Nhan Nhất Minh nhìn gương mặt vẫn tươi cười của Giang Dật, vẻ lạnh lùng và bướng bỉnh bất chợt khi nãy như một ảo giác nhất thời, lúc này đây, vẫn là công tử thoát tục anh tuấn, nho nhã vô song ấy.

Nhưng Nhan Nhất Minh biết rằng, nỗi sợ hãi vô cớ mà nàng cảm nhận vừa rồi nhất định không phải Giang Dật đóng giả để dọa nàng.

Có lẽ là cuối cùng, Giang Dật đã gom hết mọi cảm xúc lại, một lần nữa đè nén xuống đáy lòng, nhưng những hành động ấy lại chẳng thể nào che giấu được sự thật là hắn đã tức giận.

Nhan Nhất Minh quấn chăn, giữa cổ vẫn còn vết tích Giang Dật vừa để lại, sau khi hiểu rõ mọi chuyện rồi bình tĩnh trở lại, da thịt bắt đầu đau âm ỉ. Nàng thực sự không có ý định phản kháng. Nếu Giang Dật muốn thì cho hắn là xong. Nhưng cuối cùng, Giang Dật lại giúp nàng chỉnh sửa y phục ngay ngắn, dịu dàng như xưa nay vẫn vậy, rồi bỏ đi.

Quả Táo rụt rè hỏi nàng, tại sao Giang Dật đột nhiên phanh lại. Nhan Nhất Minh sờ vào chỗ đau vẫn nhức nhối trên cổ, trước khi Giang Dật bỏ đi, nàng cũng đã hỏi như vậy, Giang Dật dém lại chăn cho nàng, cười bảo: “Vì không thích hợp.”

Là thời gian không thích hợp hay địa điểm không thích hợp, Nhan Nhất Minh không gặng hỏi thêm.

Giang Dật ra khỏi phòng, cơn gió lạnh chớm đông đánh thức dòng suy nghĩ lơ mơ, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười chua chát và tự giễu.

Không có gì thích hợp cả, bất kể là thời gian hay địa điểm, hơn thế nữa, càng là ý muốn của Nhan Nhất Minh.

Hắn nhớ rằng, Nhan Nhất Minh từng giải thích với hắn, ban đầu làm chuyện đó với Giản Ngọc Diễn chẳng qua cũng chỉ là một cách sống mà thôi, không phải có tình cảm gì với Giản Ngọc Diễn. Còn khi nãy, sự ung dung và thỏa hiệp của nàng đối với hắn cũng chẳng tốt hơn Giản Ngọc Diễn là bao.

Chỉ vì thấy áy náy với hắn nên mới muốn bù đắp mà thôi. Trong khi điều hắn muốn chưa bao giờ là thứ hời hợt như thế.

Nếu thật sự tiếp tục, thì trong lòng nàng, hắn có khác gì so với Giản Ngọc Diễn đâu.

Nên hắn cương quyết đè nén toàn bộ cơn giận, mà cũng có lẽ là lòng ham muốn xuống, rồi lếch thếch đứng giữa trời đầu đông đón gió lạnh.

Chính bản thân cũng cảm thấy thê thảm vô bờ.

Kỳ thực, A Minh luôn vô tình để lộ rất nhiều điều, nhưng chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra. Hắn hỏi nàng, có bì được với Thiệu Kinh Vũ từng sống chết có nhau không, nàng trả lời là có, nàng nói, thời khắc Nhan tướng quân chết đi đã không còn tin tưởng Thiệu Kinh Vũ nữa.

Cho nên, nếu Thiệu Kinh Vũ không vì ích kỷ mà đi sai một bước, thì trong lòng nàng, quãng thời gian bốn năm bình đạm thời niên thiếu cùng với hắn thực sự không thể sánh được với tình cảm chiến hữu ba năm với Thiệu Kinh Vũ.

Giống như những gì hắn phỏng đoán, đối với Nhan Nhất Minh, Thiệu Kinh Vũ không phải người có thể đặt lên bàn cân với Nam Cung Huyền và Giản Ngọc Diễn.

Hắn không nói dối Nhan Nhất Minh, hắn ghen tị thật sự, tức giận thật sự, chỉ là sau cùng, đã giấu nhẹm tất cả lại mà thôi.

Hắn có quân cờ đủ để thực sự uy hϊếp Nhan Nhất Minh. Hắn biết điều nàng lo lắng nhất, sợ hãi nhất là gì, nhưng cho đến nay vẫn chưa từng tiết lộ. Chưa đến bước ngoặt cuối cùng, chưa đến bước đường không thể cứu vãn, hắn vẫn muốn khiến nàng có thể cam tâm tình nguyện ở lại vì hắn, chứ không phải ép buộc.

Hắn chưa bao giờ là người chịu thiệt, nhưng khi đối mặt với Nhan Nhất Minh lại nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, luôn nhân nhượng và dịu dàng với nàng, chỉ muốn nàng biết rằng, hắn có thể thích nàng vô bờ bến đến mức nào.

Con người ai cũng có tình cảm, con người ai cũng sẽ rung động, không phải sao? Còn về Thiệu Kinh Vũ, chính hắn lựa chọn vùi dập mầm giống tin tưởng của Nhan Nhất Minh trên đất, dĩ nhiên cây chết khô sẽ không còn cơ hội sống sót.

Gió đêm ào tới, Giang Dật ngoái đầu nhìn lại ngọn đèn vẫn sáng tỏ trong phòng Nhan Nhất Minh, dường như lúc này mới nhận ra cơn lạnh, hắn khẽ rùng mình, bật cười một tiếng rồi bỏ đi.

Ở trong phòng, Nhan Nhất Minh nghe Quả Táo nói cuối cùng Giang Dật đã đi khỏi đó, lúc này mới túm chặt y phục nằm lại xuống giường.

Chớp mắt, một đêm đã qua đi.

Ngày hôm sau, nha hoàn giúp Nhan Nhất Minh chải đầu, điểm trang như mọi ngày. Nhan Nhất Minh bỗng nhớ lại hôm qua, Giang Dật đã hỏi nàng, sau khi ra ngoài, nha hoàn này đã trốn ở đâu nghe lén.

Mà Quả Táo cũng nói, đúng là nàng ta đứng ở cửa canh chừng, theo dõi động tĩnh bên trong, rồi tìm cơ hội báo cho Thiệu Kinh Vũ.

Thiệu Kinh Vũ đã phái người canh chừng nàng, quan tâm nhất là mối quan hệ giữa nàng và Giang Dật. Nếu là ban đầu, Nhan Nhất Minh còn tưởng rằng Thiệu Kinh Vũ không yên tâm về mình. Nhưng sau khi Giang Dật đến, Nhan Nhất Minh đã có thể xác nhận được rằng, chắc hẳn Thiệu Kinh Vũ đã phát hiện ra điều gì đó, để rồi nghi ngờ, hoặc cũng có thể đã khẳng định nàng chính là Nhan Nhất Minh năm xưa.

Nhan Nhất Minh nhớ về những dấu vết đã để lại những ngày qua, sau cùng vẫn cảm thấy vấn đề nằm ở chỗ Thái tử.

Lần này nàng không hề tiếp xúc gì với Thiệu Kinh Vũ, người tiếp xúc nhiều nhất ngoài Giang Dật ra chỉ có Thái tử, và để giữ mạng, suốt dọc đường đã để lộ rất nhiều sơ hở trước mặt Nam Cung Huyền. Nam Cung Huyền sẽ không hay biết nhưng Thiệu Kinh Vũ thì chưa chắc.

Nhan Nhất Minh tìm cơ hội, vờ như đi dạo tình cờ gặp Nam Cung Huyền. Trong lúc uống trà nói chuyện phiếm, Nhan Nhất Minh nói bóng nói gió, hỏi hắn xem Thiệu Kinh Vũ có từng hỏi về chuyện liên quan đến nàng hay không.

Hiện tại nhìn Nhan Nhất Minh, tâm trạng của Nam Cung Huyền thực sự hơi phức tạp. Cuối cùng hắn nhận ra, có lẽ hắn có đôi chút tình cảm khác thường với nàng. Nhưng từ sau cái chết của Thái tử phi, hắn đã hứa với mình sẽ không cưới chính phi, còn về trắc phi, làm gì có chuyện Nhan Nhất Minh lại vì một vị trí trắc phi mà từ bỏ Giang Dật phải khó khăn lắm mới làm cho rung động được.

Nam Cung Huyền nghĩ bụng, mắt không thấy lòng không phiền, nhưng đến khi gặp Nhan Nhất Minh lại cảm thấy gặp vẫn hơn. Cứ ngồi trò chuyện như vậy cũng vui. Chỉ không biết tại vì sao, Nhan Nhất Minh lại hỏi về Thiệu Kinh Vũ.

Nhan Nhất Minh trả lời rất tự nhiên, nói với vẻ băn khoăn: “Không biết tại vì sao, ta luôn cảm thấy Thiệu tướng quân có một sự thù địch khó tả với ta, thực sự không hiểu nên mới muốn ướm hỏi Điện hạ.”

“Có chuyện này ư?” Nam Cung Huyền tỏ ra ngạc nhiên: “Lúc nhắc đến Quận chúa với ta, rõ ràng Thiệu khanh vô cùng tán thưởng.”

Nhan Nhất Minh làm bộ không tin, phụt cười thành tiếng: “Lần đầu tiên gặp mặt, Thiệu tướng quân đã thẳng thừng nói ta là loạn thần tặc tử, sao lại tán thưởng ta được?”

“Nàng đã cứu mạng ta, dĩ nhiên ta sẽ không để nàng bị người khác hiểu lầm. Mấy ngày trước trò chuyện với Thiệu khanh, ta đã kể chuyện dọc đường đi nàng thông minh đến nhường nào. Thiệu khanh cũng hết sức kinh ngạc.”

Nhan Nhất Minh giật thót, bắt đầu không giữ được nụ cười trên mặt: “Thì ra Điện hạ đề cao ta như vậy à.”

“Hoàn toàn không phải ta đề cao.” Nam Cung Huyền thở dài: “Nghe nói, từ nhỏ nàng đã bị coi là nam tử, lớn lên bên cạnh Giang Hạ Vương, hèn gì lại tinh thông võ công và kỹ thuật cưỡi ngựa như vậy. Chưa kể chỉ cần căn cứ vào địa hình là có thể vẽ ra bản đồ tỉ mỉ đến thế, Thiệu khanh nghe xong cũng ngợi khen, còn nói bản lĩnh của nàng khiến khanh ấy không khỏi nhớ đến Nghị Dũng Hầu năm xưa cùng theo hắn xuất chinh.”

Nhan Nhất Minh hận một nỗi không thể hắt cả chén trà vào mặt Nam Cung Huyền.

Trước đó cố sống cố chết, khó khăn lắm mới cứu được mạng hắn, thế mà hắn lại ở bên ra sức phá đám nàng.

Còn làm ra vẻ ta khen nàng như vậy, nàng nên lấy làm vinh hạnh mới đúng.

Bảo sao Thiệu Kinh Vũ lại nghi ngờ. Có một số thói quen mang theo từ đời thực, cho dù đã bao năm trôi qua vẫn không thay đổi được, nên trong lúc sơ suất đã bị Thiệu Kinh Vũ phát hiện ra.

Nhưng theo tính cách và chỉ số hành động vượt trội của Thiệu Kinh Vũ, dẫu trước kia đã mắc nợ nàng rất nhiều, nhưng một khi đã xác nhận được sẽ chắc chắn trực tiếp tìm nàng đối chất, dùng cách thức thẳng thắn, dứt khoát nhất để làm rõ vấn đề.

Mà đến nay, Thiệu Kinh Vũ vẫn án binh bất động, chỉ cho người giám sát hoặc điều tra nàng, nên chỉ có thể nói rằng hắn vẫn đang nghi ngờ, chứ chưa xác định.

Do đó, tất cả vẫn còn cơ hội cứu vãn. Có thể bằng một chi tiết nào đó, Thiệu Kinh Vũ khẳng định được nàng là Nhan Nhất Minh năm xưa, nhưng cũng có thể vì một sự khác biệt nào đó mà nghi ngờ không biết rốt cuộc nàng có phải Nhan Nhất Minh hay không.

Đầu tiên, so với Nhan tướng quân lạnh lùng ít nói năm xưa, Lâm An quận chúa hiện giờ có thể coi là hơi quá hoạt bát, dù lê lết một chân bị thương cũng có thể chạy nhảy lung tung. Sau khi nghĩ kĩ, Nhan Nhất Minh xoay người chuẩn bị rời đi. Nam Cung Huyền đứng dậy muốn giữ nàng lại nói chuyện thêm một lúc nữa, cúi đầu xuống lại phát hiện thấy một vết tích mờ ám sau chiếc gáy trắng nõn của nàng.

Bàn tay Nam Cung Huyền chợt run lên, nhìn kĩ lại lần nữa mới phát hiện, không chỉ sau gáy, ngay đến nơi riêng tư, nhạy cảm như sau tai cũng có vết đỏ nhức mắt.

Người đã sớm từng trải như Thái tử điện hạ thoáng nhìn là nhận ngay ra đó là gì, bỗng chốc mọi lời nói nghẹn lại trong họng. Nhan Nhất Minh nhanh nhảu cáo biệt hắn ra về. Lần này, Nam Cung Huyền không giữ lại nữa.

Lúc này, hắn mới nhớ ra có tai mắt cho hay, ngày nào Giang Dật cũng dùng bữa tối với Nhan Nhất Minh, thỉnh thoảng thậm chí còn ở lại đến nửa đêm canh ba. Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, lại bên nhau lâu như vậy, có chút chuyện xảy ra thực sự quá bình thường. Từ lâu, hắn cũng biết nàng thích Giang Dật, nhưng sao hiện giờ lại thấy lòng chua chát đến mức không biết nên làm thế nào xoa dịu được?

Giản Ngọc Diễn đi cùng Giản phu nhân và Giản Ngọc Nhi. Nam Cung Huyền vốn định tìm Giản Ngọc Diễn để tâm sự chuyện trong lòng, nhưng nhớ ra Giản Ngọc Nhi nên lại sợ ngại ngùng, bèn dập tắt ý nghĩ. Lúc này, lại càng không muốn gặp Giang Dật, chỉ có thể kể lể với người có mối quan hệ tàm tạm là Thiệu Kinh Vũ, sau khi đã bàn xong chính sự.

Thiệu Kinh Vũ rất sẵn lòng nghe Nam Cung Huyền kể với hắn những bí mật khác của Lâm An quận chúa. Có điều, nghe đi nghe lại mà không phát hiện ra được chủ đề gì mới, bỗng thấy mất hứng, chuẩn bị kiếm cớ ra về thì Nam Cung Huyền rầu rĩ cất tiếng: “Cứ tưởng tên tiểu tử Giang Dật là một chính nhân quân tử, nào ngờ…”

Trái tim Thiệu Kinh Vũ hẫng một nhịp, siết chặt nắm tay: “Giang đại nhân làm sao ạ?”

“Thì đã thành thân đâu.” Hỏi một đằng, Nam Cung Huyền trả lời một nẻo: “Vậy mà đã không nhịn được, ta thực sự, thực sự đã đề cao hắn rồi…”

Ngày ngày nha hoàn kia nói với Thiệu Kinh Vũ rằng Giang Dật đến tìm Lâm An quận chúa, nhưng chưa bao giờ ở lại qua đêm, nên Thiệu Kinh Vũ vẫn có thêm chỗ trống để thở. Vậy mà nay, lời nói mập mờ của Thái tử lại trực tiếp khiến suy nghĩ của hắn sụp đổ.

Thiệu Kinh Vũ hít sâu một hơi, không bộc lộ ra trước mặt Thái tử, đến khi đi ngang hậu uyển, tình cờ lại trông thấy Vân Hiểu đang chán ngán đánh cờ với Lâm An quận chúa.

Đang chưa tìm được cơ hội đi gặp nàng, không ngờ cơ hội lại ập ngay đến. Thiệu Kinh Vũ không nghĩ ngợi nhiều bèn đi tới, cúi đầu xem xét, tỉ mẩn đếm quân cờ, không phải cờ vây mà là cờ năm quân.

Trước kia, Nhan Nhất Minh chê cờ vậy vừa hại não vừa tốn thời gian nên đã dạy họ cờ năm quân hết sức đơn giản, những lúc rảnh rỗi nhàn hạ, vẽ bàn cờ lên nền đất, tìm thêm mấy hòn đá là có thể chơi một lúc. Khi đó, trên dưới quân doanh, đâu đâu cũng có thể thấy các binh sĩ kẻ ngồi bệt, người ngồi xổm đánh cờ năm quân.

Tim Thiệu Kinh Vũ bỗng đập dồn dập, không ngờ Lâm An quận chúa cũng biết cách chơi.

Nhưng không đợi suy nghĩ của hắn hình thành, Vân Hiểu đã cao giọng hét lên: “Ta lại thắng rồi.” Nhan Nhất Minh nhăn nhó khổ sở: “Ta vừa mới học được thôi, đợi mấy hôm nữa, chắc chắn sẽ đánh hay hơn ngươi.”

Vân Hiểu hoàn toàn phớt lờ, cười một lúc lâu mới phát hiện thấy Thiệu Kinh Vũ đứng cách đó hai bước chân, lập tức đứng dậy chào to một tiếng “Tướng quân”. Nhan Nhất Minh làm ra vẻ ngạc nhiên quay sang nhìn, tiếp đó cũng lấy làm bất ngờ, hớn hở chào:

“A, Tướng quân!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện