau như vậy? Còn nữa, không phải ta muốn vào cung sao? Sao giờ lại nằm ở đây?"
Trên mặt Đông Vân không lộ chút hoảng hốt nào, hiển nhiên là đã nghĩ ra lời ứng đối từ trước: "Vương phi, người vốn là muốn vào cung, nhưng do đi quá nhanh, một tới cửa liền trợt ngã xuống đất, cổ cũng bị đụng đầu trên khung cửa, nô tỳ đều bị ngài làm cho sợ hãi."
Lời này hiển nhiên không thể khiến cho Doãn Tiêu La tin ngay được, nhưng những lời kia nửa điểm cũng không sai.
Trước khi đi, đầu nàng quả thật cũng có chút choáng váng, người không giữ được thăng bằng, vừa đi tới cửa chỉ cảm thấy cổ đau nhói, sau đó liền mất đi tri giác.
Doãn Tiêu La ôm lấy cái cổ đang đau nhức của mình, cau mày nhớ lại chuyện đã xảy ra, làm thế nào cũng không nhớ nổi.
"Chắc ngươi cũng không dám lừa gạt ta, nhanh đi bưng một ít thức ăn tới, ta sắp chết đói rồi." Doãn Tiêu La không còn khí lực để hỏi thêm chuyện khác, cứ lấp đầy bụng trước, dưỡng tốt thân thể mới có thể đối phó người khác.
Đông Vân gật đầu, lui xuống.
Chờ qua năm mới, nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp thật tốt đối phó với Hòa Sắt, dẫu sao cái đinh trong mắt này cũng không thể lưu lại quá lâu.
Chẳng qua là thân thể của nàng không được tốt, muốn làm gì cũng không dễ dàng, bên cạnh nàng, cũng chỉ có Đông Vân là tâm phúc, căn bản là không đủ dùng.
Mà Ôn Vương, đối với nàng mà nói, chính là cái gai lớn nhất trong lòng, rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến hắn bỏ rơi Hòa Sắt?
Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này rốt cuộc vẫn nên bàn luận kỹ hơn, tự mình giải quyết e sẽ không thành, huống hồ nàng còn có toàn bộ Nhà họ Doãn làm hậu thuẫn cơ mà.
Còn nói đến Hòa Sắt, không có danh tiếng là công chúa của Thịnh Châu Quốc, sau lưng cũng không có thế lực nào chống lưng, đối phó nàng ta còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Trong hoàng cung, tại lãnh cung cô độc, buồn tẻ.
Doãn hoàng hậu trong tay đang cầm kim thêu một chiếc hà bao dưới ánh nến rực rỡ, phía trên là hoa văn hết sức rất khác biệt, thoạt nhìn giống một con rồng đang cố thủ.
Nhưng là nhìn xa, lại tựa một đỉnh núi cao ngất, với đường nét hoa văn gợi lên bởi một đường màu vàng mờ nhạt, và một lớp đường nông được vẽ trên mặt của hoa văn, trông rất rõ ràng.
"Hoàng hậu nương nương, đêm đã khuya rồi, người nên đi ngủ thôi, tránh mắt người bị mờ đi." Cung nữ bên cạnh Doãn hoàng hậu bưng đến một ly trà nóng nhẹ giọng khuyên.
Doãn hoàng hậu lắc đầu một cái: "Chỉ thiếu chút nữa thôi là xong rồi, người rất thích hà bao, nhất là loại có hoa văn đặc biệt, hoa văn này là ta đã dành ra nhiều đêm suy nghĩ, ngươi thấy có đẹp không?"
Dứt lời, bà đã đem hà bao đến trước mặt cung nữ, để nàng nhìn rõ hơn.
Người cung nữ kia gật đầu một cái, cười nói: "Nương nương, tài nghệ thêu của người ngày càng tốt, đường thêu này thật hết sức tinh xảo."
Mặc dù lời của nàng ta vẫn mang mấy phần khoa trương, nhưng Doãn hoàng hậu không ngại tin điều đó, cười thập phần vui vẻ.
Dứt lời, lại cúi đầu thêu tiếp, trên gương mặt vẫn nhàn nhạt nụ cười, tay vừa thêu, miệng cười nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của ta, bọn chúng vẫn được sống tốt, ta làm sao có thể cam chịu ở nơi lãnh cung tối tăm không ánh mặt trời này chứ?"
Cung nữ bên cạnh có chút kinh ngạc, không ngờ bà sẽ nói ra những lời này, nhưng rồi lại cảm thấy hết sức bình thường, không có nói gì, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bà.
Trong phòng mới an tĩnh được không bao lâu, bên ngoài liền vang lên một tràng tiếng gõ cửa, làm nàng ta sợ hết hồn.
Nơi lãnh cung này từ trước đến giờ không có người có thể tùy tiện ra vào, giờ đã hơn nửa đêm, là ai tới gõ cửa được chứ?
Cả bầu trời trông thật u ám và trầm mặc.
Xuống xe ngựa, hai người cùng nhau tiến vào Ôn Vương phủ.
Mới vừa đi tới giữa sân, Ôn Vương đã muốn đi theo bước chân của Tiết Tịnh Kỳ, cùng nhau đến Lục Nguyên Cư.
Nhưng mới chỉ đi được mấy bước, liền bị Tiết Tịnh Kỳ cự tuyệt.
"Vương gia, tối nay ta thật sự muốn xem sách thuốc, bên cạnh có người quấy rầy thì không hay lắm, hay là mời ngài tối nay đến phòng của Vương phi nghỉ ngơi." Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu thi lễ, cung kính từ chối.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Ôn Vương bị người khác cự tuyệt, cả người ngẩn ra, toàn thân không kịp phản ứng, chỉ kịp nhìn vào mắt của Tiết Tịnh Kỳ.
"Đúng đúng, nàng nghiên cứu y thư cần phải được yên tĩnh, nàng đi đi, ta đứng đây nhìn nàng đi." Ôn Vương không như dự tính lại không đòi theo sau.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu một cái, Hàn Nguyệt bên cạnh đỡ cô từng bước từng bước đi về Lục Nguyên Cư.
Bóng lưng cô dần dần biến mất ở trong tầm mắt của hắn, quẹo qua dặng liễu trước hành lang dài, chỉ còn lại khoảng không cùng bóng tối.
"Vương gia, ngài sao vậy?" thị vệ bên người Ôn Vương hỏi.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Ôn Vương chỉ vì nhìn theo bóng một người đàn bà rời đi, mà toàn thân bất động như vậy.
"Không sao, về...!Thư phòng." Ôn Vương không chút hoài nghi, xoay người đi về phía thư phòng.
Vốn dĩ cũng muốn đi Liên Phù Uyển nhìn một chút, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt ai oán, tức giận của Doãn Tiêu La, liền gạt ngay đi ý nghĩ này.
Hàn Nguyệt chắc chắn sau lưng không có ai theo sau, mới lặng lẽ đi theo người Tiết Tịnh Kỳ, một đường đưa cô đi thẳng đến cửa sau Ôn Vương phủ.
Cửa sau không đóng chặt, Tiết Tịnh Kỳ rút nhẹ chốt một cái cửa liền mở ra.
"Công chúa, nô tỳ sẽ đến chỗ Ôn Vương để nghe ngóng từng nhất cử nhất động của hắn, nếu có động tĩnh gì sẽ làm ám hiệu cho người ngay." Hàn Nguyệt hướng cô gật đầu.
Tiết Tịnh Kỳ tin tưởng Hàn Nguyệt, không nói một lời xoay người bước khỏi cửa.
Trong con ngõ nhỏ bên ngoài Ôn Vương phủ từ lúc nào đã đậu một cỗ xe ngựa, thân xe màu đen nổi bật trong tuyết, nhưng ngược lại cũng có mấy phần khiêm tốn.
Ngồi trong xe ngựa Giả Sơn thấy cô đi ra, lập tức mở cửa xe ngựa, để cô đi vào.
Thích Mặc Thanh lãnh đạm ngồi ở bên trong, trong xe ngựa không khí vô cùng ấm áp, hai tay Tiết Tịnh Kỳ lạnh như băng bị hắn nắm chặt lấy.
"Làm sao nàng biết dùng bồ câu đưa tin cho A Lạc Lan? Lúc nãy thấy ta là đã xảy ra chuyện gì sao?" Thích Mặc Thanh hỏi.
Đương nhiên là có chuyện rất quan trọng, nếu không cô cũng sẽ không dễ dàng như vậy dùng bồ câu đưa tin cho hắn.
"Hôm nay ta vào cung gặp Địch Quý Phi."
Thích Mặc Thanh vẫn nắm chặt tay cô, thờ ơ nói: "Ta biết."
Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn: "Trong người Địch Quý Phi đang bị trúng độc, ta không tra ra được, hẳn là một loại độc đặc thù của vùng Tây Cương.”
Thích Mặc Thanh không nói gì, đem bàn tay lạnh như băng của cô đặt ở bàn tay to của mình xoa vào nhau.
"Lúc này bà ta không thể chết được, vẫn chưa tra ra được chuyện gì cả." Tiết Tịnh Kỳ nhìn hắn không đếm xỉa tới dáng vẻ, liền nắm lấy cằm hắn, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình.
Râu cằm cọ vào tay cô, trong lòng bàn tay Tiết Tịnh Kỳ có chút ngứa ngáy, nhưng là, hắn liền một câu nói đều không nói với cô?
"Bà ta đương nhiên phải sống.
Gặp phải độc dược khó giải sao? Có muốn hay không để ta giúp nàng nhờ Li Tiêu nhìn một chút, mặc dù gần đây hắn đang ngao du sơn thủy, nhưng về y thuật vẫn rất cao minh." Thích Mặc Thanh hẳn nhiên không coi câu hỏi của cô là gì, thuận miệng liền nói.
Cuộc đối thoại của hai ngượi họ rõ ràng không cùng một chủ đề, Tiết Tịnh Kỳ nghiêm túc hỏi: "Địch quý phi trúng độc, có thật là chàng không biết chuyện gì?"
Theo lời hắn, có lẽ hắn vẫn chưa biết chuyện gì, chẳng lẽ hắn không phải kẻ đã ra tay hạ độc?
Nghe những lời này của cô, Thích Mặc Thanh lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mắt cô, lạnh lùng mở miệng: "Nàng hoài nghi là do ta làm?"
Tiết Tịnh Kỳ chớp mắt mấy cái, giống như đang hỏi chẳng lẽ không phải?
Hạ độc là loại chuyện hắn sẽ làm hay sao? Bất quá nhìn dáng vẻ nghi ngờ của cô, nếu như không giải thích rõ, xem ra cô sẽ rất tức giận.
Thích Mặc Thanh có chút miễn cưỡng ra dấu đầu hàng: "Chuyện này không hề liên quan đến ta.
Chỉ là làm cho Doãn Tiêu La rơi xuống nước là do ta cho người làm, ta thừa nhận."
Tiết Tịnh Kỳ lập tức ngơ ngẩn, có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt lộ ra tia nghi ngờ: "Doãn Tiêu La rơi xuống nước là do chàng cho người làm? Tại sao?"
Cô vẫn cho rằng Doãn Tiêu La là do tuyết đọng nên mới trượt ngã, không cẩn thận lại rơi xuống hồ, không nghĩ tới sau lưng lại có ẩn tình khác.
"Sau khi Doãn Tiêu La rơi xuống nước, ta liền cho người giả trang thành người của Ôn Vương lừa nàng ta nghĩ chuyện này là do Ôn Vương làm, để cho nàng ta sinh hận ý với Ôn Vương." Thích Mặc Thanh không chút ngần ngại đem động cơ nói ra.
"Chàng muốn ly gián quan hệ của hai người bọn họ sao? Nhưng Doãn Tiêu La đối với Ôn Vương vô cùng thâm tình, nếu như nàng biết chuyện này là do Ôn Vương làm, cũng sẽ bí mật cho người đi thăm dò, vạn nhất tra ra thì làm thế nào?" Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày nói.
Muốn lợi dụng chuyện này để cho Doãn Tiêu La sinh hận ý với Ôn Vương, quả thật khả năng không lớn.
Mà nếu có tra ra được thật sự là Ôn Vương làm, cũng chưa chắc có thể ly gián được cảm tình của hai người.
Thích Mặc Thanh gật đầu một cái, hiển nhiên là đã cân nhắc đến chuyện này, dù sao mọi chuyện cũng đã nằm trong tay hắn, có gì sẽ phát triển sau, còn bây giờ cũng không phải là vấn đề lớn.
"Dù sao cũng còn nhiều cơ hội, chỉ cần mọi chuyện vẫn nằm trong tay là được." Thích Mặc Thanh nhàn nhạt nói.
Nhìn phản ứng của hắn, có vẻ như không quá bận tâm đến chuyện này, dường như thành công hay không thì cũng không can hệ gì đến hắn.
Tiết Tịnh Kỳ biết hắn ta đang nghĩ gì, cũng không nói thêm gì nữa, cuối cùng, hắn tựa như nhớ ra gì đó nói: "Người của ta đã được an bài hết rồi, đây là bức họa vẽ các nàng, nàng trước xem một chút, có chuyện gì có thể phân phó các nàng."
Thích Mặc Thanh từ trong ngực mình lấy ra một cuốn sách nhỏ, đặt lên tay Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ tiện tay lật hai trang sách, nhìn bên trong bức họa, chỉ cảm thấy hết sức quen mắt, nhưng cũng không tài nào nhận ra được.
" Đông Vân bên người Doãn Tiêu La, Tây Uyển bên người Ôn Vương, ta chỉ mới thấy mặt 2 người này, những người còn lại ta không nhận ra."
"Nha hoàn trong thư phòng của Ôn Vương, nha hoàn trong phòng bếp, nha hoàn giặt quần áo, nha hoàn dâng trà,…ta còn cài cắm rất nhiều người, nàng không thể nào biết hết được.
Chẳng qua muốn nàng làm quen một chút, nếu có chuyện gì, các nàng cũng sẽ tới tìm nàng, nghe theo phân phó của nàng." Thích Mặc Thanh nhàn nhạt cười.
Xem ra an bài đều rất chu toàn, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, cúi đầu nghiêm túc xem sách, từng người một ghi nhớ dáng vẻ của các nàng.
Trước khi đi, cô để lại cho Thích Mặc Thanh, nếu mang tới phủ Ôn Vương cũng không phải hoàn toàn an toàn, nếu như bị phát hiện, nhất định sẽ không tránh khỏi bị hoài nghi.
"Đúng rồi, chuyện Địch quý phi trúng độc chàng cũng nhớ điều tra một chút, nhất định không hề đơn giản như vậy." Tiết Tịnh Kỳ nói trước khi rời khỏi xe.
" Được rồi, chính nàng cũng cẩn thận một chút, cách hắn xa một chút." Thích Mặc Thanh vẫn như cũ không thôi nhìn bóng lưng cô rời đi.
Xuống xe ngựa, Tiết Tịnh Kỳ rất nhanh quay trở lại Ôn Vương phủ, dọc đường đi cũng không gặp nha hoàn nào, có lẽ đều được phân phó đến trông nom Liên Phù Uyển.
Bên trong Liên Phù Uyển, ánh nến ảm đạm, mờ ảo, vài ngọn đèn lưa thưa thỉnh thoảng lóe lên.
Lúc này Doãn Tiêu La mới chậm rãi mở hai mắt, chỉ cảm thấy phía sau cổ truyền đến một trận đau nhức.
Nàng ta muốn ngồi dậy nhưng cổ quá đau nhức buộc phải nằm lại xuống giường.
"Đông Vân...!Đông Vân..." Doãn Tiêu La khàn giọng gọi.
Đông Vân một mực vẫn giữ ở cửa giờ mới từ từ đi vào, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, nhàn nhạt nói: "Vương phi có gì phân phó?"
Doãn Tiêu La liếc nàng một cái: “Lỗ tai ngươi điếc hay sao? Kêu ngươi như vậy nhiều lần như vậy cũng không nghe thấy? Ta hỏi ngươi, cổ ta là xảy ra chuyện gì? Làm sao lại đau như vậy? Còn nữa, không phải ta muốn vào cung sao? Sao giờ lại nằm ở đây?"
Trên mặt Đông Vân không lộ chút hoảng hốt nào, hiển nhiên là đã nghĩ ra lời ứng đối từ trước: "Vương phi, người vốn là muốn vào cung, nhưng do đi quá nhanh, một tới cửa liền trợt ngã xuống đất, cổ cũng bị đụng đầu trên khung cửa, nô tỳ đều bị ngài làm cho sợ hãi."
Lời này hiển nhiên không thể khiến cho Doãn Tiêu La tin ngay được, nhưng những lời kia nửa điểm cũng không sai.
Trước khi đi, đầu nàng quả thật cũng có chút choáng váng, người không giữ được thăng bằng, vừa đi tới cửa chỉ cảm thấy cổ đau nhói, sau đó liền mất đi tri giác.
Doãn Tiêu La ôm lấy cái cổ đang đau nhức của mình, cau mày nhớ lại chuyện đã xảy ra, làm thế nào cũng không nhớ nổi.
"Chắc ngươi cũng không dám lừa gạt ta, nhanh đi bưng một ít thức ăn tới, ta sắp chết đói rồi." Doãn Tiêu La không còn khí lực để hỏi thêm chuyện khác, cứ lấp đầy bụng trước, dưỡng tốt thân thể mới có thể đối phó người khác.
Đông Vân gật đầu, lui xuống.
Chờ qua năm mới, nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp thật tốt đối phó với Hòa Sắt, dẫu sao cái đinh trong mắt này cũng không thể lưu lại quá lâu.
Chẳng qua là thân thể của nàng không được tốt, muốn làm gì cũng không dễ dàng, bên cạnh nàng, cũng chỉ có Đông Vân là tâm phúc, căn bản là không đủ dùng.
Mà Ôn Vương, đối với nàng mà nói, chính là cái gai lớn nhất trong lòng, rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến hắn bỏ rơi Hòa Sắt?
Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này rốt cuộc vẫn nên bàn luận kỹ hơn, tự mình giải quyết e sẽ không thành, huống hồ nàng còn có toàn bộ Nhà họ Doãn làm hậu thuẫn cơ mà.
Còn nói đến Hòa Sắt, không có danh tiếng là công chúa của Thịnh Châu Quốc, sau lưng cũng không có thế lực nào chống lưng, đối phó nàng ta còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Trong hoàng cung, tại lãnh cung cô độc, buồn tẻ.
Doãn hoàng hậu trong tay đang cầm kim thêu một chiếc hà bao dưới ánh nến rực rỡ, phía trên là hoa văn hết sức rất khác biệt, thoạt nhìn giống một con rồng đang cố thủ.
Nhưng là nhìn xa, lại tựa một đỉnh núi cao ngất, với đường nét hoa văn gợi lên bởi một đường màu vàng mờ nhạt, và một lớp đường nông được vẽ trên mặt của hoa văn, trông rất rõ ràng.
"Hoàng hậu nương nương, đêm đã khuya rồi, người nên đi ngủ thôi, tránh mắt người bị mờ đi." Cung nữ bên cạnh Doãn hoàng hậu bưng đến một ly trà nóng nhẹ giọng khuyên.
Doãn hoàng hậu lắc đầu một cái: "Chỉ thiếu chút nữa thôi là xong rồi, người rất thích hà bao, nhất là loại có hoa văn đặc biệt, hoa văn này là ta đã dành ra nhiều đêm suy nghĩ, ngươi thấy có đẹp không?"
Dứt lời, bà đã đem hà bao đến trước mặt cung nữ, để nàng nhìn rõ hơn.
Người cung nữ kia gật đầu một cái, cười nói: "Nương nương, tài nghệ thêu của người ngày càng tốt, đường thêu này thật hết sức tinh xảo."
Mặc dù lời của nàng ta vẫn mang mấy phần khoa trương, nhưng Doãn hoàng hậu không ngại tin điều đó, cười thập phần vui vẻ.
Dứt lời, lại cúi đầu thêu tiếp, trên gương mặt vẫn nhàn nhạt nụ cười, tay vừa thêu, miệng cười nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của ta, bọn chúng vẫn được sống tốt, ta làm sao có thể cam chịu ở nơi lãnh cung tối tăm không ánh mặt trời này chứ?"
Cung nữ bên cạnh có chút kinh ngạc, không ngờ bà sẽ nói ra những lời này, nhưng rồi lại cảm thấy hết sức bình thường, không có nói gì, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bà.
Trong phòng mới an tĩnh được không bao lâu, bên ngoài liền vang lên một tràng tiếng gõ cửa, làm nàng ta sợ hết hồn.
Nơi lãnh cung này từ trước đến giờ không có người có thể tùy tiện ra vào, giờ đã hơn nửa đêm, là ai tới gõ cửa được chứ?
Danh sách chương