Đến thời gian đã giao hẹn, bầu trời phía trên Lục Nguyên Cư đột nhiên có tiếng vẹt kêu, Tiết Tịnh Kỳ liền hiểu ra đây là ám hiệu cô và Thích Mặc Thanh đã giao ước.

Lúc này vang lên, chứng tỏ chàng đã đến Ôn Vương Phủ.

“Hàn Nguyệt, cô đến canh cổng Liên Phù Uyển, nếu thấy Ôn Vương từ bên trong đi ra, lập tức ra cửa sau tìm ta.” Tiết Tịnh Kỳ vừa thu bức họa trên bàn, vừa nói.

Hàn Nguyệt gật đầu, lập tức đi ra ngoài.

Bên này, Tiết Tịnh Kỳ khoác thêm một chiếc áo, từ cửa sổ phòng kéo một sợi dây thừng, nhảy xuống, tiếp đất vững vàng, vội vàng chạy về hướng cửa sau.

Ngay khi bóng dáng cô chìm vào bóng tối ở nơi cửa sau, phía sau cô đột nhiên có hai nha hoàn đi tới, một cao một thấp trông chênh lệch rất nhiều.

"Ma ma, trời lạnh như vậy sao có thể còn có người đi ra ngoài? Có phải là chuyện lạ hiếm thấy?" Nha hoàn kia có chút không kiên nhẫn, càm ràm.

Ma ma bên cạnh nàng ta có lẽ cũng là người tính tình tốt, cũng không nói gì với lời bàn luận của nàng ta, chỉ thờ ơ đáp: "Đừng nói nhảm, vương phi kêu chúng ta trông chừng từng hành động cử chỉ của công chúa Hòa Sắt, chúng ta không thể lơ là.

Nếu làm không xong, ngươi cũng biết tính khí của vương phi."
Có lẽ là nghĩ tới điều gì, nha hoàn đó lập tức cúi đầu xuống, thận trọng đi về phía trước, vòng tới vòng lui xung quanh Lục Nguyên Cư.

Nơi cửa sau sớm đã có người đợi sẵn ở đây, Thích Mặc Thanh nhìn thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong vội vàng chạy tới, lập tức từ trên tường cao nhảy xuống, ôm chặt lấy eo của Tiết Tịnh Kỳ.

Với công phu chỉ trong chốc lát, Tiết Tịnh Kỳ chỉ cảm thấy cơ thể như bị ôm chặt, chớp mắt đã ngồi trên đỉnh tường cao, dưới chân là một lớp bông tuyết trắng.

Tốc độ nhanh khiến người ta không nhìn thấy rõ, trái lại có hơi choáng váng.

“Chàng đúng là, làm ta giật mình.” Tiết Tịnh Kỳ buông ra một câu có chút hờn dỗi, vỗ vai hắn.

Thích Mặc Thanh thuận tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt chặt vào bàn tay to của mình và nắm thật chặt.


Bàn tay to có vết chai vuốt ve bàn tay nhỏ bé của cô, một cảm giác ấm áp thoáng chốc tràn ngập trái tim cô.

“Ta không cố ý, chỉ là muốn ôm nàng.” Thích Mặc Thanh ôm bả vai Tiết Tịnh Kỳ, kéo cô vào lòng.

Dựa vào bờ vai to rộng của chàng, dường như mọi chuyện phiền muộn đều tan biến hết.

Tiết Tịnh Kỳ ham muốn vòng tay ấm áp này, nhưng lúc này không thể quang minh chính đại dựa vào.

"Đây là bức chân dung, Hàn Nguyệt rất khéo vẽ, nhìn qua không có chút khác biệt." Tiết Tịnh Kỳ lấy ra một vài bức chân dung từ trong y phục trước ngực.

Thích Mặc Thanh theo đó thu vào y phục trước ngực mình, cười nhạt nhẽo: "Nàng chưa thấy qua tay nghề của ta, đó mới là nhất hạng.

Nhưng tiếc là, ta chỉ biết vẽ một người."
Tiết Tịnh Kỳ uể oải nép vào lòng ngực chàng, không chút suy nghĩ, tiếp lời chủ đề của chàng: "Là ai?"
Người nọ không nói gì, cằm Thích Mặc Thanh áp vào cổ cô, vài sợi râu ngắn cọ vào cổ khiến cô bất giác co người lại.

“Người đó vừa mới hỏi ta là ai.” Hồi lâu, chàng mới nói ra một câu như vậy.

Tiết Tịnh Kỳ ngẩn ra, lộ vẻ không phản ứng kịp lời nới nhảy vọt của chàng, sau khi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Thật là, người này không lãng mạn chút nào, ngay cả nói đôi câu tình tứ cũng vòng vo.

Nhưng chỉ cần có chàng ở đây là đủ rồi.

Bao nhiêu gió, sương, mưa, tuyết bên ngoài đều có chàng che chắn cho cô.

Con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn trở ngại, hai người đều sẽ cùng nhau tìm cách vượt qua.

“Được rồi, ta cần phải trở về rồi.” Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy khỏi vòng tay chàng và phủi nhẹ những bông tuyết trên váy.

Bên đó, Ôn Vương đã đến Liên Phù Uyển.

Với sự chán ghét của hắn đối với Doãn Tiêu La, đêm nay có lẽ sẽ không ở lại bên đó.

Mặc dù có Hàn Nguyệt đang đứng canh ở đó, nhưng cô vẫn không yên tâm.

“Được rồi, ta cũng nên đi rồi.” Thích Mặc Thanh đứng lên, giữ lấy cơ thể cô, dùng công phu xoay người đưa cô xuống đất.

Đáp xuống tuyết vững vàng, Tiết Tịnh Kỳ dần buông tay chàng ra.

Hôm nay hiếm thấy không có lôi kéo cô nói thêm vài câu.

“Cẩn thận.” Tiết Tịnh Kỳ phất tay và trở về, cũng không quay đầu nhìn lại.

Cô biết, Thích Mặc Thanh chắc chắn sẽ đứng sau lưng cô, dõi theo cô dần mất khuất mới rời đi.

Cho đến khi bóng dáng cô chìm vào bóng tối, Thích Mặc Thanh mới quay đầu.

Giả Sơn đang ở ngoài cửa sau, đã chuẩn bị sẵn xe ngựa và đợi ở đấy.

Thấy Thích Mặc Thanh đi tới, lập tức vén màn xe.

“Đã xử lý xong mọi chuyện chưa?” Giọng Thích Mặc Thanh từ bên trong xe ngựa vọng ra.

Giả Sơn gật đầu, xoay người lên xe ngựa, nắm lấy dây cương rồi đáp lại: "Đã xử lý xong rồi, không ai nhìn thấy thuộc hạ cả."
Giả Sơn siết chặt dây cương, giục ngựa phi đi, xe ngựa chậm rãi chạy trong tuyết lạnh, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.


"Có để lại ký hiệu của những người bên cạnh Ôn Vương chưa? Để cô ta lầm tưởng chuyện này là Ôn Vương phái người làm." Giọng Thích Mặc Thanh lại lần nữa phát ra từ bên trong xe ngựa.

Giả Sơn đáp: "Sau khi cô ta rơi xuống nước, thuộc hạ đã đặc biệt nhắc đến tên của Ôn Vương, chắc là cô ta có thể nghe thấy.

Sau đó liền cố ý dẫn người trong phủ tới viện, trước khi có người tới, thuộc hạ liền rời đi."
Sau khi nghe câu trả lời của hắn, Thích Mặc Thanh gật đầu.

Chuyện này có thể khiến Doãn Tiêu La sinh nghi với Ôn Vương là đủ rồi.

Tình cảm giữa bọn họ tan vỡ, là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Trở về phòng, bên ngoài yên tĩnh, Tiết Tịnh Kỳ lắng nghe một lúc, cũng không có âm thanh nào truyền đến, chắc có lẽ Ôn Vương sẽ ở lại Liên Phù Uyển.

