'Doãn tỷ ... chị ... chị sao vậy?' Hoan Hoan chạm nhẹ lên vai Lâm Doãn khiến cô giật bắn

'Oa!!!' Đưa tay lên sờ lên lồng ngực, chẳng biết trái tim bé nhỏ của cô có còn nằm yên ở chỗ cũ hay không
Lâm Doãn trách móc nhìn Hoan Hoan
'**Em làm chị sợ chết khiếp!!!'

'Em không cố ý ... nhưng em gọi mãi mà chị vẫn không trả lời, chị có tâm sự sao**?'

Lâm Doãn thở dài 'Cũng ... chẳng có gì to tác'

Hoan Hoan cười đưa cho cô lon cafe ướp lạnh
'Chúng ta cũng lâu rồi không có tâm sự, lúc nãy em đã nói với Phong để em và chị nghỉ 1 buổi không trừ lương'

Lâm Doãn khui lon cafe đưa lên miệng nghe Hoan Hoan nói vậy liền đảo mắt sang nhìn, môi cong lên nụ cười xảo
'**Chủ tịch ... vậy mà cũng đồng ý, không phải anh ta nên nhảy cẩn lên kiên quyết từ chối hay sao?'

'Anh ấy ... ừm ... đồng ý**'

Cô phải năn nỉ mãi hắn mới miễn cưỡng gật đầu
Nhưng tất nhiên phải kèm theo điều kiện

Hôm trước hắn có đặt 1 bộ đồ y tá nhưng cô sống chết không chịu mặc, tối nay không thoát được nữa rồi

Cô cũng Lâm Doãn đi đến 1 tiệm bánh ngọt để dễ tâm sự
Cũng tránh ánh nhìn khó chịu của những người khác

Hoan Hoan mở lời trước
'Doãn tỷ, cái này ... mấy hôm trước Phong có đến thăm Bạch đại ca, vết thương vẫn chưa lành nhưng anh ấy cứ nhất định phải về nhà không muốn ở bệnh viện. Chị ...'

Lâm Doãn có chút chột dạ, cử chỉ liền kém tự nhiên, vơ lấy cái bánh phô mai trà xanh trước mặt ăn ngấu nghiến
'**Chị ... chị làm sao, hắn ta bị gì thì có liên quan gì đến chị?'

'Người ta cũng vì chị nên mới bị thương nha'

'Chính vì hắn nên chị mới lâm vào nguy hiểm, em còn ở đó bênh vực. Bé Hoan ... em ... em rốt cuộc là theo phe ai vậy**?' Cô lên tiếng trách móc

'**Chuyện đó em cũng biết mà, vốn dĩ là do cái cô gì đó không có được tình yêu của anh ấy nên mới hoá điên mà nhắm vào chị'

'Đúng đó, tất cả là do hắn ra**!'

Hoan Hoan thở dài dùng ngón tay vẽ vòng vòng lên bàn
'Anh ấy đâu có để tâm đến cô ta. Hơn nữa, nếu như bây giờ có 1 người nào đó thích chị, vì không được chị yêu thích liền ra tay với Bạch đại ca. Chẳng phải người có lỗi là chị hay sao?'

Lâm Doãn trợn to mắt
'Sao lại là lỗi của chị? Rõ ràng là ...'

Cô chợt hiểu dụng ý của Hoan Hoan, nhất thời đuối lý cứng miệng

Hoan Hoan cười
'Đúng đó, là lỗi của cô gái kia. Vậy mà chị lại đổ lên đầu người ta, vì bảo vệ chị mà bị thương, kết quả nhận lại chỉ là cay đắng. Chị vốn hiểu thấu mọi việc, sao đến chuyện tình cảm của bản thân lại không thông như vậy?'

Cô thở dài
Là cô không dám thừa nhận
Cô đã từng phí tâm tư để yêu 1 người, tên đó cũng nói yêu cô rồi thề hẹn đủ điều
Kết quả thì sao?
Với hắn, cô càng cảm thấy bất an hơn

Cô cùng hắn chung đụng vài lần
Hắn biết cô cao ngạo, nếu cô hạ thấp chấp nhận rất có thể hắn sẽ cảm thấy chán ngán
Dù sao, cô cũng chỉ là 1 điều mới mẻ trong trò chơi tình cảm của hắn

Đến nhà ra mắt gia đình cô, chẳng qua cũng chỉ là muốn đe doạ
Nếu không làm theo ý hắn, hắn sẽ nói ra tất cả
Ba mẹ cô là người cổ hủ, sẽ cho cô kết hôn với người khác ngoài hắn hay sao? 'Doãn tỷ ...'
Câu nói của Hoan Hoan cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Doãn, cô bỏ cái bánh trong tay xuống lo lắng nói
'**Em nói xem ... tình sử của hắn so với Vạn Lý Trường Thành có khi chỉ hơn chứ không kém. Còn chuyện hắn có thích chị hay không ngoài bản thân hắn thì ai mà biết được. Hơn nữa, chị thích hay không thì có tác dụng gì, vẫn phải mặc cho hắn uy hiếp'

'Điều chị nói quả thật không sai. Nhưng nếu không thích thì chị cứ kiên quyết từ chối. Còn nếu chị có cảm giác thì tiến tới đi, nếu như Bạch đại ca thật sự là tên khốn kiếp, thì em nghĩ Khương Mộc gia cũng sẽ không để chị phải chịu uất ức thiệt thòi đâu**'

Lâm Doãn thở dài
Cô bề ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất là kẻ chết nhát
Chỉ vì đoạn tình đó ảnh hưởng tâm lý, sợ bản thân phải chịu tổn thương nên mới không dám thử
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện