Tô Phi Sắc cố ý nhấn mạnh bốn chữ gia pháp xử trí, ba nha hoàn nghe thấy tất cả đều run lên, lập tức người sau nối tiếp người trước tranh nhau nói.
"Phu nhân minh giám, hôm nay nô tì tận mắt nhìn thấy A Châu nhục mạ Tam tiểu thư, không chỉ thế, nàng ta còn muốn đánh Tam tiểu thư nữa ạ."
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, A Châu ngày thường còn ỷ vào Tam tiểu thư tốt tính, căn bản không coi Tam tiểu thư như chủ tử, đánh chửi đều là chuyện thường xuyên ạ."
"Nô tì......" Những lời định nói đều đã bị hai nha hoàn kia tranh nhau nói hết, nha hoàn thứ ba ngược lại không biết nên nói gì cho tốt, nhưng nếu không nói gì cả, lại sợ đắc tội Tam tiểu thư, xem ra......
Hiện tại Tam tiểu thư không giống như trước kia, vạn nhất đắc tội nàng, cắt lưỡi chỉ sợ vẫn là việc nhỏ.
Nhớ đến bộ dạng sát phạt quyết đoán ngày hôm nay của Tô Phi Sắc, nàng ta liền nhịn không được có chút run rẩy: "Kỳ thật A Châu khi dễ Tam tiểu thư cũng không phải ngày một ngày hai đâu ạ, nhưng Tam tiểu thư chưa từng đánh trả, hôm nay thực sự là......!thực sự là A Châu thật quá đáng, nàng ta không chỉ nhục mạ Tam tiểu thư, còn nhục mạ cả phu nhân nữa, Tam tiểu thư không muốn để phu nhân chịu nhục nên mới ra tay cắt lưỡi ạ."
Lời kia vừa thốt ra, ngay cả Tô Phi Sắc cũng ngẩn người.
Hay cho một nha hoàn nhanh mồm dẻo miệng, đổi trắng thay đen, vì lấy lòng nàng, ngay cả Lý thị cũng dám viện đến.
Lời của nàng ta vừa thốt ra, A Châu muốn sống cũng khó.

Ngay cả một nha hoàn nho nhỏ đã như vậy rồi, xem ra phủ Thừa tướng này chính là một nơi phải luôn đề cao cảnh giác.
Có điều nàng cũng coi như đã thấy rõ, chỉ người có đủ thực lực, đủ tàn nhẫn, mới có thể ở lại trong phủ Thừa tướng này.
Ba nha hoàn rốt cuộc những gì nên nói cũng đều đã nói, mà A Châu tâm đã sớm như tro tàn.


Chuyện đã tới nước này, đen cũng đều biến thành trắng, nàng ta còn có thể nói cái gì?
"Người đâu, kéo A Châu xuống đánh 50 đại bản, sau đó trục xuất khỏi phủ Thừa tướng." Lý thị vung tay lên, lúc này mới bày ra vẻ mặt đau lòng hướng về phía Tô Phi Sắc: "Không nghĩ tới con hằng ngày lại phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, sao lại không nói ra với đại nương chứ?"
"Đại nương phải xử lý toàn bộ phủ Thừa tướng đã vất vả lắm rồi, chút việc nhỏ này sao Phi Sắc có thể không biết xấu hổ tới làm phiền ngài được." Tô Phi Sắc rũ mi nói.
Lý thị đau lòng hay chán ghét nàng cũng đều thấy rõ, chỉ là ngươi giả bộ thì ta cũng giả bộ thôi.
"Là đại nương thất trách rồi, về sau nếu lại có chuyện như vậy cứ việc tới tìm đại nương, đại nương sẽ làm chủ cho con.

Chỉ là bây giờ A Châu bị phạt, bên cạnh con cũng không còn ai để sai sử, không bằng để cho đại nương thay con an bài vậy." Lý thị hai mắt hơi nheo lại, vẻ mặt cười vô cùng từ ái.
An bài? Sợ là muốn xếp một con mắt ở bên cạnh nàng thì có.
Có lẽ hành động hôm nay của nàng đã khiến Lý thị chú ý rồi, cũng phải thôi, Tam tiểu thư vẫn luôn yếu đuối lại đột nhiên ra tay cắt lưỡi nha hoàn bên người, Lý thị cũng đâu phải kẻ ngốc.

Nàng cũng không phải, nhưng nàng lại không thể cự tuyệt.
Tô Phi Sắc làm ra vẻ vui sướng: "Vậy đa tạ đại nương."
"Ừ, hôm nay con cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ cho người qua đó." Lý thị cười vẫy vẫy tay về phía Tô Phi Sắc, không muốn nhiều lời với nàng.

"Dạ, vậy Phi Sắc về trước." Tô Phi Sắc hành lễ.
Thấy Tô Phi Sắc rời đi, Lâm mama bên cạnh Lý thị lập tức tiến lên: "Phu nhân, Tam tiểu thư này không giống như trước, có vẻ lớn mật hơn rất nhiều, hôm nay ngài xử lý như vậy, chỉ sợ càng cho nàng ta thêm tự đắc."
"Hôm nay nó đã trực tiếp bày mọi chuyện ra trước mặt ta, lại còn nói những lời vừa ủy khuất vừa có lý, ta còn có thể xử lý thế nào nữa? Bất quá nha đầu này thay đổi như vậy, cũng nên cẩn thận." Lý thị ngữ khí bình đạm nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén: "Đều do ta năm đó nhất thời mềm lòng, không giết cả mẹ con nó một thể, vốn tưởng rằng nó cũng chỉ là một con nhóc vô dụng, giữ lại hay không cũng vậy, nào ngờ lại để lại một tai họa."
Lâm mama khẽ đảo con mắt: "Phu nhân là muốn ra tay tiếp sao?"
Lý thị lắc lắc đầu: "Không, không cần nóng vội, nó đã nhiều năm không có động tĩnh gì, nay lại đột nhiên đổi tính, ta ngược lại muốn xem thử nó còn có thể giở trò gì."
"Vậy......!ý của phu nhân là?"
"Vừa nãy không phải bảo sẽ an bài người cho nó sao, vậy để Yên Nhi đi nhìn nó đi, Yên Nhi là con gái của ngươi, ta rất yên tâm.

Nhớ kỹ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải báo lại, một khi phát hiện có bất cứ động tĩnh gì, lập tức tiễn nó xuống suối vàng." Lý thị dứt lời, lại đột nhiên như nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, ngày mai ta muốn đưa ba vị tiểu thư đến chùa Kính Mẫn ngắm hoa, ngươi tiện thể để Yên Nhi truyền lời, cho nó đi cùng."
"Dạ."
Ngày hôm sau, Tô Phi Sắc vốn tưởng rằng A Châu đã chết, nàng có thể tạm thời được yên tĩnh mà ngủ ngon.


Không nghĩ tới sáng sớm nha hoàn mới đã đến rồi: "Yên Nhi gặp qua Tam tiểu thư."
Tô Phi Sắc mở mắt ra đánh giá người trước mắt, khuôn mặt này......!giống như đã từng gặp qua rồi thì phải?
"Ngươi là?" Tô Phi Sắc thật sự nhớ không ra nàng ta là ai, đành phải hỏi.
"Nô tì là nha hoàn mới mà phu nhân phái tới hầu hạ ngài, cũng là nữ nhi của Lâm mama." Yên Nhi rút kinh nghiệm sau vụ A Châu bị giáo huấn, đối với Tô Phi Sắc vô cùng cung kính.

Nhưng Tô Phi Sắc vẫn nhìn ra, nàng ta cũng chỉ là mặt ngoài làm ra vẻ cung kính, nhưng trong giọng nói vẫn tràn đầy khinh thường.
Hoá ra là nữ nhi của Lâm mama, khó trách nàng lại thấy trông quen mắt.
Lâm mama với Lưu mama là hai tâm phúc đắc lực nhất của Lý thị, hiện giờ Lưu mama bị phạt, Lý thị liền an bài nữ nhi của Lâm mama bên người nàng.
Dụng ý này, chỉ sợ ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra.
Tô Phi Sắc nhoẻn miệng cười: "Nếu là đại nương an bài, vậy sau này cuộc sống hàng ngày của ta sẽ phải làm phiền ngươi rồi."
"Tam tiểu thư khách khí rồi.

Hôm nay phu nhân cùng ba vị tiểu thư muốn tới chùa Kính Mẫn ngắm hoa, phu nhân cho gọi ngài đi cùng, nô tì sẽ giúp ngài trang điểm." Yên Nhi thấy thái độ của Tô Phi Sắc cũng không tệ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Ngắm hoa sao? Loại chuyện tốt này từ trước đến nay không có phần của nàng, lần này Lý thị lại cố tình gọi nàng đến, chỉ sợ cũng là Hồng Môn Yến (ý chỉ một cái bẫy).
"Được." Tô Phi Sắc ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống trước gương đồng.
Yên Nhi nhanh chóng tiến lên giúp nàng chải đầu, còn không quên giả mù mưa sa khen một câu: "Tóc của Tam tiểu thư thật đen, rất đẹp mắt."

"Vậy sao?" Nếu Yên Nhi đã muốn lôi kéo làm quen với nàng, vậy không bằng nàng liền bồi nàng ta: "Tóc của ta sao có thể so với đại tỷ chứ."
"Đúng ạ, bây giờ Đại tiểu thư rất nhanh sẽ thành Hoàng Hậu, nếu không phải......" Yên Nhi đột nhiên phát hiện bản thân nói lỡ, vội vàng ngậm miệng lại.
Tô Tĩnh Nhu muốn thành Hoàng Hậu?
Nàng chỉ vừa mới chết, bọn họ đã gấp không chờ nổi đến vậy sao?
Tô Phi Sắc chỉ thấy toàn thân đều bị lửa giận thiêu đốt, hận không thể ngay lập tức vọt vào cung giết chết đôi cẩu nam nữ này.
Nhưng nàng biết nàng phải nhịn.

Nàng đã từng giúp Tống Lăng Tu giết rất nhiều người, cho nên biết một thích khách, không chỉ cần một vũ khí giết người sắc bén, mà quan trọng hơn cả chính là biết ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ.
Vì thế nàng không giận mà còn cười: "Nếu không phải cái gì?"
Loại tin tức vặt vãnh này sợ rằng cũng chỉ có loại "người một nhà" giống như Yên Nhi mới có thể biết, bây giờ nàng có cơ hội này, sao lại không lợi dụng cho tốt.
"Đây là nô tì cũng chỉ nghe nói mà thôi, Tam tiểu thư nghe xong ngàn vạn đừng nói ra ngoài đó." Yên Nhi không yên tâm dặn dò.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện