Tình cảm của Trang Duệ với nhà cũ khá phức tạp, hắn chỉ nhớ mơ hồ, hình ảnh của cha gắn liền với căn nhà cũ. Kỉ niệm đẹp nhất là lúc 5 tuổi là khi cha ôm ở trong lòng, rồi hái cho hắn quả táo trên cây trong sân nhà.nghe cha kể chuyện cổ tích Andersen, thời gian đó đối với Trang Duệ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Sau khi cha qua đời,mọi chuyện đều thay đổi, những chuyện không hay liên tiếp rời xa, mười tuổi mẫu thân được phân nhà. Hắn liền rời xa nơi này, đến chỗ ở hiện tại. Những năm gần đây, Trang Duệ rất ít đến nhà cũ, chủ yếu là trong lòng không muốn đối mặt với người cha đã qua đời nhiều năm. Đối với nhiều người, nỗi đau mất cha khi nhỏ thật khó mà chịu nổi.
Nhà cũ ở Bành Thành nằm dưới chân núi Vân Long, là nơi phong cảnh nổi tiếng, cách vài trăm mét là bảo tàng của Bành Thành, bên trong triển lãm nhiều quần áo cổ xưa, mỗi ngày đều hấp dẫn đông đảo du khách nước ngoài đến thăm quan.
Cách mặt sau căn nhà cũ không xa là sườn núi,chính là nơi anh hùng Hạng Vũ diệt Tần tự lập làm Tây Sở Bá Vương,đóng đô ở Bành Thành, cấu trúc tùng thai, lấy xem diễn mã, luyện tập võ nghệ cùng duyệt binh nổi tiếng cảnh quan diễn mã thai, trong lịch sử nó cùng Tô Châu lâm viên, Nam Kinh lục triều khắc đá đặt song song làm Giang Tô tam bảo. (Các bác thông cảm, nay nóng, đoạn này em chịu, tả cảnh em ngu lắm.) Tất cả bị phá hủy trong chiến tranh, nên đã không thể bảo tồn hoàn hảo được hai cảnh quan này.
Trong lịch sử mỗi triều đại đều xây dựng không ít kiến trúc ở diễn mã thai như là đầu đài, miếu tam nghĩa, danh hoạn từ, Khuê thư viện, Thúy sơn phòng cùng bia tưởng niệm. Năm tháng trôi qua, khi người đời thay đổi, các kiến trúc ngày xưa hầu như đã bị chôn vùi. Trải qua mấy lần tu sửa diễn mã thai mới lại cao lớn đồ sộ như bây giờ. Trọng quang tràn ngập các loại màu sắc. Lúc nhỏ,Trang Duệ thường xuyên cùng với một số bạn bè thân thiết hay trốn vào bên trong vui đùa ầm ỹ.
Sáng sớm thứ 2, Trang Duệ cùng với anh rể đến nhà cũ, xe hơi chỉ có thể đứng ở ngoài ngõ,Trang Duệ cùng anh rể xuống xe, dẫm trên tuyết dày đi đến nhà cũ.
Nhà cũ của Trang Duệ có 3 gian và một cái sân rộng. Có một cây táo cổ thụ, dưới tán cây có một cái bàn đá cùng mấy cái ghế đá. Nhớ lúc nhỏ khi đến mùa hạ,mọi người trong nhà ngồi quanh bàn đá trong sân ăn cơm hóng mát, bây giờ ghế đá đã lâu không ai ngồi, trên mặt đã rậm rạp rêu xanh.
Trang Mẫu mỗi tháng đều đến đây quét dọn một lần, nhưng bởi vì sắp phá bỏ và dời đi nơi khác, nên sau khi thu thập đồ đạc xong thì không có quay lại. Cái sân đã mọc đầy cỏ dại, mặt ngoài bức tường có viết một chữ "Sách" thật to, vì năm sau nơi này sẽ khởi công, nên các hộ gia đình đều đã dọn đi,ở khắp nơi đều tràn ngập không khí tết chỉ riêng nơi này có chút hoang vắng và buồn tẻ.
Căn phòng ở giữa là nơi ông nội Trang Duệ trước kia ở, sau khi ông nội qua đời, căn phòng không có ai ở,chỉ để một ít đồ vật,trước đây Trang Duệ luôn có cảm giác u ám nên chưa bao giờ dám đi vào, sau khi lớn lên tới đây ít đi thì lại càng không có hứng thú đi vào.
Trang Duệ chưa từng gặp mặt ông nội, qua lời mẹ kể Trang Duệ biết được ông nội là một nhà địa chất, từng đi công tác ở Vân Nam, rồi khu vực Myanmar, cũng vì nguyên nhân này, mười năm trước ông bị vu khống thông đồng với địch, bị hãm hại liên lụy tới cả bà nội Trang Duệ, khiến cho hai vị lão nhân sớm rời bỏ nhân thế.
" Tiểu Duệ, bên trong bụi lắm, chú đừng vào, để anh dọn dẹp cho, chú cứ xem ở ngoài là được"
Anh rể mở cửa căn phòng giữa nhà. Trong phòng toàn là bụi, bị ngộp thở, Trang Duệ phải lui về sau, ho khan không dứt.
Ánh mặt trời phủ trên tuyết phản quang chiếu vào phòng, lờ mờ có thể thấy ở trong góc sáng của phòng đặt hai cái rương gỗ lớn nhỏ hình chữ nhật, mục đích hai người tới lần này cũng chính là đem hai cái rương gỗ này về, còn một ít đồ vật khác đã được Trang mẫu mang về rồi.
" Không có gì, em ít khi vào phòng ông nội, nhà này sắp phá rồi, vào xem một tý. Cái thùng khá lớn, thật là nặng, hai người chúng ta bê ra…"
Trang Duệ một lần nữa tiến vào phòng, đến bên góc rương thử thử, đưa tay vào cảm nhận được cái rương rất nặng.
Bây giờ có rất ít người lấy rương gỗ cồng kềnh để đựng đồ, hai cái rương này chắc là vật lưu lại từ trước, sơn bên ngoài rương đã tróc ra, mặt ngoài còn điêu khắc một ít hoa văn hoa cỏ. Cái khóa tinh xảo khóa, treo hai cái khóa sắt.
Vốn Trang Duệ hôm nay còn muốn lên diễn mã thai để đi dạo, bất qua chứng kiến hai cái rương lớn, đã hoàn toàn bỏ tâm tư đi dạo.
Bên trong rương không biết đựng những thứ gì, thật sự nặng, hai người đem rương bê lên xe xong cả người đều ướt sũng mồ hôi, bất quá về nhà cũng biết được một tin tốt lành,cái nhà bên cạnh đã không có vấn đề gì, người bên đó đã đồng ý hết năm sẽ sang tên cho. Hơn nữa giá cả là ba vạn tám, so với giá ban đầu còn thấp hơn mấy chục ngàn, điều này làm cho Trang Duệ cùng Triệu Quốc Đống rất cao hứng.
Triệu Quốc Đống giúp dọn sạch hết cái rương liền cáo từ rời đi, dù sao cũng là tết, hắn cũng còn nhà cha mẹ bên kia, còn có thêm gian hàng Đại Nhất, anh rể đi khỏi, mẹ muốn đi đến nhà mấy lão đồng nghiệp trước kia thăm hỏi, trong nhà chỉ còn lại có một mình Trang Duệ.
Nhìn thấy hai cái rương lớn trong phòng của mình, Trang Duệ có sự kích thích muốn mở ra xem, dù sao căn nhà kia sẽ phá bỏ rồi biến mất đi và mình cũng dời đi nơi khác. Trưởng bối cũng còn phải sót lại thứ gì đó, sẽ biến thành trân quý trong mắt hậu bối.
Trang Duệ đến phòng của mẹ tìm được vài cái chìa khóa, thử mở một chút, quả nhiên có thể mở được hai cái rương. Trang Duệ mừng rỡ, vội vàng xem một cái rương, phát hiện bên trong toàn bộ đều là sách, bìa sách đã hơi hỏng, có thể thấy những quyển sách này cũng có khá lâu rồi.
