Dịch giả: hoangtruc
oOo
Chỉ vừa khựng người lại, Trần Cảnh đã cảm nhận được có một áp lực vô hình phô thiên cái địa đè xuống. Hắn bèn đè nén cảm giác của mình, bên ngoài lại tươi tỉnh lên. Trong mắt người khác, Trần Cảnh mặc áo bào xanh nhẹ bay, lưng đeo trường kiếm, hơi nước mờ mờ phủ quanh thân, bước chân không nhanh không chậm như đang cưỡi sóng lướt đi, trên mặt mỉm cười nhẹ. Bên trong điện phủ Thành Hoàng đầy rộng lớn mà uy nghiêm, nhìn qua không khác gì hắn đang bước vào trong triều đình nhân gian.
Tâm hắn như nước cuồn cuộn, nhưng sắc mặt không chút biến đổi. Cảm nhận được áp lực và bài xích từ trong điện phủ, hắn chỉ lặng yên điều động pháp lực hộ thân. Một khi thần linh rời khỏi khu vực mình quản hạt, tiến vào khu vực quản lý của thần linh khác, khí tức nhất định sẽ không hợp, chỉ có thể dùng pháp lực bảo vệ lấy bản thân. Cũng may thiên địa bây giờ không phải chỗ nào cũng có thần cấm nghiêm minh như khi còn có Thiên đình.
Từng đợt hơi nước li ti nhẹ nhàng hạ xuống, như một làn sương trong suốt bao lấy Trần Cảnh.
- Hà Bá Tú Xuân loan Trần Cảnh chúc Thành Hoàng gia thọ cùng trời đất, đức truyền muôn đời.
Trần Cảnh bước tới trước bậc thang, cúi đầu thật thấp hành lễ, lớn tiếng nói.
Thành Hoàng ngồi ngay ngắn trên đài cao, cũng không lên tiếng, chỉ có Tần Hộ tức giận quát:
- Lớn mật, thấy Thành Hoàng gia dám không bái. Một Hà Bá nho nhỏ lại dám lớn mật như vậy.
Trần Cảnh khẽ giật mình, không nghĩ tới Tần Hộ dám mắng thẳng như vậy, nhưng hắn lập tức hiểu ra, bèn nói:
- Tiên không bái tiên, thần không bái thần. Trong bảo điện Linh Tiêu ở Thiên đình cũng chưa từng có cái lễ phải quỳ lạy này. Tiểu thần ngồi vị Hà Bá ngắn ngủi, không biết từ lúc nào Địa phủ có lễ quỳ này? Hắn nói chính là quy củ của Thiên Đình, còn chỉ ra hắn là Hà Bá, thuộc dòng các thần hệ thủy quản lý gió mưa dưới trướng Long thần, không phải thần linh thuộc dòng Địa phủ, càng không cần phải bái.
Lúc này, một lão già đứng đầu hàng bên trái đột nhiên nói tiếp:
- Thật ra Hà Bá Tú Xuân loan không cần phải quỳ lạy. Chẳng qua trước mắt thiên địa đại loạn, Tần Thổ Địa không muốn mọi người làm tôn ti trật tự rối loạn thêm nên mới nói mấy lời này, cũng không thể trách Tần Thổ Địa được. Theo lão phu được biết, tuy Tú Xuân loan không phải là nơi tràn đầy linh khí, nhưng cũng không cằn cỗi, vì sao mà Trần Há Bá chỉ đưa một viên Dạ minh châu chúc mừng đại thọ ba trăm năm của Thành Hoàng đế quân vậy?
Lúc này Trần Cảnh mới biết lễ vật của mình quá nhẹ. Chỉ là tình thế trước mắt nhìn qua không giống như một buổi lễ mừng thọ, nhìn vẻ mặt trịnh trọng của hai hàng người ngồi bên kia, thậm chí đến Diệp Thanh Tuyết luôn không màng danh lợi cũng không lên tiếng, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng. Điều này khiến hắn nhớ tới hình ảnh Diệp Thanh Tuyết từng xuất hiện ba lần trong miếu thần. Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng thu hồi tâm thần, rồi đáp lời:
- Thật ra Dạ minh châu này cũng không phải là Dạ minh châu bình thường…
Không đợi Trần Cảnh nói xong, một giọng nói lười biếng vang lên:
- Dạ minh châu không tầm thường vẫn là Dạ minh châu, cho dù có là vạn năm thì cũng có gì kì lạ? Nhìn trường kiếm bên hông ngươi ẩn ẩn sát khí, có vẻ rất không tệ, vì sao không hiến tặng cho Thành Hoàng đế quân?
Trần Cảnh nghiêng đầu nhìn qua, người vừa nói là kẻ ngồi thứ hai của hàng bên trái. Đối phương chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, đầy vẻ xem thường và cao ngạo. Lại nói Thành Hoàng ngồi trên kia chỉ im lặng không lên tiếng, sợ là đã ngầm đồng ý. Hắn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, lại nhìn Tần Hộ, chỉ thấy ánh mắt gã đầy ý cười, nhìn mình như đang nhìn một người sắp chết.
- Đây là muốn đẩy ta vào chỗ chết sao?
Trần Cảnh nghĩ thầm.
Cảm nhận được ánh mắt của hơn một trăm vị tiên linh thần trong đại điện này, trong lòng hắn càng lạnh lẽo. Đột nhiên hắn có một xung động muốn rút kiếm giết thẳng từ trong thành Bá Lăng này đi ra. Đúng lúc này, một giọng nữ điềm đạm vang lên:
- Mong đế quân thứ tội. Hắn là sư đệ đồng môn của ta bị lưu lạc từ hai năm trước. Chắc do hắn mới đạt được bài vị Hà Bá, trong sông không được chỉ dạy, lại không biết cấp bậc lễ nghĩa giữa các thần linh, nên mới có nhầm lẫn này. Mong đế quân bỏ qua.
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Trần Cảnh như có một dòng nước ấm chảy qua, khiến cái suy nghĩ muốn rút kiếm chém giết xông ra khỏi thành Bá Lăng bị đè ép xuống.
Nếu nói trên thế gian này, ai có ảnh hưởng đến Trần Cảnh nhiều nhất, hắn sẽ đáp là ông lão kiếm khách. Nhưng nếu nói người nào hiểu hắn nhất, người nào thân thiết với hắn nhất, thì chỉ có Diệp Thanh Tuyết.
Nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Tuyết, nàng vẫn cứ như hồi hắn vừa mới lên núi. Đạo bào màu sáng bạc, giữa búi tóc cao cài nghiêng một chiếc trâm gỗ màu tím, cảm giác thanh tân thanh nhã chưa bao giờ thay đổi qua.
Nội đường yên tĩnh, Thành Hoàng ngồi yên bên trên, cũng không nói gì.
Trần Cảnh suy nghĩ thật nhanh, càng cảm thấy tình thế không bình thường.
Người ngồi đầu tiên hàng bên trái lại mở miệng nói tiếp:
- Trước kia không biết lễ nghĩa, chẳng lẽ bây giờ còn không biết? Chẳng lẽ cảm thấy Thành Hoàng không xứng để được dâng trường kiếm chúc thọ sao?
Quả nhiên đối phương đang ép hắn hiến kiếm. Trần Cảnh không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được có người mang vẻ mặt lạnh lùng, có người than thở, nhưng tất cả đều đang chờ quyết định của Trần Cảnh.
Trần Cảnh còn chưa kịp ra quyết định thì Diệp Thanh Tuyết đã rút cây trâm gỗ trên đầu xuống, tóc đen lả tả buông rơi. Chỉ nghe nàng nói:
- Trâm này là Tảo Mộc ngàn năm luyện thành, vì từng chịu qua sét đánh mà có diệu dụng an thần, tránh ma quỷ. Sau lại được ta ân cần tế luyện mười năm, có thể miễn trừ Thiên Ma tập kích quấy rối trong lúc tu hành.
Diệp Thanh Tuyết nói đến đây, rất nhiều người chợt đổi sắc mặt. Cây trâm này quả thật chính là một thứ đồ rất tốt đối với người tu hành. Pháp bảo trên thế gian không ít, nhưng những thứ được rèn luyện qua sét đánh như trâm Tảo Mộc này lại vô cùng ít ỏi. Thế nhưng Trần Cảnh làm sao cam tâm để nàng tặng đồ thay mình? Từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã có cây trâm này rồi. Người khác không biết lai lịch nó, nhưng hắn biết đây chính là Thanh Tâm Trấn Ma kiếm được truyền thừa từ tổ sư Thanh La môn xuống.
Tay Trần Cảnh đã lướt xuống chuôi kiếm, đầu nghiêng qua nhìn vào mắt Diệp Thanh Tuyết. Hắn không tin Diệp Thanh Tuyết cam tâm dâng vật này ra, chỉ cần nàng có bất kì biểu hiện nào, hắn sẽ rút kiếm.
Động tác của hắn không chút che giấu, cho dù là ai cũng nhìn ra tay hắn đang đặt trên chuôi kiếm. Có kẻ vẫn dửng dưng, có kẻ tỏ vẻ không thể tin được, lại có kẻ cười nhạt đầy xem thường.
Từ đầu đến cuối, Trần Cảnh không biểu hiện ra chỗ nào khác thường, nhưng bất kì kẻ nào cũng đều cảm nhận được một cỗ sát khí ớn lạnh trên người hắn. Mọi người ở đây đều biết rõ mọi chuyện có liên quan tới Diệp Thanh Tuyết và Trần Cảnh. Diệp Thanh Tuyết nhìn qua không màng danh lợi, như tiên linh không dính khói lửa, nhưng tên của nàng đã gắn với màu đỏ của máu tươi. Còn Trần Cảnh cũng không phải hạng ôn hòa gì, nếu mọi người ban đầu còn cho rằng hắn may mắn chiến thắng trong trận tranh đấu với Hà Bá Ác Long hạp, thì hai lần chiến đấu sinh tử với Hà Bá Phong Lâm độ đã khiến mọi người thấy rõ thực lực của hắn không còn như xưa nữa.
Diệp Thanh Tuyết chỉ nhìn Thành Hoàng. Thành Hoàng vẫn đang ngồi trên cao, không mở miệng, trong mắt ẩn ẩn chứa sát khí. Đại đường chợt tĩnh lặng, đến tiếng kim rơi còn nghe thấy được. Bàn tay Diệp Thanh Tuyết siết nhẹ lấy cây trâm tím cài tóc.
Hà Bá Phong Lâm độ Tiêu Ngọc Lâu đã lấy ra một thanh quạt có vẽ hình mỹ nữ, nhẹ phe phẩy, hai mắt híp lại, miệng mỉm cười. Sơn Thần núi Ngô Mông lại ưỡn thẳng thắt lưng, có vẻ còn khẩn trương hơn cả Trần Cảnh. Thần nữ Vu Sơn vốn đang rủ mi mắt, lúc này đã ngẩng lên nhìn. Hư Linh yếu đuối ngồi một chỗ, không ai ngó ngàng đến cũng ngẩng đầu lên, nhìn xem Trần Cảnh sẽ quyết định làm thế nào.
Cho tới lúc này Thành Hoàng vẫn không nói gì, chỉ để mặc cho những kẻ ngồi dưới tùy ý lên tiếng. Mọi người đã thầm nhận định, là Thành Hoàng muốn đối phó với Trần Cảnh. Nếu hắn chịu thua thì may ra còn giữ được một mạng. Bằng không, lúc này chính là giờ chết của hắn.
Đúng lúc này, Thành Hoàng lại mở miệng nói:
- Tục truyền rằng kiếm thuật Trần Hà Bá rất huyền bí, hẳn là một người yêu kiếm. Làm sao bản đế lại đoạt vật yêu thích của người được? Lần đại thọ này tổ chức có chút vội vàng, Trần Hà Bá chuẩn bị thọ lễ chưa tốt cũng bình thường, ban thưởng ngồi.
Không những Trần Cảnh bất ngờ, mà Tần Hộ cũng vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Ngay sau đó, có vài người bắt đầu lộ vẻ đăm chiêu.
- Giang đạo trưởng là khách quý của bản đế, sao bản đế có thể lạnh nhạt với môn đồ của đạo trưởng được.
Thánh Hoàng nhẹ giọng nói xong, Trần Cảnh trầm ngâm. Diệp Thanh Tuyết đã thi lễ, nói tạ ơn rồi lui về thì hắn cũng hành lễ rồi ngồi xuống.
Một lát sau, thêm một người bước vào quỳ lạy, lễ vật chưa chắc quý giá, nhưng hành động quỳ lạy rất tự nhiên. Tiếp tục lại có người bước vào, đưa lễ vật rất trân quý nhưng không quỳ lạy, lập tức có người lên tiếng mắng. Gã cũng nói không thuộc thần chức, đương nhiên không quỳ. Câu này cũng giống với Trần Cảnh nói lúc nãy, nhưng Thành Hoàng ngồi trên cao chỉ nhàn nhạt nói:
- Bắt lấy.
Hai tên binh sĩ mặc giáp ngoài cửa xông vào, người nọ kinh hãi phản kháng, chỉ thấy đỉnh đầu gã bốc lên một đoàn khí đen. Bàn tay Thành Hoàng ấn nhẹ vào hư không, như có một toà thành lớn đè ép xuống. Cả người gã lập tức không nhúc nhích, đến lời cũng không thốt ra được, rồi bị hai tên binh sĩ đeo đao kéo ra ngoài. Chốc lát sau có một tên binh sĩ bưng một cái đầu có cặp mắt còn mở trừng trừng mang đầy vẻ không cam đi vào, kèm theo một sắc phù thuộc hệ đồi núi.
Thấy tình cảnh lúc này lại khác trước, Trần Cảnh thầm nghĩ:
- Đây rõ ràng là lập uy. Lúc trước lão muốn chém ta lập uy nhưng đột nhiên lại thay đổi ý định, chắc vì Diệp sư tỷ rồi. Với thủ đoạn của ta và Diệp sư tỷ, không chắc có thể rời khỏi đây nhưng cũng không dễ dàng bắt lại. Hơn nữa, trong những người này chắc sẽ có kẻ đang nhìn tình hình, nếu lão chiến đấu cùng ta và Diệp sư tỷ, nhất định sẽ có biến số.
Hắn lại nhìn về chưởng môn ngày trước đang đứng vị trí đầu tiên, chỉ thấy lão một đầu tóc bạc trắng, mặc áo bào đen, trái ngược hẳn với vẻ tiên phong đạo cốt trước kia. Từ lúc Trần Cảnh tiến vào trong này đến giờ, lão không nhếch mí mắt lên nhìn qua, tựa như đang nghĩ đi tận đẩu tận đâu. Trong nháy mắt, Trần Cảnh còn cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm, cao thâm khó lường từ lão. Đồng thời nhờ đó mà hắn chợt hiểu ra, chỉ sợ Thành Hoàng kia cũng là vì kiêng kị Giang Lưu Vân.
Đột nhiên, hắn cảm nhận có một ánh mắt chiếu lên người mình. Liếc nhìn qua khóe mắt, thấy được là một công tử áo gấm, phong thái tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc đang ngồi vị trí thứ ba. Khi Trần Cảnh nhìn qua thì y gật đầu mỉm cười, Trần Cảnh mỉm cười đáp lại. Hắn thầm nghi hoặc không biết vị này có lai lịch thế nào, ngồi sau vị trí của Diệp Thanh Tuyết thì chắc cũng phải là một người có pháp lực cao cường.
Đúng lúc này lại nghe Thành Hoàng hỏi:
- Khu vực Bá Lăng này còn có vị thần nào không tới?
Lập tức có người trả lời:
- Chỉ có Sơn Thần núi Thúy Bình chưa tới ạ.
- Có đưa lễ tới?
- Cũng không đưa lễ ạ.
Hai mắt Thành Hoàng khẽ nhíu, sát khí bốn phía, đại điện trở nên lạnh lẽo. Chỉ nghe lão lạnh lùng thốt lên:
- Tốt, rất tốt.
Trần Cảnh không khỏi nhớ lại lúc mình tới mượn pháp lực, từ sương mù dày đặc nhìn qua Sơn Thần núi Thúy Bình. Loại cường thế như vậy, không phải không có khả năng đấu lại Thành Hoàng.
Sát khí của Thành Hoàng vừa xuất hiện, cũng nháy mắt biến mất. Chỉ nghe lão nói:
- Hôm nay là thọ thần ba trăm tuổi của bản đế. Các vị tới đây chúc thọ, vốn nên mở tiệc khoản đãi. Chỉ là bây giờ uy nghi của Thiên đình không còn, Địa phủ hỗn loạn. Trước có loạn trong đế thành, nay lại có người nhòm ngó vương vị Tần Quảng Vương trong thập điện. Hôm nay bản đế muốn mang chư vị đến thành Tần Vương diệt ma. Không biết ý chư vị thế nào?
-----oo0oo-----
oOo
Chỉ vừa khựng người lại, Trần Cảnh đã cảm nhận được có một áp lực vô hình phô thiên cái địa đè xuống. Hắn bèn đè nén cảm giác của mình, bên ngoài lại tươi tỉnh lên. Trong mắt người khác, Trần Cảnh mặc áo bào xanh nhẹ bay, lưng đeo trường kiếm, hơi nước mờ mờ phủ quanh thân, bước chân không nhanh không chậm như đang cưỡi sóng lướt đi, trên mặt mỉm cười nhẹ. Bên trong điện phủ Thành Hoàng đầy rộng lớn mà uy nghiêm, nhìn qua không khác gì hắn đang bước vào trong triều đình nhân gian.
Tâm hắn như nước cuồn cuộn, nhưng sắc mặt không chút biến đổi. Cảm nhận được áp lực và bài xích từ trong điện phủ, hắn chỉ lặng yên điều động pháp lực hộ thân. Một khi thần linh rời khỏi khu vực mình quản hạt, tiến vào khu vực quản lý của thần linh khác, khí tức nhất định sẽ không hợp, chỉ có thể dùng pháp lực bảo vệ lấy bản thân. Cũng may thiên địa bây giờ không phải chỗ nào cũng có thần cấm nghiêm minh như khi còn có Thiên đình.
Từng đợt hơi nước li ti nhẹ nhàng hạ xuống, như một làn sương trong suốt bao lấy Trần Cảnh.
- Hà Bá Tú Xuân loan Trần Cảnh chúc Thành Hoàng gia thọ cùng trời đất, đức truyền muôn đời.
Trần Cảnh bước tới trước bậc thang, cúi đầu thật thấp hành lễ, lớn tiếng nói.
Thành Hoàng ngồi ngay ngắn trên đài cao, cũng không lên tiếng, chỉ có Tần Hộ tức giận quát:
- Lớn mật, thấy Thành Hoàng gia dám không bái. Một Hà Bá nho nhỏ lại dám lớn mật như vậy.
Trần Cảnh khẽ giật mình, không nghĩ tới Tần Hộ dám mắng thẳng như vậy, nhưng hắn lập tức hiểu ra, bèn nói:
- Tiên không bái tiên, thần không bái thần. Trong bảo điện Linh Tiêu ở Thiên đình cũng chưa từng có cái lễ phải quỳ lạy này. Tiểu thần ngồi vị Hà Bá ngắn ngủi, không biết từ lúc nào Địa phủ có lễ quỳ này? Hắn nói chính là quy củ của Thiên Đình, còn chỉ ra hắn là Hà Bá, thuộc dòng các thần hệ thủy quản lý gió mưa dưới trướng Long thần, không phải thần linh thuộc dòng Địa phủ, càng không cần phải bái.
Lúc này, một lão già đứng đầu hàng bên trái đột nhiên nói tiếp:
- Thật ra Hà Bá Tú Xuân loan không cần phải quỳ lạy. Chẳng qua trước mắt thiên địa đại loạn, Tần Thổ Địa không muốn mọi người làm tôn ti trật tự rối loạn thêm nên mới nói mấy lời này, cũng không thể trách Tần Thổ Địa được. Theo lão phu được biết, tuy Tú Xuân loan không phải là nơi tràn đầy linh khí, nhưng cũng không cằn cỗi, vì sao mà Trần Há Bá chỉ đưa một viên Dạ minh châu chúc mừng đại thọ ba trăm năm của Thành Hoàng đế quân vậy?
Lúc này Trần Cảnh mới biết lễ vật của mình quá nhẹ. Chỉ là tình thế trước mắt nhìn qua không giống như một buổi lễ mừng thọ, nhìn vẻ mặt trịnh trọng của hai hàng người ngồi bên kia, thậm chí đến Diệp Thanh Tuyết luôn không màng danh lợi cũng không lên tiếng, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng. Điều này khiến hắn nhớ tới hình ảnh Diệp Thanh Tuyết từng xuất hiện ba lần trong miếu thần. Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng thu hồi tâm thần, rồi đáp lời:
- Thật ra Dạ minh châu này cũng không phải là Dạ minh châu bình thường…
Không đợi Trần Cảnh nói xong, một giọng nói lười biếng vang lên:
- Dạ minh châu không tầm thường vẫn là Dạ minh châu, cho dù có là vạn năm thì cũng có gì kì lạ? Nhìn trường kiếm bên hông ngươi ẩn ẩn sát khí, có vẻ rất không tệ, vì sao không hiến tặng cho Thành Hoàng đế quân?
Trần Cảnh nghiêng đầu nhìn qua, người vừa nói là kẻ ngồi thứ hai của hàng bên trái. Đối phương chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, đầy vẻ xem thường và cao ngạo. Lại nói Thành Hoàng ngồi trên kia chỉ im lặng không lên tiếng, sợ là đã ngầm đồng ý. Hắn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, lại nhìn Tần Hộ, chỉ thấy ánh mắt gã đầy ý cười, nhìn mình như đang nhìn một người sắp chết.
- Đây là muốn đẩy ta vào chỗ chết sao?
Trần Cảnh nghĩ thầm.
Cảm nhận được ánh mắt của hơn một trăm vị tiên linh thần trong đại điện này, trong lòng hắn càng lạnh lẽo. Đột nhiên hắn có một xung động muốn rút kiếm giết thẳng từ trong thành Bá Lăng này đi ra. Đúng lúc này, một giọng nữ điềm đạm vang lên:
- Mong đế quân thứ tội. Hắn là sư đệ đồng môn của ta bị lưu lạc từ hai năm trước. Chắc do hắn mới đạt được bài vị Hà Bá, trong sông không được chỉ dạy, lại không biết cấp bậc lễ nghĩa giữa các thần linh, nên mới có nhầm lẫn này. Mong đế quân bỏ qua.
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Trần Cảnh như có một dòng nước ấm chảy qua, khiến cái suy nghĩ muốn rút kiếm chém giết xông ra khỏi thành Bá Lăng bị đè ép xuống.
Nếu nói trên thế gian này, ai có ảnh hưởng đến Trần Cảnh nhiều nhất, hắn sẽ đáp là ông lão kiếm khách. Nhưng nếu nói người nào hiểu hắn nhất, người nào thân thiết với hắn nhất, thì chỉ có Diệp Thanh Tuyết.
Nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Tuyết, nàng vẫn cứ như hồi hắn vừa mới lên núi. Đạo bào màu sáng bạc, giữa búi tóc cao cài nghiêng một chiếc trâm gỗ màu tím, cảm giác thanh tân thanh nhã chưa bao giờ thay đổi qua.
Nội đường yên tĩnh, Thành Hoàng ngồi yên bên trên, cũng không nói gì.
Trần Cảnh suy nghĩ thật nhanh, càng cảm thấy tình thế không bình thường.
Người ngồi đầu tiên hàng bên trái lại mở miệng nói tiếp:
- Trước kia không biết lễ nghĩa, chẳng lẽ bây giờ còn không biết? Chẳng lẽ cảm thấy Thành Hoàng không xứng để được dâng trường kiếm chúc thọ sao?
Quả nhiên đối phương đang ép hắn hiến kiếm. Trần Cảnh không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được có người mang vẻ mặt lạnh lùng, có người than thở, nhưng tất cả đều đang chờ quyết định của Trần Cảnh.
Trần Cảnh còn chưa kịp ra quyết định thì Diệp Thanh Tuyết đã rút cây trâm gỗ trên đầu xuống, tóc đen lả tả buông rơi. Chỉ nghe nàng nói:
- Trâm này là Tảo Mộc ngàn năm luyện thành, vì từng chịu qua sét đánh mà có diệu dụng an thần, tránh ma quỷ. Sau lại được ta ân cần tế luyện mười năm, có thể miễn trừ Thiên Ma tập kích quấy rối trong lúc tu hành.
Diệp Thanh Tuyết nói đến đây, rất nhiều người chợt đổi sắc mặt. Cây trâm này quả thật chính là một thứ đồ rất tốt đối với người tu hành. Pháp bảo trên thế gian không ít, nhưng những thứ được rèn luyện qua sét đánh như trâm Tảo Mộc này lại vô cùng ít ỏi. Thế nhưng Trần Cảnh làm sao cam tâm để nàng tặng đồ thay mình? Từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã có cây trâm này rồi. Người khác không biết lai lịch nó, nhưng hắn biết đây chính là Thanh Tâm Trấn Ma kiếm được truyền thừa từ tổ sư Thanh La môn xuống.
Tay Trần Cảnh đã lướt xuống chuôi kiếm, đầu nghiêng qua nhìn vào mắt Diệp Thanh Tuyết. Hắn không tin Diệp Thanh Tuyết cam tâm dâng vật này ra, chỉ cần nàng có bất kì biểu hiện nào, hắn sẽ rút kiếm.
Động tác của hắn không chút che giấu, cho dù là ai cũng nhìn ra tay hắn đang đặt trên chuôi kiếm. Có kẻ vẫn dửng dưng, có kẻ tỏ vẻ không thể tin được, lại có kẻ cười nhạt đầy xem thường.
Từ đầu đến cuối, Trần Cảnh không biểu hiện ra chỗ nào khác thường, nhưng bất kì kẻ nào cũng đều cảm nhận được một cỗ sát khí ớn lạnh trên người hắn. Mọi người ở đây đều biết rõ mọi chuyện có liên quan tới Diệp Thanh Tuyết và Trần Cảnh. Diệp Thanh Tuyết nhìn qua không màng danh lợi, như tiên linh không dính khói lửa, nhưng tên của nàng đã gắn với màu đỏ của máu tươi. Còn Trần Cảnh cũng không phải hạng ôn hòa gì, nếu mọi người ban đầu còn cho rằng hắn may mắn chiến thắng trong trận tranh đấu với Hà Bá Ác Long hạp, thì hai lần chiến đấu sinh tử với Hà Bá Phong Lâm độ đã khiến mọi người thấy rõ thực lực của hắn không còn như xưa nữa.
Diệp Thanh Tuyết chỉ nhìn Thành Hoàng. Thành Hoàng vẫn đang ngồi trên cao, không mở miệng, trong mắt ẩn ẩn chứa sát khí. Đại đường chợt tĩnh lặng, đến tiếng kim rơi còn nghe thấy được. Bàn tay Diệp Thanh Tuyết siết nhẹ lấy cây trâm tím cài tóc.
Hà Bá Phong Lâm độ Tiêu Ngọc Lâu đã lấy ra một thanh quạt có vẽ hình mỹ nữ, nhẹ phe phẩy, hai mắt híp lại, miệng mỉm cười. Sơn Thần núi Ngô Mông lại ưỡn thẳng thắt lưng, có vẻ còn khẩn trương hơn cả Trần Cảnh. Thần nữ Vu Sơn vốn đang rủ mi mắt, lúc này đã ngẩng lên nhìn. Hư Linh yếu đuối ngồi một chỗ, không ai ngó ngàng đến cũng ngẩng đầu lên, nhìn xem Trần Cảnh sẽ quyết định làm thế nào.
Cho tới lúc này Thành Hoàng vẫn không nói gì, chỉ để mặc cho những kẻ ngồi dưới tùy ý lên tiếng. Mọi người đã thầm nhận định, là Thành Hoàng muốn đối phó với Trần Cảnh. Nếu hắn chịu thua thì may ra còn giữ được một mạng. Bằng không, lúc này chính là giờ chết của hắn.
Đúng lúc này, Thành Hoàng lại mở miệng nói:
- Tục truyền rằng kiếm thuật Trần Hà Bá rất huyền bí, hẳn là một người yêu kiếm. Làm sao bản đế lại đoạt vật yêu thích của người được? Lần đại thọ này tổ chức có chút vội vàng, Trần Hà Bá chuẩn bị thọ lễ chưa tốt cũng bình thường, ban thưởng ngồi.
Không những Trần Cảnh bất ngờ, mà Tần Hộ cũng vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Ngay sau đó, có vài người bắt đầu lộ vẻ đăm chiêu.
- Giang đạo trưởng là khách quý của bản đế, sao bản đế có thể lạnh nhạt với môn đồ của đạo trưởng được.
Thánh Hoàng nhẹ giọng nói xong, Trần Cảnh trầm ngâm. Diệp Thanh Tuyết đã thi lễ, nói tạ ơn rồi lui về thì hắn cũng hành lễ rồi ngồi xuống.
Một lát sau, thêm một người bước vào quỳ lạy, lễ vật chưa chắc quý giá, nhưng hành động quỳ lạy rất tự nhiên. Tiếp tục lại có người bước vào, đưa lễ vật rất trân quý nhưng không quỳ lạy, lập tức có người lên tiếng mắng. Gã cũng nói không thuộc thần chức, đương nhiên không quỳ. Câu này cũng giống với Trần Cảnh nói lúc nãy, nhưng Thành Hoàng ngồi trên cao chỉ nhàn nhạt nói:
- Bắt lấy.
Hai tên binh sĩ mặc giáp ngoài cửa xông vào, người nọ kinh hãi phản kháng, chỉ thấy đỉnh đầu gã bốc lên một đoàn khí đen. Bàn tay Thành Hoàng ấn nhẹ vào hư không, như có một toà thành lớn đè ép xuống. Cả người gã lập tức không nhúc nhích, đến lời cũng không thốt ra được, rồi bị hai tên binh sĩ đeo đao kéo ra ngoài. Chốc lát sau có một tên binh sĩ bưng một cái đầu có cặp mắt còn mở trừng trừng mang đầy vẻ không cam đi vào, kèm theo một sắc phù thuộc hệ đồi núi.
Thấy tình cảnh lúc này lại khác trước, Trần Cảnh thầm nghĩ:
- Đây rõ ràng là lập uy. Lúc trước lão muốn chém ta lập uy nhưng đột nhiên lại thay đổi ý định, chắc vì Diệp sư tỷ rồi. Với thủ đoạn của ta và Diệp sư tỷ, không chắc có thể rời khỏi đây nhưng cũng không dễ dàng bắt lại. Hơn nữa, trong những người này chắc sẽ có kẻ đang nhìn tình hình, nếu lão chiến đấu cùng ta và Diệp sư tỷ, nhất định sẽ có biến số.
Hắn lại nhìn về chưởng môn ngày trước đang đứng vị trí đầu tiên, chỉ thấy lão một đầu tóc bạc trắng, mặc áo bào đen, trái ngược hẳn với vẻ tiên phong đạo cốt trước kia. Từ lúc Trần Cảnh tiến vào trong này đến giờ, lão không nhếch mí mắt lên nhìn qua, tựa như đang nghĩ đi tận đẩu tận đâu. Trong nháy mắt, Trần Cảnh còn cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm, cao thâm khó lường từ lão. Đồng thời nhờ đó mà hắn chợt hiểu ra, chỉ sợ Thành Hoàng kia cũng là vì kiêng kị Giang Lưu Vân.
Đột nhiên, hắn cảm nhận có một ánh mắt chiếu lên người mình. Liếc nhìn qua khóe mắt, thấy được là một công tử áo gấm, phong thái tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc đang ngồi vị trí thứ ba. Khi Trần Cảnh nhìn qua thì y gật đầu mỉm cười, Trần Cảnh mỉm cười đáp lại. Hắn thầm nghi hoặc không biết vị này có lai lịch thế nào, ngồi sau vị trí của Diệp Thanh Tuyết thì chắc cũng phải là một người có pháp lực cao cường.
Đúng lúc này lại nghe Thành Hoàng hỏi:
- Khu vực Bá Lăng này còn có vị thần nào không tới?
Lập tức có người trả lời:
- Chỉ có Sơn Thần núi Thúy Bình chưa tới ạ.
- Có đưa lễ tới?
- Cũng không đưa lễ ạ.
Hai mắt Thành Hoàng khẽ nhíu, sát khí bốn phía, đại điện trở nên lạnh lẽo. Chỉ nghe lão lạnh lùng thốt lên:
- Tốt, rất tốt.
Trần Cảnh không khỏi nhớ lại lúc mình tới mượn pháp lực, từ sương mù dày đặc nhìn qua Sơn Thần núi Thúy Bình. Loại cường thế như vậy, không phải không có khả năng đấu lại Thành Hoàng.
Sát khí của Thành Hoàng vừa xuất hiện, cũng nháy mắt biến mất. Chỉ nghe lão nói:
- Hôm nay là thọ thần ba trăm tuổi của bản đế. Các vị tới đây chúc thọ, vốn nên mở tiệc khoản đãi. Chỉ là bây giờ uy nghi của Thiên đình không còn, Địa phủ hỗn loạn. Trước có loạn trong đế thành, nay lại có người nhòm ngó vương vị Tần Quảng Vương trong thập điện. Hôm nay bản đế muốn mang chư vị đến thành Tần Vương diệt ma. Không biết ý chư vị thế nào?
-----oo0oo-----
Danh sách chương