Hoàng Phủ Vân cùng Vân Mạn sau khi đăng ký kết hôn với nhau, bây giờ là quang minh chính đại ở cùng một chỗ, Trang Duệ đoán chừng hai người này hiện tại đang vận động tạo ra sinh mạng đây!
- Trang tổng, có chuyện gì không?
Quả nhiên, Vân Mạn đang ở bên người Hoàng Phủ Vân, lúc nói chuyện trong âm thanh mang theo giọng lười biến, Trang Duệ nghe thấy mà rung động tâm thần.
Giờ phút này Trang Duệ cũng không quan tâm quấy nhiễu giấc ngủ của người khác nữa, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Vân Mạn, trong mấy tài khoản kia, tổng cộng có bao nhiêu tiền?
- Trang tổng, ngài chờ một chút!
Vân Mạn rất ít khi nghe thấy Trang Duệ hỏi về tài khoản của mình, đều là nàng mỗi tháng đem báo cáo thu chi của sản nghiệp báo cáo cho Trang Duệ, sau khi nghe Trang Duệ nói xong, lập tức mở laptop.
- Trang tổng, tài khoản trong nhà bảo tàng, tổng cộng còn có một ức hai ngàn vạn, nhưng trong đó có một ngàn vạn dùng để giữ gìn nhà bảo tàng và chi tiêu trong tháng, mặt khác còn phải xuất ra bốn ngàn vạn tham gia đấu giá hội cuối tuần ở nhà đấu giá Bắc Kinh... Tần thị châu báu còn chín ngàn vạn, nhưng bốn ngàn vạn trong đó là tiền hàng...
- Tuyên Duệ Trai trên sổ sách còn một ngàn hai trăm vạn tiền mặt, đây là số tiền có thể tùy thời vận dụng...
- Cộng thêm tất cả sản nghiệp ở Bành Thành, ước chừng có thể điều động ba ngàn vạn tài chính, ách... Ta tính toán một chút, tổng cộng có thể động dụng tài chính là một ức bảy ngàn vạn...
Sau khi nghe tiếng ngón tay Vân Mạn đánh bàn phím, những con số liên tiếp truyền vào tai Trang Duệ.
- Một ức bảy ngàn vạn? Vân tổng, phương diện tài chính ở My-an-ma thì sao?
Trang Duệ nhíu mày, trong nội tâm đang suy nghĩ có nên rút vốn trong nơi này ra hay không, đặt trong đó hai ức, một phân tiền hiệu quả và lợi ích cũng không có, còn không bằng ném vào ngân hàng ăn lãi còn tốt hơn.
Sau khi Vân Mạn nghe Trang Duệ nói như thế, có chút kinh ngạc nói ra:
- Trang tổng, bên My-an-ma một năm nay đã không có chia hoa hồng, ta đã từng nói qua cho ngài...
- Đúng, đúng, ta đã quên việc này!
Trang Duệ vỗ đầu, hôm nay bị chuyện của lão Tứ làm cho hồ đồ, bởi vì những năm gần đây giá cả phỉ thúy lên xuống bất thường, cho nên Hồ Vinh trữ hàng mà không bán ra viên phỉ thúy này, chuyện này hắn đã nói cho Trang Duệ biết.
- Như vậy đi, Vân tổng, quay đầu lại cô nói cho Hoàng Phủ huynh một chút, đấu giá hội cuối tuần đừng tham gia, số tiền kia tôi cần dùng, ngày mai cô giúp tôi tập hợp tài chính một chút, ngày mai tôi sẽ liên hệ với cô.
Trang Duệ suy nghĩ một hồi, tiền hàng của cửa hàng châu báu không thể dùng, chỉ có thể từ trong tài chính của bảo tàng mà nghĩ cách.
- Vâng, Trang tổng!
Vân Mạn mặc kệ Trang Duệ dùng tiền làm gì, nàng chỉ phụ trách sổ sách tài vụ rõ ràng chi tiết, lão bản lên tiếng, đương nhiên nghe theo.
Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ đi trở về nơi ngủ, lều vải tặng cho Mạnh giáo sư, kể cả tiến sĩ Nhâm, mấy người bọn họ đều ngủ lộ thiên.
Nằm trên tấm vải trắng trên đồng cỏ, nhìn lên các vì sao lập lòe trên bầu trời, trong lòng Trang Duệ có chút khó nói nên lời.
Nhớ rõ tại thời điểm mấy năm trước, chính mình và bon lão Tứ, sau khi uống nhiều rượu, cũng từng nằm trên sân cỏ của trường học mà ngắm sao, cảnh ngày hôm đó giống như mới diễn ra trong ngày hôm qua.
Tiền bạc,cần phải dùng vào việc đáng tin cậy nhất, xem ra lần này nhất định là bị người khác cài bẫy, nếu không sẽ không thua nhiều tiền như thế.
Nhưng cũng vì thế, là do tâm trí của lão Tứ không kiên định, trách không được người khác, chỉ cần lão Tứ đi đứng an ổn, ai cũng không có biện pháp làm gì được hắn.
Loại thuyết pháp này cũng đúng, nhưng Trang Duệ biết rõ, giang hồ ngàn thuật khó lòng phòng bị, những người có thủ pháp cao minh, có thể trong lúc vô tình dẫn ngươi đi mua đồ gốm, giống như bố cục mình làm với Sơn Mộc Quân, mà đặt ở trong mắt dân cờ bạc, chuyện mình làm không đáng nhắc tới.
Mà người như lão Tứ vừa ra khỏi trường nên không có bao nhiêu lịch duyệt, nói trung thực, đoán chừng ngay cả mặt hàng như hầu tử cũng có thể lừa gạt hắn, cho nên giờ phút này trong lòng Trang Duệ không còn tức giận, mà chuyển sang chuyện của bản thân.
- Mẹ kiếp, không nói chuyện này nữa!
Không hề nghi ngờ, nhất định là có người dắt lão Tứ đi, nếu không không có khả năng thiếu nợ tới mức này được.
Mà chuyện này cũng làm rất tuyệt, trên giang hồ làm việc đều lưu lại một đường, lừa gạt hơn hai ức còn không thu tay, rõ ràng còn thiếu nợ thêm một ức tám vạn tiền nợ, điều này có hương vị của đuổi tận giết tuyệt.
Hôm nay ban ngày làm việc quá nhiều, Trang Duệ cũng có chút mệt mỏi, trong đầu suy nghĩ chuyện, mơ mơ màng màng ngủ đi.
Sáng sớm hôm sau, Trang Duệ hỏi Vĩ ca tài khoản của hắn, sau đó bảo Vân Mạn chuyển tài chính qua.
Mặc dù có tâm muốn đi cùng Vĩ ca qua Macao nhìn một chút, nhưng Trang Duệ thật sự là không đi đươc. Đối với tòa đại mộ này, mấy người bọn họ vốn không đủ người, hiện tại nhân viên tiếp viện còn chưa tới, Trang Duệ tuyệt đối không thể rời đi.
Hơn nữa Trang Duệ cũng muốn nhìn một chút, bên trong Hoàng Tràng Đề Thấu kia, rốt cuộc có tài phú gì, mà tòa lăng mộ giống mộ táng của Tần Thủy Hoàng, rốt cuộc là lăng mộ của ai?
Trong thời gian chờ đợi nhân viên tiếp viện tới, Trang Duệ cùng bọn người Mạnh giáo sư ở cùng một chỗ, khai quật vài gian tĩnh thất trong Hoàng Tràng Đề Thấu, khai quật ra nhiều cổ vật quý giá.
Trong một cái mộ tuẫn táng trong gian tĩnh thất, bên trong tất cả đều là thi cốt của động vật heo bò gà, nhưng con này không lớn, vẻn vẹn là gia súc chăn nuôi và nông nghiệp.
Mà ở trong một gian phòng khác, lại đào ra rất nhiều tượng, số lượng có hơn ba nghìn, muốn vận chuyển số tượng này ra ngoài, ngành cổ vật địa phương đã có ý an bài xe ròng rọc.
Từ cái huyệt tuẫn táng động vật ra, trong một gian phòng khác tìm được rất nhiều binh khí bằng đồng, bên trong có rất nhiều chế phẩm của thiết, hơn nữa còn có trăm thanh làm bằng thép.
Phát hiện này rất trọng yếu, nói rõ công nghệ rèn thời Hán, đã vô cùng tân tiến, từng phát hiện trọng đại, khiến cho Mạnh giáo sư hai ngày nay ngủ cũng cười không ngậm miệng được.
Thời điểm ngày thứ ba, các chuyên gia cổ vật và khảo cổ của tổng cục đã đi tới nơi này, trong lúc nhất thời khẩn trương về nhân thủ đã giảm bớt, mà Mạnh giáo sư cũng có ý định vào ngày mai, sẽ cởi bỏ Hoàng Tràng Đề Thấu.
- Lão Tứ, ta nói tiểu tử ngươi có thể dừng bày ra bộ dáng như người chết có được hay không, ca ca ta còn chưa nói ngươi cái gì, ngươi muốn dùng bộ dạng này cho Trang Duệ nhìn thấy, hắn sẽ tát tay ngươi đấy.
Ngồi ở trong trang viên ngoại ô của Trang Duệ, bộ dáng và vẻ mặt như tro tàn của Tất Vân Đào, cho dù nhìn thấy Kim Cương cũng không có phản ứng gì, giống như đã không biết sợ hãi.
- Lão yêu... Vì cái gì không gọi điện thoại đến? Có phải giận ta không?
Nghe được Vĩ ca nhắc tới Trang Duệ, Tất Vân Đào ngẩng đầu, trong mắt có chút sinh khí, lần này hắn té quá đau, nếu không phải Trang Duệ và lão đại ra tay giúp đỡ, đoán chừng đã bị người ta dìm xuống biển rồi.