Bản thảo làm thơ của Trang Duệ trong truyện ký nhân vật thanh triều đều có ghi lại,cẩn thận đem cuộc đời người này nhớ vào trong đầu,Trang Duệ mới đem sách trong tay để xuống.
Mấy bài thơ này đều là của tác giả Vương Sĩ Trinh ở đầu thời Thanh,Vương Sĩ Trinh nguyên danh Sĩ Chân,tự Tử Chân, hiệu Nguyễn Đình,cũng có hiệu là Ngư Dương Sơn nhân,cho nên cũng có người gọi là Vương Ngư Dương,là người Hán,sau khi chết được Khang Hi phong làm Văn giản,có thể nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn
Vương Sĩ Trinh sinh ra một gia đình quan lại,ông nội là Vương Tượng Tấn,làm Bố Chính Sứ tỉnh Hà Nam thời Minh.Vương Sĩ Trinh năm tuổi ở nhà đọc sách,sáu,bảy tuổi đọc thuộc Kinh Thi. Năm thuận trị thứ 7 đi thi đồng tử,đứng thứ nhất ở phủ và huyện,tương đương với bậc tiểu học trung học thi vào cao đẳng Trạng Nguyên bây giờ. Năm thứ 15 Thuận trị đậu tiến sĩ khoa thi Mậu Tuất,văn danh dần đân được truyền bá.
Năm 23 tuổi,khi Vương Sĩ Trinh đi du lịch Tế Nam,mời danh sĩ Tế Nam,hội hợp ở đình thượng trước mặt Đại Minh hồ, tức cảnh làm bài thơ Thu Liễu, bài thơ này truyền ra,danh chấn nam bắc Đại Giang,lúc đấy văn đàn xưng là " Thu Liễu thi xã",từ đó về sau nổi tiếng thiên hạ,hậu nhân đem đông bắc đại minh hồ làm " thu liễu viên" chính là chỉ chỗ năm đó Vương Sĩ Trình vịnh " Thu Liễu"
Lấy bản thảo trong rương ra so sánh,Trang Duệ cao hứng chính là mấy bài thơ làm thành danh của Vương Sĩ Trinh đều có trong bản thảo,mặt khác còn có một chút tạp thơ cùng điệu từ ngắn của Tần Hoài,hơn nữa các bài thơ làm đều có ấn linh ấn,mặc dù đối với tranh chữ không biết nhiều lắm,nhưng Trang Duệ cũng biết,có chữ khắc ở tác phẩm,giá cả so với không có cao hơn nhiều,Trang Duệ xấu hổ chính là,đến hiện tại hắn cũng không biết con dấu kia viết cái gì,đến tột cùng là người nào lưu lại,có phải là Vương Sĩ Trinh tư chương.
Thành tựu của Vương Sĩ Trinh hơn thế,bốn năm dưới thời Khang Hi,Vương Sĩ Trinh làm đến hộ bộ lang trung,đến kinh thành làm quan,lúc đó kinh thành tài tử tập hợp,Vương Sĩ Trinh thi triển tài hoa,tại thi ca sáng tác ra thuyết " Thần Vận",trở thành nhất đại thi phong,lưu danh thiên cổ truyền lại đời sau
Năm Khang Hi mười bảy,Vương Sĩ Trinh được hoàng đế triệu kiến " phú thi xưng chỉ,cải hàn lâm viện thị giảng,thiên thi độc,nhập sĩ nam thư phòng" trở thành người Hán đầu tiên được bổ sung.
Trang Duệ bình thường hay xem một ýt truyện ký lịch sử,hắn biết Nam thư phòng chính là địa phương hoàng đế đời Thanh cho người học văn trực ban,có khi còn vâng lời hoàng đế thảo dụ chiếu lệnh.Khang Hi còn hạ chiếu Vương Sĩ Trinh tiến dâng bản thơ,lúc ấy là vinh hạnh đặc biệt hiếm thấy.Vương Sĩ Trinh lúc đó ở trong triều tiền đồ vô lượng.
Vương Sĩ Trinh thông thái ham thích đồ cổ,có thể phân biệt sách,tranh,..kim thạch khắc dấu, là bậc thầy làm thơ,cùng Chu di tôn ngang hàng,thư pháp cao tựa như người,được hậu nhân tôn sùng. Thơ VƯơng Sĩ Trinh thanh lệ,lãnh đạm. lúc trung niên truyển sang cứng cáp,cam hiểu các thể,nhất là thất tuyệt.
Hơn nữa người này phi thường ái tài,Vương Sĩ Trinh hướng Khang Hi đề cử Tiền Khiêm ích trở thành Thanh sơ văn đàn,trong lúc nhất thời,thi đàn còn mới,hậu bối đến kinh thành cầu danh sư chỉ điểm tác phẩm,thường thường bái kiến Vương Sĩ Trinh đầu tiên,nếu như được ca ngợi thanh danh liền lên cao.
Trang Duệ còn thấy ở trong sách một cái điển cố,năm đó Bồ Tùng Linh là một người dáng vẻ hào sảng, bụng đầy học vấn nhưng không được ngưỡng mộ,sau khi viết ra " Liêu trai chí dị" nổi tiếng không có cách nào cho mọi người đón nhận,rơi vào đường cùng,Bồ Tùng Linh liền tìm Vương Sĩ Trinh.
Vương Sĩ Trinh xem qua bản thảo,đối với " Liêu trai Chí dị" của Bồ Tùng Linh càng thêm tán thưởng,viết rất nhiều bình luận và chú giải rồi đem trả lại cho Bồ Tùng Linh,còn tặng cho Bồ Tùng Linh một bài thơ: "Cô vọng ngôn chi vọng thính chi, đậu bằng qua giá vũ như ti. Liêu ứng yếm tác nhân gian ngữ, ái thính thu phần quỷ xướng thi" ( chịu phần dịch thơ luôn). Bởi vậy có thể thấy được Vương Sĩ Trinh ưu ái Bồ Tùng Linh nhứ thê nào.
Vì để cho " liêu trai chí dị" xuất bản,Vương Sĩ Trinh viết thư lên trên kể truyện " Vương Nguyễn Đình xem xét" khiến cho các nhà phường tranh nhau lấy bản thảo về khắc " liêu trai chí dị" vẻ vang.ngay lúc đó nhân vật nổi tiếng khen ngợi việc này: "Quốc gia thành tựu về văn hoá giáo dục dật thiên thu, cột nhã bốc lên gió, cự công chủng ra, mà một đời chính tông tất mới thành Vương Công xưng thủ."
Tác phẩm của Vương Sĩ Trinh cơ bản đều có xuất bản giữ lại,những năm Khang Hi đều có xuất bản,mà bản trên tay Trang Duệ,lại là dùng bút lông viết tay " Hương tổ bút ký" rất có khả năng là Vương Sĩ Trinh tự tay viết,nếu như là bút tích của Vương Sĩ Trinh có thể đáng giá ngàn vàng.
Phải biết rằng,thơ Vương Sĩ Trinh hậu thế biết rất nhiều,nhưng bút tích truyền lại số lượng cực kỳ nhỏ,trong nước từng có bản " Xử thế thủ kính kỵ cảo kiện sách" của Vương Sĩ Trinh,chỉ có vài tờ bản thảo,cuối cùng bán với giá 157 vạn nhân dân tệ.
Đương nhiên,lúc này Trang Duệ đối với cái này cũng chưa biết gì cả,bất quá thông qua những tài liệu,trong lòng hắn cũng có chút lo lắng,Vương Sĩ Trinh chỉ bằng thân phận đứng đầu văn đàn do hoàng đế Khang Hi phong,bản thảo lưu lại cũng không chỉ có giá hai vạn đồng,cho dù là hậu nhân Vương Sĩ Trinh tự viết thì cũng được coi là bản sách cổ tốt nhất.
Trong lòng Trang Duệ đã có chủ ý,lúc quay về Thượng Hải sẽ mang bản thảo này cho chú Đức xem xét,nếu là thật thì nhờ chú Đức bán đi. Đối với Trang Duệ mà nói,tác dụng lớn nhất của bản thảo đã bị mình khai quật rồi,đương nhiên phải tính đến lợi ích kinh tế,dù sao cũng mua mất hai vạn,chính là 1/3 số tiền của bản thân và gia đình.
Chui ra khỏi ổ chăn ấm áp,cẩn thận đem bản thảo để lại rương gỗ,nằm lại trên giường,Trang Duệ đột nhiên nghĩ,nếu mình có thể rút linh khí ở trong sách,liệu có thể hút linh khí ở các đồ cổ khác không đây? Dù sao hai văn kiện Tây Đô đến cũng thật ngẫu nhiên,di vật của ông nội,mà bộ bản thảo kia cũng là vận khí,nếu bác gái kia lấy ra bản thảo ở cửa hàng khác thì cũng không đến lượt mình mua.Trang Duệ có thể không tin người biết đồ cổ sẽ bỏ qua,giống như Lưu Xuyên chỉ cho đây là cuốn sách bại hoại.
" có năng lực này,mình có thể đi làm giám định sư tranh chữ? mình cả trữ triện cũng không nhận ra,dùng thấu thị chơi xổ số?nếu tại hiện trường bị bắt gặp,khẳng định sẽ bị đưa đi giải phẫu,chả lẽ dị năng này chỉ có thể nhìn lén thân thể nữ nhân?"
Trang Duệ nhất thời có chút hỗn loạn,bắt đầu miên man suy nghĩ,chuyện sảy ra với hắn thật sự quá lớn,không nói đến chuyện linh khí thăng cấp,chính là một lần bỏ ra hai vạn đồng,bình thường trong túi quần hắn nhiều nhất là mấy trăm đồng,đây cũng là lần đầu tiên hắn tiêu nhiều như vậy.
" đúng rồi,người như bác gái còn rất nhiều,ta mua thấp bán cao,mưu lợi không chính đáng a.."
Trong đầu Trang Duệ sáng ngời,xác định vị trí con buôn cho mình,nhưng hắn không biết,cuộc sống ngày càng đề cao,đồ cổ dần dần ấm lên. Các loại văn vật ngụy tạo,phẩm chất kém,tràn ngập thị trường,bên trong tử cấm thành Bắc Kinh có vài chuyên gia đều không giám nói là mình có xem qua.
Tục ngữ nói: Vô tri giả vô úy ( giống câu: điếc không sợ súng ) Trang Duệ mang theo mục tiêu sống tiến vào mộng đẹp.