Từ trong rương cẩn thận cầm lấy, Trang Duệ nhìn ngày xuất bản, thấy Nguyên tác là Lý Tứ Quang, tái bản lần thứ 53 "Địa chất Trung Quốc", mở ra liền thấy bên trong sách có một lượng lớn hình ảnh sinh vật hóa thạch và bản đồ, nhìn qua một chút, Trang Duệ cẩn thận đem sách trong tay để về chỗ cũ, tin tưởng thứ này hiện tại chỉ có thể ở một nơi khá lớn như Đồ Thư Quán mới tìm được.
Lại lục lọi xuống dưới, bên trong đều là sách địa chất học. Trang Duệ cũng không có hứng thú mở cái rương kia, bên trong lại là một trát thư tín. Còn có một xấp bút ký. Trong rương còn có bốn năm tảng đá đen tuyền to bằng nắm tay trẻ con.
"Chẳng trách thùng nặng như vậy, mẹ mang theo mấy tảng đá trong phòng làm gì?" Trang Duệ ngạc nhiên, thầm phàn nàn.
Tùy tiện cầm một phong thư mở ra, nhìn thoáng qua, Trang Duệ nhất thời ngây ngẩn cả người. Bởi vì phong thư viết bằng bút lông ,mà cuối phong thư còn ký tên, là ba chữ "Lý Tứ Quang". Trang Duệ vội vàng đọc cẩn thận, nội dung thư không hề dài, hẳn vị này là nhà khoa học hồi âm cho ông nội mình. Ở trong thư giới thiệu về địa chất của Vân Quý Myanmar, có rất nhiều cái dùng từ chuyên nghiệp Trang Duệ xem không hiểu, nhưng có thể khẳng định, thư này Lý Tứ Quang tự tay viết thư, không thể nghi ngờ.
Thật không thể ngờ ông nội lại có thể biết vị này, chính mình từ nhỏ cũng sùng bái mấy nhà khoa học lớn, cảnh này khiến hứng thú của Trang Duệ tăng nhiều, vì thế bắt đầu sửa sang lại thư của ông nội, thấy vướng víu hắn đem mấy tảng đá đen tuyền ném lên mặt giường, nếu không sợ phiền toái Trang Duệ đã ném xuống đống rác dưới lầu rồi.
Đại khái lật xem thư một chút, phần lớn đều là ông nội cùng một ít bạn học, thầy cô giáo trao đổi thư từ. Mới nhìn hơn một nửa, trong rương còn một tầng dày nữa. Trang Duệ có chút mất kiên nhẫn, bởi vì một số thuật ngữ khiến hắn đọc có chút khó khăn.
Buông tập thư trong tay xuống, trong lòng Trang Duệ vừa động, mình sử dụng linh khí thì không cần mở thư ra vẫn đọc được a, nghĩ đến đây, Trang Duệ ngưng thần nhìn về hướng đáy hòm, thanh quang hiện lên, linh khí trong mắt cũng bật ra.
" Di"
Trang Duệ kinh hỉ kêu lên, bởi vì ngay khi ánh mắt xuyên thấu qua một chồng thư, nhìn ở đáy hòm một lúc, có hai cuốn tranh đã khiến hắn kinh ngạc, lúc linh khí xuyên qua cuốn tranh, tựa hồ cuốn tranh có một cỗ hơi thở dung nhập với linh khí của mắt, rồi theo dòng linh khí trở về trong mắt hắn. Trang Duệ có thể cảm nhận rõ ràng được, linh khí trở nên hùng hậu hơn trước rất nhiều.
Trang Duệ cảm giác mắt mình lúc này như là mới vừa nhỏ thuốc mắt xong, bên trong mắt có một cảm giác mát lạnh với chua xót, Trang Duệ hơi nhắm hai mắt lại, sau một lúc lại mở ra. Cả gian phòng tựa hồ sáng hơn rất nhiều.