Trang Duệ nghĩ lại mà thấy cũng đúng, bán đi với giá một ngàn mà qua tay người ta lại thành một trăm năm chục ngàn, vấn đề này nếu phát sinh trên người hắn thì chắc chắn trong lòng sẽ rất bức bối. Hắn có chút không đành lòng, vì vậy nói với Lưu Xuyên:

- Lưu Manh, khoảng thời gian này chúng ta cũng thiếu người, cậu xem có nên sắp xếp được không?

Sắp đến giai đoạn trù bị xây dựng Ngao viên, đến lúc đó phải thi công và tìm giấy phép, ba năm người chắc chắn sẽ cực kỳ bận rộn. Trang Duệ nói như vậy có nghĩa là trươc tiên có thể dùng hai người này, nhưng ý kiến này cần phải được Lưu Xuyên thông qua mới tốt.

Lưu Xuyên trước nay đều là người thích mềm không thích cứng, vừa rồi Đại Hùng nói vài năm qua sống khổ sở, hắn cũng có chút xấu hổ. Khi đó hắn đánh người ta téc đầu nhưng cũng không bồi thường, vài năm qua hai tên này thấy mình còn cực kỳ cung kính, bây giờ thành bộ dạng thế này, đến cầu tận cửa, hắn cũng khó thể từ chối.

- Thế này đi, Đại Hùng, Hầu Tử, bây giờ hai người làm công tác hỗ trợ trong quán thú cưng, làm quen với khách hàng, vì những thứ trong đó tôi cũng không thể nói rõ ràng với hai người được. Còn chuyện tiền lương, mỗi người mỗi tháng hai ngàn đồng, nếu năng lực tốt thì sẽ tăng tiền thưởng, các anh thấy sao?

Lưu Xuyên suy nghĩ một chút, chuyện Ngao viên thật sự không nên cho hai người này nhúng tay vào, hơn nữa bọn họ cũng không có năng lực. Bọn họ lăn lộn nhiều năm ở chợ đồ cổ, thậm chí còn lâu năm hơn mình, tất nhiên sẽ rất hiểu rõ chuyện buôn bán mèo chó chim chóc.

Quan trọng là hai người này đều là loại nói rất hay, có thể nói chết thành sống, thích hợp nhất để công tác bên cửa hàng thú cưng. Lưu Xuyên vốn định cho Chu Thụy chạy nguồn cung cấp, chính mình mở thị trường, nhưng hôm nay thấy Đại Hùng và Hầu Tử thì chợt thay đổi ý nghĩ, khoảng thời gian sau này mình sẽ bận tối mặt, thứ hai là với cái miệng nhanh nhạy và cực dẻo của hai người kia, sợ rằng còn buôn bán tốt hơn cả mình.

- Được rồi, được rồi, Đại Xuyên, à, không, ông chủ, hai anh em chúng tôi đảm bảo sẽ làn tốt, cứ giao chuyện kinh doanh của cửa hàng thú cưng cho anh em chúng tôi, chúng tôi sẽ thu gom tất cả các mối kinh doanh thú cưng.

Sau khi nghe được lời của Lưu Xuyên thì Đại Hùng và Hầu Tử chợt vui sướng, hai ngàn đồng tiền lương đối với tiêu phí ở Bành Thành thì cũng xem như khá cao, so ra có lợi nhuận hơn việc bọn họ thức dậy sớm đi buôn bán lừa gạt rất nhiều. Hơn nữa bọn họ còn có tiền thưởng, vì vậy mà lúc này bọn họ thật sự nghĩ đến chuyện muốn đến cướp chuyện làm ăn của người khác.

- Đừng, tôi nói với hai vị nhé, dù nói cùng nghề là oan gia nhưng thị trường Bành Thành là rất lớn, cũng không phải một nhà có thể lũng đoạn được, hai anh chỉ việc thường xuyên chạy ra ngoài, tìm chút khách lạ, cùng đừng cướp mối làm ăn của người khác.

Lưu Xuyên nghe thấy hai người kia nói như vậy thì biết bọn họ có ý gì, vì vậy vội vàng mở miệng nhắc nhở. Hắn đã kinh doanh thú cưng được bốn năm năm, tuy có quan hệ không tốt với một hai nhà nhưng cũng không vạch mặt, nếu như bây giờ bị hai kẻ dở hơi phá hoại, sợ rằng sau này mình cũng xấu hổ khi đến đây.

- Được rồi, ông chủ, anh cứ yên tâm, anh em chúng tôi làm việc tuyệt đối tín nhiệm, đến lúc đó sẽ đặc biệt đến công viên tìm những người già, chắc chắn bọn họ sẽ rất hứng thú với thú cưng.

Hầu Tử vừa nghĩ đã có ý hay, điều này cũng làm ánh mắt Lưu Xuyên sáng lên, bình thường hắn cũng không chú ý đến những vị khách già lão, chẳng qua chỉ làm ăn với người trẻ mà thôi.

- Được, Hầu Tử, hai anh nếu làm tốt, sau này chuyện làm nhà lấy vợ là không có vấn đề. Các anh cũng biết Đại Xuyên tôi là người thế nào rồi đấy, chỉ cần kiếm được tiền, tôi cũng không phải người keo kiệt.

Lưu Xuyên tất nhiên sẽ lên tiếng khuyến khích, những người này bây giờ đều là thành viên tổ chức của hắn, sau này chuyện kinh doanh ở quán thú cưng sẽ giao cho bọn họ.

- Đúng rồi, còn một chuyện cần nói, vừa vặn có hai anh ở đây cũng tốt, Lý Binh, cậu và Tiểu Trương dừng lại một chút, tôi có vài chuyện cần tuyên bố.

Lưu Xuyên thét lên với hai nhân viên đang bận việc, Lý Binh kia theo hắn đã được ba năm, là con của một người đồng sự của mẹ hắn, bây giờ mỗi tháng lương ba ngàn đồng. Bình thường khi Lưu Xuyên không có ở quán thì hắn đều là người phụ trách, đây là người thành thật, sử dụng rất yên tâm, chỉ là năng lực khai thác thị trường không đủ, nhưng trông quán lại rất thích hợp.

- Hôm nay Đại Hùng và Hầu Tử xem như chính thức gia nhập vào quán của chúng ta, có một số việc tôi muốn nói rõ. Vị này là anh Chu, sau này khi tôi không có mặt thì tất cả do anh ấy phụ trách, nếu anh Chu không có trong tiệm thì do Lý Binh phụ trách.

- Đại Hùng và Hầu Tử có nhiệm vụ khai thác thị trường, Tiểu Trương hỗ trợ anh Chu và Lý Binh quản lý cửa hàng cho tốt. Được rồi, cứ như vậy là được, buổi tối Lý Binh và các anh họp mặt với nhau, chi tiêu do cửa hàng chi trả.

Lưu Xuyên giới thiệu Chu Thụy cho mọi người, cũng xác định trách nhiệm của mỗi cá nhân, Đại Hùng và Lý Binh trước kia đã biết nhau, vì vậy cũng dễ làm việc.

Chu Thụy vẫn có bộ dạng lạnh lùng, hắn khẽ gật đầu với mọi người, cũng không nói lời nào. Lưu Xuyên trước đó đã nói, thời gian hắn đứng ở cửa hàng sợ rằng cũng không nhiều, ít nhất vài ngày nữa hắn cũng phải quay về Tây Tạng, sẽ đi đón Nhân Thanh Thố Mỗ đến Bành Thành.

Sau đó Lưu Xuyên hỏi thăm tình huống của cửa hàng vài ngày qua, khoảng thời gian này làm ăn khá tốt, hắn đi ra ngoài nửa tháng nhưng nguồn hàng trong cửa hàng đã sắp cạn, hắn lên tiếng hỏi những loại nào cần nhập hàng, sau đó cầm điện thoại lên lạc với khách.

- Xin lỗi, số điện thoại ngài vừa gọi không có thật, xin vui lòng xem xét lại.

Một giọng nữ chợt vang lên trong tiệm, ai cũng nhìn về phía Trang Duệ, chính Trang Duệ cũng có chút sững sốt, sau đó hắn mới chợt nhớ đây là tiếng chuông điện thoại mà mình vừa down được từ trên máy của Lưu Xuyên, vì vậy vội vàng móc điện thoại ra nghe.

- Này cậu Trang, tên Lưu Xuyên kia đang làm gì vậy? Tôi đã gọi điện thoại cho cậu ta một lúc lâu, đều là đang bận. Tôi đã đến sân bay Bành Thành, đến đón sao? Không cần, tôi trực tiếp bắt xe đến khách sạn Thiên Đô, các cậu cũng mau đi qua, mọi người gặp mặt rồi trò chuyện.

Người điện thoại đến là Tống Quân, máy bay đã hạ cánh, Trang Duệ vốn nói định đi đón nhưng bị hắn từ chối, tự mình đến khách sạn Thiên Đô. Đây là địa điểm mà trước đó bọn họ đã hẹn trước, Lưu Xuyên này vẫn nhớ mãi món tôm hùm Châu Úc ở đó.

Nói chung nửa giờ sau Lưu Xuyên xử lý xong chuyện ở cửa hàng thú cưng, sau đó gọi Chu Thụy, ba người chạy xe đến khách sạn Thiên Đô.

Khi bọn họ đến khách sạn thì Tống Quân đã có mặt, khi thấy hai con chó Ngao con thì trợn tròn mắt, Lưu Xuyên đã nói sẽ cho hắn chọn một trong hai.

Tiểu Bạch Sư của Trang Duệ căn bản khinh thường không muốn đi cùng hai con Ngao, vì vậy mà chỉ theo sau lưng Trang Duệ.

Nhắc đến cũng kỳ quái, cùng là con của Ngao Vương lông vàng nhưng lại là một con Ngao đầu hổ và một con đầu sư tử, tuy đã hơn một tháng nhưng cũng không kém bao nhiêu. Tống Quân nhìn một lúc lâu, cuối cùng chọn con Ngao đầu sư tử, Lưu Xuyên cũng rất thích con Ngao này, nhưng Tống Quân là người bỏ tiền, vì vậy hắn cũng không làm gì được.

Sau khi chọn Ngao xong, Lưu Xuyên giới thiệu Chu Thụy cho Tống Quân, lúc này Tống Quân biết rõ Chu Thụy có xuất thân quân ngũ thì cũng rất vui, mời mọi người vào phòng. Khi thấy con Tuyết Ngao của Trang Duệ thì hai mắt Tống Quân chợt sáng lên, hắn dùng giọng hâm mộ nói:

- Trang Duệ, con Tuyết Ngao kia đẹp quá, tiểu tử cậu rất may mắn, tôi nghe nói có người ra giá bốn chục triệu nhưng cậu cũng không bán.

Phải nói là bốn chục triệu thì dù là Tống Quân cũng phải gom góp vài ngày mới có đủ, tiền của hắn đầu tư ở nhiều ngành, vốn lưu động trên tay cũng không đủ mua một con chó.

- Hì hì, anh Tống, đây là bác sĩ của tôi, người thường cũng không nuôi được.

Trang Duệ vuốt đầu Tiểu Bạch Sư có vẻ rất sủng nịnh và tự hào, Tiểu Bạch Sư cũng lè lưỡi liếm lòng bàn tay của Trang Duệ.

Tiểu Bạch Sư bây giờ đã ăn thịt sống, nhưng từ sau khi được Trang Duệ dùng linh khí chải chuốt thì trong miệng không còn mùi hôi thối như những con chó khác, ngược lại còn có một mùi hương trầm như trẻ nít, rất dễ nghe, vì thế Trang Duệ cũng tùy ý để nó thân mật với mình.

- Tôi biết rõ tên mập họ Mã kia, hắn là người không đơn giản, vài năm qua chỉnh đốn việc khai thác tài nguyên khoáng sản nhưng hắn càng làm càng lớn, cũng coi như là một đại nhân vật, các cạu đã xảy ra xung đột với hắn, không bị hắn lừa đấy chứ?

Tống Quân đã biết những gì xảy ra trong trướng bồng ở chợ đen, hắn biết rõ và khen ngợi tên mập vài câu nhưng nhóm Trang Duệ vẫn có thể nghe ra trong đó có chút khinh thường, xem ra tên mập họ Mã và Tống Quân cũng không cùng cấp bậc.

- Không, tên mập kia thật sự rất hay.

Trang Duệ nói từ đầu chí cuối cho Tống Quân, tất nhiên chỉ hời hợt nói về chuyện mình mua được bức tranh, vì lúc đó có nhiều cao nhân mê hoặc về bức tranh, chính hắn lại có vận may rất tốt, ai cũng không có biện pháp nào khác.

Trang Duệ có ý muốn Tống Quân giới thiệu cho mình một vị đại sư chuyên làm giả, sau đó lấy cớ bức tranh cũ nát muốn tân trang về treo trong nhà, kể từ đó bức Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ sẽ quang minh chính đại trồi lên mặt nước, người khác cũng không nghi ngờ gì. Chỉ là trong quá trình đó Trang Duệ phải ở đây, nếu không bị người ta đánh tráo thì cũng chỉ có khổ mà khó nói.

Khi Trang Duệ nói ra ý nghĩ này thì Tống Quân đang đùa với con Ngao, hắn chỉ thuận miệng nói:

- Kỹ thuật tân trang rất thịnh hành ở Dương Châu, nhưng Bành Thành cũng có vài vị đại sư, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi, còn vị đại sư kia có tình nguyện ra tay hay không, tôi không dám cam đoan. Người kia có thể nói là trưởng bối của tôi, nhưng này Trang Duệ, vì một bức tranh giả thì đáng giá sao? Vị kia mỗi lần ra tay sẽ lấy giá không thấp đâu.

- Vậy cảm ơn anh Tống, bức họa kia hơi cũ, treo trong nhà cũng không quá hay, tôi muốn tu bổ lại cây trục, cũng muốn tân trang lại, hơn nữa ba nghìn đồng bỏ ra cũng không muốn vứt đi.

- Có đáng giá hay không thì đợi đến khi bức họa ra xuất hiện, các người sẽ biết.

Trang Duệ thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện