Quá đáng.

Đúng là quá đáng.

Tốt xấu gì cũng đã trải qua bốn năm cùng nhau, giờ vất vả lắm mới gặp lại một lần mà còn chẳng có lấy một bữa cơm ngon lành nữa.

Thật ra Nhan Nhất Minh cũng không tính là rất kén ăn, vậy nên cả bàn đồ ăn nhiều món như vậy lẽ ra nên có món nàng hạ miệng được. Nhưng vấn đề là không có!

Cá chua ngọt Tây Hồ đang yên đang lành lại ngoi đâu ra tía tô, trong bát canh ninh trắng nõn lại thả đầy rau thơm thái nhỏ, mỗi món ăn đều sẽ vừa lúc có vài thứ kết hợp mà nàng chưa bao giờ muốn chạm vào. Thị giác và khứu giác đồng thời bị đánh sâu vào làm nàng hận không thể xoay người bỏ chạy.

Mà nàng lại không thể chạy!

Rõ ràng là Giang Dật cố ý.

Nhan Nhất Minh có thể nhịn không ăn thứ mình thích, nhưng nếu bảo nàng ăn thứ mình không thích... Nàng liếc nhìn rau thơm xanh mượt trên đồ ăn, cảm thấy mùi vị kia đã phiêu tới tận chóp mũi.

Đã vậy, Giang Dật thấy nàng nhìn chằm chằm canh sâm gà kia thì rất chủ động tự mình múc một bát cho nàng, vô cùng tự nhiên nói: “Thê tử của ta từng nói, ăn canh trước khi ăn cơm còn hơn mười bài thuốc bổ. Tuy canh này rất bình thường, nhưng uống trước khi ăn cơm có thể nhuận tràng, hỗ trợ tiêu hóa.”

Khi đó vóc người Giang Dật gầy nhỏ yếu ớt, Nhan Nhất Minh nghĩ mọi cách bổ sung dinh dưỡng cho hắn. Trước mỗi bữa ăn đều buộc hắn uống một chén canh sâm gà trước, sau đó nhẹ nhàng nói ra câu này.

Dù nàng không nói thì Giang Dật cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nghe nàng nói xong, đôi mắt của Giang Dật sẽ rạng rỡ hơn ngày thường vài phần. Khoảng thời gian ấy, mỗi một bát canh gà, mỗi một quả óc chó đều là tâm ý của nàng, Giang Dật âm thầm trân quý toàn bộ trong lòng.

Đáng tiếc, Nhan Nhất Minh cũng chỉ lơ đãng nhớ lại một thoáng đã bị mùi rau thơm gay mũi cướp mất lực chú ý. Nhan Nhất Minh chỉ có thể gắng sức đánh lạc hướng bản thân, không biết xấu hổ đáp lại lời của Giang Dật: “Thì ra còn có cách nói như vậy. Tôn phu nhân hiểu thật nhiều.”

Giang Dật khẽ cười, nhìn nàng gật đầu: “Đúng thế, nàng ấy hiểu biết rất nhiều.”

Nhan Nhất Minh khẽ hắng giọng: “Nếu có cơ hội ta nhất định phải tới bái phỏng tôn phu nhân.”

Nụ cười của Giang Dật thoáng mất tự nhiên, ánh mắt tối xuống vài phần, thật lâu sau mới cười đáp: “Thê tử ta đã qua đời rồi.”

“Ôi!” Nhan Nhất Minh giật mình hô lên, sau đó ra vẻ ngượng ngùng, còn lên tiếng “ta mạo muội xin tha thứ”. Ánh mắt và gương mặt ngượng nghịu của nàng không giả bộ chút nào.

Giang Dật không nhìn nàng nữa, nở nụ cười không hề ôn hòa chút nào: “Không sao đâu, mời Quận chúa dùng bữa đi.”

Nhan Nhất Minh: “...”

Vòng đi vòng lại nửa ngày kết quả vẫn phải ăn bữa này.

Dũng sĩ chân chính cần có can đảm đối mặt với nhân sinh thê thảm, nàng nếm thử rau thơm mất hết tính người kia, chống ánh mắt của Giang Dật uống một ngụm canh gà, sau đó tán thưởng một câu: “Thật đúng là không tệ.” Sau đấy, nàng bình tĩnh uống ngụm canh thứ hai.

Quả Táo nghe được kí chủ nhà mình gào thét cự tuyệt từ sâu trong nội tâm, nhưng thấy được ánh mắt kinh ngạc của Giang Dật đã dần mất đi ánh sáng lại không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có thể nhìn qua chỗ khác.

Một người cố nén khó chịu để ăn thứ mình khó có thể nuốt xuống, một người lòng mang hy vọng cẩn thận thử từng chút, rốt cuộc là ai đang tra tấn ai.

Giang Dật bỗng cảm thấy bản thân thật buồn cười. Hắn lại có thể nghĩ đến khả năng vô lý như vậy, rõ ràng hắn cũng không tin quỷ thần.

Chỉ là hắn mất đi nàng quá lâu rồi, cứ không thực tế nhớ mong nàng quá lâu nên cuối cùng bắt đầu sinh ra cử chỉ điên rồ. Rốt cuộc hắn đang mong đợi điều gì? Rõ ràng tính cách của nàng rất bộc trực, thứ nàng không thích thì nàng sẽ không bao giờ chạm vào.

Nhưng sao Giang Dật có thể tưởng tượng được. Nàng là người trải qua sống chết, trải qua chiến trường. Thứ nàng không thích nhiều lắm, nhưng nàng có thể buộc mình chịu đựng cũng nhiều lắm.

Trên mặt Nhan Nhất Minh không hề lộ ra chút miễn cưỡng nào. Bình thường nàng hoàn toàn không chạm vào mấy thứ này, bây giờ lại có thể bình thản không biến sắc đưa vào trong miệng.

Giang Dật bỗng nhiên rất muốn cười, nhưng lại không thể cười nổi. Nhưng vừa nhấc mắt, khi thấy đôi tay kia lại giật mình đờ người ngay tại chỗ.

Hắn biết là bản thân suy nghĩ quá nhiều, nhưng rồi đột nhiên có điểm quen thuộc lơ đãng xuất hiện trước mắt.

Giang phu nhân từng rất nhiều lần giáo dục nữ nhi, hỏi nàng đang yên đang lành sao bỗng nhiên lại cầm đũa như vậy? A Minh vẫn nắm đũa theo cách kỳ lạ của mình, không buồn để ý đáp: “Chỉ cần ăn được là được mà.”

Cách nàng cầm đũa cứ như đang cầm bút, Lam Tú từng cười nhạo nàng nắm đũa chặt như vậy chắc chắn không linh hoạt bằng người khác. Nàng không chút chịu thua, gọi người mang một mâm trân châu tới, thi gắp trân châu cùng Lam Tú.

Giang Dật ngồi ở một bên nhìn nàng bướng bỉnh chơi đùa như đứa trẻ, cuối cùng là dáng vẻ nàng nhướng mày mỉm cười khi thật sự thắng Lam Tú. Đó là khoảng thời gian hắn chưa bao giờ quên.

Nhi nữ trong các gia tộc lớn đều cần luyện tập đủ dáng vẻ đi đứng, ngồi, nằm từ nhỏ. Cho dù là tư thế uống trà hay quy củ khi ăn cơm đều cực kỳ nề nếp. Ngoài A Minh ra, vị Quận chúa trước mắt là người thứ hai hắn thấy không biết dùng đũa.

Đáng tiếc, chuyện này chính bản thân Nhan Nhất Minh cũng không nhận ra.

Dù sao ở hiện đại có không biết bao nhiêu người không biết dùng đũa như nàng, nàng chẳng qua là một trong số bọn họ mà thôi. Vốn dĩ nàng cũng không cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt nên không hề để ý đến chuyện này.

Nhưng trong mắt một người chú ý từng tiếng nói, từng cử chỉ của nàng, khắc ghi toàn bộ vào đáy lòng, nhớ rõ rành mạch mọi chi tiết thì lại có thể nhận ra rõ sự khác biệt trong đó.

Động tác không tự nhiên giống hệt nhau, độ cao cầm đũa giống hệt nhau.

Cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

Không cẩn thận xem nhẹ sự cố chấp trong tim một người là sẽ phải trả cái giá đắt như vậy đấy.

Tiếc cho Nhan Nhất Minh mất công ăn rất nhiều thứ khó có thể nuốt trôi, nhưng lại bị một đôi đũa làm dấy lên sự nghi ngờ.

Giang Dật thở dài nhìn thẳng vào mặt Nhan Nhất Minh, không biết vì sao, giờ hắn lại có thể nhận ra vài phần không tình nguyện trên gương mặt không chút thay đổi của nàng.

Hắn không giận, chỉ cảm thấy không đành lòng.

Giang Dật buông đũa, tiếng đũa đặt lên thành bát phát ra tiếng vang nhỏ, Nhan Nhất Minh hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

“Không thể ăn, có lẽ đại trù không nắm chắc độ lửa.” Giang Dật nói: “Ta vốn định mời Quận chúa nếm thử chút mỹ thực, không ngờ lại thành ra như vậy.”

Nhan Nhất Minh kinh ngạc, không hiểu sao Giang Dật bất ngờ thay đổi thái độ. Nghĩ trước nghĩ sau cũng không biết mình để lộ điểm nào. Cuối cùng chỉ có thể nghĩ tới có lẽ Giang Dật đã không nghi ngờ nàng nữa nên không có tâm trạng.

Tốt nhất là như thế. Nếu là kết quả khác... giờ nàng cũng không nghĩ được gì khác cả. Chịu đựng tra tấn lâu như vậy cuối cùng cũng có thể buông đũa xuống là điều quá tuyệt vời rồi.

“Ta lại cảm thấy cũng không tệ lắm.” Nhan Nhất Minh nghĩ một đằng nói một nẻo: “Xem ra tay nghề đại trù ở phủ của Giang đại nhân rất tốt nên mới cảm thấy đồ ăn ở đây khó nuốt trôi, nếu có cơ hội...”

Giang Dật nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn nàng: “Nếu có cơ hội còn muốn mời Quận chúa và Ngụy đại nhân nếm thử tay nghề của đại trù Giang phủ ta.”

Nhan Nhất Minh: “...”

Ta chỉ thuận miệng khách sáo một câu thôi, ngươi cứ phải tiếp lời à?

Hơn nữa, đáng lý ra, không phải Giang Dật nên buông tha rồi sao?

Nhan Nhất Minh nhướng mày, luôn cảm thấy chuyện này không phát triển theo hướng mình tưởng tượng, nhưng lại không tìm ra lỗ hổng.

Ngụy Hùng Kiệt không hiểu vì sao hẹn ăn cơm với Giang Dật mà cuối cùng lại bị phái ra xa, nhưng cũng không dám trái lệnh của Nhan Nhất Minh. Mãi tới khi thấy Nhan Nhất Minh và Giang Dật ra khỏi trà lâu, hắn ta mới vội tiến lên đón.

Hai người đều mang tâm tư riêng, nhưng đều ra vẻ không xảy ra chuyện gì. Ngụy Hùng Kiệt không nhìn ra được gì từ mặt hai người thì cũng thôi, chỉ có thể cáo biệt với Giang Dật, theo Nhan Nhất Minh trở về.

Chờ xe ngựa cất bước, Ngụy Hùng Kiệt không nhịn được mà quay đầu lại liếc đằng sau, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Giang Dật.

Vừa rồi người kia còn thờ ơ hờ hững, lúc này ánh mắt lại khóa chặt lên xe ngựa của Nhan Nhất Minh. Cảm giác nặng nề khiến người ta kinh sợ, thậm chí cơn gió lốc trong đôi mắt kia hoàn toàn không hề thu lại dù bị Ngụy Hùng Kiệt bắt gặp.

Ngụy Hùng Kiệt âm thầm rùng mình, quay đầu nhìn thử thêm lần nữa thì chỉ còn thấy được bóng lưng cao lớn của Giang Dật mà thôi.

Rốt cuộc hai người này xảy ra chuyện gì vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện