- Đúng là phá phách, phiền toái, Bạch Sư, đừng gây chuyện, tự mình chơi đi.

Trang Duệ đẩy Tiểu Bạch Sư đang nhào vào long ra, hắn nhìn tảng đá đen trong tay mà vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Lúc này sự kiện xảy ra ở đồn công an đã qua ba ngày, sau khi cha của Lưu Xuyên bỏ đi, Trang Duệ và Lưu Xuyên đưa Hầu Tử và Lý Binh bỏ đi, nhưng sự việc cũng không kết thúc đơn giản như vậy.

Dựa theo cách nói của Lưu Xuyên, ngoài vài tên đội viên tự vệ bị khai trừ, anh rể của ông chủ Hác vì lợi dụng chức quyền trợ giúp thân nhân mưu lợi mà bị mất chức phó đồn trưởng đồn công an, đưa xuống dưới xã làm một vị cảnh sát bình thường.

Còn đồn trưởng Vương cũng có chút liên quan, vì quản lý không tốt mà làm ảnh hưởng đến hình tượng của công an, vì thế bị cách chức, điều đến một đồn công an khác làm phó cục trưởng, nhưng như vậy cũng xem như may mắn lắm rồi.

Xui xẻo nhất chính là ông chủ Hác, bị giữ lại một ngày, sau khi được thả cũng không dám đến kinh doanh ở chợ đồ cổ. Lưu Xuyên dứt khoát cho Chu Thụy ra mặt thuê cửa hàng của đối phương, sau đó dùng làm một phòng làm việc ở khu buôn bán thú cưng, đến lúc này thì sự việc mới chấm dứt.

Vài ngày qua Trang Duệ, Lưu Xuyên, kể cả Chu Thụy cũng đều không nhàn rỗi, Lưu Xuyên phải xử chuyện đất đai và giấy tờ mở Ngao viên, vì vậy ép Trang Duệ làm tráng đinh, ép cùng mình đi tìm người thiết kế khu Ngao viên. Chu Thụy tất nhiên sẽ ở lại chợ đồ cổ, trước tiên làm quen với chuyện kinh doanh thú cưng.

Năm 2003 tuy .vn vẫn chưa phát triển mạnh nhưng tìm chút tư liệu về Ngao viên vẫn là hoàn toàn có thể, Trang Duệ sau khi thấy vài cái Ngao viên có qquy mô khá lớn thì trong lòng cũng có ý nghĩ mới.

Trường đại học trước kia Trang Duệ theo học có nghành kiến trúc nổi tiếng cả nước, tuy khác phòng ban nhưgn Trang Duệ vẫn kết bạn được với vài người bạn học ngành kiến trúc, tất nhiên bây giờ đều đã ra ngoài công tác. Lúc này hắn nhanh chóng liên hệ với một vi bạn học ở Nam Kinh, sau đó nói ra yêu cầu của mình, lại gửi đến những tư liệu tương quan, chờ đợi bản vẽ của đối phương.

Những chuyện này Trang Duệ làm rất thuận tay, cũng không mất quá nhiều tinh lực, chỉ còn ba bốn ngày nữa hắn sẽ đến Nam Kinh, mà lễ vật cho Tần Huyên Băng thì thật sự chưa thể nào nghĩ ra. Hắn quyết định lấy viên ngọc Phỉ Thúy kia làm lễ vật để đưa cho Tần Huyên Băng, đáng tiếc là hắn vắt óc cũng không thể phá vỡ tảng đá, cũng không thể đập vỡ nó ra, sợ rằng sẽ làm cho viên đá Phỉ Thúy bên trong bị ảnh hưởng.

Những ngày qua Trang Duệ chạy khắp các tiệm châu báu ở thành phố Bành Thành, cũng không có nơi nào bán máy mài loại nhỏ, hắn cũng không hỏi thăm xem có thể mua được ở chỗ nào. Khi thấy còn vài ngày nữa là phải đi đến Nam Kinh, dưới tình huống cấp bách thì hắn chợt nghĩ ra một ý nghĩ ngu ngốc.

Trang Duệ chạy đến chợ đồ cổ, lấy cớ mình muốn bắt vài cái đinh trên tường trong nhà để mượn một cái máy khoan điện trong cửa hàng thú cưng của Lưu Xuyên. Lúc về nhà thì thừa dịp mẹ không có ở nhà, hắn khoan vài cái lỗ nhỏ trên tảng đá, sau đó lại dùng búa đập ra. Không ngờ hắn chẳng đủ chuyên nghiệp, khoan không tốt nên chọc vào luôn viên Phỉ Thúy bên trong làm cho nát bấy. May mà hắn dùng tảng đá có viên Phỉ Thúy nhỏ để làm thí nghiệm, nếu không thì sợ rằng lúc này khóc không ra nước mắt.

Thật ra Trang Duệ cũng biết nếu tùy tiện tìm một xưởng cơ giới nào đó phá vỡ tảng đá ra sẽ dễ như chơi, nhưng hắn cũng không dám, cũng không có cái cớ nào tốt. Nếu để cho đám người kia tùy tiện phá vỡ viên đá thì viên Phỉ Thúy bên trong cũng sẽ bị hư hại, nhưng nếu muốn dựa theo quan điểm của hắn để phá vỡ tảng đá, đợi đến khi viên Phỉ Thúy được đưa ra, sợ rằng khó thể phân biệt.

Hơn nữa vấn đề này cũng không thể nhờ Lưu Xuyên hỗ trợ, nếu không thì chờ mình đưa viên Phỉ Thúy cho Tần Huyên Băng, sợ rằng kẻ ngốc cũng biết có chuyện gì xảy ra.

- Tiểu Duệ, cậu đang làm gì trên lầu vậy?

Dưới lầu vang lên giọng nói của bác Vương, có lẽ vừa rồi bà cũng bị tiếng máy khoan làm cho kinh động.

- Không có gì đâu bác gái, vừa rồi cháu khoan và bắt vài cái đinh trên tường.

Trang Duệ mở cửa sổ trả lời một câu như vậy, bây giờ hắn đã nghĩ đến chuyện mình có nên ra ngoài mua nhà ở hay không, vì chỗ này thật sự quá bất tiện. Nếu hắn có một căn biệt thự như của Tống Quân, đừng nói là dùng máy khoan điện, dù là dùng súng cũng không ai quấy rầy.

Trang Duệ lắc đầu nở nụ cười tự chế giễu, trong lòng thầm nghĩ mình vừa có tí tiền đã bắt đầu có ý nghĩ lạ, ba triệu đã chuyển sang cho Lưu Xuyên, bây giờ hắn còn chưa đến một triệu, sợ rằng số đó cũng không đủ mua gara của biệt thự nữa là.

- Tiểu Duệ, ra dùng cơm.

Những tiếng đập cửa vang lên đánh thức Trang Duệ, hắn nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ trưa. Những ngày này Trang Mẫn cũng ở nhà, vì vậy mới làm cơm cho mọi người cùng ăn...

- Chào cậu...

Trang Duệ vừa bước vào trong nhà thì thấy Tiểu Niếp Niếp ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn cơm như một người lớn, nhưng khi thấy Tiểu Bạch Sư thì nó lại nhảy xuống đất, hai bên quấn lấy nhau đùa giỡn.

- Ủa, anh rể, sao hôm nay anh không đi làm?

Khi thấy Triệu Quốc Đống cũng ở nhà, Trang Duệ không khỏi hỏi một câu, vì chỗ làm cách nhà hơi xa, vì vậy buổi trưa Triệu Quốc Đống thường không về nhà dùng cơm.

- À, vài ngày nay thấy sức khỏe không tốt nên xin nghỉ, cậu sắp về Trung Hải chưa?

Triệu Quốc Đống thật sự là cảm xúc không cao, hắn thuận miệng hỏi Trang Duệ.

- Nhà máy có vấn đề gì sao anh?

Trang Duệ hỏi, người cùng nhà nên không có gì kiêng kỵ.

- Đúng vậy, sau khi thay đổi chế độ thì biến thành tư nhân, lúc này tiền lương và phúc lợi ngày càng ít, nếu tiếp tục làm việc cũng không tốt.

- Ăn cơm trước đi, nói những thứ này với Tiểu Duệ làm gì? Không làm thì không làm, với kỹ thuật của anh thì đi đâu làm mà chẳng được. Niếp Niếp, mau đi rửa tay ăn cơm, lại không chịu nghe lời.

Trang Mẫn sau khi nghe chồng nói như vậy thì lập tức lên tiếng, Trang Duệ biết anh rể của mình là người thành thật, bình thường làm nhiều mà nói ít, bây giờ nói ra như vậy, rõ ràng là khó thể nào chèo chống ở công ty kia nữa.

Trang Duệ suy xét một chút rồi mở miệng nói:

- Anh rể, anh nên nghỉ việc ở công ty cũ đi, em và Đại Xuyên chuẩn bị xây dựng một Ngao viên, bây giờ cũng không có nhiều người, sau này em sẽ về công tác ở Trung Hải. Anh thay mặt em đi làm ở Ngao viên, những chuyện điện nước anh đều hiểu, chúng ta cũng không cần phải mời người, anh xem có được không?

- Ngao viên sao? Cũng chưa nghe thấy cậu nói qua về vấn đề này, điện nước thì đơn giản, bình thường chỉ cần làm tốt là được, không cần mỗi ngày đều phải trực. À, nhưng này Tiểu Duệ, có thể ổn định không? Cậu cũng biết đấy, tôi công tác ở đơn vị đã mười năm, bây giờ nghỉ việc thì vấn đề bát cơm cũng khó nói.

Triệu Quốc Đống nghe được lời của Trang Duệ thì đầu tiên là hai mắt tỏa sáng, nhưng sau đó lại có chút do dự, một người đã sống trong một hoàn cảnh quen thuộc quá lâu rồi, bình thường cũng không muốn chuyển ổ. Hơn nữa xí nghiệp của hắn là của nhà nước, sau khi chuyển sang tư nhân cũng không phát triển tốt nhưng mỗi tháng cũng được hơn một ngàn tiền lương, cũng coi như thu nhập tốt ở Bành Thành.

Trang Duệ còn chưa nói thì Trang Mẫn ở bên cạn đã lên tiếng:

- Làm mười năm thì thế nào, đơn vị cho anh cái gì? Quốc Đống, em đã sớm nói với anh rồi, nếu đi với vài đứa đệ tử của anh để tu sửa nhà xưởng, sợ rằng sẽ còn sướng hơn tiếp tục công tác ở đơn vị, nhưng anh vẫn không chịu đi. Anh nên đi làm với Tiểu Duệ, Đại Xuyên cũng là người nhà mình, nhà mình kinh doanh cũng sẽ không bạc đãi anh.

- Đúng vậy, anh rể, bây giờ đã sớm không còn là thời đại ăn bát sắt nữa rồi, chúng ta cần tìm hướng phát triển của riêng mình, sau này đường đi càng rộng. Bây giờ em sắp về Trung Hải, công tác cũng vì vài thứ liên quan mà thôi, sau này nếu anh đến công tác ở Ngao viên và cảm thấy không hài lòng, chính an tìm vị trí, em sẽ bỏ tiền, chúng ta đầu tư một nhà máy cơ khí hoặc mở một đại lý xe cũng được.

Tuy bây giờ trên tay còn chưa đến một triệu nhưng nửa tháng sau thì bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ sẽ được tân trang tốt, có lẽ sẽ thu được một mớ tiền nữa, khoảng thời gian này Trang Duệ luôn xem xét kỹ càng, tuy tác phẩm của Đường Bá Hổ truyền đến đời sau là tương đối nhiều nhưng vì tên tuổi rất nổi tiếng trong dân gian nên tất cả mọi thứ đều được người ta truy lùng. Bức tranh của mình vì khá lớn nên giá trị phải từ sáu triệu đến chín triệu, với một người như Tống Quân, chắc chắn sẽ không trả giá thấp.

Hơn nữa bán tranh cho Tống Quân thì Trang Duệ cũng vứt bỏ đi nhiều phiền toái, dù sao thì thứ này hắn cũng mua được từ chợ đen, hắn lại không có quan hệ rộng như Tống Quân, có thể rửa sạch bức tranh để mang ra đấu giá công khai.

Nói về việc xây dựng nhà máy cơ khí, Trang Duệ cũng không phải tùy tiện lên tiếng, hắn là người có xuất thân ngành tài chính kinh tế, vì vậy mà khá mẫn cảm với thị trường. Khi hắn còn ở Trung Hải thì cảm thấy những năm gần đây số lượng xe hơi càng lúc càng nhiều, sau này chắc chắn sẽ là một nghành công nghiệp phổ biến, chắc chắn sẽ phát triển mạnh.

Trang Duệ từ nhỏ đã quen tiết kiệm, khi có hơn ba triệu cũng không biết nên sử dụng như thế nào cho tốt, sau một thời gian ngắn nữa hắn sẽ có thêm vài triệu, nếu không phải bây giờ thị trường chứng khoán chưa tốt, hắn thậm chí còn có ý nghĩ sẽ đầu tư vào thị trường này. Nếu anh rể muốn xây dựng nhà máy cơ khí hay đại lý xe hơi, Trang Duệ cũng sẽ vung tay đầu tư, vì hán cảm thấy đầu tư bên trong cho thân nhân của mình vẫn hay hơn.

- Tiểu Duệ, mở một xưởng cơ khi thì đã mất hơn một trăm ngàn, cậu bây giờ có nhiều tiền như vậy không?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút, hắn công tác ở đơn vị cũng không có nhiều tương lai, mình bây giờ cũng đã hơn ba mươi, nếu không xông ra ngoài đầu tư phát triển thì cũng thật sự khó tiến lên.

- Hơn một trăm ngàn, chỉ ít vậy sao?

Trang Duệ nghe thấy vậy thì có chút sững sốt, hắn tưởng rằng muốn mở một xưởng cơ khí cũng cần ít nhất là một triệu, không ngờ chỉ cần một trăm ngàn, như vậy hắn có thể lấy ra bất cứ khi nào.

- Tiểu Duệ, cậu không hiểu rồi, hơn một trăm ngàn đã là không ít, nếu quy mô nhỏ thì bốn năm chục ngàn cũng đủ.

Triệu Quốc Đống nói đến chuyên nghành của mình thì cũng hưng phấn hẳn lên, hắn nâng ngón tay lên và bắt đầu tính toán:

- Thật ra mở một xưởng cơ khí thì trước tiên cũng không mất nhiều tiền, ngoài vấn đề thuê nhà xưởng thì sẽ là thiết bị, nói chung là hơn một trăm ngàn sẽ đủ.

Trang Duệ nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy thì cảm thấy anh rể của mình cũng không phải thật sự quá chất phác, có lẽ cũng có tâm tư mở nhà xưởng, điều này cũng không phải chỉ là ý nghĩ ngày một ngày hai.

- Anh rể, anh nói những thứ kia em không hiểu, thế này đi, anh xem nếu có hai trăm ngàn thì có thể phát triển được chưa? Nếu có thể thì anh nên nghỉ làm, trong phòng của em có một trăm ngàn, chút nữa em sẽ chuyển cho anh thêm một trăm ngàn nữa.

Trang Duệ thật sự không hiểu sâu về chuyên nghành, vì vậy hắn dứt khoát không nghe, trực tiếp nói ra vấn đề.

- Hai trăm ngàn là quá đủ rồi, nhưng này Tiểu Duệ, cậu bây giờ có nhiều tiền vậy sao? Dù con chó này đáng giá, nhưng cậu còn chưa bán đi mà?

Trang Mẫn cũng không biết chuyện bản thảo của Trang Duệ, việc này Trang Duệ chỉ nói cho một mình Trang Mẫu, vì vậy mà lúc này Triệu Quốc Đống mới có nghi vấn như thế.

- Ha ha, khoảng thời gian qua em đến chợ đồ cổ và mua được vài món, buôn bán qua tay lời được vài triệu. Chị gái, anh rể, mọi người đừng lo lắng đến chuyện tiền bạc, sau này thì chúng ta sẽ ngày càng phát triển tốt hơn.

Trang Duệ cũng không phải cố ý giấu chị mình vấn đề này, nhưng trong thời gian qua hắn luôn bận rộn, bây giờ Trang Duệ hỏi chuyện tiền thì hắn mới thuận miệng nói ra.

- Tiểu Duệ, cậu nói thật sao? Sao tôi nghe giống như cậu đang kể chuyện cổ tích vậy?

Trang Mẫn khoảng thời gian qua thấy em mình biến hóa rất lớn, nhưng nàng cũng không ngờ cậu em trước nay chỉ luôn làm việc nhận tiền lương, bây giờ lại chơi cả đồ cổ, vì vậy mà trong lòng thật sự có chút không tin.

- Hì, chị gái, những câu hỏi của chị đúng là quá mới mẻ, nếu không có việc gì thì em sẽ đưa Tiểu Niếp Niếp đi chơi. Mẹ cũng biết chuyện này, cũng không có thời gian nói với chị, không tin thì chị hỏi mẹ thử xem.

Trang Duệ nói cũng làm cho Trang Mẫn có chút yên tâm hơn, tuy tiền của Trang Duệ, nhưng đó là em trai của nàng, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm.

- Được, ngày mai tôi sẽ đến đơn vị từ chức, nhưng này Trang Duệ, cậu sẽ là ông chủ của xưởng, tôi chỉ làm công cho cậu, đến úc đó tôi mang theo hai đệ tử ra làm việc, cậu xem thế nào?

Triệu Quốc Đống cũng hạ quyết tâm, kỹ thuật của hắn rất tốt, chuyện sửa xe này nọ là không có vấn đề, những thứ mà người khác trong đơn vị khôgn giải quyết được cũng không có gì là khó khăn với hắn, đồng thời cũng là nòng cốt trong đội tu sửa khí tài trong công ty, bình thường trầm mặc ít nói nên không được lãnh đạo chào đón mà thôi.

- Đừng, anh rể, chúng ta là anh em, bây giờ có câu nói là đầu tư tài chính, em bỏ tiền, chỉ nắm cổ phần mà thôi, không tham dự quản lý, kiếm được tiền thì chia hoa hồng là được.

- Chúng ta dựa theo hình thức này mà phân chia, em bỏ hai trăm ngàn, chiếm ba phần, anh là người bỏ kỹ thuật, chiếm bảy phần. Nhưng anh rể, nếu anh đưa theo hai vị đệ tử, như vậy cũng nên cho họ một chút cổ phần, mỗi người năm phần trăm là được, nhưng đó là phải chiết xuất từ cổ phần của anh đấy.

Trang Duệ muốn mở nhà xưởng cũng vì cuộc sống của nhà anh chị mình, muốn bọn họ sống tốt hơn một chút, hắn biết nếu mình không chiếm chút cổ phần, sợ rằng anh rể sẽ không đồng ý, vì thế mới đề xuất phương án như vậy.

- Điều này...Điều này rõ ràng là không thích hợp, Tiểu Duệ, cậu hay là chiếm bảy phần đi, tôi và hai đệ tử chỉ chiếm ba phần thôi.

Triệu Quốc Đống thấy cổ phần công ty phân chia như vậy thì thật sự là chiếm hết tiện nghi của em vợ mình, người khác xuất tiền mà chỉ muốn lấy hai phần, vì thế mà hắn mới nói ra một phương pháp phân chia khác.

- Cứ như lời em là được, anh rể, sau này em có rất ít thời gian ở Bành Thành, chuyện xây dựng nhà xưởng tất cả do anh cả, em chỉ đầu tư tiền, có thể sinh tiền hay không là do anh, hơn nữa cả nhà còn chờ anh.

Triệu Quốc Đống biết rõ đây là cậu em quan tâm đến mình, nhưng lúc này hắn cũng không có lời này hay, chỉ có thể gật đầu nặng nề nói:

- Tiểu Duệ, em yên tâm, ngày mai tôi sẽ đi tìm sân bãi, bên phía quốc lộ có một kho hàng bỏ hoang, ngày mai tôi sẽ đến xem, nếu được thì sẽ thuê lại dùng làm nhà xưởng, cậu cũng không cần lo lăng chuyện ở nhà, tôi sẽ làm thật tốt.

- Mau ăn cơm thôi, nói nhiều cơm canh cũng nguội hết rồi, Niếp Niếp, mau đi rửa tay, nha đầu điên khùng này.

Trang Mẫn thấy chồng cuối cùng cũng thông suốt thì rất vui, nàng bưng nồi súp hầm cách thủy ra, lại cầm theo chai rượu để cho hai anh em uống cho vui, mình thì hầu hạ Tiểu Niếp Niếp.

Khi trong lòng hạ quyết định thì cũng giống như vứt đi tảng đá lớn, Triệu Quốc Đống cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, hắn rót đầy ly rồi cụng ly với Trang Duệ, uống cạn một hơi, sau đó nói:

- Tiểu Duệ, việc này nếu thành thì vài ngày nữa tôi sẽ đến Nam Kinh mua thiết bị, vì Bành Thành bên này giá cả hơi đắt, đến lúc đó chúng ta cùng đi, cậu cũng tiện đường đến Trung Hải.

- Được, đến lúc đó Đại Xuyên cũng đến Nam Kinh mua xe, chúng ta sẽ cùng đi, chạy trên đường cao tốc sẽ nhanh hơn một chút, đi xe lửa thì quá đông. Nhưng anh rể cũng cần phải nắm chặt việc chứng thực nhà xưởng, còn chuyện giấy phép kinh doanh, em sẽ điện thoại cho Đại Xuyên, sẽ cho cậu ấy đi làm, vì cậu ấy quen thuộc thứ này.

Trang Duệ và Lưu Xuyên đã bàn bạc xong, sau khi mua xe Hummer ở Nam Kinh, chiếc xe của Lưu Xuyên sẽ để lại cho Trang Duệ sử dụng ở Trung Hải. Bây giờ nghe anh rể nói như vậy, hắn quyết định đưa xe cho anh rể, nhưng chuyện này cần phải nói một chút với Lưu Xuyên, bây giờ cũng chưa nói với Triệu Quốc Đống.

- Chuyện nhà xưởng là khá dễ dàng, vì hai bên quốc lộ còn nhiều chỗ, cũng nhiều xe qua lại, mở xưởng sửa chữa ở đấy cũng rất tốt, chỉ cần có thiết bị là có thể khai trương bất kỳ lúc nào.

Triệu Quốc Đống thật sự rất quen thuộc với nghề của mình.

- Đúng rồi, anh rể, anh có biết có thứ máy móc gì mở được tảng đá ra không?

Trang Duệ chợt có ý nghĩ, nếu có xảy ra tai nạn xe hơi mà cửa xe không thể ở ra thì rõ ràng phải dùng công cụ cắt cửa, thứ đó biết đâu cũng cắt được tảng đá của mình.

- Cắt đá sao? Có, dụng cụ cắt sắt trong xưởng có thể làm được điều này, cậu hỏi làm gì?

Triệu Quốc Đống hớp một ngụm rượu rồi thuận miệng nói.

- Không có gì, anh rể, có dụng cụ nào nhỏ có thể cầm tay được không?

Trang Duệ tất nhiên biết rõ có máy cắt đá, nhưng hắn chỉ có thể tự mình lấy Phỉ Thúy ra, nếu không thì cũng chẳng cần tìm Triệu Quốc Đống, tuy tiện tìm một xưởng cắt đá là xong ngay.

- Công cụ nhỏ sao? Cũng có, có thể dùng máy mày chạy điện với bánh răng được mạ kim cương, thứ này có thể cắt sắt, cắt đá chắc không có vấn đề. Nhưng này Tiểu Duệ, loại này bánh răng khá nhỏ, chỉ như lòng bàn tay của cậu thôi, cậu muốn cắt tảng đá thế nào?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút, trong nhóm của mình cũng có công cụ như vậy, chỉ là hán không biết Trang Duệ dùng làm gì, có thể sử dụng hay không.

- Càng nhỏ càng tốt, anh rể, công cụ này có thể mượn được không?

Trang Duệ rất vui mừng, nhỏ thì mới tốt, nếu lớn quá thì sợ sẽ phá hư Phỉ Thúy như chiếc khoan điện kia.

- Có thê, nhưng ngày mai tôi phải từ chức, cậu nếu không vội dùng thì vài ngày nữa đến Nam Kinh sẽ mua một cái, cậu thấy thế nào?

Triệu Quốc Đống có chút chần chừ, chính mình ngày mai sẽ nghĩ việc, bây giờ nếu đi mượn thứ gì đó, người ta sẽ nghĩ rằng mình chiếm tiện nghi.

- Ở Bành Thành có bán không? Thứ này có đắt không?

Trang Duệ mở miệng hỏi, vài ngày qua hắn đã chạy đến năm cửa hàng châu báu, bọn họ cũng không có công cụ này, nếu không đã sớm mua về nhà.

- Có chứ, thứ này không đắt, loại tốt chỉ hơn một ngàn, bình thường chỉ chỉ vài trăm, những quán bán dụng cụ đều có, bên kia quốc lộ có một cửa hàng bán thứ này.

Triệu Quốc Đống tuy không biết em mình muốn làm gì nhưng vẫn nói ra rõ ràng.

- Hì hì, không có gì, anh rể, uống rượu thôi.

Trang Duệ lúc này có tâm tình rất tốt, hắn chạy qua lại vài ngày, bây giờ anh rể nói thì đã hiểu. Hắn chuẩn bị sau khi dùng cơm sẽ mua công cụ về nhà, sử dụng xong sẽ cho anh rể, dù sao thì xưởng cũng cần dùng, không nên lãng phí.

Sau khi ăn uống no đủ, Trang Duệ đi ra ngoài, hắn ném Tiểu Bạch Sư lại cho Tiểu Niếp Niếp, sau đó đi đến cửa hàng mà Triệu Quốc Đống đã nói để mua dụng cụ mài về nhà.

Công cụ này có thể tích không lớn, chỉ như cánh tay trẻ con mà thôi, không khác gì máy khoan điện nhưng động cơ xoay tròn, cũng không phải là mũi khoan mà chính là một phiến đá mài. Thứ này có nhiều tác dụng, chuyên dùng để cắt những vật phẩm cần sự tinh tế.

Trang Duệ cắm điện dùng thử, âm thanh cũng không lớn, hắn suy nghĩ một chút, trước tiên đi đến ngân hàng lấy ra một trăm năm chục ngàn. Hắn về nhà trực tiếp đưa hai trăm ngàn cho anh rể, cũng không có tâm tư nghe anh mình nói về tình huống nhà xưởng, hắn trực tiếp về phòng, khóa trái cửa lại.

Vài ngày qua Trang Duệ đã xem xét nhiều tư liệu, hắn cũng biết Phỉ Thúy được khai thác ra có nhiều loại, tinh khiết nhất và tốt nhất là Khanh Phỉ Thúy, những mặt đá Phỉ Thúy này được tạo ra, ít nhất cũng có giá trên một triệu.

Trang Duệ cũng đã từng chạy đến nhiều cửa hàng đá quý nhưng nơi đó trang sức Phỉ Thúy đắt nhất cũng chỉ hơn một trăm ngàn, hắn cũng từng so sánh, phát hiện bên trong những viên Phỉ Thúy bán ở cửa hàng có số lượng linh khí rất ít, căn bản không bằng viên Phỉ Thúy của mình.

Thật ra tảng đá của Trang Duệ là Nguyên Thạch, nếu đặt trong mắt người trong nghề thì thật sự là không giá trị, vì một không hoa văn, hai không hào quang, lại to nhỏ khác nhau, hình thái đa dạng. Những thứ đó không phải là Phỉ Thúy trong mắt của người trong nghề, cũng không biết ông nội của Trang Duệ vì sao có những viên đá kia, lại làm cho một kể mù tịt về Phỉ Thúy như hắn giống như thấy được mặt trời.

- Hì, quả nhiên là dễ sử dụng.

Trang Duệ tìm một cái thùng gỗ đặt bên dưới, dùng chân dẫm lên khối Nguyên Thạch, sau đó mở máy và bất chấp tất cả mà cắt vào sâu bên trong.

Đá văng ra, có không ít hạt văng lên mặt Trang Duệ làm hắn có hơi đau, nhưng hắn cũng không quan tâm. Đột nhiên máy mài phát ra những âm thanh két két, hắn cầm tảng đá đã có hơi nóng lên, một luồng sáng xanh động lòng người từ khe hở truyền vào trong mắt Trang Duệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện