"A. . .a. . .a. . . Không... " Tử Yên nhìn chiếc giường, mặt cắt không còn giọt máu.
Trên đệm lại có... hơ... vệt máu!...
Tại sao chuyện lại chuyển biến không như dự kiến của nàng như vậy?!
Mặc dù Tử Yên là người hiện đại, nhưng nàng cũng biết, những gì hôm nay nàng gặp phải chỉ có thể là... Ha... Nàng... đã hoan ái xáƈ ŧɦịŧ với một ai đó! Mà kẻ có gan nhảy lên giường nàng cũng chỉ có tên... cẩu Hoàng đế... LĂNG THIÊN HÀN!!!
Thật cmn tên đáng chết! Nàng đập mạnh tay lên giường, ánh mắt phút chốc trở nên sắc bén đến đáng sợ. Lăng Thiên Hàn, hắn thật sự...
Nhưng nhớ ra một chuyện, nàng đứng phắt dậy: "Chẳng phải hắn là xử nam?!" Rõ ràng sau khi ra khỏi căntin, Khả... Khả Nhi đã nói với nàng hắn có rất nhiều mỹ nhân, nhưng vẫn còn zin. Tại sao nàng cảm giác như ngoài tên đó ra thì trên đời này không còn tên nào "CẦM THÚ" như hắn?!
Ngoài cửa vang lên tiếng cười khẽ, nàng xoay người nhìn vị khách không mời mà tới. Hắn nhìn nàng vừa xoa mông, vừa trừng mắt nhìn, liền xoay người đi tới, cười rạng rỡ: "Còn đau không?! " Tay cũng rất phối hợp xoa xoa mông bé nhỏ của nàng.
Tử Yên trợn mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng giật phăng cái tay đang sờ mó lung tung, sau đó mạnh tay đánh hắn một cái, hung hăng chửi chả biết trời đất nằm ở chỗ nào, cũng không biết mình đang nằm dưới gối của sư tử: "Ngươi là tên lăng băm, tên sắc lang. Lại dám trộm đậu hũ khi lão nương say rượu!!! Ta rủa cả mười mấy đời nhà ngươi đều sống khổ sở. . . . . ."
Thiên Hàn nháy mắt liền trở nên tức giận, nhưng nhìn nàng nói và vệt đỏ trên chăn, khẽ cười gian xảo: "Hôm qua là nàng câu dẫn trẫm! "
Nàng trừng mắt: "Ngươi hồ ngôn." Vậy mà trong mắt hiện lên chút lo lắng không nên có.
Hắn ủy khuất nói: "Không tin ta có cái để chứng minh. " Nói xong liền vạch áo ra để lộ một vết bầm trên vai, "Nếu ta ra tay trước thì làm sao nàng lại đáp trả." Thấy nàng bắt đầu lung lay, hắn cười càng xán lạn.
Nàng nhìn thấy thì bắt đầu suy sụp. Thật sự là nàng quyến rũ hắn trước?! Nàng quả thực thích rửa mắt, nhưng làm sao có thể mất khống chế như vậy chứ?!
Rất nhanh sau đó nàng liền khẳng định: Là rượu hại người. Tử Yên âm thầm kiên định BỎ RƯỢU.
Thấy nàng biểu lộ rất nhiều cảm xúc, hắn cũng không nói gì, chỉ là ý cười trong mắt càng thêm đậm. Sau một đêm khổ cực, hắn cuối cùng cũng thu được thành quả.
Hắc hắc. . . . . . . . .
Ông trời cũng khá công bằng nha!!! ----------
Tử Yên thẫn thờ ngồi trước bàn trang điểm, quên cả đi tắm. Nàng... Lần đầu tiên của nàng lại giành cho kẻ nàng ghét cay ghét đắng, hơn nữa còn là bản thân chủ động câu dẫn người ta. Thử hỏi xem có ai không điên cơ chứ?!
Một lúc sau, dưới sự thúc giục của Tiểu Thanh, nàng rốt cục cũng đứng dậy. Haiz... Lần đầu thì lần đầu... Nàng sẽ không quên, tương lai còn mở tướng công quán để ngắm, và thu thập nam sủng bên mình!!
(Sky: Chậc chậc... Chết không chừa! Vậy mà còn nói "ai đó" là cầm thú, thực ra cũng không kém bao nhiêu.
*lườm nguýt*
Sky:*ho khan*)
Nghĩ đến tương lai, nàng rốt cuộc cũng phấn chấn hẳn. Phải... Tương lai của Hạ Tử Yên nàng...
Tử Yên thay đồ xong thì cũng đã đến giờ cơm trưa. Nếu không phải bụng đang biểu tình thì nàng cũng quên là sáng giờ chưa có nhét gì vô bụng a~
------------
Tử Yên đang ăn điểm tâm thì bên ngoài vang lên tiếng thông báo rất chi là buồn nôn: "Quý phi nương nương giá đáo. "
Ha, có cần khua chiêng gõ trống như vậy không? Làm như không ai biết vậy...
Nàng bĩu môi. Tại sao Lăng Thiên Hàn thu thập nữ nhân mà nàng lại phải quản nhỉ?!
(Sky: Tỷ là Hoàng hậu a~)
Tiêu Nhược Đình hoa hoa lệ lệ bước vào.
Thị nữ bên người Tiêu Quý phi thấy nàng ngồi như người điếc kẻ câm thì lớn tiếng quát: "To gan, thấy Tiêu Quý phi đến còn không mau hành lễ. Ngươi muốn chết à?! "
Ha, nàng nhớ ra rồi. Thì ra là Lệ Xuân cô nương định tát nàng ở Ngự hoa viên. Cũng thật trùng hợp. Vậy nếu nàng không nghe theo trời cao, hảo hảo dạy dỗ nàng ta, thì cũng thực không phải rồi!!!
Nợ cũ, nợ mới, chúng ta tính một lần cho gọn...
Tiểu Thanh vừa bưng trà tới, định lên tiếng thì thấy Tử Yên lắc đầu, cuối cùng đành nuốt cục tức xuống, ánh mắt căm phẫn nhìn Lệ Xuân và Tiêu Nhược Đình.
Tiêu Nhược Đình nhìn Lệ Xuân, oán trách nói:"Hỗn xược, bổn cung cần ngươi nói." Lệ Xuân nghe vậy thì câm như hến, một mực cúi đầu, nhưng nàng để ý thấy nàng ta khẽ cong môi. Rốt cục nàng cũng đã hiểu. Nhưng, Tiêu Nhược Đình là kẻ ngu nhất mà nàng từng gặp. "Tỷ tỷ thứ tội. Muội muội quản giáo người bên cạnh không tốt, mong tỷ tỷ bỏ qua cho." Ánh mắt nàng ta chân thành, chất phác, nếu là người khác, nhất định mềm lòng, nhưng nàng, một chút hứng thú cũng không có...
Tử Yên nở nụ cười tươi rói, khẽ vỗ mu bàn tay Tiêu Nhược Đình, dáng vẻ như đang khuyên bảo, cưng chiều: "Ta biết..." Nghe đến đây, Tiêu Nhược Đình đã có thể khẳng định tương lai Tử Yên nàng sẽ "không một chút" uy hiếp nào với nàng ta, hoặc nếu có, thì cũng chỉ trách nàng ta không diệt cỏ tận gốc thôi...
Nhưng, Tử Yên nàng vốn có chưa nói xong, "Nếu muội muội không dạy dỗ được thì để nàng ta ở chỗ ta, ta sẽ hảo hảo dạy dỗ nàng... "
- End chap 15 -