Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Còn có..Chủ Tử chính là tâm tình bất ổn, thời gian trước có vẻ như chính là có tổn thương nội lực, do tự bộc phát..Ta nghĩ điều này bản thân Người rõ hơn Ta.”
“Ta không sao..”
“Không được..Ta biết Chủ Tử là tự tin vào khả năng, nhưng nhất định không thể xem thường. Còn có Chủ tử định đến Vân Sơn Tự, ở Vân Sơn Tự Ta có biết một vị Sư Huynh. Chủ Tử, Ta cùng Người đi..”
“Ngươi không cần… Ta nghĩ Ngươi nhanh trở về. Không Sư Phụ Ngươi sẽ lo lắng lắm..”
“Ta đã nói với Sư Phụ, Người cũng là bảo Ta phải trị hết bệnh cho Chủ Tử. Ta không về, nếu Chủ tử không hết bệnh.”
“Thiếu gia, có Đông Tử sẽ ổn hơn, dù sao Vân Sơn Tự muốn tá túc cũng cần có Người..”A Hán lo lắng Hoài Ân quá cố, vì chuyện Quận chúa mà suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Nay bị nội thương, tuy không nặng nhưng cũng vẫn cần dưỡng hảo.
“Đúng vậy..A Hán đây nói không sai.Có Ta thì bệnh Người mau khỏi.”
“Ta lớn hơn tiểu tử nhà Người, phải gọi là Ca ca biết không?”
“Lêu..Lêu..” Đông Tử làm mặt xấu chọc A Hán.
“Được rồi..Vậy thì đi thôi. Nhưng Ngươi phải sửa lại cách xưng hô. Đừng có trước mặt Người khác gọi Ta là Chủ tử..”
“Hảo..Chủ…Thiếu gia..”
“Đi thôi..Tra…Tra..”
“Giác Tịnh Đại Sư đa tạ..”
“Đông thí chủ không cần khách khí, Tạ Y Sư thường đến bổn tự hành thiện, chuyện nhỏ này chỉ là một chút tâm ý.”
“Dù sao cũng Đa tạ đại sư..”
“Bổn tự hai Ngày này có chuyện bận, vì vậy có thể tiếp đãi không chu đáo. Nhưng nếu có chuyện gì cần Đông Thí chủ cứ gọi Giác Ngộ giúp đỡ.”
“Hảo..Đa tạ..”
“Thiếu gia..Chúng Ta có thể vào phòng rồi..Ta dìu Người.” Đông Tử nhanh chóng đưa tay, muốn đưa Hoài Ân đi. Nhưng là Hắn nhớ đến Chủ Tử không mấy thích tiếp xúc thân thể, vì vậy chỉ có thể nắm lấy ống tay áo dẫn đường.
“Hảo..”
“Tiểu Tử Ngươi còn làm Ta tưởng là thật có quen ở đây, không nghĩ đến lấy danh của Sư Phụ ngươi.” A Hán có chút buồn cười đạo.
“Sư phụ Ta thì sao..Dù sao thầy trò không phân biệt mà..”
“À ra vậy…”
“Thiếu gia, Người nghĩ ngơi. Ta đi nấu thuốc bổ khí cho Người.”
“Hảo..A Hán, Huynh cũng giúp Đông Tử một tay..”
“Không cần..Thuốc Ta tự sắc được. Vẫn là để Huynh ấy ở lại bảo hộ Chủ..Thiếu gia..Ta đi đây.”
“Thiếu Gia, Người xem cái tên nhóc này hấp tấp như thế. Liệu có tin tưởng được không.”
“Người mà Tạ Dĩ Dĩ nhận làm đệ tử sẽ không phải là phế nhân..”
“Thiếu gia nói phải..”
“Huynh cứ đi nghĩ đi, cả hôm qua cùng hôm nay đều không nghĩ hảo rồi..”
“Ta không sao..Thiếu Gia nếu mệt thì cứ nghĩ, Ta trở ra mã xa thay đổi dạng để bọn họ không nhận ra.Còn có xem xem vị Tân nương kia đã đến chưa..”
“Hảo..”
A Hán cùng Hoài Ân lúc này đã trở lại thành bộ dáng như cũ. Vì lo lắng Người ở Khách điếm nhận ra. A Hán không nghĩ thật xảo, đoàn Người Tống Hoài Phong cũng đến.Nhưng thứ A Hán quan tâm chính là kiệu Tân Nương cách xa một đoạn với đoàn quan binh. Phải biết để xem xét trong thời gian này có bao nhiêu cô nương xuất giá đúng là không dễ dàng. Nhưng may mắn một phần chính là trong tháng này chỉ có duy nhất một tân nương.Vì vậy mà A Hán cùng Hoài Ân đỡ tốn công hơn..A Hán tiến đến chăm sóc cho mã, liền nhanh trở vào báo cáo tình hình.
“Tiêu Nguyệt, Ngươi sao vậy..” Phương Hoa nhìn Tiêu Nguyệt đăm chiêu,liền lo lắng đạo.
“Không có gì chỉ là..Phương Hoa, Ngươi ở lại chăm sóc Tiểu thư. Ta phải đi xem xem một chút.”
“Ngươi định đi đâu..” Phương Hoa khó hiểu nhìn Tiêu Nguyệt.
“Đi xác định một chuyện..”
“Tiêu Nguyệt..” Phương Hoa nghĩ nghĩ liền trở vào báo cáo cùng Chủ Tử.
“Tiêu Nguyệt hành sự trước giờ đều có chuẩn mực, không cần lo lắng…Phía sau đoàn rước Tân Nương kia cũng không nên làm khó. Hôn sự là chuyện một đời Người, giúp Nàng Ta một chút..”
“Vâng, Thuộc hạ sẽ truyền ý cho Lộ Tướng Quân..”
“Tiểu Thư…” Tiêu Nguyệt nhanh chóng quay trở lại.
“Nói đi…” Nữ nhân một bộ lạnh đạm đạo.
“Chuyện là..Lúc nãy thuộc hạ có trông thấy mã..”
“Không phải Ngươi chứ, chạy đi xem mã…” Phương Hoa có chút không hiểu nổi, Tiêu Nguyệt chính là ái nhất mã, chỉ cần thấy mã chính là dù có cho châu báo trước mặt y cũng không cần, y chính là thích mã.
“Ngươi đừng có nhìn Ta như vậy…Phải là Ta thích mã, nhưng cũng không phải Ta chạy đi xem, mà là thật có chuyện.” Tiêu Nguyệt bễu môi, Nàng đúng là thích mã, nhưng cũng không đến nổi không hiểu chuyện.
“Được rồi..nói tiếp đi..”
“Là Ta phát hiện mã đó chính là giống với mã của hai kẻ đã ở khách điếm. Tuy mã xa đã thay đổi, nhưng mã vẫn là..” Tiêu Nguyệt chính là có ưu điểm chỉ cần là mã, là nhìn một lần sẽ nhớ đến từng chi tiết. Không lẫn đâu được..
“Ngươi nói, hai tên đó còn dám theo sao..Mà không đúng, còn chưa chắc bọn họ trộm y phục, nhưng nếu trộm thì cũng không thể nào to gan lại tiếp tục theo.” Phương Hoa ngạc nhiên, Nàng không nghĩ đến có chuyện xảo như vậy.
“Vậy Ngươi có tra xem…” Nữ Nhân vẫn thong thả dùng trà như không có chuyện gì. Chỉ là trong đáy mắt Nàng đã ẩn hiện ý cười.
“Có..Nhưng không phải hai người đó.” Tiêu Nguyệt cũng cảm thấy ki lạ, nhưng lạ chỗ nào Nàng căn bản không rõ.
“Ngươi nhìn thấy cận mặt sao..” Phương Hoa tò mò hỏi.
“Chỉ thấy một, nhưng không phải..dù thế nào cũng không giống. Nên Ta nghĩ bọn Người kia đã bán đi mã để chúng Ta không tìm ra.”
“Có thể lắm chứ..” Phương Hoa cũng cảm thấy có lý.
“Hạo Tuyết..”
“Có Thuộc Hạ..” Chỉ vừa gọi tên thì Hạo Tuyết lập tức xuất hiện.
“Ngươi đi tra xem, có bất kì động tỉnh gì liền báo cáo..”
“Thuộc Hạ rõ..”
“Tiểu Thư…Người có phải quá để ý đến kẻ trộm y phục không..” Tiêu Nguyệt chính là tò mò, từ trước đến nay Hạo Tuyết chính là ám dạ làm những nhiệm vụ quan trọng. Nhưng là lần này Tiểu thư để Hạo Tuyết đi tra chuyện kẻ Trộm y phục, nói thế nào Tiêu Nguyệt cũng thấy không thông.
“Tiểu thư, Ta cùng Tiêu Nguyệt đi chuẩn bị điểm tâm..”
“Đi..đi..”
“Phương…Hoa…Ngươi làm gì mà lôi Ta.” Tiêu Nguyệt tức giận khi bị Phương Hoa kéo rời khỏi, Nàng còn chưa có rõ ý Chủ Tử.
“Ngươi còn nói..Tiểu thư trước giờ không thích Người khác đoán ý, Ngươi đâu phải không hiểu..”
“Ta..chỉ là Ta lo lắng Tiểu Thư quá để tâm kẻ trộm y phục..”
“Ngươi còn nói, là Ngươi tự ý nhắc lại. Tốt hơn hết là sao này làm chuyện gì thì nghĩ thật kĩ. Tiểu thư đã có rất nhiều chuyện lo lắng. Ngươi là bớt chuyện đi là hảo..”
“Ta biết rồi..Lần sau sẽ không..”
“Ta không sao..”
“Không được..Ta biết Chủ Tử là tự tin vào khả năng, nhưng nhất định không thể xem thường. Còn có Chủ tử định đến Vân Sơn Tự, ở Vân Sơn Tự Ta có biết một vị Sư Huynh. Chủ Tử, Ta cùng Người đi..”
“Ngươi không cần… Ta nghĩ Ngươi nhanh trở về. Không Sư Phụ Ngươi sẽ lo lắng lắm..”
“Ta đã nói với Sư Phụ, Người cũng là bảo Ta phải trị hết bệnh cho Chủ Tử. Ta không về, nếu Chủ tử không hết bệnh.”
“Thiếu gia, có Đông Tử sẽ ổn hơn, dù sao Vân Sơn Tự muốn tá túc cũng cần có Người..”A Hán lo lắng Hoài Ân quá cố, vì chuyện Quận chúa mà suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Nay bị nội thương, tuy không nặng nhưng cũng vẫn cần dưỡng hảo.
“Đúng vậy..A Hán đây nói không sai.Có Ta thì bệnh Người mau khỏi.”
“Ta lớn hơn tiểu tử nhà Người, phải gọi là Ca ca biết không?”
“Lêu..Lêu..” Đông Tử làm mặt xấu chọc A Hán.
“Được rồi..Vậy thì đi thôi. Nhưng Ngươi phải sửa lại cách xưng hô. Đừng có trước mặt Người khác gọi Ta là Chủ tử..”
“Hảo..Chủ…Thiếu gia..”
“Đi thôi..Tra…Tra..”
“Giác Tịnh Đại Sư đa tạ..”
“Đông thí chủ không cần khách khí, Tạ Y Sư thường đến bổn tự hành thiện, chuyện nhỏ này chỉ là một chút tâm ý.”
“Dù sao cũng Đa tạ đại sư..”
“Bổn tự hai Ngày này có chuyện bận, vì vậy có thể tiếp đãi không chu đáo. Nhưng nếu có chuyện gì cần Đông Thí chủ cứ gọi Giác Ngộ giúp đỡ.”
“Hảo..Đa tạ..”
“Thiếu gia..Chúng Ta có thể vào phòng rồi..Ta dìu Người.” Đông Tử nhanh chóng đưa tay, muốn đưa Hoài Ân đi. Nhưng là Hắn nhớ đến Chủ Tử không mấy thích tiếp xúc thân thể, vì vậy chỉ có thể nắm lấy ống tay áo dẫn đường.
“Hảo..”
“Tiểu Tử Ngươi còn làm Ta tưởng là thật có quen ở đây, không nghĩ đến lấy danh của Sư Phụ ngươi.” A Hán có chút buồn cười đạo.
“Sư phụ Ta thì sao..Dù sao thầy trò không phân biệt mà..”
“À ra vậy…”
“Thiếu gia, Người nghĩ ngơi. Ta đi nấu thuốc bổ khí cho Người.”
“Hảo..A Hán, Huynh cũng giúp Đông Tử một tay..”
“Không cần..Thuốc Ta tự sắc được. Vẫn là để Huynh ấy ở lại bảo hộ Chủ..Thiếu gia..Ta đi đây.”
“Thiếu Gia, Người xem cái tên nhóc này hấp tấp như thế. Liệu có tin tưởng được không.”
“Người mà Tạ Dĩ Dĩ nhận làm đệ tử sẽ không phải là phế nhân..”
“Thiếu gia nói phải..”
“Huynh cứ đi nghĩ đi, cả hôm qua cùng hôm nay đều không nghĩ hảo rồi..”
“Ta không sao..Thiếu Gia nếu mệt thì cứ nghĩ, Ta trở ra mã xa thay đổi dạng để bọn họ không nhận ra.Còn có xem xem vị Tân nương kia đã đến chưa..”
“Hảo..”
A Hán cùng Hoài Ân lúc này đã trở lại thành bộ dáng như cũ. Vì lo lắng Người ở Khách điếm nhận ra. A Hán không nghĩ thật xảo, đoàn Người Tống Hoài Phong cũng đến.Nhưng thứ A Hán quan tâm chính là kiệu Tân Nương cách xa một đoạn với đoàn quan binh. Phải biết để xem xét trong thời gian này có bao nhiêu cô nương xuất giá đúng là không dễ dàng. Nhưng may mắn một phần chính là trong tháng này chỉ có duy nhất một tân nương.Vì vậy mà A Hán cùng Hoài Ân đỡ tốn công hơn..A Hán tiến đến chăm sóc cho mã, liền nhanh trở vào báo cáo tình hình.
“Tiêu Nguyệt, Ngươi sao vậy..” Phương Hoa nhìn Tiêu Nguyệt đăm chiêu,liền lo lắng đạo.
“Không có gì chỉ là..Phương Hoa, Ngươi ở lại chăm sóc Tiểu thư. Ta phải đi xem xem một chút.”
“Ngươi định đi đâu..” Phương Hoa khó hiểu nhìn Tiêu Nguyệt.
“Đi xác định một chuyện..”
“Tiêu Nguyệt..” Phương Hoa nghĩ nghĩ liền trở vào báo cáo cùng Chủ Tử.
“Tiêu Nguyệt hành sự trước giờ đều có chuẩn mực, không cần lo lắng…Phía sau đoàn rước Tân Nương kia cũng không nên làm khó. Hôn sự là chuyện một đời Người, giúp Nàng Ta một chút..”
“Vâng, Thuộc hạ sẽ truyền ý cho Lộ Tướng Quân..”
“Tiểu Thư…” Tiêu Nguyệt nhanh chóng quay trở lại.
“Nói đi…” Nữ nhân một bộ lạnh đạm đạo.
“Chuyện là..Lúc nãy thuộc hạ có trông thấy mã..”
“Không phải Ngươi chứ, chạy đi xem mã…” Phương Hoa có chút không hiểu nổi, Tiêu Nguyệt chính là ái nhất mã, chỉ cần thấy mã chính là dù có cho châu báo trước mặt y cũng không cần, y chính là thích mã.
“Ngươi đừng có nhìn Ta như vậy…Phải là Ta thích mã, nhưng cũng không phải Ta chạy đi xem, mà là thật có chuyện.” Tiêu Nguyệt bễu môi, Nàng đúng là thích mã, nhưng cũng không đến nổi không hiểu chuyện.
“Được rồi..nói tiếp đi..”
“Là Ta phát hiện mã đó chính là giống với mã của hai kẻ đã ở khách điếm. Tuy mã xa đã thay đổi, nhưng mã vẫn là..” Tiêu Nguyệt chính là có ưu điểm chỉ cần là mã, là nhìn một lần sẽ nhớ đến từng chi tiết. Không lẫn đâu được..
“Ngươi nói, hai tên đó còn dám theo sao..Mà không đúng, còn chưa chắc bọn họ trộm y phục, nhưng nếu trộm thì cũng không thể nào to gan lại tiếp tục theo.” Phương Hoa ngạc nhiên, Nàng không nghĩ đến có chuyện xảo như vậy.
“Vậy Ngươi có tra xem…” Nữ Nhân vẫn thong thả dùng trà như không có chuyện gì. Chỉ là trong đáy mắt Nàng đã ẩn hiện ý cười.
“Có..Nhưng không phải hai người đó.” Tiêu Nguyệt cũng cảm thấy ki lạ, nhưng lạ chỗ nào Nàng căn bản không rõ.
“Ngươi nhìn thấy cận mặt sao..” Phương Hoa tò mò hỏi.
“Chỉ thấy một, nhưng không phải..dù thế nào cũng không giống. Nên Ta nghĩ bọn Người kia đã bán đi mã để chúng Ta không tìm ra.”
“Có thể lắm chứ..” Phương Hoa cũng cảm thấy có lý.
“Hạo Tuyết..”
“Có Thuộc Hạ..” Chỉ vừa gọi tên thì Hạo Tuyết lập tức xuất hiện.
“Ngươi đi tra xem, có bất kì động tỉnh gì liền báo cáo..”
“Thuộc Hạ rõ..”
“Tiểu Thư…Người có phải quá để ý đến kẻ trộm y phục không..” Tiêu Nguyệt chính là tò mò, từ trước đến nay Hạo Tuyết chính là ám dạ làm những nhiệm vụ quan trọng. Nhưng là lần này Tiểu thư để Hạo Tuyết đi tra chuyện kẻ Trộm y phục, nói thế nào Tiêu Nguyệt cũng thấy không thông.
“Tiểu thư, Ta cùng Tiêu Nguyệt đi chuẩn bị điểm tâm..”
“Đi..đi..”
“Phương…Hoa…Ngươi làm gì mà lôi Ta.” Tiêu Nguyệt tức giận khi bị Phương Hoa kéo rời khỏi, Nàng còn chưa có rõ ý Chủ Tử.
“Ngươi còn nói..Tiểu thư trước giờ không thích Người khác đoán ý, Ngươi đâu phải không hiểu..”
“Ta..chỉ là Ta lo lắng Tiểu Thư quá để tâm kẻ trộm y phục..”
“Ngươi còn nói, là Ngươi tự ý nhắc lại. Tốt hơn hết là sao này làm chuyện gì thì nghĩ thật kĩ. Tiểu thư đã có rất nhiều chuyện lo lắng. Ngươi là bớt chuyện đi là hảo..”
“Ta biết rồi..Lần sau sẽ không..”
Danh sách chương