"Cô nương...mời ngài dùng bữa trưa,thánh thượng đã phân phó nô tì đặc biệt làm những món này cho người"-Một tiểucungnữ tầm khoảng mười sáu tuổi mở cửacunglặng lẽ bước vào,tỏ vẻ sợ sệt nhìn cô.An Nguyệt liếc mắt nhìn những món ăn còn nghi ngút khói kia,đều toàn là cao lương mỹ vị...lại không thèm để mắt mang theo sự chán ghét quay đi.Hơn một tuần này rồi cô không hề nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài,chỉ duy nhất tòacungđiện này cùng bốn bứctường lớn,còn phảitìm cách mật báo cho trưởng công chúa nhưng vô ích,chỉ có thể hy vọng nàng có thể tìm được cô.Mặc dù mới đến Tinh quốc khoảng một tháng nhưng cô cũng đã nghe qua danh tênhoàngđế này:Một kẻ tuy không phải là hôn quân tuy nhiên tính tình tàn độc và vô cùng tàn nhẫn,cô tin hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn để trả được mối thù kia...và nặng hơn chính là chiếm luôn Kỳ quốc.Đến lúc đó nhiệm vụ cô cần làm lại thay đổi kết cục một lần nữa,không đề cho cô trở về được thời hiện đại,không thể không lo lắng...
"Đem ra đi,ta không muốn ăn,lần sau cũng đừng làm nữa"-An Nguyệt xua tay với tiểucungnữ bên cạnh,xoay mặt đi...bảo cô có hứng thú ăn uống khi bị giam lỏng mà lợi dụng như thế này?Cô thà nhịn đến chết đi còn hơn...Nhưng mãi một lúc sau người kia vẫn không chịu lui ra,An Nguyệt không vui quay lại nhìn nàng thì thấy nàng ngay lập tức quỳ trên mặt đất,dập đầu không ngừng cầu xin cùng với khóc lóc:
"Cô nương,nô tì van xin người mau dùng bữa đi.Mấy hôm nay người không ăn uống gì cả làmhoàngthượng vô cùng tức giận,mấy tỉ tỉ của nô tì bị phạt nặng rất nhiều nên mới không dám đến đây nữa.Nô tì không muốn bị phạt đâu...cô nương...nô tì van người mà, cầu xin nương nương giúp nô tì một mạng...nô tì vạn lần đa tạ cô nương"-Tiểucungnữ ngẩng đầu không ngừng van xin,kể cho cô nghe hết mọi chuyện.An Nguyệt nghe xong liền cảm thấy mình vô cùng tội lỗi liền đỡ nàng ngồi dậy,cho nàng ta lui ra rồi chậm rãi dùng bữa...cô không ngờ hắn ta lại có thể làm thế...việc cô ăn hay không ăn thì có liên quan gì đến nhữngcungnữ vô tội này chứ?An Nguyệt tự cảm thấy có chút bất lực,không lẽ những tênhoàngđế đều là giống nhau như thế sao?không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của những người khác?Cô lại chợt nghĩ đến tênhoàngthượng nào đó...chắc hắn bây giờ rất vui vẻ bên cạnh Hiền phi...làm gì còn thời gian nào để lo tới chuyện một kẻ đã "chết" như cô chứ? "Nàng lại đang nhớ nhung về tên Vũ Hiên đế kia sao?Cũng thật là cảm động...vậy thì hà cớ gì phải tìm cách ra khỏihoàngcung?Nếu nàng ở lại đó thì chức quý phi nhỏ bé kia đích thị chính là của nàng rồi,thậm chí là ngôi vị mẫu nghi thiên hạ...Hay là nàng muốn hắn chỉ chung tình mỗi mình nàng?"-Một giọng nói lạnh lùng giễu cợt bất ngờ vang vọng trong khắphoàngcung,khẽ chạm vào góc nào đó của An Nguyệt,cô đặt chén ngọc trên tay xuống bàn mà tìm nơi phát ra tiếng nói.Chẳng mấy chốc kẻ đó đã xuất hiện trước mặt cô,đi tới bên cạnh ép cô vào trong ngực,ngón tay thon dài ưu mỹ nắm chặt cằm nhỏ của cô nâng lên,mạnh mẽ cúi xuống cắn vào môi của cô,bật máu.An Nguyệt không hề chống cự,chỉ khẽ đẩy hắn ra một chút...mấy hôm nay hắn đều làm như vậy ,nhưng sau đó cũng không hề có động tác nào khác nên cô cũng không quá sợ sệt như trước nữa.An Nguyệt lùi ra sau một ít,lên giọng ngăn cản động tác của hắn:
"Hoàngthượng,thỉnh ngài tự trọng...Ta không phải là phi tần hay nữ nhân của ngài,ngài không nên làm như thế nữa...A"-Môi của cô lại bị cắn mạnh một lần nữa rồi bất chợt buông ra,hắn dùng đầu ngón tay miết nhẹ lên bờ môi ửng đỏ còn vươn chút máu của cô...Bàn tay to xiết chặt eo nhỏ nhắn,chuyển hướng vén tóc mai rồi khẽ ngậm lấy vành tai non mềm của cô một cái xuống giọng trầm thấp,nóng rực mà tà mị nói:
"Không phải là nữ nhân của ta?Thứ gì đã ở trong tay ta tức là của ta rồi...Nàng nghĩ ta không dám ngay tại đây muốn nàng sao?Cũng thật ngây thơ,bất quátưvị thật quá quyến rũ người khác.Nếu không phải nàng còn giá trị lợi dụng,ta cũng sẽ lập tức biến nàng thành một nữ nhân của ta,để cái miệng nhỏ nhắn này van xin ta dừng tay lại..."
An Nguyệt cảm thấy cơ thể cô nhẹ run lên một cái,những loại lời nói vô sỉ như thế này cũng có thể đem ra được thì hắn còn không thể làm ra cái gì nữa đây chứ?Cô nhìn thẳng hắn một cái...ánh mắt đang dấy lên sự tàn bạo cùng ánh lửa dưới đáy,như thể sẵn sàng thực hiện lời nói vừa nãy của mình bất cứ lúc nào.Cô vội vã nhắc hắn:
"Ngài không phải đến đây gặp ta chỉ để làm ra những chuyện như thế này chứ?Nếu thật sự như vậy thì mờihoàngthượng đến hậucungcủa ngài,ở đó có rất nhiều mỹ nhân khác nhau.Còn ta không có bất cứ bổn phận nào để làm như vậy,công việc của ta chính là giúp ngài nghĩ cách trả thù cho Xuân tần...còn không thì thỉnhhoàngthượng rời khỏi đây...còn nữa,từ nay ta sẽ ăn hết điểm tâm các buổi ,đừng trừng phạt những tiểucungnữ kia nữa,các nàng không hề có tội tình gì cả."-An Nguyệt nói xong thì cánh tay trên cằm cô cũng thả xuống,nhưng bất quá cánh tay còn lại không hề dịch chuyển,còn ngày càng xiết chặt cô hơn,ép cô lọt thỏm trong lồng ngực to lớn của hắn,rồi chợt nghe được một câu nói đùa giỡn bên tai :
"An sung viên...à không... phải gọi danh nàng là An Nguyệt tiểu thư chứ nhỉ?Nàng có biết nàng thông tuệ như vậy...Nhưng điều gì chính là một sai lầm chí tử của nàng không?Đó chính là không đủ tàn nhẫn...nàng quá mức lương thiện,quá mức nhân từ...việc nàng đã cứu mạng ta cũng giống như vậy...cứ ngu ngốc làm thế điều đó sớm muộn gì cũng sẽ hại chết nàng mà thôi,đặc biệt nhân từ với chính kẻ thù luôn là chuyện không nên.Đừng ngụy biện,ta biết nàng đã từng tha cho ai...cẩn thận một chút,trong cuộc sống này không có gì là sự thật,không có tốt hay xấu mà chỉ tồn tại kẻ thắng người thua.Nếu nàng cứ nhân từ thì sớm muộn gì kẻ kia cũng sẽ hại nàng."
"Đa tạ những lời dạy bảo quý báu của ngài,nhưng ta không ngu ngốc đến nỗi không phân biệt được kẻ tốt người xấu,kẻ thù bằng hữu.Nếu như cuộc sống này thật sự mất đi sự nhân từ thì mãi mãi cũng không có kẻ nào thắng cuộc đâu...và ta cứu ngài cũng là một sai lầm lớn nhất trong đời ta"-An Nguyệt trả lời,cũng không muốn đôi co nhiều với hắn nữa...không ngờ hắn lại nâng mặt của cô lên,để đối diện chính mình:
"Ha ha ha...An Nguyệt,nếu ta nói mình ngày càng dấy lên hứng thú nồng đậm với nàng thì phải làm sao đây?"
"Đem ra đi,ta không muốn ăn,lần sau cũng đừng làm nữa"-An Nguyệt xua tay với tiểucungnữ bên cạnh,xoay mặt đi...bảo cô có hứng thú ăn uống khi bị giam lỏng mà lợi dụng như thế này?Cô thà nhịn đến chết đi còn hơn...Nhưng mãi một lúc sau người kia vẫn không chịu lui ra,An Nguyệt không vui quay lại nhìn nàng thì thấy nàng ngay lập tức quỳ trên mặt đất,dập đầu không ngừng cầu xin cùng với khóc lóc:
"Cô nương,nô tì van xin người mau dùng bữa đi.Mấy hôm nay người không ăn uống gì cả làmhoàngthượng vô cùng tức giận,mấy tỉ tỉ của nô tì bị phạt nặng rất nhiều nên mới không dám đến đây nữa.Nô tì không muốn bị phạt đâu...cô nương...nô tì van người mà, cầu xin nương nương giúp nô tì một mạng...nô tì vạn lần đa tạ cô nương"-Tiểucungnữ ngẩng đầu không ngừng van xin,kể cho cô nghe hết mọi chuyện.An Nguyệt nghe xong liền cảm thấy mình vô cùng tội lỗi liền đỡ nàng ngồi dậy,cho nàng ta lui ra rồi chậm rãi dùng bữa...cô không ngờ hắn ta lại có thể làm thế...việc cô ăn hay không ăn thì có liên quan gì đến nhữngcungnữ vô tội này chứ?An Nguyệt tự cảm thấy có chút bất lực,không lẽ những tênhoàngđế đều là giống nhau như thế sao?không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của những người khác?Cô lại chợt nghĩ đến tênhoàngthượng nào đó...chắc hắn bây giờ rất vui vẻ bên cạnh Hiền phi...làm gì còn thời gian nào để lo tới chuyện một kẻ đã "chết" như cô chứ? "Nàng lại đang nhớ nhung về tên Vũ Hiên đế kia sao?Cũng thật là cảm động...vậy thì hà cớ gì phải tìm cách ra khỏihoàngcung?Nếu nàng ở lại đó thì chức quý phi nhỏ bé kia đích thị chính là của nàng rồi,thậm chí là ngôi vị mẫu nghi thiên hạ...Hay là nàng muốn hắn chỉ chung tình mỗi mình nàng?"-Một giọng nói lạnh lùng giễu cợt bất ngờ vang vọng trong khắphoàngcung,khẽ chạm vào góc nào đó của An Nguyệt,cô đặt chén ngọc trên tay xuống bàn mà tìm nơi phát ra tiếng nói.Chẳng mấy chốc kẻ đó đã xuất hiện trước mặt cô,đi tới bên cạnh ép cô vào trong ngực,ngón tay thon dài ưu mỹ nắm chặt cằm nhỏ của cô nâng lên,mạnh mẽ cúi xuống cắn vào môi của cô,bật máu.An Nguyệt không hề chống cự,chỉ khẽ đẩy hắn ra một chút...mấy hôm nay hắn đều làm như vậy ,nhưng sau đó cũng không hề có động tác nào khác nên cô cũng không quá sợ sệt như trước nữa.An Nguyệt lùi ra sau một ít,lên giọng ngăn cản động tác của hắn:
"Hoàngthượng,thỉnh ngài tự trọng...Ta không phải là phi tần hay nữ nhân của ngài,ngài không nên làm như thế nữa...A"-Môi của cô lại bị cắn mạnh một lần nữa rồi bất chợt buông ra,hắn dùng đầu ngón tay miết nhẹ lên bờ môi ửng đỏ còn vươn chút máu của cô...Bàn tay to xiết chặt eo nhỏ nhắn,chuyển hướng vén tóc mai rồi khẽ ngậm lấy vành tai non mềm của cô một cái xuống giọng trầm thấp,nóng rực mà tà mị nói:
"Không phải là nữ nhân của ta?Thứ gì đã ở trong tay ta tức là của ta rồi...Nàng nghĩ ta không dám ngay tại đây muốn nàng sao?Cũng thật ngây thơ,bất quátưvị thật quá quyến rũ người khác.Nếu không phải nàng còn giá trị lợi dụng,ta cũng sẽ lập tức biến nàng thành một nữ nhân của ta,để cái miệng nhỏ nhắn này van xin ta dừng tay lại..."
An Nguyệt cảm thấy cơ thể cô nhẹ run lên một cái,những loại lời nói vô sỉ như thế này cũng có thể đem ra được thì hắn còn không thể làm ra cái gì nữa đây chứ?Cô nhìn thẳng hắn một cái...ánh mắt đang dấy lên sự tàn bạo cùng ánh lửa dưới đáy,như thể sẵn sàng thực hiện lời nói vừa nãy của mình bất cứ lúc nào.Cô vội vã nhắc hắn:
"Ngài không phải đến đây gặp ta chỉ để làm ra những chuyện như thế này chứ?Nếu thật sự như vậy thì mờihoàngthượng đến hậucungcủa ngài,ở đó có rất nhiều mỹ nhân khác nhau.Còn ta không có bất cứ bổn phận nào để làm như vậy,công việc của ta chính là giúp ngài nghĩ cách trả thù cho Xuân tần...còn không thì thỉnhhoàngthượng rời khỏi đây...còn nữa,từ nay ta sẽ ăn hết điểm tâm các buổi ,đừng trừng phạt những tiểucungnữ kia nữa,các nàng không hề có tội tình gì cả."-An Nguyệt nói xong thì cánh tay trên cằm cô cũng thả xuống,nhưng bất quá cánh tay còn lại không hề dịch chuyển,còn ngày càng xiết chặt cô hơn,ép cô lọt thỏm trong lồng ngực to lớn của hắn,rồi chợt nghe được một câu nói đùa giỡn bên tai :
"An sung viên...à không... phải gọi danh nàng là An Nguyệt tiểu thư chứ nhỉ?Nàng có biết nàng thông tuệ như vậy...Nhưng điều gì chính là một sai lầm chí tử của nàng không?Đó chính là không đủ tàn nhẫn...nàng quá mức lương thiện,quá mức nhân từ...việc nàng đã cứu mạng ta cũng giống như vậy...cứ ngu ngốc làm thế điều đó sớm muộn gì cũng sẽ hại chết nàng mà thôi,đặc biệt nhân từ với chính kẻ thù luôn là chuyện không nên.Đừng ngụy biện,ta biết nàng đã từng tha cho ai...cẩn thận một chút,trong cuộc sống này không có gì là sự thật,không có tốt hay xấu mà chỉ tồn tại kẻ thắng người thua.Nếu nàng cứ nhân từ thì sớm muộn gì kẻ kia cũng sẽ hại nàng."
"Đa tạ những lời dạy bảo quý báu của ngài,nhưng ta không ngu ngốc đến nỗi không phân biệt được kẻ tốt người xấu,kẻ thù bằng hữu.Nếu như cuộc sống này thật sự mất đi sự nhân từ thì mãi mãi cũng không có kẻ nào thắng cuộc đâu...và ta cứu ngài cũng là một sai lầm lớn nhất trong đời ta"-An Nguyệt trả lời,cũng không muốn đôi co nhiều với hắn nữa...không ngờ hắn lại nâng mặt của cô lên,để đối diện chính mình:
"Ha ha ha...An Nguyệt,nếu ta nói mình ngày càng dấy lên hứng thú nồng đậm với nàng thì phải làm sao đây?"
Danh sách chương