- Lão sư, quỷ thần ta không tin, nhưng trong các mộ thất mà ta khai quật được, đúng là chưa gặp hiện tượng này, ngài giải thích cho chúng ta rõ đi.

Tiến sĩ Nhâm gãi đầu, cũng có chút không có ý tứ, vừa rồi trong lòng của hắn hoảng sợ, so với Trang Duệ chỉ hơn chứ không kém, dù sao liên tưởng đến những truyền thuyết trong cổ mộ, hắn đã hoảng sợ.

- Được rồi, mê hoặc của minh đăng, vẫn luôn là tiêu điểm tranh luận của giới khoa học, nhưng sau khi quốc gia ta nhiều lần khai quật cổ mộ, cũng đã xét nghiệm ra vật chất trong minh đăng, kết luận chính là...

Mạnh giáo sư đi tới phía trước mặt mọi người, chỉ vào ngọn đèn trên vách tường nói ra:

- Bên trong những ngọn đèn này chứa một chất hóa học sẽ bốc cháy khi gặp không khí, mà trong những phần mộ đóng kín thiếu dưỡng khí nó sẽ tắt đi. Mà lúc có người mở phần mộ ra, sẽ có nhiều dưỡng khí mới sẽ tràn vào trong mộ thất, làm cho chất hóa học trong đèn bốc cháy, đó là nguyên lý của minh đăng. Mà lúc chúng ta mở mộ thất này ra, những ngọn đèn này sẽ tự cháy, thế nào, biết rõ nguyên lý trong lòng còn sợ không?

Mạnh giáo sư nói ra lời này làm cho bọn người Trang Duệ bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy loại minh đăng này nên cảm thấy sợ hãi và nghi thần nghi quỷ, nếu như mọi người dừng lại trong mộ thất một hồi vào lúc trước, chỉ sợ có thể tận mắt nhìn thấy hiện tượng đèn tự cháy.

- Lão sư, ta sẽ đi trước a!

Sau khi biết rõ nguyên lý, trong lòng Trang Duệ không còn sợ hãi nữa, nhìn thấy Mạnh giáo sư muốn đi vào trong, vội vàng giành đi ở phía trước.

Trên đời này, thường thường đều là tự mình dọa mình, lúc không biết nguyên lý, trong nội tâm của Trang Duệ rất sợ hãi, nhưng sai khi biết rõ, nhìn thấy những minh đăng tự cháy này, trong nội tâm cảm giác hoàn toàn khác.

- Tiểu Trang, cẩn thận một chút, hành lang này không an toàn đâu, dùng quy mô của mộ táng này, chỉ sợ là có không ít cơ quan...

Mạnh giáo sư nhìn thấy Trang Duệ mạo muội đi vào trong, vội vàng nhắc nhở một câu, kỳ thật lúc ban đầu hắn nhìn thấy minh đăng tự cháy này, hắn muốn khảo nghiệm sự gan dạ sáng suốt của đồ đệ này một chút.

Kết quả làm cho Mạnh giáo sư thoả mãn, tuy Trang Duệ sợ hãi, nhưng cũng không có dọa chạy.

Nhưng học thức của hai tên đồ đệ này, đã làm Mạnh giáo sư bất mãn, minh đăng sớm đã tranh luận sôi nổi trong giới khoa học lại không biết, xem ra hai tên đồ đệ này không thèm chú ý tới.

- Lão sư, ta biết rồi!

Trang Duệ đáp ứng một tiếng, tình hình trong mộ táng, chỉ sợ không có bất kỳ người nào tinh tường hơn so với hắn.

Tuy linh khí trong mắt Trang Duệ không thể nhìn thấy vật dụng thực tế, nhưng có thể thông qua linh khí tản mát ra từ cổ vật, Trang Duệ vẫn nhìn thấy tình hình trong mộ thất.

Mà những mũi tên cơ quan kia, cũng có linh khí yếu ớt truyền ra, hơn nữa ở dưới mặt đất hành lang, đúng là không có yên ổn, Trang Duệ sớm đã cảm ứng ra.

Tuy ánh sáng từ ngọn đèn trong mộ thất u ám, nhưng cũng vẫn có nhiều đèn a, bởi vì cứ cách ba mét sẽ có một ngọn đèn, đem tình hình truyền vào trong mắt mọi người.

- Lão sư, phía trước có chút không đúng.

Thời điểm đi qua lối rẻ, Trang Duệ dừng bước lại, một mét phía trước hắn, có một cái bẫy rập thật sâu, bởi vì vấn đề góc độ, ngọn đèn trên vách tường không chiếu xạ vào, cũng thấy không rõ tình hình bên trong.

- Tiểu Nhâm, cầm cái thang tói, Wow, cái bẫy rập này đúng là không nhỏ a.

Mạnh giáo sư nghe được Trang Duệ nói thế, tiến lên nhìn, cầm đèn pin cường quang chiếu vào, trong miệng bỗng nhiên "Ồ" một tiếng.

- Bên trong có người...

Mượn đèn pin của Mạnh giáo sư, Trang Duệ cũng thấy rõ tình hình bên dưới, bẫy rập sâu đạt hai mét, độ rộng khoảng chừng bốn mét, bên dưới cắm mấy chục trường mâu và đao kiếm, tuy đã có dấu vết hoang gỉ, nhưng vẫn đứng sừng sững bên dưới.

Trang Duệ nói được một nửa, bên trong đúng là có người, nhưng là người chết!

Giữa những lưỡi đao sắc bén đó, một bộ xương trắng xuất hiện, đầu lâu và thân thể tách ra.

Đầu lâu không còn gì cả, nằm lẻ loi trong đáy hố, dưới ngọn đèn chiếu xuống, trong hốc mắt trống rỗng thâm thúy, giống như dang trình bày ra tao ngộ thê thảm của mình.

- Lại là một kẻ trộm mộ1

Mạnh giáo sư nhíu mày lại, cầm đèn pin chiếu vào trong hành lang, một cái động xuất hiện trước mặt của mọi người, rất hiển nhiên là vận khí của tên trộm mộ này không tốt, đả thông được cửa động, lại rót vào trong cạm bẫy.

Nhưng phía trước của mộ thất này khó bề phân biệt, ai cũng không biết trong mộ thất trước kia, có bị trộm mộ viếng thăm chưa.

- Lão sư, ngài nhường một chút, ta đem thang tới.

Trang Duệ tiếp nhận cái thang bằng hợp kim của tiến sĩ Nhâm, sau khi bấc ngang qua cạm bẫy, sau đó đưa chân dẫm lên, cảm giác coi như ổn định.

- Ồ?

Trang Duệ đưng đứng trên cái thang, con mắt đã nhìn vào trong hố sâu kia một vòng, đột nhiên dừng lại.

- Lão sư, trong này hình như có gì đó!

Trang Duệ phát hiện, phía dưới thi cốt, có một cái bài tử, bên trong có linh khí tồn tại, hơn nữa thập phần nồng hậu dày đặc.

- Ở đâu?

Mạnh giáo sư nhìn theo ngón tay của Trang Duệ, nhưng không nhìn thấy gì.

- Ta xuống dưới mang lên!

Trang Duệ giao đèn pin cho Nhâm Xuân Cường, chuẩn bị xuống dưới, giữa những đao kiếm bên dưới cạm bậy có khe hở, chỉ cần không phải thân thể đụng trúng, đặt chân lên khe hở, cũng không hưởng thụ đãi ngộ đao kiếm xuyên tim như tên trộm mộ này.

- Tiểu Trang, tính toán, ta thấy chắc là đồ vật của tên trộm mộ lưu lại.

Mạnh giáo sư không muốn Trang Duệ mạo hiểm, bởi vì bẫy rập này quá sâu, một khi không chú ý sẽ dẫm phải lưỡi đao.

- Không có việc gì, lão sư, ta lập tức đi lên!

Trang Duệ nói chuyện, hai tay đặt bên cạnh mép hố, từ từ buông thân thể xuống, dùng chân đụng trúng trường mâu, nhìn thấy những lưỡi đao thương còn sắc bén, sau khi đá gãy chúng thành hai đoạn, liền rơi xuống hố.

Nhưng phía dưới cũng không có đao kiếm mục, nhưng nếu bị đao kiếm đâm xuyên qua vẫn phải chết, Trang Duệ không dám có chút chủ quan, sau khi hai chân đạp lên mặt đất, hai cánh tay mới buông ra.

- Nhâm ca, đem côn gỗ cho ta!

Trang Duệ thò tay tiếp nhận cây côn dò đường của Nhâm Xuân Cường, chọc xuống thi cốt, trừ cái đầu lâu đã rời ra, lập tức tách rời ra không còn nguyên vẹn nữa.

- Lão huynh chờ trách!

Trang Duệ cầu nguyện một câu, vội vàng hai tay ôm quyền nói với thi cốt, lúc này mới duỗi côn gỗ ra, hướng về địa phương nhìn thấy vật phẩm mà vươn tới.

- Hắc, không nhẹ a!

Vào lúc nó vào trong tay, thân thể Trang Duệ khom xuống, cầm lên một tâm bài tử bằng đồng lớn nhỏ chừng nắm tay em bé.

Bởi vì thời gian tuế nguyệt ăn mòn, trên bài tử đã không còn sáng bóng, mà cái bài tử bằng đồng này, phía trên có vết gỉ sét mà đen.

Trang Duệ thấy nó nằm chung với thi cốt của người xấu hố này, cảm thấy có chút không tự nhiên, cũng bất chấp nhìn kỹ, lập tức cho nó vào túi quần, hai tay vừa dùng lực, leo lên mặt hố.

- Tìm được cái gì đó?

Mạnh giáo sư cũng có chút tò mò, đối với những kẻ trộm mộ cổ đại, cũng phân ra hai phái nam bắc, hơn nữa còn có quan đi trộm.

Có thể nói, lịch sử kẻ trộm mộ và lịch sử phát triển của mộ táng cùng phát triển, trong giới khảo ỏổ, cũng có chuyên môn nhằm vào kẻ trộm mộ mà nghiên cứu.

Chủ mộ táng tận dụng tất cả phương pháp để bảo vệ mộ, mà kẻ trộm mộ thì tốn hết sức lực để tiến vào trong cổ mộ, cả hai tranh đấu mấy ngàn năm qua, nhưng trong lĩnh vực khai quật mộ táng, những kẻ trộm mộ vẫn chiếm cứ thế thượng phong.

- Là đồng bài, lão sư, ngài xem xem.

Trang Duệ đem đồng bài trong túi ra, đưa cho Mạnh giáo sư.

- Tiểu Nhâm, cầm chút nước, băng gạc và giấy ráp tới đây.

Mạnh giáo sư dùng đèn pin nhìn lên mặt của đồng bài một lúc, cái gì cũng không thể phát hiện, nhưng dùng ngón tay cái chà lên bề mặt, cảm thấy gập ghềnh, hình như trên đồng bài có chữ.

Tiếp nhận chút nước trong của Nhâm Xuân Cường, Mạnh giáo sư cũng tẩy trừ đồng bài sạch sẽ, sau đó dùng mảnh giấy ráp đánh bóng mặt ngoài của đồng bài, sau khi màu đen trên đồng bài được lau đi, đã lộ ra một màu vàng.

Sau đó là màu đồng xanh, Mạnh giáo sư lại dùng băng gạc dùng sức chà lau, màu sắc phía trên đã biểu hiện ra, đây là một khối đồng thau chế hành bài tử.

Mạnh giáo sư cầm khối bài tử trong tay, nhìn vào bề mặt nó, mặt ngoài của bài tử, phía trên điêu khắc mây mù lượn lờ, dưới núi có một nhánh sông xuyên qua.

Mạnh giáo sư lộn tay lại, nhìn mặt khác của đồng bài, phía trên có hai chữ, nhưng góc đứng của Trang Duệ không đúng, không có thể nhìn ra chữ gì.

- Đào Sa!

Không đợi Trang Duệ mở miệng hỏi, Mạnh giáo sư đã nói ra.

- Đào Sa? Đó là thứ gì?

Trang Duệ vốn cho rằng đây là lệnh bài giáo úy của Tào Tháo, không nghĩ tới nghe được hai chữ lạ lẫm.

- Ha ha, đây là một loại chức quan, đến đây không uổng a, thì ra Đào Sa ghi lại trong lịch sử, đúng là tồn tại a!

Mạnh giáo sư nghe vậy cười, nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc của Trang Duệ, nói tiếp:

- Vào thời cổ đại cũng không chỉ có Tào Tháo làm nghề trộm mộ, thời Nam Tống, Kim triều chiếm cứ Trung Nguyên, đã từng dựng lên hoàng đế bù nhìn, gọi là Lưu Dự, quốc hiệu Đại Tề.

Mà những người phía sau Mạnh giáo sư, đều yên tĩnh lắng nghe Mạnh giáo sư trình bày đoạn lịch sử này, nguyên lai, bản thân Lưu Dự, vốn là một tri phủ Nam Tống, đầu hàng người Kim, bị lập làm quốc chủ Đại Tề.

Nhưng chính quyền Đại Tề giống như bù nhìn, nhưng muốn khởi động quyền thu thuế tài chính và lưu thông tài chính, nhưng bất hạnh là, Đại Tề nhiều lần bị quân Kim cướp bóc chà đạp nhiều lần, mười không còn chín, nông thương đều bị phá hư rất lớn, thuế thu không được bao nhiêu, chính quyền Đại Tề lâm vào trì trệ.

Cùng lúc đó, so với Đại Tề, nước Kim giàu tới chảy mở, giàu cũng là vấn đề sao? Thật ra, Kim quốc cho dù cướp bóc của Bắc Tống hay là nhận tiến công hàng năm của Nam Tống, đều là vàng bạc.

Nhưng vấn đề chính là vàng bạc, bởi vì Trung Quốc không thừa thải bạc và vàng, cho nên khác với phương Tây, từ thời nhà Tần của Trung Quốc đã dùng tiền đồng, lấy tiền đồng làm tiền bản vị cho chế độ.

Cho nên Kim Triều tuy có núi vàng núi bạc, nhưng khi mậu dịch với Nam Tống, không đổi được thương phẩm.

Mà Đại Tề không chỉ không có tiền đồng, cho dù là vàng bạc cũng hiếm thấy, vì vậy mà nhiều người sinh ra tật xấu là cướp bóc, nhớ tới trộm mộ như một con đường ra.

Bởi vậy, Lưu Dự thiết trí "Đào Sa Quan" là cơ cấu trộm mộ chính thức, đầu tiên trộm mộ hoàng lăng Bắc Tống, coi đây là tấm gương, vì giảm bớt quân phí khẩn trương, trong quân của Lưu Dự cũng mô phỏng theo, tự hành trộm mộ.

Nhưng do chỉ có Lưu Dự hoạt động, nên không có bao nhiêu sự thật lưu lại, hiện tại lại phát hiện ra bài tử Đào Sa Quan, làm cho nghiên cứu về Đại Tề năm đó, gia tăng thêm bằng chứng thực tế.

Nhưng làm cho Mạnh giáo sư khó hiểu là, quan trộm từ trước tới này đều trộm rất bạo lực, vì sao lại có Đào Sa Quan chết ở đây, mà chung quanh không có dấu vết bị trộm? Chẳng lẽ là Lưu Dự phát hiện lương tâm cắn rứt, nên rút đi?

Bí ẩn từ thời cổ đại sót lại quá nhiều, Mạnh giáo sư suy nghĩ cả buổi cũng không tìm ra đáp án, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, thu đồng bài lại.

Mà con đường hành lang này chỉ dài hơn hai mươi thước, sau khi vượt qua bẫy rập này, phía trước còn có một cái bẩy rập, nhưng bởi vì ván gỗ đã sớm mục nát, bẩy rập đã mất đi tác dụng xuất kỳ bất ý, làm cho người ta dễ dàng tránh thoát một kiếp.

- Lão sư, cái này... Hẳn là đoạn long thạch?

Đi vào điểm cuối cùng của hành lang, một khối đá cực lớn, ngăn cản ở trước mặt của mọi người.

- Là đoạn long thạch, đoạn long thạch đều đặt ở cửa vào của hoàng lăng, sau khi an bài thỏa đáng. Sẽ có người thả đoạn long thạch xuống, một khi rơi xuống, cửa mộ sẽ bị phong bế, từ đó âu dương cách biệt.

Mạnh giáo sư dò xét khối đá trước mặt một phen, không ngừng cầm búa sắt gõ lên, sau khi nghe âm thanh, nói ra:

- Tiểu Nhâm, tiểu Trang, chúng ta trở về chuẩn bị cái đục, sau đó đánh xuyên qua khối đá này.

- Đánh xuyên qua?

Tiến sĩ Nhâm nghe thế giật mình, lắp bắp nói ra:

- Lão sư, chúng ta đánh xuyên qua khối đá, còn không bằng chúng ta đào qua, xem độ dày của tảng đá này, sợ là dày mấy mét a?

Khảo cổ đào đất là không sai, nhưng việc đánh xuyên qua khối đá này, đúng là làm khó khảo cổ rồi, muốn xuyên qua khối đá này, chỉ sợ không mất năm ba ngày, khẳng định là không làm được.

Mạnh giáo sư lắc đầu, nói ra:

- Không được, đường hành lang nguyên vẹn không thể phá hư, như vậy đi, hôm nay chúng ta trở về trước, sau đó ta tìm người đánh xuyên khối đá này, thời gian một ngày là có thể đả thông.

Dựa theo suy nghĩ của Mạnh giáo sư, sau khi khai quật cổ mộ này, hắn sẽ bàn giao cho chính quyền địa phương, với tư cách là một đại mộ nhà Hán, hơn nữa có thể làm thắng cảnh du lịch, nếu như phá đường hành lang này đi, ngày sau đi nơi nào tìm cách bổ khuyết đây?

Bị khối đá ngăn cản trước mặt, hôm nay không thể đi tiếp, mọi người chỉ có thể trở về đỉnh núi, cầm thành quả khai quật, bắt đầu xem xét.

Trừ khối Đào Sa trước mặt ra, Mạnh giáo sư đem tất cả cổ vật đào được ra, đều giao cho ngành khảo cổ địa phương mang về, về phần cái đồng bài này, Mạnh giáo sư vẫn muốn tiếp tục đăng ký, sau khi đăng ký xong, Mạnh giáo sư lưu nó lại.

Ngày hôm sau ngành cổ vật địa phương tìm một đội chuyên phá đá tới, sau khi tiến vào trong cổ mộ, Trang Duệ cầm đá vụn chỉ vào mấy điểm khoang khác nhau trên khối đá, sau đó lại dùng cái đục mở ra.

Một đoàn người bận rộn suốt một ngày, mới giải quyết được khối đoạn long thạch nặng mấy ngàn cân này, lộ ra con đường.

Cửa mộ cao chừng hai mét, có hai cánh cửa tạo thành, tất cả đều do đá trắng tạo thành, trên một cánh cửa khắc đồ án Long Phi Cửu Thiên, một cánh cửa khác khắc Phượng Minh Cao Tường, đây là hai con vật thần thánh trong cổ đại, trên cửa đá rất sống động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện