Phùng Nhất Nhất ôm hoa bắt xe về nhà, lúc từ thang máy đi ra, cô nhìn thấy một người ngồi ở giá đựng giày dép trước cửa nhà.
Không phải Phùng Nhất Phàm, cũng không cúi đầu nghịch điện thoại, mà chỉ rảnh rang ngồi đó, mắt nhìn vào khoảng không, không biết đang nghĩ gì, nét mặt có chút bất đắc dĩ, còn thoáng chút vô tội, thân hình cao hơn Phùng Nhất Phàm, ngồi trên giá để dép mà chân vẫn có thể chạm đất.
Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tám tuổi, vẫn khôi ngô tuấn tú như nam chính bước ra từ truyện tranh.
Phùng Nhất Nhất dừng bước từ xa.
Tạ Gia Thụ nghe thấy tiếng thang máy bèn liếc sang, ánh mắt dừng trên bó hoa hồng được Phùng Nhất Nhất ôm trong lòng rồi lại dời đi chỗ khác.
“Tôi quên mang theo chìa khóa, không vào nhà được”, nét mặt anh có chút chán nản, “Em có thể để tôi vào nghỉ chút không? Tôi vừa ra ngoài chạy bộ về, mệt chết đi được!”.
Đúng là anh đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng.
Phùng Nhất Nhất không nói gì, đi đến mở cửa. Hôm nay, Tạ Gia Thụ rất tự giác thay dép, nhưng lúc thay dép, anh lại vỗ vai cô, vô cùng nghiêm túc hỏi, “Tôi chạy bộ đổ mồ hôi, chân bốc mùi có làm sao không?”.
“Em nói có sao thì anh sẽ không vào à?”
“Không, nếu em chê chân tôi có mùi, tôi sẽ không thay dép nữa.”
Lại là một Tạ Gia Thụ vô cớ sinh sự. Chỉ là, trước kia, những lúc anh giở trò thế này luôn mang theo vẻ mặt vô tội và hưng phấn, bây giờ biểu cảm ấy đã được khống chế rất tốt.
Phùng Nhất Nhất chẳng buồn đầu võ mồm với anh, cô ôm hoa bước vào nhà. Tạ Gia Thụ vẫn ngoan ngoãn thay dép, nhưng sau khi vào nhà, anh lại bỏ dép, nằm lên sô pha.
Cắm hoa vào bình đặt bên cửa sổ, xong xuôi, cô rót cho anh một cốc nước. Lúc bưng tới, thấy anh nhắm mắt nằm đó, cô gọi, “Có muốn uống nước không?”.
Tạ Gia Thụ nghiêng đầu, híp mắt cười, “Tôi còn tưởng rằng em sẽ không quan tâm tới tôi nữa”.
“Gia Thụ, nếu anh có thể buông tay, để em sống một cuộc đời bình lặng, chúng ta không cần thiết phải làm kẻ thù của nhau.”
Tạ Gia Thụ chớp mắt, “Vậy nếu tôi không buông tay thì em sẽ làm gì tôi? Hạ độc vào nước cho tôi chết à?”.
“Em sẽ chạy đi thật xa.”
“Vậy em hạ độc cho tôi chết đi!”
Nói dứt lời, anh liền quay đầu, nhắm mắt, cũng không uống nước, nghiêng người ở đó như đã ngủ thật rồi.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy mệt mỏi, lại vô cùng bàng hoàng. Lúc này, cô chỉ hận không thể đứng lên gào thét, đập vỡ hết đồ trong căn phòng này, hoặc là mở cửa điên cuồng lao ra ngoài, chạy đến một nơi không có người.
Cô ngồi đó, cúi đầu, tay bụm mặt, nhẹ nhàng chà xát.
Trong căn phòng yên ắng, một người đàn ông đang nằm và một người phụ nữ cúi đầu, người nào không biết còn tưởng cảnh tượng tĩnh lặng này có chút gì đó ấm áp.
Trong không gian yên tĩnh, Phùng Nhất Nhất nghe thấy Tạ Gia Thụ nói, “Chúng ta nói chuyện đi. Bạn… trai của em, em cảm thấy anh ta có chỗ nào phù hợp với em hơn tôi? Tính khí anh ta rất tốt à? Hay là bởi vì anh ta không có tiền, cho nên sẽ không có ai vì anh ta mà bắt cóc em?”.
“Anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ nổi cáu, những lúc nổi cáu cũng không tiện tay ném thứ nọ thứ kia, sẽ không đẩy em ngã. Anh ấy khiến em cảm thấy bình yên cả về tâm trạng lẫn cuộc sống. Mặc dù bọn em không có những lúc quá hạnh phúc, nhưng cũng không có lúc nào quá buồn bã”, Phùng Nhất Nhất bình tĩnh nói, “Có lẽ là ‘Tương kính như tân’ ấy”.
Cô suýt chút nữa thì dùng “Cử án tề mi [1]”, nhưng Tạ Gia Thụ nghe vậy lại cười, chừng như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười. Tiếng cười rầu rĩ, hồi lâu mới dừng lại.
[1] Cử án tề mi: Vợ chồng tôn trọng nhau (theo tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cầm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).
“Vậy em có yêu anh ta không? Có thích anh ta hơn thích tôi không?”
“Phùng Nhất Nhất!”, anh chậm rãi nói, “Em đã từng thích tôi chưa? Từng thích rồi phải không?”.
Thời thanh xuân của nhiều năm về trước là hồi ức tươi đẹp nhất của họ. Sau đó, trong vài đêm tối, họ từng quấn lấy nhau như chim liền cành. Còn có những nụ hôn ngọt ngào, ngọt ngào khiến anh không thở nổi. Anh khát khao được đắm chìm trong đó, cô nhất định cũng từng có cảm giác hưởng thụ những điều này… phải vậy không? Phùng Nhất Nhất ngẩng đầu lên, phát hiện Tạ Gia Thụ đã mở mắt, anh đang nhìn cô.
Phùng Nhất Nhất cũng chậm rãi, nghiêm túc như anh, “Bây giờ, nói những điều này chẳng còn ý nghĩa gì hết. Nói thẳng ra là, em yêu ai cũng không nhiều bằng yêu chính bản thân em. Gia Thụ, anh cứ coi như em ích kỷ, không tình sâu nghĩa nặng được như anh đi”.
Tạ Gia Thụ lẳng lặng nhìn cô, khóe môi cong cong, thần sắc trong mắt đắng chát lại triền miên.
Cứ nói chuyện với nhau bình thản thế này, anh không nổi cáu, còn cười, trái tim Phùng Nhất Nhất chua xót vô cùng, “Em biết anh rất tốt, là em không xứng với anh, cho nên, em không có cảm giác an toàn”.
Tạ Gia Thụ nằm trên sô pha, bỗng đưa tay về phía cô. Căn phòng chật hẹp, họ cách nhau không xa, anh đưa tay ra là có thể chạm vào cô.
Anh để tay lên đầu gối cô, cô định đẩy anh ra, nhưng anh lại cố chấp ấn chặt.
“Cảm giác an toàn mà em muốn là hôn nhân sao? Nếu lúc từ Mỹ trở về, tôi kết hôn với em, có phải là em sẽ không rời xa tôi nữa không?”
Phùng Nhất Nhất không lên tiếng, trái tim Tạ Gia Thụ bỗng đau rát như bị cả lọ muối rắc vào vết thương còn đang rỉ máu.
Cảm giác hối hận này thật quá đả kích một người đàn ông tự cho rằng mình thông minh như anh. Hơn nữa, người đàn ông này còn không hiểu tại sao bản thân bị vứt bỏ.
Nhưng anh không hứa hẹn gì cả, càng không đính chính.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn bàn tay mình đang đặt trên đầu gối cô, nét mặt trầm tư, u ám.
Trong lòng Phùng Nhất Nhất cũng đang nổi sóng to gió lớn, nhưng quãng thời gian không thể quay trở lại ấy, nói “Nếu như” còn có tác dụng gì nữa đây?
Cô chỉ có thể nói, “Em là một người tầm thường.”
Khi các cô gái còn trẻ, hẳn là đã từng siêu phàm thoát tục… Người nhát gan như Phùng Nhất Nhất cũng từng dũng cảm.
Nhưng dũng cảm rồi thì sao?
Sau khi dũng cảm, cô không còn con đường nào để đi.
Phùng Nhất Nhất gạt cánh tay đang đặt trên đầu gối mình ra.
Lần này, Tạ Gia Thụ không cố chấp nữa, sau khi thu tay về, anh khẽ gác lên trán, rồi lại nhắm mắt.
“Cho tôi ngủ ở đây một lát nhé! Hiện giờ, có lẽ tôi không dậy được… một lát nữa trợ lý của tôi sẽ đến đưa chìa khóa cho tôi.”
“Anh ngủ đi!”, Phùng Nhất Nhất hào phóng nói, đứng dậy muốn cách xa anh một chút rồi đi làm gì đó.
“Hoa rất đẹp!”, anh bỗng nói, “Vừa rồi tôi luôn nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, hình như từ trước tới giờ tôi chưa từng tặng em hoa hồng”.
Anh từng tặng cô rất nhiều hàng xa xỉ đắt đỏ, bao gồm cả một tấm thẻ đen vô giá, nhưng trước giờ anh chưa từng tặng hoa cho cô. Anh cũng từng nghĩ đến, nhưng luôn cảm thấy tặng hoa rất tầm thường, rất mất mặt.
Không ngờ, bộ dạng cô ôm bó hoa, lại đẹp đến thế!
Phùng Nhất Nhất đứng đó sững sờ.
Người mà cho tới nay luôn tỏ ra vô tình, khẽ quay mặt đi, hốc mắt lặng lẽ rơi lệ.
Không phải Phùng Nhất Phàm, cũng không cúi đầu nghịch điện thoại, mà chỉ rảnh rang ngồi đó, mắt nhìn vào khoảng không, không biết đang nghĩ gì, nét mặt có chút bất đắc dĩ, còn thoáng chút vô tội, thân hình cao hơn Phùng Nhất Phàm, ngồi trên giá để dép mà chân vẫn có thể chạm đất.
Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tám tuổi, vẫn khôi ngô tuấn tú như nam chính bước ra từ truyện tranh.
Phùng Nhất Nhất dừng bước từ xa.
Tạ Gia Thụ nghe thấy tiếng thang máy bèn liếc sang, ánh mắt dừng trên bó hoa hồng được Phùng Nhất Nhất ôm trong lòng rồi lại dời đi chỗ khác.
“Tôi quên mang theo chìa khóa, không vào nhà được”, nét mặt anh có chút chán nản, “Em có thể để tôi vào nghỉ chút không? Tôi vừa ra ngoài chạy bộ về, mệt chết đi được!”.
Đúng là anh đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng.
Phùng Nhất Nhất không nói gì, đi đến mở cửa. Hôm nay, Tạ Gia Thụ rất tự giác thay dép, nhưng lúc thay dép, anh lại vỗ vai cô, vô cùng nghiêm túc hỏi, “Tôi chạy bộ đổ mồ hôi, chân bốc mùi có làm sao không?”.
“Em nói có sao thì anh sẽ không vào à?”
“Không, nếu em chê chân tôi có mùi, tôi sẽ không thay dép nữa.”
Lại là một Tạ Gia Thụ vô cớ sinh sự. Chỉ là, trước kia, những lúc anh giở trò thế này luôn mang theo vẻ mặt vô tội và hưng phấn, bây giờ biểu cảm ấy đã được khống chế rất tốt.
Phùng Nhất Nhất chẳng buồn đầu võ mồm với anh, cô ôm hoa bước vào nhà. Tạ Gia Thụ vẫn ngoan ngoãn thay dép, nhưng sau khi vào nhà, anh lại bỏ dép, nằm lên sô pha.
Cắm hoa vào bình đặt bên cửa sổ, xong xuôi, cô rót cho anh một cốc nước. Lúc bưng tới, thấy anh nhắm mắt nằm đó, cô gọi, “Có muốn uống nước không?”.
Tạ Gia Thụ nghiêng đầu, híp mắt cười, “Tôi còn tưởng rằng em sẽ không quan tâm tới tôi nữa”.
“Gia Thụ, nếu anh có thể buông tay, để em sống một cuộc đời bình lặng, chúng ta không cần thiết phải làm kẻ thù của nhau.”
Tạ Gia Thụ chớp mắt, “Vậy nếu tôi không buông tay thì em sẽ làm gì tôi? Hạ độc vào nước cho tôi chết à?”.
“Em sẽ chạy đi thật xa.”
“Vậy em hạ độc cho tôi chết đi!”
Nói dứt lời, anh liền quay đầu, nhắm mắt, cũng không uống nước, nghiêng người ở đó như đã ngủ thật rồi.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy mệt mỏi, lại vô cùng bàng hoàng. Lúc này, cô chỉ hận không thể đứng lên gào thét, đập vỡ hết đồ trong căn phòng này, hoặc là mở cửa điên cuồng lao ra ngoài, chạy đến một nơi không có người.
Cô ngồi đó, cúi đầu, tay bụm mặt, nhẹ nhàng chà xát.
Trong căn phòng yên ắng, một người đàn ông đang nằm và một người phụ nữ cúi đầu, người nào không biết còn tưởng cảnh tượng tĩnh lặng này có chút gì đó ấm áp.
Trong không gian yên tĩnh, Phùng Nhất Nhất nghe thấy Tạ Gia Thụ nói, “Chúng ta nói chuyện đi. Bạn… trai của em, em cảm thấy anh ta có chỗ nào phù hợp với em hơn tôi? Tính khí anh ta rất tốt à? Hay là bởi vì anh ta không có tiền, cho nên sẽ không có ai vì anh ta mà bắt cóc em?”.
“Anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ nổi cáu, những lúc nổi cáu cũng không tiện tay ném thứ nọ thứ kia, sẽ không đẩy em ngã. Anh ấy khiến em cảm thấy bình yên cả về tâm trạng lẫn cuộc sống. Mặc dù bọn em không có những lúc quá hạnh phúc, nhưng cũng không có lúc nào quá buồn bã”, Phùng Nhất Nhất bình tĩnh nói, “Có lẽ là ‘Tương kính như tân’ ấy”.
Cô suýt chút nữa thì dùng “Cử án tề mi [1]”, nhưng Tạ Gia Thụ nghe vậy lại cười, chừng như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười. Tiếng cười rầu rĩ, hồi lâu mới dừng lại.
[1] Cử án tề mi: Vợ chồng tôn trọng nhau (theo tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cầm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).
“Vậy em có yêu anh ta không? Có thích anh ta hơn thích tôi không?”
“Phùng Nhất Nhất!”, anh chậm rãi nói, “Em đã từng thích tôi chưa? Từng thích rồi phải không?”.
Thời thanh xuân của nhiều năm về trước là hồi ức tươi đẹp nhất của họ. Sau đó, trong vài đêm tối, họ từng quấn lấy nhau như chim liền cành. Còn có những nụ hôn ngọt ngào, ngọt ngào khiến anh không thở nổi. Anh khát khao được đắm chìm trong đó, cô nhất định cũng từng có cảm giác hưởng thụ những điều này… phải vậy không? Phùng Nhất Nhất ngẩng đầu lên, phát hiện Tạ Gia Thụ đã mở mắt, anh đang nhìn cô.
Phùng Nhất Nhất cũng chậm rãi, nghiêm túc như anh, “Bây giờ, nói những điều này chẳng còn ý nghĩa gì hết. Nói thẳng ra là, em yêu ai cũng không nhiều bằng yêu chính bản thân em. Gia Thụ, anh cứ coi như em ích kỷ, không tình sâu nghĩa nặng được như anh đi”.
Tạ Gia Thụ lẳng lặng nhìn cô, khóe môi cong cong, thần sắc trong mắt đắng chát lại triền miên.
Cứ nói chuyện với nhau bình thản thế này, anh không nổi cáu, còn cười, trái tim Phùng Nhất Nhất chua xót vô cùng, “Em biết anh rất tốt, là em không xứng với anh, cho nên, em không có cảm giác an toàn”.
Tạ Gia Thụ nằm trên sô pha, bỗng đưa tay về phía cô. Căn phòng chật hẹp, họ cách nhau không xa, anh đưa tay ra là có thể chạm vào cô.
Anh để tay lên đầu gối cô, cô định đẩy anh ra, nhưng anh lại cố chấp ấn chặt.
“Cảm giác an toàn mà em muốn là hôn nhân sao? Nếu lúc từ Mỹ trở về, tôi kết hôn với em, có phải là em sẽ không rời xa tôi nữa không?”
Phùng Nhất Nhất không lên tiếng, trái tim Tạ Gia Thụ bỗng đau rát như bị cả lọ muối rắc vào vết thương còn đang rỉ máu.
Cảm giác hối hận này thật quá đả kích một người đàn ông tự cho rằng mình thông minh như anh. Hơn nữa, người đàn ông này còn không hiểu tại sao bản thân bị vứt bỏ.
Nhưng anh không hứa hẹn gì cả, càng không đính chính.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn bàn tay mình đang đặt trên đầu gối cô, nét mặt trầm tư, u ám.
Trong lòng Phùng Nhất Nhất cũng đang nổi sóng to gió lớn, nhưng quãng thời gian không thể quay trở lại ấy, nói “Nếu như” còn có tác dụng gì nữa đây?
Cô chỉ có thể nói, “Em là một người tầm thường.”
Khi các cô gái còn trẻ, hẳn là đã từng siêu phàm thoát tục… Người nhát gan như Phùng Nhất Nhất cũng từng dũng cảm.
Nhưng dũng cảm rồi thì sao?
Sau khi dũng cảm, cô không còn con đường nào để đi.
Phùng Nhất Nhất gạt cánh tay đang đặt trên đầu gối mình ra.
Lần này, Tạ Gia Thụ không cố chấp nữa, sau khi thu tay về, anh khẽ gác lên trán, rồi lại nhắm mắt.
“Cho tôi ngủ ở đây một lát nhé! Hiện giờ, có lẽ tôi không dậy được… một lát nữa trợ lý của tôi sẽ đến đưa chìa khóa cho tôi.”
“Anh ngủ đi!”, Phùng Nhất Nhất hào phóng nói, đứng dậy muốn cách xa anh một chút rồi đi làm gì đó.
“Hoa rất đẹp!”, anh bỗng nói, “Vừa rồi tôi luôn nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, hình như từ trước tới giờ tôi chưa từng tặng em hoa hồng”.
Anh từng tặng cô rất nhiều hàng xa xỉ đắt đỏ, bao gồm cả một tấm thẻ đen vô giá, nhưng trước giờ anh chưa từng tặng hoa cho cô. Anh cũng từng nghĩ đến, nhưng luôn cảm thấy tặng hoa rất tầm thường, rất mất mặt.
Không ngờ, bộ dạng cô ôm bó hoa, lại đẹp đến thế!
Phùng Nhất Nhất đứng đó sững sờ.
Người mà cho tới nay luôn tỏ ra vô tình, khẽ quay mặt đi, hốc mắt lặng lẽ rơi lệ.
Danh sách chương