Dứt lời, không đợi Ngọc Tuyền Cơ phản ứng, Tô Phi Sắc đã tiến lên xoát xoát cho Tô Tĩnh Điềm mấy cái tát.
Lực đạo xuống tay vô cùng mạnh, khuôn mặt Tô Tĩnh Điềm nháy mắt sưng đỏ một mảng lớn, khóe miệng còn vương tơ máu.
Vừa rồi vẫn còn là một giai nhân mỹ diễm vô song, bây giờ đã bị đánh thành một cái đầu heo.
Toàn trường tức khắc ồ lên một trận, đây là chuyện gì vậy? Tô Phi Sắc không phải ra mặt cầu tình sao?
Chỉ có Ngọc Tuyền Cơ phản ứng lại đầu tiên, trong mắt mang quang chợt lóe, khóe miệng nhẹ cong, thú vị.
Tô Phi Sắc quả thật rất thông minh, chiêu này lấy lùi để tiến, đảo khách thành chủ, đồng thời lấy lòng được cả hai bên.
Đối với phủ Thừa tướng mà nói, Tô Tĩnh Điềm bị đánh, không phải bởi vì đắc tội Ngọc Tuyền Cơ, mà là đang thực hiện gia pháp của phủ Thừa tướng, không chỉ sẽ không bị mất mặt, mà còn được khen là lễ pháp nghiêm minh.
Đối với hắn mà nói, Tô Phi Sắc đã nói đến viên mãn như vậy, lại còn ra sức đánh Tô Tĩnh Điềm một trận, dĩ nhiên là rất hưởng thụ.
Đối với bản thân Tô Phi Sắc mà nói, nàng chỉ sợ đã sớm muốn đánh Tô Tĩnh Điềm, lần này bàn tay đi xuống, Tô Tĩnh Điềm không thể đánh trả, mà Tô Đức Ngôn còn phải cảm tạ nàng, miễn bàn có bao nhiêu thống khoái.
Quan trọng nhất chính là, sau chuyện ngày hôm nay, bất kể là Tô Đức Ngôn hay Tống Lăng Tu, thậm chí là người của toàn bộ kinh thành đều sẽ chú ý tới nàng, nhưng không phải dưới danh nghĩa một Tam tiểu thư không có tiếng tăm gì của phủ Thừa tướng, mà là một kỳ nữ được mọi người tán dương.


Hay cho mưu kế một mũi tên trúng bốn đích, xem ra hắn đã xem thường nàng rồi.
Tô Tĩnh Điềm nào đã từng bị ai đánh như vậy bao giờ, lập tức bị đánh đến choáng váng, đợi nàng ta phản ứng lại muốn đánh trả, Tô Phi Sắc liền trừng mắt liếc nàng ta một cái, ánh mắt vô cùng sắc bén, khiến nàng ta không nhịn được mà run rẩy: "Không muốn bị Ngọc Tuyền Cơ đánh chết thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích."
Dứt lời, Tô Phi Sắc lại hung hăng quăng cho Tô Tĩnh Điềm thêm mấy cái tát, lúc này mới hận sắt không thành thép thu tay lại: "Cửu Thiên Tuế, thần nữ đã thi hành xong gia pháp rồi, ngài có muốn thần nữ cũng tát giúp ngài vài cái không?"
Tất cả mọi người ở đây nghe xong lập tức hiểu rõ dụng ý của Tô Phi Sắc.

Lúc này Ngọc Tuyền Cơ dù có trả lời thế nào cũng đều sẽ mắc bẫy của Tô Phi Sắc, nếu hắn trả lời là muốn, vậy Tô Phi Sắc đã giúp hắn đánh xong mấy cái tát, nên coi như là xong chuyện hắn muốn, hai mươi đại bản vừa rồi kia tất nhiên sẽ tránh được.

Nếu hắn đáp không cần, Tô Phi Sắc hẳn là sẽ lập tức kéo Tô Tĩnh Điềm tạ ơn, tạ ơn Ngọc Tuyền Cơ đã không phạt, mà đã tạ ơn khai ân không phạt rồi, thì còn hai mươi đại bản kia cũng làm sao còn nữa?
Chiêu này lấy lùi để tiến, nhìn qua như đang nịnh hót, thực tế là đang giúp Tô Tĩnh Điềm tránh được một kiếp, cũng giúp cho thanh danh của phủ Thừa tướng không bị tổn hại.
Không ngờ phủ Thừa tướng còn có một nữ tử thông tuệ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Tô Phi Sắc lập tức nhiều thêm vài phần khen ngợi và tìm tòi nghiên cứu.
"Ha ha ha ha ha, Tô Thừa tướng đúng là đã dạy được một nữ nhi tuyệt vời." Quả nhiên cách xử sự của Tô Phi Sắc khiến Ngọc Tuyền Cơ vô cùng vừa lòng, hắn nhẹ nhàng xua tay, ý bảo các nàng có thể lui xuống.

Thấy vậy, Tô Tĩnh Điềm nào còn lo lắng hình tượng gì nữa, lập tức chạy trối chết, rúc vào bên cạnh Lý thị nhỏ giọng khóc nức nở.
Tô Phi Sắc lại không nhanh không chậm quay về phía mọi người cúi người một cái: "Xá muội hôm nay lên múa cũng chỉ là mong sẽ được Quý Phi nương nương chỉ điểm thêm, mong rằng mọi người xem xong thì hãy quên đi, tránh truyền ra ngoài sẽ làm hỏng thanh danh xá muội."
Một câu nói ra không chỉ hào phóng khéo léo, mà nội dung còn càng khiến người ta bội phục.
Màn múa của Tô Tĩnh Điềm nói dễ nghe là để góp vui cho mọi người, nhưng nói khó nghe, thì ai cần ngươi góp vui chứ?
Đường đường là Tứ tiểu thư phủ Thừa tướng lại trước mặt công chúng làm ra loại chuyện mất thân phận như vậy, tuy rằng mọi người ngoài mặt đều tỏ vẻ thưởng thức, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi có thêm mấy phần khinh thường.
Nghe xong lời này, Lý thị với Tô Tĩnh Nhu càng đen mặt, có ai không biết năm đó Tô Tĩnh Nhu cũng đã dùng chính cách này để câu dẫn Tống Lăng Tu chứ, một cái tát này không chỉ đánh Tô Tĩnh Điềm, mà còn đang trực tiếp đánh vào mặt Tô Tĩnh Nhu.
Mà vốn hôm nay bọn họ đặc biệt vì Tô Tĩnh Điềm mà an bài cơ hội, không nghĩ tới ngược lại khiến cho Tô Phi Sắc được dịp toả sáng, quả thực tức chết bọn họ mà.
Tô Phi Sắc nói xong liền trở lại chỗ ngồi của mình, khóe mắt làm như lơ đãng đảo qua Tô Đức Ngôn đang đứng cách đó không xa, nụ cười trên khoé môi chợt loé rồi biến mất.
Nàng biết, trận hôm nay nàng đã thắng vô cùng xinh đẹp.
Cũng càng biết rằng, Lý thị với hai tỷ muội Tô gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Thì ra vẫn còn người có thể từ trong tay Cửu Thiên Tuế cứu được người ra, đúng là cho trẫm được mở rộng tầm mắt." Tô Phi Sắc vừa mới ngồi xuống, nghe được lời này Tống Lăng Tu trong lòng nàng liền căng thẳng.

Nàng biết chuyện hôm nay nhất định sẽ hấp dẫn sự chú ý của Tống Lăng Tu, nhưng nàng không rõ vì sao Tống Lăng Tu lại nói như vậy, hoặc là nói lời này đơn giản là muốn khơi mào căm ghét của Ngọc Tuyền Cơ đối với nàng.
Dù sao thì kẻ kiêu ngạo như Ngọc Tuyền Cơ sao có thể tha cho một tiểu nữ tử đánh bại hắn.
Không ngờ rằng câu nói tiếp theo của Ngọc Tuyền Cơ còn khiến Tô Phi Sắc kinh hãi hơn, chỉ thấy hắn không giận mà còn cười: "Hoàng Thượng thật quá khen, Bổn Đốc cũng từng bại dưới tay một người, bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt của Tam tiểu thư còn có mấy phần tương tự với nàng."
"Ồ? Sao trẫm lại không biết chuyện này, người Cửu Thiên Tuế nói tới là......" Tống Lăng Tu nhướng mày, tựa hồ rất tò mò là nữ tử thế nào lại có thể khiến Ngọc Tuyền Cơ thản nhiên nhận thua như vậy.
"Chính là Cố Hoàng Hậu quá cố, nhắc đến nàng, Bổn Đốc thật không phải là đối thủ." Ngọc Tuyền Cơ đột nhiên thu liễm lại bộ dáng cười như không cười, vô cùng nghiêm túc nói.
Hai mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Phi Sắc, nhìn đến mức da đầu nàng tê dại, con tim đập loạn xạ như muốn nhảy lên cổ họng.

Chuyện gì thế này? Vì sao Ngọc Tuyền Cơ lại nói hắn đã từng bại dưới tay nàng? Vì sao lúc đang nói lời này lại còn nhìn nàng chằm chằm như vậy? Không lẽ hắn đã nhận ra nàng rồi sao?
"Vậy sao?" Tống Lăng Tu mất tự nhiên chỉ đành cười gượng hai tiếng, đề tài này cũng dừng lại tại đây.

Tô Phi Sắc cẩn thận nhìn về phía Ngọc Tuyền Cơ, chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ cong, tựa hồ đang đắc ý giành được thắng lợi, căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.

Ai nói chỉ có nữ nhân mới lục đục chiến đấu tâm lý với nhau chứ, hai nam nhân này thậm chí còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.


Tống Lăng Tu dùng nàng để nhục nhã Ngọc Tuyền Cơ, Ngọc Tuyền Cơ lại dùng Cố Hoàng Hậu để phản kích lại.
Ai chẳng biết hiện tại Cố Hoàng Hậu chính là điều cấm kỵ của Tống Lăng Tu với Tô Tĩnh Nhu, Ngọc Tuyền Cơ không kiêng nể gì nhắc tới như thế, còn khiêm tốn nói không phải đối thủ của Cố Hoàng Hậu, quả thực không khác gì đang đánh lên mặt Tống Lăng Tu.
Tuy rằng lúc này nàng vẫn chưa nghĩ ra vì sao lúc nhắc tới Cố Hoàng Hậu, Ngọc Tuyền Cơ lại nhìn nàng, nhưng chỉ cần thân phận của nàng chưa bị phát hiện là được.
***
Cuộc đua ngựa bắt đầu trong sự chờ mong của mọi người, nhìn các nam nhân cưỡi ngựa phi như bay, ánh mắt Tô Tĩnh Nhu khẽ xoay chuyển, trực tiếp dừng lại trên người Tô Phi Sắc: "Một thân kỵ trang này của Tam muội trông cũng thật hiên ngang, chỉ là không biết Tam muội có thể cưỡi ngựa hay không?"
Tô Phi Sắc cười lạnh, tới nhanh vậy sao? Ngay cả chờ đến khi hội đua ngựa kết thúc cũng không được?
Nàng đang định mở miệng, giọng nói khinh thường của Tô Tĩnh Hương đã vang lên: "Tam muội muội gầy yếu như vậy, sợ là ngay cả lưng ngựa còn không bò được lên ấy chứ."
"Tiểu thư khuê các chỉ cần thông thạo cầm kỳ thi họa là được, cần gì phải biết cưỡi ngựa chứ?" Đổng Tình Uyển vốn dĩ vì chuyện trâm hoa mà kết thù không đội trời chung với Tô Tĩnh Hương, bây giờ lại thấy nàng ta khi dễ Tô Phi Sắc, dĩ nhiên là muốn nhảy ra trợ giúp.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện