Trang Duệ nghe vậy lời nói cũng không kiên trì được nữa, nếu quan tài này bị hai người Đại Ngưu động đậy, tổn thất thật sự là không có cách nào cứu vãn, theo bản tính của hai người, khẳng định sẽ cắt đứt kim tuyến ngọc thạch trên áo, vứt xác lấy quần áo.
- Đại Ngưu, ta nói với ngươi một câu, trước tiên ngươi cũng đừng cao hứng, cũng đừng sợ.
Trang Duệ suy nghĩ một chút, đồ vật liên quan đến đại mộ này thật sự là quá kinh người, cùng công cùng tư, hắn cũng không dám giấu diếm, lập tức nói tiếp:
- Ngươi muốn biết giá trị của người ngọc là bao nhiêu tiền sao?
- Muốn chứ!
Đại Ngưu gật đầu liên tục.
Trang Duệ gật gật đầu, nói:
- Tốt, ta sẽ nói cho ngươi biết, nó ít nhất cũng có giá trị 500 vạn, bán bên ngoài nước, sợ là 1000 vạn cũng có người muốn mua!
- 500… Vạn?!
Đại Ngưu không kịp phản ứng, duỗi năm đầu ngón tay phải ra nhìn, sau đó lại duỗi tay trái, một lúc, mới khó khăn phát ra chữ "Vạn" trong miệng.
Thu nhập GDP của quốc gia chính là thu nhập đồng đều của mọi người, theo ý nào nói, căn bản liên quan đến nông dân không lớn, trong nhà trồng trọt, cả nhà Đại Ngưu thu nhập một năm thì chỉ được mấy ngàn khối tiền mà thôi.
Cho dù thời gian trước hai anh em có đi ra ngoài làm công, thi công ở công trường thì mỗi tháng cũng chỉ là một ngàn xuất đầu, trừ tiền ăn cơm, chỉ còn thừa lại bảy tám trăm, hai người làm nửa năm, số tiền để dành không đến một vạn khối tiền.
Cho nên đừng nói là 500 vạn, đối với Đại Ngưu đã là lớn rồi, ngay cả 5 vạn khối tiền cũng chưa từng thấy qua, Trang Duệ nói ra mấy con số này đã hù hắn thực sự, liên tục khua tay, nói:
- Ta không cần nhiều như vậy, cho 5 vạn là được rồi.
Không phải là Đại Ngưu không muốn 500 vạn, nhưng hắn cũng không ngốc, hắn biết rõ đối phương nói ra lời này, căn bản là không có khả năng cho bọn hắn tiền, cho nên Đại Ngưu trở nên có chút vội vàng, quay đầu nhìn bốn phía, còn mỗi là chưa có tông cửa xông ra.
- Đại Ngưu, ngươi đừng sợ, nói thật với ngươi, thực sự nếu cho ngươi tiền, đó là hại ngươi.
Trang Duệ lại mời Đại Ngưu một chén nước, nói tiếp:
- Ngươi có biết hay không, các ngươi lấy ra các vật này, đều là quốc bảo, là bảo tàng quốc gia, chỉ bằng những vật này, đã đủ để phán các ngươi tội tử hình.
Những lời này của Trang Duệ không phải đang hù dọa bọn hắn, người ngọc này hoàn toàn là di sản văn hóa cấp môt quốc gia, mà những khí cụ thanh đồng cùng tượng gốm, cũng đều là di sản văn hóa cấp hai cấp ba quốc gia. Tăng thêm tội hai anh em phá hư mộ táng, dù cho không phải là tử hình, thì cũng không thể thoát được tù chung thân.
Thời gian trước ở tỉnh Hồ Nam vừa mới tuyên án một vụ án buôn bán di sản văn hóa của một vụ trộm mộ quan trọng, toàn bộ ba thủ phạm chính bị tuyên án tử hình, sáu người bị tuyên án tù chung thân. Mặt khác ba đến mười năm đều không có thời hạn thi hành án, cho nên những lời này của Trang Duệ cũng là có căn cứ.
Sau khi Đại Ngưu nghe được Trang Duệ nói, trên mặt lộ ra vẻ vội vàng, lắp bắp nói:
- Ông… Ông chủ, ngài… nói đùa sao, thôn chúng ta đào mộ người chết nhiều, cớ gì mà lại phán chúng ta hả?
- Đại Ngưu, ta không phải là cảnh sát, cũng sẽ không có quyền bắt ngươi, càng không cần phải lừa ngươi, những vật này của ngươi ta cũng không dám mua, nếu như ta mua lại, ta sẽ cùng tội với các ngươi.
Nói đạo lý rõ ràng với người mù chữ như Đại Ngưu, thật sự là một việc rất khó khắn, Trang Duệ vắt hết suy nghĩ, nói tiếp:
- Ngươi biết mộ ngươi trộm là mộ gì không hả?
- Không biết.
Đại Ngưu lắc đầu.
- Đây chính là mộ của Hoàng Thượng thời cổ đại, là quốc gia phải bảo vệ, ngươi đào cái mộ kia, chính phủ còn không tìm ngươi tính sổ sao? Bây giờ là không có bắt được ngươi, chỉ cần bắt được, đoán chừng ít nhất cũng là ở tù chung thân.
Lời của Trang Duệ rất đúng, nếu như những vật này chảy vào thị trường đồ cổ, nhất định là một vụ án đặc biệt lớn, nếu không có gì thì sẽ làm kinh động đến bộ công an, đến lúc đó nhất định hai anh em này là không gặp may rồi.
- Việc này… Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta cũng không biết đây là một gì mà.
Đại Ngưu bị Trang Duệ nói thẳng nên khóc đứng lên, hắn ngược lại là không có hoài nghi Trang Duệ lừa gạt mình, bởi vì nhìn biểu hiện của Trang Duệ rất thành khẩn, cũng không phải là vì hai anh em bọn họ là dân quê mà kỳ thị, cho nên Đại Ngưu rất tín nhiệm đối với Trang Duệ.
Trang Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, trái lại hai anh em này cũng không phải là người xấu, nhưng là người thiếu hiểu biết kiến thức pháp luật, nếu như hôm nay không gặp được mình, như vậy hai anh em sẽ dẫn nhau đi tìm người mua, nhất định sẽ bị cảnh sát chú ý đến.
Ấn tượng của Trang Duệ với hai anh em nhà này cũng không phải tệ lắm, một lúc sau lại nói tiếp:
- Đại Ngưu, nếu ngươi tin ta, ta sẽ chỉ cho ngươi một cách, có thể làm cho cảnh sát không truy cứu trách nhiệm của ngươi, còn có thể có khả năng thương cho các ngươi mấy ngàn khối tiền.
- Đại ca, cách gì? Ngài nói đi, nhất định anh em ta sẽ làm theo như cách của ngài.
Lúc này Đại Ngưu đã rất hoang mang lo sợ, hắn thật sự không ngờ, bên trong thôn xóm của bọn họ dường như là công khai đào trộm mộ, đến nửa năm nay lại để cho xử bắn người, cái này lại để hco Trang Duệ có chút không biết phải làm sao.
Nghe Trang Duệ nói là dựa theo cách xử lý của hắn, chẳng những không truy xét đến chính mình, mà còn có tiền cầm, lập tức Đại Ngưu coi Trang Duệ trở thành cây cỏ cứu mạng sống.
- Đúng, cụ thể các ngươi đào được những vật này là ở chỗ nào?
Trang Duệ hỏi, hắn muốn biết ngọn nguồn câu chuyện.
- Việc này.
Đại Ngưu liếc mắt nhìn Trang Duệ, trong lòng sinh nghi, đối phương không phải là muốn lừa gạt để biết chỗ mộ táng, sau đó để chính mình đi đào sao?
Trang Duệ cũng nhìn ra suy nghĩ của Đại Ngưu, thật sự lúc này làm người tốt là không tốt, lập tức dở khóc dở cười, nói:
- Đại Ngưu, ta đây chỉ là cứu các ngươi, ngươi cũng không nên hiểu lầm nha.
- Cái này… mộ này là ở trên một vách núi bên trong sơn động, khi còn bé ta cùng Nhị Ngưu đi hái thảo dược đã nhìn thấy qua, về sau mới biết đây hẳn là cổ mộ, tháng trước mới đi đào ra.
Sau nửa ngày, rốt cục Đại Ngưu cũng lựa chọn tin tưởng Trang Duệ, hắn cũng từng làm công nhân ở trong thành phố, biết rõ đối phương cũng không cần phải lừa gạt mình, xem ra lần này thật sự là gặp đại họa.
- Bên trên vách núi? Sơn động?
Trang Duệ sững sờ một chút, xem ra đây chính là một đế vương ở sườn núi, nhưng để hai anh em Đại Ngưu thoát tội nói dối càng khó.
Trong lòng suy nghĩ một lúc, Trang Duệ nói với Đại Ngưu:
- Đại Ngưu, đợi lúc nữa cảnh sát đến ngươi cứ nói như thế này, ngươi nói là khi đi hái thảo dược, phát hiện ra cổ mộ này, sau đó lấy đồ vật ra, đến Bắc Kinh giao cho chính phủ, nhớ kỹ, đánh chết cũng phải nói như vậy, ai hỏi cũng đừng thay đổi lời nói.
Tuy nhiên lý do này có chút gượng ép, nhưng là những đồ vật này hai anh em Đại Ngưu đều không có bán đi, còn chưa có cấu thành tội trộm mộ bán di sản văn hóa, chỉ cần chết cũng nói cái này là chủ động lấy ra di sản văn hóa, chắc có lẽ cũng không có truy cứu trách nhiệm hình sự bọn họ.