Tay hắn như có lửa, chạm đến đâu người cô nóng đến đấy
Hắn tìm kiếm nụ hoa anh đào nhẹ nhàng vân vê khiến chúng cứng lên, bàn tay to thăm dò luồng ra phía sau lưng
Cúc áo sơ mi và áo ngực màu trắng đều được cởi bỏ
Lộ làn da tuyết trắng
Hắn rời khỏi miệng cô di chuyển đến cổ liếm nhẹ rồi xuống nơi to tròn kia há miệng ngậm lấy 1 bên
Lãnh Phong tham lam l.i.ế.m m.ú.t, sức lực của cô cũng vì thế mà còn sót lại rất ít
Hoan Hoan xấu hổ đưa tay lên miệng ngăn cản âm thanh phát ra
'Ưm .... ah .... khoan .... dừng .... chủ tịch ...'
Nhưng vẫn không thể khống thế
Hắn điên cuồng đảo lưỡi khiến nơi căng cứng kia xoẹt qua dòng điện, sức lực bị rút cạn đành phải nằm đó cảm nhận từng đợt sóng tình ập đến
Nơi đó ngứa ngáy nhưng cô lại muốn nhiều hơn
Hắn đưa tay nắm lấy bên còn lại, trêu chọc không tha
Bàn tay kia chậm rãi cởi váy cô xuống rồi chà xát nơi riêng tư
'Ahh ... không ...'
Hoan Hoan giật bắn người
Chủ tịch đang chạm vào ...
Cô muốn dùng tay đẩy hắn ra nhưng cơ thể hắn dính chặt lấy, không ngừng trêu chọc
Cô như muốn phát điên, ngón tay thon dài kia cứ tùy ý vuốt ve
Có thể cảm nhận được nơi đó không ngừng tiết ra d.ị.c.h mậ.t
Lãnh Phong cười, dịch người đến tai cô
'Em ướt rồi'
Sau khi buông ra lời xấu xa liền ngậm lấy miệng cô lần nữa
Hắn luồng tay vào quần lót, như nhà thám hiểm đang cố tìm kiếm hang động thần bí
Sau khi đã xác định được vị trí liền đút ngón tay vào
Hoan Hoan cảm nhận có dị vật ở trong đột nhiên nhớ đến cảnh tượng 5 năm trước
Lúc ở căn nhà hoang, cô đã bị ...
'Ahh ... đừng mà, thả tôi ra ... đừng ... dừng lại đi!!!'
Nước mắt tuông trào, cổ họng như nghẹn lại, giọng nói run rẩy yếu ớt
Cô cố đẩy hắn ra, nhưng Lãnh Phong không nghĩ rằng cô sợ
Cho thêm 1 ngón tay vào khuấy đảo
'Ahh ... dừng ... cầu xin ngài đừng mà!!!'
Cô sợ lắm, cô đã cố gắng quên đi chuyện này nhưng nó vẫn cứ đi theo ám ảnh cô suốt những năm qua
Lãnh Phong hôn miên man khắp cơ thể cô, lướt lên xương quai xanh cố ý tạo ra dấu ấn
Di chuyển lên má, hắn thấy có gì đó không đúng liền ngừng động tác
Bàn tay đang ở trong nơi ấm áp kia cũng rút ra
Cô nhanh chóng ôm cơ thể xoay sang hướng khác, co rúm thân mình
Thỏ con khóc ư?
Lúc nãy mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp, sao bây giờ lại thành ra thế này rồi?
Hắn vươn tay lau đi những giọt nước mắt kia, lấy chăn trùm kín cô rồi đứng dậy đi ra ngoài
Cô vẫn nằm ở đó, giờ đây tâm trạng rối bời
Lãnh Phong đi đến phòng bếp rót 1 ly nước ấm, khi trở lại phòng ngủ đã thấy Hoan Hoan quần áo chỉnh tề
'Tôi phải về' đôi mắt vẫn còn đỏ, cô cúi đầu không dám nhìn
'Anh đưa em về'
'Không cần đâu, tôi tự về được' không do dự, cô nhanh chóng từ chối
'Ở đây không có taxi lẫn xe bus, trời tối đường rất vắng, đừng bướng nữa'
Hoan Hoan không nói gì nữa
Đợi hắn lấy xe rồi ngoan ngoãn lên ngồi
Suốt chặn đường cả 2 không nói gì với nhau, cô im lặng nhìn ra cửa sổ
Hắn lái xe, thỉnh thoảng nhìn sang xem cô như thế nào
Vừa đến nơi, không nói gì cô liền phóng xuống xe cúi đầu chào rồi chạy lên nhà thật nhanh
Lãnh Phong cười khổ lái xe về
Xem ra, hắn quá nóng vội rồi
Nằm trên giường, cô đờ đẫn, ánh mắt vô hồn chỉ nhìn vào 1 điểm
1 lúc sau nước mắt cứ thi nhau tuông trào
Mày đang làm cái gì vậy? Rõ ràng may biết ngài ấy là người không thể với tới, nhưng vẫn cùng ngài ấy làm những chuyện kia
Mày không có gia thế, cũng không tài giỏi nhưng vẫn tham lam đã đành
Mày cũng không nhìn lại xem thân thể của mày ... Hoan Hoan à, mày tỉnh lại đi ... mày đâu còn trong sạch nữa? Yêu đương với chủ tịch, mày xứng sao???
Những cử chỉ và lời nói dịu dàng ấm áp đã khiến cô không khống chế nỗi bản thân
Từng cái ôm, hôn, vuốt ve đã khiến cô không còn tỉnh táo
Cô biết rằng mình yêu hắn, khi nghe được những lời thổ lộ kia
Cô thật sự muốn ở bên hắn suốt đời
Nhưng cô sợ, thật sự sợ lắm
Sợ hắn biết quá khứ nhơ nhuốt của cô
Sợ hắn kinh tởm cô
Sợ sẽ mất đi hắn, cho nên cô cố đẩy hắn ra xa
Giữ khoảng cách an toàn cô sẽ được nhìn ngắm hắn từ xa, nếu không sẽ không còn gì nữa
Cô biết mình tham lam, cô muốn có được tình yêu của hắn nhưng bản thân cô không làm được
Đêm đó, cô không tài nào ngủ được
Những cơn ác mộng cứ liên tiếp kéo đến
Hắn tìm kiếm nụ hoa anh đào nhẹ nhàng vân vê khiến chúng cứng lên, bàn tay to thăm dò luồng ra phía sau lưng
Cúc áo sơ mi và áo ngực màu trắng đều được cởi bỏ
Lộ làn da tuyết trắng
Hắn rời khỏi miệng cô di chuyển đến cổ liếm nhẹ rồi xuống nơi to tròn kia há miệng ngậm lấy 1 bên
Lãnh Phong tham lam l.i.ế.m m.ú.t, sức lực của cô cũng vì thế mà còn sót lại rất ít
Hoan Hoan xấu hổ đưa tay lên miệng ngăn cản âm thanh phát ra
'Ưm .... ah .... khoan .... dừng .... chủ tịch ...'
Nhưng vẫn không thể khống thế
Hắn điên cuồng đảo lưỡi khiến nơi căng cứng kia xoẹt qua dòng điện, sức lực bị rút cạn đành phải nằm đó cảm nhận từng đợt sóng tình ập đến
Nơi đó ngứa ngáy nhưng cô lại muốn nhiều hơn
Hắn đưa tay nắm lấy bên còn lại, trêu chọc không tha
Bàn tay kia chậm rãi cởi váy cô xuống rồi chà xát nơi riêng tư
'Ahh ... không ...'
Hoan Hoan giật bắn người
Chủ tịch đang chạm vào ...
Cô muốn dùng tay đẩy hắn ra nhưng cơ thể hắn dính chặt lấy, không ngừng trêu chọc
Cô như muốn phát điên, ngón tay thon dài kia cứ tùy ý vuốt ve
Có thể cảm nhận được nơi đó không ngừng tiết ra d.ị.c.h mậ.t
Lãnh Phong cười, dịch người đến tai cô
'Em ướt rồi'
Sau khi buông ra lời xấu xa liền ngậm lấy miệng cô lần nữa
Hắn luồng tay vào quần lót, như nhà thám hiểm đang cố tìm kiếm hang động thần bí
Sau khi đã xác định được vị trí liền đút ngón tay vào
Hoan Hoan cảm nhận có dị vật ở trong đột nhiên nhớ đến cảnh tượng 5 năm trước
Lúc ở căn nhà hoang, cô đã bị ...
'Ahh ... đừng mà, thả tôi ra ... đừng ... dừng lại đi!!!'
Nước mắt tuông trào, cổ họng như nghẹn lại, giọng nói run rẩy yếu ớt
Cô cố đẩy hắn ra, nhưng Lãnh Phong không nghĩ rằng cô sợ
Cho thêm 1 ngón tay vào khuấy đảo
'Ahh ... dừng ... cầu xin ngài đừng mà!!!'
Cô sợ lắm, cô đã cố gắng quên đi chuyện này nhưng nó vẫn cứ đi theo ám ảnh cô suốt những năm qua
Lãnh Phong hôn miên man khắp cơ thể cô, lướt lên xương quai xanh cố ý tạo ra dấu ấn
Di chuyển lên má, hắn thấy có gì đó không đúng liền ngừng động tác
Bàn tay đang ở trong nơi ấm áp kia cũng rút ra
Cô nhanh chóng ôm cơ thể xoay sang hướng khác, co rúm thân mình
Thỏ con khóc ư?
Lúc nãy mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp, sao bây giờ lại thành ra thế này rồi?
Hắn vươn tay lau đi những giọt nước mắt kia, lấy chăn trùm kín cô rồi đứng dậy đi ra ngoài
Cô vẫn nằm ở đó, giờ đây tâm trạng rối bời
Lãnh Phong đi đến phòng bếp rót 1 ly nước ấm, khi trở lại phòng ngủ đã thấy Hoan Hoan quần áo chỉnh tề
'Tôi phải về' đôi mắt vẫn còn đỏ, cô cúi đầu không dám nhìn
'Anh đưa em về'
'Không cần đâu, tôi tự về được' không do dự, cô nhanh chóng từ chối
'Ở đây không có taxi lẫn xe bus, trời tối đường rất vắng, đừng bướng nữa'
Hoan Hoan không nói gì nữa
Đợi hắn lấy xe rồi ngoan ngoãn lên ngồi
Suốt chặn đường cả 2 không nói gì với nhau, cô im lặng nhìn ra cửa sổ
Hắn lái xe, thỉnh thoảng nhìn sang xem cô như thế nào
Vừa đến nơi, không nói gì cô liền phóng xuống xe cúi đầu chào rồi chạy lên nhà thật nhanh
Lãnh Phong cười khổ lái xe về
Xem ra, hắn quá nóng vội rồi
Nằm trên giường, cô đờ đẫn, ánh mắt vô hồn chỉ nhìn vào 1 điểm
1 lúc sau nước mắt cứ thi nhau tuông trào
Mày đang làm cái gì vậy? Rõ ràng may biết ngài ấy là người không thể với tới, nhưng vẫn cùng ngài ấy làm những chuyện kia
Mày không có gia thế, cũng không tài giỏi nhưng vẫn tham lam đã đành
Mày cũng không nhìn lại xem thân thể của mày ... Hoan Hoan à, mày tỉnh lại đi ... mày đâu còn trong sạch nữa? Yêu đương với chủ tịch, mày xứng sao???
Những cử chỉ và lời nói dịu dàng ấm áp đã khiến cô không khống chế nỗi bản thân
Từng cái ôm, hôn, vuốt ve đã khiến cô không còn tỉnh táo
Cô biết rằng mình yêu hắn, khi nghe được những lời thổ lộ kia
Cô thật sự muốn ở bên hắn suốt đời
Nhưng cô sợ, thật sự sợ lắm
Sợ hắn biết quá khứ nhơ nhuốt của cô
Sợ hắn kinh tởm cô
Sợ sẽ mất đi hắn, cho nên cô cố đẩy hắn ra xa
Giữ khoảng cách an toàn cô sẽ được nhìn ngắm hắn từ xa, nếu không sẽ không còn gì nữa
Cô biết mình tham lam, cô muốn có được tình yêu của hắn nhưng bản thân cô không làm được
Đêm đó, cô không tài nào ngủ được
Những cơn ác mộng cứ liên tiếp kéo đến
Danh sách chương