Nguồn: Sky Kaledin
=_=
"Em tên gì? Sao trước đây chúng ta quen được nhau?"
Nữ tử ngẩn người ra, sau đó như nhớ ra gì đó mới vội cúi thấp đầu nói: "Nô tỳ tên Tiểu Thanh, là người theo hầu tiểu thư từ năm tiểu thư tám tuổi. Tiểu thư từng nói, "nhân đối nhân còn không ra gì, vậy nhân đối súc thì còn có chi đến hai từ quan tâm, như vậy nhân và súc cũng không khác biệt" khi tiểu thư giúp đỡ một con ngựa xấu xí bị chủ nhân của nó hành hạ. Mà nô tỳ là nữ nhi của người đó, cũng đã từng bị cha mình hắt hủi, rồi gặp tiểu thư..."
Tử Yên mỉm cười. Xem ra chủ nhân cũ của thân xác này cũng không phải là không hiểu lý lẽ.
(T/g: Kỳ thực đây là thân xác của Nữ vương bá đạo Hạ Tử Yên, chỉ vì dương thọ ở hiện đại đã hết, lão Thiên lại lười tìm thân xác Lạc tiểu thư nên đem toàn bộ đi.)
Còn cứu được một mạng người cùng một mạng động vật...
Tử Yên nghi hoặc nhìn Tiểu Thanh: "Em không sợ ta nghe xong thì sẽ bỏ trốn sao?" Thật kỳ lạ. Đáng lẽ cô bé này nên giấu đi chứ?! Ngộ nhỡ nàng bỏ trốn thì sao??! Tiểu Thanh nhìn Tử Yên, nhẹ giọng nói: "Hạnh phúc là của tiểu thư. Dù nô tỳ không nói thì sau này tiểu thư cũng sẽ biết."
Tử Yên lúc này mới ngáp một hơi dài: "Tiểu Thanh, ta hiện tại buồn ngủ, em ra ngoài trước đi... Phải rồi, sau này không cần cúi đầu nữa, ngẩng mặt lên. Vả lại, sau này đừng có lúc nào cũng hai chữ nô tỳ đấy, ta ghét lắm."
Tiểu Thanh cả kinh, nhưng sau đó cũng không phản bác: "Ân." Nói rồi xoay người ra ngoài. Cửa cũng một nhát đóng sầm lại.
------
Tử Yên mệt mỏi lên giường ngủ một mạch đến chiều. Khi tỉnh lại đã thấy Lạc lão đầu Lạc Tử Kiến đang ngồi trên bàn nhìn nàng. Ngay lập tức nàng vọt dậy, lão ta mới lên tiếng: "Yên Nhi, con hảo hảo chuẩn bị tiến cung đi. Hơn một tháng nữa. Phụ thân cũng là hết cách mà thôi."
Nàng đơ.ing, nhẹ giọng cười: "Vậy tiến cung để làm gì?"
"Làm Hoàng hậu."
Tử Yên sắc mặt trắng bệch. Bảo nàng đi lấy một ông già háo sắc lại có cung tần 3000 mỹ nữ bao quanh. Ngộ nhỡ lúc ấy nàng bị mấy vị quý phi gϊếŧ chết thì làm thế nào.
"Nếu ta không đi được không?" Tuy là hỏi nhưng cũng đã kiên định.
Lạc Tử Kiến nhìn bảo bối của mình thở dài: "Nếu con không đi thì cả nhà trên dưới một trăm năm mươi tám người đều bị chém đầu, tru di cửu tộc."
Tử Yên trắng lại càng thêm trắng. Một mình nàng đổi lấy mạng của hơn một trăm người, lại còn cả tru di cửu tộc, tuyệt không làm được. Trước đây cũng là người nghiền phim cổ trang và hay đọc sách sử, truyện xuyên không (do đám bạn đút vào tay, chán nên đọc) nên không phải nàng không biết cái tác hại của việc chống lại thánh chỉ của Hoàng đế. Sau một hồi, nàng cười gian trá. Hôm qua nàng còn mạnh miệng kêu đánh Hoàng đế. Vậy hơn một tháng sau làm thử xem xem nó có mùi vị như thế nào.
Hắc hắc...
Gần một tháng nay, nàng ở trong viện luyện chữ bằng bút lông. Vì tư chất thông minh nên rất nhanh đã thành thục, nét chữ dần dần uốn lượn vòng quanh trông rất đẹp mắt. Ở hiện đại, nàng học cũng vào loại giỏi, vì tư chất thông minh nên chẳng thèm để ý, về đây chữ Phồn thể và Giản thể khá khác nhau, lại còn dùng bút lông, nên cũng phải học đôi chút. Thời gian còn lại nàng học qua vài môn võ công bí truyền của Lạc gia (Lạc lão gia từng nổi danh trên giang hồ, sau này mới giúp đỡ Hoàng đế bệ hạ lên ngôi). Khinh công cũng đã học rất tốt, võ công cũng không tệ.
........
"Oáp..." Ngáp dài. Một nữ tử chui từ trong chăn ra, vươn vai, lắc lắc cái đầu. Về cổ đại, vì không quen và có nhiều thứ phải học nên nàng dậy khá sớm.
"Tiểu thư ăn chút gì đi." Thấy Tử Yên dậy sớm nên Tiểu Thanh nhanh nhẹn chuẩn bị bữa sáng. Tiểu thư này nói là sẽ tiến cung nhưng mà toàn lẻn ra ngoài chơi, bị bắt lại như thường, còn thật xui xẻo hết cỡ, rồi lại bày ra bộ mặt ủy khuất: "Vào cung sẽ không được chơi nữa. Cho ta đi ra ngoài chút đi."
Lần thứ nhất, nàng tìm tìm lỗ chó để ra ngoài, vì khi ấy chưa biết khinh công, vả lại khi nàng đồng ý tiến cung thì Lạc Tử Kiến đại nhân mới thả người... Ngay lập tức bị thị vệ bắt gặp. Xui xẻo....
Lần thứ hai, nàng mặc đồ đen bịt mặt dùng khinh công bay qua bức tường nhà cao hơn một trượng*, ai ngờ lên đến cây cao thì hụt chân rơi xuống ôm cây, bị đám nô tỳ và thị vệ tưởng trộm hay thích khách đánh cho một trận làm nàng bốc hỏa mấy ngày trời. Những người hôm ấy có mặt đều bị phạt quỳ hai canh giờ**....
*1 trượng = 3,33 m
**Một canh = Hai giờ.
Lần thứ ba, nàng cho rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất liền bay qua cửa chính, liền bị một bác gánh hàng đi đường tưởng là ma (vì nàng bay qua bay lại và còn mặc đồ trắng), vì không để ý nên nàng bị ông ta tương ngay cái dùi đục vào đầu, sau đó gặp lão phụ thân. Thất bại thảm hại....
Lần thứ tư, nàng viện cớ chuồn ra ngoài, đi nửa đường thì gặp người ta cãi cọ, thích thú liền chui vào ngó, ngờ đâu hai bên xảy ra xích mích, một người tức giận lấy dao ở hàng bên cạnh ra chém, người còn lại thấy nàng là nam nhi, cho rằng nàng biết võ công hay là ăn nói có lý, sẽ giúp được gì đó, liền kéo vào. Và xui xẻo hơn nữa, nàng không kịp né, liền bị chém rách áo. Một nửa cảnh xuân đang dần lộ ra. Tức giận cực điểm... Xui xẻo... Mặt hằm hằm nhìn hai người kia, rồi lấy tay che lại. Về nhà thay đồ...
Bla...bla...
Cũng may là hổng có ai nhìn thấy. Nếu không đậu hủ của nàng cư nhiên bị nhiều người như vậy soi thấy, thật ủy khuất...
........
Ăn hết sạch đồ ăn rồi, nàng đứng lên vươn vai: "Em dọn đi, rồi sau đó ra sân sau học võ công với ta." Nói rồi định bước đi.
Tiểu Thanh cả kinh hô: "Tiểu thư. Em chỉ cần chăm sóc người là được. Với lại, em không có tư cách để được học võ công bí truyền." Nói rồi lại cúi gằm mặt.
Đang đi chân bỗng khựng lại. Tử Yên quay về phía Tiểu Thanh, giận dữ nói: "Nếu sau này vào cung bị thích khách bắt thì ai cứu được. Với lại, ta không dạy bí quyết Lạc gia cho em là được chứ gì. Hừ. Đi thôi."
Tiểu Thanh do dự một hồi nhìn chủ tử, thấy ánh mắt người đang giận dữ, vội vàng gật đầu: "Ân." Cuối cùng cũng theo Tử Yên đi ra sân sau.
(T/g: Tỷ tỷ mấy lần bị cho là thích khách nên chắc là nhiễm rồi...
Mn: Ài... Khổ thân con bé.
Nàng:*mắt lạnh nhìn tất cả*
*Cả đám chạy không cần hỏi*)
- End chap 5 -