Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.



"Khí tức?" Từ nhỏ tới lớn tôi luôn sống cùng bà nội, cũng không phát hiện trên người bà nội có khí tức gì mà! Có điều lúc này tôi không chú ý tới chuyện của bà nội. Chắc chắn lần này là bà nội với Anh Cô giờ trờ, vừa rồi Phượng Tố Thiên nói dù Liễu Long Đình đưa tới chỗ Bạch Tiên cũng vô ích, vậy thì Liễu Long Đình nên làm sao đây?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Khi tôi đang định hỏi Liễu Long Đình còn cứu được hay không thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ đầu tiên là có phài bà nội tới tìm tôi không?

Bây giờ nghĩ tới bà nội, trong lòng tôi lại tràn đầy kinh hoàng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy không phải. Phượng Tổ Thiên nhìn thoáng qua phía cửa, nói với tôi rằng Hoàng Tam Nương dẫn theo hai con rắn nhỏ tới đây.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nghe vậy, tôi nhất thời tò mò nhìn ra ngoài cửa, từ mắt mèo thấy không ngờ lại là Hoàng Tam Nuong dẫn em trai em gái của Liễu Long Đình tới đây, Long Đằng và Kiểu Nhi.

Đã mấy tháng không gặp hai đứa nó, trong lòng tôi nhất thời vui vẻ, nhanh chóng mở cửa mời họ vào nhà.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thấy cửa mở, Kiểu Nhi và Long Đằng lập tức xô đẩy nhau vào phòng. Thấy tôi, Kiểu Nhi hỏi: "Chi Bạch, anh ba của em đâu? Chị hai kêu em với Long Đằng đến đón anh ba về nhà."

Thấy Kiểu Nhi vui vè như vậy, tôi nhất thời xấu hổ, cứ như minh không chăm sóc được cho Liễu Long Đình, thật sự không dám nói cho Kiểu Nhi biết tinh huống hiện tại của Liễu Long Đình, "Anh ba ở đây." Long Đằng đứng trước bàn trà, giờ đuôi con rắn nhỏ lên lắc lư mấy cái, lại nói với Kiều Nhi: "Anh ba còn nhỏ hơn cả em."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trời đất! Tôi thấy thằng bé Long Đằng cẩm Liễu Long Đình lắc lư, khiến tôi đau lòng gån chết, nhanh chóng chạy về phía Long Đằng nói anh ba của nó bị thương, không thể lắc lư kiểu đó. Có lẽ trước khi đến đây, Kiểu Nhi cũng đã biết được tình huống của Liễu Long Đình, bây giờ thấy Long Đằng ngây thơ như vậy, cô bé đi thẳng đến bên cạnh Long Đằng, ra vè người lớn dạy dỗ trẻ con: “Em không nghe thấy chị hai nói với chúng ta là anh ba trúng nguyễn rủa hà? Nếu em lắc lừ khiến anh ba xảy ra chuyện gì thì sau này chị thấy em lần nào đánh lần đó, để xem em lấy gì ra đến bù cho anh ba!"

Có lẽ bình thường Long Đằng đã quen bị Kiểu Nhi ức hiếp nên nghe vậy, cậu bé lập tức túm vat áo củi dầu, nhỏ giọng nói nó biết rồi. Kiểu Nhi răn day Long Đăng xong thì quay sang nghiêm trang nói với tôi: “Chị Bạch, em với Long Đằng nghe theo mệnh lệnh của chị hai đón anh ba về nhà. Chị hai sợ chị sẽ ôm hết trách nhiệm nên bảo em truyền lời cho chị đây đều là do anh ba tự làm tự chịu, anh ba liên luy tới chi, muốn em nói xin lỗi chị. Chờ anh ba khỏi bệnh rỗi, mong chị Bạch có thể tha thứ"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi còn tường Kieu Nhi thấy Liễu Long Đình ra nông nỗi này thì sẽ khóc lóc thê thảm, hoặc là không để yên cho tôi. Nhưng thấy Kiều Nhi chẳng những không trách tôi mà còn truyển lời của Liễu Liệt Vân cho tôi, khiến tôi yên tâm, trong lòng nhất thời tràn đẩy xúc động muốn khóc. Tôi cúi xuống hôn lên gương mặt mềm mại của Kiểu Nhi, hỏi cô bé chị hai có thể chữa khỏi cho anh ba của cô bé sao? Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n88.net

Kiểu Nhi lắc đầu, nói không biết, phải về nhà chờ Liễu Liệt Vân nhìn xem tình huống thì mới biết được. Nghe vậy, tôi nhất thời không yên lòng. Hoàng Tam Nưong thấy tôi lo lắng thì nó tôi rằng Liễu Long hai Đình sẽ không sao đầu, cô ấy đã biết chuyện xảy ra mấy ngày nay rồi. Để dễ dàng đối phó với tôi và Liêu Long Đình, bà nội tôi đã xúi Phưong Tổ Thiên rời đi, sau đó lấy lời nguyền từ chỗ Anh Cô lừa tôi với Liễu Long Đình uống vào bụng, hơn nữa còn thừa dịp chúng tôi hôn mê mà gả tôi cho người khác, muốn cắt đứt ý tường kết hôn của tôi và Liễu Long Đình. Chung quy tiên gia cùng người kết hôn thì cũng phải tuân theo quy tắc, kết hôn thì cần hai bên đều chưa cưới gà, nhưng bây giờ tôi đã kết hôn, bày tiệc rượu mời khách quý, dâng nhang khói đồ cúng, coi như bảo cáo với ông trời. Nếu không lấy được đơn thỏa thuận ly hôn hoặc bằng chứng từ hôn của nhà trai thì tôi với Liễu Long Đình không có cách nào kết hôn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chẳng trách bà nội lại vội vã gà tôi trong mấy ngày đó, làm vậy chỉ vì chặn đường tôi với Liễu Long Đình, khiến chúng tôi không thể kết hôn, Bà nội của tôi chỉ là một người bình thường, không có khả năng biết nhiều chuyện như vậy. Lời nguyền là do Anh Cô đưa cho bà ngoài, chắc chắn là Anh Cô, chắc chắn là bà ta trà thủ tôi với Liễu Long Đình.

Phượng Tổ Thiên nằm trên sofa, nghe Hoàng Tam Nương nói vậy thì nở nụ cười, bảo với tôi rằng bà nội tôi xài chiêu này thật tuyệt, chỉ cần tôi gà chống thì không thể kết hôn với Liễu Long Đình, Nhưng bà nội cũng thật là, dù chọn chống cho tôi thì cũng nên chọn người đẹp trai một chút, chọn trúng một kẻ xấu xí, nếu đổi thành anh ta thì cũng không chịu để yên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi nhất thời trợn mắt nhìn Phượng Tố Thiên, hỏi anh ta có phải tôi kết hôn nên anh ta vui vẻ không? Phượng Tổ Thiên nửa đùa nửa thật nói: “Vui thì không vui, dù sao cô cũng gả cho thắng mập kia, tốt hơn là gà cho Liễu Long Đình. Thắng mập đó dễ đối phó, còn Liễu Long Đình thì khó đổi phó lắm.”

Nhắc tới tên mập kia, Hoàng Tam Nương nói tiếp: "Tên mập đó mới khó đối phó. Mẹ hắn ta cúng Hồ Tiên, tu luyện hơn hai ngàn năm, hơn nữa lệ khí rất nặng, cho dù tam gia đích thân đi đổi phó với Hồ Tiên thì cũng rất khó. Bà nội cô muốn gả cô cho nhà đó cũng là vì muốn Hồ Tiên có thể trấn áp tam gia."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi thật sự không rõ bà nội nghĩ gì nữa. Chẳng lẽ tôi gà cho Liễu Long Đình thì sẽ bị thảm hơn cả gà cho tên mập kia hay sao? Tại sao bà nội lại liều lĩnh muốn ngăn cản tôi với Liễu Long Đình yêu nhau đến thế? Chúng tôi đều thử đoán tâm tư của bà nội, nhưng tôi không muốn chậm trễ thời gian chữa thương của Liễu Long Đình nên giục Hoàng Tam Nương với Kiểu Nhi Long Đẳng về nhà. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Lúc sắp di, Hoàng Tam Nương dặn dò tôi mấy ngày nữa phải cẩn thận một chút, bây giờ tôi đã là vợ của Vương Tử Quý kia, tôi biến mất, chắc chắn họ sẽ tìm tôi. Hơn nữa cũng nên chủ ý tới bên Anh Cô và bà nội, đừng cậy mạnh, tôi với Phượng Tổ Thiên không thể đối phó với đám tiên động vật kia được đâu. Mấy ngày nay tốt nhất là tôi đừng về nhà, cũng đừng gọi điện thoại cho bà nội, nếu Liễu Long Đình mạng lớn thì chờ Liễu Long Đình trở về sẽ giúp tôi xử lý chuyện này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi gật đầu. Vốn định đưa Hoàng Tam Nương ra sân bay, nhưng Hoàng Tam Nương kêu tôi đưa ra khỏi nhà là được. Mấy ngày nay tôi nhất định bảo vệ bản thân, chờ Liễu Long Đình hơi khỏe mạnh một chút, cô ấy sẽ quay về giúp tôi. Tôi cảm ơn Hoàng Tam Nương, lúc họ rời đi, tôi lại nhìn còn ăn nhỏ ngoan ngoãn nằm trong tay Kiểu Nhi. Còn chưa chia lìa mà tôi đã bắt đầu nhớ anh ấy rồi, sợ lần này chúng tôi chia xa thì sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.

Thầy tôi rơi nước mắt vì lưu luyến Liễu Long Đình, Phượng Tổ Thiên giục Hoàng Tam Nương mau đi đi, không thì lát nữa tôi sẽ khóc thảm hơn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau khi Hoàng Tam Nương đưa Liễu Long Đình rời đi, tôi khổ sở cả đêm. Sáng hôm sau tôi cùng Phượng Tổ Thiên xuống lầu mua bữa sáng, trên đường đi, tôi bỗng thấy trên thân cây, trên tường quán bán đồ ăn sáng đều dán thông báo tìm người, bên trên là ảnh của tôi, nhà Vương Tử Quỷ dán nói gì mà vợ hắn ta có vấn đề về tinh thần, chạy ra ngoài mất tích, nếu thấy thì có thể lấy 90 triệu. Lúc đó tôi lập tức bị ghê tởn vì thông báo tìm người này. Đang định xoay người rời đi thì không ngờ lại có người nhận ra tôi, hưng phấn kêu to: "Cô ta kia kia, cô ta kia kia."

Thấy đám người điên cuồng chung quanh, tôi sợ tới mức không rảnh chào hỏi với Phượng Tổ Thiên, vội vàng chạy trối chết. Tôi không muốn bị bắt về nhà Vương Tử Quý, nhìn tên mập phát ngấy kia đâu!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đằng sau đám đông đuổi theo tôi. Tôi nhanh chóng chạy bạt mạng như thể bị một bầy chó đuổi theo. Đằng sau có người gọi điện thoại báo cảnh sát, đuổi theo tôi cứ như là muốn săn thú. Họ quen thuộc địa hình nên lùa tôi vào một ngõ cụt. Thấy đằng trước là một bức tường cao, sau lưng tôi lại là đám đông đuổi theo, tôi sắp rơi vào đường cùng thì bỗng một cơn gió lớn thổi tới từ bức tường đằng trước, một cỗ kiệu thoáng chốc chui ra từ bức tường như hồn ma, một dãy cung nữ mặc trang phục cổ đại dẫn đầu, rèm che trước cỗ kiệu được thêu hình dị thú bằng chỉ vàng, vừa giàu sang vừa hào phóng.

Thấy hoa văn quen thuộc này, tôi loáng thoáng cảm nhận được cỗ kiệu này là của ai. Nhưng khi cô kiệu lướt qua bên cạnh tôi, hai cánh tay săn chắc mang theo làn gió thơm bông vươn ra từ cửa ệu, bé tôi lên ôm vào trong kiệu, tôi lập tức rơi vào lồng ngực rộng lớn,

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện