"Ngươi nói cái gì? Tiết Duệ Hân cấu kết với nam tử khác?" Tiết Tịnh Kỳ đang đọc sách nghe được tin tức này quả thực giật nảy mình, nhưng sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tiết Duệ Hân không phải loại người chủ động đi cấu kết với nam tử khác, tuy nói nàng ta làm người không tốt nhưng Tiết Tịnh Kỳ tin tưởng chuyện này tuyệt đối là có người xếp đặt, chỉ là người đứng sau màn này...

"Đúng vậy Vương phi, tin tức này là hoàn toàn chính xác, thuộc hạ mới vừa đi tra xét nơi tung ra tin tức này thì lại phát hiện người tung ra tin tức này làm tất cả mọi chuyện đều giọt nước không lọt, thuộc hạ vô năng, không tra ra chút dấu vết nào."

Giả Sơn lập tức quỳ gối ở trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, hắn cho là Tiết Duệ Hân đối với Tiết Tịnh Kỳ mà nói là cực kỳ quan trọng cho nên lúc hắn không tra ra được chút dấu vết nào thì rất tự trách.

"Thôi, nếu như tin tức này là thật vậy thì người của Lâm vương phủ sẽ không để cho ai đem tin tức này phát tán ra, như vậy chắc chắn là do người khác đang giở trò, nếu bọn họ đã có chuẩn bị trước thì làm sao ngươi có thể tra được? Đứng lên đi."

Tiết Tịnh Kỳ chỉ kinh ngạc một hồi sau đó lại tiếp tục tục lật xem sách trên tay, giống như không có chuyện gì, Giả Sơn không khỏi sửng sốt.

Giả Sơn kinh ngạc nhìn Tiết Tịnh Kỳ, nghĩ thầm sao Tiết Tịnh Kỳ đối với việc này lại có thể bình tĩnh được như thế? Tiết Tịnh Kỳ phát giác được ánh mắt của Giả Sơn chỉ hơi nhíu mày, sau đó khép sách lại, dùng bàn tay chống đỡ cái cằm quét mắt nhìn hắn.

"Trước tiên không nói tới ngày xưa nàng ta đối xử với ta ra sao nhưng lúc nàng ta đại hôn ta đã tới khuyên nàng ta rồi, là do nàng ta chỉ nghĩ tới vinh hoa phú quý, việc này ta cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, bây giờ náo thành như thế này ta cũng bất lực!"

Lúc Giả Sơn nghe nói như vậy thì cụp mắt xuống, từ lúc bắt đầu Vương phi còn có vẻ kinh ngạc nhưng càng về sau lại càng trấn định, những biến hóa này hắn ta đều nhìn cả trong mắt, không thể không nói nữ tử trước mắt này rất mạnh, mạnh đến mức hắn không có cách nào nhìn thấu được.

"Vâng thưa Vương phi, ta đã biết, vậy bây giờ chúng ta cần phải làm những gì?" Mặc dù Giả Sơn rất muốn kết thúc đề tài này nhưng lại không tự chủ được hỏi lên.

Tiết Tịnh Kỳ trầm mặc một lát, sau đó lại khẽ cười: "Ngươi nhớ kỹ, Tiết Duệ Hân cấu kết với nam tử khác là bị người tính kế, nếu như ta đoán không sai, như vậy mục tiêu tiếp theo của người kia chính là Tiết thái y."

Giả Sơn thấy Tiết Tịnh Kỳ phân tích rành mạch rõ ràng không khỏi sửng sốt lần nữa, trong lòng lại càng âm thầm bội phục, Vương phi quả thật lợi hại.

"Nghe rõ chưa vậy? Như vậy việc ngươi cần làm tiếp theo chính là đừng để những tin tức này gây ra ảnh hưởng không tốt đối với chúng ta, còn những cái khác không cần để ý tới."

Tiết Tịnh Kỳ dứt lời, phất tay để Giả Sơn lui ra, Giả Sơn tự biết đã quấy rầy hồi lâu, sau khi chắp tay hành lễ quay người rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại Tiết Tịnh Kỳ đang rơi vào trầm tư.

Cô ngay lập tức đã đoán ra người thiết kế Tiết Duệ Hân là ai, ngoại trừ Ôn Vương ra thì làm gì còn có ai hận Tiết gia như thế, như vậy hành động kế tiếp của hắn chính là Tiết thái y, bởi như vậy thật sự đúng là một hòn đá ném hai con chim.

Chỉ cần không liên lụy tới cô là được rồi, cô cũng đâu có rảnh rỗi để đi quản nhiều chuyện như thế.

Hai ngày sau, quả thật Tiết thái y xảy ra chuyện.

Theo tin tức Tiết Tịnh Kỳ nghe được, Tiết thái y tiến cung xem bệnh cho một phi tử không được sủng ái lại bị phi tần này vu hãm nói là bị Tiết thái y phi lễ, sau đó chuyện này truyền đến tai Hoàng Thượng khiến Hoàng Thượng vô cùng tức giận, không cho Tiết thái y có cơ hội giải thích lời nào đem hắn bắt lại nhốt vào tử lao.

Lúc Tiết Tịnh Kỳ nghe xong toàn bộ sự việc được kể lại cũng không có phản ứng gì nhiều, chẳng qua là cảm thấy cái tên Thích Vũ Hạo này cũng hơi quá tàn nhẫn, hai chuyện đều dùng chiêu "Nón xanh" này thật đúng là khiến cô ngạc nhiên mất nửa ngày.

Sau đó, Hoàng Thượng tịch thu cả nhà Tiết gia, đương nhiên, do đã gả cho Thích Mặc Thanh nên chuyện này cùng Tiết Tịnh Kỳ không có chút quan hệ nào, cô cũng không có tốn bao nhiêu tâm tư ở trên phương diện này.

Một bên khác, Thích Vũ Hạo đang ở trong ngự thư phòng cùng Hoàng Thượng thương lượng chuyện Tiết gia.

"Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Tiết thái y làm chuyện này thực sự là quá phận, không thể tha thứ được!" Thích Vũ Hạo chắp tay đứng ở trước mặt Thích Hàm Gia, ngữ khí rất là nghiêm túc, hắn ở trước mặt Thích Hàm Gia vẫn luôn "Ôn tồn lễ độ", bây giờ lộ ra vẻ mặt như thế càng đến hiện ra hắn vô cùng để ý đối với chuyện này.

"Vậy nếu như con là trẫm, đối với chuyện này con cảm thấy thế nào." Ngữ khí của Thích Hàm Gia rất tang thương, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm trạng của ông ta cũng già hơn rất nhiều.

"Phụ hoàng, nhi thần cả gan nói một câu, suy nghĩ của phụ hoàng là sẽ chém đầu cả nhà Tiết gia đúng không?" Thanh âm của Thích Vũ Hạo bỗng nhiên trầm thấp xuống, sau khi Thích Hàm Gia nghe được câu này lại cười to, quả nhiên vẫn là Thích Vũ Hạo hiểu ông ta khá rõ, mặc dù bình thường tính tình ôn hòa nhưng cũng không phải người vô năng.

"Theo ý con, suy nghĩ này của trẫm phải thực hiện như thế nào mới tốt?" Mặc dù Thích Hàm Gia biết Thích Vũ Hạo trước mặt không hề ôn hòa giống như bề ngoài nhưng lại không biết quá nhiều thứ về hắn nên trong lúc nhất thời, đối với lời kế tiếp của hắn ngược lại là cảm thấy hứng thú.

Ngay từ đầu Thích Vũ Hạo đã nghĩ ổn thỏa hết rồi chỉ là không muốn lập tức nói ra, hắn giả bộ suy tư một hồi sau đó mới chậm rãi mở miệng.

"Phụ hoàng, người cũng có thể để Minh Vương và Minh Vương phi thay người giám trảm!" Lúc Thích Vũ Hạo nói ra câu này vẫn luôn len lén đánh giá sắc mặt của Thích Hàm Gia, thấy ông ta không lộ ra thần sắc gì gọi là phản đối lúc này mới nói tiếp.

"Người cũng biết, mấy năm gần đây quả thực Tiết thái y đã quá càn rỡ, Minh Vương phi lại là nữ nhi của ông ta, nếu để cho Minh Vương phi thay người giám trảm, nếu nàng ta là một người có đầu óc thì sẽ không nối gót Tiết gia nữa."

Thích Vũ Hạo nói lời này vô cùng kín kẽ khiến cho người ta không bắt được có cái gì không đúng, Thích Hàm Gia nghiêm túc suy nghĩ một chút cuối cùng gật đầu đồng ý, đây cũng là chuyện mà ông ta lo lắng đang không tìm được phương pháp giải quyết.

Không đến nửa ngày, thánh chỉ của Hoàng thượng xuống tới, lúc Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh tiếp được thánh chỉ đều liếc nhau, sau đó trầm mặc thật lâu.

"Người đáng chết ở Tiết gia chỉ có Tiết thái y Tiết phu nhân và Tiết Duệ Hân thôi còn những người khác đều là vô tội." Từ lúc bắt đầu Tiết Tịnh Kỳ đã không gọi Tiết thái y và Tiết phu nhân là phụ mẫu rồi.

Sau khi nghe xong Thích Mặc Thanh cũng trầm tư thật lâu, sau khi thấy biểu lộ nghiêm túc trên mặt Tiết Tịnh Kỳ mới nhàn nhạt mở miệng: "Đợi chút nữa ta đi tìm phụ hoàng, thỉnh cầu người thả những người vô tội kia của Tiết gia."

Tiết Tịnh Kỳ đang chờ chính là câu nói này, tuy bây giờ cô đối với Tiết gia cũng không có bao nhiêu tình cảm nhưng nếu quả thật phải thấy những người vô tội của Tiết gia phải chết ở ngay trước mặt mình, chỉ sợ nội tâm của cô cũng không chịu nổi, bởi vậy lúc nói ra những lời này cô cũng tin tưởng, Thích Mặc Thanh sẽ hiểu được ý tứ của mình.

"Phụ hoàng muốn chúng ta giám trảm, nàng dù sao cũng là người của Tiết gia, nếu như nàng sợ ta sẽ đi thỉnh cầu Hoàng Thượng để cho nàng..." Thích Mặc Thanh còn chưa nói xong bị Tiết Tịnh Kỳ cắt lời.

"Không cần, nếu như chỉ là giám trảm ba người bọn họ, ta cũng không lo lắng cái gì, dù sao bọn hắn xác thực là đáng chết!" Vừa nhắc tới người của Tiết gia, Tiết Tịnh Kỳ không nhịn được cảm xúc kích động lên, tuy cô không phải là Tiết Tịnh Kỳ chân chính nhưng tất cả ký ức đang chồng chất ở trong đầu cô cũng làm cho cô phải xúc động.

Thích Mặc Thanh không biết nội tình ở trong đó nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ mà Tiết Tịnh Kỳ hiếm khi lộ ra cũng không hỏi nhiều nữa, cụp mắt rót cho cô một chén trà.

Động tác tinh tế tỉ mỉ này tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, Giả Sơn không khỏi cảm thán, lần này chỉ sợ là Vương gia đã thật sự động lòng nếu không sẽ không đối đãi với Vương phi như vậy.

Đồng thời mấy người Giả Sơn cũng cảm thấy may mắn vì Vương gia nhà mình gặp được nữ tử giống như Tiết Tịnh Kỳ, lúc trước không rời không bỏ cũng đều nhìn ở trong mắt ghi tạc trong lòng, không khỏi cảm khái vạn phần.

Ngồi ở đại sảnh thêm một hồi, Thích Mặc Thanh sai người đưa mình tiến cung diện thánh, mặc dù Tiết Tịnh Kỳ rất muốn đi cùng nhưng lại sợ cô là người Tiết gia sẽ khiến cho sự tình càng trở nên nghiêm trọng hơn nên đành phải kiềm chế lại mình, ngoan ngoãn ở lại Vương phủ chờ Thích Mặc Thanh trở về.

Dường như Hoàng Thượng cũng đoán được là Thích Mặc Thanh sẽ tiến cung tìm mình nên đã an bài một tên thái giám dẫn đường, Thích Mặc Thanh cũng chỉ hơi nhíu mày, tình cảm của hắn đối với người phụ hoàng này không tính là sâu đậm chẳng qua là cảm thấy thường ngày nên đối với ông ta yêu thương cho phải phép, đoán chừng nguyên nhân là bởi vì người mẫu phi của hắn kia.

Sau khi Thích Mặc Thanh điều chỉnh tốt suy nghĩ của mình thì thấy thái giám dẫn đường đưa hắn tiến vào ngự hoa viên, sau khi hành lễ với Hoàng Thượng chậm rãi lui ra ngoài.

"Tới rồi?" Thích Hàm Gia chậm rãi xoay người lại nhìn Thích Mặc Thanh đeo mặt nạ trên mặt đang ngồi xe lăn mà trong lòng đau xót, nếu như dung mạo của hắn chưa bị hủy sẽ cực kỳ giống với người mẫu phi kia của hắn.

Thích Mặc Thanh gật nhẹ đầu, sau đó chuyển động xe lăn đem mình đẩy đến chỗ cách Thích Hàm Gia không xa: "Phụ hoàng, nhi thần đi đứng không tiện nên không thể hành lễ, xin phụ hoàng tha thứ."

Câu nói đầu tiên mỗi lần Thích Mặc Thanh gặp Thích Hàm Gia đều là câu này, cũng không phải hắn tận lực đâm vào nỗi đau của mình nhưng quả thực lễ nghi là không thể thiếu.

Ánh mắt Thích Hàm Gia lóe lên một tia áy náy, ngữ khí cũng ôn hòa đi rất nhiều, trong những đứa con trai của mình thì ông ta chỉ để tâm đối với mỗi Thích Mặc Thanh, nguyên nhân là bởi vì ông ta đối xử với đứa con trai này thua thiệt quá nhiều.

"Hôm nay con tới tìm trẫm chỉ sợ là vì chuyện của Tiết gia đúng không." Thích Hàm Gia ngồi ở trên ghế đá trong ngự hoa viên, đi thẳng vào vấn đề, Thích Mặc Thanh cũng không ngại ngùng nói ra mục đích mình tới tìm hoàng thượng.

"Vâng, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng đem những người vô tội của Tiết gia thả ra, người đáng chết chỉ có Tiết thái y Tiết phu nhân và Tiết Duệ Hân mà thôi." Ngữ khí của Thích Mặc Thanh rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào Thích Hàm Gia.

"Hừ, người của Tiết gia đều đáng chết, nếu không phải Tiết Tịnh Kỳ đã gả cho con làm phi thì trẫm sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất kỳ một người Tiết gia nào đâu!" Thích Hàm Gia cũng không ngờ Thích Mặc Thanh sẽ vì Tiết gia mà đến đàm phán với mình, xin ông ta buông tha cho người của Tiết gia, trong lúc nhất thời lên cơn giận dữ, chỉ cảm thấy là Tiết Tịnh Kỳ đã mê hoặc hắn.

"Phụ hoàng thân là vua một nước, việc đầu tiên cần phải làm không phải là muốn lấy được lòng tôn kính của bách tính hay sao? Tiết thái y xác thực đáng chết nhưng những người khác trong Tiết gia có tội gì? Nếu như vì lý do đó mà lập tức tịch biên cả nhà Tiết gia vậy bách tính trong thiên hạ sẽ nghĩ người như thế nào đây?"

"Biết là bởi vì phụ hoàng cảm thấy mấy năm này Tiết thái y quá mức càn rỡ nhưng bách tính lại không biết như vậy mà chỉ cho rằng ngài là vì một người phi tần không được sủng ái mà đem sự tình làm lớn lên như thế, chẳng lẽ người không sợ bọn họ cảm thấy lòng dạ của người nhỏ mọn sao?"

Thích Mặc Thanh dừng lại nhìn sắc mặt Thích Hàm Gia đang dần dần đen xuống mới thích hợp ngậm miệng lại, hắn hiểu rõ phụ hoàng, mọi thứ không thể ép buộc, chỉ có thể từ từ khuyên giải.

Thích Hàm Gia bắt đầu cân nhắc lợi hại của chuyện này đối với mình, cuối cùng phát hiện kết quả không khác mấy so với lời Thích Mặc Thanh vừa nói, bất đắc dĩ day day huyệt Thái Dương của mình, chậm rãi nói.

"Con nói cũng có đạo lý, chỉ là con phải biết mình thân là Vương gia tuyệt đối không thể để nữ tử chi phối, phải có chừng mực, trẫm nói như vậy chắc con hiểu được chứ?"

Thích Mặc Thanh kinh ngạc ngước mắt, thì ra Thích Hàm Gia đang lo lắng hắn bị Tiết Tịnh Kỳ chi phối sao? Sau khi yên lặng một hồi lâu hắn mới nhẹ gật đầu.

"Đa tạ phụ hoàng quan tâm, Tịnh Kỳ cũng không phải loại người như vậy, nàng không giống những người của Tiết gia kia." Sau khi Thích Hàm Gia nghe được câu này thì thở dài thổn thức, Thích Mặc Thanh từng có lúc luôn luôn không có hứng thú đối với nữ tử vậy mà bây giờ lại vì một nữ tử mà giải thích, chẳng lẽ lần này là thật sự lưu tâm? Thích Hàm Gia nhìn Thích Mặc Thanh thật sâu chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau không thôi, vừa nhìn thấy hắn ông ta sẽ nhớ tới nữ tử mình yêu, nặng nề thở dài sau đó phất tay để Thích Mặc Thanh lui ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện