Trở lại Bành Thành mấy ngày qua, Trang Duệ đọc một lượng lớn sách có liên quan đến giám định đổ cồ, kết hợp với một ít điển cố lịch sử, hắn phát hiện trong quá trình sưu tầm, có thể có rất nhiều khoái hoạt, bởi vậy Trang Duệ với nghề đồ cổ này sản sinh hứng thú rất lớn.
Trước kia đối với sưu tầm đồ cổ không có hứng thú, một mặt bởi vì là ngượng ngùng trong túi không có tiền, đồng thời thân tại bên ngoài, áp lực sinh hoạt rất lớn, cũng không có thời gian và tâm tình đi chú ý đồ vật này nọ, nhưng hiện tại bởi vì trong mắt cần linh khí, Trang Duệ nhất định tiếp xúc nghề này, bất quá hắn cũng không có xác định chính mình làm một người sưu tầm.
Nếu hỏi Trang Duệ có thích bản thảo này cùng với hồ lô Tam Hà Lưu bán đi hôm qua, Trang Duệ khẳng định mình thích, chính là Trang Duệ nhận ra, thuần túy nhóm người sưu tầm, nhất định phải có tiền vốn hùng hậu làm cơ sở, cũng như phụ thân của Dương Vĩ là người thành đạt, như thế mới vừa giải quyết vấn đề cơm áo cũng không dám tham vọng những thứ tốt đều đưa đến ngực mình.
Trang Duệ đã có loại ý nghĩ này, vậy tự nhiên muốn theo đuổi lợi ích lớn nhất, có lẽ đợi cho chính mình có thực lực kinh tế rồi mới có thể suy nghĩ sưu tầm một ít đồ vật mình cảm thấy hứng thú.
Kỳ thật bên trong giới sưu tầm quốc nội, loại người thuần túy sưu tầm không bán ra tuy rằng không phải là không có, nhưng tuyệt tối là lông phượng và sừng lân, 10 người không được một. rất nhiều người đồng thời mua đồ cổ vào cũng không ngừng bán đi hoặc cùng trao đổi với người khác, làm như vậy không chỉ có thể khiến cho các loại đồ cổ lưu thông trên thị trường, đồng thời cũng xoa dịu áp lực kinh tế của nhóm sưu tầm.
Trang Duệ đối với giới sưu tầm không hiểu biết nhiều lắm, hắn cũng không biết ý tưởng của mình kỳ thật chính là lựa chọn của đại bộ phận người sưu tầm, nhưng Trang Duệ học xuất thân từ trường Tài chính chuyên nghiệp, tự nhiên là có thể biết làm như thế nào mới có thể có lợi nhất với bản thân mình.
" Tống ca, em lúc đầu mua bộ bản thảo này, kỳ thật là chỉ muốn giúp đỡ vị lão thái thái kia. Lưu Xuyên cũng biết, lúc ấy em cũng chưa thấy bản thảo này, còn hiện tại, em cũng không biết bản thảo này rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền. chỉ cần Tống ca thích thì cứ đưa phí tổn lúc trước em mua nó rồi cầm đi là được. "
Tuy rằng quyết định bán bản thảo này, nhưng Trang Duệ cũng không muốn người khác xem hắn là một tiểu nhân hám lợi, dù sao những người này không biết ước nguyện ban đầu hắn mua bản thảo, lúc đấy mình cũng chuẩn bị tâm lý lỗ vốn nha, cho nên Trang Duệ không ngại đem mình nặn thành một người thích làm việc thiện.
Có người sẽ hỏi, nếu ngươi muốn bán giá cao, vì sao không nói muốn đem bản thảo bán theo giá thị trường cho Tống Quân? Cái này kỳ thật đơn giản, người trong nghề ở đây không phải một người Tống Quân, Trang Duệ coi như nguyện ý bán cho hắn hai vạn đồng, chỉ sợ Tống Quân sẽ không ngượng ngùng mà mua, nếu hắn dám chiếm tiện nghi này, Lữ chưởng quỹ cùng Vương lão bản khẳng định cũng sẽ không đáp ứng.
Hơn nữa Trang Duệ nói ra lời này, Tống Quân trước mặt nhị vị kia, sẽ ra giá tuyệt đối chỉ có thể cao hơn với giá thị trường mà sẽ không thấp hơn hoặc tương đương. Nói cách khác, sẽ truyền ra ngoài Tống Quân có thái độ làm người tốt, không bịp bợm người ngoài.
Trang Duệ vừa nói ra, ánh mắt mọi người trong phòng nhìn hắn đều có chút bất đồng. Lôi Lôi cùng Tần Huyên Băng đều biết gia cảnh nhà Trang Duệ trong lòng không khỏi có chút khâm phục, tuy rằng bản thân các nàng không phải thực đem tiền để vào mắt, nhưng nếu là một người như Trang Duệ, hai nàng tự hỏi, mình tuyệt đối sẽ không tiêu sái như thế, sẽ đem bản thảo được xưng là quốc bảo này chuyển nhượng với giá thấp.
Mà trong ánh mắt Lữ chưởng quỹ cùng Vương lão bản nhìn về phía Trang Duệ không che dấu ý tán thưởng, bọn hắn tự nhiên sẽ không đi chiếm tiện nghi của Trang Duệ, bất quá Trang Duệ biểu hiện khí phách hào hiệp, lấy xuất thân của hai người cũng cảm thấy không bằng.
Tống Quân lại càng vừa ý với Trang Duệ, thành thật mà nói, hắn tiến vào nghề sưu tầm này, nguyên nhân toàn bộ là vì ông nội. ông nội Tống Quân vốn xuất thân từ thư hương thế gia ( Dòng dõi nho học) trước kia xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, ở trong quân có thể nói là nho tướng, sau lui lại tuyến hai, liền thích nghề sưu tầm này, từ nhỏ đi theo ông nội lớn lên, mưa dầm thấm lâu, Tống Quân cũng thích nghề này, hơn nữa còn kết bạn với rất nhiều chuyên gia và nhà sưu tầm.
Tống Quân không giống với hai người Lữ, Vương, hắn chỉ tạm ở Bành Thành, hơn nữa của cải ở Bành Thành chỉ chiếm một bộ phận nhỏ của gia đình và bản thân, lấy thực lực kinh tế của hắn, xấp xỉ một nghìn vạn căn bản không để vào mắt, hắn thưởng thức Trang Duệ là phần sảng khoái kia, từ nhỏ Tống Quân lớn lên trong đại viện quân đội nên thấy Trang Duệ rất giống mình.
Mọi người trong hội trường, giật mình nhất là Lưu Xuyên, bất quá hắn không giật mình vì biểu hiện đại nghĩa mà chấn kinh, mà là thấy Trang Duệ thế nào cũng không thể đem hình tượng cao lớn kia liên hệ cùng một chỗ, lời nói này của Trang Duệ người khác có thể sẽ tin, nhưng đối với Lưu Xuyên mà nói hắn một cái đều không tin tưởng.
Từ năm thứ tư tiểu học tên gian thương này liền dụ dỗ mình đầu cơ trục lợi trong trường học, lên tới cấp 2 hai người đem tiền mừng tuổi lấy ra cho vay nặng lãi, tuy rằng thằng nhãi này coi như nói nghĩa khí, mỗi sự việc đều lần lượt chia nhau, nhưng Lưu Xuyên có lời răn xử thế " Có tiện nghi mà không chiếm là Vương bát đản. " những lời này là do vị huynh đài đang biểu hiện đại nghĩa trước mặt dạy cho mình.
Trong những người ở đây, có không phục, có người cảm thấy không bằng, có thưởng thức, có không tin, còn một vị cũng buồn bực vô cùng, thì phải là Hứa Vĩ, nguyên bản muốn Trang Duệ trước mặt mọi người lòi ra cái xấu, lại không lường trước bị hắn làm một phen liền khiến mọi người nhìn hắn với con mắt khác, thậm chí vị Tần tiểu thư kia cũng nhìn về phía Trang Duệ với ánh mắt có chút bất đồng.
" Đợi đến lúc nói về vật giám định, xem ngươi xấu mặt ra làm sao. " Hứa Vĩ hiện tại cũng chỉ có thể âm thầm nguyền rủa Trang Duệ ở trong lòng.
Người khác tự nhiên không biết ý tưởng xấu xa kia của Hứa Vĩ, Tống Quân đem bản thảo kia để lại trước mặt Trang Duệ mở miệng nói: " Trang huynh đệ, làm ca ca huynh không thể chiếm tiện nghi của chú, chúng ta cứ dựa theo giá cả thị trường, mời Lữ chưởng quỹ cấp cho một cái giá, đệ xem thích hợp thì bán cho huynh thế nào?
Quay đầu lại, Tống Quân hướng về phía Lữ chưởng quỹ cùng Vương lão bản nói: " Nhị vị cũng biết ta thích sưu tầm sách cổ và tranh chữ, vật này hôm nay, nhường cho ta được chứ. "
Lữ chương quỹ là chơi hạng mục phụ, Vương lão bản sưu tầm phần lớn đều là Thanh đồng, tuy hai người cũng rất để ý tới bản thảo viết tay của chính Vương Sĩ Trinh, nhưng không có ý niệm bắt buộc trong đầu như Tống Quân, bọn hắn cũng biết với bản thân mình căn bản không thể đấu giá cùng Tống Quân.
Lữ chương quỹ mở miệng nói: " vật này là thứ tốt, ai cũng mơ tưởng, bất quá hai chúng ta mua không nổi a, tiện nghi cho tiểu Tống ngươi, chúng ta trước hết vẫn nghe ý kiến của tiểu Trang đi. "
Trang Duệ biết hiện tại chính mình tiếp tục kiên trì bộ dạng như lúc nãy, liền biểu hiện một chút làm ra vẻ, vì thể sảng khoái nói: " Cũng thỉnh Lữ chưởng quỹ đừng ra giá, Tống ca, huynh báo cái giá đi. "
" Trang huynh đệ, chuyện này ca ca nhận, chúng ta là bằng hữu cũng là kết giao, bất quá thứ này ca ra giá không thích hợp, vẫn là Lữ chưởng quỹ nói cái giá. "
Tống Quân lắc lắc đầu nói, hắn không cần dùng nhiều hay ít tiền, hắn đang nghĩ đến thanh danh của mình trong nghề này, nếu không có thanh danh tốt, cũng chặt đứt sự trao đổi với bạn bè trong giới sưu tầm.