Bên trong Liên Phù Uyển, đại phu vừa rời đi một lúc, bóng dáng Ôn Vương liền bước vào.

Ngày thường, Doãn Tiêu La mong hắn đến Liên Phù Uyển còn không được, lúc này nhìn thấy hắn, một chút tiếng động cũng không có, cả người choáng váng nằm trên giường, toàn thân lạnh ngắt.

Ôn Vương cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, bước tới lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đang êm đẹp làm sao lại rơi xuống nước?"
Doãn Tiêu La được quấn chặt trong chăn, đầu óc đều ngập tràn trong nước lạnh như băng vừa rồi, toàn thân tê dại, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Thấy Doãn Tiêu La không lên tiếng, nha hoàn bên cạnh vội vàng đáp: “Hồi vương gia, ban nãy vương phi không ngủ được liền muốn đi dạo một vòng, đang đi ngang qua ao bên cạnh thì bất ngờ ngã xuống.

Khi chúng nô tỳ nghe thấy và đến đó, vương phi đã bị đông cứng không thể đi được."
Đông Vân bên cạnh Doãn Tiêu La ngược lại là một nữ tử thông minh, nhanh chóng ngăn lại, nói: "Vương phi của chúng ta tay chân nhanh nhẹn, hai mắt sáng trong, cho dù tuyết có rơi nhiều đến đâu cũng sẽ không rơi xuống ao.

Mong vương gia minh xét."
Nhưng lúc này Đông Vân mới nói vài câu, Doãn Tiêu La đang nhắm mắt suy nghĩ bên kia liền mở mắt ra, giọng trầm thấp khàn khàn, mắng: "Đông Vân, không được nói lung tung, là ta đã không cẩn thận rơi xuống nước.

Ta rất buồn ngủ, các ngươi đều ra ngoài cả đi."
Đông Vân cau mày, không hiểu lời này của Doãn Tiêu La là có ý gì.

Ngày thường họ đều phối hợp như vậy, sao hôm nay lại khác?
Nhưng tất nhiên Doãn Tiêu La có chủ kiến của bản thân, một nha hoàn như nàng ta không thể chi phối.

Nàng ta khom người, dẫn theo bọn nha hoàn trong phòng đi ra ngoài.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Ôn Vương đang đứng bên cạnh nàng ta, càng nhìn nàng ta càng cảm thấy không đúng.

Vào ngày thường, nàng ta mong mỏi hắn đến và ở lại Liên Phù Uyển thêm một lúc.

Tại sao hôm nay hắn đến, đến một ánh mắt cũng không nhìn hắn?
“Đã đỡ hơn chưa? Uống hết thuốc chưa?” Ôn Vương định tiến tới, ngồi xuống mép giường cạnh nàng ta.

Nhưng chân chỉ xê dịch một chút, Doãn Tiêu La ở trên giường khó khăn ngồi dậy, giọng khàn khàn, trầm thấp ngăn cản hắn.

"Ngài đừng qua đây, ngài ra ngoài đi, ta muốn ở một mình."
Bước chân Ôn Vương lập tức dừng lại, vẻ mặt có chút gượng gạo, nhưng rất nhanh liền hiểu nên tiến lên một bước dài và từ trên cao nhìn xuống nàng ta.

"Doãn Tiêu La, cô lại muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt? Ta không tới thì cô liều mạng gọi ta tới, ta tới rồi thì cô lại bảo ta rời đi, cô cho rằng ta rảnh rổi chơi cùng cô sao?" Ôn Vương cười lạnh lùng.

Thì ra trong lòng hắn, nàng ta chỉ có vậy.

Chỉ là một nữ tử chỉ biết vắt hết óc, nghĩ đủ mọi cách để đối phó với hắn!
Đủ rồi, thực sự quá đủ.

Đêm nay lúc rơi xuống nước, rõ ràng nàng ta nghe thấy rất rõ có tiếng nói: chuyện đã xong, nhanh về bẩm báo Ôn Vương.


Nhưng lúc này, nhìn vẻ mặt của Ôn Vương lại có vẻ như không biết gì.

Rốt cuộc nàng ta còn phải làm gì, mới có thể cứu vãn cuộc tình đã tan vỡ này?
Cái gì là lạt mềm buộc chặt, cái gì là một đao đoạn tình, rốt cuộc là ai làm tổn thương ai?
Cố kìm nén nước mắt, Doãn Tiêu La chỉ về phía cửa và nói với giọng lạnh nhạt nhất: "Mặc kệ ngài nghĩ thế nào, mời ngài ra ngoài, ta chỉ muốn ở một mình."
Sắc mặt Ôn Vương đột nhiên thay đổi, rất muốn bóp mạnh cằm nàng ta, nhưng khi nhìn đến sắc mặt tái nhợt của nàng ta, ý nghĩ này đột nhiên biến mất.

"Doãn Tiêu La, mặc kệ cô giở trò gì, hôm nay cô đã rơi xuống nước nên ta sẽ ở lại đây với cô một đêm, ngày mai ta sẽ đi điều tra rõ chân tướng sự việc.

Nếu cô dám cả gan tự biên tự diễn, diễn ra một màn kịch cho ta xem, hậu quả tự cô gánh lấy."
Ôn Vương lạnh lùng cảnh cáo xong, xoay người kêu Đông Vân sắp xếp một chiếc giường nhỏ rồi đắp chăn, nghỉ ngơi.

Tự biên tự diễn? Hy vọng nơi đáy mắt Doãn Tiêu La một lần nữa lại mất đi.

Rốt cuộc là ai đang tự biên tự diễn?
"Thích Vũ Hạo, ta thật sự không muốn tranh cãi với ngài nữa, sự tình ra làm sao trong lòng ngài hiểu rõ.

Tại sao phải hùng hổ dọa người như vậy?" Doãn Tiêu La chịu đựng cảm giác đầu đau sắp nứt để nói ra một câu hoàn chỉnh.

Khi nhìn về phía hắn lần nữa, hắn đã phát ra tiếng hít thở đều đều.

“Này, Thích Vũ Hạo?” Doãn Tiêu La cau mày gọi.

Chắc không phải hắn thực sự muốn ngủ như thế này cả đêm chứ?
Hắn đường đường là hoàng tử, sao có thể cúi mình ngủ trên chiếc giường nhỏ? Nhưng nhìn dáng vẻ hắn, cũng không có suy nghĩ muốn lên giường ngủ.

“Hả?” Ôn Vương không tỉnh táo, tùy tiện trả lời, cũng không biết là tỉnh hay là ngủ.

“Ngài vẫn nên trở về ngủ đi, ở đây có Đông Vân chăm sóc cho ta là được rồi.” Doãn Tiêu La lại nói.

Trong không khí im lặng hồi lâu, Ôn Vương lộ vẻ mệt mỏi không muốn động đậy, nhưng vẫn thấp giọng "ừ" một tiếng.

Doãn Tiêu La cố nén cảm giác tê dại trên người, vén chăn ngồi dậy nhìn về phía hắn.

Quả nhiên là đã ngủ.

Ở Lục Nguyên Cư không được ngủ ngon sao? Hay là ban ngày quá mệt mỏi?
Cũng phải, người ở Lục Nguyên Cư đó không vắt khô hắn chắc là sẽ không bỏ qua.

Nếu không phải tối nay vì chuyện của nàng ta mới đến đây một chuyện, e rằng sẽ lại một đêm mây mưa thất thường?
Nàng ta cũng không biết bản thân bị làm sao, rõ ràng là biết hắn phái người đẩy mình xuống nước, nhưng một chút cũng không thể hận hắn nổi.

Thậm chí, còn có chút có cảm giác mong đợi hắn ở đây ngủ đến sáng.

Doãn Tiêu La có chút phiền não ôm chăn nằm xuống, mắt mở trừng trừng làm thế nào cũng không ngủ được.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện