Dạo gần đây cả Hắc Vân Bảo đang vào mùa thu hoạch. Dù là lương thực, hoa quả hay các loại rau dưa đều xếp đầy vào cả một lầu. Một phần trong số này sẽ dùng làm lương thực chống chọi qua mùa đông, phần khác để dành đến khi mở phiên chợ kế sẽ đem bán cho thương lái. Còn một phần nữa, do Tiểu Hoàng đề nghị, sẽ mở kho lương bên dưới chân núi để cứu tế cho người nghèo.
Toàn bộ Hắc Vân Bảo, kể cả các đại đà chủ, đường chủ, phó bang chủ, vị nào vị nấy đều bận tối mắt tối mũi, chỉ riêng mỗi gã Tư Đồ là rảnh rang tới mức mọc lông luôn. Tư Đồ mà rảnh rang thế thì nghĩa là Tiểu Hoàng đang bận rộn lắm đấy. Bởi vì, cứ cách thời gian nhấp nửa chén trà nhỏ, Tư Đồ lại đi quấy rối con người ta một cái.
“Tiên Tiên, cho hôn cái đi.” – Gã chồm mặt qua.
Tiểu Hoàng đang đọc sách say mê, chả có cách nào dành phải nghiêng qua hôn Tư Đồ một cái, định bụng đuổi hắn đi rồi thì sẽ tiếp tục yên thân đọc sách. Nhưng mà khi Tiểu Hoàng vừa nghiêng qua, Tư Đồ đã chu mỏ ra chờ đợi miệng Tiểu Hoàng áp qua sẽ đụng ngay vào miệng Tư Đồ, thế là, “chụt…” Sau đó thì Tiểu Hoàng bị Tư Đồ thuận thế ôm vào lòng, sau đó nữa thì cọ qua dụi lại, hôn tới hôn lui, rồi thuận tay ẵm ngay vào giường.
Khi Tiểu Hoàng thức giấc thì đã là sáng sớm hôm sau, buồn bực không sao tả xiết bèn giận dữ nhéo Tư Đồ. Nhưng gã Tư Đồ da dày thịt béo, bị nhéo thì xi nhê gì, vẫn tiếp tục nhích qua cho Tiểu Hoàng nhéo cái nữa.Tiểu Hoàng hết cách với Tư Đồ thật rồi, gã này da dày muốn chết đi, cuối cùng đành bất đắc dĩ ngồi bên khung cửa xụ mặt xuống.
Mộc Lăng đi ngang qua cửa phòng, thấy Tiểu Hoàng đang ỉu xìu ngồi kia thì bèn đi tới hỏi han –“Tiểu Hoàng Hoàng làm sao vậy?”
Tiểu Hoàng ngước nhìn Mộc Lăng rồi miễn cưỡng ngồi dựa vào cửa nhà không nói tiếng nào.
Mộc Lăng nhìn Tiểu Hoàng một cái, thấy y đang khó chịu, trên mặt còn đang ửng lên hồng hồng thì vỡ lẽ ra nên nhìn quanh quất –“Tư Đồ đâu rồi?”
Tiểu Hoàng nhăn mặt nhăn mũi nhỏ tiếng đáp –“Đi xử lý công việc rồi.”
“Có phải hắn lại khi dễ ngươi nữa hay không vậy?” – Mộc Lăng hỏi Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng khẽ gật đầu, biểu hiện thì đúng là ủ rũ.
“Vậy ngươi có muốn ăn hiếp lại hắn hay không nào?” – Mộc Lăng ra một chủ ý cho Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một chút rồi bảo – “Ta không làm được …”
Mộc Lăng bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trời – “Ngươi bảo là ngươi sẽ không ăn hiếp được người khác á?”
Tiểu Hoàng thành thành thật thật gật đầu rồi lí nhí nói – “Ừa.”
“Chồ…” – Mộc Lăng lắc đầu “Tư Đồ đối xử với ngươi ra làm sao thì ngươi phải đối xử lại với hắn y vậy chứ.”
Tiểu Hoàng mở tròn hai mắt nhìn Mộc Lăng – “Như vậy cũng được hay sao?”
“Đương nhiên là được rồi!” – Mộc Lăng hấp háy mắt – “Hơn nữa nha, ta đảm bảo Tư Đồ không dám phản kháng, nếu như hắn chống đối thì ngươi đáp thế này nè: Vậy huynh có lý do gì mà đối xử với ta như vậy? Chúng ta mỗi người một lần, thế là công bằng.”
Tiểu Hoàng nghe xong thì ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, bèn gật đầu – “Ừa.”
Sau đó, Tiểu Hoàng quay về trong phòng, càng nghĩ càng đỏ bừng mặt mũi lên. Tư Đồ đối với y thế nào, y sẽ làm hệt như thế với Tư Đồ, chẳng phải đúng là phản công sao?” Càng nghĩ càng xấu hổ quá đi thôi, Tiểu Hoàng chui vào trong chăm trùm kín lại, nhưng cũng bắt đầu nôn nao mong ngóng.
Không bao lâu sau, Tư Đồ đã mang theo một hộp thức ăn chạy ù trở về, miệng mồm kêu toáng lên – “Tiên Tiên có đói bụng không? Ta đi Túy Tiên Cư mua điểm tâm cho ngươi đây.”
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ đã về thì càng thêm khẩn trương, cứ nấp mãi trong chăn để chuẩn bị, phải làm sao để mở miệng với Tư Đồ bây giờ?
“Tiên Tiên à?” – Tư Đồ đi đến ngồi xuống bên giường, cúi xuống nhìn Tiểu Hoàng – “Còn sớm mà sao lại ngủ chứ? Khó chịu à?”
Tiểu Hoàng ló mặt ra nhìn chằm chằm vào Tư Đồ, mặt y đã đỏ như trái gấc luôn rồi.
“Sao mặt lại đỏ như vậy hử?” – Tư Đồ hơi sốt ruột, nâng Tiểu Hoàng dậy rồi đưa tay sờ lên trán y – “Có phải đang sốt hay không? Khó chịu ở đâu nào?”
Tiểu Hoàng ủ rũ lắc đầu.
“Còn đang giận à?” – Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng vào lòng, đút điểm tâm đến cho y ăn – “Này, bánh gạo nếp ngươi thích nhất.”
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng đón lấy một chiếc bánh gạo nếp đưa vào trong miệng, nhưng cũng chẳng buồn cắn mà chỉ ngước mắt lên chăm chú nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ cũng chăm chú nhìn lại Tiểu Hoàng, thế rồi hắn ta cầm cự không được cười phá lên – “Sao thể hửm? Ngươi cứ nhìn ta như thế, ta chẳng biết ta đã làm chuyện gì đâu nha.”
Tiểu Hoàng hít sâu một hơi, cố gom góp hết dũng khí ra để nói – “Tư Đồ… Ta muốn…”
“Muốn cái gì?” – Tư Đồ đưa tay vỗ ngực – “Muốn cái gì nói cho ta nghe, ngươi muốn gì ta đều làm cho ngươi.”
Tiểu Hoàng đặt chiếc bánh gạo nếp trở lại vào trong hộp đựng rồi kéo Tư Đồ xuống giường, chính y thì trèo lên trên bảo – “Ta … muốn ở trên!”
Tư Đồ trợn tròn mắt, sau đó nhịn không được cười to –“Sao Tiên Tiên hôm nay lại chủ động như vậy? Nào, ở trên thì ở trên. Khi ngươi ở trên còn có cảm giác nhiều hơn là ở dưới nha.” – Nói đoạn bèn đưa tay muốn cởi bỏ áo khoác ngoài của Tiểu Hoàng.
“Không phải mà!” – Tiểu Hoàng kéo tay Tư Đồ lại cả tiếng nói –
“Ta đang nói… ta muốn … ta muốn … đổi chỗ với huynh!”
Tư Đồ ngước mắt lên nhìn Tiểu Hoàng – “Đổi?”
“Ừ.” – Tiểu Hoàng nói rồi đưa tay nắm lấy vạt áo Tư Đồ – “Phải, không cho phép huynh nhúc nhích gì cả, từ nay về sau chúng ta công bằng, huynh một lần, ta một lần!”
=.= Tư Đồ trợn mắt há mồm, sửng sốt kêu to lên – “Ai chỉ vẽ cho ngươi hửm? À, ta biết rồi, nhất định là tên đầu gỗ thối nát kia.” – Đoạn dợm ngồi dậy – “Lão tử đi làm thịt y!”
“Không cho huynh cử động!” – Tiểu Hoàng dữ dằn hiếm có, trừng mắt nhìn Tư Đồ – “Huynh nằm im đó cho ta, ta muốn làm một lần.”
“Ngươi thật lòng muốn à?” – Tư Đồ bất đắc dĩ nói – “Ở trên mệt lắm ấy, mệt chết luôn.”
“Đừng lo!” – Tiểu Hoàng học theo bộ dạng của Tư Đồ mà từ từ cởi y phục của Tư Đồ ra, cúi xuống hôn khẽ lên vùng xương quai xanh và cổ của hắn.
Đến đây thì gã Tư Đồ bắt đầu muốn chết. Này thì đôi bàn tay tròn tròn trắng trẻo của Tiểu Hoàng cứ chống lên người mình, này thì hôn kiểu gì mà nhẹ muốn chết, ngứa ngáy lắm luôn. Tư Đồ gấp rút không kềm chế nổi, thúc gục – “Tiên Tiên, ngươi muốn làm thì cũng làm nhanh nhanh lên, đừng hành hạ ta nha.”
“Huynh đừng nhiều chuyện!” – Tiểu Hoàng đưa tay bịt mồm Tư Đồ lại để hắn ta đừng nói nữa.Tay kia thì sờ sờ cằm mình nhớ lại xem Tư Đồ thường làm như thế nào. Nghĩ thế nào đó mà mặt đỏ lên như quả gấc.
“Tiên Tiên cũng phải cởi y phục của mình luôn nha.” – Tư Đồ thiệt tình là chịu hết nổi rồi đó. Hắn gạt tay Tiểu Hoàng ra – “Bình thường ta cởi hai đứa mình sạch sành sanh hết rồi mới làm chuyện kia à nha.”
“Thật à?” – Tiểu Hoàng nghĩ ngợi, ừ hình như là thế thật. Y bèn nói – “Ừm, vậy không cho phép huynh cục cựa gì đâu đó.” – Nói rồi y cởi áo khoác của mình ra, sau đó là áo trong.
Tư Đồ nhìn mà chảy cả nước miếng – “Tiên Tiên, sau đó thì sao?”
Tiểu Hoàng cởi bỏ toàn bộ y phục của y lẫn của Tư Đồ, rồi đỏ mặt buông màn giường xuống nhìn trái rồi lại nhìn phải – “Ừ… sau đó… chuyện kia …”
“Sau đó là hôn nha.” – Tư Đồ giục Tiểu Hoàng – “Cưỡi lên rồi hôn.”
“Thật à?” – Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ
“Ừ!” – Tư Đồ cười tủm tỉm.
Tiểu Hoàng cưỡi lên người Tư Đồ thật, dùng hai tay đè vai của hắn xuống, sau đó cúi đầu hôn lên mặt hắn, vừa hôn vừa hỏi han – “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì lùi dần xuống.” – Tư Đồ đưa tay xoa xoa eo Tiểu Hoàng. Rờ rẫm chưa đâu vào đâu đã bị Tiểu Hoàng dữ tợn đập tay cái “bốp” để gạt ra –
Tư Đồ mau mắn im đi không động đậy gì nữa, chỉ cười khì khì – “Tiên Tiên, lùi xuống dưới một chút.”
Tiểu Hoàng cũng thực thà lùi xuống một chút, sau đó giật bắn người sợ hãi, mông y chạm ngay vào chỗ đang bừng bừng phấn chấn kia của Tư Đồ.
“Huynh… hạ xuống!” – Tiểu Hoàng trừng mắt với Tư Đồ.
Tư Đồ dở khóc dở cười – “Chỗ này nó có chịu nghe lời ta đâu… Ngươi xoa xoa nắn nắn biết đâu nó xẹp xuống?”
Tiểu Hoàng đỏ bừng mặt, bèn vươn bàn tay mềm mại ra nhẹ nhàng cầm lấy nơi ấy của Tư Đồ, mà cầm xong cũng im luôn.
Tư Đồ rít một hơi khí lạnh, nhìn cơ thể nõn nà của Tiểu Hoàng mà lau nước miếng – “Tiên Tiên phải động đi, không phải ngươi muốn dừng đấy chứ?”
Tiểu Hoàng không chịu đựng bèn mạnh mồm nói cứng –“Ai bảo, ta sẽ làm mà!” – Nói rồi thì ráng sức mà nhấn, nhấn a…
“A…” – Tư Đồ chịu không nổi, ôm ghì lấy Tiểu Hoàng ngả người tới hôn lấy hôn để – “Ngươi cố tình đấy à? Muốn lấy mạng ta sao?”
Tiểu Hoàng còn chưa kịp chú ý đã bị Tư Đồ đặt xuống phía dưới, bị hôn đến hoa mắt luôn. Y thấy không ổn rồi, bèn đánh cho Tư Đồ một cái rồi trợn trừng – “Không cho phép huynh nhúc nhích! Ta ở trên!” – Nói rồi ráng hết sức lật người Tư Đồ lại, bản thân mình cũng xoay người ngồi đè lên trên.
Lẽ ra Tiểu Hoàng định nằm sấp trên người Tư Đồ, không ngờ đâu Tư Đồ nhẹ nhàng nắm lấy hai bên hông y canh đúng ngay chóc vị trí… Tiểu Hoàng còn chưa trụ vững, khéo sao lại ngồi ngay phía trên thứ đang đứng thẳng kia của Tư Đồ.
“Nha a!” – Tiểu Hoàng kinh hãi, nhưng Tư Đồ đã lựa thế ghì lấy eo Tiểu Hoàng rồi nhấn xuống một cái, đi vào hết bên trong.
“Tiên Tiên, sao ngươi lại chủ động như vậy chứ!” – Tư Đồ điềm nhiên cười, vừa cười vừa rờ rẫm bên eo Tiểu Hoàng – “Đã an vị lên đây rồi đấy à.”
“Không có mà!” – Tiểu Hoàng mềm nhũn chẳng ngồi yên được, vừa cử động chút xíu đã hơi đau, nhưng cũng càng có cảm giác.
“Tiên Tiên…” – Tư Đồ xoay người một cái đặt Tiểu Hoàng dưới thân, cười hì hì mà rằng – “Hà hà, ngươi đã chủ động như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi luôn.” – Đoạn, nhân khi Tiểu Hoàng còn bận giãy dụa, hắn ta ăn Tiểu Hoàng ngon lành sạch sẽ.
Ba ngày sau, Mộc Lăng xách hòm thuốc tung tăng đi qua cửa viện Tiểu Hoàng thì thấy Tiểu Hoàng đang ngồi trên bậc cửa, ôm nai con mà mặt mày chù ụ.
“Tiểu Hoàng Hoàng!” – Mộc Lăng lượn qua – “Sao xuống tinh thần thế này hửm? Lại bị Tư Đồ ăn hiếp đấy à?”
“Ừa.” – Tiểu Hoàng gật đầu tỏ vẻ cầu khẩn, nhủ thầm tự trách bản thân mình không chịu cố gắng phấn đấu.
“Cách ta chỉ ngươi lần trước dùng không được á?” – Mộc Lăng chả hiểu nổi.
“Ừa.” – Tiểu Hoàng ủ rũ gật đầu – “Không được.”
“Ài…” – Mộc Lăng nhìn Tiểu Hoàng đầy cảm thông – “Như vầy đi, lần này ngươi thử trói Tư Đồ lại một lần xem sao?”
Tiểu Hoàng hấp háy mắt, được không đây? Thế là, cũng ngày hôm đó, sợi dây mà Tiểu Hoàng chuẩn bị để trói Tư Đồ tự dưng lại quấn thành một cục xà quần, sau đó muốn giãy cũng giãy không xong, lại bị Tư Đồ ăn sạch sẽ thêm lần nữa. Sau mấy bữa nữa, cũng tại ý kiến ý cò của Mộc Lăng mà mọi chiêu thức tiến công đa dạng phong phú đều dẫn đến chuyện tự dâng một bữa thịnh soạn lên miệng Tư Đồ, cấm có sai. Cuối cùng, Tiểu Hoàng ghim đầy hận thù ngồi ôm nai con bên bậc cửa, buồn bực nói – “Sau này ta không bao giờ nghe lời Mộc Lăng nói nữa.”
Tư Đồ tung tăng từ bên ngoài đi vào trong – “Tiên Tiên hôm nay mình chơi món gì?”
“Chơi cái đầu huynh!” – Tiểu Hoàng ném một củ cà rốt để dành cho nai con ăn về phía hắn – “Ta không thích đùa với huynh.”
Tư Đồ cầm lên ngó ngó, xong nheo nheo mắt – “À… Tiên Tiên muốn thử chơi với củ cà rốt này? Háo sắc quá nha!”
“Không phải mà!” – Tiểu Hoàng muốn bỏ chạy thì bị Tư Đồ xách cổ vác vào nhà – “Ngươi yên tâm đi Tiên Tiên, ngươi muốn sao ta cũng chiều theo hết! Ha ha ha…”
Chú thích
1 Tên chữ Hán là Mộc tê, là một chi thực vật của họ Nhài, chủ yếu sinh trưởng ở vùng ôn đới ấm của Châu Á, cao từ 2–12m tùy cây. Hoa quế dài cỡ 1cm, màu trắng và có hương thơm rất nồng nàn. Tại Trung Quốc thì hoa quế được trồng nhiều ở thành phố Quế Lâm, tỉnh Quảng Tây với ba màu trắng, cam, vàng. Ngoài ra thì nó còn có tên gọi là hoa mộc, hoa cửu lý hương (nghĩa là hương thơm bay xa chín dặm).
2 Bánh quế hoa : một loại bánh làm từ hoa quế phơi khô.
3 Ý chỉ những người phạm tội bị sung quân và trên người bị thích một chữ “sinh”. Tình tiết này đã từng nhắc đến một lần ở chương 21, các bạn có thể xem lại.
4 Đây là Nhĩ Nhã chơi chữ. Trong dân gian Trung Quốc vẫn có những câu chuyện về hai mươi bốn tấm gương người con hiếu thảo, gọi là Nhị thập tứ hiếu, còn Tư Đồ thì gọi Hạc Lai Tịch là một trong số hai mươi bốn vị sư phụ có hiếu với đệ tử.
5 Đây là một món ăn đặc sản của vùng Tứ Xuyên, mình cũng không biết tiếng Việt gọi là gì nên để nguyên tên tiếng Hán. Món ăn bao gồm thịt lợn ba chỉ, cải thảo, ớt xanh, đậu tương cà vỏ, tương ngọt, xì dầu, rượu, hành, tỏi.
Toàn văn hoàn
Review: Hoàng Bán Tiên – Chỉ cần có thể vui buồn có nhau
…Bẵng đi một thời gian, mình lại thu hết kiên nhẫn cùng trông mong vào để đọc một truyện thực sự rất dài.Hoàng Bán Tiên, bộ thứ nhất trong hệ liệt Thần Toán Tứ Bộ của Nhĩ Nhã. 104 chương, 4 phiên ngoại, 427.000 từ, đọc trong ba ngày liên tục, đọc nín thở. ——————.
Với độ dài hơn 427.000 từ như thế, bảo phải tóm gọn lại nội dung Hoàng Bán Tiên sao cho vừa hay vừa đủ quả thật không phải là điều dễ làm.Nhưng đại để thì câu chuyện có thể được kể như sau:
Một bạn Hoàng Bán Tiên rất ngoan, rất giỏi một ngày kia bị một chàng bang chủ họ Tư Đồ tên Rất Đẹp Trai Ngận Suất của môn phái ngầu nhất thiên hạ tên là Hắc Vân Bảo bắt về, bảo bạn làm quân sư quạt mo cho chàng đi cầu thân nữ nhân xinh nhất thiên hạ. Nhưng rốt cuộc thân đâu không cầu, gái đâu không cua, chỉ bằng một chiếc ô con, một đoạn sơn đạo xanh xanh và một cơn mưa rả rích, chàng ta quyết định cua luôn bạn. Và bạn ngoan hiền đến nỗi bảo gì cũng gật đầu. :”>
Thế nhưng, từ quyết định thích nhau cho đến đạt được ước nguyện bên nhau trọn đời là cả một chặng đường dài. Thôi thì giang hồ sóng gió, hào kiệt nhân sĩ, âm tàng bất lộ, triều đình tranh đấu, thiện ác phân tranh… đủ cả. Này thì thống khoái lẫn ưu thương, này thì ngạo thế lẫn uất hận một đời, vì tình vì giang sơn mà thí cả mạng không tiếc.
Một dàn nhân vật có thể nói là đồ sộ phong phú ào ạt ập đến, tình tiết đang xen nhau, thúc đẩy câu chuyện từ bước ngoặt này sang bước ngoặt khác… Rồi cả hành trình vượt qua tầng tầng lớp lớp bí mật để khám phá ra thân phận thực sự của Tiểu Hoàng xen kẽ hành trình để yêu nhau chân thật bền lâu của hai nhân vật chính. Muôn màu muôn vẻ, thật là sảng khoái như uống một chén rượu thơm mà tiếu ngạo thế gian.
Chàng Rất Đẹp Trai, thường gọi là Tư Đồ, đại bang chủ Hắc Vân Bảo, là một nhân vật thuộc dạng khoái ý giang hồ rõ rệt. Tuy không đến nỗi lãng tử vô hạnh, thân danh tàn tạ như Lệnh Hồ Xung, nhưng sự phóng túng, làm càn, mặt dày vô sỉ, ngụy biện của chàng ta thì cũng thuộc dạng có đẳng cấp chứ không vừa! Võ công của chàng rất ngầu, đánh khắp thiên hạ không địch thủ, nhưng chàng chẳng coi việc tọa ủng thiên hạ ra cái đếch gì.
Chàng có những sở thích rất lấy máu fangơ, tỉ dụ như thích véo, kéo, túm, nhéo bạn Tiểu Hoàng, dụ dỗ con người ta xem sách long dương xong sàm sỡ, thích nói: “Tiên Tiên, hôn một cái”. Thích cưng chiều kèm bắt nạt người chàng thích.
Nói chung là mẫu công vô sỉ mà mình ưa XD Chàng ta tuy đê tiện, nhưng được cái quân tử và yêu rất chân thành.
Tư Đồ có một quá khứ bị đày đọa cực khổ, nên khi lớn lên hắn có tính cách vừa rắn rỏi vừa sảng khoái, giống như không còn gì có thể lung lay được hắn nữa. Ấy mà, chỉ vì một dáng hình nho nhỏ dịu ngoan, gã Tư Đồ ấy đã hiển lộ hết tất cả chân tình. Ban đầu chỉ là hứng thú nhất thời mà trêu ghẹo, về sau là yêu thích thật lòng, khâm phục và muốn bảo vệ, muốn dắt tay người yêu đi đến chân trời cuối biển. Tư Đồ có thể ra tay rất tàn độc, nhưng cư xử cũng rất mực dịu dàng cùng tôn trọng đối với người mình yêu thương. Có thể vì yêu mà kiên trì ẩn nhẫn, có thể vì yêu mà trở thành một quân tử. Tư Đồ khi yêu, tỏa ra một loại cảm giác đặc biệt sinh động, chừng như hắn đang sống, thở, nghênh ngang đi lại, với từng ánh mắt đẫm ôn nhu, từng cái cười rạng rỡ, cho người đọc cảm giác sảng khoái và ấm áp.
Hoàng Bán Tiên thì là kiểu tiểu thụ ngoan hiền hiếm thấy. A, thật lòng mà nói, đây là bạn thụ ngoan nhất mình từng biết đến. Ngoan hơn tất cả những bạn nhược thụ khác.
Nhưng Tiểu Hoàng không nhược. Bạn ngoan hiền, nhỏ nhắn, nhưng cứng cỏi như một cây tùng non đang từng ngày vươn cành rợp lá. Dung mạo thanh tú, cơ trí hơn người, dù ghét bị xưng tụng hư danh “Bán Tiên”, nhưng cốt cách của bạn quả là thần tiên sống. Điềm đạm mà không xa cách, không lạnh lùng mà chỉ là vô cùng trong trẻo.
Tiểu Hoàng xuất hiện lúc đầu trong truyện giống như một mầm cây, cái gì cũng non nớt, dễ bị ăn hiếp (chính xác là bị chàng Rất Đẹp Trai ăn hiếp ‘ ‘-). Nhưng rồi qua từng chương từng chương, Tiểu Hoàng đã cứng cỏi hơn. Không như kiểu định hình đầy tính ảo tưởng của các nhân vật toàn diện toàn mỹ khác, Tiểu Hoàng biết rõ thế sự rối ren, chấp nhận dùng mưu kế cùng vũ lực để giải quyết ván cờ quyền lực, khi cần thiết cũng biết phải dùng vũ khí để tự bảo vệ mình, lúc nào cũng đặt sự an toàn của những người mình yêu quí lên trên hết mà đồng ý đối mặt với kẻ thù. Nhưng Tiểu Hoàng vẫn rất nhân hậu, cũng chỉ mong muốn đời này được tương thủ cùng gã Tư Đồ mà bạn yêu thương từ lúc nào không hay biết. Người ta cứ đồn đại có được Hoàng Bán Tiên thì sẽ có thiên hạ. Nhưng Tiểu Hoàng lại nghĩ, Tư Đồ thích bạn, bạn cũng thích Tư Đồ, nên Tư Đồ không cần có được thiên hạ bạn vẫn thích. Đơn giản chỉ vì yêu thương mà thôi. Rất thích từ “Nha~” đầy trẻ con của bạn, rất thích mỗi lần tên Tư Đồ bảo “Tiên Tiên, hôn một cái” thì bạn sẽ đỏ mặt kiễng chân lên hôn một cái. Rất thích màn đàm phán bao-lâu-một-lần giữa đôi trẻ sau đêm động phòng đầy khổ ải. Rất thích cảnh bạn dựa vào lòng Tư Đồ ngủ say, để Tư Đồ ôm bạn qua bao nhiêu dặm trường. Cũng rất thích cảnh bạn vừa cảm thấy đau xót vừa tự bảo mình phải cứng rắn lên, khi bạn an ủi một Tư Đồ đang có bao nhiêu giận dữ thủ thỉ: “Ta muốn giết người.”. Thích cái hẹn mỗi năm lại về biển xem rùa đẻ trứng trên bãi cát, thích vành mắt đỏ hoe khi Tư Đồ cầu hôn, “Cả đời này điều tốt đẹp nhất với ta là gặp được ngươi.” Dưới sự chở che của Tư Đồ, cây non dần dần khôn lớn, từ lúc nào không biết, đã trở thành thanh thoát và rạng rỡ đến mức khiến lòng mình ngơ ngẩn không dứt.
Có thể nói, cuộc tình giữa Tư Đồ và Tiểu Hoàng là một mối tình giản dị. Yêu nhau giản đơn mà chân thành, có thể vì nhau mà trưởng thành cùng cứng cỏi, có thể vì nhau mà dịu dàng bao dung. Không dằn vặt, không hoài nghi, chỉ thuần khiết là dắt tay nhau, cả đời này chỉ mong được đồng hỉ đồng bi, ngươi an nhạc thì người ấy vui vẻ, ngươi buồn đau thì người ấy rơi nước mắt. Có thể thâu tóm thiên hạ, không bằng chu du thiên hạ, sớm tối đều nhìn thấy nhau, mỉm cười nhìn thế gian qua những bước chân mình.
Hoàng Bán Tiên còn có một sức hút khác, ấy là trong chính bản thân lớp lang tình tiết. Truyện tuy dài, nhưng tiết tấu nhịp nhàng và gọn ghẽ, có cảm giác bị thu hút như xem một bộ phim truyền hình dài tập kiểu TVB. Nhĩ Nhã khéo ngắt đoạn, hành văn mạch lạc, đưa hết cao trào này đến cao trào khác, xen khẽ vào đó những khoảng lặng và những đoạn duy mỹ nho nhỏ. Giang hồ cùng triều đình tranh giấu cứ liên miên xoay chuyển, đôi khi lại có những dòng nước lành chảy qua làm dịu đi đôi chút, trước khi một cao trào khác ập đến. Nhân vật nào cũng có nét hấp dẫn riêng, từ Tề Dịch lụy tình đến nuôi chí khuynh đảo thiên hạ, Viên Cảnh âm mưu tính toán, Văn Xương Minh tàn ác nhưng đáng thương, Tiếu Lạc Vũ, Ân Tịch Ly bí ẩn, Mộc Lăng cà chớn, Tương Thanh chân chất, Ngao Thịnh sói con… Không cần dùng những câu quá dài để miêu tả, nhưng tất cả họ đều hiện ra rất rõ nét, chừng như có thể hình dung được từng ánh mắt cử chỉ của họ, từng tính toán âm mưu, từng biểu cảm đều hết sức xác thực. Giọng văn Nhĩ Nhã giản dị, tịnh tiến, dùng từ gọn ghẽ và chính xác, lại có cảm giác vô cùng tươi lành như gió xuân… Đọc cho đến cuối cùng, cảm xúc thật vô cùng nhẹ nhõm và ngọt lành.
Cảm giác khi đọc Hoàng Bán Tiên của mình quả thực rất đáng nhớ, toàn tâm toàn ý bị hút vào, cùng đồng hành với nhân vật, cảm nhận hết tất cả những buồn vui của họ. Và thì thế gian chao đảo, giang hồ dậy sóng, quyền thế phân tranh. Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng, đến cuối chặng đường, có bao nhiêu là bồi hồi nín lặng không thể thốt nổi thành lời, sau cùng như có một dòng nước trong vắt chảy qua cõi lòng: Yêu nhau, xét cho cùng, là chỉ mong đời này được vui buồn có nhau.
Quỳnh Như