Khi Nhan Nhất Minh ngã ngựa, Quả Táo hét lên một tiếng chói tai, suýt chút nữa làm nàng thủng màng nhĩ.
“Độ thiện cảm của ngài vẫn chưa đạt đến 100% đâu, ngài không thể chết như vậy được! A… a…a…a!”
Nhan Nhất Minh định nhếch môi lên, vặc lại Quả Táo một câu, nhưng bộ não còn chưa sắp xếp được một câu hoàn chỉnh thì nàng đã ngất đi.
Bốn vạn kỵ binh đối đầu với mười mấy vạn quân Mông Cổ, cho dù giành được ưu thế thì cũng khó giành được thắng lợi vì cách biệt về quân số là quá lớn.
Thương vong của quân Mông Cổ vô cùng nghiêm trọng, mà tình hình quân của nhà Hạ cũng không lạc quan hơn được bao nhiêu. Bốn vạn kỵ binh khổ sở chống đỡ để đợi viện binh đến, cuối cùng cũng có một cơ hội sống sót.
Quân của Khả hãn Mông Cổ càng đánh càng hăng, không ngờ đám người đó lại xuất hiện suy nghĩ lưới rách cá chết. Sau nhiều ngày chiến đấu, bốn vạn kỵ binh còn lại không được một vạn, quân bộ binh thương vong nghiêm trọng, mãi cho đến khi Thiệu Kinh Vũ đến nơi.
Thiệu Kinh Vũ dẫn đầu 6 vạn tinh binh, băng qua thảo nguyên, bất ngờ gặp được quân của Tả Hiền Vương Vương Đình. Tả Hiền Vương cũng không có ý định đánh nhau trực diện, nhưng vì không hẹn mà gặp Thiệu Kinh Vũ nên đành bất lực không đánh.
Thiệu Kinh Vũ dùng số quân chưa đến 1 vạn người đã thương vong nghiêm trọng để đối đầu với hơn 7 vạn quân của kẻ địch, còn bắt được Tả Hiền Vương làm tù binh, giành được một chiến thắng lớn. Sau đó, hắn không chậm trễ một giây nào, lập tức dẫn đầu số tướng sĩ còn lại, đi chi viện cho tây lộ quân.
Trước đó, Thiệu Kinh Vũ biết Nhan Nhất Minh sẽ có một trận chiến vô cùng ác liệt với chủ lực quân Mông Cổ, thậm chí rất có khả năng toàn quân sẽ bị đánh bại tan tành. Bởi vì dù sao số lượng người của hai bên cũng khác biệt cực lớn, hơn nữa bên của Nhan Nhất Minh còn phải đối mặt với đội quân chủ lực tinh nhuệ nhất của quân Mông Cổ.
Vân Hiểu có thể cảm nhận được nỗi lo lắng của Thiệu Kinh Vũ, khi cưỡi ngựa đi tìm Tây Lộ Quân, khuôn mặt của hắn không hề có chút niềm vui sau khi giành được thắng lợi. Vân Hiểu nhìn thấy tất cả những điều đó nhưng lại không thể an ủi Thiệu Kinh Vũ. Hắn ta nhớ lại cậu thiếu niên gầy yếu có quan hệ càng ngày càng tốt, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cũng may hắn ta gặp được một đội quân nhỏ được Nhan Nhất Minh cố ý phái đi tìm Thiệu Kinh Vũ, vậy nên hắn ta không mất thời gian tìm kiếm mà đi thẳng ra chiến trường.
Khi ngựa phi nước đại đến chiến trường, cảnh tượng trước mắt còn thảm khốc hơn những gì bọn họ tưởng tượng.
Trận chiến lần này còn tàn khốc hơn nhiều lần trước khi hắn bị vây hãm ở m Sơn, xác người nằm la liệt khắp nơi, chỉ có những con ngựa chiến bị vứt lại đi lang thang xung quanh đó. Cuộc chiến đã gần đi đến hồi kết, cả hai bên đều đã phải dùng những cái giá rất đắt để đổi lấy sự kết thúc của chiến tranh. Thiệu Kinh Vũ dùng cách nhanh nhất để chấm dứt cuộc chiến tàn bạo này, thắng lợi phải cố gắng gìn giữ suốt mấy ngày hôm nay thuộc về quân nước Hạ.
Vẫn chưa bắt được Khả hãn Mông Cổ, nhưng số tàn quân còn lại của Mông Cổ không đủ để trở thành sự uy hϊếp đối với bọn họ.
Trên một chiến trường rộng lớn, đâu đâu cũng là xác chết, cả của quân Mông và quân Hạ, vết máu nhuộm đỏ y phục của bọn họ không thể phân biệt được đó là của ai, một cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn khiến người khác không nhẫn tâm để nhìn thêm nữa.
Giữa chiến trường đẫm máu, hắn vẫn không tìm thấy Hữu tướng quân và Nhan Nhất Minh.
Trong lòng Thiệu Kinh Vũ càng cảm thấy sợ hãi hơn, hắn đứng im lặng nhìn khung cảnh chiến trường, rồi đột nhiên hét lên một tiếng, giọng nói có cả sự run rẩy mà hắn chưa từng nhận ra.
“Tìm! Đi tìm đi!”
Hắn không muốn tin nàng đã chết, cho dù, cho dù nàng thật sự đã chết thì cũng nhất định phải tìm thấy thi thể.
Tìm, mau đi tìm, hắn giận dữ hét lên như đã mất đi lý trí.
Tất cả mọi người đều đi tìm.
Ta, ta cũng đi tìm.
Hàng vạn quân sĩ bắt đầu thu dọn chiến trường, đem những binh sĩ vẫn còn thở quay về, rồi tìm bóng dáng của Hữu tướng quân và Nhan Nhất Minh. Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng có người tìm thấy Hữu tướng quân, trên người vị Tướng quân uy nghiêm đó vẫn còn bị vô số cung tên xuyên thủng, có hai mũi tên thậm chí còn đâm thẳng vào tim.
Hai mắt của Hữu tướng quân vẫn trợn trừng nhưng đã không còn hô hấp.
Bàn tay Thiệu Kinh Vũ hơi run lên, nhìn Trần lão tướng quân này chết không nhắm mắt, hắn thật sự không chịu nổi, đành phải ngẩng đầu lên nhưng giọt nước mắt vẫn ứa ra.
Hắn tự nhiên nhớ ra trước khi ra trận, Trần lão tướng quân có nói với hắn, đứa con dâu lớn của ông ta đã có thai, đánh sau trận này quay về Kim Lăng là được nhìn thấy cháu.
Nhưng hiện giờ, ông không về được nữa.
Đến tận khi chết, hai mắt ông vẫn mở trừng trừng nhưng không thể về đến Kim Lăng nữa.
Nam nhi không dễ rơi nước mắt là do chưa chạm được đến nơi đau lòng.
Sau một trận chiến tranh, mọi chuyện vật đổi sao rời, Thiệu Kinh Vũ ngẩng mặt lên trời, đau lòng hét lên một tiếng. Những người có mặt ở đó đều cúi đầu, hoặc là lặng lẽ cảm thấy đau lòng hoặc là âm thầm rơi nước mắt.
Tất cả đều là những chiến hữu từng kề vai sát cánh chiến đấu với nhau, mọi người cũng từng ngồi ngắm trăng, nói về mẫu thân đã già ở nhà, con gái vẫn đang nằm trong tã, nhưng hiện giờ đã âm dương cách biệt.
Thiệu Kinh Vũ chưa từng căm ghét bản thân mình như vậy.
Nếu không phải hắn phán đoán sai từ đầu, để cho quân Mông nắm được cơ hội, Trần lão tướng quân và vô số tướng sĩ có lẽ đã không chết, hoặc nếu hắn đến chi viện sớm hơn một chút thì tình cảnh bi thảm này cũng không xảy ra.
Cho dù biết rằng quyết định đuổi theo Tả Hiền Vương lúc đầu là một quyết định chính xác nhưng kết quả do sự lựa chọn đó đem lại vẫn khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng và không thể chấp nhận được.
Những binh sĩ còn thở lần lượt được cáng đi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nhan Nhất Minh đâu. Sắc mặt của Thiệu Kinh Vũ càng lúc càng khó coi, Vân Hiểu thậm chí còn không dám nói gì với hắn, mãi đến khi tự nhiên ở đằng xa tự nhiên có một người vui mừng kêu lên: “Tìm thấy Nhan giáo úy rồi!”
Thần kinh căng cứng của Thiệu Kinh Vũ cuối cùng cũng động đậy, hắn không kịp suy nghĩ gì, co chân chạy luôn về phía đó.
Mọi người tìm thấy Nhan Nhất Minh trong đống thi thể, nàng không khác gì một người đã chết, cả người đầm đìa máu. Nếu không phải do người lính kia thân thiết với Nhan Nhất Minh thì nhất định là không nhận ra nàng.
Binh lính cẩn thận đào nàng ra khỏi đống thi thể, nhìn thấy vết thương trên người nàng, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Một mũi tên đâm vào người Nhan Nhất Minh, trên eo nàng có một lỗ máu rất rõ ràng, hiện giờ vẫn còn đang ứa máu ra. Nghiêm trọng nhất là phần vai, áo giáp bị đâm rách, để lại một vết dao đầm đìa máu. Phần lưng giống như bị chia ra làm đôi một cách tàn nhẫn khiến người khác không nhẫn tâm nhìn tiếp.
Thiệu Kinh Vũ đã từng nhìn thấy vô số máu và người chết, những lúc đó hắn đều có thể kìm chế được. Nhưng giây phút này hắn lại loạng choạng đứng không vững, nếu không phải Vân Hiểu nhanh tay đỡ hắn thì chân Thiệu Kinh Vũ đã mềm nhũn ra, quỳ rạp xuống đất rồi.
Vì sao lại bị thương đến mức như vậy.
Vân Hiểu không kiềm chế được, quay đầu đi chỗ khác.
Bị thương thành như vậy không khác gì với việc đã chết, hoặc có khi Nhan Nhất Minh đã chết rồi.
Vết thương thật sự quá nặng, tất cả mọi người đều không dám động vào nàng nên cũng không biết rốt cuộc là nàng còn sống hay đã chết. Lúc này, Thiệu Kinh Vũ còn không biết nên chạm vào đâu của Nhan Nhất Minh, tay chân hắn luống cuống, quỳ bên cạnh người nàng, hai mắt đỏ lên.
Mọi người đều không dám nói với Thiệu Kinh Vũ rằng có lẽ Nhan giáo úy đã chết. Quả Táo nhìn thấy sắp sửa qua thời gian chữa trị tốt nhất, thật sự không còn cách nào khắc, chỉ có thể điều khiển để Nhan Nhất Minh cử động một ngón tay.
Thiệu Kinh Vũ kinh ngạc nhìn thấy ngón tay của Nhan Nhất Minh khẽ cử động, trong lòng như được sống dậy, vội vàng gọi nàng một tiếng. Sau khi phản ứng lại được mới hét lên một tiếng: “Quân y!”
Vết thương của nàng quá nặng, hắn không dám tùy tiện di chuyển, cuối cùng chỉ dám cẩn thận đặt nàng lên cáng. Bên trong căn lều nhỏ mới được dựng lên ở đó, đích thân Thiệu Kinh Vũ đứng bên cạnh, căng thẳng đến mức nín thở. Quân y vốn dĩ còn bình tĩnh nhưng vì Thiệu Kinh Vũ nên cũng cảm thấy bất an, bàn tay dùng để nhổ mũi tên đó ra cũng không ngừng run rẩy. Quân y nuốt một ngụm nước bọt rồi nói với Thiệu Kinh Vũ.
“Mũi tên cắm quá sâu, Tướng quân có thể giúp ta giữ Nhan giáo úy lại được không?”
Quá trình rút mũi tên ra vô cùng đau đớn, rất nhiều binh sĩ vì không chịu được đau nên phản kháng, dẫn đến kết cục xấu nhất là mũi tên bị gãy bên trong người.
Đương nhiên Thiệu Kinh Vũ hiểu điều này, hắn không nói một lời, nhanh chóng đi lên phía trước, ánh mắt nhìn về phía tấm lưng bị thương nghiêm trọng, khiến người khác không dám nhìn trực tiếp. Trong lòng hắn lại nhói lên một cơn đau, cắn răng ấn thật mạnh Nhan Nhất Minh xuongs.
Hắn chỉ nghe thấy một tiếng rên, quân y thở phào một hơi, cuối cùng cũng rút được mũi tên ra.
Phần đầu mũi tên có phần uốn cong ngược lại, việc rút tên ra còn đau đớn khó chịu đựng hơn khi nó cắm vào da thịt. Nhan Nhất Minh vốn dĩ đang hôn mê nhưng vì quá đau đớn nên tự nhiên rên lên một tiếng, cuối cùng vì đau quá mà nàng tỉnh lại. Nhưng cũng chỉ một giây phút đó, khi nhìn thấy Thiệu Kinh Vũ, nàng còn mơ màng nói một câu “Cuối cùng cũng đợi được Tướng quân”. Nhan Nhất Minh vẫn chưa nói hết thì đã lại ngất đi.
Quân y vội vàng cầm máu, bắt đầu xử lý những vết thương lớn nhỏ trên người nàng, trong đó vết rạch ở lưng là đập vào mắt nhất.
Thiệu Kinh Vũ không dám chậm trễ, hắn cẩn thận dùng đao, rạch lớp y phục ra để tránh cho nàng không đau đớn thêm nữa, cuối cùng cũng để lộ ra cơ thể chằng chịt những vết thương.
Ngay lập tức, đồng tử của Thiệu Kinh Vũ co rụt lại.
Vân Hiểu từ nãy đến giờ vẫn đang ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động lớn ở bên trong, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Có chuyện gì vậy?” rồi không màng tất cả, xông thẳng vào bên trong. Hắn ta nhìn thấy người quân y đang run rẩy quỳ trên mặt đất, còn khi hắn ta lao vào, Thiệu Kinh Vũ đang che kín người Nhan Nhất Minh, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
Vân Hiểu vẫn còn định hỏi thêm nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thiệu Kinh Vũ, cả người hắn ta không khỏi run rẩy.
Hắn ta vâng, vâng hai tiếng rồi vén tấm vải lên, vội vàng lui ra ngoài. Đến khi Vân Hiểu ra đến ngoài rồi, Thiệu Kinh Vũ mới dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía người quân y đang quỳ trên mặt đất.
Tâm trạng lúc này của hắn vô cùng phức tạp, hoặc có thể nói là vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn không nghĩ được nhiều, chỉ thấp giọng nói với người quân y: “Chuyện này chỉ có ta biết, ông biết, nếu như có người thứ ba biết…”
Hắn còn chưa nói xong, người quân y đã vội vàng dập đầu hứa: “Thuộc hạ nhất định sẽ giữ kín như bưng.”
Thiệu Kinh Vũ tin là ông ta không dám nhiều lớn, chỉ là sau khi biết được chuyện này, trong lòng hắn kháng cự việc để quân y trị thương cho Nhan Nhất Min. Nhưng lúc này hắn không thể không cắn răng chịu đựng: “Còn không mau nhanh lên!”
“Vâng, vâng, vâng!” Người quân y run rẩy không tiến lên, lúc này còn căng thẳng hơn lúc trước.
Thiệu Kinh Vũ kinh ngạc đứng một bên, bây giờ hắn mới kịp để tiêu hóa sự thật đã khiến hắn chấn kinh vừa rồi.
Nhan Nhất Minh là một La Sát trên sa trường, không ngờ lại là một nữ nhân.
“Độ thiện cảm của ngài vẫn chưa đạt đến 100% đâu, ngài không thể chết như vậy được! A… a…a…a!”
Nhan Nhất Minh định nhếch môi lên, vặc lại Quả Táo một câu, nhưng bộ não còn chưa sắp xếp được một câu hoàn chỉnh thì nàng đã ngất đi.
Bốn vạn kỵ binh đối đầu với mười mấy vạn quân Mông Cổ, cho dù giành được ưu thế thì cũng khó giành được thắng lợi vì cách biệt về quân số là quá lớn.
Thương vong của quân Mông Cổ vô cùng nghiêm trọng, mà tình hình quân của nhà Hạ cũng không lạc quan hơn được bao nhiêu. Bốn vạn kỵ binh khổ sở chống đỡ để đợi viện binh đến, cuối cùng cũng có một cơ hội sống sót.
Quân của Khả hãn Mông Cổ càng đánh càng hăng, không ngờ đám người đó lại xuất hiện suy nghĩ lưới rách cá chết. Sau nhiều ngày chiến đấu, bốn vạn kỵ binh còn lại không được một vạn, quân bộ binh thương vong nghiêm trọng, mãi cho đến khi Thiệu Kinh Vũ đến nơi.
Thiệu Kinh Vũ dẫn đầu 6 vạn tinh binh, băng qua thảo nguyên, bất ngờ gặp được quân của Tả Hiền Vương Vương Đình. Tả Hiền Vương cũng không có ý định đánh nhau trực diện, nhưng vì không hẹn mà gặp Thiệu Kinh Vũ nên đành bất lực không đánh.
Thiệu Kinh Vũ dùng số quân chưa đến 1 vạn người đã thương vong nghiêm trọng để đối đầu với hơn 7 vạn quân của kẻ địch, còn bắt được Tả Hiền Vương làm tù binh, giành được một chiến thắng lớn. Sau đó, hắn không chậm trễ một giây nào, lập tức dẫn đầu số tướng sĩ còn lại, đi chi viện cho tây lộ quân.
Trước đó, Thiệu Kinh Vũ biết Nhan Nhất Minh sẽ có một trận chiến vô cùng ác liệt với chủ lực quân Mông Cổ, thậm chí rất có khả năng toàn quân sẽ bị đánh bại tan tành. Bởi vì dù sao số lượng người của hai bên cũng khác biệt cực lớn, hơn nữa bên của Nhan Nhất Minh còn phải đối mặt với đội quân chủ lực tinh nhuệ nhất của quân Mông Cổ.
Vân Hiểu có thể cảm nhận được nỗi lo lắng của Thiệu Kinh Vũ, khi cưỡi ngựa đi tìm Tây Lộ Quân, khuôn mặt của hắn không hề có chút niềm vui sau khi giành được thắng lợi. Vân Hiểu nhìn thấy tất cả những điều đó nhưng lại không thể an ủi Thiệu Kinh Vũ. Hắn ta nhớ lại cậu thiếu niên gầy yếu có quan hệ càng ngày càng tốt, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cũng may hắn ta gặp được một đội quân nhỏ được Nhan Nhất Minh cố ý phái đi tìm Thiệu Kinh Vũ, vậy nên hắn ta không mất thời gian tìm kiếm mà đi thẳng ra chiến trường.
Khi ngựa phi nước đại đến chiến trường, cảnh tượng trước mắt còn thảm khốc hơn những gì bọn họ tưởng tượng.
Trận chiến lần này còn tàn khốc hơn nhiều lần trước khi hắn bị vây hãm ở m Sơn, xác người nằm la liệt khắp nơi, chỉ có những con ngựa chiến bị vứt lại đi lang thang xung quanh đó. Cuộc chiến đã gần đi đến hồi kết, cả hai bên đều đã phải dùng những cái giá rất đắt để đổi lấy sự kết thúc của chiến tranh. Thiệu Kinh Vũ dùng cách nhanh nhất để chấm dứt cuộc chiến tàn bạo này, thắng lợi phải cố gắng gìn giữ suốt mấy ngày hôm nay thuộc về quân nước Hạ.
Vẫn chưa bắt được Khả hãn Mông Cổ, nhưng số tàn quân còn lại của Mông Cổ không đủ để trở thành sự uy hϊếp đối với bọn họ.
Trên một chiến trường rộng lớn, đâu đâu cũng là xác chết, cả của quân Mông và quân Hạ, vết máu nhuộm đỏ y phục của bọn họ không thể phân biệt được đó là của ai, một cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn khiến người khác không nhẫn tâm để nhìn thêm nữa.
Giữa chiến trường đẫm máu, hắn vẫn không tìm thấy Hữu tướng quân và Nhan Nhất Minh.
Trong lòng Thiệu Kinh Vũ càng cảm thấy sợ hãi hơn, hắn đứng im lặng nhìn khung cảnh chiến trường, rồi đột nhiên hét lên một tiếng, giọng nói có cả sự run rẩy mà hắn chưa từng nhận ra.
“Tìm! Đi tìm đi!”
Hắn không muốn tin nàng đã chết, cho dù, cho dù nàng thật sự đã chết thì cũng nhất định phải tìm thấy thi thể.
Tìm, mau đi tìm, hắn giận dữ hét lên như đã mất đi lý trí.
Tất cả mọi người đều đi tìm.
Ta, ta cũng đi tìm.
Hàng vạn quân sĩ bắt đầu thu dọn chiến trường, đem những binh sĩ vẫn còn thở quay về, rồi tìm bóng dáng của Hữu tướng quân và Nhan Nhất Minh. Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng có người tìm thấy Hữu tướng quân, trên người vị Tướng quân uy nghiêm đó vẫn còn bị vô số cung tên xuyên thủng, có hai mũi tên thậm chí còn đâm thẳng vào tim.
Hai mắt của Hữu tướng quân vẫn trợn trừng nhưng đã không còn hô hấp.
Bàn tay Thiệu Kinh Vũ hơi run lên, nhìn Trần lão tướng quân này chết không nhắm mắt, hắn thật sự không chịu nổi, đành phải ngẩng đầu lên nhưng giọt nước mắt vẫn ứa ra.
Hắn tự nhiên nhớ ra trước khi ra trận, Trần lão tướng quân có nói với hắn, đứa con dâu lớn của ông ta đã có thai, đánh sau trận này quay về Kim Lăng là được nhìn thấy cháu.
Nhưng hiện giờ, ông không về được nữa.
Đến tận khi chết, hai mắt ông vẫn mở trừng trừng nhưng không thể về đến Kim Lăng nữa.
Nam nhi không dễ rơi nước mắt là do chưa chạm được đến nơi đau lòng.
Sau một trận chiến tranh, mọi chuyện vật đổi sao rời, Thiệu Kinh Vũ ngẩng mặt lên trời, đau lòng hét lên một tiếng. Những người có mặt ở đó đều cúi đầu, hoặc là lặng lẽ cảm thấy đau lòng hoặc là âm thầm rơi nước mắt.
Tất cả đều là những chiến hữu từng kề vai sát cánh chiến đấu với nhau, mọi người cũng từng ngồi ngắm trăng, nói về mẫu thân đã già ở nhà, con gái vẫn đang nằm trong tã, nhưng hiện giờ đã âm dương cách biệt.
Thiệu Kinh Vũ chưa từng căm ghét bản thân mình như vậy.
Nếu không phải hắn phán đoán sai từ đầu, để cho quân Mông nắm được cơ hội, Trần lão tướng quân và vô số tướng sĩ có lẽ đã không chết, hoặc nếu hắn đến chi viện sớm hơn một chút thì tình cảnh bi thảm này cũng không xảy ra.
Cho dù biết rằng quyết định đuổi theo Tả Hiền Vương lúc đầu là một quyết định chính xác nhưng kết quả do sự lựa chọn đó đem lại vẫn khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng và không thể chấp nhận được.
Những binh sĩ còn thở lần lượt được cáng đi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nhan Nhất Minh đâu. Sắc mặt của Thiệu Kinh Vũ càng lúc càng khó coi, Vân Hiểu thậm chí còn không dám nói gì với hắn, mãi đến khi tự nhiên ở đằng xa tự nhiên có một người vui mừng kêu lên: “Tìm thấy Nhan giáo úy rồi!”
Thần kinh căng cứng của Thiệu Kinh Vũ cuối cùng cũng động đậy, hắn không kịp suy nghĩ gì, co chân chạy luôn về phía đó.
Mọi người tìm thấy Nhan Nhất Minh trong đống thi thể, nàng không khác gì một người đã chết, cả người đầm đìa máu. Nếu không phải do người lính kia thân thiết với Nhan Nhất Minh thì nhất định là không nhận ra nàng.
Binh lính cẩn thận đào nàng ra khỏi đống thi thể, nhìn thấy vết thương trên người nàng, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Một mũi tên đâm vào người Nhan Nhất Minh, trên eo nàng có một lỗ máu rất rõ ràng, hiện giờ vẫn còn đang ứa máu ra. Nghiêm trọng nhất là phần vai, áo giáp bị đâm rách, để lại một vết dao đầm đìa máu. Phần lưng giống như bị chia ra làm đôi một cách tàn nhẫn khiến người khác không nhẫn tâm nhìn tiếp.
Thiệu Kinh Vũ đã từng nhìn thấy vô số máu và người chết, những lúc đó hắn đều có thể kìm chế được. Nhưng giây phút này hắn lại loạng choạng đứng không vững, nếu không phải Vân Hiểu nhanh tay đỡ hắn thì chân Thiệu Kinh Vũ đã mềm nhũn ra, quỳ rạp xuống đất rồi.
Vì sao lại bị thương đến mức như vậy.
Vân Hiểu không kiềm chế được, quay đầu đi chỗ khác.
Bị thương thành như vậy không khác gì với việc đã chết, hoặc có khi Nhan Nhất Minh đã chết rồi.
Vết thương thật sự quá nặng, tất cả mọi người đều không dám động vào nàng nên cũng không biết rốt cuộc là nàng còn sống hay đã chết. Lúc này, Thiệu Kinh Vũ còn không biết nên chạm vào đâu của Nhan Nhất Minh, tay chân hắn luống cuống, quỳ bên cạnh người nàng, hai mắt đỏ lên.
Mọi người đều không dám nói với Thiệu Kinh Vũ rằng có lẽ Nhan giáo úy đã chết. Quả Táo nhìn thấy sắp sửa qua thời gian chữa trị tốt nhất, thật sự không còn cách nào khắc, chỉ có thể điều khiển để Nhan Nhất Minh cử động một ngón tay.
Thiệu Kinh Vũ kinh ngạc nhìn thấy ngón tay của Nhan Nhất Minh khẽ cử động, trong lòng như được sống dậy, vội vàng gọi nàng một tiếng. Sau khi phản ứng lại được mới hét lên một tiếng: “Quân y!”
Vết thương của nàng quá nặng, hắn không dám tùy tiện di chuyển, cuối cùng chỉ dám cẩn thận đặt nàng lên cáng. Bên trong căn lều nhỏ mới được dựng lên ở đó, đích thân Thiệu Kinh Vũ đứng bên cạnh, căng thẳng đến mức nín thở. Quân y vốn dĩ còn bình tĩnh nhưng vì Thiệu Kinh Vũ nên cũng cảm thấy bất an, bàn tay dùng để nhổ mũi tên đó ra cũng không ngừng run rẩy. Quân y nuốt một ngụm nước bọt rồi nói với Thiệu Kinh Vũ.
“Mũi tên cắm quá sâu, Tướng quân có thể giúp ta giữ Nhan giáo úy lại được không?”
Quá trình rút mũi tên ra vô cùng đau đớn, rất nhiều binh sĩ vì không chịu được đau nên phản kháng, dẫn đến kết cục xấu nhất là mũi tên bị gãy bên trong người.
Đương nhiên Thiệu Kinh Vũ hiểu điều này, hắn không nói một lời, nhanh chóng đi lên phía trước, ánh mắt nhìn về phía tấm lưng bị thương nghiêm trọng, khiến người khác không dám nhìn trực tiếp. Trong lòng hắn lại nhói lên một cơn đau, cắn răng ấn thật mạnh Nhan Nhất Minh xuongs.
Hắn chỉ nghe thấy một tiếng rên, quân y thở phào một hơi, cuối cùng cũng rút được mũi tên ra.
Phần đầu mũi tên có phần uốn cong ngược lại, việc rút tên ra còn đau đớn khó chịu đựng hơn khi nó cắm vào da thịt. Nhan Nhất Minh vốn dĩ đang hôn mê nhưng vì quá đau đớn nên tự nhiên rên lên một tiếng, cuối cùng vì đau quá mà nàng tỉnh lại. Nhưng cũng chỉ một giây phút đó, khi nhìn thấy Thiệu Kinh Vũ, nàng còn mơ màng nói một câu “Cuối cùng cũng đợi được Tướng quân”. Nhan Nhất Minh vẫn chưa nói hết thì đã lại ngất đi.
Quân y vội vàng cầm máu, bắt đầu xử lý những vết thương lớn nhỏ trên người nàng, trong đó vết rạch ở lưng là đập vào mắt nhất.
Thiệu Kinh Vũ không dám chậm trễ, hắn cẩn thận dùng đao, rạch lớp y phục ra để tránh cho nàng không đau đớn thêm nữa, cuối cùng cũng để lộ ra cơ thể chằng chịt những vết thương.
Ngay lập tức, đồng tử của Thiệu Kinh Vũ co rụt lại.
Vân Hiểu từ nãy đến giờ vẫn đang ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động lớn ở bên trong, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Có chuyện gì vậy?” rồi không màng tất cả, xông thẳng vào bên trong. Hắn ta nhìn thấy người quân y đang run rẩy quỳ trên mặt đất, còn khi hắn ta lao vào, Thiệu Kinh Vũ đang che kín người Nhan Nhất Minh, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
Vân Hiểu vẫn còn định hỏi thêm nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thiệu Kinh Vũ, cả người hắn ta không khỏi run rẩy.
Hắn ta vâng, vâng hai tiếng rồi vén tấm vải lên, vội vàng lui ra ngoài. Đến khi Vân Hiểu ra đến ngoài rồi, Thiệu Kinh Vũ mới dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía người quân y đang quỳ trên mặt đất.
Tâm trạng lúc này của hắn vô cùng phức tạp, hoặc có thể nói là vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn không nghĩ được nhiều, chỉ thấp giọng nói với người quân y: “Chuyện này chỉ có ta biết, ông biết, nếu như có người thứ ba biết…”
Hắn còn chưa nói xong, người quân y đã vội vàng dập đầu hứa: “Thuộc hạ nhất định sẽ giữ kín như bưng.”
Thiệu Kinh Vũ tin là ông ta không dám nhiều lớn, chỉ là sau khi biết được chuyện này, trong lòng hắn kháng cự việc để quân y trị thương cho Nhan Nhất Min. Nhưng lúc này hắn không thể không cắn răng chịu đựng: “Còn không mau nhanh lên!”
“Vâng, vâng, vâng!” Người quân y run rẩy không tiến lên, lúc này còn căng thẳng hơn lúc trước.
Thiệu Kinh Vũ kinh ngạc đứng một bên, bây giờ hắn mới kịp để tiêu hóa sự thật đã khiến hắn chấn kinh vừa rồi.
Nhan Nhất Minh là một La Sát trên sa trường, không ngờ lại là một nữ nhân.
Danh sách chương