*Đọc chương này thì nên mở Lữ Khách Qua Thời Gian bản remix của An Nhiên trước rồi mới đọc, vậy mới truyền đạt đầy đủ cảm xúc chương này của tác giả.

***

"Em không sao! Đừng khóc..."

Năm chữ. 

Trong giây phút kia, duy nhất hiện hữu trong tâm trí của Tề Tiểu Khả. 

Bị người khác đánh đến bất tỉnh gục ngã dưới đất, thời điểm cả cơ thể lãnh trọn cú gậy trời giáng kia, bản thân nhận thấy dường như mình đã chết rồi, còn cảm giác được linh hồn giống như thoát ly khỏi thể xác, lạc lõng vô chừng. Không biết qua bao lâu mới nhận thức được mình nằm dưới đất, muốn cử động dù chỉ một chút cũng đau đến thấu xương, toàn thân ê ẩm đau buốt. Mặc dù bất tỉnh nhân sự, hai mắt đều khép chặt nhưng dường như trong thần vía của mình, cô vẫn có thể mơ hồ loáng thoáng nghe thấy vài câu nói, nhận biết được vài hành động ở bên cạnh mình. Cô nghe thấy tiếng cãi vã, giọng nói đanh thép đầy uy lực, tiếng chửi bới, tiếng kêu la, tất cả trộn lẫn đến loạn thất bát tao. Rồi cô nghe thấy có tiếng khóc, của một cô gái, tiếng khóc đầy sự lo lắng, sợ hãi và tuyệt vọng. Một câu nói trong nước mắt, "Khả... ngươi tỉnh lại có được không? Ngươi đừng có chuyện gì! Đừng giống như phụ Hoàng bỏ rơi ta có được không?" liên tục  vọng vào trong tiềm thức của cô. Thần trí bị đánh mạnh một cái, cô cảm nhận nơi ngực trái đau đớn từng cơn, quằn quại điên cuồng xáo động. 

Cô sợ, hoảng loạn, bối rối, mất phương hướng, trước mắt đều là một màu tối đen. Cô muốn tỉnh lại, tiềm thức tự thúc giục cơ thể mau chóng tỉnh lại, cô muốn nhìn thấy là ai đang khóc, là ai đang gọi tên cô, nhưng có làm cách nào cô cũng không thể thoát khỏi màn đêm tĩnh mịch này. Tiếng khóc càng ngày càng lớn, mỗi lúc lại thê lương hơn, càng nghe lâu thì nỗi sợ trong tim cô càng lớn dần, có phải cô thật sự phải chết hay không? Không thể mở mắt ra nữa hay không? Cô chưa muốn chết, cô không thể chết, cô chỉ muốn nhìn thấy nàng một lần nữa thôi!  

Ngay lập tức cả thân thể đang nhẹ tênh giống như bị một lực hút cực mạnh kéo trở lại. Đôi mắt lờ đờ mở ra, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng người đứng trước mắt mình, cảm nhận được toàn thân đều đau điếng, tê dại, nặng nề như bị đeo chì. Bên tai lùng bùng hỗn độn toàn tạp âm, cả đầu cũng đau nhức như búa bổ, trước mắt còn loang lổ những giọt máu khô đỏ sẫm. Đột nhiên cả người cảm thấy vô cùng ấm áp, cô có cảm giác hình như mình đang nằm gọn trong vòng tay của một người nào đó. Bàn tay người kia mịn màng mềm mại xoa xoa bên má của cô làm cho cơn đau dường như dần thuyên giảm, những ngón tay thon gọn mát lạnh vô cùng dễ chịu. Bên tai không còn những tiếng ồn ào hỗn tạp mà là một giọng nói nhẹ nhàng dịu êm, hòa thêm vài tiếng nấc liên tục thúc giục cô mau tỉnh lại. 

Tề Tiểu Khả không thể hoàn toàn mở mắt nhưng tiềm thức của cô nhận biết được người đang ôm lấy mình. Là nàng. Nàng đang khóc, đang lo lắng, sợ hãi gọi tên của cô. Khoảnh khắc đó, trong tiềm thức của cô vang lên một giọng nói ồ ồ khản đặc liên tục nhắc nhở cô, "Ngươi phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại, không thể để cho nàng phải rơi lệ".  

Và bây giờ, cô ngồi ở đây, ôm lấy người con gái mình thương, vỗ về trấn an nàng. 

Chiêu Hoàng vẫn khư khư ôm lấy Tề Tiểu Khả, trải qua một trận dọa người như vậy khiến nàng vẫn còn run rẩy, nàng theo phản xạ tự nhiên tìm kiếm cảm giác an toàn, mà người này lại là người có thể cho nàng cảm giác được bảo vệ nhất, hơn nữa nàng cũng rất sợ hắn sẽ lại nằm bất động như vừa rồi. 

"Ngươi khiến ta sợ hãi!". Chiêu Hoàng oán trách nói, giọng còn mang theo chút giọng mũi. 

Tề Tiểu Khả cố ý kéo ra khoảng cách giữa hai người, vuốt nhẹ lưng nàng, "Em ổn rồi, không sao". 

Lúc này cô mới để ý người bên cạnh luôn dùng ánh mắt dò xét theo dõi hành vi của mình. Tề Tiểu Khả quay đầu đối mặt với người nam tử bên cạnh, cô nhận biết thân thế của người trước mắt, là người mà trăm năm sau được người đời ca tụng phong thánh Trần Hưng Đạo. Một thân viên lĩnh chỉnh chu, đội mũ Triều Thiên, chân mang giày da, bên hông còn dắt theo một thanh kiếm. Tề Tiểu Khả quan sát một lúc, ẩn ý mỉm cười, không hổ là anh hùng lịch sử lưu danh ngàn năm.  

Tề Tiểu Khả cùng đỡ lấy Chiêu Hoàng chậm rãi đứng dậy, vì còn choáng váng nên cô không thể đứng vững khiến cả người cũng hơi chệnh choạng. Chiêu Hoàng trấn định lại trạng thái, lấy ra khăn tay lau vội nước mắt còn đọng lại trên mặt, lấy lại thần thái vốn có nhưng nàng vẫn đứng nép sau lưng cô. Tề Tiểu Khả trụ vững thân người, cúi xuống phủi thẳng những nếp nhăn và bụi trên y phục của Chiêu Hoàng, đồng thời chỉnh lại vạt áo của bản thân. Xong hết mọi thứ, cô ngẩng đầu lên, điềm tĩnh đối diện với Trần Quốc Tuấn. 

Hắn dò xét cô, cuối cùng chỉ thốt ra một câu. "Ngươi quả thật không tầm thường! Lãnh trọn một cú như vậy còn có thể không sứt mẻ yên ổn tỉnh lại không có di chứng gì. Ta dường như xem nhẹ thực lực của ngươi". 

Tề Tiểu Khả khiêm tốn cười đáp lại, "Là chủ công đánh giá ta quá cao, ta cũng chỉ là nhặt được chút may mắn nên mới lượm lại được cái mạng nhỏ này mà thôi". 

"Khiêm tốn quá sẽ thành kiêu ngạo". 

"Dĩ nhiên ta biết". 

Trần Quốc Tuấn giống như vui vẻ, thái độ cũng hòa hoãn hơn, không còn dùng ánh mắt dò xét nhìn cô nữa. Hắn ung dung đi tới cái bàn còn lành lặn ngồi xuống, thoải mái rót ra một ly trà. Mọi người cũng không ai dám hó hé gì, chỉ âm thầm theo dõi diễn biến tình hình. 

Tề Tiểu Khả sải bước đi tới trước mặt Trần Quốc Tuấn, hơi cúi người hướng hắn cất giọng đề nghị. "Không biết ta có thể hướng chủ công yêu cầu một chuyện được không?".

Trần Quốc Tuấn nhướng mày nhìn cô, "Nói thử xem".

"Tôi còn một mối nợ phải giải quyết ngay bây giờ, lát nữa xảy ra chuyện gì cũng mong chủ công xem như không thấy không nghe, coi như chưa từng diễn ra có được hay không?". Ánh mắt của Tề Tiểu Khả hiện lên tia sắc lạnh đánh thẳng vào Trần Quốc Tuấn.

Trần Quốc Tuấn nhìn qua bốn gia tướng, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu chắc nịch. "Được". 

Tề Tiểu Khả hài lòng cười, "Cảm ơn". 

Bỏ lại đám người Trần Quốc Tuấn phía sau, Tề Tiểu Khả tiến lại chỗ của Chiêu Hoàng, cô nắm tay kéo nàng đi tới chỗ của đám người Trần Quốc Tuấn, dịu dàng ấn nàng ngồi xuống cạnh hắn, bản thân vòng ra trước khụy gối đối diện với nàng. Chiêu Hoàng cũng mờ mịch, không thể nhìn thấu hành động này của cô, nhưng nàng cảm nhận được người này đang có ý định gì đó vô cùng nghiêm trọng. Chiêu Hoàng dâng lên cảm giác bất an vô thức siết chặt tay của Tề Tiểu Khả, ánh mắt ra hiệu không nên với cô. 

Ngược lại Tề Tiểu Khả chỉ mỉm cười, "Việc ta sắp làm người không nên xem thì tốt hơn". 

"Tại sao?". Chiêu Hoàng khó chịu thắc mắc. 

"Vì sẽ là một cảnh tượng rất kinh khủng, ta không muốn người phải chứng kiến nó!". Tề Tiểu Khả đoạt lấy khăn trong tay Chiêu Hoàng, dùng nó quấn lên che đi đôi mắt đẹp đẽ hơi ửng đỏ của nàng. Chiêu Hoàng cũng không hề phản kháng, yên lặng để cho cô quấn khăn lên đi hai mắt của mình. 

Trần Quốc Tuấn và gia tướng cùng với mấy chục con người đều khó hiểu dõi theo hành động của Tề Tiểu Khả, mong chờ tiếp theo xem cô sẽ làm gì. 

Sau khi giúp Chiêu Hoàng buộc cố định khăn tay, Tề Tiểu Khả chậm rãi đứng dậy, quay người từng bước từng bước tiến về hướng của Lý Bân cùng bọn thuộc hạ của hắn vẫn còn đang quỳ ở một góc bên kia. Tề Tiểu Khả vừa bước đi vừa với tay rút theo con dao găm dắt bên hông của Nguyễn Chế Nghĩa lăm lăm tiến lại trước mặt Lý Bân. 

Từ lúc Tề Tiểu Khả xoay lưng lại, cô như biến thành một người khác, không còn là người luôn treo nụ cười nơi miệng, điềm đạm nghiêm nghị nói chuyện với mọi người nữa. Trên người cô tỏ ra một luồng sát khí vô hình nhưng lại đủ để khiến cho mọi người phải sợ hãi.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua làm cho phần lớn đèn trong lầu bị tắt hết, chỉ còn lại le lói vài ngọn đang cháy sáng, đủ để nhìn thấy mọi việc sẽ diễn ra. Tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, liên tục xoa tay lấy lại ấm áp. Trần Quốc Tuấn mấy năm trời ra trận giết biết bao nhiêu người, bản thân không hề run sợ, bây giờ nhìn thấy tên kia liền khiến cho hắn giống như bị một luồng khí lạnh áp tới, sau gáy tóc cũng dựng ngược, xương sống lạnh buốt tê tái, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi khiếp đảm vô hình. 

Tề Tiểu Khả đưa con dao găm lên ngang miệng, hé môi gặm lấy sống dao. Hai mắt trợn lớn cứng đờ như xác chết, đồng tử màu đỏ co hẹp lại sâu hút, gương mặt trắng bệch tái đen. Miệng gặm cứng con dao, dao găm sắc bén trong bóng tối lóe lên hàn quang, trên môi hiện ra một nụ cười quỷ dị dài đến tận mang tai. 

Một kẻ yếu bóng vía như Lý Bân nhìn thấy cảnh tượng ấy bị dọa đến khiếp đảm, hô hấp bị đình trệ, hai tay vuốt cổ lưu thông khí. Đột nhiên hắn như nhìn thấy gì đó rồi kinh hoàng gào lên. "Ngươi đừng có tới đây!! Không được tới gần ta!!!". 

Mặc kệ hắn có gào thét cỡ nào, thân ảnh trong bóng tối kia vẫn từng bước từng bước tiến lại gần hắn. Lý Bân sợ hãi lết về phía sau, hắn giống như phát điên lớn tiếng kêu gào, hoảng sợ tột độ. 

"ĐỪNG CÓ GIẾT TA!!! ĐỪNG CÓ TỚI ĐÂY!!!". 

Lý Bân liên tục lui về phía sau, đến khi lưng đụng phải cột trụ mới nhận ra đã không còn đường thoát, hắn kinh hoàng trợn to mắt nhìn người kia đứng trước mặt mình, ba hồn bảy vía giống như bị hút ra ngoài, cả thân người cứng đờ không còn theo sự điều khiển của hắn. 

Tề Tiểu Khả túm lấy cổ áo của Lý Bân nhấc hắn lên cao ghì cứng vào cột trụ. Lý Bân không thể thở bấu lấy tay của cô, hai chân quẫy đạp kịch liệt, hai mắt từ từ trợn trắng. Tề Tiểu Khả xoay người thẳng tay ném hắn vào cái bàn lớn ở giữa sảnh, bàn gỗ cứng cáp gãy tan tành, Lý Bân thoi thóp hít thở bò dậy muốn lết đi. Tề Tiểu Khả nhảy bổ tới đè lên người hắn, Lý Bân bị một lực lớn đánh xuống từ sau lưng, cả người mất lực nằm rạp dưới đất. Tề Tiểu Khả đầu gối ghì trên cổ Lý Bân, cả người ngồi trên lưng hắn, đôi mắt thích thú nhìn hắn giãy giụa dưới chân, còn phát ra tiếng cười the thé chói tai. 

Tề Tiểu Khả nhấc chân đứng dậy, Lý Bân giống như chớp lấy thời cơ gồng mình dậy muốn chạy đi nhưng chưa kịp di bước chân đầu tiên thì Tề Tiểu Khả đã dặm một chân đạp hắn nằm ngửa dưới đất, cú đạp này của Tề Tiểu Khả dùng lực cực mạnh khiến cho Lý Bân lưng vừa tiếp đất liền ói ra nước, nội tạng chịu lực gần như muốn vỡ tung. 

Tề Tiểu Khả nghiêng đầu, hai mắt đỏ như máu, miệng lại kéo ra một nụ cười the thé man rợ kinh dị. Tay cầm cán dao lấy xuống, thè lưỡi liếm dọc lưỡi dao sắc bén. Tề Tiểu Khả từ từ khụy xuống, đầu gối đè trên ngực Lý Bân, một tay bóp cổ hắn, một tay cầm ngược con dao hạ xuống. Lý Bân khiếp hoảng kêu la vùng vẫy kịch liệt nhưng làm cách nào cũng không thể thoát khỏi tay của cô, giương mắt nhìn con dao sắc bén dần dần hạ xuống mình. Lý Bân há miệng đớp mấy ngụm khí lớn, chưa kịp để hắn nhận ra Tề Tiểu Khả đã đưa con dao vào trong miệng hắn, con dao lạnh lẽo cứa vào khoé miệng rồi kéo ra như đang cắt một miếng thịt bị dai. Từng thớt thịt bị kéo thành sợi bị con dao lia đến đứt lìa, máu chảy đầm đìa, thịt cơ trộn lẫn. Lý Bân đau đớn thét lên như heo bị chọc tiết, không gì kinh khủng hơn việc phải nằm im nhìn miệng của mình bị rạch một cách dã man. 

Tề Tiểu Khả vẫn không hề dừng lại, cô cắt rách khóe miệng của Lý Bân, bên phải rồi bên trái, rạch sâu đến tận mang tai. Sau đó di con dao cắt từng đường lên gương mặt mà Lý Bân cho là tuấn tú mặc kệ hắn ở dưới chân kêu thét cầu xin. Tề Tiểu Khả rạch đến gương mặt của Lý Bân rách nát, đau đớn đến tận xương tủy. Tề Tiểu Khả bắt lấy cái lưỡi bị nhuốm đầy máu của Lý Bân, tàn nhẫn kéo đứt cả cái lưỡi ra ngoài lôi theo cả dây cuống họng. 

Đến cảnh tượng này mọi người đều che miệng, ôm bụng nôn thốc nôn tháo, có người còn kinh tởm đến nỗi ngất xỉu. Đám gia tướng của Trần Quốc Tuấn cũng kinh hãi, họ theo chủ công xông pha không biết bao nhiêu trận chiến sinh tử, viễn cảnh tàn khốc ghê tởm cỡ nào cũng đã từng thị phạm qua. Có thể nói tinh thần và sự gan dạ họ nhận hạng hai không ai dám nhận hạng nhất, vậy mà bây giờ người thì nhắm mắt quay đi, kẻ thì bụm chặt miệng cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn. Bọn thuộc hạ của Lý Bân thì tên nào tên nấy sợ đến mất mật, trốn vào trong đám người đứng xem náo nhiệt, chỉ thầm cầu trời mong rằng Tề Tiểu Khả không chú ý đến mình.

Tề Tiểu Khả còn chưa xong việc, tuyệt tình hạ dao xuống cắt đứt tất cả gân tay của Lý Bân, khiến hắn đau đớn thét lên từng đợt. Lưỡi dao vô tình cắt đứt thanh quản của hắn, Lý Bân lập tức không còn có thể kêu gào nữa. Cuối cùng Tề Tiểu Khả xoay dọc con dao, đâm xuống hai mắt của Lý Bân, kéo một cái hai con ngươi cùng với khối thịt xung quanh đều bị móc ra ngoài.    

"Là do ngươi, dám, lăng nhục nàng!"

Tề Tiểu Khả nở nụ cười tự mãn giống như vừa tạo ra được một tuyệt tác, giọng điệu vẫn thé tai đến kinh hồn. 

Một cơn gió lạnh lại thổi qua, bóng dáng gầy guộc quỷ dị đó đã biến mất. 

Đến khi thắp đèn lên, Trần Quốc Tuấn mới phát hiện ra Chiêu Hoàng không còn ngồi bên cạnh hắn nữa, nàng đã biến mất. Chỉ nhìn thấy Lý Bân nằm thoi thóp ở giữa sảnh lớn, xung quanh là máu thịt tung tóe, mắt và lưỡi của hắn bê bết dưới đất. Trần Quốc Tuấn chắc chắn sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng ngày hôm nay, nó sẽ luôn ám ảnh trong đầu hắn đến hết cả đời này. 





-----Hết Chương 57-----

Tác giả: Cái kết khi dám động vào người chị yêu, thật là ba chấm... 

Ngày đăng: 29-7-2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện