- Lão bản, ngài đúng là mê tín a, ha ha, lần này chúng ta đi trục vớt, là thuyền đắm sao?
Ngày hôm qua khi nhận được điện thoại của Trang Duệ, Clyde đang tiến hành rong ruổi trên người của nữ nhân, hoàn toàn không giống như một người gia hơn năm mươi tuổi.
Phải biết rằng, trước khi chiến đấu hắn đã dùng thuốc, chơi chưa tận hứng đã bị gọi đi, nhưng rất rõ ràng, hắn nghe gọi là lập tức chạy tới, hắn yêu hải dương nhiệt tình còn lớn hơn ngực nữ nhân.
- Thuyền trưởng Clyde, ngươi hi vọng chúng ta đi tìm bảo tàng của ai?
Trang Duệ cầm một chai bia, cười lên, biển cuối mùa thu rất tốt, không lạnh cũng không nóng, gió biển ấm áp, thưởng thức cảnh đẹp trên biển, nếu như không phải mạn thuyền quá cao, hắn sẽ câu cá một phen, đó mới gọi là thích ý.
Nhưng lần ra biển này, Trang Duệ cũng mang theo kim điêu, hắn và Bành Phi ngồi ở bong thuyền uống bia, thỉnh thoảng nhìn thấy kim điêu từ trên trời xà xuống biển bắt cá, cảm giác phi thường tốt.
- A! Lão bản, ngươi làm khó ta rồi!
...
Clyde khoa trương hô lên, con mắt nháy mấy cái, nói ra:
- Chẳng lẽ chúng ta là đi đảo Lạc Hào Đức? Chỗ đó bảo tàng của hải tặc đã lưu lại mấy thế kỷ rồi đấy!
- Ha ha, thuyền trưởng Clyde, bảo tàng đó không phải tổ tiên ngươi lưu lại sao? Bằng không ngươi làm thế nào hứng thú như thế?
Trang Duệ nghe vậy cười ha ha, hắn biết rõ đảo Lạc Hào Đức trong miệng của Clyde, đó là đảo có thể so sánh với hòn đảo mà Trang Duệ phát hiện bảo tàng Klaus, còn nổi danh trong truyền thuyết.
Đảo Lạc Hào Đức ở gần Australia, nên đảo cũng không phải đảo hoang, cảnh sắc hợp lòng người.
Nhưng mà, đảo nổi tiếng không phải vì cảnh đẹp, mà vì trên đảo tương truyền có vô số tài bảo ẩn tàng trên đảo, dưới đáy biển chung quanh có vô số bảo thạch chói mắt.
Thời đại năm mươi bảy mươi thế kỷ mười sáu, người Tây Ban Nha dọc theo dấu vết của Columbus viễn chinh Châu Mỹ, từ tay người Indian cướp đoạt vô số châu báu và vàng bạc, sau đó chở đầy trên các thuyền buồm về nước.
Nhưng mà, hành động của bọn họ bị hải tặc biết được, đám hải tặc điên cuồng tập kích mỗi thương thuyền qua lại, thảm sát thuyền viên, cướp đoạt đại lượng tài bảo, nhưng tài bảo quá nặng, đám hải tặc không cách nào mang toàn bộ đi, vì vậy đem bảo tàng còn thừa chôn trên đảo Lạc Hào Đức, cũng vẽ tàng bảo đồ, đám hải tặc phát huyết thệ sẽ giữ nghiêm bí mật này, mưu đồ vĩnh hưởng khoản tiền tài bất nghĩa này.
Nào biết đám hải tặc chung quy vẫn là hải tặc, làm gì có tín nghĩa chứ, một ít kẻ mưu đồ độc chiếm bảo tàng, trong lúc nhất thời huyết nhục bay tứ tung, sau sống mái là lưu lại vô số thi thể, người thắng mang theo tàng bảo đồ trà trộn vào thiên hạ, trải qua cuộc sống xa hoa, kiêu xa ngân dật, mà truyền thuyết về bảo tàng trên đảo, cũng thịnh hành thế giới.
Thời điểm niên đại bảy mươi thế kỷ mười bảy, một vị tên là William là người Ba Tư, ngẫu nhiên phát hiện tàng bảo đồ liên quan tới đảo Lạc Hào Đức, trên tàng bảo đồ có đánh dấu nơi thương thuyền Tây Ban Nha chìm nghỉm, hắn vui mừng như điên, cảm giác được cơ hội phát tài đã đến, cũng không cần biết bảo tàng là thật giả, William leo lên đảo hoang, thăm dò bốn phía, nhưng không thu hoạch được gì.
Có một ngày trong lúc William ngồi bồi hồi trên bãi biển, trong lúc vô tình chân sụp vào trong cát, chạm vào một khối dị vật, sau khi đào lên là một nhánh san hô vô cùng đẹp mắt, nhưng không ngờ phía dưới san hô chính là một cái hòm gỗ tinh xảo, trong rương chứa đầy tiền vàng và bảo vật hiếm có.
William vô cùng hưng phấn, hắn ở trên đảo hoang ba tháng, điên cuồng mà tìm kiếm, trên thuyền bồm của hắn chất đầy ba mươi tấn vàng bạc và châu báu, hắn thực hiện được mộng phát tài.
Trong lúc nhất thời rất nhiều tàng bảo đồ thật thật giả giả, đúng thời cơ mà sinh, tràn ngập Châu Âu, giá cao tăng cao, không ít đám người điên cuồng muốn phát tài, không tiếc vốn gốc, kết quả không ít người táng thân dưới đáy biển, hoặc chết trên đảo hoang, hoặc đau khổ tìm kiếm, mà bóng dáng di sản hải tặc đã biến thành dụ hoặc bí ẩn.
Nhưng Trang Duệ đối với những truyền thuyết truyền lưu mấy thế kỷ này, cũng không quan tâm, trừ phi là hòn đảo không có người ở, nếu không giấu bảo tàng trên đảo, trải qua nhiều năm như vậy, sớm đã bị người ta lấy hết, còn cần hắn đi tầm bảo sao?
- Lão bản, ta phải sửa lại lời nói của ngài, tổ tiên của ta là hiệp sĩ trộm, là nhân vật giống như Robinson, là kẻ giết phú tế bần, làm gì có bảo tàng chứ?
Rốt cục có thể điều khiển du thuyền đi tầm bảo, thuyền trưởng Clyde tâm tình thật tốt, cũng không thèm để ý Trang Duệ có kính nể tổ tiên của mình hay không, hắn cũng vui đùa ầm ĩ.
- Clyde, chúng ta đi vớt thuyền, đi lên đảo tầm bảo, đây chẳng phải là hỏi đường người mù sao? Nói cho ngươi biết, trước đó không lâu, ta đào được một tàng bảo đồ, có quan hệ tới thuyền đắm trên biển.
Trang Duệ kỳ thật sớm đã tập trung cho lần trục vớt này, nhưng vẫn cố ý làm ra bộ dạng thần bí, từ trong túi quần lấy ra một tấm da dê ố vàng.
- Bản đồ hàng hải?
Vị thuyền trưởng râu rậm một tay cầm lấy tấm da dê trong tay của Trang Duệ, sau đó nhìn vào bề mặt, đây là một tấm bản đồ hàng hải được sử dụng lúc thế kỷ mười sáu mười bảy.
Tên như ý nghĩa, bản đồ hàng hải chính là hảo đồ định vị đường biển cho toàn bộ tàu thuyền qua lại.
Hiện giờ bản đồ hàng hải thế giới đã có chi tiết đầy đủ, mà hải đồ Ba đặc Lan này chuyên cung cấp cho người đi biển, phía trên hải đồ cung cấp đủ loại phương vị lộ tuyến, người đi biển mượn nhờ những lộ tuyến này và la bàn, có thể tùy thời trắc định phương hướng thuyền của mình trên biển.
Mà bản đồ hàng hải này còn vẽ kỹ càng đường ven biển, vịnh, hòn đảo, góc biển, chỗ nước cạn, sơn mạch vùng duyên hải và đá ngầm.
Mà tấm bản đồ mà Clyde đang cầm trong tay, chính là hải đồ Ba Đặc Lan, nhưng chỉ có thể tham khảo, bởi vì tranh vẽ trên đó quá lâu, cũng trở nên mơ hồ.
