– Tâm quy hà xử –



“Tiên Tiên” – Tư Đồ vừa gọi vang vừa chạy vào trong động thì thấy Tiểu Hoàng đang nằm cạnh đống lửa, dưới thân lót một lớp da cừu dày cộm, hai mắt mở to chớp chớp nhìn mình. Hắn nhìn kỹ hơn, biết Tiểu Hoàng không bị thương gì mấy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xông đến hỏi dồn – “Tiên Tiên, ngươi có bị thương không?”

Tiểu Hoàng lắc đầu. Tư Đồ vươn tay bế y lại gần, bản thân y cũng muốn ngồi dậy bèn dồn sức vào chân.

“Á…” – Tiểu Hoàng đau đến nhíu mặt nhíu mày.

“Sao thế?” – Tư Đồ nhác thấy, tay chân liền cứng đờ không dám nhúc nhích, cả người toát mồ hôi lạnh.

Tiểu Hoàng thấy hắn sợ đến trắng xanh mặt thì đau lòng lắm, bèn vươn tay vuốt nhẹ lên mặt hắn – “Không sao đâu, chỉ là trật khớp chân thôi.”

Tư Đồ thở hắt ra, cẩn thận ôm Tiểu Hoàng đặt lên chân mình, cúi đầu xem xét thương tích cho y. Lúc bấy giờ ống chân Tiểu Hoàng đã được băng bó cẩn thận, hương thuốc đông y thoang thoảng đưa đến, xem chừng là do Ân Tịch Ly xử lý. Hắn xem kỹ hơn thì quả chỉ là trật khớp, không ảnh hưởng gì đến xương cốt cả.

Tiểu Hoàng ngồi trên chân Tư Đồ, lưng tựa vào ngực hắn, nhỏ tiếng hỏi – “Chiến sự đã chấm dứt chưa?”

Tư Đồ gật nhẹ – “Ừ, áng chừng Ngao Thịnh đã tiến vào hoàng cung rồi.”

“Thế Hoàng đế đâu?” – Tiểu Hoàng lại hỏi.

Lần này Tư Đồ lắc đầu – “Sao còn hỏi ta, không phải lão bỏ chạy với ngươi sao?”

“Ông ta bị Tề Dịch ngăn lại.” – Tiểu Hoàng kể – “Sau đó giữa đường ta lại vấp phải Thần Quý, may mà có Xương Minh ra tay cứu giúp.”

“Hửm…” – Tư Đồ xoa đầu Tiểu Hoàng – “Thần Quý bị Văn Xương Minh giết rồi. Nói đi cũng phải nói lại, năm đó không giết hắn quả nhiên là quyết định đúng đắn, dạo này đã được hắn cứu giúp vài lần rồi.”

Tiểu Hoàng gật nhẹ, sau đó ngẩng lên nhìn Tư Đồ – “Tư Đồ, vẫn còn một ải cuối cùng, qua được thì sẽ ổn cả thôi.”

Tư Đồ khẽ nhíu mày – “Chỉ sợ Ngao Thịnh không buông tay được.”

Tiểu Hoàng lại gật.

“Đừng sợ!” – Hai mắt Tư Đồ long lên – “Nếu nó dám làm gì thì ta sẽ giết nó trước tiên.”

Tiểu Hoàng cười nhẹ – “Ngao Thịnh hiện giờ không tiện đối phó với chúng ta đâu, vì ngai vàng của nó vẫn chưa vững vàng. Nhưng đợi đến ngày nó đủ lông đủ cánh thì chúng ta sẽ trở thành cái gai trong lòng nó, không nhổ thì không an tâm.”

Tư Đồ nhìn Tiểu Hoàng một lát rồi bật cười – “Ngươi đã có biện pháp rồi đúng không?”

Tiểu Hoàng lấy từ trong ngực ra một vật đưa cho hắn – “Đây là vật phụ thân cho ta ban nãy.”

Tư Đồ nhìn chằm chằm vào vật ấy, sau cùng cũng lộ ra nét mặt tươi cười – “Nhạc phụ đại nhân thật là cao kiến.”

Tiểu Hoàng nghiêng người dúi vật đó vào ngực Tư Đồ – “Huynh giữ đi.”

Tư Đồ cất vào, sau đó ôm chặt Tiểu Hoàng – “Tiên Tiên, sau này chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau không?” – hắn thấy y gật đầu bèn ghé môi hôn – “Thế kiếp nạn ba năm đã qua chưa?”

Tiểu Hoàng lại gật đầu – “Hết năm nay thì vừa đúng ba năm.”

“Cũng chỉ còn mỗi hôm nay phải không?” – Tư Đồ vui mừng quá đỗi bèn hôn Tiểu Hoàng thêm mấy cái.

“Ừm!” – Tiên Tiên xác nhận xong cũng hôn đáp trả lại Tư Đồ, thế là tên kia được nước làm tới, cứ sờ tới sờ lui – “Tiên Tiên, làm nha.”

Tiểu Hoàng đỏ mặt hất tay Tư Đồ ra – “Không, không làm đâu.”

“Nhưng mà chuyện nguy hiểm đã qua cả rồi.” – Tư Đồ thản nhiên cười – “Từ giờ đi đứng sao cũng là nhờ ta cả, mệt thì cũng đâu can hệ gì. Với cả, nếu không thể vượt qua kiếp nạn ba năm thì sao, vậy thì cầm chắc là chết thôi, trước khi chết mà không được làm cho thỏa thích thì khác gì quỷ chết đói chứ? Không được, nhất định phải làm quỷ no.” – nói xong liền trút bỏ xiêm y của Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng bắt tay hắn lại – “Không được…chân ta bị thương.”

Tư Đồ nhìn chân y khó xử – “Nhưng có dùng chân làm đâu.”

Tiểu Hoàng trừng hắn – “Dùng chân làm sao làm chứ?”

Tư Đồ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng một lát rồi lắc đầu – “Hôn một cái thôi, cưng à, hôn đi mà.” – dứt lời thì tay đã cởi áo Tiểu Hoàng ra, còn môi thì kề sát vào hôn môi Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng tuy rằng rất thẹn thùng, dù sao lúc này cũng là ban ngày ban mặt, lại còn ở nơi hoang sơn dã lĩnh, nhưng y cũng hiểu Tư Đồ đã lâu không làm việc này rồi. Y thấy Tư Đồ cao hứng như thế cũng không nỡ ngăn cản hắn, ngẫm lại từ lúc hắn theo mình lên kinh thì vẫn luôn nhẫn nhịn, quả cũng không dễ dàng gì.

Chẳng biết có phải vì đã lâu chưa làm không mà Tư Đồ có hơi sốt ruột, có mỗi cái áo mà cởi mãi chẳng ra. Tiểu Hoàng thấy hắn cứ lúng ta lúng túng, cũng không dám xé mạnh liền bật cười bảo – “Nào!” – rồi nhẹ nhàng cởi áo chính mình ra.

Tư Đồ hơi bất ngờ khi Tiểu Hoàng làm thế, nói không nên lời, vươn tay vòng qua eo ôm lấy lưng Tiểu Hoàng, hôn sâu lên xương quai xanh của y, trầm giọng nỉ non – “Tiên Tiên!”

Tiểu Hoàng cúi đầu ngượng ngùng nhìn Tư Đồ đang bồi hồi ngay trước ngực mình, đưa tay xoa nhẹ lên cổ hắn, tựa chừng như muốn cổ vũ.

Tư Đồ lập tức cởi luôn y phục của mình, nhân tiện cởi luôn quần của Tiểu Hoàng ra – “Tiên Tiên, không cần gấp gáp.”

Tiểu Hoàng dở khóc dở cười đành đưa tay véo má Tư Đồ – “Gấp cái gì đâu chứ.”

Tư Đồ ngước lên nhìn Tiểu Hoàng. Chớp mắt mà đã ba năm rồi. Lúc mình vừa quen biết y thì kiếp nạn ba năm chỉ mới bắt đầu. Khi ấy Tiểu Hoàng cứ ngơ ngơ ngác ngác, chỉ là một tên mọt sách không biết gì cả, ngoài đọc sách ra cũng chỉ có đọc sách, thái độ đối với hắn luôn e dè, thậm chí là sợ hãi. Nhưng sau đó chẳng biết đã trải qua những gì mà Tiểu Hoàng dần dần cởi mở hơn, đương nhiên bản thân hắn cũng bị con mọt sách này thu hút. Rồi hắn phát hiện y càng lớn, dáng vẻ lại càng đáng yêu động lòng người hơn nữa. Thế rồi ba năm trôi qua, tình yêu mỗi ngày mỗi đậm sâu thêm. Hiện giờ Tiểu Hoàng đã trưởng thành, mỗi hành động đều có thể khiến hắn phải động lòng. Không có y thì hắn sống không còn ý nghĩa gì nữa.

Tư Đồ lấy ra thuốc bôi trơn vẫn mang theo trong người, đổi lấy cái nhìn khinh thường của Tiểu Hoàng – “Cái gì thế này, mấy thứ này mà cũng mang theo trong người sao?”

Tư Đồ thản nhiên – “Đương nhiên rồi! Đây là vật quan trọng, dù chết cũng không bỏ được.”

Tiểu Hoàng hết cách nói tiếp. Bất chợt có tiếng Tư Đồ nỉ non bên tai – “Ngoan nào, thả lỏng.”

Tiểu Hoàng ngoan ngoãn vịn tay lên vai Tư Đồ, nhẹ nhàng khép mắt lại, cảm giác được Tư Đồ đang chậm rãi tiến vào, thứ thuốc lạnh kia được hắn dùng nội lực làm cho ấm áp hẳn nên lúc tiến vào không có cảm giác khó chịu gì. Dưới sự khuếch trương của Tư Đồ, Tiểu Hoàng dần dần thả lỏng người, vật phía trước cũng bắt đầu có phản ứng.

Tư Đồ thấy thế thì sướng rơn cả người.

“Bây giờ vào được chưa?” – Tư Đồ hỏi Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng tựa đầu vào vai Tư Đồ và gật nhẹ, thế là Tư Đồ rút tay ra, nâng eo Tiểu Hoàng lên một chút, sau đó tiến thẳng vào.

Từ tốn, chậm rãi…

“Ưm…” – Đã lâu không làm việc này nên bên trong của Tiểu Hoàng rất chặt, thân thể cũng mẫn cảm vô cùng. Động tác của Tư Đồ không nhanh không chậm, khiến cho Tiểu Hoàng cảm nhận một cách rõ rệt, run rẩy từng cơn. Khi Tư Đồ vào được nửa chừng thì đột nhiên dùng lực thúc mạnh một cái.

“A…” – Tiểu Hoàng sợ hãi kêu lên, cả người nhẹ hẫng tựa vào Tư Đồ. Tư Đồ phát hiện bụng mình ươn ướt, cúi đầu mới hay Tiểu Hoàng đã ra rồi.

Dục vọng dâng cao như thủy triều.

Tiểu Hoàng ngượng ngùng nhìn vật nhỏ của mình hẵng còn dinh dính chất lỏng trắng nhờ, vùi gương mặt đỏ au vào ngực Tư Đồ.

Tư Đồ mỉm cười xoa nhẹ lưng Tiểu Hoàng, nhỏ giọng thì thầm – “Tiên Tiên háo sắc quá, vừa vào đã có cảm giác, có phải muốn lắm rồi không?”

Tiểu Hoàng lại càng thêm ngượng ngùng. Nhưng tên Tư Đồ kia vất vả lắm mới có được một cơ hội thế này, dễ gì chịu bỏ qua chứ – “Ta biết mà, thật ra nơi ấy của Tiên Tiên ngẩng lên như vầy cơ mà, miệng cứ bảo không cần nhưng lòng thì muốn ấy.”

Tiểu Hoàng bực dọc định đứng lên, uất ức bảo – “Không làm nữa.”

“Ối…” – Tư Đồ vẫn còn đang ở bên trong Tiểu Hoàng, giờ mà không làm khác gì lấy mạng hắn đây. Hắn hít một lạnh rồi nhanh tay túm lấy Tiểu Hoàng – “Cưng à, ngươi muốn lấy mạng ta sao mà bảo là không làm?”

“Sắc…” – Tiểu Hoàng tức tối kêu lên.

“Không sắc không sắc.” – Tư Đồ nhanh chóng hối lỗi – “Sắc là đây.” – Sau đó sốt ruột động đậy, cứ như sợ Tiểu Hoàng chạy mất.

“Ư ưm…” – Tiểu Hoàng lại tựa vào vai Tư Đồ, khẽ khàng rên rỉ, lòng thầm nghĩ sao đã hơn nửa năm không làm mà công phu của Tư Đồ vẫn như thế? Cảm giác không mấy khác trước kia…thật ra là có hơn nữa.

Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng như muốn che giấu thì biết y có cảm giác, bèn ra sức nhiều hơn.

Đôi bên ý hợp tâm đầu đảo gió cưỡi mây một phen, bản thân Tư Đồ cũng biết tiết chế, sau khi thỏa mãn thì chậm rãi rút ra, sau đó dùng khăn thấm ướt nước suối chảy men theo vách đá, lại vận nội lực khiến khăn ấm lên và lau sạch sẽ cho Tiểu Hoàng. Hắn giúp Tiểu Hoàng mặc y phục chỉnh tề lại, dập tắt lửa trong động và bế Tiểu Hoàng quay về. Vừa ra đến bên ngoài thì thấy rừng cây cách đó không xa đều đã bị chặt đổ hết.

Tiểu Hoàng ngẩng lên nhìn, bắt gặp Mộc Lăng và Lô Ngự Phong nóng ruột chạy đến. Ai nấy thấy Tư Đồ đang bế Tiểu Hoàng đều thở phào nhẹ nhõm.

“Sao rồi?” – Mộc Lăng thấy ống chân Tiểu Hoàng băng bó liền chạy đến xem, xem rồi chỉ cười – “Không có việc gì, đã được xử lý tốt.”

Tiểu Hoàng đưa mắt nhìn y – “Mộc Lăng, ta vừa gặp phụ thân.”

Mộc Lăng gật gù – “…Sớm đã nghe nói y thuật của Ân Tịch Ly rất giỏi, quả nhiên không ngoa.” – Sau đó mới quay sang nói với Tư Đồ – “Sao, gặp nhạc phụ đại nhân rồi chứ?”

Tư Đồ liếc xéo Mộc Lăng rồi ra lệnh cho thủ hạ – “Ngừng chặt cây đi! Các huynh đệ Hắc Vân Bảo tập hợp lại, chuẩn bị quay về Thục Trung. Năm nay chúng ta phải về Hắc Vân Bảo đón năm mới.”

“Dạ, bang chủ.” – Bang chúng Hắc Vân Bảo vui vẻ xếp thành hàng ngũ, bắt đầu rời khỏi đó. Vừa ra khỏi rừng thì Tiểu Hoàng nói nhỏ với Tư Đồ mấy câu, Tư Đồ bèn nói với Mộc Lăng – “Các ngươi về trước, chúng ta còn phải đến một nơi đã.”

Mộc Lăng liền thống lĩnh bang chúng trở về Thục Trung, riêng Tư Đồ bế Tiểu Hoàng đi theo hướng ngược lại.

Đi một lát thì chợt nghe có tiếng động khiến hai người thấy rất lạ. Tư Đồ gia tăng tốc độ, lúc đến gần thì thấy có một kẻ ngồi chồm hổm trên mặt đất, đang dùng trường kiếm đào hố ––– là Văn Xương Minh.

Ngay sát bên Văn Xương Minh là ba cỗ thi thể, Thần Quý, Hoàng đế, Tề Dịch.

Tiểu Hoàng hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ xót thương.

Văn Xương Minh nghe động quay sang, thấy Tư Đồ đang ôm Tiểu Hoàng đứng cách đó không xa. Văn Xương Minh vui lắm, vất kiếm sang một bên hỏi han – “Hoàng tiên sinh có sao không?”

Tiểu Hoàng lắc đầu rồi đưa mắt nhìn ba cỗ thi thể.

Văn Xương Minh dõi theo ánh mắt của Tiểu Hoàng và kể lại – “Thần Quý bị tôi giết, bệ hạ và Tề Dịch đánh nhau thật lâu, đánh đến lúc cả hai cùng bất động, và đều bỏ mạng cả. Trước lúc đi thì một người khóc, người kia lại cười.”

Tiểu Hoàng lẳng lặng gật đầu, không cần nghĩ cũng biết kẻ khóc chính là hoàng đế, còn người cười là Tề Dịch.

“Ngươi làm gì thế?” – Tư Đồ nhìn hai cái hố to và hỏi Văn Xương Minh.

“Ta muốn mai táng họ.” – Văn Xương Minh nhặt kiếm lên tiếp tục công việc – “Nơi này phong cảnh không tệ lắm, cũng yên tĩnh, ta từng nghe hoàng thượng nhắc đến nơi này nhiều lần. Ông ta thích nơi này, còn bảo quãng thời gian sống ở nơi này cũng là những thời khắc hạnh phúc nhất.”

Tư Đồ tìm một nơi sạch sẽ, cởi trường bào trải xuống trước rồi mới đặt Tiểu Hoàng ngồi lên ấy – “Ngươi đợi ở đây.” – Tiểu Hoàng vui vẻ đồng ý.

Tư Đồ bước sang nhặt lấy thanh đao của Tề Dịch, đào thêm một cái sát hai cái Văn Xương Minh vừa đào.

Sau đó Tư Đồ và Văn Xương Minh mang thi thể ba người mai táng xuống đó, trước mỗi nấm mồ còn dựng ba tấm bia vô danh. Tư Đồ bế Tiểu Hoàng đến đứng cạnh nơi ấy một lát.

Tiểu Hoàng nhìn Văn Xương Minh đang lặng lẽ quỳ bên ba nấm mồ liền hỏi – “Sau này dự tính thế nào?”

Văn Xương Minh ngẩng lên, không đáp mà hỏi ngược lại – “Hoàng tiên sinh, vì sao tôi vẫn chưa bị báo ứng?”

Tiểu Hoàng nhìn hắn, sau đó lắc đầu bảo – “Có phải lúc nào ngươi cũng nghĩ vì sao mình vẫn chưa bị báo ứng, mỗi phút mỗi giây đều tự cho rằng mình nhất định sẽ bị báo ứng, bởi thế cầm chắc bản thân sẽ không có kết cục tốt.”

Văn Xương Minh gật đầi – “Đúng vậy, nhưng báo ứng vẫn không hề đến.”

Tiểu Hoàng thản nhiên đáp – “Thật ra đó chính là báo ứng.”

Văn Xương Minh đăm chiêu nhìn xa xăm, mãi đến khi hai người kia bỏ đi đã xa mới vỡ lẽ – “Thì ra là thế.”

Hắn trầm lặng ngồi mãi ở nơi ấy, chốc lát sau có người của Hắc Vân Bảo mang nến và vàng mã đưa cho, bảo rằng đây là của bang chủ sai mang đến, Hoàng tiên sinh còn đặc biệt nhắn gửi đôi câu.

“Là câu gì?” – Văn Xương Minh nhận lấy.

“Cứ sống đi thôi.” – Người ấy thuật lại lời Tiểu Hoàng – “Báo ứng sớm muộn gì cũng đến, nhưng trước khi thời điểm ấy đến thì hãy cứ là chính mình.” – Người ấy thuật xong liền bỏ đi. Văn Xương Minh ngẩn người trước mấy nấm mồ, lòng thầm nghĩ không biết mình nên làm gì. Hắn chợt nhớ lại quãng thời gian còn đi học ở trấn Thanh Vân khi xưa, mặc dù có hơi khó nhọc, nhưng lại rất yên bình…chi bằng hắn tìm một thôn làng để dạy học cho bọn trẻ con vậy.

Đang lúc nghĩ ngợi thì xa xa có tiếng vó ngựa lộc cộc vẳng lại, kế tiếp lại có một cỗ xe xuất hiện ngay sau lưng hắn. Văn Xương Minh ngoảnh lại, thấy mành xe hơi nhấc lên, Tiếu Lạc Vũ ló ra hỏi hắn – “Ta đang trên đường đến Nam Hải, ngươi có muốn đi nhờ một đoạn không?”

Văn Xương Minh gật đầu, đứng dậy, nhanh chóng thắp cho mỗi nấm mồ mấy nén hương, sau đó cầm theo vàng mã nhảy lên xe của Tiếu Lạc Vũ.

Vàng mã bay đầy trời, vươn cao hết mức thì lả tả buông mình xuống nền đất.

Bánh xe kẽo cà kẽo kẹt vang tiếng…

Xa dần xa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện