Dịch giả: Tiểu Băng
oOo
Trong lúc Trần Cảnh ngồi ở miếu Hà Bá trả lời những câu hỏi, trời đất tuy nhìn vẫn bình thường, nhưng lại có một dòng nước ngầm bắt đầu cuộn trào mãnh liệt.
Núi Thúy Bình lúc nào cũng thanh tao u tịch. Sơn Thần núi Thúy Bình cơ hồ chưa bao giờ rời khỏi núi Thúy Bình. Trần Cảnh cảm giác nàng ta rất lợi hại, ít nhất là lợi hại hơn hắn. Theo hắn thấy, nàng ta không thua gì Giao Long Vương. Lúc này, Thúy Bình nương nương đang đứng trước Thúy Bình động thiên nhìn lên trời, khí tức biếng nhác trên người vẫn còn, nhưng lại giảm đi nhiều, gương mặt đang nhìn lên trời cao bớt đi mấy phần thoải mái, tăng lên mấy phần trịnh trọng.
Đứng cạnh nàng ta là một cô gái lấy lá xanh làm váy, đầu đội một đóa hồng, khí tức cũng giống với đóa hoa đang đội trên đầu, nhưng lại lẫn vào mấy phần kiều dị. Nếu như nói Thúy Bình nương nương giống một vương hậu của nhân gian, biếng nhác cao quý, thì cô gái bên cạnh nàng ta chính là một tinh linh trong núi.
- Xem ra đất trời sắp có biến đổi. À không, có lẽ không nên nói là biến đổi, mà nói khôi phục thì đúng hơn.
Thúy Bình nương nương nói.
- Thay đổi cũng tốt ạ, trời đất bây giờ giống như một cái nhà tù, dù thiên tư có xuất sắc tới mức nào, cuối cùng cũng đều trở thành một nắm đất vàng trong trời đất. Đến mức ngay cả trong nhân gian cũng lưu truyền một câu "ý trời không thể trái".
- Hơn nghìn năm qua, yêu tộc chúng ta chỉ có Quy Uyên ở Kinh Hà hóa hình thành công năm ngoái, trước đó không lâu Kinh Hà Giao Long Vương cũng thành công hóa rồng, xem ra sự trói buộc của trời đất đang yếu bớt.
- Quy Uyên kia hẳn là từ trong biển tới ạ? - Không biết, trước giờ chưa từng nghe thấy cái tên đó, nhưng từ thủ đoạn của hắn mà xem, tuyệt đối không phải yêu vật khai linh bình thường, mà hẳn là dạng có truyền thừa giống ta.
Thúy Bình nương nương suy tư, trong đầu lại nhớ tới cảnh năm đó Quy Uyên hóa hình ở Ác Long hạp, rồi nói thêm:
- Tiểu cô nương đọc Thiên Yêu hóa hình thiên cả đêm ở miếu Hà Bá ngày đó cũng không rõ lai lịch.
Cô gái bên cạnh không nói gì, đương nhiên nàng cũng không biết lai lịch của Tiểu Bạch Long. Trong mắt các nàng, Tiểu Bạch Long giống một người phàm bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lời nói hành động của cô bé lại lộ rõ sự bất phàm, có điều các nàng dùng đủ mọi bí pháp cũng không nhìn thấu được lai lịch của cô bé.
- Trời sắp thay đổi, chúng ta sẽ vượt qua một thời đại thay đổi mạnh mẽ. Nếu chúng ta có thể sống sót, trăm nghìn năm sau, nhất định sẽ trở thành truyền thuyết... Nên hóa hình rồi. Tuy nhìn bên ngoài, chúng ta chẳng có kẻ địch nào cả, nhưng một khi hóa hình, nhất định sẽ có không ít kẻ muốn hoàn toàn xóa tên tộc chúng ta trong thế gian.
Thúy Bình nương nương nhìn ra xa, bình thản nói.
- Ta có cản lại được không ạ?
Cô gái bên cạnh hỏi.
Thúy Bình nương nương không trả lời thẳng vào câu hỏi:
- Hà Bá Tú Xuân loan còn thiếu ta hai lời hứa, lúc ta hóa hình sẽ nhờ hắn tới hộ pháp.
- Nương nương chắc hắn sẽ tới?
Cô gái kia lại hỏi. Theo cô nàng, người hộ pháp là rất quan trọng. Thúy Bình nương nương hóa hình độ kiếp, chính là đặt mạng sống của mình vào tay người đó.
- Đúng, hắn sẽ đến.
Thúy Bình nương nương đáp rất khẳng định.
- Vậy hắn tới thì có hiệu quả gì không ạ?
Khuôn mặt của Thúy Bình nương nương đột nhiên giãn ra, mỉm cười:
- Hắn thực ra rất lợi hại, lợi hại hơn ngươi tưởng rất nhiều, nhưng Diệp Thanh Tuyết lại luôn che giấu hắn đi.
Trần Cảnh không biết có người đang bàn tán về mình. Lại một đêm trôi qua, hôm ấy, Trần Cảnh vốn tưởng rằng sẽ lại giống như bao nhiêu ngày khác, nhưng lúc giữa trưa lại có một cô gái cưỡi hạc trắng bay tới.
Cô gái bước xuống lưng hạc, con hạc hóa thành hạc giấy, được cô gái cất vào trong người. Cô đứng trước miếu Hà Bá nhìn một hồi, rồi bước vào trong miếu, cầm lư hương đặt trên bàn thờ, ném mạnh xuống đất.
Một tiếng vỡ tan, tàn tro tung tóe ra xung quanh. Cô gái tiếp tục đẩy ngã bàn thờ, động tác cực kỳ thô bạo, cứ như trong lòng có một cơn giận vô cùng mà không nơi phát tiết. Hất bàn thờ xong vẫn chưa hết giận, cô tiếp tục nhìn quanh, nhưng không nhìn thấy có gì còn hất ném được nữa, thì nhìn chằm chằm vào tượng thần. Tro bụi bốc lên khiến không nhìn rõ được đôi mắt của cô gái, chỉ nhìn thấy cô mặc đồ bó sát, tóc cột dây trắng.
Cô gái móc ra một cái chùy nhỏ bằng gỗ xinh xắn, nhìn như đồ chơi của trẻ con. Nhưng sau khi cô gái thổi một cái, cái chùy nhỏ tỏa ra ánh sáng xanh, hóa thành một cây chùy lớn, kiểu dáng cổ xưa, vẻ rất nặng nề, giống kiểu đại chùy nhân gian dùng để phá núi, cao tới ngang ngực cô gái.
Cô gái vung chùy, ném thẳng vào tượng thần. Một tiếng trầm đục vang lên, đại chùy bị một lực đẩy bắn trở ra, trên tượng thần không hề có một vết tổn thương nào. Song cô gái không hề dừng lại, cầm đại chùy tiếp tục đập thẳng vào đùi phải của pho tượng.
Đập không ngừng, như có thâm cừu đại hận.
Trong khúc Tú Xuân loan, Hồng đại hiệp đi qua đi lại trước mặt vỏ sò phủ rêu xanh, miệng không ngừng nói:
- Thực là quá đáng, không chào hỏi một tiếng nào đã đòi đập tượng Hà Bá gia. Quá đáng quá sức, như vậy sao được, vỏ sò muội muội, mau ăn thịt cô ta đi.
Vỏ sò mặc kệ Hồng đại hiệp, vẫn lẳng lặng dập dềnh theo sóng nước, thỉnh thoảng từ trong vỏ sò lại phun ra một ít bọt khí.
- Cô gái này rõ ràng là có tu hành, vậy mà vào thần miếu, còn ra tay phá hư tượng thần, chúng ta có thể ra tay giết cô ta mà, sao Hà Bá gia vẫn cứ cản?
Hồng đại hiệp lải nhải.
- Nếu Hà Bá gia đã không cho phép chúng ta xuất hiện, đương nhiên có lý do của ngài. Huống chi nếu cô ta dùng pháp thuật thì càng không thể làm thương tổn gì Hà Bá gia được, trừ phi cô ta có pháp lực cao hơn Hà Bá gia.
Vỏ sò đáp, một chuỗi bọt khí thoát ra khỏi khe vỏ.
Hồng đại hiệp nói ngay:
- Sao có chuyện đó được, cô nàng kia chỉ có một tí xíu pháp lực mà thôi, ta kẹp một phát là cắt cô ta ra làm hai luôn ấy chứ.
Con mắt lồi của nó xoay mấy vòng, hạ giọng:
- Vỏ sò muội, muội nói có phải Hà Bá gia nhìn thấy cô nàng kia xinh đẹp...
- Một ý niệm của Hà Bá gia có thể dò xét cả một đoạn hà vực, dù ngươi có nói nhỏ hơn, Hà Bá gia cũng nghe thấy hết.
Vỏ sò thuận miệng nói, hù cho Hồng đại hiệp vội vàng ngậm miệng.
Cô gái trong miếu Hà Bá không đập nữa, chống đại chùy, ngẩng đầu nhìn bức tượng, hổn hển thở dốc, tóc tai tán loạn, bị mồ hôi làm dính vào mặt và cổ.
Ánh mắt cô gái nhìn vào tượng thần đầy hận ý, nhìn một hồi, lại vung cái chùy còn to hơn cả eo mình lên nện vào bức tượng.
Cô gái đập cả hơn một canh giờ, không hề ngừng nghỉ, nhưng dù cô gái có đập kiểu nào, trên tượng thần cũng không hề có dù một chút xíu nứt vỡ.
Gió từ ngoài sông thổi vào miếu, trong gió mang theo những tiếng ca nhẹ nhàng.
- La la la, ta là Tiểu Bạch Long tự do, không cưỡi mây không gọi gió, là lá la, ta là Tiểu Bạch Long tự do, không ăn chay a không niệm Phật. Lá là la, ta là Tiểu Bạch Long tự do... Aaaaaa, có người đập tượng thầnnnnnn, có một nữ thổ phỉ đang đập tượng thầnnnnnn...
Cô gái trong miếu như không nghe thấy tiếng la, chùy vẫn không ngừng nâng lên đập xuống.
Tiểu Bạch Long đứng ngoài miếu, xoay người về phía thôn Hà Tiền, lấy tay làm loa hét to.
Hồng đại hiệp vui vẻ:
- Nhóc con này ngay cả sức lực đánh rắm cũng lấy ra rồi, ha ha ha.
Tuy nó ở trong sông, nhưng việc trên bờ nó đều thấy cả.
-... Nữ thổ phỉ đếnnnnnn, cầm một cái chùy to đang đập tượng Hà Báaaaaaa...
Trong thôn Hà Tiền lập tức có nhiều người xông ra, thành nhiều nhóm nhỏ cùng chạy tới miếu Hà Bá, nam nữ già trẻ đều có mặt. Từ sau lần bắt được hai gã thổ phỉ trong núi định phá hỏng tượng thần, họ trở nên rất quan tâm tới việc này.
Chỉ chốc lát sau, trước miếu Hà Bá đã có đầy người, nhóm đầu tiên chạy tới chỉ đứng ngoài miếu, không làm gì cả, những người tới sau cũng vậy, chỉ đứng đó kinh ngạc nhìn. Trưởng thôn râu tóc đã hoa râm đi tới, thấy tình hình trong miếu, lập tức nói:
- Liên Hoa, Tiểu Trân, các người tới giữ lấy cô gái kia, không cho cô ta tiếp tục khinh nhờn thần linh.
Tức thì có ba người phụ nữ đi vào, giữ lấy vai cô gái. Ba người vốn tưởng cô gái kia cầm cái chùy to như vậy, thì nhất định phải khỏe lắm, ai dè các ba người chỉ kéo một cái là thành công, cả hai cánh tay của cô gái đều bị giữ lại, mặc dù cô ta không ngừng giãy dụa, muốn đập tiếp.
Tới lúc này, ba người mới nhìn ra cả người cô gái kia đã ướt đẫm mồ hôi, miệng há cả ra để thở. Cô gái bị kéo ra ngoài, nhìn tượng thần càng lúc cách mình càng xa thì bỗng ứa nước mắt, nhưng không khóc ra một nào, gương mặt vì dùng sức quá độ mà đỏ bừng. Một người phụ nữ trung niên giữ cô thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp trong tay mình khóc không thành tiếng, thì cánh tay đang giữ tự nhiên hơi lỏng ra, cô gái kia vùng ra ngay, lại giơ chùy nhào về phía tượng thần.
"Rầm..." Một tiếng đập nặng nề vang lên, tượng thần vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, cứ như đang châm chọc sự vô lực của cô gái.
- Các ngươi còn làm gì, mau kéo cô ta ra.
Trưởng thôn bị một chùy kia làm hết hồn, quát lớn.
Ba người phụ nữ trung niên lại áp tới, vừa ôm vừa kéo cô gái đi ra. Lần này cô gái òa lên khóc, ôm chặt lấy cửa miếu.
- Bỏ cô ta ra.
Trưởng thôn lớn tiếng nói.
Những người phụ nữ bỏ tay ra, cô gái lại định nhào vào trong miếu, nhưng đương nhiên là không thành không. Cô gái không ngừng giãy dụa, khóc lớn kêu lên:
- Ác ma, ác ma...
- Mang về thôn.
Trưởng thôn nói to, sau đó sai người sửa sang, quét tước lại miếu, cũng sai mấy người khiêng cái chùy to kia đi.
Hỏi cô gái kia, cô không nói gì, chỉ khóc to, nước mắt tuôn trào ào ạt như đã bị nghẹn trong lòng lâu không ra được. Nhưng dù cô có giãy giụa thế nào thì cũng vẫn bị lôi đi. Trưởng thôn sửa sang lại bàn thờ xong, mang lư hương mới tới, đốt ba nén nhang rồi mới rời đi. Miếu Hà Bá lại trở về yên tĩnh, mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, chiếu xuống mặt sông đỏ hồng, như một dòng sông màu đỏ.
Từ lúc thôn dân chạy tới, Tiểu Bạch Long đã né qua một bên, đứng im tò mò nhìn, sau đó thì chạy theo thôn dân vào trong thôn.
Trời dần tối, những ngôi sao bám theo ánh trăng, cùng nhau xuất hiện.
-----oo0oo-----
oOo
Trong lúc Trần Cảnh ngồi ở miếu Hà Bá trả lời những câu hỏi, trời đất tuy nhìn vẫn bình thường, nhưng lại có một dòng nước ngầm bắt đầu cuộn trào mãnh liệt.
Núi Thúy Bình lúc nào cũng thanh tao u tịch. Sơn Thần núi Thúy Bình cơ hồ chưa bao giờ rời khỏi núi Thúy Bình. Trần Cảnh cảm giác nàng ta rất lợi hại, ít nhất là lợi hại hơn hắn. Theo hắn thấy, nàng ta không thua gì Giao Long Vương. Lúc này, Thúy Bình nương nương đang đứng trước Thúy Bình động thiên nhìn lên trời, khí tức biếng nhác trên người vẫn còn, nhưng lại giảm đi nhiều, gương mặt đang nhìn lên trời cao bớt đi mấy phần thoải mái, tăng lên mấy phần trịnh trọng.
Đứng cạnh nàng ta là một cô gái lấy lá xanh làm váy, đầu đội một đóa hồng, khí tức cũng giống với đóa hoa đang đội trên đầu, nhưng lại lẫn vào mấy phần kiều dị. Nếu như nói Thúy Bình nương nương giống một vương hậu của nhân gian, biếng nhác cao quý, thì cô gái bên cạnh nàng ta chính là một tinh linh trong núi.
- Xem ra đất trời sắp có biến đổi. À không, có lẽ không nên nói là biến đổi, mà nói khôi phục thì đúng hơn.
Thúy Bình nương nương nói.
- Thay đổi cũng tốt ạ, trời đất bây giờ giống như một cái nhà tù, dù thiên tư có xuất sắc tới mức nào, cuối cùng cũng đều trở thành một nắm đất vàng trong trời đất. Đến mức ngay cả trong nhân gian cũng lưu truyền một câu "ý trời không thể trái".
- Hơn nghìn năm qua, yêu tộc chúng ta chỉ có Quy Uyên ở Kinh Hà hóa hình thành công năm ngoái, trước đó không lâu Kinh Hà Giao Long Vương cũng thành công hóa rồng, xem ra sự trói buộc của trời đất đang yếu bớt.
- Quy Uyên kia hẳn là từ trong biển tới ạ? - Không biết, trước giờ chưa từng nghe thấy cái tên đó, nhưng từ thủ đoạn của hắn mà xem, tuyệt đối không phải yêu vật khai linh bình thường, mà hẳn là dạng có truyền thừa giống ta.
Thúy Bình nương nương suy tư, trong đầu lại nhớ tới cảnh năm đó Quy Uyên hóa hình ở Ác Long hạp, rồi nói thêm:
- Tiểu cô nương đọc Thiên Yêu hóa hình thiên cả đêm ở miếu Hà Bá ngày đó cũng không rõ lai lịch.
Cô gái bên cạnh không nói gì, đương nhiên nàng cũng không biết lai lịch của Tiểu Bạch Long. Trong mắt các nàng, Tiểu Bạch Long giống một người phàm bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lời nói hành động của cô bé lại lộ rõ sự bất phàm, có điều các nàng dùng đủ mọi bí pháp cũng không nhìn thấu được lai lịch của cô bé.
- Trời sắp thay đổi, chúng ta sẽ vượt qua một thời đại thay đổi mạnh mẽ. Nếu chúng ta có thể sống sót, trăm nghìn năm sau, nhất định sẽ trở thành truyền thuyết... Nên hóa hình rồi. Tuy nhìn bên ngoài, chúng ta chẳng có kẻ địch nào cả, nhưng một khi hóa hình, nhất định sẽ có không ít kẻ muốn hoàn toàn xóa tên tộc chúng ta trong thế gian.
Thúy Bình nương nương nhìn ra xa, bình thản nói.
- Ta có cản lại được không ạ?
Cô gái bên cạnh hỏi.
Thúy Bình nương nương không trả lời thẳng vào câu hỏi:
- Hà Bá Tú Xuân loan còn thiếu ta hai lời hứa, lúc ta hóa hình sẽ nhờ hắn tới hộ pháp.
- Nương nương chắc hắn sẽ tới?
Cô gái kia lại hỏi. Theo cô nàng, người hộ pháp là rất quan trọng. Thúy Bình nương nương hóa hình độ kiếp, chính là đặt mạng sống của mình vào tay người đó.
- Đúng, hắn sẽ đến.
Thúy Bình nương nương đáp rất khẳng định.
- Vậy hắn tới thì có hiệu quả gì không ạ?
Khuôn mặt của Thúy Bình nương nương đột nhiên giãn ra, mỉm cười:
- Hắn thực ra rất lợi hại, lợi hại hơn ngươi tưởng rất nhiều, nhưng Diệp Thanh Tuyết lại luôn che giấu hắn đi.
Trần Cảnh không biết có người đang bàn tán về mình. Lại một đêm trôi qua, hôm ấy, Trần Cảnh vốn tưởng rằng sẽ lại giống như bao nhiêu ngày khác, nhưng lúc giữa trưa lại có một cô gái cưỡi hạc trắng bay tới.
Cô gái bước xuống lưng hạc, con hạc hóa thành hạc giấy, được cô gái cất vào trong người. Cô đứng trước miếu Hà Bá nhìn một hồi, rồi bước vào trong miếu, cầm lư hương đặt trên bàn thờ, ném mạnh xuống đất.
Một tiếng vỡ tan, tàn tro tung tóe ra xung quanh. Cô gái tiếp tục đẩy ngã bàn thờ, động tác cực kỳ thô bạo, cứ như trong lòng có một cơn giận vô cùng mà không nơi phát tiết. Hất bàn thờ xong vẫn chưa hết giận, cô tiếp tục nhìn quanh, nhưng không nhìn thấy có gì còn hất ném được nữa, thì nhìn chằm chằm vào tượng thần. Tro bụi bốc lên khiến không nhìn rõ được đôi mắt của cô gái, chỉ nhìn thấy cô mặc đồ bó sát, tóc cột dây trắng.
Cô gái móc ra một cái chùy nhỏ bằng gỗ xinh xắn, nhìn như đồ chơi của trẻ con. Nhưng sau khi cô gái thổi một cái, cái chùy nhỏ tỏa ra ánh sáng xanh, hóa thành một cây chùy lớn, kiểu dáng cổ xưa, vẻ rất nặng nề, giống kiểu đại chùy nhân gian dùng để phá núi, cao tới ngang ngực cô gái.
Cô gái vung chùy, ném thẳng vào tượng thần. Một tiếng trầm đục vang lên, đại chùy bị một lực đẩy bắn trở ra, trên tượng thần không hề có một vết tổn thương nào. Song cô gái không hề dừng lại, cầm đại chùy tiếp tục đập thẳng vào đùi phải của pho tượng.
Đập không ngừng, như có thâm cừu đại hận.
Trong khúc Tú Xuân loan, Hồng đại hiệp đi qua đi lại trước mặt vỏ sò phủ rêu xanh, miệng không ngừng nói:
- Thực là quá đáng, không chào hỏi một tiếng nào đã đòi đập tượng Hà Bá gia. Quá đáng quá sức, như vậy sao được, vỏ sò muội muội, mau ăn thịt cô ta đi.
Vỏ sò mặc kệ Hồng đại hiệp, vẫn lẳng lặng dập dềnh theo sóng nước, thỉnh thoảng từ trong vỏ sò lại phun ra một ít bọt khí.
- Cô gái này rõ ràng là có tu hành, vậy mà vào thần miếu, còn ra tay phá hư tượng thần, chúng ta có thể ra tay giết cô ta mà, sao Hà Bá gia vẫn cứ cản?
Hồng đại hiệp lải nhải.
- Nếu Hà Bá gia đã không cho phép chúng ta xuất hiện, đương nhiên có lý do của ngài. Huống chi nếu cô ta dùng pháp thuật thì càng không thể làm thương tổn gì Hà Bá gia được, trừ phi cô ta có pháp lực cao hơn Hà Bá gia.
Vỏ sò đáp, một chuỗi bọt khí thoát ra khỏi khe vỏ.
Hồng đại hiệp nói ngay:
- Sao có chuyện đó được, cô nàng kia chỉ có một tí xíu pháp lực mà thôi, ta kẹp một phát là cắt cô ta ra làm hai luôn ấy chứ.
Con mắt lồi của nó xoay mấy vòng, hạ giọng:
- Vỏ sò muội, muội nói có phải Hà Bá gia nhìn thấy cô nàng kia xinh đẹp...
- Một ý niệm của Hà Bá gia có thể dò xét cả một đoạn hà vực, dù ngươi có nói nhỏ hơn, Hà Bá gia cũng nghe thấy hết.
Vỏ sò thuận miệng nói, hù cho Hồng đại hiệp vội vàng ngậm miệng.
Cô gái trong miếu Hà Bá không đập nữa, chống đại chùy, ngẩng đầu nhìn bức tượng, hổn hển thở dốc, tóc tai tán loạn, bị mồ hôi làm dính vào mặt và cổ.
Ánh mắt cô gái nhìn vào tượng thần đầy hận ý, nhìn một hồi, lại vung cái chùy còn to hơn cả eo mình lên nện vào bức tượng.
Cô gái đập cả hơn một canh giờ, không hề ngừng nghỉ, nhưng dù cô gái có đập kiểu nào, trên tượng thần cũng không hề có dù một chút xíu nứt vỡ.
Gió từ ngoài sông thổi vào miếu, trong gió mang theo những tiếng ca nhẹ nhàng.
- La la la, ta là Tiểu Bạch Long tự do, không cưỡi mây không gọi gió, là lá la, ta là Tiểu Bạch Long tự do, không ăn chay a không niệm Phật. Lá là la, ta là Tiểu Bạch Long tự do... Aaaaaa, có người đập tượng thầnnnnnn, có một nữ thổ phỉ đang đập tượng thầnnnnnn...
Cô gái trong miếu như không nghe thấy tiếng la, chùy vẫn không ngừng nâng lên đập xuống.
Tiểu Bạch Long đứng ngoài miếu, xoay người về phía thôn Hà Tiền, lấy tay làm loa hét to.
Hồng đại hiệp vui vẻ:
- Nhóc con này ngay cả sức lực đánh rắm cũng lấy ra rồi, ha ha ha.
Tuy nó ở trong sông, nhưng việc trên bờ nó đều thấy cả.
-... Nữ thổ phỉ đếnnnnnn, cầm một cái chùy to đang đập tượng Hà Báaaaaaa...
Trong thôn Hà Tiền lập tức có nhiều người xông ra, thành nhiều nhóm nhỏ cùng chạy tới miếu Hà Bá, nam nữ già trẻ đều có mặt. Từ sau lần bắt được hai gã thổ phỉ trong núi định phá hỏng tượng thần, họ trở nên rất quan tâm tới việc này.
Chỉ chốc lát sau, trước miếu Hà Bá đã có đầy người, nhóm đầu tiên chạy tới chỉ đứng ngoài miếu, không làm gì cả, những người tới sau cũng vậy, chỉ đứng đó kinh ngạc nhìn. Trưởng thôn râu tóc đã hoa râm đi tới, thấy tình hình trong miếu, lập tức nói:
- Liên Hoa, Tiểu Trân, các người tới giữ lấy cô gái kia, không cho cô ta tiếp tục khinh nhờn thần linh.
Tức thì có ba người phụ nữ đi vào, giữ lấy vai cô gái. Ba người vốn tưởng cô gái kia cầm cái chùy to như vậy, thì nhất định phải khỏe lắm, ai dè các ba người chỉ kéo một cái là thành công, cả hai cánh tay của cô gái đều bị giữ lại, mặc dù cô ta không ngừng giãy dụa, muốn đập tiếp.
Tới lúc này, ba người mới nhìn ra cả người cô gái kia đã ướt đẫm mồ hôi, miệng há cả ra để thở. Cô gái bị kéo ra ngoài, nhìn tượng thần càng lúc cách mình càng xa thì bỗng ứa nước mắt, nhưng không khóc ra một nào, gương mặt vì dùng sức quá độ mà đỏ bừng. Một người phụ nữ trung niên giữ cô thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp trong tay mình khóc không thành tiếng, thì cánh tay đang giữ tự nhiên hơi lỏng ra, cô gái kia vùng ra ngay, lại giơ chùy nhào về phía tượng thần.
"Rầm..." Một tiếng đập nặng nề vang lên, tượng thần vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, cứ như đang châm chọc sự vô lực của cô gái.
- Các ngươi còn làm gì, mau kéo cô ta ra.
Trưởng thôn bị một chùy kia làm hết hồn, quát lớn.
Ba người phụ nữ trung niên lại áp tới, vừa ôm vừa kéo cô gái đi ra. Lần này cô gái òa lên khóc, ôm chặt lấy cửa miếu.
- Bỏ cô ta ra.
Trưởng thôn lớn tiếng nói.
Những người phụ nữ bỏ tay ra, cô gái lại định nhào vào trong miếu, nhưng đương nhiên là không thành không. Cô gái không ngừng giãy dụa, khóc lớn kêu lên:
- Ác ma, ác ma...
- Mang về thôn.
Trưởng thôn nói to, sau đó sai người sửa sang, quét tước lại miếu, cũng sai mấy người khiêng cái chùy to kia đi.
Hỏi cô gái kia, cô không nói gì, chỉ khóc to, nước mắt tuôn trào ào ạt như đã bị nghẹn trong lòng lâu không ra được. Nhưng dù cô có giãy giụa thế nào thì cũng vẫn bị lôi đi. Trưởng thôn sửa sang lại bàn thờ xong, mang lư hương mới tới, đốt ba nén nhang rồi mới rời đi. Miếu Hà Bá lại trở về yên tĩnh, mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, chiếu xuống mặt sông đỏ hồng, như một dòng sông màu đỏ.
Từ lúc thôn dân chạy tới, Tiểu Bạch Long đã né qua một bên, đứng im tò mò nhìn, sau đó thì chạy theo thôn dân vào trong thôn.
Trời dần tối, những ngôi sao bám theo ánh trăng, cùng nhau xuất hiện.
-----oo0oo-----
Danh sách chương