Đời trước, Phượng Di Khanh tìm mọi cách gả cho Hách Liên Dục làm trắc phi, hơn nữa khi mang thai liền vọng tưởng mẹ quý nhờ con .



Nhưng mà Phượng Cửu Dạ lại là người lòng dạ hẹp hòi , sao có thể chịu đựng được một người thứ muội luôn bị nàng xem thường cưỡi ở trên đầu nàng hô mưa gọi gió ?



Nàng nén giận tám chín tháng , rốt cuộc Phượng Di Khanh cũng đến lúc sinh nở , thu mua bà mụ đỡ đẻ . Vì thế trưởng tử của Hách Liên Dục thuận lợi sinh ra, mà Phượng Di Khanh sinh hạ trưởng tử lại mất máu quá nhiều mà chết. Phượng Cửu Dạ thân là mẹ của chính phi tự nhiên thuận lý thành chương ôm đi hài tử của Phượng Di Khanh nuôi nấng.



Đáng thương Phượng Di Khanh tự xưng là thông minh, kết quả là lại vẫn là không dự đoán được chính mình chết thảm!



Bất quá ngày đó, Phượng Thất Tầm không tính toán nói cho người khác , chỉ một mình thấu hiểu . Tựa như hôm nay Phượng Di Khanh mặt ngoài thoạt nhìn hảo tâm, cũng bất quá là vì chờ đến lúc sự việc đã bại lộ nàng liền bo bo giữ mình thật tốt thôi......



Ung Vương phủ nói đến cùng chính là một cái chảo nhuộm thật lớn ,  đặt mình trong trong đó tất cả mọi người đều biến thành âm hiểm xảo trá, không một ai may mắn thoát khỏi!



Thời điểm xe ngựa đến trước cửa Ung Vương phủ đã gần đêm khuya. Cảnh vật chung quanh yên tĩnh, u ám . Trời đêm điểm thưa thớt mấy ngôi sao, ánh trăng không biết khi nào ẩn dưới tầng mây, sớm đã tìm không được tăm hơi.



Nhưng mà cửa lớn vương phủ lại rộng mở, trong phủ đèn đuốc sáng trưng.



Phượng Thất Tầm cùng Phượng Thất Vân nhìn nhau liếc mắt một cái, hoàn toàn từ trong ánh mắt đối phương  thấy được thần sắc nghi hoặc . Nghĩ đến một lần khi Phượng Hoàn về gióng trống khua chiêng thẩm vấn, cùng với Phượng Cửu Dạ bày ra tầng tầng âm mưu, Phượng Thất Tầm tức khắc toàn thân đề phòng lên.



Phượng Thất Vân khẽ vuốt trên bả vai nàng , ánh mắt như bóng đêm ôn nhu, ánh mắt kia phảng phất đang nói: Không sợ, có ta ở đây.

Phượng Thất Tầm đáy lòng ấm áp, bước nện bước kiên định không ít.



Chính đường Vương phủ gia quyến tụ tập, nhưng hẳn là một đại bộ phận đều là lại đây xem kịch vui, tỷ như thể trạng lười biếng híp mặt lại của Liên di nương , cực kỳ giống con hồ ly Phượng Thất Hàn.



Nhu di nương sắc mặt điềm nhiên ngồi ở cuối, trong ánh mắt quan tâm gãi đúng chỗ ngứa, mà ngồi ở bên cạnh nàng là Phượng Di Khanh tựa hồ đã sớm biết đến Phượng Thất Tầm sẽ bình an trở về, trên khuôn mặt tú lệ không có chút nào ngoài ý muốn.



Phượng Di Dao ngồi bên cạnh Dung di nương ,trong ánh mắt nhìn về phía Phượng Thất Tầm tràn ngập phẫn hận cùng một chút ác độc. So sánh với bên dưới, Phượng Cửu Dạ liền có vẻ thuần lương cùng vô tội rất nhiều, nàng cứ như mỹ nhân đầu sỏ gây tội hại Phượng Thất Tầm bị nhốt .



Tình huống ở trong đều được Phượng Thất Tầm đoán trước , chỉ là có một người xuất hiện, lại khiến nàng bất ngờ.



Nàng liền đánh giá mọi người ngồi dưới mình , có người như một trận gió lướt tới trước người nàng , không khỏi nhanh chóng đem nàng ôm vào trong lòng ngực, thanh âm run rẩy nhẹ gọi:



"Thất Tầm......"



Phượng Thất Tầm dùng dư quang nhanh chóng xẹt qua mọi người, chỉ thấy Phượng Di Dao thần sắc phẫn hận như lúc ban đầu, Phượng Cửu Dạ ánh mắt khó có được lộ ra ý xấu , Phượng Di Khanh thò người ra cùng Nhu di nương nói cái gì.



Phượng Hoàn sắc mặt có chút đạm nhiên, Hàn Huệ Tâm càng là sắc mặt xanh mét. Một trương khuôn mặt, thật sự là biểu tình khác nhau.



Nàng nhấp môi cười khẽ, vội vàng nhẹ đẩy Hách Liên Dục, nhỏ giọng nhắc nhở: "Điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân......"



Hách Liên Dục tựa hồ cũng phát hiện chính mình thất thố, ho khan một tiếng buông ra Phượng Thất Tầm.



"Như thế nào muộn như vậy mới trở về?" Hắn ánh mắt quan tâm hỏi.



Không hỏi còn tốt , vừa hỏi, Phượng Thất Tầm lập tức quỳ xuống, hai tròng mắt rưng rưng nói: "Điện hạ, điện hạ nhất định phải giúp giúp Thất Tầm, Thất Tầm không thể không có Thận Nhi, không thể không có Thận Nhi a!"



Hách Liên Dục mày nhăn lại, duỗi tay phải liền phải nâng Phượng Thất Tầm dậy, "Ngươi làm gì vậy? Mau mau lên!"



Phượng Thất Tầm cự tuyệt Hách Liên Dục nâng, phe phẩy đầu, thanh âm nghẹn ngào nói:



"Cầu điện hạ, cầu điện hạ giúp ta......"



Nhìn nàng cố chấp như vậy, Hách Liên Dục mày nhăn càng gấp.



"Thận Nhi là ai?" Hắn lạnh giọng hỏi.



#NgạnTừMiên



Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜

Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘

Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện