"Hiện tại đi Tây Tàng du lịch? Ngươi đầu óc không bình thường sao?? Này đại lãnh thiên, đi chỗ cao nguyên khuyết dưỡng địa phương đó làm gì? Muốn du lịch cũng đi vào mùa xuân hoặc thu chứ , ta không đi". Trang Duệ cự tuyệt ngay, hắn một năm khó có được thời gian ở nhà với mẫu thân, cũng không muốn đi ra ngoài, với lại mùa này, đi tới nơi băng tuyết đó, không phải tự đi tìm khổ sao..
"Là bạn hữu ngươi đi du lịch cùng được không, ta nào có cái phước đc đi du lịch , cả nước các nơi ta đi tới đó cũng không ít, thật ra không phải đi chơi, có cái lão hộ khách muốn mua một con Tàng ngao, muốn là giống thuần nhất , không đi Tây Tàng ko kiếm được, hiện tại trong cả nước ngao viên(chắc là trại chó) Tàng ngao, phải nói là đắt muốn chết nhưng chưa chắc đều là thuần chủng Tàng ngao, do chính mình đi tìm yên tâm hơn."
Lưu Xuyên vẻ mặt nhăn nhó kêu lên, hắn cũng không muốn rời đi bành thành, trong thời gian này lửa tình giữa hắn và Lôi Lôi đã có gì tiến triển hơn đâu , chính là do cái kia lão hộ khách mới mua một biệt thự, muốn tìm một con tàng ngao hung mãnh, giữ nhà hộ viện, đã muốn tìm hắn vài lần , trả giá cũng rất cao, thật sự là không thể chối từ , cũng may các nàng mấy ngày nay cũng muốn rời đi Bành Thành, điều này làm cho Lưu Xuyên oán niệm trong lòng cũng giảm đi nhiều.
Nghe được Lưu Xuyên nói đến tàng ngao, Trang Duệ nhưng thật ra nhớ tới một thời gian trước nhìn đến một bài báo đưa tin, nói là tiền đông bắc một vị nổi tiếng điền kính giáo luyện, về
hưu ngoạn(ko thấy từ nào thích hợp hơn) tàng ngao, hình như mỗi con đều có thể bán được mấy trăm vạn, ở xã hội đương thời khiến cho các giới chấn động rất lớn , Trang Duệ thật sự ko hiểu sao một sủng vật làm lại có thể có giá trị nhiều tiền như vậy, thổ cẩu trước đây mình nuôi giữ nhà hộ viện cũng rất tròn phận sự .
Nhìn thấy Trang Duệ trầm mặc , Lưu Xuyên thiểm lão kiểm thiếp đi lên, cổ động: "Xe lửa, máy bay, ô tô đường dài cũng không cho mang theo động vật, ta lần này sẽ chính mình lái xe đi, đường xá xa xôi, ngươi sẽ không muốn vừa trở về đã nghe được tin tức huynh đệ xảy ra tai nạn xe cộ chứ." Bạn hữu bắt đầu tranh thủ thủ thỉ .
"Đúng rồi... ... Ngươi lấy bằng lái xe không bao lâu chắc hẳn là lái xe nhiều(quá quá xa ẩn?), ta sẽ cho ngươi lái xe cả đoạn đường, coi như bằng hữu đem mạng nhỏ giao vào tay ngươi, thế nào?
Hơn nữa, hộ khách kia của ta nói, hắn mặc kệ ta tốn bao nhiêu tiền mua được tàng ngao, chỉ cần giống thuần, liền cho ta năm mươi vạn, ta nói này huynh đệ, này cơ hội khó được a, ta một năm vất vả , cũng không biết có thể kiếm được con số này hay không, cùng lắm thì đến lúc đó ta chia ngươi một nửa số tiền bán ." Lưu Xuyên kế tiếp chính là dụ chi lấy lợi .
Trang Duệ nghe nói vậy thật ra có chút động tâm, có tiền hay không hắn cũng không phải thực để ý, không nói hôm nay vừa mới tiến trướng mười lăm vạn, chỉ bằng mượn linh khí trong mắt, Trang Duệ tin tưởng chính mình về sau sẽ không lại trở lại Trung Hải ở trong khu ổ chuột(túp lều khu.) sinh sống.
Làm cho Trang Duệ động tâm là việc hắn tháng 10 năm ngoái mới lấy hộ chiếu, trừ bỏ sờ qua xe của lão đại, ngoại trừ ở đường rộng ít người địa phương chạy vài lần, vẫn đều không có cơ hội lái xe, mọi người đều biết các tân thủ lái xe rất muốn lái xe , nhất là nam nhân, lái cái xe có phong cách chạy ở trên đường là cảm giác thỏa mãnkhó có thể diễn tả bằng lời , đương nhiên, trong truyền thuyết xa lộ sát thủ, cũng là loại người này chiếm đa số.
"Đại khái muốn đi bao lâu ?"
Trang Duệ đắm đo một chút mở miệng hỏi , ngày nghỉ của hắn còn có khoảng một tháng, nếu như đi Tây Tàng thời gian quá dài, hắn sẽ lựa chọn ở lại trong nhà chăm sóc mẫu thân nhiều hơn, lần này trở về, cảm giác mẫu thân lại thương hắn rất nhiều, chính mình từ sau tốt nghiệp đại học, vẫn không ở bên cạnh mẫu thân , Trang Duệ trong lòng thực có chút áy náy.
Lưu Xuyên thầm tính toán một chút, nói: "Nếu hết thảy thuận lợi, đại khái khoảng mười ngày là có thể quay lại, chậm một chút, hai tuần cũng là đủ rồi."
"Đi thôi, ta đây cùng ngươi đi một chuyến."
Nghe được lâu nhất cũng chỉ 2 tuần, Trang Duệ mở miệng đáp ứng, hắn cũng có chút lo lắng Lưu Xuyên ở bên ngoài gây chuyện, dù sao từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn biết Lưu Xuyên tính tình táo bạo rõ như lòng bàn tay, chính là hắn thật không biết, Lưu Xuyên vài năm nay cũng không phải bạch hỗn , thiên nam địa bắc chạy không ít địa phương, nói không qúa là lịch lãm, hắn lần này kêu Trang Duệ cùng đi, thuần túy bởi vì trên đường quá mức nhàm chán, tìm một người đi cùng trên đường chuyện phiếm thôi.
"Niếp niếp, chúng ta nên trở về nhà thôi , bằng không bà ngoại vừa muốn nói cháu... ..."
Nhìn đồng hồ, đã muốn là buổi chiều tứ điểm nhiều chung , Trang Duệ liền chuẩn bị mang theo ngoại sinh nữ về nhà , hôm nay với hắn mà nói, xem như thu hoạch đc ko ít, kiểm lại được cái tam hà lưu quắc quắc hồ lô, hơn nữa buôn bán lời nhất bút tạm thời không nói, riêng là ngày mai có thể nhìn thấy vài vị tàng phẩm, khiến cho Trang Duệ rất hưng phấn , phải biết rằng, vấn đề linh khí trong mắt vẫn không được bổ sung, như là làm cho Trang Duệ khốn nhiễu..
Làm cho Trang Duệ thật không ngờ là vẫn đều nghe lời nhu thuận tiểu niếp niếp, nói thế nào bé cũng chịu về, chỉ vào cái bị bé lật ngược đặt chổng vó ở trên bàn rùa, còn có tại lồng sắt lý không ngừng quay cuồng thương thử, bé quay lại nói: "Cữu cữu, cháu cùng Tiểu Hắc, còn có Tiểu Bạch chơi đang vui vẻ , cháu mà về chắc chúng nó sẽ buồn chết mất ... . ." .
Trang Duệ nghe nói như thế, thiếu chút nữa miệng phun trà vào mặt Lưu Xuyên, thầm nghĩ, tiểu cô nãi nãi ngươi nếu đi rồi phỏng chừng này rùa cùng thương thử đều phải tạ ơn trời đất ý chứ, đang muốn nói thì lại nhìn đến tiểu niếp niếp đang cười trộm, ông chú hiểu ngay vấn đề, trong lòng thầm nghĩ , mới ba tuổi tiểu nha đầu phiến tử đã biết sử dụng lý do làm điều kiện.
Kết quả tất nhiên là Lưu Xuyên coi tiền như rác vỗ ngực bắt hai con rùa tặng cho niếp niếp, còn cung cấp hơn một tháng sủng vật đồ ăn, về phần thương thử, bởi vì Trang Duệ kiên quyết phản đối, niếp niếp ko dám đòi nữa , chứ nếu ko cô bé còn muốn một con rùa biến thành hai.
Về nhà sau, Trang Duệ liền đem cháu ngoại quăng cho mẫu thân, vội vã ra ngoài lần nữa, còn quên đóng cửa, Trang Duệ đi vào một cửa hàng kính mắt , thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từ sau khi ánh mắt phát sinh dị biến được linh khí , Trang Duệ đã làm vô số lần thí nghiệm với gương, hắn phát hiện ở thời điểmlinh khí đột xuất nhãn tình, đại khái có như vậy không phẩy mấy giây, trong mắt vẫn là sẽ xuất hiện song đồng dị tượng, tuy rằng trong thời gian cực kì ngắn ngủi, khó bị người khác phát hiện, nhưng Trang Duệ nghỹ cẩn thận vẫn hơn.
Từ lúc phát hiện gia gia lưu lại liên thánh câu đối, cho tới hôm nay kiểm lậu đến tam hà lưu quắc quắc hồ lô, lại trừ tận gốc mẫu thân bên hông tật bệnh, đều là công lao của linh khí trong mắt , Trang Duệ cảm giác được, linh khí trong mắt đối với hắn mà nói, là thứ hắn muốn có nhất bảo vệ tốt bí mật nàylà điều trọng yếu .
Mục đích đến cửa hàng kính mắt, tất nhiên là muốn mua kính mắt , Trang Duệ biết, mắt xuyên thấu qua thủy tinh hoặc là kính nhìn mọi thứ bởi vì chiết xạ nguyên lý mà sinh ra một ít lệch lạc, cho dù là kính mắt phẳng , cũng sẽ đối tầm mắt người tạo thành một ít ảnh hưởng, Trang Duệ tính chính là sắm một bộ cùng làn da tương tự đạm trà sắc kính phẳng màu mắt, chắc rằg kính mắt này sẽ che giấu ánh nhìn bằng linh khí của mình để người khác theo dõi hắn nhìn đều không thể biết đc bí mật .
Trả 400 đại dương, Trang Duệ mang theo một chiếc kính mắt có nhãn kính màu trà đi ra cửa hàng kính mắt, Trang Duệ mang theo kính mắt trông lại có vẻ ổn trọng rất nhiều, căn bản tướng mạo bình thường , cư nhiên dẫn theo một tia nho nhã của văn nhân ,chính hắn không đoán trước được.
Chương
" Đầu gỗ,đầu gỗ,mau dậy đi."
Trang Duệ đang mơ mơ màng màng thấy mình ngối trên ghế rồng của Hán Vũ Đế,vừa mới dùng canh vây cá súc miệng nhắm rượu với lão Khang Hi.đang nhìn về phía một bàn lớn toàn thức ăn quý hiếm,rồi đột nhiên thân thể rung lên,cả người bị hai bàn tay to bắt ra khỏi hoàng cung xanh vàng rực rỡ,mở to mắt nhìn,thấy thằng nhãi Lưu Xuyên đang cầm bả vai mình dùng sức mà lay.
Lau nước miếng dính trên miệng, rồi đẩy hai tay Lưu Xuyên ra, Trang Duệ nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức ở đầu giường,lúc này còn chưa tới 7h30, liền tiếp tục nằm xuống,mấy ngày nay tinh thần và thể lực đều dành cho cháu ngoại,hôm nào Trang Duệ cùng ngủ đến gần trưa,tối qua Trang Mẫn mới đón cháu về nhà,thì mới có thời gian ngủ lấy sức bây giờ lại bị Lưu Xuyên phá.
" Ra khỏi phòng, đi một tí rẽ phải, chính là cửa lớn, ra xong nhớ đóng cửa nha…"
Nói xong,kéo chăn lên chùm kín đầu,Trang Duệ chuẩn bị tiếp tục mộng Chu công,một bàn đồ ăn ngon còn chưa kịp hưởng thụ a.
" Này,ông không phải heo chứ,nhanh lên,hôm nay không phải hẹn với mấy người Lữ lão đầu sao,đi trễ sẽ là ko lịch sự đó." Lưu Xuyên không tha,kéo chăn lên,Trang Duệ lạnh run cả người,vội vàng cướp chăn lại.
" Tiểu tử ông định giở trò gì, mẹ nó,cùng nhau lớn lên có gì tốt, rốt cuộc có chuyện gì? Nói mau,hẹn với Lữ chưởng quỹ chưa đến giờ,ông chạy đến đây hành hạ tôi làm gì a."
Trang Duệ quá quen thuộc với Lưu Xuyên,sáng sớm đã tìm đến,nhất định là có chuyện gì,có vẻ như trước kia đều là mình đi nhấc chăn của hắn.
" Không có việc gì,tôi muốn biết bản thảo kia giá trị ra sao, nóng lòng ngủ không được chứ không phải tìm ông." Lưu Xuyên nghiêm mặt nói.
" Thật sự không có việc gì,tôi mời ông đi ăn sáng,nhanh lên nhá,tôi đi xem mẹ nuôi một chút…"
Thấy Trang Duệ có vẻ không tin,thanh âm Lưu Xuyên thấp xuống,hai con mắt tranh né ánh mắt của Trang Duệ, mặt xám xịt chui ra khỏi phòng.
Trang Duệ dở khóc dở cười, huynh đệ từ nhỏ như vậy, sẽ không nói dối,trong bụng có sự tình gì đều hiện ra trên mặt ,nhớ trước đây hai người xem một bộ phim điện ảnh, sau đó hai người leo lên tầng thượng nhà hàng xóm,đem chắn ống khói nhà người ta ,lấp,bịt lại,khiến cho nhà hàng xóm tí nữa thì cháy,đại thúc hàng xóm mang theo cái móc sắt tìm người hây họa.
Hai người chuồn mất,Trang Duệ còn thận trọng,đi đến bờ sông rửa sạch chân tay mặt mũi,chứng cứ phạm tội đều bị xóa hết, kko ngờ cha Lưu Xuyên ngày đó đang dính một vài việc nên ngồi ở nhà cau mày, thằng này khi về đến nhà, thấy sắc mặt cha hắn, nghĩ sự việc đã bại lộ, không đợi cha hắn hỏi chuyện, liền đem hết mọi chuyên học tập làm anh hùng rơm khai ra.
Hai người bị ăn một trận đòn, lại bị Lưu phụ đưa đến nhà người ta nhận lỗi,làm hại Trang Duệ xấu hổ một thời gian dài.
Trang Duệ lúc đầu tưởng Lưu phụ vận dụng kỹ năng điều tra ra,sau này mới biết là tiểu tử Lưu Xuyên chủ động khai ra,làm hắn hận không cắn cho thằng này một phát.
Rửa mặt xong,Trang Duệ mở cái rương gỗ ông nội lưu lại,đưa tay lấy bản thảo ra,thứ này không tổn hại lắm nhưng cũng không thể cầm trong tay đi ra ngoài,nghĩ một chút,Trang Duệ lấy trong tủ quần áo ra một bộ y phục,đây là một cái sa tanh không có tay áo,trước thịnh hành Thái Cực Quyền,Trang Duệ quấn lấy mẹ đòi một bộ quần áo luyện công, nhưng hiện tại mặc không vừa,đúng lúc có việc cần.
Trang Duệ cắt bỏ phía sau lưng,bọc bản thảo vào,nhét vào túi da của mình,túi da ở phần dưới có phần buộc vào thắt lưng,để ở trong thật an toàn,cất bản thảo xong,lại lấy mắt kính mới mua ở đầu giường rồi mới đi ra khỏi phòng.
Lưu Xuyên đã sớm không kiên nhẫn,ở trong phòng khách cùng Trang mẫu nói chuyện phiếm mà ánh mắt cứ hướng về phòng Trang Duệ,thấy Trang Duệ đi ra,vội vàng nhảy dựng lên: " Mẹ nuôi,mẹ của con nhắn mẹ tối sang nhà ăn cơm,tối mẹ đừng nấu cơm a."
" Xú tiểu tử, nôn nôn nóng nóng,lái xe chậm một chút." Trang mẫu ở phía sau kêu lên, thấy thằng này có bạn gái rồi mà sao vẫn như vậy a.
Đi đc 1 lúc ,Lưu Xuyên dừng xe ở một cái quán, kéo Trang Duệ vào quán,miệng hét lớn: " Lão bản,cho mấy cái bánh bao chiên,hai bát thực tha thêm trứng gà,nhanh lên a."
" Thực tha" là do người Bành Thành tạo ra,bắt nguồn từ Bành tổ " Trĩ canh" rất thơm,hơi cay, được người Bành Thành rất yêu thích,nhiều người buổi sáng không được uống một bát cả ngày đều có cảm giác chán chường.
còn có một chuyện xưa thú vị về " Thực tha" ,chuyện kể năm đó Càn Long cải trang vi hành đến Giang Nam,lúc qua Bành Thành,biết nơi đây dân phong bưu hung hãn, ai tập võ đều là người nổi danh,cho nên để tránh rắc rối,Càn Long liền đi vào sáng sớm.
Càn Long là một hoàng đế phi thường chú trọng dưỡng sinh,buổi tối ăn rất ít cơm,bụng rỗng một đêm,vừa lúc đói bụng,thấy phía trước có khói bốc lên đúng là bán đồ ăn,vội vàng bước lên nhìn thấy một nồi to,bốc lên mùi hương thật mê người,dù Càn Long ăn sơn hào hải vị khắp miền nam bắc,cũng không biết đây là cái gì.
Vì thế Càn Long gọi một bát chậm rãi uống thử, Ân? Canh này hết sức ngon a, một bát canh nóng lót bụng cả người thư thái, Càn Long hỏi lão già bán canh hỏi: " Đây là canh gì vậy? vị của nó sao lại ngon mê người vậy? Trẫm uống xong toàn thân ấm áp,hết sức thoải mái."
Càn Long cao hứng,quên mất mình cải trang vi hành,mà lão già bán canh cũng là người thông minh lanh lợi,lão già nghe xong liền hiểu ngay ,vị lão gia này tự xưng là Trẫm,trong thiên hạ người dám xưng như thế phỏng chừng chỉ có vua Càn Long thích cả trang vi hành.
Lão bán canh lập tức quỳ rạp xuống đất: " Đa tạ hoàng thượng ban tên cho,canh này sẽ gọi là thực tha ( xá) canh"
Trở lại kinh thành vị van tuế gia nhớ mãi không quên mùi vị món canh kia,sau lại ngự phong là " thiên hạ đệ nhất canh". Tuy rằng chỉ là truyền thuyết nhưng có thể thấy người Bành Thành vô cùng yêu thích đối với loại canh này.
" Lưu manh, sớm như vậy gọi tôi đi,rốt cuộc có việc gì,có thể nói ra? Tôi hôm qua đã đáp ứng cùng ông đi Tây Tạng rồi mà."
Uống canh " thực tha" nóng hầm hập,cắn bánh báo Trang Duệ mơ hồ hỏi.
" Kỳ thật cũng không có chuyện gì,chính là,chính là Lôi Lôi cùng Tần Huyên Băng cũng muốn tham gia cùng bọn ông thưởng trà giám bảo,tôi đến gọi ông rồi đi qua đón các nàng." Lưu Xuyên ngày hôm nay khẩu vị không tốt, tránh né ánh mắt Trang Duệ, dè chừng nói.
" Cái gì? Các nàng cũng muốn đi?"
Thanh âm Trang Duệ đột nhiên đề cao,khiến mấy người trong quán nhìn về phía hai người.
Chương
" Nhỏ giọng một chút a, tôi không biết phải làm thế nào,chủ yếu là Tần Huyên Băng muốn đi,Lôi Lôi ngại từ chối mới tìm đến tôi,ông phải giúp bạn ông nha ,nửa đời hạnh phúc của tôi đều trông cậy vào ông."
Lưu Xuyên khép nép nói,đêm qua nhận được điện thoại của Lôi Lôi, hắn cũng rối rắm,chuyện Tần Huyên Băng chặn ngang vụ hồ lô,tuy rằng Lữ chưởng quỹ không nói gì,nhưng trong lòng Lưu Xuyên biết, thật tình trong lòng mấy người đó không thật sự tính toán,hơn nữa hôm nay còn muốn xem bản thảo của Trang Duệ,nếu không thì ngày hôm qua đã không chịu nổi được Tần Huyên Băng.
" Phi, hạnh phúc nửa đời sau, là ông tính phúc nửa người dưới sao.mong đợi vào tôi thì xong rồi,ông biết rõ mấy vị kia rồi,bọn họ sẽ không thể không cấp cho Lưu Đại lão bản thể diện a."
Trang Duệ lúc này định thần lai ,Tần Huyên Băng các nàng có đi cùng mình hay không không có quan hệ gì,nếu như chứng thật là bút tích của Vương Sĩ Tinh,Tần huyên Băng nếu thò chân vào nâng giá lên,chính mình còn cầu mà không được.
Dù sao hôm nay Lữ chưởng quỹ cũng đem đồ của bọn hắn cất giữ ra,mà hấp thu linh khí chỉ một nhát,chờ mình về công tác ở Trung hải xong cũng không biết sau này có gặp lai bọn họ không nữa.
" Khác chứ,hôm nay Lữ lão đầu hẹn ông xem bản thảo,ông nói vẫn tốt hơn tôi nói,tôi biết tính tình lão già kia,hôm qua mặc dù không nói gì,nhưng không biết về nhà thành cái dạng gì đâu,nếu tôi mang người gây sự đến chỉ sợ đắc tội chết với hắn."
Lưu Xuyên buồn rười rượi,hai tay không ngừng chắp tay thi lễ với Trang Duệ,Lưu Xuyên lăn lộn xã hội nhiều năm như vậy,yêu đương cũng vài lần,vốn không đến mức mê mẩn quyến luyến Lôi Lôi, nhưng cái chính là đúng dịp, hai người xem như chống đối, mấy ngày qua ở một chỗ không nói, hôm nào cũng phải nói chuyện điện thoại nửa giờ.
Hiện tại là lần đầu Lôi Lôi mở miệng nhờ,Lưu Xuyên chính là đánh cược trước mặt lão Trương, cũng phải đem sự tình hoàn thành ko lại mang tiếng thất lễ, nhưng trong mắt Trang Duệ, da mặt của Lưu Xuyên không đáng giá.
Trang Duệ nghĩ một chút mở miệng nói: " Đi thì đi,nhưng ông phải bảo các nàng đừng nhiều lời, quy củ nghề nghiệp ông biết hơn tôi nhiều, đến lúc làm bẽ mặt người khác, vậy thì ông…"
" Được,có lời này của ông là được, tôi cam đoan các nàng không nói lời nào,ông cứ ăn đi,tôi đi đón bọn họ…"
Lưu Xuyên nghe vậy mừng rỡ, không ăn nữa,bỏ lại Trang Duệ chạy ra ngoài, đi đến quầy cũng không quên thanh toán,còn Trang Duệ làm thế nào để đến quán trà Tĩnh Trà Hiên của Tống lão bãn bây giờ á xin lỗi, tự mình đi đi.
Trang Duệ ko buồn tức giận, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn hiểu rõ tính Lưu Xuyên, ăn xong,Trang Duệ nhìn đồng hồ,vẫn chưa đến 9h,còn hơn 1h đồng hồ mới đến thời gian hẹn,được,đi thong thả đến vậy.
Tống lão bản mở quán Tĩnh Trà Hiên nằm ở trước chợ đồ cổ,Trang Duệ mỗi lần đi đến chợ đồ cổ đều đi qua đó,trước kia không biết Tống lão bản, đi qua nhìn cũng thấy hợp mắt, hiện ở trước quán trà cẩn thận đánh giá mới phát hiện quán trà này phảng phất kiến trúc Minh Thanh,từ bên ngoài nhìn vào lộ ra một hơi thở cổ xưa.
Từ nước sơn hồng trước cửa lớn,đèn lồng đỏ cao cao ,còn có ba chữ to cổ xưa " Tĩnh Trà Hiên"
Cổ xưa, không có nghĩa là nhớ chuyện xưa, cổ xưa cũng không hẳn là cái mình gì yêu quý ,hoàn toàn tương phản ,cổ xưa thật dễ dàng lưu giữ đồ cổ.nhưng nếu đem cổ xưa đó bới móc ra nói, cũng không phải là một loại buôn bán.Tĩnh Trà Hiên tràn ngập hơi thở cổ điển, trước cửa đỗ đầy xe,bề ngoài Tống lão bản thô lỗ nhưng xem chừng không đơn giản a.
Trang Duệ vừa đánh giá phong cách kiến trúc vừa đi vào bên trong.
Trước cửa có một hàng dài đèn lồng màu đỏ,giống như trạch viện thời cổ đại, rất náo nhiệt cũng rất mạnh mẽ, phù hợp với không khí ăn tết, khiến Trang Duệ có cảm giác không gì sánh được là quả táo lớn màu đỏ dán ở trên cửa,thật là có thú vị.
Mang đậm vẻ giản dị, nhờ đèn lồng có thể thấy ngay ở cửa chính 1 cái bàn dài thẳng, trên bày đủ các loại trà bánh,mỗi một loại trà bánh đều đặt trong đồ sứ tinh sảo,giữa có màu trắng,dưới đáy có hoa văn,phòng lớn còn phụ trợ làm tôn lên màu sắc cổ xưa.
Tại lối vào cửa chính,có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi ở cái bàn trà bằng gốc cây,đưa cho mỗi vị khách vào một cốc trà xanh,nhìn cô gái rất là nho nhã dễ thương.
Lan can Tĩnh Trà Hiên có màu nâu, có thể thấy Tống lão bản bỏ ra nhiều công sức , người ở hoàn cảnh này thưởng trà còn có thể ngửi được hơi thở đặc thù của cổ đại, Trang Duệ nghỉ chân sau khi vào cửa, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác tĩnh mịch ,lẳng lặng, tựa như cô nương mặc sườn xám ở triển lãm trà, lay động vừa phải,trong suốt thấy đáy.
Trong hành lang có chừng bảy tám người phục vụ,cũng mặc sườn xám theo phong cách đời Thanh,thấy Trang Duệ tiến vào,một cô gái như là trưởng kíp đi tới, tiếp đón Trang Duệ: " Tiên sinh,xin hỏi có mấy người? ngồi ghế ở ngoài hay là ngồi trong hành lang?"
Trang Duệ đánh giá, trong hành lang người không ít,phần lớn đều là trung niên,3,5 người một bàn, một tách trè xanh,một đĩa điểm tâm, nhẹ giọng trò chuyện, vừa định trả lời thì thanh âm giống như tiếng sấm của Lưu Xuyên vang lên bên tai.
" Đầu gỗ,sao giờ mới đến,chúng tôi chờ ông hơn 10 phút rồi,di,còn đeo kính,tiểu tử tôi nghĩ ông mặc á.vn lê vào là tôi sẽ không biết ông…"
Lưu Xuyên lớn giọng làm loạn sự thanh tịnh trong quán trà,ánh mắt mấy người ném về phía bọn họ,Trang Duệ phát hiện bàn tay nhỏ bé của Lôi Lôi bí mật dừng ở bên hông Lưu Xuyên,tên kia lập tức nhe răng khóe miệng ngậm lại.
" Mắt tôi vẫn bị đau chưa khỏi hẳn,mấy ngày nay có cảm giác không thoải mái,đêm qua mới mua, nhưng mà này, ông theo tôi từ nhà đi ra,bây giờ mới phát hiện, Lôi Lôi trái tim đồng chí Lưu Xuyên hiện tại cũng đi vắng không biết có ở trên người em không."
Trang Duệ thuận miệng giải thích vài câu,cũng trêu ghẹo Lôi Lôi,còn về Lưu Xuyên,Trang Duệ cũng lười nói.
Vẻ mặt Lôi Lôi đỏ hồng,thu hồi bàn tay nhỏ bé bên hông Lưu Xuyên thoải mái nói: " Em nghe nói có người không hoan nghênh chúng em đâu, Huyên Huyên nếu không chúng ta đi trước."
Nghe được lời nói của Lôi Lôi, nguyên bản Tần Huyên Băng đang ngồi ở trong góc đứng lên,còn chưa mở miệng nói chuyện,đã hấp hẫn hết sự chú ý trong hành lang, cho dù khả năng miễn dịch của Trang Duệ tương đối mạnh nhưng giờ phút này ánh mắt cũng hơi chút thất thần.
Chương
Phải nói rằng hôm nay Tần Huyên Băng ăn mặc thật sự rất là quá đẹp.
Tuy rằng bên ngoài vẫn lành lạnh, nhưng Tần Huyên Băng mặc một bộ váy dài kiểu dáng phương tây lộng lẫy, bộ ngực cao dưới váy hơi phập phồng , kéo dài xuống chính là kiều đồn rắn chắc, đôi dép cao gót màu bạc, hơn nữa người cao hơn 1m7 khiến cho cả người hình thành một đường cong hoàn mỹ.
Một mái tóc đen búi cao lên nhìn rất hiền thục, khuôn mặt nàng trắng mịn như bạch ngọc, hai bên mai còn có một lọn tóc đen phụ trợ càng thêm vẻ đẹp cao quý mê người, trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong hành lang đều có một loại ảo giác "mình không phải đến nhầm chỗ đấy chứ? nơi này chẳng lẽ là nơi hoàng tộc nước ngoài tụ tập. ?"
Lôi Lôi hôm nay ăn mặc cũng rất được, nhưng đứng bên cạnh Tần Huyên Băng, lại không có chút thu hút nào.
Nhìn vẻ mặt ngẩn người của Trang Duệ, trong lòng Tần Huyên Băng không khỏi sinh ra tâm trạng sảng khoái, biểu hiện như vậy nàng rất quen thuộc, ánh mắt bốn phía này lại càng quen thuộc, " Mình không tin hắn sẽ không trồng cây si dưới váy. "
Trong đầu Tần Huyên Băng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, tiếp đó lại hoảng sợ, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện một mảnh đỏ ửng, lại khiến cả người nàng trở nên quyến rũ vạn phần.
Trang Duệ hồi phục tinh thần lại, hắn cũng không cảm thấy biểu hiện của mình có gì thất lễ, không thấy nam nhân đầy đường, đều nhìn Tần Huyên Băng dại ra sao, so sánh với mình thì mình vẫn còn tốt chán.
Tự hiểu Tần Huyên Băng đối với mình không có nhiều hảo cảm lắm, Trang Duệ chỉ gật đầu với nàng một cái, đem Lưu Xuyên kéo sang một bên hỏi: " Tống lão bản đâu, bọn ông không ở cùng với bọn họ à?"
Cũng đã đến giờ, Tống lão bản làm chủ, mà bây giờ còn chưa có tới, Trang Duệ thấy bọn hắn đều ngồi ở phòng lớn, hơi có chút cảm giác phật ý.
Lưu Xuyên nghe vậy trên mặt lộ ra nụ cười khổ: " tôi sau khi vào thì ở chỗ này đợi ông, ông không đến sao tôi dám đi tìm bọn họ, tính Lữ lão đầu kia ông không biết, ngày hôm qua vì khách khí với ông chứ nếu hôm nay hắn nổi giận thì có thể sút tôi ra ngoài, tôi nói với ông, lão già kia…"
" Thằng nhóc Lưu Xuyên, lại nói xấu sau lưng lão đầu tử này, ta sẽ đi đến chỗ quản lý chợ nói phí quản lý thị trường chỗ nhà ngươi quá ít, cần phải tăng gấp đôi a. "
Một thanh âm cao ngất vang lên chặn họng Lưu Xuyên, chỗ cửa chính đi vào có sáu bảy nam nhân, cầm đầu đúng là Lữ lão đầu , Quân Tống cùng Vương lão bản cũng ở trong đó, vậy là mấy người hẹn nhau rồi, đằng sau còn có mấy người mà Trang Duệ không biết, trong tay bọn họ đều cầm một ít đồ hoặc là dùng hộp, hoặc là dùng tơ lụa bọc lại.
" Hắc, Lữ thúc, Lữ đại gia, cháu là cháu không đúng a, ngài đừng nên để bụng, cứ xem như cháu mở miệng thúi…"
Lưu xuyên cợt nhả vui đùa nghênh đón, hai tay mở ra, tựa hồ muốn một cái ôm, hù Lữ chưởng quỹ vội vàng tránh qua một bên, đang muốn nói truyện, ánh mắt nhìn đến Tần Huyên Băng, cẩn thận đánh giá, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
Lưu Xuyên vừa nhìn thấy đoán chừng Lữ lão đầu nhận ra Tần Huyên Băng vội vàng nhìn Trang Duệ nháy mắt.
" Lữ lão…"
" Vị tiểu thư này, cô khỏe chứ, tại hạ Hứa Vĩ, là tổng giám đốc Hứa thị châu báu Hoa Đông, cô cũng là tới tham gia thưởng trà giám bảo hôm nay sao, có thể nói chuyện một tí được không? Phải nói rằng, dáng người của tiểu thư mà dùng trang sức của công ty chúng tôi thật là rất hợp a, lại tăng thêm sự quyến rũ. "
Trang Duệ nghênh đón, vừa mới mở miệng nói được hai chữ, một nam nhân trẻ tuổi bên người Lữ chưởng quỹ đi tới chỗ Tần Huyên Băng, cắt đứt lời nói của Trang Duệ, nhưng trình độ bắt chuyện thật chẳng ra gì, mấy người ở giữa phòng đã trộm cười, nhưng hắn nói cũng không sai, nếu trên cái cổ trắng như tuyết của Tần Huyên Băng có một vòng cổ kim cương thì càng làm tôn lên khí chất cao quý của nàng.
Được, như thế mình không cần nói nhiều, Lữ lão gia tử mang đến người nhiệt tình như vậy, xem ra hắn không có ý tứ đuổi Tần Huyên Băng, Trang Duệ cười mỉm , cũng không để ý chuyện mình bị nhảy vào mồm, hơi nghiêng người, nhìn về phía người trẻ tuổi kia.
Người đó ước chừng hai bảy hai tám tuổi, làn da trắng nõn, trên sống mũi có một cặp kính tinh xảo gọng vàng , nhìn rất anh tuấn, mặc một bộ âu phục armani, Trang Duệ làm ở Điển Đương Hành ít nhiều cũng nhận thức được một số hàng hiệu nước ngoài, chỉ tính riêng quần áo, cơ hồ giá trị vượt qua tiền của cái hồ lô Tam Hà Lưu hôm qua.
" Hứa thị châu báu?? Chưa nghe qua cái tên này…"
Tần Huyên Băng nhìn người này biểu hiện ân cần, nhìn qua thì khảng định đây là một cậu ấm của gia tộc nào đó, khóe miệng mỉm cười nói, trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác chán chường , ở trên thế giới này, người tự cho mình là tốt đẹp thật là nhiều.
Phải biết rằng, Tần Huyên Băng cũng không phải là một mỹ nữ bình hoa, bởi vì do gia tộc, từ nhỏ Tần Huyên Băng đã giao tiếp cùng kim cương phỉ thúy, ánh mắt độc đáo- sắc xảo không nói làm gì, sau lại ra nước ngoài hai năm học thiết kế châu báu, cũng từng nhận một đơn đặt hàng của hoàng thất nước Anh, Tần Huyên Băng không chỉ ở Hồng Kông mà thậm chí ở Anh, Mỹ cũng có danh tiếng, châu báu do nàng thiết kế gia công thường là cung không đủ cầu, tùy tiện lấy ra một cái đều trị giá trăm vạn trở lên, nàng sao có thể để ý Hứa thị châu báu của người nam nhân trước mặt này.
Lần này tới nội địa, một phần vì Tần Huyên Băng muốn tránh né đám thế gia công tử dây dưa, phương diện khác là muốn thị sát một chút thị trường đại lục, nhìn xem nhu cầu của thị trường đối với châu báu trang sức thế nào để phán đoán xem xí nghiệp của gia tộc có thể tiến vào thị trường nội địa hay không, nếu nàng chỉ vì lý do thứ nhất để đến nội địa, chỉ sợ cha nàng đã phái người tóm về.
Chỉ là Châu Bảo Hành nghiệp có rất nhiều điểm chung với đồ cổ, nhưng cũng có nhiều điểm bất đồng, bằng không ngày hôm qua Tần Huyên Băng cũng không mạo muội ra giá không tuân theo quy củ.
" Tôi không phải người mẫu triển lãm châu báu, không cần dùng những thứ đó. " Tần Huyên Băng thản nhiên nói, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng "ta không muốn làm quen với ngươi".
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Hứa Vĩ hơi méo, nhưng ngay lập tức lại cười huề , quay đầu lại nói với Tống lão bản: " Tống lão bản, hôm nay ông chính là chủ nhân a, giúp tôi giới thiệu một chút không. "
Quân Tống cười ha ha, xem ra cũng không thích người này , tiến lên giới thiệu Lưu Xuyên với Trang Duệ, rồi đưa mấy người đi đến một phòng khác, căn bản hắn cũng không biết lai lịch Tần Huyên Băng thì giới thiệu như thế nào a, nhưng Hứa Vĩ cũng nhìn ra Tần Huyên Băng cùng Lôi Lôi tựa hồ là bạn gái của Lưu Xuyên, cặp mắt đang giấu sau cặp kính cẩn thận đánh giá Lưu Xuyên.
" Hứa Vĩ so với bọn đạo đức giả không sai biệt lắm, bị người ta cự tuyệt ngay trước mặt mà vẫn cười được. "
Lưu Xuyên đi sau cùng nhỏ giọng nói với Trang Duệ, vừa rồi ánh mắt Hứa Vĩ nhìn về phía Lôi Lôi khiến trong lòng hắn khó chịu.
Chương
Phòng của Tĩnh Trà Hiên có phong cách, cánh cửa ô vuông nhỏ, cửa sổ cũng là ô vuông, ở ngoài cửa còn có một quầy rượu hình vuông, vách tường bốn phía hơn phân nửa là dùng ca-rô, phía trước bày một ít hũ gốm sứ, ở giữa là một hàng ghế, có một bài dài hình vuông làm bằng gỗ Lê Hoa. xung quanh đặt sáu cái ghế dựa, khiến cho gian phòng tràn đầy phong cách kiến trúc Minh Thanh.
Căn phòng diện thích rất lớn, chừng 80m2. , ở tại quầy rượu gần cửa, còn phân ra một phòng khách nhỏ, một hàng ghế sa lon bằng da vây quanh một bàn trà thủy tinh tạo thành một vòng hoàn hảo, vách tường đối điện là một TV LCD chừng 70inch. ở mỗi góc khuất đều có một cái loa nhỏ, thiết kế có điểm giống rạp chiếu phim, này phỏng chừng là tân lão kết hợp, à là Tàu Khựa kết hợp với Phương Tây chứ.
ở cửa phòng có để một bàn thờ Quan Công, trên có ba nén hương, khói từ từ phảng phất trong phòng, đi vào phòng có thể ngửi được mùi thơm thấm vào ruột gan, hơn nữa bên tai còn có âm thanh của đàn tranh, khiến người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.
" Ha Ha, phòng này của tiểu Tống bình thường là không vào được đâu, ghế dựa, bàn trà này ít nhất cũng có giá 180 vạn, bình thường không cho chúng ta ngồi, hương này cũng là có nguồn gốc, mọi người không biết, cứ mùng một hàng năm tiểu Tống đi tới chùa cầu hương tốt nhất, liên tục 10 năm không ngừng nha. "
Lữ chưởng quỹ đi vào phòng, hít hít cái mũi hưởng thụ, cũng không liếc mắt nhìn các thứ khác mà đi thẳng đến bàn vuông, lấy tay vuốt ve cái ghế dựa và cái bàn vuông, vẻ mặt lộ thần sắc yêu thích.
Trang Duệ trong lòng khẽ động, linh khí trong mắt biến thành màu vàng, nhìn thấu độ dày của gỗ, ước chừng rộng 1cm, nếu Lữ chưởng quỹ quảng cáo rùm beng cái ghế này, hay nó cũng là đồ cổ? nghĩ đến đây, Trang Duệ cũng học Lữ lão gia tử, cẩn thận nhìn lại chiếc ghế dựa.
Mang theo kính mắt nên Trang Duệ cũng không sợ người khác nhìn, lúc cúi đầu kia đã đem linh khí trong mắt phóng ra ngoài, linh khí nhanh chóng theo lưng ghế thẩm thấu đi vào, tuy rằng không thể xuyên thấu hết nhưng ngay khi linh khí tiến vào gỗ hoàng hoa lê thì Trang Duệ có cảm giác một khí mỏng manh dung hợp lại với linh khí.
làn khí kia mỏng manh đến mức khó có thể phát hiện, so với linh khí trong hồ lô Tam Hà Lưu còn ít hơn, nếu Trang Duệ không chú ý, cũng không cảm ứng được, khi Trang Duệ nhìn về chiếc ghế thứ hai mới cảm giác rõ ràng số lượng linh khí trong mắt có tăng một ít.
Có phát hiện này, Trang Duệ cũng chẳng quan tâm người khác, làm bộ như có hứng thú với bộ ghế cổ này, đi chung quanh một vòng, nhìn 6 cái ghế mấy lần, đem linh khí hấp thu hết thì thấy số lượng linh khí cùng với cái hồ lô hôm qua cũng không khác nhau mấy, hiển nhiên mà nói, đồ cổ ẩn chứa linh khí không thể lấy thể tích lớn nhỏ để cân đo.
" Lão gia tử ngài cũng đừng trách cháu a, không thì ngày nào đó đi đến nhà ngài, để mấy vãn bối này đại khai nhãn giới a, di, Trang huynh đệ, đệ đối với đồ dùng Minh Thanh cũng có hứng thú sao?" Tống lão bản cười cười đón tiếp mọi người, thấy Trang Duệ vừa vào cửa đã đến cái bàn nhìn quanh, bèn hỏi.
" Trước kia thường nghe nói Đổng gia có hoàng hoa lê rất đáng giá, cũng chưa từng xem qua, bây giờ ngồi trên mấy chục vạn, phải nhìn xem thật kỹ... "
Trang Duệ ngẩng đầu lên, làm bộ dạng tham tiền, khiến mọi người cười lên ha hả, lúc này mới chuẩn bị ngồi xuống, nhường Lữ lão gia tử ngồi ghế trên, Tống Quân ngồi ở ghế chủ nhà, mọi người đều ngồi xuống, nhưng vẫn thiếu hai chỗ.
Lúc bọn họ cùng nhau đi vào quán trà có vài người đi theo cầm hộp sau đó đặt lên trên bàn liền lui ra ngoài, nhưng nếu tính là khách không mời như Hứa Vĩ cùng Lôi Lôi, Tần Huyên Băng, trong phòng vẫn có 8 người, ghế hoàng hoa lê có 6 cái cũng không đủ ngồi.
" Lôi Lôi chúng ta ra sô pha ngồi đi, trời lạnh ngồi ghế dựa cũng không tốt lắm…"
Thấy Tần Huyên Băng cùng Hứa Vĩ kia đều không chút khách khí tìm ghế ngồi xuống, Lưu Xuyên kéo Lôi Lôi đi đến ghế sô pha ngồi xuống, trò chuyện tán gẫu, hai người này đối với đồ cổ đều không có hứng thú, nếu Tần Huyên Băng không đòi tới, bọn hắn cũng không đi xem đâu.
Đợi cho mọi người ngồi xuống, Tống Quân vẫy vẫy tay ra cửa, hai người phục vụ tướng mạo tuấn tú dáng người thon thả đi đến, một người bưng một bộ trà cổ đặt lên bàn vuông, một người khác cầm một cái bếp lò nhỏ, đặt trên một cái đôn nhỏ bằng gỗ bên cạnh, cái bếp lò nhỏ cao khoảng 7 tấc, trong lò than đã hồng, bếp còn có nắp , chế tạo thập phần tinh xảo.
Bộ đồ trà cũng rất cầu kỳ, là ấm tử sa Nghi Hưng, cái ấm màu nâu thiết, xung quanh bày 6 chén trà màu trắng như ngọc, mỏng như giấy, Trang Duệ thắc mắc nếu hơi dùng sức một chút thì có thể bóp nát mấy cái chén này không.
" Đây không có người ngoài, đừng nhìn tôi mở quán trà, kỳ thật tôi uống trà đều là dùng chén trà ngâm nước, vừa lúc trước tới An Khê có được bộ Thiết Quan Âm hảo hạng, hôm nay chúng ta cùng thưởng thức một chút nghệ thuật uống trà Quảng Đông. "
Tống lão bản một bên nói với mọi người, một bên bảo hai người phục vụ đun nước pha trà, tất nhiên là thưởng thức trà trước, những người đang ngồi đây ngoại trừ Trang Duệ, đều lăn lộn trong xã hội nhiều năm, rất khôn ngoan, ai cũng không vội vàng động đến đồ cổ trên bàn, chỉ hứng thú nhìn hai người phục vụ pha trà, chỉ có Trang Duệ không kiên nhẫn, nhưng lập tức bị động tác pha trà của hai phục vụ hấp dẫn.
Bếp lò tuy nhỏ nhưng lửa rất nóng, trong giây lát nước đã sôi, đổ nước ra xong, một người phục vụ khéo léo cầm cái siêu lên, mà người kia lập thức lại đặt một cái siêu khác vào, nhìn mọi người giới thiệu: " Nước pha trà của quán chúng ta đều lấy từ nước suối tự nhiên ở núi Vân Long, Tô Đông Pha từng nói qua " Hoạt thủy hoàn tu hoạt hỏa phanh. " ( Nước chảy vẫn còn ngọn lửa đun) chính là chỉ dùng lửa nóng đun sôi nước suối.
Người phục vụ dùng thìa lấy một số lượng trà vừa phải đặt ở trong mâm, sau đó bưng lên cho mọi người đánh giá, cũng giới thiệu lại lịch Thiết Quan Âm, đợi cho mọi ngươi xem qua một vòng, người phục vụ đem lá trà để bên cạnh ấm tử sa ở giữa, rồi cầm siêu rót nước vào khay, dựa theo lời người phục vụ nói mục đích của hành động này là để tăng nhiệt độ khay, còn gọi là " Ôn hồ" cũng gọi là Mạnh thần xối lâm.
" Ôn hồ" xong, người phục vụ dùng thìa gẩy lá trà vào trong ấm tử sa, trước ít sau nhiều, cái này gọi là ô Long vào cung, sau đó rót nước vào, nước gần đầy thì ngừng lại, người phục vụ lấy hai ngón tay kẹp cái nắp sau đó gạt bọt ở trên miệng, rồi đặt nắp lên. dùng nước sôi dội cho hết bọt động tác tao nhã đến cực điểm, làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Theo lời người phục vụ nói, quá trình này gọi là Lâm hồ, mục đích này là để thanh tẩy hồ thể, và làm cho ấm có nhiệt độ, có lợi ích cho việc phát huy hương trà.
Cái mũi Trang Duệ bị khíc thích một chút, ở chóp mũi đã ngửi được hương trà nồng đậm, nghĩ thầm chắc là được uống rồi, nhưng không ngờ người phục vụ cầm ấm tử sa đổ toàn bộ nước đi ra ngoài, nói rằng cái này gọi là tắm trà, mục đích tẩy đi bụi bặm của lá trà, Trang Duệ xem mà mắt trợn trắng.
Lúc Trang Duệ làm việc ở Điển Đương Hành, cũng thường xuyên pha trà uống cùng Đức thúc, nhưng Đức thúc uống trà không chú ý nhiều như vậy, bộ trà cũng chỉ có một ấm hai chén mà thôi, không giống như này, 20phút rồi mà còn không được uống.
Lần thứ hai rót nước sôi vào ấm tử sa, rồi người phục vụ dùng hai ngón tay chuyển động trên thân chén, đây là " Ôn chén" Trang Duệ vẫn không được uống.
Cuối cùng người phục vụ một tay cầm ấm hướng đến từng cái chén trâm trà, chén trà để sát nhau, cái này gọi là Quan Công tuần thành, mục địch là làm cho hương vị đậm nhạt như nhau, vả lại rót thấp để không thất lạc hương vị nhiều, đợi cho cho ấm hết thì dùng những giọt cuối cùng châm cho từng chén, cái này là tinh hoa trong toàn bộ ấm trà, phân đều từng giọt từng giọt, được gọi là Hàn Tín điểm binh.
Đến lúc này, toàn bộ quy trình mới xong, Tống lão bản ra hiệu đưa chén thứ nhất cho Lữ lão gia tử.
Chén thứ hai kính cho nữ sĩ, Tần Huyên Băng cũng không khách khí, thoải mái tiếp nhận, lấy ngón cái cùng ngón chỏ đỡ lấy mép chén, đỡ lấy đáy chén, nhưng không có trực tiếp uống, mà đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, sau đó mới chia thành 3 lần, chậm rãi uống vào, cả quá trình sinh động như mây bay nước chảy, không vương theo một tia khói lửa, Trang Duệ thấy ngây ngẩn cả người.
" Hảo, ba ngụm mới biết vị, ba phen mới động tâm, tiểu cô nương cũng là người trong trà đạo a, lão đầu tử hôm qua cũng nhìn nhầm. "
Lữ lão gia tử nhìn động tác của Tần Huyên Băng xong, không ngớt trầm trồ khen ngợi, một ít bất mãn với Tần Huyên băng đều tan thành mây khói, phải biết rằng, Trà đạo cũng là truyền thống văn hóa Trung Quốc, hiện tại không có bao nhiêu người trẻ tuổi hiểu được, tiêu biểu là Lưu Xuyên ngồi bên kia đang cầm lon coca mà uống trông rất vui vẻ.
Chương
" Tiền bối quá khen, gia tổ cũng thích uống trà, cháu lúc nhàn rỗi thường xuyên cùng ông nội uống trà, hiếu biết cũng chỉ là nông cạn , nếu nói về văn hóa trà, Hồng Kông vẫn là bắt nguồn từ đại lục, tất nhiên văn hóa trà đại lục vẫn là uyên thâm hơn. "
Trên mặt Tần Huyên Băng hơi mỉm cười, khiêm tốn hồi đáp, kỳ thật nghệ thuật uống trà ở khu việt cảng là lưu hành nhất, tại khu này, ăn sáng liền gọi là uống điểm tâm sáng, còn có giữa trưa trà, trà chiều, có thể thấy địa vị của trà trong cuộc sống thường ngày, lúc mới được mấy tuổi Tần Huyên Băng ngày nào cũng nhìn ông nội pha trà, nếu luận về thủ pháp pha trà, Tần Huyên Băng tự tin so với nghệ sư trà hiện tại nàng cũng giỏi hơn nhiều.
Khi hai người nói truyện, nghệ sư trà cũng đem nước trà ngon nhất tới tay mọi người, Trang Duệ học theo, dùng ba ngón tay cầm chén trà, đưa đến chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, một làn khí trà tiến vào phổi, buồn bực lúc chờ đợi biến thành hư không, thay vào là đầu óc thư thái, ý nghỹ hỗn loạn trong đầu cũng thông suốt rất nhiều.
Cố nén suy nghĩ một hơi uống cạn chén trà, Trang Duệ cẩn thận uống một ngụm nhỏ, một hương vị đắng chát tràn ngập ở trong đầu, hơi hơi nhíu mày, Trang Duệ lại uống tiếp ngụm thứ hai, cảm giác liền không giống lúc trước, từ đắng chát trở thành ngọt ngào, uống đến ngụm thứ ba, Trang Duệ chỉ cảm thấy dư hương tràn đầy trong miệng, không khỏi nhắm mắt lại, nhận thức tinh tế hơn.
Trang Duệ từ bé đã thích uống trà, nhưng hắn chưa có cảm giác như hôm nay, một ly trà lại có thể có ba loại hương vị, trước kia thường nghe người ta cảm thán nói trà như cuộc sống, khi đó Trang Duệ không hiểu, nhưng hiện tại hắn lại cảm nhận được, 1 ngụm trà liền cảm thấy đắng ngắt, liên tưởng đến lúc mình mới ra trường, khi đó tâm tình suy sụp tương tự như hớp trà này.
Hớp trà thứ hai lại biến thành ngọt ngào, cũng là có chút tương tự với kinh nghiệm của mình, từ lúc tiến vào công tác ở Điển Đương Hành, hết thảy trở nên thuận lợi, ngoại trừ lần gặp sự tình cướp bóc là ngoài ý muốn, hơn nữa sau đó mắt dị biến lại cho Trang Duệ một đại kinh hỉ.
Hớp thứ ba uống cạn chỉ để lại du hương phảng phất, chính là có ngụ ý, phồn hoa tan mất, bình thản, tuy rằng bây giờ chưa nhận thức đến tầng ngụ ý này, nhưng một khắc này tâm cảnh Trang Duệ bình thản hơn rất nhiều, áp lực thường ngày trong lòng tựa hồ ko còn mãnh liệt như thường ngày.
Đợi cho Trang Duệ mở mắt người phục vụ đã thu cái chén trước mặt, dùng nước sôi tráng qua , bắt đầu rót lần hai, xem biểu tình mọi người, tựa hồ cũng chìm đắm bên trong chén trà, ngay cả Tần Huyên Băng cũng có vẻ mặt như đang suy ngẫm.
" Tiểu Trang, thế nào, trà của ta cũng không tệ lắm phải không…"
Tống Quân phá vớ sự yên lặng trong phòng, cắt đứt trầm tư của mọi người, Tần Huyên Băng hơi hơi nhíu mày, tựa hồ hơi bất mãn.
" Tống ca , nói thật, mỗi ngày tại hạ đều uống trà, nhưng so với hiện tại. tại hạ thấy trước đây quả thật giống trâu uống, đến đây, mới biết cái gì gọi là thưởng thức trà, thật sự là được lợi rất nhiều a…"
Trang Duệ không sợ, không hiểu chính là không hiểu, cũng không có gì ngượng ngùng.
Tống Quân nghe vậy phá lên cười nói: " Phẩm hạnh tiểu Trang ta thích, không có cái gì giả dối, Lữ lão gia tử thường xuyên nói, chậm rãi thưởng thức, hơn nữa còn nghiền ngẫm, nhưng lão Tống ta uống trà nhiều năm như vậy cũng không ngộ ra mùi vị khác, còn thích uống giống Trâu như em nói, như vậy mới thống khoái, không giống lão Vương, cả ngày chú ý đến lễ nghi phiền phức, ha ha…"
" Này gọi là truyền thống, không có quy trình này ngươi sao có thể uống trà thơm như thế? Thật không biết ngươi làm thế nào mở được quán trà này mà đến bây giờ chưa có đóng cửa. "
Thấy Tống Quân đem chủ đề ném lên mình, Vương lão bản không nói lời nào cười mắng, cũng không nổi giận, xem chừng hai người cũng vui đùa quen rồi.
" Trà đạo lưu truyền đã lâu, người bình thường thưởng một hai lần không ra vị, Trang tiên sinh nhận thức rất cao, uống hết một tách liền minh bạch thế nào là thưởng thức trà, có thể nói cho mọi người chúng ta một chút chứ?"
Ngoài dự đoán của mọi người Tần Huyên Băng mở miệng xen vào một câu, mọi người có chút giật mình, lời này rõ ràng có hương vị đối chọi gay gắt, tiểu Trang cùng cô bé này không phải là bạn bè sao.
Kỳ thật Tần Huyên Băng cũng không biết mình tại sao lại nói ra lời này, nói ra khỏi miệng trong lòng cũng có chút hối hận mình thất lễ. chính là lúc nàng nghe được lời nói của Tống lão bản, tôn sùng Trang Duệ thì trong lòng có chút không thoải mái, không tự chủ được liền buột miệng nói ra.
" Đúng , đúng, Tần tiểu thư nói có lý , văn hóa trà Trung Quốc bắt nguồn xa, dòng chảy dài, đích xác không phải nhất thời có thể minh bạch, Trang tiên sinh có lòng với trà đạo, không ngại nói ra cho mọi người cùng nghiên cứu thảo luận một chút. "
Tần Huyên Băng vừa dứt lời, Hứa Vĩ cũng phụ họa nói, lời nói này là lấy lòng Tần Huyên Băng, thứ hai là trường hợp ngày hôm nay cũng khiến trong lòng hắn có chút khó chịu, bình thường thân là tổng giám đốc Hứa thị châu báu Hoa Đông trẻ đẹp nhiều tiền, thông thường mọi người sẽ tâng bốc, nhưng sau khi đến nơi này, bị một nữ nhân từ chối làm quen , tiếp theo lại bị một nam nhân bình thường đoạt hết sự chú ý , thấy có cơ hội chế giễu Trang Duệ tự nhiên là tưới dầu vào lửa.
Kỳ thật Hứa Vĩ cũng không phải là người ăn chơi trác táng, tuy rằng xuất thân không tệ, bản thân hắn cũng cố gắng, từ khi du học từ nước ngoài về, từ một nhân viên nho nhỏ trong quán trang sức của gia tộc mà đi lên, ngắn ngủi 5 năm liền leo lên tổng giám đốc Hứa thị châu báu Hoa Đông, trong lúc này tuy rằng cũng có quan hệ đến xuất thân của hắn nhưng cũng phản ánh năng lực cá nhân, cũng là nhân tài kiệt xuất trong nghề.
Những năm gần đây thành cổ Tô Bắc Bành Thành phát triển rất nhanh, cuộc sống mọi người cũng đề cao hơn rất nhiều, Hứa Vĩ muốn đem đại lý của Hứa thị châu báu vào thi trường Bành Thành, mà Lữ lão gia tử không chỉ là hội trưởng hiệp hội đồ cổ Bành Thành mà cũng là người thường vụ xử lý công việc tại hiệp hội châu báu, nên có sức ảnh hưởng cả ở hai nghề, có một câu nói của lão , việc mở rộng thị trường chắc chắc là thuận lợi hơn rất nhiều.
Đây là Hứa Vĩ lòng vòng thông qua một ít quan hệ kết giao với Lữ lão gia tử, ngày hôm nay đến đây tụ họp cũng là do hôm qua mời Lữ lão gia tử ăn cơm nghe nhắc tới, nên chủ động đến tham gia, Hứa Vĩ bình thường cũng không nông cạn như vậy, chính vì hôm nay giật nảy mình khi thấy người đẹp Tần Huyên Băng, nên trong lòng có chút rối loạn.
Mà giờ phút này Trang Duệ có chút buồn bực, chính mình không có tội gì với vị Đại tiểu thư kia a, bình thường đều ôm thái độ tôn kính, như thế nào lại ngáng chân mình, thổi phồng mình nhận thức cao? ở đây mà thổi phồng người quả thật là giết người nha. còn có cái thằng nhãi Hứa Vĩ kia, con mẹ nó thằng tiểu nhân, muốn tán tỉnh nữa nhân cũng không cần giẫm lên vai người khác a.
Nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trang Duệ, hắn cũng không thể tránh né, ở trong lòng tận lực cân nhắc một phen, lúc sau mới mở miệng nói: " Đường triều có một bài thơ của nhà thơ Bạch Cư Dị viết: " Thất hương la dược khí, lung noãn bồi trà yên. " Người xưa thưởng trà chú ý chính là " cảnh đẹp, thủy đẹp, khí đẹp, nghệ đẹp" đây là bốn cảnh giới, hoàn cảnh nơi này của Tống đại ca không cần nói, đẹp và tĩnh mịch thanh lịch, cổ phong dạt dào, làm nổi lên hai chữ " Cảnh đẹp. "
Mà pha trà quan trọng là sử dụng nước ở đâu lại lấy nước suối từ núi Vân Long, vị mát lạnh thơm ngọt, nước trà nồng đậm, có thể thấy dư vị và mùi thơm của trà, cái chữ " Thủy đẹp" này cũng hoàn toàn xứng đáng.
Tôi cũng không thật sự hiểu biết về ấm tử sa, nhưng xét ở ngoài hình, lộ ra vẻ trang trọng, phong nhã rắn chắc, ẩn chứa sự mộc mạc của đất trời. Tống đại ca có thể lấy ra tự nhiên không phải vật phàm. "
Trang Duệ nói tới đây, những lời này đều là hắn nhìn trong một ít sách lịch sử, kỳ thật xem ấm tử sa Nghi Hưng thì ưu khuyết điểm chỉ dùng 5 chữ có thể khái quát là: " nê, hình, công, khoản, công. " Từng chữ đều có ý nghĩa xâu xa, cũng không cần thiết phải thuyết minh.
Bưng chén trà vừa mới rót đầy uống một ngụm Trang Duệ tiếp tục nói: " mà tối khảo công phu tự nhiên là trà nghệ, vị tiểu thư châm trà này từ tỉ lệ nước trà, độ ấm, cùng với thời điểm cầm nắn đều vừa đúng, lúc này mới đem toàn bộ biểu hiện ra ngoài, cho nên tôi tuy rằng không hiểu trà đạo, nhưng trong hoàn cảnh này, cũng hiểu được một ít trong lời nói của Lữ lão gia tử là trong trà có tam vị, thì phải là nhất vị như người đắng cay, nhị vị như người ngọt ngào, tam vị như người lãnh đạm.
Trước kia tiểu tử xem qua một câu, tựa hồ bao hàm hết tinh túy của trà, đó là "Phao thượng nhất hồ tam sơn ngũ nhạc na tuyên việt vạn cổ đích chung linh dục tú dựng dục tạo hóa đích hương mính, nhiên khởi nhất trụ nhân uân trứ thiện ky phật tính an thần định phách đích đàn hương". Ba năm bạn tốt ngồi nói suông cuộc đời này cũng đủ rồi. đây là cái nhìn cá nhân của tiểu tử, khiến mọi người chê cười. "
Trang Duệ lục soát vắt hết óc mới nói được một ít tri thức về thưởng thức trà, chỉnh hợp một lúc mới nói ra, nếu hỏi thêm một câu, chỉ sợ hắn nghẹn họng nhìn trân trối không phản bác được.
" Bọn họ làm sao vậy?" sau khi nói xong Trang Duệ phát hiện mấy người đang nhìn mình có chút quái dị, thậm chí Tần Huyên Băng nhìn mình so với ngày xưa cũng có chút khác thường.
" Hay là tôi đều nói sai? Chắc là sai quá mức rồi?" Trang Duệ có chút buồn rầu gãi gãi đầu, cảm giác xấu hổ quá độ.