- Chỗ này có một chợ đồ cổ à? Sao cậu biết?
Trang Duệ nghe được lời nói của Lưu Xuyên thì trong lòng không khỏi ngứa ngáy, dựa vào linh khí trong mắt, nếu đi vào trong bảo tàng mà quay về tay không thì thật sự không thể nào chịu nổi. Nghe lời của Lưu Xuyên thì hình như chợ đồ cổ ở chỗ này lớn hơn ở Bành Thành rất nhiều, có lẽ bên trong cũng có nhiều vật phẩm hơn.
- Hì, cậu hỏi nhiều làm gì, nơi đây chẳng những có chợ đồ cổ, còn có một chợ thú cưng lớn nhất Hợp Phì, mỗi năm tôi đều đến đây bảy tám lần, có thể không biết được sao? Bây giờ có vài mặt hàng trong quán của tôi là được lấy từ nơi đây từ vài ngày trước, nếu không thì tôi lấy gì để buôn bán? Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau sớm quay về ngủ một giấc, đến tối còn chạy xe...
Lưu Xuyên không kiên nhẫn giải thích vài câu, bây giờ hắn đã ăn uống no đủ, hắn muốn quay về khách sạn ngủ một giấc, đến tối phải chạy cả đêm là một điều thật sự không dễ chịu gì. Tuy chiếc Hummer này cực kỳ rắn chắc, nhưng nếu cứ giữ mãi tốc độ hai trăm kilomet một giờ, sợ rằng không phải là gây không may cho người khác thì chính mình cũng gặp xui xẻo.
Trang Duệ nghe Lưu Xuyên nói như vậy thì xem như hoàn toàn hiểu rõ, thì ra Lưu Xuyên này đã khá quen thuộc chỗ này, vừa rồi hắn thấy Lưu Xuyên chạy khắp đường lớn ngõ nhỏ, tưởng đối phương thật sự không biết đường.
Trang Duệ nhìn ngọn tháp có tên Tư Huệ Lâu theo lời của Lưu Xuyên, hắn nói:
- Lưu Manh, cậu về khách sạn trước đi, tôi đến chợ đồ cổ lượn vài vòng, khó có cơ hội đến Hợp Phì, nếu người khác hỏi tôi đến Hợp Phì làmg gì, chẳng lẽ chỉ nói ăn một bữa cơm rồi ngủ một giấc thôi sao?
Lưu Xuyên nghe vậy thì có chút sững sốt, tròng mắt hắn xoay chuyển một vòng, hắn cười vỗ vai Trang Duệ rồi dùng giọng dạy bảo nói:
- Tiểu tử cậu có ý gì tôi không biết nữa sao? Nói trắng ra thì tôi thật sự có quen biết vài người ở Hợp Phì này, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ chẳng thể nào giải quyết được thuận tiện như ở nhà. Tôi biết rõ cậu muốn đến đó tìm vận may, muốn mua được vài món đồ cổ, nhưng đồ cổ cũng có quy củ của đồ cổ, chỉ mong cậu đừng gây chuyện là được.
Trang Duệ muốn đi dạo ở chợ đồ cổ thì Lưu Xuyên sẽ không phản đối, nhưng chính mình đến tối phải lái xe, Trang Duệ có thể ngủ trên xe, chiếc hummeer lại có hệ thống giảm xóc cực tốt, chạy trên đường cao tốc thì cơ bản không khác gì xe lửa.
- Cậu cút đi cho xong, mỗi lần hai chúng ta ở cùng một chỗ thì đều là cậu sinh chuyện, tôi đây luôn phải giải quyết. Được rồi, được rồi, cậu về đi, đưa điện thoại cho tôi, có chuyện gì tôi sẽ điện thoại về khách sạn cho cậu.
Trang Duệ đột nhiên cảm thấy mình nên mua một chiếc điện thoại, bình thường một chiếc điện thoại cũng chỉ hơn hai ngàn, nếu là vài tháng trước thì đó là một khoản chi khá lớn, nhưng bây giờ thì hắn thật sự không coi vào đâu. Mãi đến lúc này hắn mới thật sự có giác ngộ mình có vài triệu trong tài khoản.
Lưu Xuyên móc điện thoại ra, sau đó suy nghĩ một chút, cũng không đưa cho Trang Duệ mà cài một mã số vào trong đó, sau đó mới đưa ra và nói:
- Nếu cậu có chuyện thì điện thoại đến tổng đài khách sạn, để bọn họ đến phòng 302 gọi tôi, dãy số tôi đã lưu trong điện thoại.
- Trong phòng khách sạn không có máy nội bộ à?
Trang Duệ chưa lên đến phòng khách sạn thì đã bị Lưu Xuyên kéo đi dùng cơm, nhưng hắn cũng có thể nghĩ rằng một khách sạn xa hoa như vậy thì chắc chắn bên trong sẽ có lắp đặt điện thoại.
- Nói cái gì vậy, chúng ta cũng không phải ở nhà khách tư nhân, sao không có điện thoại cho được? Tôi chẳng qua chỉ sợ đám người kia hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi anh có cần được phục vụ hay không?", đúng rồi, khi cậu quay về tôi sẽ sắp xếp cho một cô
Trang Duệ nghe Lưu Xuyên giả giọng tiểu thư để gọi điện thoại hỏi "phục vụ" thì cười lên ha hả, nhưng sau khi nghe đến câu thứ hai, lại nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, vì vậy hắn không khỏi nhấc chân lên đá:
- Cút ngay, tôi đến chợ đồ cổ đi dạo một vòng, nếu quay về thấy trước cửa phòng có tiểu thư, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát bắt cậu, đến lúc đó sẽ cho Lôi Lôi đến đồn công an nhận người.
Lưu Xuyên tránh khỏi cú đá của Trang Duệ, sau đó chuẩn bị bỏ đi, nhưng hắn chợt nhớ ra thứ gì đó nên xoay người lại, nhìn quanh thấy không có ai, vfi vậy mà lấy ra một xấp tiền từ trong cặp xách tay, có lẽ là chừng mười ngàn. Hắn nhét tiền vào túi áo của Trang Duệ rồi nói:
- Biết cậu không mang theo tiền mặt, đừng rút tiền ở chỗ này, sẽ bị người ta theo dõi. Tiền này cậu cất kỹ, nếu không phải xem chuẩn thì đừng lấy ra. Bản thảo lần trước chưa chia hoa hồng, nhưng nếu lần này mà tiếp tục có được vật tốt, nhất định phải tính cho tôi một phần.
- Được rồi, cậu đi ngủ đi, tôi gần đây rất may mắn, biết đâu sẽ tìm được bảo bối.
Trang Duệ cũng có chút cảm động, tuy trên người Lưu Xuyên có chút bệnh tật nhưng phương diện làm người là rất tốt, đây cũng chính là nguyên nhân mà Lưu Xuyên mới nhỏ tuổi nhưng lại nổi tiếng trong khu chợ đồ cổ ở thành phố Bành Thành.
Lưu Xuyên khẽ gật đầu, hắn đốt một điếu thuốc ngậm lên miệng, sau đó thản nhiên quay về khách sạn. Hắn trước nay đều rất an tâm với Trang Duệ, từ nhỏ đến lớn dù làm chuyện gì thì Trang Duệ đều có mưu trước, rất ít khi chịu thiệt, hơn nữa vài năm gần đây có nhiều kẻ sưu tầm, vì vậy mà trong miếu thành hoàng đồ cổ thường có nhiều quy củ, những chuyện ép mua ép bán sẽ không bao giờ xảy ra.
Trang Duệ kẹp tiền đi về phía Tư Huệ Lâu theo lời của Lưu Xuyên, tục ngữ nói nhìn núi làm cho ngựa chết, rõ ràng là nhìn từ xa rất gần nhưng Trang Duệ cũng phải đi bộ mất hai mươi phút mới đến lối vào miếu thành hoàng bên ngoài tòa tháp. Trước miếu là một cột cờ sừng sững, cửa là tượng sư tử đá, cánh cửa mở rộng, từ bên ngoài có thể thấy trước lầu hương khói quanh quẩn, rất nhiều người.
Trang Duệ hỏi thăm đường mới biết chợ đồ cổ ở bên trái Tư Huệ Lâu của miếu thành hoàng, từ đỉnh tháp có thể thấy được toàn cảnh bên dưới. Hắn biết vậy thì chợt sinh ra hứng thú, cũng không vội đến chợ đồ cổ mà dứt khoát lấy ra mười lăm đồng để mua một vé vào cửa, từ chỗ bán vé cầm lấy một bản giới thiệu vắn tắt về Tư Huệ Lâu, sau đó hắn đi theo đám du khách đến bái yết Quan Âm Bồ Tát để đi vào miếu thành hoàng.
Khi tiến vào cửa thì Trang Duệ mới thấy toàn thân miếu được xây chung quanh Tư Huệ Lâu, hai bên trái phải cổng chính có năm gian phòng hơi nhỏ giống như những lỗ tai, trong sách hướng dẫn thì đó được gọi là Nhĩ phòng(phòng tai), cách miêu tả cực kỳ chính xác. Bây giờ rất nhiều nhà cũ đều có Nhĩ phòng như vậy, phòng trung tâm giành cho trưởng bối, Nhĩ phòng dành cho tiểu bối, có địa vị khác biệt, nhưng bây giờ thì nhà giữa dùng để ở, Nhĩ phòng dùng để chứa vật phẩm.