Nhìn thấy Clyde giống như nhặt được chí bảo, Trang Duệ vụng trộm cười, nói ra:
- Đúng vậy, đây là một tấm bản đồ hàng hải, thuyền trưởng Clyde, ngươi có thể nhìn trên bản đồ này, đây là phiến hải vực nào hay không?
- Tấm bản đồ hàng hải này được vẽ vào cuối thế kỷ mười sáu đầu thế kỷ mười bảy, từ trên bản đồ mà xem xét, vùng biển nó vẽ hắn là biển Đại Tây Dương, đáng tiếc chỉ có thể tham khảo, ta chỉ có thể tham khảo bản đồ hàng hải quốc tế hiện nay một chút mới biết.
- Lão bản, ở trung tâm của bản đồ hàng hải này, bị người ta đánh dấu một vị trí, ta tin tưởng, đây nhất định là vị trí thuyền đắm hoặc là địa điểm bảo tàng.
Clyde thần sắc có chút kích động, phải biết rằng, loại bản đồ hàng hải có đánh dấu đặc biệt này, đều có ý nghĩa không tầm thường, không phải địa điểm thuyền đắm, thì chính là hang ổ hải tặc.
Clyde nói xong lời này, hít một hơi thật sâu, mang theo vẻ mặt khẩn cầu nhìn Trang Duệ, nói tiếp:
- Lão bản, ngài yên tâm, chỉ cần nửa giờ, ta nhất định sẽ tìm ra tọa độ chuẩn xác của bản đồ này là ở đâu.
Trăm ngàn năm qua, trong biển cả có vô số người tầm bảo tiến vào tìm kiếm, thậm chí ờ thế kỷ trước, những cái tàng bảo đồ như thế này mà xuất hiện, sẽ bị tranh mua, nhất là trong mắt Clyde, tấm bản đồ hàng hải này là bảo vật vô giá.
- Khục khục!
Trang Duệ ho khan hai tiếng, nói ra:
- Thuyền trưởng Clyde, không có vấn đề, tấm bản đồ này ngươi cầm đi, nhưng nhất định phải bảo đảm, không được làm hư hao.
- Nhất định, nhất định sẽ không hư hao, lão bản, ngài cứ yên tâm đi!
Nghe được Trang Duệ nói lời này, Clyde kích động không nhẹ, nói ra. Tâm tư cẩn thận gấp tấm da dê trong tay, sau đó bỏ vào trong túi áo, thời điểm quay người ra ngoài, tay phải một mực vịn cái túi, sợ bị người ta cướp đi!
- Trang ca, ngài, ngài có bản đồ hảng hải thật sao? Có được từ khi nào? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?
Sau khi Clyde rời khỏi, vẻ mặt Bành Phi hồ nghi nhìn Trang Duệ, thời gian mấy năm này hắn và Trang Duệ ở cùng một chỗ, thậm chí vòn nhiều hon thời gian Tần Huyên Băng và Trang Duệ ở cùng một chỗ, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy Trang Duệ khoe khoang tấm bản đồ hàng hải này với hắn a?
Trang Duệ khó chịu liếc mắt nhìn Bành Phi, nói ra:
- Nói nhảm, đương nhiên là thật rồi..., tiểu tử ngươi đã nhìn thấy Trang ca ta cầm đồ giả gạt người chưa? Vật này là từ hang ổ của David có được, tại lúc đó ngươi không chú ý.
- Vậy cũng khó nói, Trang ca, ngài hôm qua hình như không ngủ cả đêm, có phải làm giả ra không?
Trong miệng Bành Phi lẩm bẩm.
- Lăn, dám rình mò ta và chị dâu thân mật à? Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi hôm qua nghe lén có phải hay không?
Trang Duệ nghe vậy giận dữ, đứng dậy đạp Bành Phi một cái, kỳ thật hắn đúng là có tật giật mình, Bành Phi nói đúng vậy, đêm qua Trang Duệ không có ngủ, nhưng hắn không ngủ là vì hắn muốn phỏng chế bản đồ hàng hải này.
Tấm bản đồ da dê này là thật, là Trang Duệ đoạt được từ hải đảo, nếu bảo hắn đi vẽ bản đồ hàng hải, chắc phải hai thế kỷ sau mới xong được.
Nhưng bản đồ hàng hải trên tấm da dê này, lại làm Trang Duệ đồng học vất vả cả đêm, vận dụng rất nhiều thủ đoạn hiện đại để phỏng chế lại, còn phải mượn một ít dược tề hóa học học được trong trường khảo cổ mà làm ra.
Trang Duệ phỏng chế tấm bản đồ hàng hải này, nhưng cũng không có ý gì khác, hắn muốn đi ra biển trục vớt bảo tàng mà thôi.
Còn một nguyên nhân là, bảo tàng lần này hắn trục vớt được, nhất định phải tạo thành oanh động thật lớn trong lịch sử, nếu như bảo tàng trồi lên mặt nước, con mắt từ khắp mọi nơi sẽ nhìn chằm chằm vào chân tướng việc này.
Lại nói Trang Duệ vô duyên vô cớ chỉ định một vùng biển lại nói ở dưới đáy có bảo bối, chuyện này vô cùng huyền hoặc, cộng thêm biểu hiện trước kia của Trang Duệ, sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào, cho nên Trang Duệ mới tốn hao công phu không nhỏ, suốt đêm chế tạo ra.
Có bằng hữu nói, nếu như có người nhận ra bản đồ hàng hải này là giả, đây không phải là biến khéo thành vụng sao?
Nhưng mà loại chuyện này trên căn bản là không có khả năng phát sinh qua, phải biết rằng, đồ cổ khó khăn nhất chính là khảo chứng, thật cũng được, giả cũng được, giống như có một ít đồ sứ trên thực tế là thật, nhưng có một ngày nào đó, bị người trong nghề nói là giả gạt đi.
Trang Duệ dùng loại thủ pháp này, ở trên một tấm da cừu thật vẽ một cái bản đồ hàng hải, hơn nữa vận dụng thủ đoạn hóa học, cho dù có dùng thủ pháp kiểm tra các bon, cũng không cách nào nói là giả.
Nếu đã làm giả một cái bản đồ, bản đồ là tự tay hắn làm ra, nhưng bản đồ chưa giấu diếm được chuyên gia, lúc này Bành Phi nho nhỏ, đã nhìn ra, Trang Duệ có thể không tức giận được sao?
Lần đầu tiên làm giả là lúc nào? Đương nhiên là lúc lừa gạt bọn Nhật Bản rồi, nói đến đây, cũng thuận miệng nói một chút, Trang Duệ đầu tư nghiên cứu gốm sứ ở Hà Bắc.
Có tài lực Trang Duệ ủng hộ, Từ Quốc Thanh trong hơn hai năm qua, thành công phỏng chế ra ba loại đồ sứ danh tác của đời Tống, tuy ban đầu tiêu tốn không ít tiền, nhưng sau khi kỹ thuật đốt luyện thuần thục, giá thành đã hạ xuống.
Bởi vì Từ Quốc Thanh hoàn toàn có thể nắm giữ công nghệ đốt chế đồ sứ nhà Tống, đồ sứ của hắn làm ra, có giá trị nghệ thuật và giá trị cứu giữ cực cao, làm cho thanh danh của hắn trong giới đồ sứ vang xa, rất nhiều bảo tàng trong nước, đều cất chứa tác phẩm của hắn.
Kể từ đó, chỉ cần Từ Quốc Thanh làm ra sản phẩm gốm sứ mỹ nghệ hiện đại, đều có giá bán vượt qua cả đồ sứ của thời nhà Thanh, điều này làm cho tiền đầu tư của Trang Duệ từ từ thu trở lại, bây giờ đang bảo trì cân đối thu chi, đã bắt đầu có lợi nhuận.
Nhưng Từ Quốc Thanh phỏng chế đồ sứ cổ đại, đã phục hồi công nghệ đốt chế đồ sứ nhà Tống, mà Trang Duệ làm ra bản đồ hàng hải này, chính là muốn thỏa mãn tư tâm của mình, đạt được đám bảo tàng kia mà thôi.
Đương nhiên, mặc cho Bành Phi có nói thế nào, Trang Duệ cũng không thừa nhận đồ chơi này là do hắn phỏng chế và làm giả ra, nếu không hắn không cách nào giải thích được vì sao vị trí thuyền đắm lại chuẩn xác như thế.
- Trang, lão bản, ta tìm ra rồi... Ta tìm được vị trí đối ứng của vùng biển trên bản đồ hàng hải rồi.
Thời điểm Trang Duệ và Bành Phi đang ngồi trên bong thuyền uống chút rượu chờ gió biển thổi vào người, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng hô nhỏ của Clyde, quay đầu nhìn lại, Trang Duệ nhịn không được cười lên, cũng không biết là nửa giờ qua Clyde làm gì? Lúc này xuất hiện trên bong thuyền, cái mũ trên đầu đã lệch đi, ngay cả chòm râu dài được vuốt ngay ngắn, cũng bị nhếch đi, nhìn vô cùng buồn cười.
- Thuyền trưởng Clyde, ta cho rằng ngươi là thuyền trưởng hợp cách, hẳn là hân sĩ, tại sao bộ dáng của ngài lại biến thành thế này?
Trang Duệ cười đùa với Clyde, sau mấy năm quen biết với hắn, Trang Duệ đúng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của Clyde như vậy.
- Lão bản, ta sẽ chứng minh cho ngài thấy ta vẫn là thuyền trưởng hợp cách, không nói chuyện này đã, ngài sớm đã khảo chứng ra nơi này, đúng hay không?
Bị kích động đi tới trước mặt Trang Duệ, Clyde căn bản là không muốn cười đùa với Trang Duệ lúc này, một tay cầm chai bia trên bàn của Trang Duệ ra chỗ khác, không thể chờ đợi được cầm tấm bản đồ bày ra trên bàn.
- Đương nhiên, ta đương nhiên biết rõ phương hướng của nó!
Trang Duệ gật gật đầu, nói đùa gì vậy? Vì điều tra địa đồ của hải vực này, thiếu chút nữa Trang Duệ đã cầu đến Âu Dương Lỗi đấy.
Nhưng sau khi liên tục suy nghĩ, Trang Duệ vẫn quyết định tự điều tra, hơn nữa hắn làm cho mơ hồ không rõ, như vậy mới phù hợp với đặc thù của bản đồ hàng hải cổ đại.
- Hắc hắc, lão bản, hải vực trên tấm bản đồ hàng hải này, chính là vịnh Duy Ca gần Đại Tây Dương, đúng hay không?
Clyde vừa nói chuyện, vừa bày hai tấm bán đồ hàng hải cùng một chỗ, chỉ vào hai địa phương có đường cong mơ hồ trên hai tấm bản đồ, nói ra:
- Lão bản, đây là bảo tàng của đội thuyền hoàng kim, ha ha, chúng ta sắp phát tài rồi!
Gần đây Clyde biểu hiện là người văn nhã, lúc này mũ đội lệch đi, gân xanh cũng lộ ra, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên là bộ dáng như vừa xem phim Pirates Of The Caribbean.
- Khục khục, thuyền trưởng Clyde, tỉnh táo, yên tĩnh một chút.
Nhìn thấy Clyde kích động như thế, Trang Duệ không thể không bảo hắn hạ nhiệt, nói ra:
- Thuyền trưởng Clyde, đây chỉ là một tấm bản đồ hàng hải mà thôi, rốt cuộc chỗ đó có gì, ai cũng không biết, hơn nữa đã qua mấy thế kỷ, bảo bối bên trong có bị trục vớt hay không còn khó nói chính xác.
Nghe được Trang Duệ nói thế, Clyde liên tục lắc đầu, nói ra:
- Sẽ không, lão bản, tuy hàng năm đều có người trục vớt bảo vật, nhưng bọn họ cũng không kiếm được đồ vật gì đáng tiền cả. Hơn nữa ngài thấy không, tọa độ của tấm bản đồ này cũng không nằm trong vịnh Duy Ca, mà nằm ở bên ngoài chừng một trăm hải lý, chỗ đó càng không có người chú ý tới.
Clyde nói ra lời này đúng là làm Trang Duệ lau mắt mà nhìn hắn, điểm lệch đi này, là Trang Duệ cố ý làm ra, mà vị trí thuyền đắm thực tế, cũng lệch đi một ít.
Trang Duệ vốn nghĩ tìm cơ hội nhắc nhở Clyde, không nghĩ tới lão gia hỏa này lại nhìn ra, đúng là đỡ cho Trang Duệ không ít miệng lưỡi.
- Ai ai ai, ta nói, Trang ca, thuyền trưởng Clyde, nhị vị có thể dừng đôi chút hay không, nói cho ta nghe một chút đi, cái gì gọi là đội thuyền hoàng kim, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra?
Clyde và Trang Duệ thảo luận khí thế ngất trời, nhưng làm cho Bành Phi ngồi nghe như lọt vào sương mù mà không biết có chuyện gì xảy ra, Bành Phi đồng học ngay cả lịch sử trong nước còn chưa có biết rõ, làm sao mà biết tới chuyện ở nước ngoài cách đây mấy trăm năm trước.
- Ách, thuyền trưởng Clyde, ngươi phổ cập tri thức cho Bành Phi một chút đi!
Nhìn thấy Clyde hưng phấn đỏ cả mặt, Trang Duệ biết rõ nếu không cho bạn thân cơ hội nói chuyện, đoán chừng chỉ có thể một cước đá hắn xuống biển mới có thể làm cho hắn thanh tỉnh trở lại.
- Bành Phi, ta nói với ngươi, đội thuyền hoàng kim, chính là một số thuyền đắm có bảo tàng lớn nhất thế giới, nó phát sinh ở...
Clyde không hỗ là hậu bối của hải tặc, đề cập tới lịch sử hàng hải, một chút cũng nghiêm túc, từ đầu chí cuối đem chân tướng của đội thuyền hoàng kim nói cho Bành Phi nghe.
Muốn nói chuyện này, còn phải giới thiệu niên đại và bối cảnh trước đó một chút.
Sự kiện phát sinh vào nằm 1702, khi đó, Tây Ban Nha và Anh là bá chủ trên biển, hai quân tranh đoạt vị trí bá chủ, nhưng cũng vì một ít nguyên nhân, tài chính trong nước Tây Ban Nha, đã lâm vào cảnh túng quẫn sa sút.
Vào tháng 6 năm 1702, một đội thuyền khổng lồ gồm mười bảy chiếc thuyền buồm, tuân mệnh chở theo châu báu cướp đoạt được từ Nam Mĩ chở về Tây Ban Nha, mà đội thuyền này, đời sau bị người ta gọi là đội thuyền hoàng kim.
Thời điểm đội thuyền hoàng kim chạy nhanh tới quần đảo Açores, đột nhiên liên quân Anh Pháp có một hạm đội đi ngang qua, mà chi hạm đội này gồm một trăm năm mươi chiếc thuyền chiến, cho nên đội thuyền hoàng kim phải tránh né trong vinh Duy Ca, sau đó bị liên quân Anh Pháp chặn đường biển.
Đối mặt với cường địch vây quanh, theo lý thuyết, biện pháp tốt nhất, chính là bỏ tài bảo xuống thuyền, theo lục địa vận chuyển tới thủ đô Madrid của Tây Ban Nha.
Nhưng hết lần này tới lần khác trong nước Tây Ban Nha lúc đó, có quy định kỳ quái: phàm theo đồ vật vận chuyển từ Nam Mĩ về, đầu tiên phải vận chuyển tới thành phố Tắc Lợi Duy Á nghiệm thu.
Đội thuyền của Tây Ban Nha cứng ngắc không dám mệnh lệnh, nhưng mà hoàng hậu Mary, German Watt đừng ra mệnh lệnh, quốc vương và hoàng hậu đều cho dỡ một phần châu báu xuống, vận chuyển theo lục địa về Madrid.
Mà sau khi đội thuyền Tây Ban Nha bị vây khốn một tháng, liên quân Anh Pháp ước chừng ba vạn người, dưới sự chỉ huy của thượng tướng Luke đã tấn công mạnh vào vịnh Duy Ca, dưới sự oanh kích của 3115 khẩu trọng pháo, phá hủy pháo đài và chướng ngại vật, quân Tây Ban Nha canh giữ phòng tuyến sụp đổ, bởi vì liên quân bị tài bảo làm hưng phấn, chiến đấu tiến triển nhanh chóng, bên cảng rơi vào tay giặc.
Lúc này tổng tư lệnh đội thuyền hoàng kim là Velasco nhìn qua, hắn hạ lệnh thiêu hủy đội thuyền bốc xếp và vận chuyển vàng bạc châu báu, trong nháy mắt, vịnh Duy Ca biến thành biển lửa, trừ mấy chiếc thuyền buồm bị liên quân Anh Pháp bắt được ra, tuyệt đại đa số táng thân dưới đáy biển.
Sau khi chiến tranh kết thúc, mọi người nhao nhao đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào tài bảo của đội thuyền này.
Căn cứ theo ước đoán của thượng tướng hải quân Tây Ban Nha bị bắt đoán chừng, trên mười bảy chiếc thuyền buồm đó, tổng cộng số vàng bạc châu báu ước chừng bốn ngàn đến năm ngàn cổ xe ngựa, mà theo con số này, làm cho liên quân Anh Pháp điên cuồng.
Nhưng làm cho nhân thế kỳ quái là, cho dù người Anh mạo hiểm xuống biển vô số lần, cũng vẻn vẹn vét lên rất ít chiến lợi phẩm, vì vậy, số bảo tàng này hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Từ đó về sau, dưới đảy biển gần một ngàn hải lý, xuất hiện thân ảnh của đám mạo hiểm, bọn hắn có mò lên thuyền đắm bị rỗng tếch, có lại đạt được lục bảo thạch tinh khiết, tử thủy tinh, trân châu, hổ phách và các thứ trân quý khác, cho tới thời hiện đại vẫn tiếp tục tìm kiếm.
- Lão bản, mục tiêu lần này của chúng ta, chính là đội tàu hoàng kim kia sao?
Sau khi giải thích lai lịch của đội tàu hoàng kim, thuyền trưởng Clyde gương mặt ngăm đen, thình lình hiện ra sắc hồng sáng bóng, hiển nhiên là hắn đối với lần trục vớt này rất chờ mong.
Clyde kích động như vậy, cũng là nguyên nhân căn cứ của Trang Duệ, bất kể là lần trục vớt tàu của Đại Tống hay là Ba Ba Hoàn Hào mấy chục năm trước, kết quả cuối cùng đều làm cho người ta phấn chấn.
Cho nên tuy Clyde không phải rất nhiểu Trang Duệ, nhưng chỉ bằng hai lần ra tay trước đó, đã làm cho hắn có lòng tin vào Trang Duệ.
Trang Duệ nghe vậy gật gật đầu, nói ra:
- Đúng vậy, năm đó có tổng cộng mười bảy chiếc thuyền buồm tràn đầy tài bảo chìm vào đáy biển, chỉ khoang chứ vàng thôi, đã có mấy trăm tấn.
Nhưng căn cứ ghi lại, suốt mấy thế kỷ nay, chỉ có hai chiếc thuyền buồm được trục vớt lên, có thể nói, dưới đáy biển vẫn còn lại hơn mười chiếc thuyền tràn đầy tài bảo.
- Nếu như chúng ta có thể thành công vớt mấy chiếc thuyền đắm này lên, như vậy ta nghĩ, lần trục vớt này, có thể biến thành sự kiện trọng đại làm khiếp sợ cả thế giới.
- Đúng vậy, lão bản, tên của chúng ta, nhất định sẽ đi vào sử sách hàng hải, cũng là một hành động vô cùng vĩ đại.
Trang Duệ suy nghĩ một phen, nghe được thuyền trưởng Clyde nói như thế, giống như đã tìm được thuyền đắm, vàng cũng được vớt lên vậy, bộ dáng kia thấy thế nào cũng không giống một thuyền trưởng sinh hoạt mấy chục năm trên biển cả.
- Khục khục, Clyde, nhất định là như vậy, ta có lòng tin!
Trang Duệ vì vị thuyền trưởng này nói liên tục mà ho khan vài tiếng, chẳng lẽ người nước ngoài dễ bị tẩy não như vậy sao? Dù là Trang Duệ, bây giờ đối với tình huống cụ thể của những chiếc thuyền đắm kia, kỳ thật cũng vô cùng tinh tường.