Dịch giả: Lamlamyu17

oOo

Trong lòng Trần Cảnh trào dâng nỗi thù hằn và không cam tâm. Hắn hét lớn một tiếng, rót pháp lực vào trong kiếm, trong chớp mắt thân thể dường như đã tan biến, hắn chỉ còn biết đến thanh kiếm trong tay.

Lướt nhẹ, nặng trĩu.

Hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau xuất hiện trên cùng một thanh kiếm. Trong phút chốc, một kiếm hoá thành hai, hai hoá thành ba, ba hoá thành vô số, vô vàn ánh kiếm hoá thành một vùng sương mù dày đặc. Chỉ trong khoảng khắc, hắn đã tập kích ngược lại ba người kia. Sương mù này cũng không phải ảo ảnh, mà là mỗi kiếm đâm ra quá nhanh khiến người ta cảm giác như là nghìn vạn thanh kiếm tấn công cùng một lúc.

"Choeng choeng..."

Tiếng sắt thép va vào nhau vang lên không dứt. Ngô Mông, Tiêu Ngọc Lâu và công tử mặc áo gấm đều cảm thấy rùng mình. Pháp lực đi theo kiếm này cũng không khiến bọn họ cảm thấy đáng sợ, thế nhưng tốc độ của nó lại làm bọn họ phải cố sức và kinh hãi.

Từng kiếm từng kiếm bay ra như vốn nó đã ở sẵn đó, mơ hồ quỷ dị.

Trong thế giới này, nếu phân loại rõ các phương pháp tu hành hộ thân thì có thể chia thành pháp tu, thuật tu và võ tu. Ba người bọn họ đều là võ tu, ngay cả Trần Cảnh hiện tại cũng có thể xem như là võ tu. Mà ba người đều vô cùng kiêu ngạo, tự đánh giá bản thân cực cao, chưa bao giờ từng nghĩ rằng sẽ có ngày bị một thanh kiếm của người khác bức bách đến chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Trong mắt bọn họ, những ánh kiếm này giống như được sinh ra từ hư không, vừa nhìn thấy thì đã ở ngay trước mắt, đến vô ảnh đi vô tung.

Nhưng ngay khi màn sương mù đen kia dày đặc nhất, đột nhiên vang lên tiếng sắt thép vỡ vụn, theo sau đó là sương tan dần. Trong tay Trần Cảnh trống không, trước mặt hắn là một vùng sương mù đen nhàn nhạt với từng mảnh kiếm vỡ trôi nổi tán loạn bên trong. Trần Cảnh lại rơi vào bóng tối trong thành Tần Quảng, mang theo cả làn sương mù ấy.

- Một ma vật thật là lợi hại, kiếm thuật lại cao minh đến thế.

Ở trên tường thành, Ngô Mông khó tin nói.

Công tử áo gấm tra kiếm vào vỏ rồi nhìn vào trong thành.

Tiêu Ngọc Lâu cười khẽ, nói:

- Ha ha, ma vật sao, hẳn phải gọi là oán hồn chứ? Ngay lúc này, trong ngôi miếu Thành Hoàng được ngưng đọng lại từ không khí, một tia sét loé ra, đánh thẳng vào trong tòa thành sâu như vực thẳm rồi biến mất trong nháy mắt. Một lúc thật lâu sau, tường thành tối đen loé lên ánh chớp, trên đó đã có thêm một người.

Tóc đen vấn cao, trâm tím cài nghiêng, áo trắng như ánh chớp. Trong cõi trời đất âm u này, nàng trở nên vô cùng nổi bật.

Có lẽ đối với những người đứng trên tường thành thì thời gian quá ngắn, thế nhưng với pháp lực của Diệp Thanh Tuyết cộng với thuật độn lôi, nếu như cố hết sức thì ít nhất cũng độn được hơn ngàn dặm trong khoảng thời gian này.

Trên tường thành cũng không có nhiều người, tất cả đều nhìn Diệp Thanh Tuyết. Tuy rằng, dung mạo bên ngoài hay là lời ăn tiếng nói ngày thường của Diệp Thanh Tuyết cũng không giống như loại người đáng sợ gì, thế nhưng lúc này, bọn họ đều cảm nhận được một loại sát khí sắc bén từ trên người nàng.

Không ai nói gì, chỉ có miếu Thành Hoàng đang đóng thật chặt trên bầu trời là mơ hồ hiện ra ánh sáng năm màu.

- Thiên La môn của ta tuy rằng không phải là danh môn đại phái, nhưng cũng không dễ bắt nạt, các ngươi cho rằng Diệp Thanh Tuyết ta không thể giết thần diệt linh sao?

Diệp Thanh Tuyết đột nhiên lạnh nhạt nói. Nàng nhìn vào bóng tối vô tận bên trong thành, giống như là lẩm bẩm, nhưng lại toả ra một luồng sát khí lạnh lẽo.

- Diệp tiên tử, đây là ý gì?

Công tử mặc áo gấm nhíu mày nói.

Những người khác cũng nhìn Diệp Thanh Tuyết.

- Thiên La môn của ta lập phái hơn ba trăm năm, mặc dù không sánh bằng Côn Lôn tiên tông cường thịnh vạn năm, nhưng cũng nhất quyết không cho bất cứ kẻ nào ức hiếp đệ tử trong môn, ít nhất là không được phép làm vậy ở trước mặt Diệp Thanh Tuyết ta, cho dù kẻ đó là thần linh.

Diệp Thanh Tuyết vẫn không nhìn bất cứ kẻ nào, chỉ lẳng lặng đứng ở trên tường thành tối đen đầy gió lạnh.

- Ha ha, Diệp tiên tử nói đùa rồi, làm sao chúng ta có thể làm vậy với người của quý phái!

Công tử áo gấm cười, dáng vẻ ung dung.

- Người vừa bị ngươi ép phải rơi vào bên trong thành chính là sư đệ của ta.

Diệp Thanh Tuyết nhìn cũng không thèm nhìn y, lạnh nhạt nói.

Lúc này, Tiêu Ngọc Lâu đột nhiên cười nói:

- E rằng Diệp tiên tử lầm rồi, người vừa rồi là cùng một bọn với đám thị vệ giáp đen bên trong thành, cũng không có gương mặt, mặc dù hắn sử dụng kiếm nhưng ánh kiếm cũng có màu đen, làm sao có thể là sư đệ của tiên tử đây?

- Đúng vậy, Diệp tiên tử, đó chẳng qua là một vong hồn mà thôi, một vong hồn có hơi lợi hại, nếu như để nó rời khỏi nơi này, nhất định nó sẽ trở thành đại ma làm hại thế nhân.

Ngô Mông cũng lớn tiếng nói.

- Vong hồn? Ma? Đó là sư đệ của ta, cho dù thay đổi như thế nào ta cũng có thể nhận ra. Cảm giác trong kiếm pháp đó, trên đời này ngoại trừ sư đệ Trần Cảnh của ta ra, không kẻ nào có được.

Diệp Thanh Tuyết vừa nói xong, Tần Hộ ở xa xa cũng đột nhiên nói:

- Ha ha, cho dù hắn là sư đệ của Diệp tiên tử thì sao? Giang đạo trưởng ở đây, từ khi nào mà đến lượt ngươi nói chuyện?

Diệp Thanh Tuyết hơi quay đầu lại, nhưng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn. Nàng vừa nhìn vào bóng tối bên trong thành vừa nói:

- Tuy rằng ngươi là thần linh, nhưng nếu ta muốn lấy mạng ngươi thì cũng chỉ là chớp mắt trở bàn tay.

Nàng cũng không nhìn gương mặt tái mét của Tần Hộ, lại tiếp tục nói:

- Ngươi nói không tới lượt ta nói, vậy ta hỏi ngươi, nếu ta là chưởng môn Thiên La môn thì có tư cách này chăng?

Nàng nói nhẹ như không, nhưng lại khiến những người còn sống sót ở trên tường thành cảm thấy rùng mình. Giang Lưu Vân vẫn ở đây, hơn nữa ai cũng biết viên ngọc trong tay lão mạnh đến thần linh cũng phải tránh lui, nhưng không ngờ Diệp Thanh Tuyết lại dám nói như vậy.

Trong lúc nhất thời, tâm tư mỗi người mỗi khác. Trên tường thành, gió lạnh thổi từng cơn, thổi bay mái tóc đen cùng vạt áo trắng của Diệp Thanh Tuyết, khiến nàng có cảm giác lẻ loi và cách biệt hoàn toàn với thế gian. Mà trên đỉnh đầu của nàng, từng tia sét nhỏ hiện lên, hợp thành một tấm lôi phù (bùa sét), khí tức huỷ diệt từ trong loại lôi phù này làm lòng người chấn động. Giữa bầu trời, vẫn lơ lửng ngôi miếu Thành Hoàng gần như ngưng đọng thành thực chất, mơ hồ phát ra ánh sáng năm màu.

Tất cả những điều này, Trần Cảnh không thể thấy được, bởi vì hắn lại đang nằm trên giường trong căn nhà gỗ.

Hắn tất nhiên không biết những chuyện phát sinh sau này ở trên tường thành, càng không biết Diệp Thanh Tuyết đã đi ra từ trong miếu Thành Hoàng, lại lao vào trong bóng đêm tìm hắn, nếu không thì hiện giờ hắn đã không cần lo lắng cho sự an nguy của nàng. Tình hình lúc đó, ai cũng nhìn ra được, Diệp Thanh Tuyết căn bản không biết ánh sáng năm màu là phát ra từ trong miếu Thành Hoàng, mà đám người kia cũng chỉ quan tâm tới việc có dẫn dụ được tướng quân giáp đen vào bên trong miếu Thành Hoàng hay không. Vì thế, mãi tới khi sắp tiến vào miếu Thành Hoàng, nhận ra ánh sáng năm màu đó là từ đâu thì Diệp Thanh Tuyết mới vội ném hắn ra ngoài.

Trần Cảnh luôn luôn có cảm giác Giang Lưu Vân dửng dưng vô tình. Trong lúc Diệp Thanh Tuyết dùng Cửu Thiên Thần Lôi chặn tướng quân giáp đen kia, Giang Lưu Vân lại bay lên không trung mà chạy. Điều đó càng làm cho Trần Cảnh nhận ra sự tuyệt tình của lão, trong mắt lão chỉ có bản thân, hoặc có thể nói là đã nhập ma, hoặc chính là cảnh giới thái thượng vong tình trong truyền thuyết.

Trần Cảnh rơi trở về trong bóng tối. Hắn không biết mình đã rơi xuống bao lâu, thậm chí cảm giác mình đã rơi suốt mấy năm rồi mà vẫn không thấy đáy. Trong màn đêm đen kịt ấy, không gian hay thời gian đều không phân rõ, phép vọng thần cũng hoàn toàn không có tác dụng.

Đến lúc tỉnh lại, hắn quả nhiên đã ở trên giường. Cũng không có gì bất ngờ, thiếu nữ gọi là U U kia đang ngồi bên cạnh giường. Nàng vẫn gọi Trần Cảnh là ca ca như trước kia, cũng ân cần như cũ, khiến Trần Cảnh không nhận ra sơ hở hay chút giả tạo nào. Hoặc có lẽ là nhiều sơ hở lắm, thế nhưng chỉ một câu nói đầu tiên của nàng đã khiến Trần Cảnh bối rối.

"Bọn chúng đều là thiên ma, biến hoá theo lòng người, khi tâm ma sinh ra thì bọn chúng xuất hiện."

Toàn bộ thế giới này đều rất chân thực, bầu trời, mặt đất, núi sông, tất cả mọi thứ không hề có cảm giác gì là ảo ảnh. Thế nhưng, suy nghĩ cùng kí ức của bản thân nói cho hắn biết, đây là một thế giới giả. Thân thể từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành, vết thương trên người, con người và sự việc trong trí nhớ đều chứng minh mọi thứ trước kia đều là thật.

- Ca, kiếm của huynh đã vỡ nát rồi.

Trần Cảnh đang ngồi trên giường cũng không đứng dậy, chỉ ngơ ngác nhìn lên, giống như muốn nhìn ra biến đổi của trời đất từ cái trần nhà trải qua không biết bao nhiêu mưa gió kia. U U ngồi bên giường, cạnh đó còn có một cái bàn gỗ, trên bàn gỗ đặt một thanh kiếm đã vỡ nát thành mảnh nhỏ.

Trần Cảnh nhớ rõ thanh kiếm này đã vỡ vụn, bây giờ lại được đặt cùng một chỗ, có thể nói là đã dính lại với nhau. Mà thứ có thể khiến cho các mảnh kiếm nhỏ không tán loạn chính là kiếm sát.

Kiếm sát vẫn còn đó, chỉ là thưa thớt đi rất nhiều, hơn nữa linh khí trên thân kiếm cũng ảm đạm.

- Sau này lão kiếm khách trở về, nhìn thấy thanh kiếm này đã vỡ nát thì làm sao bây giờ?

U U nói tiếp.

Trần Cảnh rốt cuộc khôi phục lại tinh thần, lão kiếm khách này ngay cả bản thân Trần Cảnh cũng thấy thần bí, ấy vậy mà U U lại biết.

- Lão kiếm khách là ai?

Trần Cảnh giả vờ nói như không có chuyện gì.

- Ca, huynh quên lão kiếm khách rồi sao, là ông ấy dạy kiếm pháp cho huynh, cũng truyền thuật ngự kiếm cho huynh nữa mà.

U U nghiêm túc nói.

Trần Cảnh nhắm mắt lại, cũng không nói gì thêm, bởi hắn không biết nói như thế nào. Nếu như nói thuật ngự kiếm là học từ núi Thiên La, nàng lại sẽ nói đó là ác mộng từ tâm ma. Đến bây giờ, Trần Cảnh đã có thể xác định, trí nhớ trước kia của mình đều đã bị bóp méo ở chỗ này. Ở nơi này cũng xảy ra rất nhiều chuyện, tuy rất giống thật nhưng vẫn là giả.

Thời gian trôi qua, không ngờ Trần Cảnh đã ở nơi này được mấy tháng rồi.

Dưỡng thương, dưỡng thần, dưỡng kiếm luyện cương.

Mặc dù hắn đã nán lại chỗ này lâu như vậy, thế nhưng hắn càng ngày càng nhận ra, hiện giờ ở thế giới này tràn ngập tử khí. Cho dù là mây trắng trên bầu trời hay là chim bay trong rừng cũng đều mang tử khí.

Hắn cũng không biết đó là vì trong lòng mình nhận định thế giới này là cõi âm nên mới có cảm giác này, hay là nó vốn như vậy. Vài lần hắn muốn rời đi, liên tục đi về một hướng, dùng hết pháp lực, cuối cùng sau khi tỉnh lại đã nhận ra mình đang ngồi trên giường trong căn nhà gỗ.

Khi hắn sửng sốt hỏi U U, nàng cũng kinh ngạc nói:

- Ca, huynh vẫn ở đây suốt mà, đả toạ từ tối ngày hôm qua đến bây giờ mới tỉnh lại.

Điều này làm cho Trần Cảnh lập tức có một loại cảm giác không biết phải làm sao.

Nếu như chỉ một lần, như vậy thì cũng thôi, thế nhưng liên tục vài lần đều như vậy khiến cho Trần Cảnh phải dò xét muội muội của hắn một lần nữa.

- Rốt cuộc cô là ai?

Tiếng nói của Trần Cảnh tuy rằng nhẹ nhàng, thế nhưng vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt U U.

U U cúi đầu, cũng không biết có phải là không dám nhìn thẳng mắt của Trần Cảnh hay không. Một lát sau, Trần Cảnh nghe được tiếng khóc khẽ, nhưng hắn vẫn nói:

- Cô hẳn là biết quá khứ của ta, biết tính cách của ta. Ta tuy rằng không muốn có thần thông thông thiên triệt địa gì, cũng không muốn trường sinh bất lão, nhưng lại mong muốn tự do. Cô nói điều kiện của cô đi, phải làm sao mới để ta rời đi?

U U ngẩng đầu lên, gương mặt như hoa nhài trong cơn mưa.

- Ca ca, huynh sao vậy, huynh không cần U U nữa sao?

Trần Cảnh hơi híp mắt lại, cảm thấy không đành lòng, nhưng đột nhiên lại sinh lòng cảnh giác. Hắn hơi nghiêng đầu, từ từ cầm Mê Thiên kiếm vỡ nát lên, chậm rãi chỉ kiếm về phía cổ họng của U U. Thân kiếm đã nhuộm màu đen, không còn trong suốt nữa, khói đen bốc lên nhàn nhạt, bên trong giống như có một con sâu màu đen đang ngọ nguậy.

- Nếu như tất cả những việc trước kia của ta đều là ác mộng, xin cô để cho ta mãi chìm trong mộng. Nếu như không phải, vậy thì thế giới này không phải là thật, xin cô để cho ta rời khỏi.

Trần Cảnh chỉ kiếm vào cổ họng U U, hoàn toàn không nhìn vào mắt nàng.

-----oo0oo-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện