101.
Lạc Thời bị nhốt trong căn phòng tối tăm kia suốt một tuần lễ.
Xiềng xích đã cởi bỏ, lộ ra miệng vết thương bị ma xát đến trầy da tróc thịt.
Hám Tắc ôm cậu rời khỏi căn phòng này, đi tới một căn phòng tràn ngập ánh sáng, cùng một vị bác sĩ ngoại quốc.
Lạc Thời ngôn ngữ không thông, cậu chỉ có thể nhìn bác sĩ kia phẫn nộ mà múa may ra hiệu, cái tư thế kia như muốn lập tức rút súng ra nã một phát vào đầu Hám Tắc.
Hám Tắc chỉ yên lặng lắng nghe, cánh tay cũng buông lỏng mấy phần.
Lạc Thời theo bản năng giơ tay, ôm cổ y.
Bác sĩ vốn đang hung hăng mắng người nhà, thấy thế liền im bặt, biểu tình cổ quái.
“ồ, người anh em… hai người các cậu rốt cuộc là loại quan hệ nào đấy?”
102.
Trên người Lạc Thời có khá nhiều vết thương, rất may đều không nghiêm trọng, chỉ cần chậm rãi tĩnh dưỡng là được.
Hám Tắc tiễn bác sĩ ra cửa, Lạc Thời ngồi trên giường, mắt không chớp nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ.
Hám Tắc đóng cửa lại, gõ lên mặt tủ, thu hút sự chú ý của thiếu niên: “Tiểu Thời.”
Lạc Thời nghiêng đầu qua nhìn y, tứ chi bị băng chặt thật chướng mắt: “…. dạ.”
Hám Tắc ngồi xổm bên giường, lật khăn lông lên, bên trong là lọ thuốc mỡ đang ủ nóng.
Lạc Thời lẳng lặng vén lên quần áo, bày ra bắp đùi loang lổ đầy vết thương, đôi mắt rũ xuống nhìn người đàn ông rón rén vặn mở tuýp thuốc.
Bộ dáng nhu tình kia so với kẻ giam cầm cậu nhiều ngày qua tựa như hai người hoàn toàn khác biệt, hoặc giả chăng đó chỉ là một cơn ác mộng.
103.
Quá trình thoa thuốc thực gian nan, Lạc Thời lại không lộ vẻ đau đớn.
Hai chân gác lên vai Hám Tắc, một tay chống giường, một tay giơ ra đằng trước, khẽ vén đám tóc mái trên trán nam nhân.
Nơi đó có một vết sẹo, trải qua năm tháng nó đã mờ đi rất nhiều, chỉ còn dấu vết nhạt màu hơn những vùng da xung quanh.
Cậu không biết vết sẹo này từ đâu mà tới, nhưng chắc hẳn vết sẹo ấy ẩn chứa một đoạn kí ức, hơn nữa là một kí ức không mấy tốt đẹp.
Còn nhớ lần đầu tiên Hám Tắc bóp chặt cổ cậu, trong lúc vô tình cậu đụng phải vết sẹo này.
Hiện tại, Lạc Thời lại một lần nữa chạm khẽ lên nó, Hám Tắc cũng đồng thời giơ tay lên.
Đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, ngón tay Hám Tắc chỉ khẽ chạm lên mặt cậu, đôi môi dịu dàng hôn lên mắt cá chân.
“Bị đau sao lại không nói ra? Bởi vì tôi nói em là thỏ con, thế nên cứ phải khóc cho sưng cả mắt lên mới vui sao?”
104.
Nửa năm qua, Lạc Thời cùng Hám Tắc cũng không hề giống những đôi tình nhân cuồng nhiệt khác.
Bọn họ tự nhận bản thân là thợ săn, còn đối phương chính là con mồi của mình.
Đôi bên bày mưu tính kế hạ bẫy rập, trông mong xem ai sẽ là kẻ thất bại thảm hại trước.
Nhưng hai vị thợ săn rồi lại lần lượt chủ động sa vào trong bẫy, hứng thú bừng bừng mà chờ bước đi tiếp theo của người còn lại.
Tựa như Lạc Thời liên tục một tuần liền lộ diện trong phạm vi tầm mắt của Hám Tắc, nhưng y lại án binh bất động mà nhìn đủ một tuần.
Tựa như Hám Tắc cố ý chọn một vị trí không xa không gần trong thư viện, Lạc Thời thế nhưng nhẫn nại chờ y ra tay trước.
Nhưng trong cuộc tranh tài này, hai người bọn họ đều có chút nôn nóng.
Hám Tắc nôn nóng đến liền tìm nhân viên trong công ty tới biểu diễn một hồi câu dẫn, còn Lạc Thời cũng không nhịn được nhờ cậy bạn học tán gẫu chút đề tài mẫn cảm.
Một bên muốn nhốt chặt đối phương, một bên muốn bị đối phương nhốt lại.
Hai bên đều lưu lại sơ hở, rồi lại giả bộ như chẳng hề phát giác.
Cuối cùng bọn họ vẫn chưa phân cao thấp, tự nhận mình thua cuộc, còn đối phương là kẻ chiến thắng.
Rốt cuộc so với dáng vẻ kệch cỡm ôn nhu, một trái tim chân thành mới là món mồi nhử tốt nhất.
Mà hai vị thợ săn này, đều cắn lấy mồi câu cuối cùng của đối phương.
105.
Hám Tắc thoa xong thuốc, liền cởi giày leo lên giường, ôm người vào trong lòng.
Y như có như không dụi lên đỉnh đầu Lạc Thời, không biết nghĩ tới cái gì thú vị, khóe miệng cong cong cúi đầu hôn lên tóc cậu.
“Em biết không? Ban đầu tôi vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc tính cách chân thực của em là như thế nào.”
Lạc Thời bị y vỗ về đến thoải mái, mấy ngày không ngủ yên ổn, hiện tại bắt đầu lim dim.
Nghe vậy, cậu thản nhiên đáp, “So không bằng kẻ mà anh cất giấu trong lòng, cho nên cảm thấy thất vọng rồi?”
Hám Tắc bật cười. Thật lâu sau, y nói: “Thật ra anh đã giết mười hai người.”
Lạc Thời ừ một tiếng, như không thèm để ý.
Hám Tắc vẫn còn đang cười, nâng cằm cậu lên: “Không hỏi anh vì sao lại giết họ?”
106.
Hồi Hám Tắc hơn hai mươi, đúng là tuổi tác nên suy xét tương lai.
Y không có tài phú, không có phòng ở, nhưng có một vị người yêu.
Người yêu hiểu chuyện, hoạt bát, sẽ vì y thỉnh thoảng tặng đóa hoa hồng mà cười khanh khách không ngừng.
Hám Tắc không có gì cho hắn, chỉ có thể dâng lên một trái tim nồng nàn yêu thương, rồi lại vội vã xoay sở kiếm tiền.
Thế nhưng đến một ngày, y nhìn thấy đóa hoa tươi rói mình mới tặng đang nằm chỏng trơ trong thùng rác, nhìn thấy hai người đứng dưới đèn đường đằng xa.
Y lẳng lặng nhìn bọn họ ôm nhau hôn môi, chỉ cảm thấy dạ dày một trận sôi trào.
Tựa như đóa hoa kia, rõ ràng còn chưa khô héo, lại tỏa ra một luồng mùi hương khiến người buồn nôn.
Sau đó, Hám Tắc cầm khoản tiền lần đầu tiên kiếm được, đúc chiếc quan tài thứ nhất, dành tặng cho người mà lúc đó y yêu nhất.
Y vỡ đầu chảy máu, mà người yêu lại không một chút vết thương, an tĩnh mà ngủ.
Một giấc ngủ say sẽ không bao giờ thức dậy, chỉ biết ngoan ngoãn mà lưu lại bên cạnh y.
107.
Câu chuyện này chẳng hề thích hợp để kể trước khi đi ngủ chút nào.
Nhưng nghe Hám Tắc dăm ba câu bình đạm kể lại, trong lòng Lạc Thời sinh ra ảo giác không khác gì nghe chuyện đồng thoại.
Hám Tắc nâng cằm cậu lên, Lạc Thời bị bắt ngước mắt, cậu mệt mỏi nhìn đối phương: “Em có lẽ có chút đố kị.” Cậu nêu ra một giả thiết hoàn toàn vô căn cứ “Nếu như anh ta không chết, mà em lại yêu anh như vậy, anh sẽ giết em sao?”
Hám Tắc cười khẽ, nặn nặn gương mặt cậu, hỏi ngược lại: “Nếu theo giả thiết của em, anh sẽ yêu em sao?”
Lạc Thời thuận thế há mồm, lưu lại một vòng dấu răng trên cổ tay y, trả lời chắc nịch: “Yêu chứ, anh sẽ cực kì yêu em, còn yêu em hơn yêu anh ta nữa kìa.”
Hám Tắc để mặc cậu cắn, ôn nhu trong mắt tựa hồ muốn tràn cả ra ngoài, giống như đang nhìn một bé mèo cáu kỉnh: “Vậy anh sẽ mang em cùng đi chết.”
Lạc Thời chống tay lên, bỗng lộ ra nụ cười ngượng ngùng tựa như thuở ban đầu gặp gỡ.
Cậu giống như chỉ vì một câu nói của nam nhân này mà say, đôi mắt xinh đẹp kia lấp lánh tựa vì sao.
Thứ Hám Tắc muốn chỉ là trung trinh, cực đoan mà áp chế đối phương.
Cực đoan đến tựa như con người của Hám Tắc vậy.
Chỉ cần y yêu, liền không hề giữ lại mà dâng hiến cho Lạc Thời.
Chỉ cần y hận, lập tức không chút do dự tự tay giết chết Lạc Thời.
108.
Đố kị là đất lành bồi bổ tội ác.
Lạc Thời lần đầu tiên cảm thấy, Hám Tắc giết người là đúng.
Cậu bị Hám Tắc bẻ gãy đôi cánh, bị bắt từ trên bầu trời nhốt lại, thế nhưng không còn ham muốn quay trở lại không trung.
Cậu khe khẽ thở dài, dùng chóp mũi cạ cạ vào cổ y, tựa như làm nũng: “Như anh mong muốn, em không bao giờ đi nữa.”
Cảm giác tự trách lúc trước hiện đã tan thành mây khói, trong lòng cậu lúc này đang kêu gào làm cho Hám Tắc yêu mình, càng yêu nhiều hơn.
Đây là một vị thợ săn hoàn toàn thần phục.
Hám Tắc ngắm nhìn cậu, như đang quan sát tác phẩm nghệ thuật chính mình chế tạo ra.
Y từ dưới gối lôi chiếc còng tay Lạc Thời mang đến ra, một đầu mang lên cổ tay mình.
Y đặt một đầu còn lại vào trong tay Lạc Thời, vừa không ngừng hôn môi đối phương, vừa ngây ngốc lẩm bẩm thành tiếng.
“Anh yêu em, tiểu Thời, anh yêu em.”
“Em bắt được ta rồi, ta yêu em, yêu em.”
Đây là một tên tội nhân cam nguyện sa lưới.
109.
Lạc Thời nắm món đồ kim loại lạnh băng kia, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn từ y, cuối cùng ‘cùm cụp’ một tiếng khóa lại cổ tay phải của mình.
Đôi môi Hám Tắc dọc theo khóe môi đi xuống, lướt qua cằm, cổ cùng cánh tay, cuối cùng dừng lại ngay trên còng tay kia.
Y hôn lên băng vải quấn lấy miệng vết thương nơi cổ tay, hỏi: “Em thấy giống một đôi nhẫn không?”
Lạc Thời biết y đang ám chỉ thứ gì, cười bất đắc dĩ: “Ừm, khả năng vững chắc hơn nhẫn nhiều, chí ít cũng trói được anh lại.”
Lạc Thời bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đè.
Vấn đề này cậu vẫn luôn giấu trong lòng, không có tìm được thời cơ để hỏi ra.
Cậu ôm lấy khuôn mặt y, nhìn thẳng vào mắt nam nhân, hỏi: “Anh thích em từ lúc nào thế?”
Hám Tắc hiện tại dịu ngoan như một chú sư tử bị thuần phục, móng vuốt sắc nhọn cùng răng nanh đều ẩn giấu đi, “Lần đầu nhìn thấy em, anh liền muốn em mãi mãi ở lại bên cạnh anh.”
Y nhìn cậu, dò hỏi: “Em sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh anh, đúng không?”
Lạc Thời nâng tay, tiếng kim loại leng keng cọ xát, “Anh bắt được em rồi còn gì, còn muốn em chạy kiểu gì đây?”
110.
Hám Tắc cùng Lạc Thời ra cửa.
Hai người tay trong tay đi trên đường phố náo nhiệt nơi đất khách, giống như bao đôi tình nhân khác tươi cười hạnh phúc, luyến tiếc buông tay đối phương dù chỉ một giây đồng hồ.
Tay áo to rộng cho lại cổ tay bọn họ, không ai biết dưới lớp vải dệt thật dày kia, tồn tại một bộ còng tay ánh bạc sáng loáng.
Y mang Lạc Thời đi tham quan phòng tranh, mang theo Lạc Thời tới thưởng thức nhà hàng nổi tiếng nhất nơi này, mang theo Lạc Thời đi cửa hàng hoa mua hạt giống hoa cùng một đóa hồng nhung kiều diễm.
Thanh toán xong ra về, Hám Tắc xách chiếc túi hạt giống hoa, rũ mắt hỏi thiếu niên bên cạnh: “Sao em lại không muốn một bó?”
Lạc Thời ngắm nghía đóa hoa trong tay, đáp: “Anh có thể chia ra đưa em nhiều lần á.”
Đóa hồng kia được cậu cắm trong một chiếc bình pha lê, mấy ngày sau héo rũ liền sẽ thay mới.
Những hạt giống kia được bọn họ tùy ý gieo vào khắp đất trống trong nông trại, không có tỉ mỉ chăm bón, tự chúng nó tự mình sinh trưởng.
Hạt giống cuối cùng được gieo xuống sau, Lạc Thời ngồi xổm trên mặt đất, dựa vào ánh trăng bàng bạc nhìn Hám Tắc: “Chờ chúng nó nở hoa, chúng ta liền đi một nơi khác?”
Hám Tắc giơ tay xoa xoa đầu cậu, ngữ khí cùng ánh mắt tựa như gió đêm đầu hạ: “Được.”
Ngoại truyện
Mùa đông lạnh từ trước đến nay qua đi, chớp mắt đã hết nửa năm.
Khi tiếng ve râm ran trên cành, hơi nóng ùn ùn tràn lan khắp vùng, trong góc đường xuất hiện một tấm tờ rơi cho thuê nông trại.
Nông trại kia nghe nói là nhà có tiền mua cho trẻ con trong nhà tới chơi, chủ nhà thỉnh thoảng sẽ về nhìn một chút, cho nên tiền thuê cũng không hề sang quý.
Ba ngày sau, người thuê nhà tới cửa thanh toán, lại hỏi chủ nhà một câu: “Xin hỏi ngài bao lâu sẽ trở về một chuyến?”
Vị chủ nhà cao lớn kia không có trả lời, chỉ đem tầm mắt hướng qua cậu thiếu niên thấp hơn bên cạnh.
Người thuê minh bạch, hóa ra cậu trai xinh đẹp này mới phải chính chủ.
Thiếu niên tùy ý đáp: “Đại khái lúc nào muốn về chúng tôi sẽ về xem một chút.”
Người thuê gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Thế các vị có yêu cầu tôi chăm sóc thứ gì không?”
Thiếu niên nghĩ nghĩ: “Ừm… đám hoa trong vườn, cùng quan tài thủy tinh dưới tầng hầm đi.”
Người thuê buồn bực: “…. Quan tài thủy tinh?”
Thiếu niên ừ một tiếng, “Nếu cần dùng tầng hầm thì anh cứ ném nó đi là được.”
Người thuê không dám tin tưởng, luôn mãi xác nhận: “Bỏ đi…. không tốt lắm đi, thứ kia không phải món đồ quý sao?”
Thiếu niên cười, ngước mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh: “Hiện tại đã không còn quan trọng nữa, đúng không anh?”
Hai người đi khỏi, người thuê nhà vội vàng kiếm chìa khóa tầng hầm bọn họ lưu lại, mở ra cánh cửa ngầm kia.
Tầng hầm ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng lại cực kì trống trải, dưới này để những món đồ gì liếc nhìn một lượt sẽ nắm được ngay.
Chiếc quan tài thủy tinh mà thiếu niên nhắc tới quả thật có tồn tài, chẳng qua hiện tại nó chỉ còn là những mảnh vỡ rơi đầy đất.
Người thuê ngồi xổm xuống, quét mặt ngoài bóng loáng, nhìn lớp bụi dày đặc trên đầu ngón tay mà líu lưỡi.
Hắn tùy ý lau lên quần áo, đứng dậy lầm bầm: “Nhiều bụi như thế này, kia cũng phải bể đến nửa năm đi….”
Cửa lại được khóa kĩ, người thuê thực mau liền quên luôn chuyện này, huýt sáo đi thu xếp hành lý của bản thân.
Ngoài cửa sổ, bụi hoa đã lan tràn thành một cánh đồng hoa, tùy ý mà xinh đẹp, điên cuồng sinh sôi nảy nở.
end
Lạc Thời bị nhốt trong căn phòng tối tăm kia suốt một tuần lễ.
Xiềng xích đã cởi bỏ, lộ ra miệng vết thương bị ma xát đến trầy da tróc thịt.
Hám Tắc ôm cậu rời khỏi căn phòng này, đi tới một căn phòng tràn ngập ánh sáng, cùng một vị bác sĩ ngoại quốc.
Lạc Thời ngôn ngữ không thông, cậu chỉ có thể nhìn bác sĩ kia phẫn nộ mà múa may ra hiệu, cái tư thế kia như muốn lập tức rút súng ra nã một phát vào đầu Hám Tắc.
Hám Tắc chỉ yên lặng lắng nghe, cánh tay cũng buông lỏng mấy phần.
Lạc Thời theo bản năng giơ tay, ôm cổ y.
Bác sĩ vốn đang hung hăng mắng người nhà, thấy thế liền im bặt, biểu tình cổ quái.
“ồ, người anh em… hai người các cậu rốt cuộc là loại quan hệ nào đấy?”
102.
Trên người Lạc Thời có khá nhiều vết thương, rất may đều không nghiêm trọng, chỉ cần chậm rãi tĩnh dưỡng là được.
Hám Tắc tiễn bác sĩ ra cửa, Lạc Thời ngồi trên giường, mắt không chớp nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ.
Hám Tắc đóng cửa lại, gõ lên mặt tủ, thu hút sự chú ý của thiếu niên: “Tiểu Thời.”
Lạc Thời nghiêng đầu qua nhìn y, tứ chi bị băng chặt thật chướng mắt: “…. dạ.”
Hám Tắc ngồi xổm bên giường, lật khăn lông lên, bên trong là lọ thuốc mỡ đang ủ nóng.
Lạc Thời lẳng lặng vén lên quần áo, bày ra bắp đùi loang lổ đầy vết thương, đôi mắt rũ xuống nhìn người đàn ông rón rén vặn mở tuýp thuốc.
Bộ dáng nhu tình kia so với kẻ giam cầm cậu nhiều ngày qua tựa như hai người hoàn toàn khác biệt, hoặc giả chăng đó chỉ là một cơn ác mộng.
103.
Quá trình thoa thuốc thực gian nan, Lạc Thời lại không lộ vẻ đau đớn.
Hai chân gác lên vai Hám Tắc, một tay chống giường, một tay giơ ra đằng trước, khẽ vén đám tóc mái trên trán nam nhân.
Nơi đó có một vết sẹo, trải qua năm tháng nó đã mờ đi rất nhiều, chỉ còn dấu vết nhạt màu hơn những vùng da xung quanh.
Cậu không biết vết sẹo này từ đâu mà tới, nhưng chắc hẳn vết sẹo ấy ẩn chứa một đoạn kí ức, hơn nữa là một kí ức không mấy tốt đẹp.
Còn nhớ lần đầu tiên Hám Tắc bóp chặt cổ cậu, trong lúc vô tình cậu đụng phải vết sẹo này.
Hiện tại, Lạc Thời lại một lần nữa chạm khẽ lên nó, Hám Tắc cũng đồng thời giơ tay lên.
Đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, ngón tay Hám Tắc chỉ khẽ chạm lên mặt cậu, đôi môi dịu dàng hôn lên mắt cá chân.
“Bị đau sao lại không nói ra? Bởi vì tôi nói em là thỏ con, thế nên cứ phải khóc cho sưng cả mắt lên mới vui sao?”
104.
Nửa năm qua, Lạc Thời cùng Hám Tắc cũng không hề giống những đôi tình nhân cuồng nhiệt khác.
Bọn họ tự nhận bản thân là thợ săn, còn đối phương chính là con mồi của mình.
Đôi bên bày mưu tính kế hạ bẫy rập, trông mong xem ai sẽ là kẻ thất bại thảm hại trước.
Nhưng hai vị thợ săn rồi lại lần lượt chủ động sa vào trong bẫy, hứng thú bừng bừng mà chờ bước đi tiếp theo của người còn lại.
Tựa như Lạc Thời liên tục một tuần liền lộ diện trong phạm vi tầm mắt của Hám Tắc, nhưng y lại án binh bất động mà nhìn đủ một tuần.
Tựa như Hám Tắc cố ý chọn một vị trí không xa không gần trong thư viện, Lạc Thời thế nhưng nhẫn nại chờ y ra tay trước.
Nhưng trong cuộc tranh tài này, hai người bọn họ đều có chút nôn nóng.
Hám Tắc nôn nóng đến liền tìm nhân viên trong công ty tới biểu diễn một hồi câu dẫn, còn Lạc Thời cũng không nhịn được nhờ cậy bạn học tán gẫu chút đề tài mẫn cảm.
Một bên muốn nhốt chặt đối phương, một bên muốn bị đối phương nhốt lại.
Hai bên đều lưu lại sơ hở, rồi lại giả bộ như chẳng hề phát giác.
Cuối cùng bọn họ vẫn chưa phân cao thấp, tự nhận mình thua cuộc, còn đối phương là kẻ chiến thắng.
Rốt cuộc so với dáng vẻ kệch cỡm ôn nhu, một trái tim chân thành mới là món mồi nhử tốt nhất.
Mà hai vị thợ săn này, đều cắn lấy mồi câu cuối cùng của đối phương.
105.
Hám Tắc thoa xong thuốc, liền cởi giày leo lên giường, ôm người vào trong lòng.
Y như có như không dụi lên đỉnh đầu Lạc Thời, không biết nghĩ tới cái gì thú vị, khóe miệng cong cong cúi đầu hôn lên tóc cậu.
“Em biết không? Ban đầu tôi vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc tính cách chân thực của em là như thế nào.”
Lạc Thời bị y vỗ về đến thoải mái, mấy ngày không ngủ yên ổn, hiện tại bắt đầu lim dim.
Nghe vậy, cậu thản nhiên đáp, “So không bằng kẻ mà anh cất giấu trong lòng, cho nên cảm thấy thất vọng rồi?”
Hám Tắc bật cười. Thật lâu sau, y nói: “Thật ra anh đã giết mười hai người.”
Lạc Thời ừ một tiếng, như không thèm để ý.
Hám Tắc vẫn còn đang cười, nâng cằm cậu lên: “Không hỏi anh vì sao lại giết họ?”
106.
Hồi Hám Tắc hơn hai mươi, đúng là tuổi tác nên suy xét tương lai.
Y không có tài phú, không có phòng ở, nhưng có một vị người yêu.
Người yêu hiểu chuyện, hoạt bát, sẽ vì y thỉnh thoảng tặng đóa hoa hồng mà cười khanh khách không ngừng.
Hám Tắc không có gì cho hắn, chỉ có thể dâng lên một trái tim nồng nàn yêu thương, rồi lại vội vã xoay sở kiếm tiền.
Thế nhưng đến một ngày, y nhìn thấy đóa hoa tươi rói mình mới tặng đang nằm chỏng trơ trong thùng rác, nhìn thấy hai người đứng dưới đèn đường đằng xa.
Y lẳng lặng nhìn bọn họ ôm nhau hôn môi, chỉ cảm thấy dạ dày một trận sôi trào.
Tựa như đóa hoa kia, rõ ràng còn chưa khô héo, lại tỏa ra một luồng mùi hương khiến người buồn nôn.
Sau đó, Hám Tắc cầm khoản tiền lần đầu tiên kiếm được, đúc chiếc quan tài thứ nhất, dành tặng cho người mà lúc đó y yêu nhất.
Y vỡ đầu chảy máu, mà người yêu lại không một chút vết thương, an tĩnh mà ngủ.
Một giấc ngủ say sẽ không bao giờ thức dậy, chỉ biết ngoan ngoãn mà lưu lại bên cạnh y.
107.
Câu chuyện này chẳng hề thích hợp để kể trước khi đi ngủ chút nào.
Nhưng nghe Hám Tắc dăm ba câu bình đạm kể lại, trong lòng Lạc Thời sinh ra ảo giác không khác gì nghe chuyện đồng thoại.
Hám Tắc nâng cằm cậu lên, Lạc Thời bị bắt ngước mắt, cậu mệt mỏi nhìn đối phương: “Em có lẽ có chút đố kị.” Cậu nêu ra một giả thiết hoàn toàn vô căn cứ “Nếu như anh ta không chết, mà em lại yêu anh như vậy, anh sẽ giết em sao?”
Hám Tắc cười khẽ, nặn nặn gương mặt cậu, hỏi ngược lại: “Nếu theo giả thiết của em, anh sẽ yêu em sao?”
Lạc Thời thuận thế há mồm, lưu lại một vòng dấu răng trên cổ tay y, trả lời chắc nịch: “Yêu chứ, anh sẽ cực kì yêu em, còn yêu em hơn yêu anh ta nữa kìa.”
Hám Tắc để mặc cậu cắn, ôn nhu trong mắt tựa hồ muốn tràn cả ra ngoài, giống như đang nhìn một bé mèo cáu kỉnh: “Vậy anh sẽ mang em cùng đi chết.”
Lạc Thời chống tay lên, bỗng lộ ra nụ cười ngượng ngùng tựa như thuở ban đầu gặp gỡ.
Cậu giống như chỉ vì một câu nói của nam nhân này mà say, đôi mắt xinh đẹp kia lấp lánh tựa vì sao.
Thứ Hám Tắc muốn chỉ là trung trinh, cực đoan mà áp chế đối phương.
Cực đoan đến tựa như con người của Hám Tắc vậy.
Chỉ cần y yêu, liền không hề giữ lại mà dâng hiến cho Lạc Thời.
Chỉ cần y hận, lập tức không chút do dự tự tay giết chết Lạc Thời.
108.
Đố kị là đất lành bồi bổ tội ác.
Lạc Thời lần đầu tiên cảm thấy, Hám Tắc giết người là đúng.
Cậu bị Hám Tắc bẻ gãy đôi cánh, bị bắt từ trên bầu trời nhốt lại, thế nhưng không còn ham muốn quay trở lại không trung.
Cậu khe khẽ thở dài, dùng chóp mũi cạ cạ vào cổ y, tựa như làm nũng: “Như anh mong muốn, em không bao giờ đi nữa.”
Cảm giác tự trách lúc trước hiện đã tan thành mây khói, trong lòng cậu lúc này đang kêu gào làm cho Hám Tắc yêu mình, càng yêu nhiều hơn.
Đây là một vị thợ săn hoàn toàn thần phục.
Hám Tắc ngắm nhìn cậu, như đang quan sát tác phẩm nghệ thuật chính mình chế tạo ra.
Y từ dưới gối lôi chiếc còng tay Lạc Thời mang đến ra, một đầu mang lên cổ tay mình.
Y đặt một đầu còn lại vào trong tay Lạc Thời, vừa không ngừng hôn môi đối phương, vừa ngây ngốc lẩm bẩm thành tiếng.
“Anh yêu em, tiểu Thời, anh yêu em.”
“Em bắt được ta rồi, ta yêu em, yêu em.”
Đây là một tên tội nhân cam nguyện sa lưới.
109.
Lạc Thời nắm món đồ kim loại lạnh băng kia, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn từ y, cuối cùng ‘cùm cụp’ một tiếng khóa lại cổ tay phải của mình.
Đôi môi Hám Tắc dọc theo khóe môi đi xuống, lướt qua cằm, cổ cùng cánh tay, cuối cùng dừng lại ngay trên còng tay kia.
Y hôn lên băng vải quấn lấy miệng vết thương nơi cổ tay, hỏi: “Em thấy giống một đôi nhẫn không?”
Lạc Thời biết y đang ám chỉ thứ gì, cười bất đắc dĩ: “Ừm, khả năng vững chắc hơn nhẫn nhiều, chí ít cũng trói được anh lại.”
Lạc Thời bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đè.
Vấn đề này cậu vẫn luôn giấu trong lòng, không có tìm được thời cơ để hỏi ra.
Cậu ôm lấy khuôn mặt y, nhìn thẳng vào mắt nam nhân, hỏi: “Anh thích em từ lúc nào thế?”
Hám Tắc hiện tại dịu ngoan như một chú sư tử bị thuần phục, móng vuốt sắc nhọn cùng răng nanh đều ẩn giấu đi, “Lần đầu nhìn thấy em, anh liền muốn em mãi mãi ở lại bên cạnh anh.”
Y nhìn cậu, dò hỏi: “Em sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh anh, đúng không?”
Lạc Thời nâng tay, tiếng kim loại leng keng cọ xát, “Anh bắt được em rồi còn gì, còn muốn em chạy kiểu gì đây?”
110.
Hám Tắc cùng Lạc Thời ra cửa.
Hai người tay trong tay đi trên đường phố náo nhiệt nơi đất khách, giống như bao đôi tình nhân khác tươi cười hạnh phúc, luyến tiếc buông tay đối phương dù chỉ một giây đồng hồ.
Tay áo to rộng cho lại cổ tay bọn họ, không ai biết dưới lớp vải dệt thật dày kia, tồn tại một bộ còng tay ánh bạc sáng loáng.
Y mang Lạc Thời đi tham quan phòng tranh, mang theo Lạc Thời tới thưởng thức nhà hàng nổi tiếng nhất nơi này, mang theo Lạc Thời đi cửa hàng hoa mua hạt giống hoa cùng một đóa hồng nhung kiều diễm.
Thanh toán xong ra về, Hám Tắc xách chiếc túi hạt giống hoa, rũ mắt hỏi thiếu niên bên cạnh: “Sao em lại không muốn một bó?”
Lạc Thời ngắm nghía đóa hoa trong tay, đáp: “Anh có thể chia ra đưa em nhiều lần á.”
Đóa hồng kia được cậu cắm trong một chiếc bình pha lê, mấy ngày sau héo rũ liền sẽ thay mới.
Những hạt giống kia được bọn họ tùy ý gieo vào khắp đất trống trong nông trại, không có tỉ mỉ chăm bón, tự chúng nó tự mình sinh trưởng.
Hạt giống cuối cùng được gieo xuống sau, Lạc Thời ngồi xổm trên mặt đất, dựa vào ánh trăng bàng bạc nhìn Hám Tắc: “Chờ chúng nó nở hoa, chúng ta liền đi một nơi khác?”
Hám Tắc giơ tay xoa xoa đầu cậu, ngữ khí cùng ánh mắt tựa như gió đêm đầu hạ: “Được.”
Ngoại truyện
Mùa đông lạnh từ trước đến nay qua đi, chớp mắt đã hết nửa năm.
Khi tiếng ve râm ran trên cành, hơi nóng ùn ùn tràn lan khắp vùng, trong góc đường xuất hiện một tấm tờ rơi cho thuê nông trại.
Nông trại kia nghe nói là nhà có tiền mua cho trẻ con trong nhà tới chơi, chủ nhà thỉnh thoảng sẽ về nhìn một chút, cho nên tiền thuê cũng không hề sang quý.
Ba ngày sau, người thuê nhà tới cửa thanh toán, lại hỏi chủ nhà một câu: “Xin hỏi ngài bao lâu sẽ trở về một chuyến?”
Vị chủ nhà cao lớn kia không có trả lời, chỉ đem tầm mắt hướng qua cậu thiếu niên thấp hơn bên cạnh.
Người thuê minh bạch, hóa ra cậu trai xinh đẹp này mới phải chính chủ.
Thiếu niên tùy ý đáp: “Đại khái lúc nào muốn về chúng tôi sẽ về xem một chút.”
Người thuê gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Thế các vị có yêu cầu tôi chăm sóc thứ gì không?”
Thiếu niên nghĩ nghĩ: “Ừm… đám hoa trong vườn, cùng quan tài thủy tinh dưới tầng hầm đi.”
Người thuê buồn bực: “…. Quan tài thủy tinh?”
Thiếu niên ừ một tiếng, “Nếu cần dùng tầng hầm thì anh cứ ném nó đi là được.”
Người thuê không dám tin tưởng, luôn mãi xác nhận: “Bỏ đi…. không tốt lắm đi, thứ kia không phải món đồ quý sao?”
Thiếu niên cười, ngước mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh: “Hiện tại đã không còn quan trọng nữa, đúng không anh?”
Hai người đi khỏi, người thuê nhà vội vàng kiếm chìa khóa tầng hầm bọn họ lưu lại, mở ra cánh cửa ngầm kia.
Tầng hầm ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng lại cực kì trống trải, dưới này để những món đồ gì liếc nhìn một lượt sẽ nắm được ngay.
Chiếc quan tài thủy tinh mà thiếu niên nhắc tới quả thật có tồn tài, chẳng qua hiện tại nó chỉ còn là những mảnh vỡ rơi đầy đất.
Người thuê ngồi xổm xuống, quét mặt ngoài bóng loáng, nhìn lớp bụi dày đặc trên đầu ngón tay mà líu lưỡi.
Hắn tùy ý lau lên quần áo, đứng dậy lầm bầm: “Nhiều bụi như thế này, kia cũng phải bể đến nửa năm đi….”
Cửa lại được khóa kĩ, người thuê thực mau liền quên luôn chuyện này, huýt sáo đi thu xếp hành lý của bản thân.
Ngoài cửa sổ, bụi hoa đã lan tràn thành một cánh đồng hoa, tùy ý mà xinh đẹp, điên cuồng sinh sôi nảy nở.
end
Danh sách chương