Chương 110: ——Đóng máy (hạ)

Mình mạn phép sửa cách gọi của nhân vật không tên này: Trù tính chung – Điều phối viên

(Những chương trước sẽ sửa lại sau _(´ ཀ '" ∠)_  )

============

Phần này là phần quan trọng trong kịch bản, Đặng Tuy lập ra một cái bẫy để dẫn dụ tên gian tế đứng đằng sau, cố tình dẫn đường cho phiến quân làm phản, sau đó chuẩn bị hết thảy để một lưới bắt gọn.

Thế nhưng tên gian tế kia, kẻ mà ngay từ đầu đã sắp xếp Định Ách nằm vùng ở Đặng Phủ lại chính là người cha thân sinh của Định Ách. Để đạt được mục đích của bản thân, năm ấy, ông ta không hề nuối tiếc đứa con gái ruột của mình, và cũng chưa từng thừa nhận thân phận ấy của nàng.

Lúc bấy giờ, Định Ách đã bị Đặng Tuy giam giữ với tội danh bất kính, không được bước chân ra khỏi phòng nửa bước và cũng phái người đặc biệt trông coi nàng. Đặng Tuy làm như thế là vì quyết tâm muốn lấy đầu cha của Địch Ách nhưng cô lại không muốn làm điều đó trước mặt Định Ách cho nên mới cố tình lấy cớ để giam lỏng nàng.

Định Ách không hề hay biết về kế hoạch của Đặng Tuy, tuy nhiên nàng lại biết ý định của cha mình, khi nàng biết cha mình trực tiếp dẫn đầu phiến quân đến trước cung điện của Đặng Tuy, nàng chịu đựng trăm đắng ngàn cay rời khỏi căn phòng đó chỉ vì muốn bảo vệ Đặng Tuy.

Ở phân cảnh này, Lâm Khải Đường tìm rất nhiều diễn viên quần chúng, người người khoác giáp chém giết nhau trong màn mưa, một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Hề Mặc mặc trêи người bộ hắc y, một đường trước giết sau giết, tóc tai rối loạn, cả người bê bết máu.

Đây là một tạo hình phải nói là thê thảm nhất của nàng ở trong phim, điên cuồng và cũng vô cùng khốc liệt.

Định Ách lại không biết được hiện giờ Đặng Tuy đang làm gì, chỉ biết rằng cô đang chìm sâu trong nguy hiểm, và phải dùng toàn bộ sức lực để đến được bên cạnh cô, lưỡi kiếm vừa rơi, từng cái đầu của phiến quân cũng rơi theo.

Mà Đặng Tuy lại cho rằng, lúc này Định Ách đang an toàn ở trong phòng.

Tuy có thể dựa vào quá trình hậu kỳ để tách hai bối cảnh bên trong và bên ngoài điện quay lần lượt theo từng bối cảnh, nhưng vì hiệu quả, cho nên lúc này Lâm Khải Đường yêu cầu Nguyễn Dạ Sênh đồng thời hoàn thành phân đoạn ở trong điện, để cảm xúc của hai bên có thể giao thoa mãnh liệt.

Mà phân đoạn này thật ra cũng rất đơn giản, Nguyễn Dạ Sênh chỉ cần ngồi bên bàn tự nhiên, nhàn nhạ thưởng trà.

Cho dù tiếng chém giết có vang đến rung trời thì Đặng Tuy vẫn nắm rõ càn khôn, cô cho rằng mọi chuyện hết thảy đã nằm chắc trong tay mình, tính toán không hề sai sót.

Cô chỉ sai duy nhất một điều đó là, vị trí của mình ở trong lòng Định Ách.

Nguyễn Dạ Sênh cầm chén trà trong tay, khói trắng nhẹ nhàng bay lên, cô nheo mắt nhìn rồi hạ tầm mắt, nghiêng tai lắng nghe tiếng động đã không còn ở  bên ngoài, mỉm cười nói với hộ vệ bên cạnh: “Bao lâu rồi?”

“Hồi Thái hậu, đã là giờ Dậu. Tả tướng quân vừa hồi báo, đã bắt gọn phiến quân.”

“Sắc trời cũng đã tối, chúng ta đi xem con mồi thế nào rồi.”

“Vâng.”

Nguyễn Dạ Sênh từ tốn đừng lên, đi về cửa điện đang đóng chặt, cô chậm rãi bước đi, máy quay cũng theo bước chân của cô, thong thả di chuyển.

Đây là một phân cảnh dài không cắt, cần phải hành động trôi trải để khung hình mang đến cảm giác hiên hồi bách chuyển. Mà long take thì không được phép mắc bất kỳ một lỗi nào, cũng là một thách thức khó khăn đối với khả năng diễn xuất và khả năng xây dựng cảm xúc khi quay của diễn viên.

Trêи mặt, Nguyễn Dạ Sênh mang nụ cười của kẻ chiến thắng, bước từng bước về phía của điện.

Thời gian trôi dần theo từng bước chân cô, hộ vệ bên cạnh từ từ mở đại môn.

Từ khe cửa, ánh sáng dần lan tỏa, nụ cười trêи gương mặt Nguyễn Dạ Sênh vẫn như trước chưa hề giảm đi.

Khe cửa chầm chậm mở lớn, ánh mắt cô rơi về nơi xa trong màn mưa, nụ cười thong dong từ đôi môi ấy lại từ từ thay đổi trở nên cứng nhắc, đọng lại cùng với nét mặt.

Theo cảnh này, thì long take vẫn chưa quay xong, vẫn đang tập trung vào cô như cũ.

Tầm nhìn trước mắt ngày càng trở nên rõ ràng hơn, trêи đất màu máu lan tràn, Hề Mặc đứng trong vũng máu, một tay chống kiếm xuất hiện ở giữa ống kính. Vì mặc hắc y cho nên có ngấm bao nhiêu vệt máu cũng chẳng thấy rõ, chỉ thấy trêи tay và gương mặt đều là máu.

Người vào vai cha của Định Ách cũng là một diễn viên phái thực lực, là người mà khi khán giả xem sẽ thấy rất quen mắt nhưng có thể không thể nêu được tên tiền bối này.

Cha của Định Ách hiện tại đã bị bắt giữ, Định Ách cũng không xuống tay giết ông ta.

Nguyễn Dạ Sênh đứng trêи bậc thang cao nhất bên ngoài điện nhìn ra tràn cảnh hỗn loạn phía bên dưới.

Hề Mặc mang kiếm, ở phía dưới ngước lên nhìn cô, nước mưa làm cho mọi thứ trở nên mơ hồ.

Hai người đối diện nhau trong màn mưa tăm tối.

Lúc này, vị tiền bối đóng vai cha của Định Ách thừa dịp không ai chú ý, phóng ra đạo cụ ám khí có chứa độc, đồng thời điên cuồng gào thét: “Ta không có đứa con gái bất hiếu như ngươi!”

Cơ thể Hề Mặc nghiêng về trước, lung lay trong chốc lát nhưng vẫn cố gắng đứng vững được, những vệt máu đen đã che lắp đi gương mặt đã chết lặng của nàng, tựa như một người chết.

Đôi mắt Nguyễn Dạ Sênh mở to, lúc này ánh mắt như mất đi tiêu cự.

Ngay sau đó, cô như kẻ điên lao xuống bậc thang, Thái hậu khí độ ung dung là gì, bình tĩnh hiểu rõ nhân tâm là gì, cô không cần gì cả, giờ phút này, cô chỉ là một thiếu nữ Đặng Tuy của ngày trước, cô hoang mang, cô lo sợ khi nhìn thấy Định Ách bị thương.

Nguyễn Dạ Sênh chao đảo chạy, thiết bị máy quay vẫn đang theo từng hành động của cô.

Cô chạy đến trước Hề Mặc, đôi giày ngọc thêu tinh xảo đã không còn thấy đâu, người cô run lên, muốn đưa tay đỡ lấy Hề Mặc đang ở ngay trước mắt nhưng lại như đông cứng ở nơi đó.

Cả một đoạn dài trước đó, hai người không có lời thoại, chỉ dựa vào biểu cảm, ngôn ngữ hình thể và những chi tiết khác.

Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, đã không còn gắng gượng được nữa, người dần khụy xuống, quỳ ở trước mặt cô.

Khi đấy, Nguyễn Dạ Sênh mới hoảng loạn ôm lấy Hề Mặc, chiếc cổ trắng nõn hiện cả gân xanh theo đó là tiếng khóc nức nở, run rẩy nói: “Tại sao lại đi ra! Trẫm đã nói ngươi không được ra ngoài! Tại sao lại đi! Tại sao ngươi phải làm trái lời trẫm!”

“Ta…ta sợ Thái hậu người…” Giọng của Hề Mặc rất nhẹ: “May… thật may.”

Nội dung trước đó có từng đề cập, loại độc này là chuyên dùng để ám sát, không thể cứu chữa.

Tuy Đặng Tuy là một người lý trí nhưng đến lúc này lý trí của cô đã hoàn toàn đánh mất, cắn răng phẫn nộ: “Liễu Duy đâu, cứu nàng cho ta! Cứu nàng

Liễu Duy là một trong những thái y quan trọng trong phim, diễn viên sợ hãi quỳ xuống, run rẩy nói: “Xin Thái Hậu bớt giận, độc này… độc này trước kia người cũng đã biết… không thể giải.”

Mắt Nguyễn Dạ Sênh đỏ ngầu, nước mắt đã tràn ra, siết lấy vạt áo Hề Mặc, nói: “Mạng của ngươi là của trẫm, là của trẫm… trẫm chưa đồng ý, sao ngươi lại dám chết?”

Khi ấy, Đặng Tuy xưng là “trẫm”, chỉ là cô đang duy trì chút tôn nghiêm đang sắp sụp đổ trước Định Ách.

Nhưng Định Ách đã nhìn thấu sự yếu đuối trong cô từ lâu.

Hề Mặc run run nâng bàn tay đầy máu, dùng mu bàn tay lau đi gò má đầy nước mắt của Nguyễn Dạ Sênh, mỉm cười: “Tiểu thư, đừng khóc.”

Nghe câu nói ấy, Nguyễn Dạ Sênh ngơ ngẩn.

Sau đó càng khóc to hơn, cô cũng tự nhiên thay đổi cách gọi, cuối cùng run rẩy nói: “Định Ách, ta… không hận ngươi, không hận ngươi!”

Hề Mặc nằm trong vòng tay cô, đã không còn sức để thở, lòng ngực kịch liệt lên xuống, chỉ còn lại chút hơi thở mỏng manh, khó khăn nói: “Ta… ta mong… tiểu thư hận… hận ta… như thế… có thể… sẽ không quên đi ta… ta lại hy vọng tiểu thư… không hận… không hận… như thế… ngày tháng sau tiểu thư có thể sống…tốt.”

Nước mắt Nguyễn Dạ Sênh tuôn rơi: “Nếu như ngươi sống, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Tuy Đặng Tuy từng nói sẽ mãi mãi không tha thứ cho nàng, vào giây phút Định Ách sắp ra đi, cuối cùng cô cũng thay đổi.

Thậm chí, giọng nói cũng ngày càng yếu ớt: “Ta sớm đã… đã tha thứ cho ngươi… Định Ách, ngươi hãy sống, xin ngươi hãy sống."

Hề Mặc thả tay xuống, chậm rãi tìm kiếm ở thắt lưng mình một món đồ, nắm chặt nó trong tay, rúc sâu vào lòng Nguyễn Dạ Sênh, hai mắt nhắm lại: “Không… đừng tha thứ cho ta.”

“Tiểu thư, ta không đáng.”

Đây chính là câu loại cuối cùng của Định Ách.

Nhân vật này khi sống, lời thoại thật ra cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều lặng thầm cúi đầu đi theo sau Đặng Tuy, mà trước lúc chết, cũng chỉ có vẻn vẹn vài câu nói.

Tất cả đều đã kết thúc.

Nguyễn Dạ Sênh ôm Hề Mặc khóc hồi lâu, cho đến khi cô cảm giác tay Hề Mặc vẫn đang nắm rất chặt, lúc này cô nhẹ nhàng gỡ bàn tay đã cứng nhắc của nàng, nhìn thấy trong tay đó mà một chiếc túi thơm.

Túi thơm nặng trĩu, cô mở ra túi thơm, ngọc khấu từ trong chiếc túi rơi xuống.

Ngọc khẩu lăn đến trước máy quay, máy quay đặc tả lại hình ảnh trêи nó, mặt ngoài ngọc khấu đều là những vết nứt có thể nhìn được một cách rõ ràng.

“Cắt!” Lâm Khải Đường chìm đắm trong cảm xúc hồi lâu cũng lấy lại, la lớn: “Qua! Rất tốt.”

Tiếng kết thúc này, làm cho toàn bộ nhân viên trường quay từ trong bầu không khí không dám thở mạnh trở nên kϊƈɦ động mãnh liệt, ai nấy cũng vỗ tay.

Phùng Đường Đường vốn là một viên kẹo ngọt yếu đuối, ngày xưa khi xem TV, xem đến chỗ nào bi thương thì hơn nửa đêm cũng ôm gối mà khóc, hiện giờ ở trường quay quan sát, sớm đã khóc như lệ nhân, mắt sưng lên như hai quả hạch đào.

Cô Tê Tùng đứng lên cạnh chăm chú nhìn hai quả hạch đào của cô, lát sau lặng lẽ đưa cho cái khăn tay.

Hề Mặc nằm trong lòng Nguyễn Dạ Sênh mở mắt ra, hai người nhìn nhau, một người thì mặt toàn là nước mắt, một người thì mặt toàn là máu, nhìn nhau hồi lâu, Nguyễn Dạ Sênh lại vừa khóc vừa cười nói một câu: “Chúc mừng cậu, đóng máy rồi.”

Hề Mặc cũng tặng cho cô một nụ cười chỉ là bị vệt máu che đi làm nó trở nên không rõ ràng.

Phùng Đường Đường đang cầm hoa tươi đi đến, tặng hoa cho Hề Mặc, ôm lấy nàng một cái, nức nở nói: “Nguyễn Nguyễn, đóng máy rồi, cuối cùng thì cậu cũng đóng máy!”

“Cảm ơn?” Hề Mặc vỗ vỗ lên vai cô.

Ba người từ chỗ ghi hình đi ra, trở lại khu nghỉ ngơi. Lúc này Lâm Khải Đường cũng đặc biệt mang riêng bó hoa đã căn dặn trợ lý chuẩn bị từ sáng sớm đi tới, đi đến nói chuyện với Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc, không ngớt lời khen ngợi.

Dù sao cũng là ngày cuối cùng của nhân vật Định Ách, vốn Lâm Khải Đường rất thích nhân vật này, lần đóng máy này ông ta rất xem trọng. Có không ích nhân viên của đoàn phim đến chúc mừng, người của đoàn Tuy Đình đa số đều rất tốt, thời gian làm việc với nhau cũng lâu cho nên rất có cảm tình.

Đóng máy đương nhiên đáng để ăn mừng, nhưng đóng máy cũng có nghĩa sẽ chia tay nhau.

Chia tay thì không thể thiếu bữa cơm chia tay.

Dù sao cũng là người diễn viên mà mình xem trọng phải rời đoàn, Lâm Khải Đường nói với Hề Mặc: “Thời gian này vất cả rồi, nghỉ ngơi trước đi, buổi tối mọi người cùng nhau ăn bữa cơm."

“Là Lɦσα ɦuyệt vất vả mới phải, cảm ơn.” Hề Mặc đang cầm bó hoa, cười nói.

Nàng biết Lâm Khải Đường để mắt tới Nguyễn Dạ Sênh, rất coi trọng cô, xét nhân phẩm, Lâm Khải Đường là người không tồi, xét tính cách lại là người hiền lành, tài nguyên và mạng lưới quan hệ cũng rất khả quan, lần này hợp tác trong vui vẻ, nói không chừng sau này Nguyễn Dạ Sênh có cơ hội nhận được tài nguyên từ ông. Trước mặt người khác, hiện giờ nàng thường xuyên giúp đỡ Nguyễn Dạ Sênh thiết lập quan hệ, nói chuyện vô cùng khách sáo.

Đổi lại là lúc vừa vào đoàn phim, đây chính là chuyện không thể nào.

Nhưng hôm nay, chuyện này với nàng lại như một thói quen, thậm chí có đôi khi chính nàng còn không nhận ra những lúc nàng suy xét giúp Nguyễn Dạ Sênh.

Lâm Khải Đường còn bận quay những phân cảnh sau, dẫn theo vài nhân viên rời đi. Nhân viên đã giải tán, Nguyễn Dạ Sênh khóc đến lớp trang điểm cũng nhòa đi, tiếp theo cô vẫn còn phải quay, chuyên viên trang điểm đến bổ trang lại cho cô.

Hề Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, lau đi vết máu trêи tay và trêи mặt, Phùng Đường Đường đến giúp đỡ nàng, hỏi: “Nguyễn Nguyễn, công việc bên này kết thúc rồi, vậy cậu tính khi nào thì đi?”

Nguyễn Dạ Sênh đang bổ trang, không tiện quay sang nhìn, chỉ có thể lắng tai tỉ mỉ nghe.

“Ngày mai sẽ đi.”  Hề Mặc liếc sang nhìn Nguyễn Dạ Sênh.

“Nhanh vậy sao?” Trong lòng Phùng Đường Đường không muốn: “Sao không ở thêm một hai ngày rồi đi? Sau đó cũng là kỉ nghỉ mà.”

Hề Mặc mơ hồ trả lời: “Ở lại cũng không có gì để làm.”

Phùng Đường Đường suy nghĩ kĩ càng, nói: “Hm… Nói vậy cũng đúng, Hề tỷ vẫn còn quay một thời gian mới đóng máy, bọn tớ cũng phải ở trường quay đợi, tạm thời không có thời gian đi chơi với nhau, mà cũng không thể để một mình cậu ở ngoài phim trường ngồi xem. Vậy cậu cứ trở về nghỉ ngơi cho tốt, sau về mình đi thăm cậu.”

Hề Mặc gật đầu, lại liếc nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh theo ý chuyên viên trang điểm, ngước mặt lên, không nói gì.

Một lát sau, điều phối viên đi đến, đưa hoa chúc mừng Hề Mặc đóng máy.

Trước đó Phùng Đường Đường thấy cô đứng nói chuyện với một người, nói chuyện với nhau rất lâu, mà người nọ thoạt nhìn lại không giống với người trong đoàn phim, nhưng trong phần xa lạ đó lại có vài nét giống với người nào đó từng quen biết, nhưng cô lại là người mắc bệnh hay quên mà còn đứng ở xa cho nên trong nhất thời không nghĩ ra được người đó là ai, nên bắt chuyện hỏi điều phối viên: “Trước đó cô nói chuyện với ai lâu vậy?”

Điều phối viên nhất thời nhỏ giọng lại trả lời: “Tôi đã trốn xa như thế mà cô vẫn nhìn thấy?

Hề Mặc nhíu mày.

Phùng Đường Đường nhìn thấy nét mặt nàng, cảm thấy có gì đó không ổn: “Sao vậy? Là Cố ca nhìn thấy cô trước, anh ta là vệ sĩ, nên phải quan sát khắp nơi, lúc đầu tôi không để ý, sau đó nhìn theo hướng anh ta vẫn luôn nhìn tôi mới phát hiện ra cô, tôi cũng khó hiểu, không biết cô nói chuyện với ai mà lại trốn tránh len lút như vậy."

“Tôi sợ bị vài người trong đoàn chụp lại thôi.” Mỗi đoàn phim đều có người lén đưa thông tin ra bên ngoài, điều phối viên biết rất rõ điều này, nói: “Giống như Thôi cảnh quan lần trước, cô ấy tới tìm tôi hỏi chuyện, trước đó khách sạn của đoàn phim bị kiểm tra phòng, có không ít người nhìn thấy cô ấy, vài ba lần bị cảnh sát tìm tới cửa, hình ảnh của đoàn phim sẽ bị ảnh hưởng, bảo tôi sao không trốn đi xa chứ?”

Ấn tượng của Hề Mặc đối với Thôi Gia Ngư rất sâu sắc, chuyện Đinh Kỳ Hồng biến mất kỳ lạ, vẫn luôn là cái gai khó nhổ đi trong lòng nàng.

Nàng hỏi: “Thôi Gia Ngư tìm cô hỏi chuyện gì?

Điều phối viên thở dài: “Có nhớ đến lần trước tôi nhắc với mấy người chuyện của nhân viên đạo cụ không, không hề báo một tiếng, vô duyên vô cớ bỏ đi mất, ngay cả tiền lương cũng không them nhận.”

“Nhớ, cô có nói.” Phùng Đường Đường nhanh nhảu gật đầu.

“Cậu ta mất tích rồi.” Điều phối viên nói: “Người nhà cậu ta báo án.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Phần kịch bản của Định Ách đã hoàn thành và đóng máy, tuy nói Tuy Đình không phải là câu chuyện xoay quanh hai người Đặng Tuy và Định Ách nhưng trước đó tôi sắp xếp theo quá trình của đoàn phim, chỉ diễn giải chủ yếu về việc phối hợp diễn xuất giữa hai người các nàng, và bởi vì chỉ yếu diễn giải khả năng phối hợp diễn xuất giữa Hề Mặc và Nguyễn Nguyễn cho nên không đại biểu cho việc đó là nội dung cốt truyện của Tuy Đình, cốt truyện của Tuy Đình rất to lớn, chủ yếu là kể về câu chuyện cuộc đời của Đặng Tuy, còn Định Ách là một điểm sáng mà trong suốt đời bà không cách nào quên được, điểm sáng ấy, từ nhỏ vì bà mà tỏa sáng, đến cuối, cũng vì bà mà tắt đi.

Theo lịch sử, Đặng Tuy chính xác là một kỳ nhân, là một chính trị gia xuất sắc, tu dung mạo mỹ, uyên bác đa tài, cũng là người có nhiều mưu kế, là một vị Thái hậu bao dung. Nhưng không có sự tồn tại của Định Ách, Định Ách là nhân vật hư cấu do tôi tạo ra, theo như tính cách mà tôi đưa ra trong kịch bản so với ghi chép lịch sử là hoàn toàn bất đồng, dù sao thì tôi cũng chỉ là người viết tiểu thuyết, mong rằng hãy phân biệt rõ ràng, ở đây chú ý một chút.

Ed: Tức điên với truyendkm.com T^T

Nói chung có vài cái xưng hô chưa thống nhất, não tui nó vậy nên chịu, không thể nhớ được xưng hô rõ ràng của mấy nhân vật phụ, mọi người thông cảm 😛

P.s tìm hiểu thêm một chút:

Thái hậu Đặng Tuy là nhân vật lịch sử của Trung Quốc. Bà là một trong 8 nữ chúa chủ trì triều chính vào thời Tây Hán.

Năm 105, Hán Hòa Đế (Lưu Triệt) qua đời khi mới 27 tuổi. Vì người anh của Lưu Long là Lưu Thắng bị tật nguyền cho nên không thể nối ngôi. Vì vậy Lưu Long được bế lên ngôi, trở thành Hán Thương Đế. Lưu Thắng được phong làm Bình Nguyên Vương. Khi được đưa lên ngôi, Lưu Long chỉ mới 100 ngày tuổi, là vị vua nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Trung Quốc. Thái hậu Đặng Tuy – hoàng hậu của Hòa Đế lên nhϊế͙p͙ chính.

Lúc bấy giờ triều đính rối ren, xã tắc loạn tặc, Thái hậu Đặng Tuy phải vất vả dẹp loạn và đảm nhiệm việc triều chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện