Dịch giả: †Ares†

oOo

Thành Hoàng không hiển linh suốt những năm gần đây, cho nên người dân trong thành Bá Lăng ngầm truyền nhau một câu, nói là thành Bá Lăng bị thần linh vứt bỏ, người trong thành bất kể có chạy đi đâu, thì sau khi chết cũng sẽ vĩnh viễn bị đày dưới Địa ngục. Mãi đến khi có thần linh từ bốn phương đồng thời vào thành, lời đồn đại này mới lắng xuống. Thế nhưng chẳng an tâm được bao lâu, tới hôm nay đêm đen không chịu nhường chỗ cho ngày sáng, lời đồn kia lại hiện lên trong đầu mọi người, còn biến thành khắc cốt ghi tâm, giống như đã thành lời phán quyết số mệnh.

Trước tiên mọi người đi đến vây quanh miếu Thành Hoàng ở trung tâm, bởi vì nơi này có một vị thần linh hiển hóa chân thân ngồi trên hư không. Cũng may Thành Hoàng thành Chung Ly còn ở đây, vì cái gậy của ông ta đã chui vào miếu Thành Hoàng, chỉ là hào quang trên người ông ta sớm đã không còn chói mắt như lúc đầu.

Trong màn đêm, quanh người ông ta có một tầng hào quang mờ mờ che chắn, ngồi ngay ngắn chưa từng nhúc nhích, không ai biết ông ta đang làm gì. Còn đoạn dây leo mọc từ chiếc gậy đã chui vào miếu thì kéo dài lên tít tận bầu trời, giống như muốn leo lên tận Thiên đình.

Rất nhiều người thấy Thành Hoàng thành Chung Ly chỉ ngồi im, thì mới nhớ tới ở khu Nam thành còn có một vị Hà Bá. Bọn họ vội vàng chạy tới miếu Hà Bá. Chưa đến gần, họ đã thấy ngôi miếu đằng xa kia đang tỏa ra một tầng ánh sáng xanh mông lung như một dòng nước suối. Ánh sáng này không hề chói lọi như hào quang từ ba vị thần linh kia, nhưng vừa nhìn đã khiến người ta an lòng không ít. Ít nhất bọn họ biết được vẫn còn có thần linh, vẫn còn một nơi soi sáng cho họ khỏi bị bóng đêm che lấp.

Trong chiếc lầu cao nhất thành Bá Lăng, thành thủ bốn khu đều đang đứng ở nơi này. Thành thủ khu Đông lo lắng nói:

- Cứ tiếp tục như vậy, thành Bá Lăng chúng ta sẽ thật sự bị xóa tên trong trời đất mất.

Giọng của ông ta rất trầm, chỉ có ba vị thành thủ khác đang đứng ngay cạnh mới nghe rõ.

- Nạp Lan Vương gia đã xưng là thần vương, sao có thể dễ dàng thất bại như vậy được. Chúng ta chờ thêm một chút đi.

Thành thủ khu Bắc cau mày nói. Thế nhưng trên mặt ông cũng không giấu đi được vẻ lo lắng.

- Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể dẫn mọi người rời khỏi thành. Gấp gáp rời đi, căn bản sẽ không có chỗ dung thân. Rời thành cũng tức là thành Bá Lăng bị diệt, lão thành chủ giao Bá Lăng cho chúng ta, tuyệt đối không thể để Bá Lăng bị hủy trên tay chúng ta. Nếu đó xảy ra, không chỉ vô cùng có lỗi với lão thành chủ, càng có lỗi với dân chúng toàn thành.

Thành thủ khu Tây trịnh trọng nói.

Thành thủ khu Nam Nghiêm Trọng trầm mặc một lát, nói:

- Bây giờ chúng ta chỉ có hai còn đường có thể đi, là thủ vững và rời thành. Nếu chúng ta rời thành, sợ rằng sẽ không có thành nào khác dám thu nhận chúng ta, bởi vì một khi chúng ta bỏ thành mà đi, đã mang cái tiếng bị thần vứt bỏ, bọn họ đương nhiên sợ chúng ta mang đến vận rủi. Do vậy, dù chúng ta có đi hay không thì đều phải giãy giụa sinh tồn.

Ông ta nói xong thì ngừng một chút, sau đó nói thêm:

- Trời xanh quên thành Bá lăng ta, nhưng chúng ta sao có thể đứng im chấp nhận chứ.

Im lặng bao phủ. Một lát sau, thành thủ khu Đông thở dài:

- Đúng vậy, cho dù trời xanh quên thành Bá Lăng chúng ta, chúng ta lại có thể nào chịu chết chứ.

- Hà Bá Kinh Hà vẫn còn trong miếu, chúng ta tới đó xem một chút đi.

Thành thủ khu Bắc nói.

Khi bọn họ tới miếu Hà Bá, người tới trước vây quanh đó lập tức né ra thành một con đường. Yêu linh theo Trần Cảnh vào thành vốn xếp hàng trước miếu giờ đã không thấy bóng, chẳng biết đã rời khỏi thành Bá Lăng từ lúc nào.

- Nghiêm Trọng Nam thành cầu kiến Hà Bá gia.

Thành thủ khu Nam Nghiêm Trọng hô to từ ngoài miếu. Theo âm thanh của ông ta vang lên, khoảng đất trống trước miếu lập tức an tĩnh trở lại. Vào thời điểm này, thần linh chính là thuốc an thần của bọn họ. Hiển nhiên, Trần Cảnh cũng hiểu, âm thanh kia vừa dứt, hào quang bao phủ miếu Hà Bá chợt mạnh hẳn lên, giống như đáp lại lời của thành thủ Nghiêm Trọng.

Cùng lúc đó, trong thần miếu đột nhiên tản ra ánh sáng trắng. Một người đi ra từ bên trong luồng sáng, pháp bào màu lam nhạt, hông đeo trường kiếm, cả người làm cho người ta có một cảm giác thanh tĩnh và trầm ổn.

Người này vừa xuất hiện, dân chúng ở trước miếu lập tức quỳ cả xuống, ngay cả tứ đại thành thủ cũng khom mình hành lễ. Trần Cảnh nhìn một màn trước mắt, cảm giác như đã trải qua đến mấy đời. Năm đó, hắn ngắc ngoải chạy ra khỏi thành này. Nhiều năm trôi qua, ngày hôm nay hắn lại lấy thân phận thần linh được thỉnh trở về. Vẫn là tòa thành cũ, vẫn là những người cũ, nhưng địa vị của Trần Cảnh lại khác rồi. Năm đó hắn chưa bao giờ vào miếu, chưa bao giờ bái thần, hơn nữa còn rất ghét bản thân mình, thậm chí là cả người khác nếu đi cúng bái. Thế mà giờ đây hắn lại nhận cúng bái của người, trong lòng mặc dù không có gì vui sướng, nhưng cũng không bài xích nữa. Hắn muốn tìm kiếm nguyên nhân, lại tìm thế nào cũng không ra.

Có những thay đổi luôn phát sinh trong lúc bất tri bất giác. Nhân tính vĩnh viễn là không có định tính.

Bốn vị thành thủ đều có mặt, nhưng chỉ thành thủ khu Nam nói, bởi vì ông ta là người thỉnh Hà Bá tới. Ông ta nói lớn:

- Thành Bá Lăng thỉnh Hà Bá chở che, hôm nay Bá Lăng không thấy được ánh mặt trời, xin hỏi Hà Bá gia, sinh linh cả thành Bá Lăng ta nên đi con đường nào? Ngoại trừ tiếng của thành thủ Nghiêm Trọng, cộng với tiếng tim của mỗi người đang quỳ dưới đất đập thình thịch, không còn nghe thấy một tiếng động nào kể cả tiếng gió. Đợi một lát vẫn không nghe được Trần Cảnh trả lời, bọn họ nhịn không được ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hà Bá ở trước miếu đang ngẩng đầu nhìn trời, giống như trên bầu trời có viết tương lai của thành Bá Lăng.

- Xin hỏi Hà Bá, hơn mười vạn sinh linh thành Bá Lăng ta nên đi đường nào?

Nghiêm Trọng lần nữa cất cao giọng hỏi. Nhân gian sớm đã tồn tại việc hỏi thần, chẳng qua có rất ít tình huống hỏi trực diện thần linh như vậy. Trước miếu Hà Bá lặng ngắt không một tiếng động.

Trần Cảnh nhìn thấy những ánh mắt sợ hãi mang theo kỳ vọng kia, hơi nheo mắt lại, nói:

- Nếu có chỗ để di dời, tốt nhất là hãy chuyển đi.

Trần Cảnh nhìn Nghiêm Trọng, nghiêm túc nói. Tiếng của Trần Cảnh truyền vào trong tai Nghiêm Trọng giống như gió sông buổi sớm, mang theo cảm giác man mát dịu nhẹ. Nghiêm Trọng thất vọng, nói:

- Ngày đông giá rét chưa hết, nếu chuyển đi, chỉ có thể lấy hài cốt của mọi người trong thành để xếp đường.

Trước miếu Hà Bá lại yên lặng. Tiếng của Nghiêm Trọng cũng không lớn, nhưng vào thời khắc này lại rất chói tai. Trần Cảnh nhìn một vòng. Giờ khắc này, cảm xúc có ghét có yêu của hắn với tòa thành này đã biến mất cả, trong mắt giống như nhìn thấy một con đường trải đầy thi thể, trên đường tràn ngập tiếng khóc tiếng kêu rên.

Trần Cảnh nhìn biển người đông nghịt trước mặt, lại chậm rãi nói:

- Nếu mọi người không muốn rời đi, cũng nguyện ý thờ phụng ta, ta tự nhiên sẽ không rời đi, sẽ đem hết khả năng của mình để che chở thành Bá Lăng này.

Đột nhiên, từ xa có một người thanh niên chen vào trong đám người, thần sắc bối rối, còn chưa tới gần đã hô lớn gọi thành thủ, rồi lập tức nín thinh, không nói thêm một lời nào. Tới khi chen được đến cạnh Nghiêm Trọng, người này mới ghé tai ông ta nói nhỏ.

Sắc mặt của Nghiêm Trọng bỗng biến đổi, rồi lập tức trở về bình thường. Ông ta nhìn ba vị thành thủ khác, muốn nói lại thôi. Vẻ mặt của ba vị thành thủ kia trầm cả xuống, nhưng cũng không nói gì thêm, hiển nhiên là biết người thanh niên kia vừa nói gì. Trong đó thành thủ khu Tây vẫn không nhịn được, hỏi:

- Không ra được sao?

- Cửa thành đã biến mất.

Nghiêm Trọng thấp giọng nói nhanh.

Ông ta không muốn để mọi người biết, nhưng làm sao có thể giấu nổi. Tin tức đã lan truyền đến đám người, tức thì ai nấy đều kinh hoàng, xôn xao cả lên. Bọn họ dùng ánh mắt tuyệt võng xen lẫn mong chờ nhìn thành thủ và Trần Cảnh. Trước khi tới đây họ còn tính vạn bất đắc dĩ vẫn có thể bỏ thành mà đi. Tuy rằng Nghiêm Trọng phân tích bỏ thành đi cũng là một con đường cửu tử nhất sinh, không đến đường cùng tuyệt đối không thể làm vậy, nhưng dù sao vẫn có một con đường lưu lại. Mà bây giờ con đường này đã bị chặt đứt.

Trần Cảnh sớm đã biết chuyện này, hơn nữa còn rõ ràng hơn bọn họ nhiều. Ngay từ lúc khí đen xuất hiện trong thành, hắn đã biết sẽ có một ngày như thế. Hắn còn biết, nếu người trong thành Bá Lăng rời đi, chỉ sợ mười không còn sống một. Không riêng gì bởi bây giờ là mùa đông buốt giá, đây chỉ là vấn đề thời tiết. Lý do quan trọng hơn là con người không có thần linh che chở rất khó sinh tồn giữa thế giới lẫn lộn yêu linh quỷ quái này.

Lần này ngay cả Nghiêm Trọng cũng không có cách nào làm yên lòng dân chúng. Chỉ trong chớp mắt, một tòa thành trì yên bình chốn nhân gian biến thành quỷ vực, có mấy người có thể tiếp nhận được? Nếu không phải ông ta là đại nho nuôi dưỡng tính tình cương trực, chỉ sợ sớm đã quỳ xuống đất lạy van như những người khác.

Tất cả nhìn về Trần Cảnh, ánh mắt đã khác hẳn lúc trước. Nếu ánh mắt lúc trước là của người bị nạn cầu một chỗ dung thân, thì hiện tại chính là của người sắp chết đuối hy vọng người ở trên bờ cứu mạng.

Trong lòng Trần Cảnh nổi lên từng trận gợn sóng. Đối với hắn, chuyện khó tiếp thu nhất là không thể tự chủ được tính mạng, và không thể cầu xin được ai cứu mạng.

Đang lúc hắn muốn nói chuyện, một luồng sáng đỏ bỗng chiếu ra từ miếu Thành Hoàng ở trung tâm thành Bá Lăng. Luồng sáng chói mắt, tạo thành một khoảng rực rỡ trong sương mù. Người trong thành Bá Lăng đầu tiên là cả kinh, sau đó là mừng rỡ, không ai bảo ai mà cùng ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Thành Hoàng thành Chung Ly ngồi ở trên không miếu Thành Hoàng chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, mà ánh sáng đỏ chính là từ cây dây leo cao lên tận trời kia phát ra. Thế nhưng dây leo này lại đang mau chóng bay vụt lên như trốn chạy. Đột nhiên, một cánh tay đen kịt thò ra khỏi miếu Thành Hoàng, tóm lấy dây leo. Dây leo tỏa ra hào quang càng mạnh thêm, điên cuồng muốn giãy ra, bay lên trời, nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay đen kịt như của ma quỷ kia.

Trần Cảnh nhíu mày. Tại trong mắt mọi người, một luồng hào quang màu trắng chói mắt phóng lên từ trước miếu Hà Bá. Người phản ứng nhanh lập tức ngẩng đầu, nhìn lại về phía trên không miếu Thành Hoàng, chỉ thấy luồng sáng trắng kia giống như một dải lụa trắng, quấn một vòng quanh cổ tay của cánh tay đen kịt kia. Cánh tay kia lập tức tách đôi ra từ chỗ bị cuốn lấy, phần từ cổ tay trở lên rơi lên mái ngói miếu Thành Hoàng, bốc ra khói đen, còn cánh tay thì vội vàng rụt lại vào trong miếu. Luồng sáng trắng kia chợt lóe lên trong hư không, hóa thành một người, thân mặc pháp bào màu lam nhạt, hông đeo trường kiếm, trên người phảng phất có một tầng hào quang màu xanh lan tỏa như sóng sông.

Hắn lẳng lặng hiện chân thân, đạp trên không, ngẩng đầu nhìn đoạn dây leo đang nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.

-----oo0oo-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện