Chương 133: —— Ở nhà

Hai người mang theo đồ vừa mua ở siêu thị trở lên xe, tiếp theo chạy thẳng về nhà của Hề Mặc.

Khi đến nơi đã là nửa đêm.

Nhà Hề Mặc là một ngôi biệt thự đơn lập, bên ngoài tường cao vây quanh, thể hiện rất rõ nàng không muốn có người tò mò về cuộc sống sinh hoạt bên trong. Xe chạy qua cửa lớn, dọc theo đoạn đường bên trái đi vào gara riêng của Hề Mặc.

Nguyễn Dạ Sênh ngồi lâu trêи xe, thấy buồn ngủ, cô tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu thoáng gục xuống, tóc dài mềm mại từ trêи vai cô rơi xuống, phần ngọn tóc xoăn lại.

Sau khi Hề Mặc dừng xe, nàng nghiêng sang nhìn cô.

Nguyễn Dạ Sênh ngủ rất an tĩnh, cô không hề biết Hề Mặc đang nhìn mình.

Những lúc cô cười rộ lên vô cùng quyến rũ, nhưng khi yên lặng chìm vào giấc ngủ, cô như cất giấu một điều gì đó khó nói thành lời khiến người khác phải yêu thương.

Sự mị hoặc của cô chính là lớp ngụy trang, một loại vũ khí chính đáng bao lấy nội tâm mềm yếu của cô, không để cho người khác nhìn thấu một cách dễ dàng.

Hề Mặc định để cho Nguyễn Dạ Sênh ngủ thêm một lúc nhưng sợ dây an toàn thắt trêи người cô sẽ gây khó chịu. Vì thế nàng nghiêng người sang, cẩn thận giúp Nguyễn Dạ Sênh tháo dây an toàn ra.

Cạch một tiếng, cuối cùng vẫn gây ra tiếng động, Nguyễn Dạ Sênh liền mở mắt.

Hề Mặc cũng không nghĩ cô sẽ tỉnh lại, dây an toàn trêи tay tuy đã được tháo thể nhưng tư thế vẫn còn áp sát, không kịp lui về. Một tay nàng đỡ phía sau lưng ghế của Nguyễn Dạ Sênh, gần như là đè trêи người Nguyễn Dạ Sênh.

Đèn ở gara vô cùng sáng, người Hề Mặc che đi một phần ánh sáng, tạo nên nửa phần tối nữa phần sáng trêи mặt Nguyễn Dạ Sênh.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, là Hề Mặc lên tiếng trước, nàng vội vàng giải thích: “Mình… mình giúp cậu tháo dây an toàn.”

“Cảm ơn.” Nguyễn Dạ Sênh cười cười.

Hề Mặc lui về, nghiêm chỉnh ngồi ở ghê lái.

“Không biết mình ngủ từ lúc nào, ngủ có lâu không?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng.

“Khoảng nửa tiếng.”

Hề Mặc xuống xe, đi sang mở  cửa xe cho Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh theo nàng bước xuống, cũng nhìn quanh gara một vòng.

Gara vô cùng rộng, khoảng trống rất nhiều, ở đây trừ chiếc xe Hề Mặc vừa lái về thì còn có ba chiếc xe khác. Trong đó có một chiếc siêu xe màu đen cực kỳ bắt mắt, đường cong mượt mà nhưng lại sắc bén lạnh lùng, trông đẹp vô cùng.

Nguyễn Dạ Sênh xem xong, bước ra ngoài, bên ngoài là sân lớn yên tĩnh, tuy không lớn như trang viên Hề gia thế nhưng cảnh trí xung quang cũng tương tự nhau.

Đèn đường ở hai bên lối mòn có kiểu dáng rất độc đáo, từng ngọn từng ngọn trải dọc bị bao trùm bởi bóng đêm, sân ngoài được ánh đèn chiếu sáng tạo ra cảm giác ʍôиɠ lung huyền ảo. Cây leo chi chít mọc bên tường, Nguyễn Dạ Sênh nhìn kỹ chúng, nhận ra đó là hoa tường vi.

Hiện giờ không phải là mùa nở hoa của tường vi, đợi đến mùa hoa nở, trêи tường hoa tường vi nở rộ, chắc chắn sẽ cực kỳ đẹp.

Trừ gara xe ở bên ngoài, sân lớn có hai căn nhà độc lập. Trong đó có một căn bốn tầng chiếm vị trí tốt, là nhà chính mà Hề Mặc ở, còn lại là một căn ba tầng được xây cách nhà chính một khoảng.

Lúc này nhà chính là một tòa tối đen, nhưng căn khác thì vẫn sáng đèn.

Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh đang nhìn vào căn phòng đang sáng đèn, nói: “Nhà này là chỗ ở của bảo vệ và người giúp việc, mình thường xuyên ở ngoài, ở đây đều là họ giúp mình xử lý, bọn họ là người ở chỗ ba mình, đều nghe theo sắp xếp của dì Lan, dì Lan chỉ đến khi mình trở về nhà để giúp mình nấu ăn.”

Nguyễn Dạ Sênh gật đầu rồi cùng Hề Mặc sóng vai đi về nhà chính, vừa đi vừa nói: “Thảo nào lâu như vậy cậu mới trở về mà ở đây lại rất sạch sẽ.”

“Ừm, bên ngoài nói, bọn họ mỗi này đều quét dọn đúng giờ. Còn phòng của mình, chỉ khi có mình hoặc dì Lan ở thì họ mới được vào, mình có nói là sẽ về nhà, ngày hôm nay bọn họ sẽ không đến nhà chính, ngày mai mình sẽ giới thiệu họ cho cậu quen biết. Dì Lan vừa đi không lâu nên đã bảo bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta không cần vệ sinh lại, cậu cũng mệt rồi, lát nữa có thể đi ngủ ngay.”

“Dì Lan thật tốt với cậu.” Nguyễn Dạ Sênh cảm thán một câu.

Đinh Nho là kiện tướng đắc lực của Hề Quý, trong tay nắm quyền quản lý không ít công ty, đương nhiên cũng là người có gia lớn nghiệp lớn. Dì Lan là em gái của Đinh Nho, chỉ cần nàng muốn, chuyện gì cũng sẽ có người giúp nàng chuẩn bị, thế nhưng nàng lại lựa chọn ở cạnh chăm sóc cho việc ăn uống của Hề Mặc.

Ngoại trừ vì yêu thương Hề Mặc thì không còn bất kỳ nguyên nhân nào đáng để nàng bỏ ra như thế.

“Chú Đinh và dì Lan rất thương mình.” Hề Mặc nói: “Mình lo lắng thuê người ngoài về nhà nấu ăn, khi đó chỉ tin tưởng vào mỗi mình Chu thẩm, nhưng mà Chu thẩm phải ở trang viên chăm sóc cho ba mình, dì Lan biết được liền chủ động nói với mình, muốn đến giúp mình. Dì ấy không có con gái cho nên vẫn xem mình như là con gái của dì.”

Nói đến đây, Hề Mặc dừng lại một lúc, chỉ tay đến một chiếc camera cách đó không xa, nhắc nhở: “Sân ngoài có rất nhiều camera, dữ liệu đều nằm ở chỗ của nhân viên an ninh, tình huống ở bên ngoài đều hiện lên màn hình bên trong nhà, bảo vệ thường xuyên kiểm tra, lúc cậu đi lại ở bên ngoài, nhớ giữ riêng tư của bản thân.”

Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “Vừa nãy đi đến đây mình đã chú ý đến một vài camera. Nơi này của cậu quả nhiên rất an toàn, người ngoài nếu chỉ đảo quanh khu vực bờ tường đã bị phát hiện ra, miễn bàn đến việc vào được bên trong.”

Hề Mặc vì để cô yên tâm, còn nói: “Chỉ gắn ở bên ngoài, trong nhà không hề có camera, cậu ở trong nhà không cần phải lo lắng, đợi lát nữa mình gửi cho cậu nơi gắn camera của sân ngoài, cậu xem để biết vị trí của chúng, cũng tốt cho việc chuẩn bị.”

“Được.” Nguyễn Dạ Sênh vui vẻ nói.

Cô nhớ đến khoảng thời gian đại học, Hề Mặc lúc nào cũng không giống người khác, bên người luôn có vệ sĩ theo sau. Đến bây giờ vào nhà Hề Mặc cũng là tầng tầng an ninh, chỉ dám dùng người mình tin tưởng nhất, trước đây Nguyễn Dạ Sênh không cách nào thâm nhập để hiểu được, lần này đến nhà Hề Mặc sở kiến, cô càng thấy Hề Mặc đúng thật vô cùng cẩn thận.

Nhưng cô luôn cảm thấy, sỡ dĩ Hề Mặc để tâm đến như vậy, nhất định không phải bởi vì địa vị cao của nàng trong giới giải trí nên có hàng triệu người nhìn vào nàng, mà là vì Hề Mặc từ lâu đã có thói quen này.

Cô nhớ lại một ít biểu hiện lúc trước của Hề Mặc, có lẽ đoán được trước đây Hề Mặc đã từng trải qua chuyện gì rất đáng sợ mới để lại ám ảnh trong lòng, nếu không nàng sẽ không căng thẳng như thế.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn Hề Mặc, trong lòng có chút khổ sở thay nàng, sống một cuộc sống mà lúc nào cũng phải thận trọng, chắc chắn là rất mệt mỏi.

Thế nhưng cô không dám hỏi Hề Mặc, cô sợ sẽ chạm vào vết thương trong lòng Hề Mặc.

Đi đến trước cửa nhà, Hề Mặc ấn vân tay mở cửa, hai người đi vào phòng khách của lầu một.

Hề Mặc mở đèn, ánh đèn sáng lập tức bao lấy toàn bộ phòng khách.

Phong cách thiết kế trong phòng cơ bản đều là hai màu trắng đen, đơn điệu, lạnh nhạt, thế nhưng vẫn có chút tươi sáng được phối hợp rất đúng chỗ, trông qua cũng không quá nặng nề.

Nguyễn Dạ Sênh đã từng nổi tiếng, đã từng trải sự đời, biết trong căn phòng này mỗi một chi tiết đều có giá trị khiến người khác phải tấm tắc. Chúng tinh xảo, cầu kỳ, hiện đại và sạch bóng không nhiễm một hạt bụi.

“Cậu cứ thoải mái xem.” Hề Mặc mở máy sưởi, đi đến cạnh Nguyễn Dạ Sênh, giống như cái đầu gỗ đứng tại đó, nhìn qua có chút mất tự nhiên: “Có chỗ nào không quen, hỏi mình là được rồi.”

Nguyễn Dạ Sênh không nói gì, chỉ nhìn Hề Mặc.

Hề Mặc nói tiếp: “Phòng mình ở lầu hai, lầu hai và lầu ba đều có phòng, cậu muốn ở phòng nào, tự mình chọn.”

“Mình ở cạnh phòng cậu được không?” Nguyễn Dạ Sênh cười hỏi.

“Được.” Hề Mặc dừng lại, giới thiệu từ lớn đến nhỏ: “Lầu ba ngoại trừ phòng ngủ còn có phòng sách, nếu như cậu muốn đọc sách thì có thể vào đó lấy, thêm nữa ở phòng sách có gắn màn hình theo dõi, có thể nhìn thấy tình hình ở bên trong sân. Lầu bốn có phòng chiếu phim, có thể tùy lúc xem phim chiếu rạp, bên cạnh là phòng tập thể hình, khi không có gì làm cậu có thể đến đó tập luyện, tầng cao nhất là một phòng kính, bên trong có một vườn hoa nhỏ.”

Hiếm lúc nàng nói dông dài như thế, còn chưa dẫn Nguyễn Dạ Sênh đi tham quan mà đã đem một mạch toàn bộ bố trí căn nhà nói cho Nguyễn Dạ Sênh.

Hơn nữa vừa nói, ngón tay thon dài của nàng còn đan vào nhau, cứ động tới động lui.

Vừa rồi ở ngoài không nhìn ra được, lúc này đang ở trong phòng, cảm giác khẩn trương của nàng hiện ra trong mỗi động tác.

Nguyễn Dạ Sênh thấy buồn cười: “Cậu biết lúc này nhìn cậu giống gì không?”

“Giống gì?” Hề Mặc nhíu mày.

Nguyễn Dạ Sênh híp mắt lại, nói: “Giống một cô bạn nhỏ lần đầu mời người khác đến nhà mình làm khách, giới thiệu cái này, tham quan cái kia, xem những món đồ chơi mà mình thích, chỉ còn thiếu đem nơi giấu tiền tiêu vặt của mình nói ra thôi.”

Hề Mặc: “…”

Nàng xoay mặt đi, không lên tiếng, cũng không tiếp tục giới thiệu nhà mình cho Nguyễn Dạ Sênh nữa.

“Lại mất hứng rồi?” Nguyễn Dạ Sênh tiến đến cạnh nàng, nói: “Bạn nhỏ Hề? Tiền tiêu vặt của bạn để ở phòng chiếu phim hả, hay là phòng tập thể hình, hay là phòng kính, bạn nói nhỏ cho mình biết đi, mình đảm bảo sẽ không nói cho ai biết đâu.”

Hề Mặc: “…”

Im lặng chốc lát, Hề Mặc lạnh lẽo nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nói: “Cậu vốn là người bạn đầu tiên tôi mời đến nhà làm khách.”

Nguyễn Dạ Sênh ngẩn người, sau đó hớn hở nói: “Thật vinh hạnh.”

Hề Mặc hừ lạnh một tiếng.

Nguyễn Dạ Sênh kéo cánh tay của nàng, lắc lắc, xin được khoan hồng: “Mình sai rồi.”

“Cậu sai ở đâu?” Hề Mặc thấy cô lôi kéo mình, cũng không nói gì chỉ nghiêng sang liếc cô một cái.

Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh có ý cười: “Mình không nên chỉ gọi mình cậu là bạn nhỏ, mình cũng phải nói mình là bạn nhỏ, chúng ta cùng nhau đi tìm phòng giấu tiền tiêu vặt, như vậy với cậu mới gọi là công bằng.”

Hề Mặc: “…”

Nàng chắc sắp bị tức chết rồi.

Nguyễn Dạ Sênh đã quen việc làm nũng lại còn thích làm chuyện xấu, Hề Mặc lười tính toán với cô, chỉ nói: “Không nhanh chân đến xem phòng của mình sao?”

Nguyễn Dạ Sênh ừ một tiếng rồi hai người mang nguyên liệu nấu ăn lấy ra, phân loại bỏ vào tủ lạnh, lúc này mới đi lên lầu hai. Đến trước phòng Nguyễn Dạ Sênh nhìn nhìn, như trong dự liệu, khá rộng rãi và thoải mái, chỉ là phong cách trang hoàng vẫn tẻ nhạt.

Tiện thể Nguyễn Dạ Sênh sửa sang lại hành lý, nên treo lên thì treo lên, nên xếp lại thì xếp lại, Hề Mặc cứ thế đi theo bên cạnh cô, nhìn cô thuần thục làm việc.

Nguyễn Dạ Sênh nhận thấy Hề Mặc vẫn luôn nhìn mình, mới nói: “Đồ của cậu chắc vẫn chưa thu dọn, có bận rộn gì không?”

“Mình không gấp.” Hề Mặc nói.

“Bàn ủi để ở đâu?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng: “Mình muốn ủi cái áo khoác này.”

“Cậu chờ một chút.”

Hề Mặc nói, tạm thời ra khỏi phòng, đoạn cầm bàn ủi quay trở lại.

Nguyễn Dạ Sênh lấy bàn ủi, ở kia ủi áo khoác, nói: “Hành lý của cậu có đồ nào cần ủi thì lấy ra đi, mình giúp cậu ủi chúng.”

Trong mắt Hề Mặc mơ hồ như sáng lên, nhanh chóng mang quần áo sang đây, giao chúng cho Nguyễn Dạ Sênh.

Nàng rất thích như lúc này, nhìn Nguyễn Dạ Sênh giúp nàng ủi quần áo.

Không chỉ riêng vì dáng vẻ và động tác khi Nguyễn Dạ Sênh làm bất cứ việc gì cũng đều là mỹ cảnh mà quan trọng hơn đó là, nàng nếm được hương vị ngọt ngào vi diệu nào đó của cuộc sống.

Trước đây, nàng không cần phải tự mình ủi quần áo vì đã có người giúp việc làm thay nàng, nhưng lúc này nàng nghĩ, ủi quần áo là một việc thú vị đến cỡ nào, có lẽ nàng cần phải học một chút.

Nói gì đi nữa, nàng cũng muốn ủi quần áo giúp Nguyễn Dạ Sênh.

Chỉ tiếc là lúc này nàng không biết làm, cho nên nàng tập trung tinh thần dõi theo động tác của Nguyễn Dạ Sênh.

Đợi đến khi quần áo đã được ủi xong, Nguyễn Dạ Sênh tỉ mỉ giúp Hề Mặc treo lên, nhìn xem thời gian cũng đã 11h, vội nói với Hề Mặc: “Trễ rồi, cậu nhanh đi tắm đi.”

“À.” Hề Mặc đáp lại: “Cậu cũng đi tắm.”

Nguyễn Dạ Sênh thúc giục một cách rất tự nhiên, Hề Mặc lại cảm thấy vô cùng hưởng thụ, ít ra điều này nói rõ, Nguyễn Dạ Sênh thoải mái khi ở nhà nàng.

Hai người đều đi tắm, lúc ra cùng chúc nhau ngủ ngon rồi mỗi người đều trở về phòng ngủ.

Nguyễn Dạ Sênh nằm trêи giường, đèn vẫn chưa tắt, nhìn lên trần nhà. Đúng là khi ở nhà Hề Mặc cô không câu nệ, đương nhiên cô có thể cảm nhận được sự hoan nghênh của Hề Mặc đối với cô, thế nhưng không câu nệ không có nghĩa là cô không căng thẳng.

Cảm giác căng thẳng này ẩn sâu trong lòng cô, lúc này, một mình một không gian nó mới chầm chậm lan ra.

Dù sao thì đây cũng là nhà của Hề Mặc.

Từ trước đến nay cô không hề nghĩ đến, sẽ có một ngày cô được đến ở trong chính ngôi nhà của Hề Mặc, ở cùng và gần gũi với Hề Mặc. Hề Mặc chưa từng để bất kỳ ai đến làm khách ở nhà mình ngoại trừ người thân, dì Lan đối với Hề Mặc là người thân không thể nào sai.

Vậy ở trong mắt Hề Mặc, cô là gì? Là bạn thân?

Hay là chị em thân thiết?

Nguyễn Dạ Sênh nghĩ đến hai chữ chị em, không hiểu sao lại muốn cười, cười rồi lại thấy chua xót trong lòng. Một mình nằm trêи giường trằn trọc, cuối cùng không tài nào ngủ được, cô mang dép đi ra ngoài.

Hơi ấm của máy sưởi rất thoải mái, Nguyễn Dạ Sênh chỉ khoác thêm chiếc áo khoác có sắc điệu nhẹ nhàng bên ngoài váy ngủ, cô thong thả bước đi, đi đến trước một cánh cửa.

Phòng của Hề Mặc ở ngay cạnh phòng cô, khoảng cách chẳng qua chỉ trong vài bước chân.

Nguyễn Dạ Sênh đứng trước cửa phòng Hề Mặc, đứng hồi lâu, cô nhìn họa tiết trêи cánh cửa, có lẽ Hề Mặc đã ngủ, cô không thể làm phiền nàng, thế nhưng cô không muốn trở lại ở một mình trong căn phòng, cho nên muốn đứng đợi ở đây một hồi.

Cô nhớ nàng.

Rõ ràng là đang ở trong nhà của Hề Mặc, phòng cũng chỉ cách một bức tường nhưng cô càng thấy nhớ nàng hơn trước.

Thậm chí còn muốn… cùng nàng ngủ chung trêи một chiếc giường.

Nguyễn Dạ Sênh nghĩ vậy, có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì ranh giới của bản thân, rồi lại cảm thấy như có chiếc móc nhỏ nào đó đang cào lấy trái tim mình, như sắp làm trái tim cô chảy máu.

Đang lúc Nguyễn Dạ Sênh miên man suy nghĩ, cánh cửa mở ra, Nguyễn Dạ Sênh bất ngờ, đối diện với ánh mắt của Hề Mặc.

Dường như Hề Mặc cũng không ngờ đến cô sẽ đứng ở trước cửa, đứng tại chỗ.

“Cậu có chuyện tìm mình?” Lát sau, Hề Mặc hỏi cô.

Tim Nguyễn Dạ Sênh lỡ mất vài nhịp, bản thân đứng trước cửa phòng Hề Mặc lâu như thế nhưng căn bản cô không có chuyện gì tìm nàng, cô chỉ muốn đứng đây để được gần hơn với Hề Mặc. Nếu như để cho Hề Mặc biết, chắn chắn sẽ nghĩ cô kỳ quái.

“Mình hơi đói.” Nguyễn Dạ Sênh thuận miệng nói tiếp: “Định hỏi xem cậu có đói bụng hay không? Muốn ăn chút gì chứ?”

Từ đôi mắt Hề Mặc không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, chỉ yên lặng nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, mới nói: “À, mình cũng đói bụng, vốn định đi ra hỏi cậu có muốn ăn sủi cảo hay không.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hai người nhìn xem lại mình đi, mở miệng ra là liền có lý do, dù sao có đói bụng hay không chỉ có hai người tự biết 【. 

o0o

Ed: Cảm giác người sau này tỏ tềnh sẽ là Hề đầu gỗ :V

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện