Tháng hai ở Bành Thành, lúc này những cây liễu ở ven đường đã bắt đầu đâm lá, từng cành cây nhảy múa theo gió xuân ấm áp.

Từ sáng sớm Trang Duệ đã bị mẹ bắt ra ngoài mua thức ăn, lúc này vừa vào cửa đã bị Tiểu Bạch Sư quấn lấy, hắn nghe thấy trong phòng mình vang lên tiếng chuông điện thoại cũng không thể chạy đến nghe máy ngay được.

- Tiểu Duệ, đứa nhỏ này đang làm gì vậy? Điện thoại đổ chuông nửa ngày rồi sao không ra nghe máy?

Trang Mẫu thấy Trang Duệ đang đùa giỡn với Tiểu Bạch Sư thì trên mặt tràn đầy vui vẻ, con chó kia đúng là thông minh, được Trang Duệ dạy bảo một phen, nó biểu hiện rất thân mật với Trang Mẫu, Trang Mẫn và cả Tiểu Niếp Niếp, Lưu Xuyên thấy vậy thì cực kỳ hâm mộ, còn thầm mắng Tiểu Bạch Sư bất công.

- Này, Huyên Băng à? Sao cô biết số điện thoại của tôi?

Trang Duệ tìm kiếm một lúc lâu mới phát hiện đó không phải là điện thoại cố định, xem ra cần phải thiết lập tiếng chuông đặc biệt hơn một chút.

Trang Duệ lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo của mình trong phòng ra xem, khi nghe máy thì mới biết đối phương là Tần Huyên Băng, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng thì hận không thể cho mình một tát. Rõ ràng là mình không đúng, bây giờ còn đưa ra một vấn đề ngu ngốc như vậy.

- Có phải tôi không gọi điện thoại thì anh cũng không muốn liên hệ lại không?

Quả nhiên giọng điệu của Tần Huyên Băng bên kia chợt biến đổi, trong lòng nàng cũng có chút bức bối, sau khi quay về thì Trang Duệ căn bản không chủ động điện thoại cho nàng, trên đường về cũng không nói, nhưng bây giờ về Bành Thành đã được hai ngày, nàng lấy được số điện thoại của hắn từ Lôi Lôi. Nàng nghĩ đến đây thì không khỏi cắn môi.

- Huyên Băng, thật sự xin lỗi, hôm qua mới có số điện thoại, muốn gửi tin cho cô nhưng tôi quá ngốc, nghĩ cả ngày cũng không biết sẽ viết thứ gì. Khi đó trong nhà có người đến chơi, tôi lại quên mất, cô đừng giận, tôi đã chuẩn bị cho cô một lễ vật.

Trang Duệ bình thường cũng không phải dịu dàng như vậy, nhưng khi nhận được điện thoại của Tần Huyên Băng thì hắn cảm thấy có chút buông lỏng, giống như đối mặt với một người bạn lâu năm, cũng không khỏi nói nhiều hẳn lên.

- Lễ vật gì?

Quả nhiên Tần Huyên Băng bị Trang Duệ di dời lực chú ý, nàng lên tiếng hỏi.

- Tặng quà tất nhiên phải làm cho người ta bất ngờ, nói ra sẽ không đánh giá, chờ tôi quay về Trung Hải công tác, cô có cơ hội đến Trung Hải, tôi sẽ đưa tận tay.

Trang Duệ nào có lễ vật quái quỷ gì cho Tần Huyên Băng, vừa rồi hắn nói như vậy chủ yếu để cho vị tiểu thư kia đừng dây đưa đến chuyện mình không gọi điện thoại. Một lời nói dối tất nhiên có thể che giấu được một lời nói dối khác, Trang Duệ coi như lúc này sa lầy vào vòng luẩn quẩn của mình.

- Tiểu Duệ, Là cô bé Tần Huyên Băng kia sao? Từ khi nào các con trở nên thân mật như vậy rồi?

Trang Duệ vừa ngắt điện thoại thì lại thấy mẹ đang dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn mình, vì vậy mà lập tức đau đầu.

- Mẹ, con đến nhà Đại Xuyên đây, còn phải đưa chút thuốc cho mẹ nuôi, tối có thể không trở về ăn cơm.

Trang Duệ thật sự không biết giải thích với mẹ mình như thế nào, chẳng lẽ nói mình là anh hùng cứu mỹ nhân ở đại thảo nguyên? Hình như cũng không phải là như vậy, nếu lúc đó Tần Huyên Băng không bắn chết vài con sói, sợ rằng lúc này hắn cũng không còn nguyên lành đứng ở đây. Hắn thuận miệng nói bịa vài câu với mẹ, sau đó chạy trốn ra khỏi nhà, một cái bóng trắng đi theo, thì ra là Tiểu Bạch Sư.

- Tiểu tử thúi này cũng biến trốn tránh rồi.

Trang Mẫu nhìn đứa con đỏ mặt tía tai mà không khỏi nở nụ cười, đối với bà thì con mình kết giao với ai cũng không là vấn đề, dù Tần Huyên Băng có xuất thân giàu có thì bà cũng không thấy không xứng.

Hôm nay Trang Duệ có hẹn với Lưu Xuyên, phải đến nhà Lưu Xuyên dùng cơm. Mẹ của Lưu Xuyên từ nhỏ đã rất tốt với Trang Duệ, cũng coi Trang Duệ như con cái trong nhà, khi hắn đậu đại học thì bữa tiệc mừng cũng do nhà Lưu Xuyên sắp xếp. Mục đích của hắn ngày hôm nay chính là lấy cớ được Phật sống tặng thuốc để chữa căn bệnh của mẹ nuôi, hắn biết mẹ nuôi tuy chưa nói nhưng khi thấy Trang Mẫu sức khỏe tốt hẳn lên cũng rất hâm mộ.

Nhưng lúc này Trang Duệ cũng không nghĩ đến chuyện chút nữa sẽ chữa bệnh cho mẹ nuôi như thế nào, hắn đang nghĩ về cú điện thoại vừa rồi của Tần Huyên Băng, bây giờ hắn cực kỳ phiền não vì vấn đề lễ vật cho nàng. Vài ngày nữa hắn sẽ về công tác ở Trung Hải, lúc đó nếu Tần Huyên Băng đến Trung Hải, hắn không lấy ra thứ gì tốt, sợ rằng sẽ có chuyện.

Trang Duệ nhìn Tiểu Bạch Sư linh hoạt đi dưới hai chân của mình mà trong lòng vẫn thật sự vô kế khả thi, từ nhỏ đến lớn ngoài lúc năm tuổi đưa cho cô bé ngồi cùng bàn học một cây kẹo mút và bị từ chối, căn bản hắn chưa từng có bao nhiêu kinh nghiệm tặng quà cho phái nữ.

- Con bà nó, đám taxi cũng quá ức hiếp người, không có khách cũng không dừng, chắc phải mua xe đi thôi.

Trang Duệ đứng bên đường vẫy tay một lúc lâu nhưng không có chiếc xe nào dừng lại, vì thế hắn bức bối lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Xuyên. Lúc này chiếc Hummer vẫn còn trong tay Lưu Xuyên, chiều hôm nay Tống Quân mới bay từ Bắc Kinh đến Bành Thành, đến tối mới có thể gặp mặt.

Mười phút sau Lưu Xuyên đã chạy Hummer đến, hắn hạ cửa sổ và nói với Trang Duệ:

- Này Mộc Đầu, cậu nào có thiếu tiền, cũng biết chiếc xe này là hổ dữ, nuốt dầu như nuốt nước, chạy đến đây đón cậu còn tốn dầu hơn cả đi taxi. Cậu mau lên xe, nếu không sẽ bị anh Tống mắng.

Hành trình đi Tây Tạng có thể nói là hoàn thành nhiệm vụ, Lưu Xuyên còn có một con Ngao thuần chủng, nhưng chiếc xe Hummer thật sự bị ảnh hưởng không nhẹ, chưa nói đến chuyện thân xe bị sói cào, thảm Ba Tư trong xe cũng bị giẫm đạp không nhìn ra gì. Trên ghế sa lông có vết máu của Trang Duệ khi bị thương, có những lổ nhỏ khi Lưu Xuyên hút thuốc làm rơi tàn xuống, còn có dấu vết mà Tiểu Bạch Sư "mài móng", tổng hợp lại thì bộ ghế sa lông chẳng đáng một đồng.

- Không phải không có tiền, nhưng tôi đứng đây nửa ngày mà không có chiếc xe nào dừng lại, chẳng lẽ tôi xui xẻo?

Trang Duệ tức giận trả lời Lưu Xuyên, hắn ôm Tiểu Bạch Sư lên xe, trong đầu vẫn còn nghĩ nên tặng Tần Huyên Băng thứ gì.

- Cậu không phải bị sốt đấy chứ? Mộc Đầu, ngoài tôi chạy chiếc xe này, còn ai dám đứng lại chở cậu?

Lưu Xuyên dùng ánh mắt như thấy động vật quý hiếm để nhìn Trang Duệ, đồng thời còn chỉ một tấm bảng ở bên cạnh Trang Duệ.

- À, quên không chú ý, đi thôi, để lâu thì cơm canh nguội hết.

Trang Duệ nhìn theo ngón tay của Lưu Xuyên, thì ra chỗ này cấm dừng xe, vì vậy mà không khỏi nóng mặt, vội vàng di chuyển chủ đề.

- Hì hì, Tiểu Huyên Huyên điện thoại đến cho cậu, Lôi Lôi đã nói cho tôi biết. Này, cậu nên chủ động một chút, đừng tưởng rằng là xử nam thì quang vinh, ôm mãi không buông.

Lưu Xuyên dùng ánh mắt dâm đãng nhìn Trang Duệ, không hỗ danh là anh em lớn lên từ nhỏ với nhau, rõ ràng không đoán chín cũng là mười.

- Cút đi ngay, có muốn tôi biểu hiện phong cách lái xe Hummer của cậu cho Lôi Lôi biết không?

- Đừng, huynh đệ, đến tối tôi mời cậu ăn tôm hùm cá muối.

Lưu Xuyên này chạy chiếc Hummer, chỉ cần thấy gái vừa mắt là chạy xe chậm lại trêu đùa, Trang Duệ nói như vậy rõ ràng đã chọc trúng điểm yếu.

Sau khi đến nhà Lưu Xuyên, hai chú chó Ngao chợ xông đến. Sau khi Trang Duệ dùng linh khí với hai con chó con, rõ ràng địa vị của Lưu Xuyên rơi xuống vị trí thứ hai, vì vậy mà Lưu Xuyên nhiều lần muốn ném chức chủ tịch Ngao viên cho Trang Duệ.

- Gấu, gấu, gấu...

Tiểu Bạch Sư lúc này cũng mở miệng, nhưng tiếng sủa của nó khác với những con chó khác, âm thanh phát ra rất trầm thấp. Sau khi vào cửa thấy hai con Ngao vây quanh Trang Duệ, Tiểu Bạch Sư lập tức không quan tâm, không niệm tình bạn cũ cùng xe trước đó, nó xông lên cho mỗi con một cào, đuổi hai con Ngao sang một bên.

Ba con chó Tây Tạng này tuổi bằng nhau, cũng sinh cùng tháng, nhưng hình thể của Tiểu Bạch Sư lại lớn hơn hai con Ngao, hầu như đã đến đầu gối của Trang Duệ. Phải biết rằng chó Ngao bình thường muốn lớn như vậy phải mất ba bốn tháng, vì thế bây giờ Trang Duệ muốn ôm Tiểu Bạch Sư cũng rất khổ sở.

- Tiểu Duệ, hai anh em các người đi về mang theo mỗi đứa một con chó, ôi, tiểu tử con mang đến quá bá đạo, con nói xem Đại Xuyên rõ ràng là không có tương lai, nuôi chó cũng không được như người ta...

Hai chú Ngao bị Tiểu Bạch Sư ức hiếp cúp đuôi chạy loạn trong phòng, Lưu Mẫu thấy vậy thì rất bất mãn.

- Có người nói con mình như vậy sao? Con dù sao cũng có chỗ mạnh mẽ hơn Mộc Đầu, mẹ hỏi xem, cậu ấy bây giờ vẫn là "lính phòng không".

Lưu Xuyên rất bất mãn với thái độ của mẹ mình, rõ ràng không phân biệt địch ta, vì thế hắn mở miệng tấn công Trang Duệ.

- Cậu thì không ít bạn gái, vài năm nay bảy tám cô, mỗi lần tôi xem trúng thì cậu lại không chịu. Tôi nói cho cậu biết, Lôi Lôi là cô bé tôi thấy rất tốt, nếu lần này cậu còn xằng bậy, chú ý tôi cho cha cậu đánh no đòn...

Lưu Mẫu là giáo viên cả đời, đã quen thói dạy con như vậy, hơn nữa còn nhắc đến người cha chuyên dùng nắm đấm. Lưu Xuyên nghe vậy chỉ có thể ngoan ngoãn tiến vào phòng bếp làm nhân viên phục vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện