Chương 126: —— phát hiện

Hai người hiện giờ đang dùng giọng nói vốn có của mình, rất dễ để phân biệt, hơn nữa Nhan Thính Hoan lại là một người tinh ranh, vừa nghe giọng hỏi và ý tứ trong câu, kết hợp với câu "Hoan Hoan" vừa rồi của Nguyễn Dạ Sênh, lập tức hiểu ra.

"Chuyện gì đây?" Cho dù Nhan Thính Hoan là người có khả năng đối diện với nhiều chuyện lớn, năng lực tiếp thu mạnh, nhưng khi nói chuyện vẫn không giấu được sự kinh ngạc: "Hai người vậy là đã đổi trở về rồi sao?"

Nguyễn Dạ Sênh cũng không muốn lấy chuyện này đùa với cô nữa, cười nói: "Không sai, đã đổi về rồi."

"Chuyện khi nào?" Nhan Thính Hoan vừa mừng vừa sợ.

Hề Mặc nói: "Chiều hôm nay."

Lòng hiếu kỳ của Nhan Thính Hoan trổi dậy, nghiêm túc, liên tục nói: "Cuối cùng làm cách nào để đổi về vậy? Chỉ vì việc này của hai người, tôi phải suy xét rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp để hai người đổi về, nhanh nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đi."

Hai người đem mọi chuyện đã phát sinh kể lại tất cả cho Nhan Thính Hoan nghe, nhưng chủ yếu do Nguyễn Dạ Sênh nói, Hề Mặc bổ sung một vài chi tiết.

Ban đầu Nhan Thính Hoan còn nghe rất hưng phấn, nhưng dần dần càng về sau, giọng đáp của cô ngày càng xuống thấp. Đến cuối cùng, sự lo lắng của cô đã vượt xa lòng vui mừng khi biết hai người họ được đổi về.

Nhất là khi nghe đến vị bác sĩ và chiếc hộp kia, Nhan Thính Hoan ngắt lời nói: "Việc này tôi thấy rất kỳ lạ, có rất nhiều chỗ bất thường, nên đi tìm vị bác sĩ đó hỏi xem. Hai người hiện giờ vẫn còn ở bệnh viện, có thể tìm được vị bác sĩ này không?"

Nguyễn Dạ Sênh thở dài: "Chúng tôi đã đi tìm, cũng biết được bác sĩ kia tên là Triệu Ngân Sở, ở ngay Khoa nội tim mạch tầng 11, nhưng chỉ là lúc chúng tôi đi đến, cô ấy đã xin nghỉ về nhà, đến chiều mai mới quay lại bệnh viện."

"Không sao." Nhan Thính Hoan thoải mái nói: "Có thể tìm được người là tốt rồi, chỉ sợ là hai người không tìm ra, mò kim đáy biển thì không hay. Chiều mai hai người đi hỏi thêm lần nữa, trực giác nói cho tôi biết, Triệu Ngân Sở này nhất định là điểm đột phá. Rất muốn chiều mai về giúp hai người hỏi thăm nhưng tôi bên này vẫn còn việc gấp không thể thu xếp nên chưa đi được, khoảng hai ngày tới mới có thể trở về."

Nguyễn Dạ Sênh nghe xong, nhất thời thở dài một hơi: "Hai ngày nữa cô trở về thật sao? Vậy sau đó có thời gian rảnh hay không?"

"Có thời gian." Nhan Thính Hoan cười nói: "Sao hả, lâu rồi không gặp tôi, nhớ tôi rồi à?"

Hề Mặc nghe Nhan Thính Hoan cợt nhả trong điện thoại, sắc mặt có hơi trầm xuống.

Kết quả Nguyễn Dạ Sênh lại vô cùng tự nhiên: "Cô trở về sớm một chút, tôi có việc cần cô hỗ trợ."

"Không thành vấn đề." Nhan Thính Hoan không hề biết xấu hổ, ngoài miệng vẫn tu tu nói: "Nguyễn Nguyễn nhà tôi nhờ tôi hỗ trợ, tôi dù cho không rảnh cũng phải dành ra chút thời gian, Nguyễn Nguyễn cần bao nhiêu thời gian, tôi đây sẽ sẵn sàng có bấy nhiêu thời gian."

Sắc mặt Hề Mặc trầm hơn.

Nhưng không phải nàng không biết cách thức sống chúng của hai người Nhan Thính Hoan và Nguyễn Dạ Sênh, ban đầu nàng còn cho rằng hai người này căn bản là cá mè một lứa, thông đồng làm bậy, người cùng một giuộc, những tình huống như thế từ sớm đã thường nhìn thấy.

Chỉ là thời gian lâu chung sống ở đoàn phim, hình tượng của Nguyễn Dạ Sênh trong lòng nàng đã sớm thay đổi đến long trời lỡ đất, con vịt xấu xí nay đã thay lông đổi cánh biến thành một con thiên nga lộng lẫy sáng chói.

Còn Nhan Thính Hoan, vẫn mãi là con vịt đẹt.

Nhưng hôm nay, thật ra nàng vẫn tin tưởng con vịt đẹt này. Mặc dù là vịt, nhưng vẫn khá thuận mắt.

Vì vậy Hề Mặc cũng chỉ thấy trong lòng không vui, không nói gì, mặc cho hai người kẻ tung người hứng.

Nguyễn Dạ Sênh nói ra thời gian chương trình ghi hình: "Vài này nữa tôi phải đến một trấn ở Tứ Xuyên tham gia ghi hình show giải trí, Hề Mặc cũng sẽ đi cùng nhưng cô ấy không muốn mang Cố Tê Tùng theo. Chỉ là tôi vẫn còn thấy lo lắng, cho nên muốn xem cô có thể đi cùng chúng tôi không."

"Hiểu rồi, thì ra muốn tôi cùng đi đến đó." Nhan Thính Hoan nhận lời: "Đương nhiên sẽ rảnh. Tôi vốn là đại diện của cô, chuyện này nên làm, tiện thể sẽ kiêm cả chức vệ sĩ cho cô. Hơn nữa một vệ sĩ như tôi còn đáng tin hơn Cố Tê Tùng rất nhiều, Cố Tê Tùng này quá chuyện nghiệp, lúc nào cũng như cái chày gỗ, một chút không gian tự do cũng không cho, cả ngày chỉ biết đưa cái mặt ra, đổi lại là tôi cũng không thở nổi, thảo nào lần này nữ thần không muốn mang anh ta theo. Tôi thì không giống đâu nha, tôi làm vệ sĩ đồng thời cũng sẽ đảm bảo để lại cho hai người đủ thời gian để lén lúc giao lưu, tôi rất là thức thời, tuyệt đối sẽ không đứng cạnh hai người phát quang tỏa nhiệt."

Hề Mặc: "…"

. . . Quái quỷ gì đây.

Nguyễn Dạ Sênh mặc dù biết cái miệng của Nhan Thính Hoan không lúc nào nói chuyện đứng đắn, thế nhưng khi nghe những lời này, mặt cô lại nóng lên khác thường. Cô thầm nghiêng mặt đi, liếc liếc nhìn Hề Mặc, không nghĩ là Hề Mặc cũng đang nhìn sang cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt như có lửa đốt lên, đồng thời nhanh chóng dời đi.

"Đợi vài ngày nữa tôi đem một ít kế hoạch gửi cho cô, tự cô chuẩn bị, ở đó vắng vẻ, trời cũng lạnh, cô nhớ mang theo nhiều đồ giữ ấm, đừng chỉ biết linh tinh mà không chuẩn bị." Để dời đi sự chú ý, Nguyễn Dạ Sênh nói với Nhan Thính Hoan: "Cần mua vé máy bay cho cô không? Hai ngày kế cô bay thẳng đến Thượng Hải đi, dù sao tôi cũng đóng máy rồi, cô không cần quay lại Hoành Điếm, tôi và Hề Mặc sau khi xuất viện sẽ về lại Thượng Hải, đến khi đó ba người chúng ta có thể đi cùng."

Lúc Nguyễn Dạ Sênh căn dặn những điều này, rất chu đáo, giọng nói thật ấm áp.

Hề Mặc ở bên cạnh lặng lẽ nhìn cô, lòng nghĩ, Nguyễn Dạ Sênh ở trong giới có nhân duyên tốt không phải không có lý do.

Nguyễn Dạ Sênh tựa như mặt trời tươi đẹp của mùa xuân, mà mọi người lại thích đứng trong nắng ấm.

Đặc biệt, nàng cảm giác được, Nguyễn Dạ Sênh rất tin cậy vào người bạn Nhan Thính Hoan này, cũng rất quan tâm cô, trước đây Nhan Thính Hoan nói muốn trải nghiệm việc làm người đại diện, Nguyễn Dạ Sênh thật sự để cô nhận chuyện này, có lẽ do đã trải qua rất nhiều chuyện, có thể cũng đã từng cùng nhau đối mặt với nguy hiểm mới tạo ra một tình bạn gắn chặt này.

Nàng không biết Nguyễn Dạ Sênh và Nhan Thính Hoan đã trải qua chuyện gì, chỉ là trong lòng có một loại tiếc nuối không rõ.

Nàng đã bỏ lỡ rất nhiều quá khứ của Nguyễn Dạ Sênh.

Rất may bây giờ cũng không tính là muộn, nàng có thể có được nhiều thời gian và cơ hội để hiểu được cô.

"Được rồi, ở bên này của tôi vừa hay hệ thống mạng không được tốt cho lắm, cô mua giúp tôi đi, đợi khi tôi về lại Thượng Hải sẽ đến nhà tìm cô." Nhan Thính Hoan nói đến đây, còn có chút hổ thẹn: "Nguyễn Nguyễn, sức khỏe cô bây giờ thế nào rồi? Trước đó không có tín hiệu nên không nhìn thấy tin tức, cũng không biết cô đã gặp nguy hiểm, nếu như khi đó tôi có mặt ở tiệc đóng máy, có thể sẽ không xảy ra chuyện thế này"

"Tôi không sao, cũng chỉ là hôn mê thôi." Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Hơn nữa đây là dị ứng chứ không phải độc, rất khó để phát hiện, cô đừng tự trách."

"Nếu để tôi thả ve, ít nhất có thể nhận thấy được tiệc đóng máy có điều dị thường."

Nguyễn Dạ Sênh cảm động, lúc này rồi Nhan Thính Hoan còn suy tính thả ve để giúp cô, nói: "Nhưng cô cũng không thể nào biết trước, làm sao cô biết đối phương lợi dụng tiệc đóng máy để ra tay? Thả vẻ cũng cần phải có chuẩn bị."

Nhan Thính Hoan nói: "Đoán chừng đối phương nhận thấy tiệc đóng máy người người hỗn tạp nên chọn thời điểm đó để ra tay. Sau này nếu gặp phải tình huống tương tự, tôi sẽ nhanh chóng thả ve giúp cô, khi đó tôi nhìn thấy hết thảy mọi thứ, để xem còn ai dám."

"Không sao." Nguyễn Dạ Sênh lo lắng nói: "Trước đây cô nói, thả ve chứ không phải ăn cơm, không thể nói thả là thả, khi thả ve rất hao tổn tinh lực sao? Hơn nữa không gian quan sát càng rộng sẽ càng mệt, người nhiều như vậy, cô làm sao gánh vác hết được."

"Chỉ trách tôi chưa đủ bản lĩnh." Nhan Thính Hoan là một người tự tin, lần này lại giống như gặp phải đả kϊƈɦ: "Bà ngoại tôi nói, tôi là người trẻ tuổi nhất ở Nhan gia tinh thông thuật dưỡng ve, khi đó tôi còn rất đắc ý, cho rằng từ đây sẽ nhất kỵ vô song. Cho đến lần này, tôi vì tìm một món đồ, quay về quê hương một chuyến, cuối cùng ở trong từ đường tìm ra được một vài điển tịch do tổ tiên để lại, rồi mới biết được bản thân có bao nhiêu tự đại thái quá."

"Cô về quê nhà?" Nguyễn Dạ Sênh nhíu mày: "Quê cô sao lại không có tín hiệu?"

"Quê tôi đương nhiên có tín hiệu, nhưng từ đường tổ tông được xây cất dưới lòng đất, tôi ở trong từ đường nên tín hiệu di động hoàn toàn không còn tác dụng."

Hề Mặc vẫn không lên tiếng, lúc này không nhịn được, nói: "Từ đường không phải dùng để cúng kiến hay sao, tại sao lại xây dựng ở lòng đất?"

Nhan Thính Hoan nhất thời vui vẻ: "Nữ thần, cô cảm thấy hứng thú với từ đường họ nhà tôi sao? Vậy tôi đây sẽ cặn kẽ nói cho cô nghe."

"Cũng không hứng thú cho lắm." Hề Mặc nói: "Thuận miệng hỏi thôi."

Da mặt của Nhan Thính Hoan có thể sánh với tường thành, hi hi cười nói: "Rõ là cô mạnh miệng, tôi hiểu mà. Là thế này, từ đường Nhan gia chúng tôi không thể so với từ đường mà cô nói, ở trong chứa rất nhiều bí mật quan trọng. đương nhiên cần phải giấu đi, người ngoài đừng nói đến đi vào, ngay cả vị trí chính xác còn chưa tìm được."

Hề Mặc nghiêm túc nói: "Nếu bí ẩn như vậy, tại sao lại muốn nói ra? Chẳng lẽ giấu đi không phải sẽ an toàn hơn sao?"

"Nhưng cô lại là… chị em tốt của Nguyễn Nguyễn." Nhan Thính Hoan nói đến đây, không biết bị trúng huyệt cười nào, ở đầu dây bên kia ha ha ha cười rộ lên, vừa cười vừa nói: "Nguyễn Nguyễn tin tưởng cô, tôi đương nhiên cũng tin cô sẽ không nói ra."

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Hề Mặc biết rõ ràng, tuy không biết Nhan Thính Hoan rốt cuộc tại sao lại cười, nhưng nàng biết nụ cười này của Nhan Thính Hoan, chắn chắn xuất phát từ ý xấu.

Bên tai Nguyễn Dạ Sênh nóng lên, trêи mặt lại làm ra dáng vẻ không để ý chút nào, lưu loát dời đi trọng tâm câu chuyện: "Cô vừa nói một vài điển tịch gì của tổ tiên mới biết mình tự đại thái quá, là chuyện gì?"

Nhan Thính Hoan lúc này mới ngưng cười, nói: "Còn nhớ trước đây tôi từng nói với cô, tổ tiên Nhan gia chúng tôi tế thính thiền không?"

"Còn nhớ."

Hề Mặc cũng cẩn thận nghe.

Nguyễn Dạ Sênh từng cùng nàng nhắc đến chuyện tế thính thiền của Nhan gia, nhưng để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng trái lại chính là hai cô gái được Nguyễn Dạ Sênh nhắc đến trong điển tịch, họ giúp Nhan gia giải quyết được phiền phức lớn tại buổi tế thính thiền, tổ tiên Nhan gia vì để khắc ghi lòng biết ơn, đã ghi lại hai cô gái này trong điển tịch.

Nhan Thính Hoan nói: "Trước đây tôi chỉ xem một phần nhỏ của điển tịch, sự hiểu biết đều là nửa vời. Hôm nay tôi lật một quyển điển tịch ghi chép vào thời cổ đại, bên trong lại nhắc đến hai cô gái đã từng giúp đỡ giải quyết nguy hiểm ở buổi tế thính thiền, hai cô gái đó, cô nhớ chứ?"

"Ừm, chính là hai cô gái mở một cửa hàng đồ cổ được ghi lại trong điển tịch phải không, tôi có nghe cô nói qua." Nguyễn Dạ Sênh đáp.

Nhan Thính Hoan hít sâu một hơi nói: "Bây giờ tôi mới biết, hai cô gái đó có thể bắt được ve khi đang tế thính thiền. Chuyện này thật sự quá dọa người rồi, trước đây tôi vẫn luôn cho là, ve được chúng tôi dưỡng, người khác sẽ nhìn không thấy, sờ không được, chỉ có những người dưỡng ve như chúng tôi mới có thể nhận ra và có cực ít người có khả năng nhạy bén mới cảm giác được sự tồn tại của ve, nhưng bọn họ không thể nào nhìn thấy chúng. Hiện giờ tôi mới biết nhận thức của mình sai lầm hoàn toàn, thì ra nếu như một người nào đó quá mức lợi hại, không chỉ có thể nhận ra ve của người dưỡng mà còn có thể bắt được chúng."

Vừa nói đến đây, Nhan Thính Hoan dường như không dừng lại được, có thể tưởng tượng việc này tác động đến cô nhiều đến mức nào: "Mà quan trọng lơn là, buổi tế thính thiền thời cổ đại, những cao thủ trong thuật dưỡng ve nhiều không đếm xuể, những người đó là tổ tông của tổ tiên, thuật dưỡng ve của mỗi người vượt xa tôi, nhưng hai cô gái được điển tịch nhắc đến, có thể nhận ra được ve do đại gia chủ Nhan gia thả ra."

"Ý của cô là, ve của cô cũng không chắc sẽ an toàn, không chỉ có thể bị những người mang tuyệt kỹ cảm nhận được mà còn có thể bị bắt?" Nguyễn Dạ Sênh ý thức được gì đó, thấy không ổn.

Hề Mặc cũng hiểu ý của Nguyễn Dạ Sênh, nói với Nhan Thính Hoan: "Khi đó cô ở đây thả ve vào phòng của Đinh Kỳ Hồng, Đinh Kỳ Hồng cũng có thể cảm nhận được ve của cô, đối với cô có phòng bị, đồng thời đốt nhan muỗi làm cho ve của cô bị mê hoặc, cho nên cô mới ngủ đi."

Giọng nói Nhan Thính Hoan ngưng trọng: "Không sai, đây chính là ý của tôi. Đinh Kỳ Hồng đó rất không đơn giản, trước tôi nghĩ bà ta nhiều lắm chỉ nhận ra tôi có thả ve, tuy rằng ba ta làm mê hoặc ve của tôi nhưng dựa trêи lý thuyết lại gần như không thể nào, cho nên cuối cùng tôi vẫn không nghĩ ra rốt cuộc tại sao khi đó bà ta lại làm được. Hiện tại ý nghĩ của tôi đã không còn như trước, thậm chí còn cho rằng bà ta có khả năng bắt được ve của tôi."

Vừa nghĩ đến gương mặt Đinh Kỳ Hồng khi nhìn xuyên qua mắt mèo, vô thức Hề Mặc rùng mình một cái.

Rất có thể, Đinh Kỳ Hồng đã đào thoát dưới sự trợ giúp của Dương Trận, rốt cuộc hiện tại bà ta đang ở đâu?

Thôi Gia Ngư vẫn chưa thể bắt được bà ta.

Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được Hề Mặc đang suy tư, biết nàng rất để ý đến Đinh Kỳ Hồng, trong lòng cũng vô cùng bất an, nói: "Thính Hoan, sự nguy hiểm của Đinh Hồng vượt xa khả năng tưởng tượng của chúng ta, cô nhớ chú ý an toàn."

"Hai người các cô cũng đừng quá lo lắng, thuật nghe ve của tôi kém tổ tiên, Đinh Kỳ Hồng nhận ra ve của tôi nên không thể nói rõ mức độ lợi lại của bà ta, nhưng bà ta xác thực có thể cảm giác được ve của tôi, sau này phải đề phòng nhiều hơn." Nhan Thính Hoan nói: "Hai cô gái ở trong điển tịch mới thật sự lợi hại, đó chính là thiền đại gia chủ, là người đăng phong tạo cực trong thuật dưỡng ve của cả gia tộc, vậy mà có thể bị hai người các nàng nhận ra, căn bản chúng không đến gần được người của hai họ, mà ve của những người khác, các nàng thậm chí còn có thể bắt được. Ve của tôi như vậy, nếu như thả ra với hai người họ, không phải chưa tới một giây đã thành tro rồi sao?"

Cô nói đến đây, tựa như được dạy dỗ thêm lần nữa về đạo làm người, giọng nói không còn cợt nhả như bình thường, hết sức cung kính mà cảm thán: "May là hai người họ là người cổ đại nên đã sớm qua đời, không có khả năng sống đến hiện đại. Nếu không tôi mà gặp họ, chỉ có nước mềm chân quỳ xuống khấu bái, thật khẩn trương."

Nguyễn Dạ Sênh cười rộ lên, phân tích một cách rõ ràng: "Hai người họ là ân nhân của Nhan gia cô, giúp Nhan gia cô nhiều chuyện như vậy, tổ tiên của cô kính trọng hai người họ mới đem họ nhập vào điển tịch, nói rõ hai người họ là người tốt, cô khẩn trương cái gì, hai người họ đâu có ăn cô."

"Đó là khao khát của tôi." Nhan Thính Hoan lại bắt đầu không biết xấu hổ mà nói bậy: "Khẩn trương khi đối mặt cao nhân. Từ hôm nay trở đi, thần tượng của tôi sẽ có thêm hai vị, nữ thần, ngày hôm nay tâm của tôi đã bị phân chia, cô sẽ không mất hứng chứ?"

Cô căn bản chẳng có cái gì thần tượng, Hề Mặc đương nhiên biết, tuy rằng cứ mở miệng là gọi nàng thần tượng, thật ra đều là lời đùa cợt.

Thấy Hề Mặc không nói, Nhan Thính Hoan lại hỏi: "Nữ thần, sức khỏe cô thế nào rồi, nói đến cùng người bị dị ứng cũng là cô, chắc là rất khó chịu phải không? Tôi trước không nói nữa, cô nghỉ ngơi sớm một chút, nói thêm nữa chắc Nguyễn Nguyễn nhà tôi sẽ thấy rất đau lòng, tôi làm sao có thể để Nguyễn Nguyễn nhà tôi đau lòng được chứ, tôi rất hổ thẹn đó."

Nguyễn Dạ Sênh: ". . ."

. . . Cô là người nhiều lời cợt nhã nãy giờ. 

o0o Hoán Đổi Ảnh HậuHoán Đổi Ảnh Hậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện