Tề Tiểu Khả giật mình tỉnh dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, áo cũng bị ướt đẫm. Đưa tay toan lau đi những giọt mồ hôi trên trán, cô xuống giường, đi tới chậu nước gần đó, đưa tay liên tục hất nước vào mặt. Thở hắt một hơi, Tề Tiểu Khả nhìn chằm chằm vào bóng phản chiếu của mình trong chậu nước, ngẫm nghĩ lại giấc mơ tối hôm qua. Người đó nói với cô toàn là lời không đầu không đuôi, cô không hiểu được, không biết cô ấy là ai, tên gì cũng không nói. Nhưng Tề Tiểu Khả cảm giác được cô ta với bản thân có gì đó rất lạ, cô thấy cô ta rất thân thuộc, giống như đã quen biết nhau từ rất lâu rồi. Nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi, lại thêm một giấc mơ kì lạ khó hiểu.

Tề Tiểu Khả lau mặt, mặc vào y phục, đứng trước gương đồng chỉnh trang lại bản thân một chút. Phết nhẹ một lớp son mỏng vào lồng môi, thoa thêm chút phấn nữa, perfect. Giờ trông cô có sinh khí hơn rồi, đối với bản thân trong gương đồng cười tươi một cái, dốc lại tinh thân cho buổi sáng sớm. Búi gọn mái tóc dài uốn xoăn tím nhẹ, đội lên mũ cao, vuốt vuốt gọn tóc rối giấu vào trong mũ. Đó, không khác gì con trai đâu, cô cũng đẹp lắm đấy chứ, thế mà lúc ở hiện đại mẹ Lê Phương cứ chê cô xấu. Chắc là mẹ cảm thấy bản thân quá xinh đẹp nên trong mắt không ai đẹp hơn mẹ cả. Nghĩ lại mà Tề Tiểu Khả vẫn còn thấy ấm ức đây, phồng má một cái, phì cười. Đẩy ra cửa gỗ, đầy năng lượng bước ra ngoài.

Một ngày mới đây.

Trời vẫn còn hừng tối, các nô tài đều đã thức dậy, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng hầu hạ. Cung nữ thái giám đi đi lại lại luân phiên nhưng mỗi bước chân đều rất khẽ, nếu lỡ như làm kinh động đến giấc ngủ của chủ tử thì bọn họ sẽ phiền phức. Hầu như mọi người trong cung đều đã tạo thành thói quen này. Thế mà lại có một tên tiểu thái giám không biết điều, bước chân cứ như ma đuổi vậy, có khi con voi còn bị doạ sợ ấy chứ, nhưng mà hắn lại không biết tự kiểm điểm, lại còn đánh chân sáo nữa, thật dại. Cái tên chán sống đó trong Dụ Nguyệt uyển ngoại trừ tên ma mới tiểu Khả tử ra thì còn kẻ nào nữa chứ.

Bốp.

Tề Tiểu Khả đang vui vẻ đánh chân sáo thì đột nhiên bị ai đó vỗ mạnh vào phía sau đầu, cô mất thăng bằng ngã chúi về trước vài bước, xoa xoa sau ót. "Đứa nào đánh ta!". Tức tối xoay người lại, dự định sẽ mắng cho tên khốn kiếp kia một trận, không ngờ vừa nhìn thấy người ta thì cơ miệng của Tề Tiểu Khả đã kéo căng hết cỡ, cười như được thưởng. "Vân Xuyên tỷ tỷ xin chào, chúc buổi sáng tốt lành".

Vân Xuyên liếc xéo Tề Tiểu Khả, ánh mắt như muốn xuyên thấu ngươi. "Ngươi cũng thảnh thơi quá nhỉ, công vụ không cần làm nữa?".

"Đâu có! Ta đang đi chuẩn bị đây mà!", Tề Tiểu Khả như cỗ máy được lập trình sẵn xua tay liên tục.

Vân Xuyên nhìn thái độ của Tề Tiểu Khả, rồi lại nhìn xuống dưới chân cô. "Bước chân của ngươi quá mạnh, lỡ như kinh động đến nương nương thì ngươi sẽ phải khổ sở".

Tề Tiểu Khả co vai, nuốt nước bọt: "Ta biết rồi, cảm ơn Vân Xuyên tỷ tỷ nhắc nhở. Ta hứa sẽ không có lần sau, vậy nên xin tỷ tỷ bỏ qua cho lần này được không hả?". Hai tay chấp lại xoa xoa năn nỉ, ánh mắt lấp lánh hướng về phía nữ nhân cường quyền kia.

Vân Xuyên đánh mắt qua hướng khác, không nhìn đến thái độ nài nỉ đáng thương của tên kia. Nàng cũng không nói gì, dường như đã ngầm chấp nhận lời xin xỏ của Tề Tiểu Khả.

Tề Tiểu Khả làm sao không đoán được, cô vui vẻ chấp tay cúi người hành lễ một cái với Vân Xuyên, "Cảm ơn Vân Xuyên tỷ tỷ đại nhân không chấp tiểu nhân tha cho ta lần này. Sau này sẽ không tái lại phạm lỗi!".

Vân Xuyên im lặng nhìn người kia diễn trò, không nói gì quay lưng bỏ đi. Tề Tiểu Khả ở lại thở hắt một cái, vuốt vuốt lòng ngực, cũng rất may hôm nay không bị nàng ta bắt bẻ.

Công việc hôm nay của Tề Tiểu Khả bắt đầu là ở Dịch đình, giặt hết đống quần áo của tất cả cung nhân ở trong Dụ Nguyệt uyển. Y phục của chủ nhân và nô tài không được trộn lẫn để giặt mà phải tách ra xử lý, cung nữ thái giám đều được giặt ở trước sân, còn của chủ tử thì ở phía trong. Sẽ có vài người được chỉ định sẽ giặt y phục của các nương nương, những người còn lại thì xử lý y phục của nô tài. Đặc biệt là ở Dụ Nguyệt uyển, Hoa phi nương nương vô cùng ghét y phục bị chung đụng với của nô tài, cho nên quần áo của nàng sẽ được giặt trong phòng riêng biệt. Bình thường mọi người đều tránh việc giặt y phục cho Hoa phi, bởi vì nàng rất khắc khe về y phục của bản thân, chỉ cần dính một chút bụi bẩn thôi thì người chịu trách nhiệm hôm đó sẽ bị kéo ra đánh ba mươi trượng cộng thêm khấu trừ hai năm tiền lương hoặc có thể bị kéo ra đánh tới chết. Cho nên mọi người đều viện cớ thoái thác, chạy càng xa càng tốt, họ thà ở ngoài sân giặt y phục nô tài còn tốt hơn. Không ngờ hôm nay việc này lại đến tìm Tề Tiểu Khả, khi nghe được phân công thì sắc mặt của cô đã đen như đáy nồi, năn nỉ Ngụy quản sự đến khô cổ mà cô ta cũng không chịu đổi cho cô, vì vậy Tề Tiểu Khả đành phải xách cái mặt như bao công đi vào trong phòng giặt giũ.

Lúc này Tề Tiểu Khả chỉ ở trong phòng một mình. Bởi vì yêu cầu của Hoa phi rất hà khắc, vậy nên khi bước vào phòng giặt riêng thì người chịu trách nhiệm hôm đó phải phủi sạch bụi bậm trên người, rửa qua tay chân rồi mới được vào phòng giặt. Hơn nữa khi giặt thì chỉ được một người ở trong, tránh việc sẽ có người phá hỏng y phục. Đa số đều là cung nữ sẽ đảm nhiệm việc này, bởi vì Hoa phi thân phận cao quý, y phục còn bao gồm trung y, yếm và tiết khố, đến ngày còn có đai nguyệt sự. Cho nên tuyệt đối không để thái giám làm việc này. Nhưng hôm nay bởi vì thiếu người cho nên Ngụy quản sự mới lấp liếm đẩy việc này cho Tề Tiểu Khả.

Tề Tiểu Khả vò xát ngoại bào nặng nề, miệng thì lẩm bẩm không ngừng chửi. Cô vừa giặt đồ vừa rủa người, giống như cả thế giới đều có thù với cô.

"Ngụy Phương chết tiệt! Lại dám bắt mình làm mấy việc này. Cả đời này mình ghét nhất là giặt quần áo!!". Tề Tiểu Khả vò ngoại bào trên tay, cô dùng sức nhiều đến nỗi như muốn xé luôn cái áo.

"Tại sao bao nhiêu người chết mà không thấy cô ta chết. Chết tiệt, dám bắt tôi giặt quần áo, khốn kiếp!".

Tề Tiểu Khả tâm trạng cực kì bực bội, nếu như giờ phút này mà có người nào đó xui xẻo đi vào thì xác định sẽ bị cô chửi cho một trận. Tề Tiểu Khả đang tức tối vắt nước cái ngoại bào nặng trịch thì đột nhiên lại dừng lại, trong đầu cô lại nghĩ ra một ý gì đó khá là vui. "Hắc hắc...", liền trên mặt hiện ra nụ cười gian xảo, sau đó bóng dáng cũng không còn ở trong phòng giặt riêng nữa. 

Công việc nặng nhọc bắt đầu từ sáng sớm cho đến tận trưa. Ai cũng làm đến đầu tắt mặt tối, chạy đi chạy lại. Bởi vậy mới nói nô tài ở chỗ nào cũng không khổ bằng Dịch đình. Mãi cho đến giờ cơm trưa thì mọi thứ mới đâu vào đó, mọi người lo thu dọn rồi vội vã đi về Ngự Thiện phòng, quy luật ở Ngự Thiện phòng là đến sớm được lợi đến trễ nhịn đói. Chỉ một khắc sau cả sân lớn Dịch đình chỉ còn lác đác vài người, bọn họ đều kéo nhau đi ăn cơm rồi. 

Tề Tiểu Khả ở trong phòng giặt riêng cố gắng vắt hết mấy bộ sa y mỏng toan, treo ngay ngắn trên giá hong khô. Tề Tiểu Khả hiểu rõ quy luật ngầm ở Ngự Thiện phòng vì vậy cô cũng mau chóng dọn dẹp lau chùi lại mọi thứ nhanh nhất có thể, nếu đến trễ thì cả cơm trắng cô cũng không có mà bỏ bụng. Sau khi xong hết việc, giũ lại quần áo bước ra ngoài, đưa mắt nhìn bộ cẩm y lam sắc trên giá treo, Tề Tiểu Khả khoái chí cười, xoay người đi ra khỏi phòng. 

Khi tới hậu viện Ngự Thiện phòng thì đã đông nghịt người, Tề Tiểu Khả nhìn ngó xung quanh một hồi cũng không tìm thấy chỗ nào ngồi được nên đành đi lấy cơm trước. Hôm nay Tề Tiểu Khả tinh thần vui vẻ nên cô ăn nhiều hơn ngày thường, lấy đến hai bát lớn nhận đầy cơm, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Tề Tiểu Khả biểu môi, dù lấy được lộc ăn nhưng cô vẫn chưa tìm được chỗ nào để đặt mông cả, nhìn qua nhìn lại thì ngay tức khắc cứu tinh đã xuất hiện, Tề Tiểu Khả vui mừng nhanh chân chạy tới chỗ cứu tinh. 

Mạnh tay để hai bát cơm lên bàn, sau đó là ngồi ù xuống chỗ bên cạnh cô cung nữ mặt mày đã bắt đầu nhăn nhó. Tề Tiểu Khả cười hì hì lấy lòng, mong rằng sẽ không bị cô gái nhỏ kia đá văng đi.

"Vân Tình à, cho ta ngồi ở đây nha". 

Vân Tình bất vi sở động nhìn chằm chằm cái tên vô lại vừa ngồi xuống cạnh mình, nàng thừa nhận lúc này nàng rất muốn vươn tay đấm cho tên này mấy cái. Vốn dĩ chỗ này đã rất chặt hẹp, vậy mà tên mặt dày này lại còn chen vào nữa. Nàng nhịn!

"Cô không lên tiếng tức là đồng ý rồi nha". Tề Tiểu Khả cười đến híp mắt, ai mà biết cô gái nhỏ này lại dễ dụ như vậy chứ nhỉ. 

"Không!". Ngắn gọn xúc tích. "Ủa??". Tề Tiểu chưa kịp gắp thì liền quay phắt qua nhìn Vân Tình. Cứ ngỡ đã được an vị ăn cơm trưa ngon lành, không ngờ nữ nhân kia lại dội cho cô một gáo nước lạnh tê người. Tề Tiểu Khả buông xuống đũa, trưng ra bản mặt khổ sở bắt đầu giở trò năn nỉ, "Vân Tình a Vân Tình, cho ta ngồi đây đi nha~, đi mà~~ nha". Nắm lấy cánh tay Vân Tình ra sức lay lay. 

"Đứng dậy đi!". Bao nhiêu trò đó đừng hòng dụ dỗ được ta!

"Vân Tình à, cô là tốt với ta nhất mà. Cô không cho ta ngồi đây thì ta biết đi đâu kiếm chỗ bây giờ, cô xem a, chỗ nào cũng chật kín rồi". 

Vân Tình vẫn bất động thanh sắc, còn Tề Tiểu Khả thì ra sức năn nỉ, đôi lúc sẽ có vài người nhìn qua bên này. "Vân Tình đồng ý đi nha~, Vân Tình à, đồng ý đi mà, nha~~". 

"Được rồi được rồi! Ngươi đừng lắc cánh tay của ta nữa!". Vân Tình kéo tay lại, xoa xoa bả vai mỏi nhừ. "Ngươi cứ lôi lôi kéo kéo như vậy thì ngày mai mọi người sẽ đồn ầm lên là ta và ngươi có quan hệ bất chính đấy, đến lúc đó ta và ngươi sẽ không thoát được việc bị phạt nặng đâu!". Tề Tiểu Khả cười vui vẻ, "Đừng lo, sẽ không có đâu, mà nếu lỡ như bị phạt thật thì ta cũng sẽ chịu thay cho cô mà". Trước lời nịnh hót kia Vân Tình cũng phải câm nín không nói được chữ nào. Nàng không quan tâm kẻ kia nữa mà quay lại ăn cho xong phần của mình. Tề Tiểu Khả thì vui vẻ hết lớn, cắm đầu lùa cơm vào miệng, còn vừa ăn vừa cười làm cho mọi người nhìn vào cứ tưởng cô có vấn đề, Vân Tình ngồi bên cạnh cũng đưa tay che mặt vờ như không quen biết tên ma đói kia. 

------Hết Chương 43-----

Tác giả: Chương sau có quánh lộn, còn quánh với ai thì chưa biết à nha... các sen có ai hóng hôn~~

Thanh niên mưu mẹo Tề Tiểu Khả

❀Tiểu cung nữ khả ái Vân Tình❀


Ngày đăng: 30-6-2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện