Chương 124: —— chính miệng
Hề Mặc đứng đó không nói chuyện, tạm thời cũng không đi.
Nguyễn Dạ Sênh vừa nói đến mảng này, cũng có chút tò mò trong lòng, cô vắt áo ngủ lên cánh tay, xoay người hỏi Hề Mặc: "Lúc cậu tắm, có…"
Khi cô hỏi cũng giấu đi gương mặt đang nóng lên của mình.
Nhưng cô chưa kịp hỏi xong, Hề Mặc đã trả lời: "Không có, mình cũng nhắm mắt để tắm."
Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt, chỉ có một ít là ngoài ý muốn, phần nhiều đều nằm trong dự liệu.
Mà chút ít ngoài ý muốn này không phải là chuyện lúc trước khi chưa đổi về Hề Mặc nhắm mắt lại tắm. Cô không kinh ngạc về chuyện này, trái lại còn thấy đây là tác phong của Hề Mặc, Hề Mặc luôn tôn trọng chuyện riêng tư của người khác, lại còn rất quy tắc, thậm chí đôi khi có vài quy tắc trở thành bản ngã của nàng
Làm cô không ngờ là, Hề Mặc trả lời rất nhanh, giống như rất sợ bị hiểu lầm nên nôn nóng muốn làm sáng tỏ với cô ngay.
Nhất thời Nguyễn Dạ Sênh không rõ trong lòng rốt cuộc là ngọt hay là đắng.
Nhưng có điều cô rất chắc chắn, cô rất thích biểu hiện sốt ruột như bây giờ của Hề Mặc, đây không phải nói rõ Hề Mặc vô cùng để ý đến cảm nhận của cô sao?
"Vậy lúc cậu tắm, sữa tắm cũng bị đổ ra đúng không?" Nguyễn Dạ Sênh cong môi, hỏi câu thứ hai.
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh cười cười, bên khác thì nghịch ngợm với đủ loại chai cần dùng khi tắm.
"Mình về phòng tắm." Hề Mặc tựa hồ chọc đến mức không nói được gì, đi ra mở cửa phòng.
"Lát nữa cậu có qua đây không?" Nguyễn Dạ Sênh nhanh dừng tay, nhìn bóng lưng của nàng, hỏi.
"Không qua. Thời gian không còn sớm nữa, tắm xong có lẽ đến giờ đi ngủ rồi." Hề Mặc dừng chân lại, lúc này mới từ từ nói: "Cậu nên nghỉ ngơi sớm."
"Được." Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười, trong lòng có chút thất vọng.
Cô muốn lúc nào cũng được nhìn thấy Hề Mặc, nhưng chuyện này sao có thể.
Hai người vì trùng hợp bất ngờ mà đổi cơ thể cho nhau, rồi cùng quay một bộ phim, thế nên bình thường mới có thể ở gần nhau.
Giờ đổi về rồi, Tuy Đình cũng đóng máy, xem tình trạng phục hồi sức khỏe, cô và Hề Mặc có thể sẽ nhanh được xuất viện. Vài ngày nữa cô phải tham gia ghi hình show giải trí, muốn được gặp lại Hề Mặc chỉ có thể đợi đến khi nhập đoàn điện ảnh của Cố Như.
Trong khoảng thời gian đó, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng cô phải sống thế nào đây.
Rõ ràng Hề Mặc vẫn còn ở đây, không ngờ cô đã bắt đầu lo lắng chuyện ly biệt. Mấy tháng sống cùng làm tham vọng trong lòng cô tích lũy ngày một cao hơn, càng cao càng xa vời sẽ khiến lòng người chẳng biết thỏa mãn.
Hề Mặc đến gần cửa, cuối cùng quay lại nhìn cô thêm một lần, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn theo nàng rời đi, cho đến khi bóng dáng Hề Mặc trước cửa bị che khuất không còn nhìn thấy.
Như vậy đã đủ rồi, cô không thể tham lam.
Nguyễn Dạ Sênh âm thầm nhắc nhở bản thân.
Lát sau cô gửi tin nhắn đến cho Trầm Khinh Biệt, nói cho Trầm Khinh Biệt vừa rồi cô có việc bận, giờ phải đi tắm rồi sẽ đi ngủ, cô nhắc nhở TRầm Khinh Biệt cũng nên ngủ sớm, nhưng Trầm Khinh Biệt không trả lời tin nhắn của cô.
Cô để điện thoại sang một bên đi vào phòng tắm.
Trầm Khinh Biệt ngồi trong phòng ở khách sạn để Úc An sấy tóc giúp cô, gió thổi thấy ấm áp, dần dần lại buồn ngủ.
Hơn nữa Úc An rất biết mát xa đầu, nàng vừa sấy tóc vừa mát xa giúp cô, có khi còn giúp cô ấn hai bên huyệt thái dương, Trầm Khinh Biệt cảm thấy vô cùng sảng kɧօáϊ, lỗ chân lông như bị Úc An kϊƈɦ thích mở ra.
Kỹ thuật mát xa đầu này, Úc An là vì Trầm Khinh Biệt nên mới đi học.
Có lần, Trầm Khinh Biệt đóng phim bị lạnh, thời gian đó cô luôn thấy nhức đầu. Cô càng nhức đầu thì càng lười nhúc nhích, gội đầu xong ngay cả lau khô tóc cũng không muốn làm, quay phim thực sự rất mệt mỏi, tóc lại ướt sủng, ngồi tựa ở đầu giường ngủ gật, cô thường xuyên trong tình trạng như thế ngủ gà ngủ gật.
Úc An phát hiện ra thói quen xấu này của cô chỉ đành giúp cô sấy tóc, tiện thể lên mạng tìm học kỹ thuật mát xa đầu. Nhân lúc sấy tóc cho cô giúp cô mát xa để giảm bớt nhức đầu.
Sau này Trầm Khinh Biệt không còn nhức đầu nhưng Úc An vẫn giữ thói quen này.
Nàng vốn là người đại diện ưu tú nhất của công ty, hơn nữa còn là cổ đông lớn, trong công ty có rất nhiều người mới chỉ mong được Úc An để mắt đến, phân cho bọn họ tài nguyên để phát triển, nhưng ở chỗ của Trầm Khinh Biệt, nàng lại đem mình biến thành một trợ lý chu đáo.
Không phải, thậm chí đôi lúc có thể xem như bảo mẫu.
Chính xác là do Trầm Khinh Biệt không lúc nào để nàng an tâm, nàng không hiểu vì sao mình luôn để tâm đến Trầm Khinh Biệt, lo Trầm Khinh Biệt sẽ làm chuyện gì sai, rồi lại sợ Trầm Khinh Biệt không biết chăm sóc tốt bản thân.
Sấy tóc xong, Úc An đi tắm, khi đó Trầm Khinh Biệt không có gì để làm, chờ trái chờ phải vẫn không thấy Nguyễn Dạ Sênh liên hệ với cô, rồi lại đi đắp mặt nạ, cô chán nản ngồi tựa ở đầu giường, nửa người vùi trong chăn.
Lát sau thì ngủ quên vì vậy tin nhắn Nguyễn Dạ Sênh gửi trước khi vào phòng tắm căn bản Trầm Khinh Biệt không thấy được.
Không biết ngủ bao lâu, Trầm Khinh Biệt đang ngủ mơ màng, nghe thấy có người đang nhỏ nhẹ gọi cô: "Khanh Khanh."
Hơn nữa người nọ còn nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Lúc này Trầm Khinh Biệt mới nhớ đến mình đang đắp mặt nạ, sao lại có người lau mặt cho cô chứ, đây không phải kẻ quấy rồi thì còn là gì. Mặt nạ của cô chắc đã bị lau rách hết rồi, cô gấp gáp, vội mở mắt ra, vừa mở mắt đã một phen túm lấy cổ tay của người kia
Cô từng học karate, sức không hề nhỏ, người nọ bị cô bắt cổ tay nhất thời không thể nào cử động.
Trầm Khinh Biệt tập trung nhìn vào, phát hiện thì ra người lau mặt cho cô là Úc An, sức mạnh nhất thời không còn, cô nhìn Úc An cười: "Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng có người động tay động chân với mặt nạ của em nữa."
Úc An cầm chiếc khăn mềm ấm trong tay, liếc cô: "Ai lại rảnh đi động tay động chân với mặt nạ của em? Sao em không lo bản thân bị người khác động tay động chân mà lo cho mặt nạ của mình?"
Trầm Khinh Biệt gì cũng không nghĩ, cười một cách vô hại: "Em không lo, trong phòng này chỉ có chị và em, chẳng lẽ đi lo lắng chị ra tay với em?"
Úc An: "…"
Nhất thời trong lòng nàng phức tạp, nàng không biết Trầm Khinh Biệt tin tưởng và không phòng bị nàng như thế là tốt hay là không tốt.
"A Úc, chúng mình là một mà." Trầm Khinh Biệt đáp tay lên vai Úc An vỗ vỗ, cười đến vô cùng xán lạn.
Úc An: "…"
Nàng không muốn là một với cô.
Nhưng cái đồ đẹp mà ngốc này làm sao hiểu.
Trầm Khinh Biệt lấy tay xoa xoa má của mình, biết Úc An giúp cô gỡ mặt nạ rồi lau sạch chất lỏng còn dư lại mới nói: "Em đang đắp mặt nạ, sao chị lại gỡ đi chứ?"
Úc An cầm điện thoại lên đưa cho cô: "Em xem mình ngủ bao lâu rồi, chị tắm xong đi ra, thấy em vừa đắp mặt nạ vừa ngủ, thời gian đã sớm qua, không định lấy xuống thật sao?"
Trầm Khinh Biệt lúc này mới phản ứng.
Hỏng rồi, mặt nạ hấp thụ dưỡng chất đều có thời gian hợp lý, nếu để quá lâu sẽ ảnh hưởng đến hô hấp của da, dưỡng da đã không thành ngược lại còn tạo nên tổn thương nhất định cho da.
Cô hoảng lên nhanh chóng đem mặt mình đến sát trước mặt Úc An, nói: "Chị nhìn kỹ giúp em, làn da hoàn mỹ không tỳ vết của em có bị ảnh hưởng gì không?"
Cô không bận tâm, chóp mũi cũng đã chạm đến mũi của Úc An, khi nói chuyện, thi thoảng còn có mùi hương của dâu tây phớt qua.
Úc An: "…"
Thật ra không phải Trầm Khinh Biệt tự luyến, cô chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
Con người Trầm Khinh Biệt không có tâm tư sâu kín, cảm thấy mình xinh đẹp là bởi vì cô đẹp thật.
Cảm thấy da mình hoàn mỹ, đích xác là nó tốt thật.
Nếu đã tốt, sao lại không cho cô nói ra? Cô đâu phải người thích nói dối.
Da cô rất tốt, dùng từ vô cùng mịn màng để hình dung thật sự không quá. Hồng hào, trắng mịn, lại còn sạch sẽ đến mức khiến cho người nhìn chỉ muốn cắn lấy da thịt non trong kia, có rất nhiều dòng mỹ phẩm muốn mời cô làm người phát ngôn, trong đó có rất nhiều nhãn hiệu cao cấp.
"Đừng có suốt ngày chỉ biết suy nghĩ linh tinh, có một ít thời gian như vậy làm sao bị ảnh hưởng." Ánh mắt Úc An từ mặt cô dời đi.
Cái khăn vừa rồi lau mặt cho Trầm Khinh Biệt bị cô nắm chặt, dừng lại một chút, còn nói: "Rất đẹp."
Trầm Khinh Biệt hớn hở, A Úc khen cô, cô mừng không tả được, nhìn gương mặt tinh xảo của Úc An, nói: "A Úc cũng rất rất đẹp."
Trong mắt Úc An có ý cười, hai gò má ửng đỏ, xoay mặt đi.
"Ban đầu lúc em lựa chọn, rõ ràng chị và chị Trảm Hồng đều bật đèn xanh với em, chị có biết tại sao em lại chọn chị làm người đại diện hay không?" Trầm Khinh Biệt nói.
Ninh Trảm Hồng và Úc An là hai kim bài của công ty khi đó, hai người đại diện siêu giỏi lại đồng thời chọn cùng một nghệ sĩ, đây là chuyện chưa từng nghe thấy ở công ty.
Có thể biết được điều kiện khi đó của Trầm Khinh Biệt tốt đến cỡ nào, công ty khi đó coi trọng cô bao nhiêu, tiếng tăm cô nhất thời bay xa. Đa phần mọi người đều chờ đợi công ty cử người đại diện cho, họ không có quyền từ chối, nhưng Trầm Khinh Biệt lại được quyền lựa chọn người đại diện.
"Không biết." Chuyện này cũng làm Úc An rất tò mò: "Tại sao?"
"Bởi vì chị xinh đẹp giống em." Trầm Khinh Biệt cười hì hì.
Úc An: "…"
Không biết vì sao, nghe được nguyên nhân này, có chút vui rồi lại có chút vui không nỗi.
"Thì ra nông cạn như vậy." Úc An liếc Trầm Khinh Biệt, giọng nói lại hết sức yêu thương: "Chị cảm ơn em nha."
"Sao lại nông cạn chứ hả! Yếu tố nhan sắc rất quan trọng, fans của em có rất nhiều người là fan nhan sắc, lẽ nào có nhan sắc không phải là một loại thực lực hay sao? Người khác ước ao còn không được." Nhắc đến nhan sắc, Trầm Khinh Biệt hiển nhiên không hề ra vẻ, cái miệng nhỏ bắt đầu lép bép: "A Úc, khi đó em gặp chị đã cảm thấy chị hoàn toàn có thể ra mắt khán giả, chị có thể bỏ xa những người trong công ty. Nhưng em biết tính cách của chị, chị không thích xuất hiện trước công chúng, hơn nữa sau khi bắt đầu đi quay nhiều, em cảm thấy chị không ra mặt là tốt nhất, minh tinh đứng trước màn ảnh rất mệt mỏi, đối mặt với phóng viên càng mệt hơn, ngay cả ở weibo cũng không được là mình mà phải xây dựng hình tượng thật tốt, quá mệt. Chị đứng sau màn ảnh, trái lại kiếm tiền còn nhiều hơn nghệ sĩ mình dẫn dắt, tiền đếm tới mỏi cả tay, chị không cần phải chịu những cực hình kia, ở sau màn ảnh mà tỏa sáng là được rồi, vô cùng thích hợp với chị."
"Tay chị không có mỏi." Úc An tức giận ngắt lời cô: "Tay chị còn rất tốt."
"Được được được, không mỏi." Ánh mắt Trầm Khinh Biệt rơi xuống mấy ngón tay thon dài của Úc An, lẩm nhẩm nói: "Em chỉ nói tay chị có một chút, làm gì mà nổi nóng vậy chứ."
"Không nổi nóng." Úc An nói.
Chỉ là nàng có chút phiền muộn không rõ.
"Không nổi nóng là được rồi." Lúc này Trầm Khinh Biệt mặt dày, tới gần nói: "Chúng ta là chị em xinh đẹp."
Úc An: "…"
… Ai muốn là chị em với cô? "A Úc, chị em với nhau thì không được giấu diếm nhau, hôm nay em có một chuyện muốn nói rõ với chị." Trầm Khinh Biệt trở nên nghiêm túc, nói: "Nguyễn Nguyễn, hay còn gọi là Nguyễn Dạ Sênh, cô ấy là chị em tốt của em, bọn em đã quen biết nhau rất lâu, nhưng mà em biết lòng cảnh giác của chị rất cao, lo lắng bạn bè của em không đáng tin mới căn dặn em phải cẩn thận cho nên em không dám nói với chị chuyện em và Nguyễn Nguyễn là bạn cho chị biết. Nhưng mà em cam đoán với chị, Nguyễn Nguyễn rất tốt, cô ấy và người khác không giống nhau, trước đó ở đoàn Tuy Đình chị cũng đã tiếp xúc với cô ấy, chị biết nhìn người như vậy chắc chắn có thể nhìn ra, nhân phẩm của cô ấy cực kỳ tốt, đối xử với em càng không có gì để nói."
Lúc này Úc An cũng không thấy kinh ngạc, vẫn rất bình tĩnh nói: "Trước đó chị đã nhìn ra, em và cô ấy rất quen thuộc, còn ở trước mặt chị giả vờ."
"Chị nhìn ra?" Trầm Khinh Biệt hết sức hưng phấn, nhào qua ôm lấy Úc An: "A Úc, chị thật lợi hại, em biết mà, chị thông minh như vậy sao có thể qua mắt chị được chứ! Lúc nãy em còn lo lắng không biết phải nói với chị thế nào!"
Úc An bị cô ôm lấy, cơ thể nhất thời cứng đờ.
Trầm Khinh Biệt căn bản không phát hiện Úc An khác thường, nói: "Tuy em và Nguyễn Nguyễn cũng là chị em tốt nhưng A Úc, chị yên tâm, em vẫn là chị em thân nhất với chị, chị đứng thứ nhất, Nguyễn Nguyễn chỉ có thể đứng thứ hai, chuyện này là không thể đổi."
Úc An bị cái ôm nóng cháy này của cô làm cho hô hấp khó khăn, không phải do Trầm Khinh Biệt ôm quá chặt mà là do suy nghĩ trong tiềm thức của nàng đang nóng lên khiến cho hô hấp khó khăn.
"A Úc, em thề, chị là người duy nhất mà em hôn lên mặt." Đôi mắt Trầm Khinh Biệt sáng lên, nói: "Chị xem, chúng ta rất thân mà, chúng ta là chị em thân nhất."
Úc An: "…"
… Ai muốn thân với cô?
"Em vẫn còn chuyện thứ hai muốn thẳng thắn với chị." Trầm Khinh Biệt còn nói.
"Vẫn còn?" Úc An âm thầm điều chỉnh nhịp thở.
"Hề Mặc là thần tượng của em." Trầm Khinh Biệt cẩn thận nhìn Úc An.
Úc An: "…"
Trầm Khinh Biệt hỏi nàng: "Có phải chị cũng đoán ra đúng không?"
Úc An: "…"
… Cái này thì nàng thật sự không đoán được.
Trước đó lúc xem livestream tiệc đóng máy, nàng thấy Trầm Khinh Biệt điên cuồng tặng quà cho Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh nhưng nàng chỉ cho rằng Trầm Khinh Biệt chủ yếu chỉ tặng cho người bạn Nguyễn Dạ Sênh, mà quan hệ giữa Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc lại tốt, Trầm Khinh Biệt muốn Nguyễn Dạ Sênh được vui vẻ nên tiện thể cũng tặng cho Hề Mặc.
Không ngờ Hề Mặc lại là thần tượng của Trầm Khinh Biệt?
Cái này nếu không may để fans hâm mộ của cô biết, không biết thiên hạ sẽ loạn thành thế nào.
Úc An nhẹ ho khan, làm ra một tư thái đa mưu túc trí, nói: "Đúng vậy, chị đã sớm đoán ra, này thì có gì là khó, lần trước em còn tặng quà cho cô ấy."
Lúc này Trầm Khinh Biệt vạn phần kϊƈɦ động, tiến đến mặt của Úc An, hưng phấn hôn lên một cái, nói: "Em biết chắc chị sẽ đoán ra mà! Chị là thông minh nhất!'
Úc An: "…"
Nhất thời mặt cô nóng lên, mặt đỏ như tôm luộc, vội vàng đẩy Trầm Khinh Biệt ra, đứng cách xa cô.
"Chị sao vậy?" Trầm Khinh Biệt hỏi.
Người Úc An nóng bừng lên, thật hận không thể chạy vào phòng tắm để tắm thêm lần nữa, miệng thì nói: "Sau này không được hôn người khác bậy bạ, không được tạo thành thói quen này."
"Em không có hôn người khác." Trầm Khinh Biệt mặt đầy ấm ức: "Em chỉ có hôn chị, chị không thích sao?"
Úc An nghe cô nói đến chữ thích này, trong lòng sắp bành trướng lên. Nhưng cô quá hiểu Trầm Khinh Biệt, Trầm Khinh Biệt nói thích, cùng cái thích mà nàng hy vọng hoàn toàn không phải cùng một loại.
"… Thích." Cái khăn trong tay Úc An đã lạnh từ lâu, miễn cưỡng nói: "Ý của chị là, hôn chị thì được, không thể hôn người khác, có biết không? Giới giải trí rất khó lường, đừng quá mức thân mật với người khác, cái thứ nhất là dễ bị lừa, cái thứ hai là dễ bị truyền thông xuyên tạc, đến đó lại đầy các mặt báo."
"Em hiểu, em hiểu." Trầm Khinh Biệt liên tục gật đầu: "Trước đây chị đã nói tám trăm lần rồi."
Úc An thở dài, cảm giác như mình nói với cô, có nói tám trăm ngàn lần cũng không đủ. Tâm tư cô đơn thuần thì sao nàng có thể yên tâm.
"Nhưng chị thích là được rồi." Trầm Khinh Biệt ngồi xuống giường, cười đến thỏa mãn: "Em cũng thích."
Úc An cảm thấy nụ cười của cô lúc này quá mức chói mắt, muốn nhìn cô nhiều hơn nhưng lại sợ chói đến hỏng hai mắt của mình.
"Chuyện Hề Mặc là thần tượng của em, trừ chị còn ai biết hay không?" Úc An lo lắng.
"Trừ chị ra thì chỉ có mình Nguyễn Nguyễn biết." Trầm Khinh Biệt đau khổ: "Nhưng em rất mong Hề Mặc biết được, mà như vậy chắc là sẽ dọa cô ấy mất? Fans của em với fans cô ấy ngày nào cũng mắng nhau, cô ấy không né tránh em là may lắm rồi."
"Hề Mặc là người có giáo dưỡng, cô ấy sẽ không né tránh em, lần trước em đến đoàn Tuy Đình, cô ấy cũng rất khách sáo với em. Nhưng nếu như biết được bất ngờ nhất định là có." Sắc mặt Úc An trầm xuống: "Nhưng chuyện này không thể để cho truyền thông và fans biết, nếu không khi đó sẽ sập trời, những fans trước đí bênh vực em có thể sẽ vì chuyện này mà thoát fans, nhớ kỹ, phải giữ kín."
"Em biết." Trầm Khinh Biệt tủi thân gật đầu: "Em sẽ giữ trong lòng."
Úc An không muốn thấy cô tủi thân, đi đến xoa xoa đầu cô, nói: "Có đôi khi, thích không nhất thiết phải rêu rao ngoài miệng, cho dù người ngoài không biết nhưng em vẫn có thể yêu thích thần tượng của mình."
"Cảm ơn A Úc." Trầm Khinh Biệt cảm động nói: "Em còn tưởng, chị thấy em thần tượng Hề Mặc sẽ cảm thấy không ổn."
"Người khác thì còn phải chờ chị suy nghĩ lại." Thật ra Úc An đánh giá Hề Mặc rất cao: "Nhưng Hề Mặc thì có thể."
"A Úc, chị quả thật biết nhìn người!" Trầm Khinh Biệt lắc lắc vai Úc An, không cách nào che giấu vui vẻ của mình.
Còn có gì vui bằng sau khi nói rõ bạn bè và thần tượng của mình mà A Úc lại nghĩ bạn bè và thần tượng của cô rất đáng để tin tưởng?
Thời gian trôi đi, Nguyễn Dạ Sênh tắm xong cầm điện thoại lên xem, Nghiêm Mộ có nhắn cho cô vài tin nhắn nhưng Trầm Khinh Biệt vẫn không trả lời.
Lẽ nào Trầm Khinh Biệt ngủ rồi? Thật sự không giống tác phong của cô ấy.
Nguyễn Dạ Sênh tùy tiện trả lời Nghiêm Mộ, nói cho cậu ta biết cô phải nghỉ ngơi, lúc ngồi bên mép giường, tâm tư vẫn không thấy yên ổn.
Lâu vậy rồi, Hề Mặc đã tắm xong chưa?
Nguyễn Dạ Sênh làm như bình tĩnh ngồi đợi thêm một lúc nhưng vẫn không đợi được bất kỳ tin nhắn nào của Hề Mặc.
Cô đứng lên đi tới đi lui trong phòng, muốn đến phòng bệnh của Hề Mặc xem nhưng vẫn không nghĩ ra được lý do hợp lý, hơn nữa cô cũng sợ làm phiền Hề Mặc nghỉ ngơi.
Hôm nay vừa trải qua nguy hiểm, cơ thể Hề Mặc vừa mới khỏi dị ứng, đáng lẽ phải được tịnh dưỡng nhiều hơn.
Nguyễn Dạ Sênh nhẫn nhịn, quyết định không đến quấy rầy Hề Mặc.
Cô vén chăn lên, đang định nằm xuống thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Nguyễn Dạ Sênh đi ra, mở cửa, nét mặt nhất thời đông lại, bước chân cũng dừng ở đó.
Hề Mặc đang đứng ngoài cửa nhìn cô chằm chằm.
Sửng sốt một hồi, lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới tỉnh mộng, vừa mừng vừa lo nói: "Lúc đi không phải nói không qua sao, sao lại qua đây?"
Hề Mặc như mất tự nhiên, qua một lúc lâu nàng mới nhỏ giọng nói: "Nguyễn Dạ Sênh, mình nhớ ra vẫn chưa chúc cậu ngủ ngon, nên qua đây."
Nguyễn Dạ Sênh hoàn toàn ngạc nhiên.
Câu này làm cô nhớ về thời gian lúc trước.
Đã từng, cô ở thời đại học, ở hành lang khách sạn đoàn phim, đều nói với Hề Mặc, nàng vẫn chưa chúc cô ngủ ngon, cô khăng khăng đợi đến khi Hề Mặc nói ra cô mới chịu đi.
Những câu chúc ngủ ngon đó có thể nói, Nguyễn Dạ Sênh phải vứt đi thể diện mới có được.
Mà lúc này, Hề Mặc đặc biệt đi đến đây nói với cô.
Nàng vẫn chưa nói với cô ngủ ngon.
Không cần phải đòi hỏi.
Mà là nàng muốn chính miệng nói với cô hai chữ này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thẳng nữ hệ mặt trời: "Em và chị là chị em thân nhất."
Thẳng nữ hệ ngân hà: "Ai với em là chị em thân nhất?"
Thẳng nữ vũ trụ: "Ngủ ngon."
Phù thủy địa cầu: "Vui vẻ."
o0o
Hề Mặc đứng đó không nói chuyện, tạm thời cũng không đi.
Nguyễn Dạ Sênh vừa nói đến mảng này, cũng có chút tò mò trong lòng, cô vắt áo ngủ lên cánh tay, xoay người hỏi Hề Mặc: "Lúc cậu tắm, có…"
Khi cô hỏi cũng giấu đi gương mặt đang nóng lên của mình.
Nhưng cô chưa kịp hỏi xong, Hề Mặc đã trả lời: "Không có, mình cũng nhắm mắt để tắm."
Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt, chỉ có một ít là ngoài ý muốn, phần nhiều đều nằm trong dự liệu.
Mà chút ít ngoài ý muốn này không phải là chuyện lúc trước khi chưa đổi về Hề Mặc nhắm mắt lại tắm. Cô không kinh ngạc về chuyện này, trái lại còn thấy đây là tác phong của Hề Mặc, Hề Mặc luôn tôn trọng chuyện riêng tư của người khác, lại còn rất quy tắc, thậm chí đôi khi có vài quy tắc trở thành bản ngã của nàng
Làm cô không ngờ là, Hề Mặc trả lời rất nhanh, giống như rất sợ bị hiểu lầm nên nôn nóng muốn làm sáng tỏ với cô ngay.
Nhất thời Nguyễn Dạ Sênh không rõ trong lòng rốt cuộc là ngọt hay là đắng.
Nhưng có điều cô rất chắc chắn, cô rất thích biểu hiện sốt ruột như bây giờ của Hề Mặc, đây không phải nói rõ Hề Mặc vô cùng để ý đến cảm nhận của cô sao?
"Vậy lúc cậu tắm, sữa tắm cũng bị đổ ra đúng không?" Nguyễn Dạ Sênh cong môi, hỏi câu thứ hai.
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh cười cười, bên khác thì nghịch ngợm với đủ loại chai cần dùng khi tắm.
"Mình về phòng tắm." Hề Mặc tựa hồ chọc đến mức không nói được gì, đi ra mở cửa phòng.
"Lát nữa cậu có qua đây không?" Nguyễn Dạ Sênh nhanh dừng tay, nhìn bóng lưng của nàng, hỏi.
"Không qua. Thời gian không còn sớm nữa, tắm xong có lẽ đến giờ đi ngủ rồi." Hề Mặc dừng chân lại, lúc này mới từ từ nói: "Cậu nên nghỉ ngơi sớm."
"Được." Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười, trong lòng có chút thất vọng.
Cô muốn lúc nào cũng được nhìn thấy Hề Mặc, nhưng chuyện này sao có thể.
Hai người vì trùng hợp bất ngờ mà đổi cơ thể cho nhau, rồi cùng quay một bộ phim, thế nên bình thường mới có thể ở gần nhau.
Giờ đổi về rồi, Tuy Đình cũng đóng máy, xem tình trạng phục hồi sức khỏe, cô và Hề Mặc có thể sẽ nhanh được xuất viện. Vài ngày nữa cô phải tham gia ghi hình show giải trí, muốn được gặp lại Hề Mặc chỉ có thể đợi đến khi nhập đoàn điện ảnh của Cố Như.
Trong khoảng thời gian đó, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng cô phải sống thế nào đây.
Rõ ràng Hề Mặc vẫn còn ở đây, không ngờ cô đã bắt đầu lo lắng chuyện ly biệt. Mấy tháng sống cùng làm tham vọng trong lòng cô tích lũy ngày một cao hơn, càng cao càng xa vời sẽ khiến lòng người chẳng biết thỏa mãn.
Hề Mặc đến gần cửa, cuối cùng quay lại nhìn cô thêm một lần, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn theo nàng rời đi, cho đến khi bóng dáng Hề Mặc trước cửa bị che khuất không còn nhìn thấy.
Như vậy đã đủ rồi, cô không thể tham lam.
Nguyễn Dạ Sênh âm thầm nhắc nhở bản thân.
Lát sau cô gửi tin nhắn đến cho Trầm Khinh Biệt, nói cho Trầm Khinh Biệt vừa rồi cô có việc bận, giờ phải đi tắm rồi sẽ đi ngủ, cô nhắc nhở TRầm Khinh Biệt cũng nên ngủ sớm, nhưng Trầm Khinh Biệt không trả lời tin nhắn của cô.
Cô để điện thoại sang một bên đi vào phòng tắm.
Trầm Khinh Biệt ngồi trong phòng ở khách sạn để Úc An sấy tóc giúp cô, gió thổi thấy ấm áp, dần dần lại buồn ngủ.
Hơn nữa Úc An rất biết mát xa đầu, nàng vừa sấy tóc vừa mát xa giúp cô, có khi còn giúp cô ấn hai bên huyệt thái dương, Trầm Khinh Biệt cảm thấy vô cùng sảng kɧօáϊ, lỗ chân lông như bị Úc An kϊƈɦ thích mở ra.
Kỹ thuật mát xa đầu này, Úc An là vì Trầm Khinh Biệt nên mới đi học.
Có lần, Trầm Khinh Biệt đóng phim bị lạnh, thời gian đó cô luôn thấy nhức đầu. Cô càng nhức đầu thì càng lười nhúc nhích, gội đầu xong ngay cả lau khô tóc cũng không muốn làm, quay phim thực sự rất mệt mỏi, tóc lại ướt sủng, ngồi tựa ở đầu giường ngủ gật, cô thường xuyên trong tình trạng như thế ngủ gà ngủ gật.
Úc An phát hiện ra thói quen xấu này của cô chỉ đành giúp cô sấy tóc, tiện thể lên mạng tìm học kỹ thuật mát xa đầu. Nhân lúc sấy tóc cho cô giúp cô mát xa để giảm bớt nhức đầu.
Sau này Trầm Khinh Biệt không còn nhức đầu nhưng Úc An vẫn giữ thói quen này.
Nàng vốn là người đại diện ưu tú nhất của công ty, hơn nữa còn là cổ đông lớn, trong công ty có rất nhiều người mới chỉ mong được Úc An để mắt đến, phân cho bọn họ tài nguyên để phát triển, nhưng ở chỗ của Trầm Khinh Biệt, nàng lại đem mình biến thành một trợ lý chu đáo.
Không phải, thậm chí đôi lúc có thể xem như bảo mẫu.
Chính xác là do Trầm Khinh Biệt không lúc nào để nàng an tâm, nàng không hiểu vì sao mình luôn để tâm đến Trầm Khinh Biệt, lo Trầm Khinh Biệt sẽ làm chuyện gì sai, rồi lại sợ Trầm Khinh Biệt không biết chăm sóc tốt bản thân.
Sấy tóc xong, Úc An đi tắm, khi đó Trầm Khinh Biệt không có gì để làm, chờ trái chờ phải vẫn không thấy Nguyễn Dạ Sênh liên hệ với cô, rồi lại đi đắp mặt nạ, cô chán nản ngồi tựa ở đầu giường, nửa người vùi trong chăn.
Lát sau thì ngủ quên vì vậy tin nhắn Nguyễn Dạ Sênh gửi trước khi vào phòng tắm căn bản Trầm Khinh Biệt không thấy được.
Không biết ngủ bao lâu, Trầm Khinh Biệt đang ngủ mơ màng, nghe thấy có người đang nhỏ nhẹ gọi cô: "Khanh Khanh."
Hơn nữa người nọ còn nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Lúc này Trầm Khinh Biệt mới nhớ đến mình đang đắp mặt nạ, sao lại có người lau mặt cho cô chứ, đây không phải kẻ quấy rồi thì còn là gì. Mặt nạ của cô chắc đã bị lau rách hết rồi, cô gấp gáp, vội mở mắt ra, vừa mở mắt đã một phen túm lấy cổ tay của người kia
Cô từng học karate, sức không hề nhỏ, người nọ bị cô bắt cổ tay nhất thời không thể nào cử động.
Trầm Khinh Biệt tập trung nhìn vào, phát hiện thì ra người lau mặt cho cô là Úc An, sức mạnh nhất thời không còn, cô nhìn Úc An cười: "Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng có người động tay động chân với mặt nạ của em nữa."
Úc An cầm chiếc khăn mềm ấm trong tay, liếc cô: "Ai lại rảnh đi động tay động chân với mặt nạ của em? Sao em không lo bản thân bị người khác động tay động chân mà lo cho mặt nạ của mình?"
Trầm Khinh Biệt gì cũng không nghĩ, cười một cách vô hại: "Em không lo, trong phòng này chỉ có chị và em, chẳng lẽ đi lo lắng chị ra tay với em?"
Úc An: "…"
Nhất thời trong lòng nàng phức tạp, nàng không biết Trầm Khinh Biệt tin tưởng và không phòng bị nàng như thế là tốt hay là không tốt.
"A Úc, chúng mình là một mà." Trầm Khinh Biệt đáp tay lên vai Úc An vỗ vỗ, cười đến vô cùng xán lạn.
Úc An: "…"
Nàng không muốn là một với cô.
Nhưng cái đồ đẹp mà ngốc này làm sao hiểu.
Trầm Khinh Biệt lấy tay xoa xoa má của mình, biết Úc An giúp cô gỡ mặt nạ rồi lau sạch chất lỏng còn dư lại mới nói: "Em đang đắp mặt nạ, sao chị lại gỡ đi chứ?"
Úc An cầm điện thoại lên đưa cho cô: "Em xem mình ngủ bao lâu rồi, chị tắm xong đi ra, thấy em vừa đắp mặt nạ vừa ngủ, thời gian đã sớm qua, không định lấy xuống thật sao?"
Trầm Khinh Biệt lúc này mới phản ứng.
Hỏng rồi, mặt nạ hấp thụ dưỡng chất đều có thời gian hợp lý, nếu để quá lâu sẽ ảnh hưởng đến hô hấp của da, dưỡng da đã không thành ngược lại còn tạo nên tổn thương nhất định cho da.
Cô hoảng lên nhanh chóng đem mặt mình đến sát trước mặt Úc An, nói: "Chị nhìn kỹ giúp em, làn da hoàn mỹ không tỳ vết của em có bị ảnh hưởng gì không?"
Cô không bận tâm, chóp mũi cũng đã chạm đến mũi của Úc An, khi nói chuyện, thi thoảng còn có mùi hương của dâu tây phớt qua.
Úc An: "…"
Thật ra không phải Trầm Khinh Biệt tự luyến, cô chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
Con người Trầm Khinh Biệt không có tâm tư sâu kín, cảm thấy mình xinh đẹp là bởi vì cô đẹp thật.
Cảm thấy da mình hoàn mỹ, đích xác là nó tốt thật.
Nếu đã tốt, sao lại không cho cô nói ra? Cô đâu phải người thích nói dối.
Da cô rất tốt, dùng từ vô cùng mịn màng để hình dung thật sự không quá. Hồng hào, trắng mịn, lại còn sạch sẽ đến mức khiến cho người nhìn chỉ muốn cắn lấy da thịt non trong kia, có rất nhiều dòng mỹ phẩm muốn mời cô làm người phát ngôn, trong đó có rất nhiều nhãn hiệu cao cấp.
"Đừng có suốt ngày chỉ biết suy nghĩ linh tinh, có một ít thời gian như vậy làm sao bị ảnh hưởng." Ánh mắt Úc An từ mặt cô dời đi.
Cái khăn vừa rồi lau mặt cho Trầm Khinh Biệt bị cô nắm chặt, dừng lại một chút, còn nói: "Rất đẹp."
Trầm Khinh Biệt hớn hở, A Úc khen cô, cô mừng không tả được, nhìn gương mặt tinh xảo của Úc An, nói: "A Úc cũng rất rất đẹp."
Trong mắt Úc An có ý cười, hai gò má ửng đỏ, xoay mặt đi.
"Ban đầu lúc em lựa chọn, rõ ràng chị và chị Trảm Hồng đều bật đèn xanh với em, chị có biết tại sao em lại chọn chị làm người đại diện hay không?" Trầm Khinh Biệt nói.
Ninh Trảm Hồng và Úc An là hai kim bài của công ty khi đó, hai người đại diện siêu giỏi lại đồng thời chọn cùng một nghệ sĩ, đây là chuyện chưa từng nghe thấy ở công ty.
Có thể biết được điều kiện khi đó của Trầm Khinh Biệt tốt đến cỡ nào, công ty khi đó coi trọng cô bao nhiêu, tiếng tăm cô nhất thời bay xa. Đa phần mọi người đều chờ đợi công ty cử người đại diện cho, họ không có quyền từ chối, nhưng Trầm Khinh Biệt lại được quyền lựa chọn người đại diện.
"Không biết." Chuyện này cũng làm Úc An rất tò mò: "Tại sao?"
"Bởi vì chị xinh đẹp giống em." Trầm Khinh Biệt cười hì hì.
Úc An: "…"
Không biết vì sao, nghe được nguyên nhân này, có chút vui rồi lại có chút vui không nỗi.
"Thì ra nông cạn như vậy." Úc An liếc Trầm Khinh Biệt, giọng nói lại hết sức yêu thương: "Chị cảm ơn em nha."
"Sao lại nông cạn chứ hả! Yếu tố nhan sắc rất quan trọng, fans của em có rất nhiều người là fan nhan sắc, lẽ nào có nhan sắc không phải là một loại thực lực hay sao? Người khác ước ao còn không được." Nhắc đến nhan sắc, Trầm Khinh Biệt hiển nhiên không hề ra vẻ, cái miệng nhỏ bắt đầu lép bép: "A Úc, khi đó em gặp chị đã cảm thấy chị hoàn toàn có thể ra mắt khán giả, chị có thể bỏ xa những người trong công ty. Nhưng em biết tính cách của chị, chị không thích xuất hiện trước công chúng, hơn nữa sau khi bắt đầu đi quay nhiều, em cảm thấy chị không ra mặt là tốt nhất, minh tinh đứng trước màn ảnh rất mệt mỏi, đối mặt với phóng viên càng mệt hơn, ngay cả ở weibo cũng không được là mình mà phải xây dựng hình tượng thật tốt, quá mệt. Chị đứng sau màn ảnh, trái lại kiếm tiền còn nhiều hơn nghệ sĩ mình dẫn dắt, tiền đếm tới mỏi cả tay, chị không cần phải chịu những cực hình kia, ở sau màn ảnh mà tỏa sáng là được rồi, vô cùng thích hợp với chị."
"Tay chị không có mỏi." Úc An tức giận ngắt lời cô: "Tay chị còn rất tốt."
"Được được được, không mỏi." Ánh mắt Trầm Khinh Biệt rơi xuống mấy ngón tay thon dài của Úc An, lẩm nhẩm nói: "Em chỉ nói tay chị có một chút, làm gì mà nổi nóng vậy chứ."
"Không nổi nóng." Úc An nói.
Chỉ là nàng có chút phiền muộn không rõ.
"Không nổi nóng là được rồi." Lúc này Trầm Khinh Biệt mặt dày, tới gần nói: "Chúng ta là chị em xinh đẹp."
Úc An: "…"
… Ai muốn là chị em với cô? "A Úc, chị em với nhau thì không được giấu diếm nhau, hôm nay em có một chuyện muốn nói rõ với chị." Trầm Khinh Biệt trở nên nghiêm túc, nói: "Nguyễn Nguyễn, hay còn gọi là Nguyễn Dạ Sênh, cô ấy là chị em tốt của em, bọn em đã quen biết nhau rất lâu, nhưng mà em biết lòng cảnh giác của chị rất cao, lo lắng bạn bè của em không đáng tin mới căn dặn em phải cẩn thận cho nên em không dám nói với chị chuyện em và Nguyễn Nguyễn là bạn cho chị biết. Nhưng mà em cam đoán với chị, Nguyễn Nguyễn rất tốt, cô ấy và người khác không giống nhau, trước đó ở đoàn Tuy Đình chị cũng đã tiếp xúc với cô ấy, chị biết nhìn người như vậy chắc chắn có thể nhìn ra, nhân phẩm của cô ấy cực kỳ tốt, đối xử với em càng không có gì để nói."
Lúc này Úc An cũng không thấy kinh ngạc, vẫn rất bình tĩnh nói: "Trước đó chị đã nhìn ra, em và cô ấy rất quen thuộc, còn ở trước mặt chị giả vờ."
"Chị nhìn ra?" Trầm Khinh Biệt hết sức hưng phấn, nhào qua ôm lấy Úc An: "A Úc, chị thật lợi hại, em biết mà, chị thông minh như vậy sao có thể qua mắt chị được chứ! Lúc nãy em còn lo lắng không biết phải nói với chị thế nào!"
Úc An bị cô ôm lấy, cơ thể nhất thời cứng đờ.
Trầm Khinh Biệt căn bản không phát hiện Úc An khác thường, nói: "Tuy em và Nguyễn Nguyễn cũng là chị em tốt nhưng A Úc, chị yên tâm, em vẫn là chị em thân nhất với chị, chị đứng thứ nhất, Nguyễn Nguyễn chỉ có thể đứng thứ hai, chuyện này là không thể đổi."
Úc An bị cái ôm nóng cháy này của cô làm cho hô hấp khó khăn, không phải do Trầm Khinh Biệt ôm quá chặt mà là do suy nghĩ trong tiềm thức của nàng đang nóng lên khiến cho hô hấp khó khăn.
"A Úc, em thề, chị là người duy nhất mà em hôn lên mặt." Đôi mắt Trầm Khinh Biệt sáng lên, nói: "Chị xem, chúng ta rất thân mà, chúng ta là chị em thân nhất."
Úc An: "…"
… Ai muốn thân với cô?
"Em vẫn còn chuyện thứ hai muốn thẳng thắn với chị." Trầm Khinh Biệt còn nói.
"Vẫn còn?" Úc An âm thầm điều chỉnh nhịp thở.
"Hề Mặc là thần tượng của em." Trầm Khinh Biệt cẩn thận nhìn Úc An.
Úc An: "…"
Trầm Khinh Biệt hỏi nàng: "Có phải chị cũng đoán ra đúng không?"
Úc An: "…"
… Cái này thì nàng thật sự không đoán được.
Trước đó lúc xem livestream tiệc đóng máy, nàng thấy Trầm Khinh Biệt điên cuồng tặng quà cho Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh nhưng nàng chỉ cho rằng Trầm Khinh Biệt chủ yếu chỉ tặng cho người bạn Nguyễn Dạ Sênh, mà quan hệ giữa Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc lại tốt, Trầm Khinh Biệt muốn Nguyễn Dạ Sênh được vui vẻ nên tiện thể cũng tặng cho Hề Mặc.
Không ngờ Hề Mặc lại là thần tượng của Trầm Khinh Biệt?
Cái này nếu không may để fans hâm mộ của cô biết, không biết thiên hạ sẽ loạn thành thế nào.
Úc An nhẹ ho khan, làm ra một tư thái đa mưu túc trí, nói: "Đúng vậy, chị đã sớm đoán ra, này thì có gì là khó, lần trước em còn tặng quà cho cô ấy."
Lúc này Trầm Khinh Biệt vạn phần kϊƈɦ động, tiến đến mặt của Úc An, hưng phấn hôn lên một cái, nói: "Em biết chắc chị sẽ đoán ra mà! Chị là thông minh nhất!'
Úc An: "…"
Nhất thời mặt cô nóng lên, mặt đỏ như tôm luộc, vội vàng đẩy Trầm Khinh Biệt ra, đứng cách xa cô.
"Chị sao vậy?" Trầm Khinh Biệt hỏi.
Người Úc An nóng bừng lên, thật hận không thể chạy vào phòng tắm để tắm thêm lần nữa, miệng thì nói: "Sau này không được hôn người khác bậy bạ, không được tạo thành thói quen này."
"Em không có hôn người khác." Trầm Khinh Biệt mặt đầy ấm ức: "Em chỉ có hôn chị, chị không thích sao?"
Úc An nghe cô nói đến chữ thích này, trong lòng sắp bành trướng lên. Nhưng cô quá hiểu Trầm Khinh Biệt, Trầm Khinh Biệt nói thích, cùng cái thích mà nàng hy vọng hoàn toàn không phải cùng một loại.
"… Thích." Cái khăn trong tay Úc An đã lạnh từ lâu, miễn cưỡng nói: "Ý của chị là, hôn chị thì được, không thể hôn người khác, có biết không? Giới giải trí rất khó lường, đừng quá mức thân mật với người khác, cái thứ nhất là dễ bị lừa, cái thứ hai là dễ bị truyền thông xuyên tạc, đến đó lại đầy các mặt báo."
"Em hiểu, em hiểu." Trầm Khinh Biệt liên tục gật đầu: "Trước đây chị đã nói tám trăm lần rồi."
Úc An thở dài, cảm giác như mình nói với cô, có nói tám trăm ngàn lần cũng không đủ. Tâm tư cô đơn thuần thì sao nàng có thể yên tâm.
"Nhưng chị thích là được rồi." Trầm Khinh Biệt ngồi xuống giường, cười đến thỏa mãn: "Em cũng thích."
Úc An cảm thấy nụ cười của cô lúc này quá mức chói mắt, muốn nhìn cô nhiều hơn nhưng lại sợ chói đến hỏng hai mắt của mình.
"Chuyện Hề Mặc là thần tượng của em, trừ chị còn ai biết hay không?" Úc An lo lắng.
"Trừ chị ra thì chỉ có mình Nguyễn Nguyễn biết." Trầm Khinh Biệt đau khổ: "Nhưng em rất mong Hề Mặc biết được, mà như vậy chắc là sẽ dọa cô ấy mất? Fans của em với fans cô ấy ngày nào cũng mắng nhau, cô ấy không né tránh em là may lắm rồi."
"Hề Mặc là người có giáo dưỡng, cô ấy sẽ không né tránh em, lần trước em đến đoàn Tuy Đình, cô ấy cũng rất khách sáo với em. Nhưng nếu như biết được bất ngờ nhất định là có." Sắc mặt Úc An trầm xuống: "Nhưng chuyện này không thể để cho truyền thông và fans biết, nếu không khi đó sẽ sập trời, những fans trước đí bênh vực em có thể sẽ vì chuyện này mà thoát fans, nhớ kỹ, phải giữ kín."
"Em biết." Trầm Khinh Biệt tủi thân gật đầu: "Em sẽ giữ trong lòng."
Úc An không muốn thấy cô tủi thân, đi đến xoa xoa đầu cô, nói: "Có đôi khi, thích không nhất thiết phải rêu rao ngoài miệng, cho dù người ngoài không biết nhưng em vẫn có thể yêu thích thần tượng của mình."
"Cảm ơn A Úc." Trầm Khinh Biệt cảm động nói: "Em còn tưởng, chị thấy em thần tượng Hề Mặc sẽ cảm thấy không ổn."
"Người khác thì còn phải chờ chị suy nghĩ lại." Thật ra Úc An đánh giá Hề Mặc rất cao: "Nhưng Hề Mặc thì có thể."
"A Úc, chị quả thật biết nhìn người!" Trầm Khinh Biệt lắc lắc vai Úc An, không cách nào che giấu vui vẻ của mình.
Còn có gì vui bằng sau khi nói rõ bạn bè và thần tượng của mình mà A Úc lại nghĩ bạn bè và thần tượng của cô rất đáng để tin tưởng?
Thời gian trôi đi, Nguyễn Dạ Sênh tắm xong cầm điện thoại lên xem, Nghiêm Mộ có nhắn cho cô vài tin nhắn nhưng Trầm Khinh Biệt vẫn không trả lời.
Lẽ nào Trầm Khinh Biệt ngủ rồi? Thật sự không giống tác phong của cô ấy.
Nguyễn Dạ Sênh tùy tiện trả lời Nghiêm Mộ, nói cho cậu ta biết cô phải nghỉ ngơi, lúc ngồi bên mép giường, tâm tư vẫn không thấy yên ổn.
Lâu vậy rồi, Hề Mặc đã tắm xong chưa?
Nguyễn Dạ Sênh làm như bình tĩnh ngồi đợi thêm một lúc nhưng vẫn không đợi được bất kỳ tin nhắn nào của Hề Mặc.
Cô đứng lên đi tới đi lui trong phòng, muốn đến phòng bệnh của Hề Mặc xem nhưng vẫn không nghĩ ra được lý do hợp lý, hơn nữa cô cũng sợ làm phiền Hề Mặc nghỉ ngơi.
Hôm nay vừa trải qua nguy hiểm, cơ thể Hề Mặc vừa mới khỏi dị ứng, đáng lẽ phải được tịnh dưỡng nhiều hơn.
Nguyễn Dạ Sênh nhẫn nhịn, quyết định không đến quấy rầy Hề Mặc.
Cô vén chăn lên, đang định nằm xuống thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Nguyễn Dạ Sênh đi ra, mở cửa, nét mặt nhất thời đông lại, bước chân cũng dừng ở đó.
Hề Mặc đang đứng ngoài cửa nhìn cô chằm chằm.
Sửng sốt một hồi, lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới tỉnh mộng, vừa mừng vừa lo nói: "Lúc đi không phải nói không qua sao, sao lại qua đây?"
Hề Mặc như mất tự nhiên, qua một lúc lâu nàng mới nhỏ giọng nói: "Nguyễn Dạ Sênh, mình nhớ ra vẫn chưa chúc cậu ngủ ngon, nên qua đây."
Nguyễn Dạ Sênh hoàn toàn ngạc nhiên.
Câu này làm cô nhớ về thời gian lúc trước.
Đã từng, cô ở thời đại học, ở hành lang khách sạn đoàn phim, đều nói với Hề Mặc, nàng vẫn chưa chúc cô ngủ ngon, cô khăng khăng đợi đến khi Hề Mặc nói ra cô mới chịu đi.
Những câu chúc ngủ ngon đó có thể nói, Nguyễn Dạ Sênh phải vứt đi thể diện mới có được.
Mà lúc này, Hề Mặc đặc biệt đi đến đây nói với cô.
Nàng vẫn chưa nói với cô ngủ ngon.
Không cần phải đòi hỏi.
Mà là nàng muốn chính miệng nói với cô hai chữ này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thẳng nữ hệ mặt trời: "Em và chị là chị em thân nhất."
Thẳng nữ hệ ngân hà: "Ai với em là chị em thân nhất?"
Thẳng nữ vũ trụ: "Ngủ ngon."
Phù thủy địa cầu: "Vui vẻ."
o0o
Danh sách chương