Lúc này bác gái ở trong quán cũng đang đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn ra phía cửa tiệm, thần tình lo lắng, nhìn thấy Trang Duệ cùng Lưu Xuyên đi vào, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu ca, sách này cậu còn muốn mua hay không a?"
Trang Duệ sững sờ, nói thẳng: "Sách này cháu mua, đại nương, bác nói một cái giá đi, trời lạnh phỏng chừng bác cũng không muốn đi nữa, đừng có qua lại giằng co"
"Bác cũng không biết cái gì, trước thời gian lấy chồng, mẹ bác kể những sách này đều là bảo bối, nếu không phải cha của bọn trẻ xảy ra chuyện thì bác cũng không bán, tiểu ca, cậu xem ba cuốn sách cộng lại giá là 2 vạn đồng được không?"
Bác gái tiếng nói ngày càng nhỏ,nói đến giá hai vạn đồng, cơ hồ khó có thể nghe thấy, trải qua mấy cửa hàng trước ra giá, bác gái cũng cảm thấy mấy bản sách cũ này cũng chưa chắc gì đã là bảo bối, hơn nữa hai nhi tử đến trường, hàng năm được phát nhiều sách hơn, mới có mấy trăm đồng tiền, ba cuốn sách bại hoại này bà mở miệng đòi hai vạn, như kiểu mang củ cải trắng thành bảo bối vậy. Bác gái trong lòng cũng có chút ngượng ngùng.
"Bao nhiêu tiền?"
Tiếng bác gái quá nhỏ, Trang Duệ không nghe rõ ràng.
"Hai vạn đồng, nếu không một vạn tám cũng được, về cần phải nộp tiền phạt, lão đầu tử nằm viện còn chưa nộp tiền viện phí, con cái đến trường cũng thiếu người khác hơn ngàn, ít hơn nữa không thể được."
Âm thanh bác gái lớn hơn một ít, bất quá ngữ khí thật kiên định, ánh mắt đã tràn ngập nước mắt.
"Cặp câu đối của mình giá trị một vạn, nếu dựa theo hàm lượng linh khí mà nói, cuốn sách này giá trị cũng không thua kém một vạn, cho dù phẩm chất kém một chút, mua với hai vạn đồng, cũng sẽ không thiệt lắm, coi như mình làm việc thiện đi"
Trong lòng thầm tính toán, Trang Duệ chỉ vào cuốn sách cũ nát nhất, mở miệng nói: "bác gái, hai cuốn kia cháu không cần, cháu chỉ cần một quyển, nói thật với bác, sách này trong mắt nhiều người một phân tiền cũng không đáng giá, nhưng ở trong mắt một số người khác có thể chính là bảo bối, bất quá sách này bảo quản không tốt lắm, nhiều nơi đã bị côn trùng đục, cháu xem chừng tối đa cũng chính là hai vạn đồng. Như vậy đi, không phải là một vạn tám, mà là hai vạn, cháu mua."
Trang Duệ nếu đã mua, thì một vạn tám cũng không phải là lớn, ở trong lòng hắn, giá trị linh khí ẩn chứa trong sách cũng hơn xa hai vạn đồng.
"Đầu gỗ, sách nát như thế này sao giá trị lại hai vạn a? Ông đừng có ném tiền, chúng ta không mua, làm bạn thân của tên ngốc a…"
Đang đứng một bên Lưu Xuyên đúng là nhịn không nổi. Vừa rồi hắn cũng cầm quyển sách kia lên xem, xem đi xem lại chỉ thấy đây chỉ là một quyển sách nát, thứ này mà đáng giá hai vạn thì mình nên về quê cày ruộng đi là vừa, cần gì phải bán ..... Lưu Xuyên cảm thấy hẳn là đầu óc Trang Duệ có vấn đề.
"Này…bác nói có thể trả giá, tiểu ca nói hai vạn a"
Thấy Lưu Xuyên có vẻ mặt hung tướng, bác gái có chút sợ hãi nhỏ giọng nói, có thể bà cũng cảm giác đầu óc Trang Duệ không tốt lắm, lại có thể mua đồ vật cũ đắt như thế.
"Lưu manh, đừng nói nhảm nữa, nhanh lấy hai vạn ra, tý về nhà tôi trả lại cho ông, cầm tiền đưa cho bác gái, trời sắp tối rồi, tuyết đang lớn, bác ấy còn quay về Đồng Sơn"
Trang Duệ cũng không biết hai người đã đem hắn phân loại là người có não không bình thường, hắn hiện tại muốn đem cuốn sách đến tay sau đó về nhà hảo hảo xem lại.
"Không có tiền, có cũng không cho"
Lưu Xuyên quay mặt đi, nghĩ thầm nếu lấy ra hai vạn cho bạn thân mượn để mua cuốn sách này, tin truyền đi, chắc hẳn sẽ bị những kẻ buôn bán ở vỉa hè kia cười chê mất.
"Ông có lấy hay không? Không lấy tôi về nhà lấy.."
Vừa nói Trang Duệ vừa đứng dậy, đơn vị thưởng cho 10 vạn đang để ở nhà, sổ tiết kiệm ở ngân hàng cũng có hơn 2 vạn, chẳng qua phải bắt xe về nhà mới lấy được.
"Được rồi, được rồi, tôi sợ ông, ông ngồi đi, chờ tôi tý, mẹ nó, giờ mới biết bạn thân tính không hay ho…"
Lưu Xuyên hiểu rất rõ tính cách của Trang Duệ, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn đồng ý, thì nhất định sẽ làm, ai cũng không thể thay đổi chủ ý của hắn.
Một tay ấn Trang Duệ xuống ghế sa lon, Lưu Xuyên thần tình khó chịu đẩy cửa đi, ngay cả ô cũng không cầm, bình thường hắn không để nhiều tiền mặt trong quán, bất quá bên cạnh chợ cũng có ngân hàng, lấy tiền rất tiện.
"Tiểu ca, cậu xem, hay là một vạn tám đi…này…nhiều quá a"
" Không có việc gì, bác gái, sẽ là hai vạn, bác yên tâm, cháu không tính toán đâu, đợi lát nữa cầm tiền bác trở về sớm một chút xem bệnh cho bác nhà quan trọng hơn…" Trang Duệ nói mấy câu bác gái đã chảy nước mắt, không ngừng dùng tay áo lau chùi nước mắt, miệng ô ô nói không ra lời.
Hai người nói chuyện, không để ý, chợt nghe "ầm" một tiếng, cửa tiệm bị Lưu Xuyên đẩy ra, đầu đầy tuyết Lưu Xuyên cũng không lau xuống, ném hai vạn đồng cho Trang Duệ.
"Bác gái, bác đếm lại đi,sau đó đem tiền cất kĩ đi, thời gian tết này cũng nhiều người ăn cắp, lưu manh, ông lái xe đem bác gái đi ra ga đi…"
Trang Duệ nhìn tuyết rơi ngoài cửa ngày càng lớn, đem tiền giao cho bác gái, rồi nói với Lưu Xuyên.
"Không cần, không cần, không giám phiền toái mọi người, bác khắc đi."
Có lẽ có điểm sợ hãi Lưu Xuyên, bác gái tiền cũng không dám đếm, lấy ra một cái khăn tay, cho vào ví lên, nhấc quần áo lên, đem tiền nhét vào hông, mặt khác đem hai bản sách gói lại, tay trái luôn để ở chỗ để tiền, bất quá đem cất như vậy, ai cũng nhìn ra là giấu tiền bên hông.
Trang Duệ cầm ô, đi ra đường cái bắt taxi, đưa bác gái lên xe, lúc này mới quay lại quán thú cưng của Lưu Xuyên, vừa vào nhìn thấy lão bạn thân đang nhìn mình với ánh mắt thâm thù, không khỏi nở một nụ cười.
"Tôi nói này bạn thân, sao phải có biểu tình như thế với bà ấy, nói cho ông hay, sách này đúng là không đến hai vạn đồng, chúng ta buôn bán, cần gì biết nội dung." Trang Duệ nói xong quả thực khiến người khác hộc máu, ngay cả trong sách viết cái gì cũng không biết, lại bỏ hai vạn đồng ra mua.
Lưu Xuyên tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Trang Duệ mắng: "Dốt nát ạ, sách nát như thế này, cái gì, ông nói cái gì, sách này ông còn chưa xem???"
Lưu Xuyên hoàn toàn hết chỗ nói, nhìn thấy Trang Duệ lật tới lật lui quyển sách kia, cũng không để ý đến hắn, tức giận châm điếu thuốc ngồi lạ.vnputer chơi game, trong lòng tính toán xem buổi tối đi tố cáo tiểu tử này với mẹ hắn.
Trang Duệ không phản ứng với Lưu Xuyên, giờ phút này hắn tập trung tinh thần nhìn cuốn sách, để cho hắn thất vọng chính là, linh khí trong sách sau khi bị hấp thụ cũng giống câu đối kia, sau khi hấp thụ không còn có hơi thở nào dung nhập với linh khí trong mắt của hắn.
Bất quá cái này cũng trong dự liệu của Trang Duệ, mặt khác hắn kinh hỉ bởi vì thời điểm hắn sử dụng linh khí, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, linh khí sát nhập vào cuốn sách không giống với lúc trước, nếu để cho hắn hình dung thì hắn chỉ có một cảm giác đó là Thăng cấp.
Đầu tiên sử dụng linh khí có ánh sáng màu xanh đậm, hiện tại biến thành màu da cam nhàn nhạt, tổng sản lượng linh khí gia tăng không nói, cũng thêm dễ dàng chỉ huy. Trang Duệ thậm chí còn có thể xem như tay lật sách vậy, đem linh khí khống chế ở bất kì một trang nào.
Hắn thậm chí có cảm giác, mình hiện tại có thể nhìn xuyên thấu quần áo, tuyệt đối có thể nhìn thấy làn da đối phương, đương nhiên hiện tại trong quán chỉ có hắn cùng với Lưu Xuyên, hắn với thân thể Lưu Xuyên tuyệt đối không có hứng thú gì. ( có thì mới hay chứ)
Khoảng cách thấu thị của ánh mắt cũng tăng lên, vừa rồi không nhìn cuốn sách, Trang Duệ dùng ánh mắt nhìn thoáng qua bàn trà, khoảng cách tuyệt đối vượt qua một thước, cụ thể gia tăng nhiều hay ít thì Trang Duệ chuẩn bị tối về nhà chậm rãi thử nghiệm.
Quan trọng nhất là trải qua hai lần rút linh khí, Trang Duệ tìm được biện pháp cho linh khí trong mắt không ngừng gia tăng, trong lòng hắn chờ mong, sau khi hút được nhiều linh khí, mắt có biến hóa thần kỳ gì.