Dịch giả: Mink
Cô gái cưỡi trâu lướt gió bay đi. Một số thần tướng lập tức đuổi theo.
Tử Vi đại đế cũng xoay người biến mất.
Bầu trời cõi âm ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh. Không gian nơi này như bị một tấm màn đen che phủ, mọi thứ đều diễn ra trong bóng tối.
Trần Cảnh không quan tâm lắm. Miếu thần của hắn tương tự thần thông tụ lý càn khôn của Đạo gia, nhưng cũng có điểm khác biệt. Quan chủ Ngũ Trang quan Trấn Nguyên Tử núi Vạn Thọ đã tu luyện thần thông này đến cảnh giới cao nhất. Chỉ cần một cái vung tay, lão có thể thu hết cả núi hay biển, nhưng lại không thể dung nạp được chính bản thân.
Miếu thần của Trần Cảnh xen giữa hư vô và hiện thực. Dù nó chưa thể gọi là tiểu thiên thế giới nhưng cũng không tồn tại trong đại thế giới rồi.
Thất Sát tinh quân bị nhốt trong miếu thần và bị phong cấm toàn bộ pháp lực, thần thông. Đệ ngũ thần tướng cũng bị giam cầm giống như gã. Cả hai người đều có thể nhìn thấy Trần Cảnh nhưng lại không thể nhìn thấy nhau.
Bọn họ thấy Trần Cảnh ngồi trên bệ thần, lại cảm thấy rất ngạc nhiên vì thân thể của hắn giống như tảng đá có hai màu xanh trắng. Hai mắt hắn màu xám trắng như bị hóa đá. Toàn bộ tượng đá không tỏa ra chút sinh cơ nào nhưng cả hai đều cảm thấy có khí tức rất thần dị.
Đột nhiên, áp lực đè nặng trên người bọn họ buông lỏng. Cả hai lập tức lao về hướng cửa miếu thần. Pháp lực của bọn họ trào dâng như cái cung đang được kéo căng đến cực hạn, còn thân thể thì như mũi tên lắp trên đó, chỉ cần thả nhẹ ngón tay là sẽ lập tức bắn ra, xé nát hết tất cả chướng ngại vật trước mặt. Pháp lực như cung, ngón tay đương nhiên không phải là ngón tay, mà chính là mong muốn thoát khỏi nơi này của bọn họ.
Ngay khi cả hai hóa thành hai đạo ánh sáng như mũi tên nhọn bắn ra ngoài thì thân thể bọn họ nổ tung, như cây cung bị kéo mạnh quá mà đứt dây. Không có máu văng tung tóe, không có thịt xương từng khúc, chỉ là thân thể của bọn họ mềm nhũn, rơi xuống đất. Toàn bộ tinh khí, linh khí và thần nguyên ở trong thân thể khuếch tán ra bên ngoài thành ba loại ánh sáng khác nhau rồi chầm chậm dung nhập vào miếu thần.
Nhan Lạc Nương và Hồng đại hiệp vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ mọi thứ. Chỉ là những người kia cũng không nhìn thấy hai người bọn họ. Tòa miếu thần nho nhỏ này đã có khí tức bao dung như tạo hóa càn khôn.
Nàng đứng ngay cạnh Trần Cảnh nhưng lại có cảm giác như xa cách vạn dặm. Đó giống như khoảng cách giữa người và thần.
Đột nhiên một người xuất hiện ở giữa không gian trong miếu thần. Nhan Lạc Nương không hiểu nổi người đó vào đây bằng cách nào. Có lẽ vì đây là miếu thần của Trần Cảnh nên nguyên ma có thể ra vào thoải mái.
Đệ nhị nguyên ma nói:
- Bên ngoài hỗn loạn. Tốt nhất nên ở trong này tu hành, đợi đến khi thiên biến.
Hồng đại hiệp rất thích náo nhiệt, muốn nhìn xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì nhưng Trần Cảnh đã cảnh báo. Hơn nữa Hà Bá gia muốn dạy nó Thiên Yêu Luyện Thân quyết nên nó đang cực kì hưng phấn.
Nhan Lạc Nương nói nàng muốn đi tìm tam sinh thạch. Trần Cảnh khuyên:
- Miếu thần đang phiêu đãng ở trong Âm thế. Cô có thể đứng trước cửa miếu để nhìn ra bên ngoài. Không ai có thể phát hiện chúng ta. Khi nào tìm được thì đi ra cũng không muộn.
Sau khi hắn nói, cửa miếu thần trở nên trong suốt khiến cho người ở trong có thể nhìn khung cảnh bên ngoài, có thể nhìn thấy trời đất cõi âm. Như thể nơi này là một tòa miếu trong cõi âm vậy.
Đệ nhị nguyên ma biến mất. Nhan Lạc Nương đứng tựa bên cạnh cửa. Một cuốn kinh văn xuất hiện trong đầu của Hồng đại hiệp. Tượng đá Trần Cảnh cầm một con mắt ngập nước giống như đang còn sống, hiện đã muốn dung nhập vào bàn tay của hắn.
Đây là con mắt tiên thiên, hơn nữa còn ẩn chứa ở trong đó một luồng ý thức bất diệt. Trần Cảnh phải tế luyện nó trong thời gian rất lâu. Nhan Lạc Nương và Hồng đại hiệp không thể nhìn thấy một tấm linh phù đang trôi nổi ngay trước mặt tượng đá, tỏa ra từng vòng sóng chấn động. Trần Cảnh cảm thấy một loại đạo ý ở trên đó. Vì thời gian trôi qua rất lâu nên đạo ý đã yếu đi rất nhiều nhưng cái loại đạo mịt mờ đó đủ khiến Trần Cảnh vẫn cảm thấy rất vui mừng. Linh phù này đã đạt đến một cảnh giới rất cao, không còn là Pháp nữa.
Bảy mươi năm trước Trần Cảnh đã có thể dựa vào đạo ý để phong ấn một người. Nhưng dù cho là quá khứ hay hiện tại thì hắn cũng không thể phong ấn một người một cách thoải mái dễ dàng được. Trần Cảnh có thể tưởng tượng ra người phong ấn con trâu xanh bằng cách dùng đạo ý tạo thành linh phù đã không cần dùng pháp lực. Tại quá trình này, linh phù đã hấp thu âm linh khí để hóa thành dãy núi. Nghìn năm vẫn tồn tại, phù như trận, lại tạo thành sự vật thực sự trong thiên địa, không bị biến mất.
Một người muốn có đạo ý thì tâm cảnh nhất định phải viên dung, phải có tư tưởng độc lập trong thiên địa. Đây là một loại lực lượng cực kì kinh tâm động phách.
Trần Cảnh chăm chú cảm nhận linh phù.
Nếu nói Trần Cảnh đang ở cảnh giới tiểu viên dung đi tới cảnh giới đại viên dung. Đạo ý ẩn chứa ở trong linh phù này đã có thể gọi là siêu thoát, vượt ra cả thiên địa. Từ viên dung đến siêu thoát còn cần có một loại đạo ý “độc lập” nữa.
Viên dung thế giới nội tâm là biến tất cả mọi thứ bên ngoài thành chính mình.
Độc lập là đứng ở đỉnh cao, lặng yên quan sát thiên địa, hoàn thiện bản thân.
Siêu nhiên là không bị bất cứ thứ gì ở thiên địa bên ngoài ảnh hưởng đến chính mình.
Đây chính là cách phân chia cảnh giới của Trần Cảnh. Bây giờ hắn vẫn chỉ đang ở cảnh giới viên dung, hóa mọi thứ bên ngoài vào bản thân mình.
Viên dung là hoàn thiện ở bên trong mỗi người, không thể nhìn thấy. Độc lập là bên trong hoàn thiện rồi thăng hoa biến chất ảnh hưởng đến bên ngoài. Siêu thoát thì không thể diễn tả được, một niệm thành pháp, chỉ cần nghĩ là sẽ thành đạo.
Đạo có hàng ngàn vạn loại. Chúng sinh tu đại đạo thiên địa để thành đạo của bản thân. Một số người cho rằng tu đạo của bản thân là tiểu đạo. Có người lại cho rằng đạo không phân chia lớn hay nhỏ vì dù thế nào thì tất cả đều là tu hành. Chỉ cần thành đạo thì có thể truyền thừa, thân thể dù biến mất, linh hồn diệt nhưng đạo ý sẽ vẫn tồn tại mãi mãi.
Bây giờ Trần Cảnh vẫn đang hướng tới đỉnh của đại đạo.
Linh phù tan biến ở trong miếu thần.
Thế giới trong miếu thần dường như dừng lại. Thời gian ở đây có tốc độ khác với thế giới bên ngoài, không phải vì miếu có điều huyền diệu riêng mà là vì Trần Cảnh kiểm soát đấy.
Từng ngày trôi qua.
Thiên địa âm trầm khiến mọi người không thể xác định thời gian đã qua bao lâu. Mâm ngọc ở trên trời càng lúc càng sáng, càng lúc càng to lớn hơn. Nếu nhìn kĩ có thể thấy những đám mây đang dần tan rã, để lộ ra thế giới bên trong. Có lẽ ở đó là một không gian khác.
Trần Cảnh đang đứng ở đỉnh núi cao nhất ở âm thế, nhìn lên bầu trời. Lúc này rất nhiều người cũng giống như hắn, yên lặng nhìn lên trời. Cảm giác áp bức, đè nén càng lúc càng đè nặng. Ở dương thế, có rất nhiều miếu thần được xây mới. Thần linh ở đó thì có người khác lạ cũng có người quen thuộc. Các môn phái đạo quán không xây dựng thần tượng nhưng đều kêu gọi đệ tử quay trở về sơn môn, ngồi ngay ngắn trước tượng tổ sư.
Có rất nhiều tán tu tu hành pháp môn được truyền thừa nhưng không có môn phái. Những người này chỉ thường nhập định ở động phủ hoặc tại đỉnh núi. Bọn họ đều cảm ứng được một điều gì đó từ trong cõi hư vô.
Bọn họ cảm thấy có một chuyện rất lớn sắp phát sinh ngay trên bản thân mình, nhưng nói không rõ, kể không được nên đành phải nhập định. Rất nhiều người tin rằng kiếp số sắp tới rồi.
Lúc này thiên địa cực kì yên tĩnh.
Trong Âm thế, trên chín tầng trời, đột nhiên mâm ngọc chấn động như bị thứ gì đó che khuất một nửa. Khi chấn động dừng lại, mâm ngọc tỏa ra ánh sáng chói lóa. Một điểm sáng từ bên trong bay ra ngoài. Hay có thể nói hình ảnh này giống như mâm ngọc chuyển động làm văng điểm sáng này ra ngoài.
Điểm sáng này bay về phía một người đang ngồi trên đỉnh núi ở chỗ rất xa, rồi chui vào trán gã.
Người này đang nhắm mắt, đột nhiên mở ra, hiện lên vẻ sợ hãi. Nhưng ngay sau đó gã cười to, nói:
- Hóa ra muốn đoạt xá ta. Ngươi yếu ớt như thể một ánh nến, ta thổi một hơi là dập tắt được.
Gã nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau, gã hét lớn, khí tức trên thân đột nhiên tăng mạnh, pháp lực liên tiếp đột phá. Chuyện này kéo dài một lúc rồi mới dừng lại. Khi gã tỉnh lại, lập tức cười to. Tiếng cười vang xa đến cả chục dặm.
Vài đạo linh quang bay đến vì nghe thấy tiếng cười của gã. Ngay khi đến gần, linh quang hóa thành vài người. Một kẻ hỏi:
- Điểm sáng kia bị ngươi đoạt được? - Ha ha ha, quả thật đã bị ta đoạt mất.
- Là thứ gì?
- Là cái này.
Dứt lời gã phất tay. Một đạo ánh sáng đen tối như đao chém ra.
Mọi người hoảng sợ. Tất cả đều cảm nhận thấy sự nguy hiểm cực độ tỏa ra từ ánh sáng đen tối. Đao chưa tới nhưng nguyên thần đã hoảng sợ nhảy lên.
Kẻ lên tiếng kia chỉ kịp xoay người, còn chưa hóa thành linh quang thì đã bị đao khí chém rách thân thể. Pháp thuật hộ thân và thân thể cứng rắn cũng bị ánh đao này cắt xẻ như chém cắt bùn.
Khí sát độc xâm nhập nguyên thần khiến thân thể gã bị nhiễm độc. Người này muốn dùng hết pháp lực để bỏ chạy nhưng không được. Pháp lực trong cơ thể đang bị thứ gì đó hút đi rất nhanh. Y cố gắng cúi xuống thì chỉ thấy một thanh đao có hình dạng quỷ dị đang cắm ở ngực, thôn phệ linh lực mình.
- Ha ha, không ngờ ta chiếm được Hóa Huyết thần đao.
Gã chính là Ô Hà lão tổ. Trần Cảnh đã từng từ Ô Hà lĩnh của gã cứu người đem ra. Đáng lẽ gã cũng là một thần tướng trong cung Tử Vi, nhưng vì bại trước đệ nhị thần tướng là Hoang Nguyên. Thân là một trong mười ba tung hoành nhiều năm trong thiên hạ, gã cảm thấy hổ thẹn nên không ở lại trong cung Tử Vi nữa.
Điểm sáng kia chính là Hóa Huyết thần đao. Đao này cực kì sắc bén, chuyên sát thương nguyên thần. Dù cho thân thể mạnh mẽ thế nào cũng không thể ngăn cản thanh đao này. Trọng yếu nhất là thanh đao này có thể ẩn vào trong hư vô, bản thân xen vào giữa hư thực. Trên thân đao đã tiêu hao toàn bộ linh lực và sát khí vốn có nên Ô Hà lão tổ mới lấy địa hỏa Ô Sát và sát khí oan hồn mà bản thân dung luyện được rót vào bên trong nó.
Hóa Huyết thần đao chui vào trong cơ thể của gã còn chứa cả một luồng ý thức, chẳng qua đã quá yếu ớt sắp tiêu tan nên bị gã tiêu diệt. Nhờ đó gã đạt được một ít kí ức và công pháp tu hành.
Ô Hà lão tổ cực kì sung sướng. Gã nhìn thấy mâm ngọc lại sắp xuất ra một điểm sáng nữa, lập tức bay lên, lướt qua hư không rồi biến mất. Gã quyết tâm phải cướp giật bằng được thứ kia. Bây giờ, gã đã có Hóa Huyết thần đao, càng thêm tự tin không ai có thể ngăn lại một phát chém của chính mình.
Cô gái cưỡi trâu lướt gió bay đi. Một số thần tướng lập tức đuổi theo.
Tử Vi đại đế cũng xoay người biến mất.
Bầu trời cõi âm ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh. Không gian nơi này như bị một tấm màn đen che phủ, mọi thứ đều diễn ra trong bóng tối.
Trần Cảnh không quan tâm lắm. Miếu thần của hắn tương tự thần thông tụ lý càn khôn của Đạo gia, nhưng cũng có điểm khác biệt. Quan chủ Ngũ Trang quan Trấn Nguyên Tử núi Vạn Thọ đã tu luyện thần thông này đến cảnh giới cao nhất. Chỉ cần một cái vung tay, lão có thể thu hết cả núi hay biển, nhưng lại không thể dung nạp được chính bản thân.
Miếu thần của Trần Cảnh xen giữa hư vô và hiện thực. Dù nó chưa thể gọi là tiểu thiên thế giới nhưng cũng không tồn tại trong đại thế giới rồi.
Thất Sát tinh quân bị nhốt trong miếu thần và bị phong cấm toàn bộ pháp lực, thần thông. Đệ ngũ thần tướng cũng bị giam cầm giống như gã. Cả hai người đều có thể nhìn thấy Trần Cảnh nhưng lại không thể nhìn thấy nhau.
Bọn họ thấy Trần Cảnh ngồi trên bệ thần, lại cảm thấy rất ngạc nhiên vì thân thể của hắn giống như tảng đá có hai màu xanh trắng. Hai mắt hắn màu xám trắng như bị hóa đá. Toàn bộ tượng đá không tỏa ra chút sinh cơ nào nhưng cả hai đều cảm thấy có khí tức rất thần dị.
Đột nhiên, áp lực đè nặng trên người bọn họ buông lỏng. Cả hai lập tức lao về hướng cửa miếu thần. Pháp lực của bọn họ trào dâng như cái cung đang được kéo căng đến cực hạn, còn thân thể thì như mũi tên lắp trên đó, chỉ cần thả nhẹ ngón tay là sẽ lập tức bắn ra, xé nát hết tất cả chướng ngại vật trước mặt. Pháp lực như cung, ngón tay đương nhiên không phải là ngón tay, mà chính là mong muốn thoát khỏi nơi này của bọn họ.
Ngay khi cả hai hóa thành hai đạo ánh sáng như mũi tên nhọn bắn ra ngoài thì thân thể bọn họ nổ tung, như cây cung bị kéo mạnh quá mà đứt dây. Không có máu văng tung tóe, không có thịt xương từng khúc, chỉ là thân thể của bọn họ mềm nhũn, rơi xuống đất. Toàn bộ tinh khí, linh khí và thần nguyên ở trong thân thể khuếch tán ra bên ngoài thành ba loại ánh sáng khác nhau rồi chầm chậm dung nhập vào miếu thần.
Nhan Lạc Nương và Hồng đại hiệp vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ mọi thứ. Chỉ là những người kia cũng không nhìn thấy hai người bọn họ. Tòa miếu thần nho nhỏ này đã có khí tức bao dung như tạo hóa càn khôn.
Nàng đứng ngay cạnh Trần Cảnh nhưng lại có cảm giác như xa cách vạn dặm. Đó giống như khoảng cách giữa người và thần.
Đột nhiên một người xuất hiện ở giữa không gian trong miếu thần. Nhan Lạc Nương không hiểu nổi người đó vào đây bằng cách nào. Có lẽ vì đây là miếu thần của Trần Cảnh nên nguyên ma có thể ra vào thoải mái.
Đệ nhị nguyên ma nói:
- Bên ngoài hỗn loạn. Tốt nhất nên ở trong này tu hành, đợi đến khi thiên biến.
Hồng đại hiệp rất thích náo nhiệt, muốn nhìn xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì nhưng Trần Cảnh đã cảnh báo. Hơn nữa Hà Bá gia muốn dạy nó Thiên Yêu Luyện Thân quyết nên nó đang cực kì hưng phấn.
Nhan Lạc Nương nói nàng muốn đi tìm tam sinh thạch. Trần Cảnh khuyên:
- Miếu thần đang phiêu đãng ở trong Âm thế. Cô có thể đứng trước cửa miếu để nhìn ra bên ngoài. Không ai có thể phát hiện chúng ta. Khi nào tìm được thì đi ra cũng không muộn.
Sau khi hắn nói, cửa miếu thần trở nên trong suốt khiến cho người ở trong có thể nhìn khung cảnh bên ngoài, có thể nhìn thấy trời đất cõi âm. Như thể nơi này là một tòa miếu trong cõi âm vậy.
Đệ nhị nguyên ma biến mất. Nhan Lạc Nương đứng tựa bên cạnh cửa. Một cuốn kinh văn xuất hiện trong đầu của Hồng đại hiệp. Tượng đá Trần Cảnh cầm một con mắt ngập nước giống như đang còn sống, hiện đã muốn dung nhập vào bàn tay của hắn.
Đây là con mắt tiên thiên, hơn nữa còn ẩn chứa ở trong đó một luồng ý thức bất diệt. Trần Cảnh phải tế luyện nó trong thời gian rất lâu. Nhan Lạc Nương và Hồng đại hiệp không thể nhìn thấy một tấm linh phù đang trôi nổi ngay trước mặt tượng đá, tỏa ra từng vòng sóng chấn động. Trần Cảnh cảm thấy một loại đạo ý ở trên đó. Vì thời gian trôi qua rất lâu nên đạo ý đã yếu đi rất nhiều nhưng cái loại đạo mịt mờ đó đủ khiến Trần Cảnh vẫn cảm thấy rất vui mừng. Linh phù này đã đạt đến một cảnh giới rất cao, không còn là Pháp nữa.
Bảy mươi năm trước Trần Cảnh đã có thể dựa vào đạo ý để phong ấn một người. Nhưng dù cho là quá khứ hay hiện tại thì hắn cũng không thể phong ấn một người một cách thoải mái dễ dàng được. Trần Cảnh có thể tưởng tượng ra người phong ấn con trâu xanh bằng cách dùng đạo ý tạo thành linh phù đã không cần dùng pháp lực. Tại quá trình này, linh phù đã hấp thu âm linh khí để hóa thành dãy núi. Nghìn năm vẫn tồn tại, phù như trận, lại tạo thành sự vật thực sự trong thiên địa, không bị biến mất.
Một người muốn có đạo ý thì tâm cảnh nhất định phải viên dung, phải có tư tưởng độc lập trong thiên địa. Đây là một loại lực lượng cực kì kinh tâm động phách.
Trần Cảnh chăm chú cảm nhận linh phù.
Nếu nói Trần Cảnh đang ở cảnh giới tiểu viên dung đi tới cảnh giới đại viên dung. Đạo ý ẩn chứa ở trong linh phù này đã có thể gọi là siêu thoát, vượt ra cả thiên địa. Từ viên dung đến siêu thoát còn cần có một loại đạo ý “độc lập” nữa.
Viên dung thế giới nội tâm là biến tất cả mọi thứ bên ngoài thành chính mình.
Độc lập là đứng ở đỉnh cao, lặng yên quan sát thiên địa, hoàn thiện bản thân.
Siêu nhiên là không bị bất cứ thứ gì ở thiên địa bên ngoài ảnh hưởng đến chính mình.
Đây chính là cách phân chia cảnh giới của Trần Cảnh. Bây giờ hắn vẫn chỉ đang ở cảnh giới viên dung, hóa mọi thứ bên ngoài vào bản thân mình.
Viên dung là hoàn thiện ở bên trong mỗi người, không thể nhìn thấy. Độc lập là bên trong hoàn thiện rồi thăng hoa biến chất ảnh hưởng đến bên ngoài. Siêu thoát thì không thể diễn tả được, một niệm thành pháp, chỉ cần nghĩ là sẽ thành đạo.
Đạo có hàng ngàn vạn loại. Chúng sinh tu đại đạo thiên địa để thành đạo của bản thân. Một số người cho rằng tu đạo của bản thân là tiểu đạo. Có người lại cho rằng đạo không phân chia lớn hay nhỏ vì dù thế nào thì tất cả đều là tu hành. Chỉ cần thành đạo thì có thể truyền thừa, thân thể dù biến mất, linh hồn diệt nhưng đạo ý sẽ vẫn tồn tại mãi mãi.
Bây giờ Trần Cảnh vẫn đang hướng tới đỉnh của đại đạo.
Linh phù tan biến ở trong miếu thần.
Thế giới trong miếu thần dường như dừng lại. Thời gian ở đây có tốc độ khác với thế giới bên ngoài, không phải vì miếu có điều huyền diệu riêng mà là vì Trần Cảnh kiểm soát đấy.
Từng ngày trôi qua.
Thiên địa âm trầm khiến mọi người không thể xác định thời gian đã qua bao lâu. Mâm ngọc ở trên trời càng lúc càng sáng, càng lúc càng to lớn hơn. Nếu nhìn kĩ có thể thấy những đám mây đang dần tan rã, để lộ ra thế giới bên trong. Có lẽ ở đó là một không gian khác.
Trần Cảnh đang đứng ở đỉnh núi cao nhất ở âm thế, nhìn lên bầu trời. Lúc này rất nhiều người cũng giống như hắn, yên lặng nhìn lên trời. Cảm giác áp bức, đè nén càng lúc càng đè nặng. Ở dương thế, có rất nhiều miếu thần được xây mới. Thần linh ở đó thì có người khác lạ cũng có người quen thuộc. Các môn phái đạo quán không xây dựng thần tượng nhưng đều kêu gọi đệ tử quay trở về sơn môn, ngồi ngay ngắn trước tượng tổ sư.
Có rất nhiều tán tu tu hành pháp môn được truyền thừa nhưng không có môn phái. Những người này chỉ thường nhập định ở động phủ hoặc tại đỉnh núi. Bọn họ đều cảm ứng được một điều gì đó từ trong cõi hư vô.
Bọn họ cảm thấy có một chuyện rất lớn sắp phát sinh ngay trên bản thân mình, nhưng nói không rõ, kể không được nên đành phải nhập định. Rất nhiều người tin rằng kiếp số sắp tới rồi.
Lúc này thiên địa cực kì yên tĩnh.
Trong Âm thế, trên chín tầng trời, đột nhiên mâm ngọc chấn động như bị thứ gì đó che khuất một nửa. Khi chấn động dừng lại, mâm ngọc tỏa ra ánh sáng chói lóa. Một điểm sáng từ bên trong bay ra ngoài. Hay có thể nói hình ảnh này giống như mâm ngọc chuyển động làm văng điểm sáng này ra ngoài.
Điểm sáng này bay về phía một người đang ngồi trên đỉnh núi ở chỗ rất xa, rồi chui vào trán gã.
Người này đang nhắm mắt, đột nhiên mở ra, hiện lên vẻ sợ hãi. Nhưng ngay sau đó gã cười to, nói:
- Hóa ra muốn đoạt xá ta. Ngươi yếu ớt như thể một ánh nến, ta thổi một hơi là dập tắt được.
Gã nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau, gã hét lớn, khí tức trên thân đột nhiên tăng mạnh, pháp lực liên tiếp đột phá. Chuyện này kéo dài một lúc rồi mới dừng lại. Khi gã tỉnh lại, lập tức cười to. Tiếng cười vang xa đến cả chục dặm.
Vài đạo linh quang bay đến vì nghe thấy tiếng cười của gã. Ngay khi đến gần, linh quang hóa thành vài người. Một kẻ hỏi:
- Điểm sáng kia bị ngươi đoạt được? - Ha ha ha, quả thật đã bị ta đoạt mất.
- Là thứ gì?
- Là cái này.
Dứt lời gã phất tay. Một đạo ánh sáng đen tối như đao chém ra.
Mọi người hoảng sợ. Tất cả đều cảm nhận thấy sự nguy hiểm cực độ tỏa ra từ ánh sáng đen tối. Đao chưa tới nhưng nguyên thần đã hoảng sợ nhảy lên.
Kẻ lên tiếng kia chỉ kịp xoay người, còn chưa hóa thành linh quang thì đã bị đao khí chém rách thân thể. Pháp thuật hộ thân và thân thể cứng rắn cũng bị ánh đao này cắt xẻ như chém cắt bùn.
Khí sát độc xâm nhập nguyên thần khiến thân thể gã bị nhiễm độc. Người này muốn dùng hết pháp lực để bỏ chạy nhưng không được. Pháp lực trong cơ thể đang bị thứ gì đó hút đi rất nhanh. Y cố gắng cúi xuống thì chỉ thấy một thanh đao có hình dạng quỷ dị đang cắm ở ngực, thôn phệ linh lực mình.
- Ha ha, không ngờ ta chiếm được Hóa Huyết thần đao.
Gã chính là Ô Hà lão tổ. Trần Cảnh đã từng từ Ô Hà lĩnh của gã cứu người đem ra. Đáng lẽ gã cũng là một thần tướng trong cung Tử Vi, nhưng vì bại trước đệ nhị thần tướng là Hoang Nguyên. Thân là một trong mười ba tung hoành nhiều năm trong thiên hạ, gã cảm thấy hổ thẹn nên không ở lại trong cung Tử Vi nữa.
Điểm sáng kia chính là Hóa Huyết thần đao. Đao này cực kì sắc bén, chuyên sát thương nguyên thần. Dù cho thân thể mạnh mẽ thế nào cũng không thể ngăn cản thanh đao này. Trọng yếu nhất là thanh đao này có thể ẩn vào trong hư vô, bản thân xen vào giữa hư thực. Trên thân đao đã tiêu hao toàn bộ linh lực và sát khí vốn có nên Ô Hà lão tổ mới lấy địa hỏa Ô Sát và sát khí oan hồn mà bản thân dung luyện được rót vào bên trong nó.
Hóa Huyết thần đao chui vào trong cơ thể của gã còn chứa cả một luồng ý thức, chẳng qua đã quá yếu ớt sắp tiêu tan nên bị gã tiêu diệt. Nhờ đó gã đạt được một ít kí ức và công pháp tu hành.
Ô Hà lão tổ cực kì sung sướng. Gã nhìn thấy mâm ngọc lại sắp xuất ra một điểm sáng nữa, lập tức bay lên, lướt qua hư không rồi biến mất. Gã quyết tâm phải cướp giật bằng được thứ kia. Bây giờ, gã đã có Hóa Huyết thần đao, càng thêm tự tin không ai có thể ngăn lại một phát chém của chính mình.
Danh sách chương