Editor: Qin Zồ

Tên Phạm Văn giả đi cũng không nhanh lắm, ta với Liễu Dự rất dễ dàng bắt kịp cưới bộ của hắn ta, im lặng không một tiếng động đi theo sau hắn. Liễu Dự nhỏ giọng nói: “Đó chính là người lần trước muốn đầu độc ta?”

Liễu Dự quả nhiên thông minh, chuyện lần trước của tên Phạm Văn giả ta không cân nhắc nhiều, cũng chưa nói gì, vậy mà hắn cũng đoán ra. Ta liền “ừm” một tiếng.

Đột nhiên, Phạm Văn giả rẽ vào một hẻm nhỏ, ta vừa định đi theo thì bỗng dưng mí mắt nháy liên hồi. Ta nghĩ với năng lực của Ngô Tung, tìm một người ở trong kinh thành không khó, nhưng đã lâu như thế mà tìm vẫn chẳng ra. Còn ta chỉ mới nhìn tùy ý vậy mà đã bắt gặp được người, cái này nhìn như trùng hợp, nhưng lại càng giống cạm bẫy hơn.

Ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Liễu Dự hỏi: “Công chúa sao thế?”

Ta trầm ngâm nói: “Hình như đây là trò lừa đảo.”

Ta còn chưa nói xong, chợt một âm thanh trong trẻo truyền đến: “Ôi chao ôi chao ôi chao, đây không phải là công chúa mỹ nhân sao?”

Ta nghe ra âm thanh của Như Ý, quay đầu lại nhìn, hai tay Như Ý đều cầm xâu kẹo hồ lô, nhảy nhót đến trước mặt ta, “Công chúa mỹ nhân công chúa mỹ nhân, không phải tỷ không được khỏe sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Theo bản năng ta đưa mắt nhìn ra sau Như Ý, Như Ý cười híp mắt nói: “Công chúa mỹ nhân không cần nhìn đâu, sư phụ ta chưa đến. Hôm nay ta tới tìm công chúa mỹ nhân. Hôm qua công chúa mỹ nhần đồng ý cho ta cây linh chi trăm năm, sáng nay Như Ý duỗi cổ chờ mà không chờ được công chúa, sư phụ nới công chúa mỹ nhân không được khỏe, cho nên Như Ý đến đây bắt mạch cho công chúa mỹ nhân.”

Cơ thể không khỏe chỉ là lấy cớ nói đại thôi, ta khẽ cười: “Sáng nay thái y đã khám bệnh cho ta rồi, không có gì đáng lo ngại. Cây linh chi trăm năm của Như Ý, đợi ta sai người đưa đến cho muội.”

Như Ý nháy mắt mấy cái, “Không cần phải phiền phức như vậy đâu. Ta đến phủ đệ của công chúa lấy là được rồi, hơn nữa Như Ý sớm nghe nói phủ đệ công chúa mỹ nhân cực kỳ xa hoa, nếu có thể đến nhìn một cái, cuộc đời này sống cũng đủ rồi.”

Tâm tư ta khẽ đổi, quát một tiếng: “Huyền Thanh, Huyền Tử, Huyền Hạt, Huyền Lam.”

Vừa dứt lời, bốn đạo thân ảnh từ tứ phía đồng thời xuất hiện.

Bốn người Huyền Thanh, Huyền Tử, Huyền Hạt, Huyền Lam đều là ám vệ bên người ta, thân thủ của bọn hắn vô cùng tốt, chính là chọn lựa kỹ càng từ trong doanh ám vệ của hoàng gia, ta cũng khá là tín nhiệm bọn hắn.

Ta nói: “Đi vào lục soát, bắt được người rồi giải đến phủ công chúa.”

Bốn người “vâng” một tiếng, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt ta. Lúc này chỉ nghe thấy Như Ý cười hì hì: “Phò mã, Như Ý mời huynh ăn kẹo hồ lô.”

Da mặt ta run lên, “Như Ý, ai nói cho muội biết hắn là phò mã?”

Như Ý khẽ chớp mắt, “Không có ai cả, Như Ý tự đoán đó. Công chúa mỹ nhân tỷ xem xem, y phục mà huynh ấy mặc không giống với y phục mà mấy thị vệ vừa nãy mặc, bộ dạng dễ nhìn như thế, hơn nữa cả gương mặt huynh ấy đều viết rõ ta thích công chúa mỹ nhân. Cho nên Như Ý liền đoán huynh ấy là phò mã thôi.”

Da mặt ta run lên, ta nghiêm túc nói: “Không phải.”

“Hả? Này vị ca ca không phải là phò mã, huynh tên gì thế?”

Liễu Dự nhẹ nhàng đáp: “Liễu Dự.”

“Ôi chao ôi chao ôi chao, công chúa mỹ nhân tỷ xem xem, tỷ vừa mới nói như thế, Liễu ca ca đau lòng biết bao.” Như Ý đem một xâu kẹo hồ lô nhét vào trong tay Liễu Dự, “Liễu ca ca đừng đau lòng nha, Như Ý mời huynh ăn kẹo hồ lô.”

Liễu Dự ngẩn ngơ nhìn Như Ý.

Lúc này ta mới phát hiện ra sắc mặt của Liễu Dự có hơi trắng, ta nhớ Triệu thái y có nói Liễu Dự bị cảm nắng nhẹ, mà vừa nãy hắn lại cùng ta chạy dưới cái nắng lâu như vậy, trong lòng ta nhảy dựng lên.

May mà Vân Vũ chạy đến đây kịp, ta vội vàng để Vân Vũ đỡ Liễu Dự lên xe ngựa, chỉ sợ trong chớp mắt Liễu Dự sẽ té xỉu. Ở trong xe ngựa, hai người Vân Vũ với Như Ý cứ như hận đã gặp nhau quá muộn vậy, nói rất hăng say, ta chỉ thấy bên tai có hơn hai con chim sẻ, líu ríu nói không ngừng.

Ta không để tâm đến hai tiểu cô nương các nàng nói những gì, ngược lại để ý đến từ sau khi Liễu Dự lên xe, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Như Ý. Ta nghĩ chẳng lẽ sau khi Liễu Dự gặp Như Ý đã nhất kiến chung tình, đem tình ý từ trên người ta chuyển sang Như Ý? Trong lòng ta vui vẻ hẳn lên, Liễu Dự với Như Ý nhìn cũng có vẻ xứng đôi.

Sau khi tới phủ công chúa, ta để Như Ý bắt mạch cho Liễu Dự, những gì Như Ý nói cũng không khác Triệu thái y nói là mấy, nàng để Liễu Dự ăn một viên đan dược, sắc mặt Liễu Dự lập tức tốt lên nhiều.

Nhưng hai mắt hắn vẫn cứ dính trên người Như Ý, tình cảnh này cứ duy trì cho đến khi như Ý rời khỏi phủ đệ. Đúng lúc này, bốn người Huyền Thanh cũng quay về, bọn hắn nói: “Hồi bẩm công chúa, trong ngõ không hề có người mà công chúa muốn tìm.”

Trong đầu ta có chút thất vọng, ta khoát tay, để bốn người họ lui xuống.

Ta đi lại trên hành lang suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài, vừa định xoay người thì nhìn thấy Liễu Dự vội vàng đi về phía ta, ta lấy lại bình tĩnh, chỉ nghe thấy hắn mở miệng nói: “Công chúa, ta nhớ ra rồi, trước kia ta đã gặp qua Như Ý.”

Ta sững sờ, “Là chuyện khi nào?”

Liễu Dự sờ mũi rồi lắc đầu.

Ta cũng không cố ép Liễu Dự, kì thật chỉ những lời này cũng đủ rồi. Như Ý nói đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi Đào Hoa Nguyên, mà Liễu Dự trước kia lại gặp qua Như Ý, vậy đích thị là ở trong Đào Hoa Nguyên, mà Liễu Dự là người Thanh Tây, chẳng có liên quan gì đến Vũ Lăng, vả lại Như Ý còn nói mấy năm trước nàng từng cứu một người trọng thương, lúc này lại là Ôn Diễn muốn Như Ý ra khỏi Đào Hoa Nguyên…

Việc này rất dễ có thể liên hệ với nhau.

Bởi vì năm đó Liễu Dự bị trọng thương nên không tham gia khỏa cử, chỉ sợ là lỗi lầm của Ôn Diễn, người Ôn Diễn muốn quay lại bồi thường không phải ta, cũng không phải Yến Thanh, mà là Liễu Dự.

Nói như vậy, sở dĩ Liễu Dự xuất hiện trong phủ công chúa của ta, đích thị là có liên quan đến Ôn Diễn.

Liễu Dự nói tiếp: “Đợi một thời gian, ta nhất định có thể nhớ ra toàn bộ.” Dừng lại, hắn cẩn thận nói: “Chờ cho đến lúc ta nhớ ra chuyện tình, công chúa có thể thử thích ta hay không?”

Vấn đề như vậy, ta thật sự không muốn trả lời.

Ta vừa mở miệng, Liễu Dự liền vội nói: “Công chúa không cần trả lời, cứ coi như ta chưa nói gì.”

Ta thầm nghĩ cái trò yêu đương này quả nhiên khiến người ta rầu rĩ.

Ta vốn định đến hỏi Ôn Diễn cho rõ ràng lập tức, nhưng bây giờ sắc trời đã tối, vậy nên để hôm sau đi. Kỳ thật trong lòng ta đã biết rõ, trời tối chỉ là cái cớ, Ôn Diễn vốn đã cách xa ta như thế, nếu đem toàn bộ sương mù đâm thủng, chỉ sợ Ôn Diễn sẽ càng cách ta xa hơn.

Thật ra ta cũng không hiểu rõ, đến tột cùng là ta thích Ôn Diễn như thế nào, mới đầu chỉ cảm thấy người này cực kỳ thần bí, đằng sau ý cười dịu dàng kia cất chứa một bí mật thu hút ta, nhưng trong quá trình ta đào bới bí mật đó thì bất tri bất giác đã bị con người hắn thu hút mất.

Hắn đưa ta một hạt giống, có lẽ là cho ta một phò mã, cuối cùng ta lại thích người không nên thích rồi.

Ta quay về giường đưa mắt nhìn bức họa Ôn Diễn, ngón tay nhẹ nhàng lần sờ trên gương mặt hắn, nhớ đến hôm đó ta ngồi ở trong lòng ngựuc hắn, với tư thế cực kỳ thân mật đến không ngờ, mặc dù bị đám phi trùng đuổi theo có chút khó khăn, nhưng ta cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ ấm áp như lúc đó.

Ta nghĩ, một lần thân mật kia với Ôn Diễn, có lẽ cũng là lần cuối cùng…

Ngày hôm sau ta ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại, sau khi dùng qua bữa sáng, ta biết mình không thể trốn tránh, nên vạch trần những chuyện cần phải vạch trần. Ta để Vân Vũ ở lại trong phủ công chúa, chỉ dẫn theo Liễu Dự ra ngoài.

Ngay từ lúc Ôn Diễn đưa ta hạt giống kia, người có liên quan đến quay đi quay lại cũng chỉ có ta và Liễu Dự, ta nói với hắn: “Hôm nay những nghi ngờ bấy lâu của chúng ta sẽ được phơi bày.”

Liễu Dự khó hiểu.

Ta bình thản nói: “Ôn Diễn sẽ nói cho chúng ta biết.”

Liễu Dự cụp mắt xuống, khẽ “ồ” một tiếng.

Xe ngựa đi rất mau, chỉ sau nửa canh giờ, ta với Liễu Dự đã xuất hiện trước rừng cây nhỏ kia. Lúc này A Man không có ở đây, cơ mà chẳng sao cả, ta đã nhớ được đường đi.

Sau khi hòa ly với Yến Thanh, ta đã học được một chuyện, chính là bất kể làm gì, ta đều phải giữ miếng cho mình, bằng cái này ta chắc chắn có thể toàn thân trở ra.

Ta nói với Liễu Dự: “Ngươi đi theo ta.”

Hắn không hề do dự nào đi theo sau ta.

Ta biết trong rừng cây này nơi nơi đều là cơ quan, cho nên phải đi rất cẩn thận, Liễu Dự cũng không dám mở miệng phá đám ta, ta dựa vào trí nhớ thuận lợi vượt qua khu rừng nguy hiểm.

Ta bước vào trong căn nhà gỗ, bên trong trống rỗng, đến một bóng người cũng không có.

Ta khẽ giật mình, tìm xung quanh một vòng, không thấy Ôn Diễn, không thấy A Man, không thấy Như Ý. Ta không khỏi chau mày, lần này Liễu Dự nói: “Có thể là mấy người Ôn tiên sinh đi ra ngoài chăng?”

Điều này cũng đúng, theo như tính khí không ngồi yên được của Như Ý, có lẽ đã ra ngoài chơi rồi. Ta bèn nói: “Chúng ta chờ thôi.”

Thế là chờ mất hai canh giờ, cho đến khi bầu trời tối đen, mấy người Ôn Diễn vẫn chưa trở về. Đột nhiên ta có chút kinh hãi, chẳng lẽ Ôn Diễn biết ta đến đây, cho nên đã rời khỏi kinh thành rồi sao?

Ta hoảng hốt, lập tức đứng bật dậy.

Liễu Dự hỏi: “Công chúa làm sao thế? Trông mặt nàng có vẻ không tốt.”

Ta bình tĩnh lại, Ôn Diễn nhất định sẽ không bỏ đi, hắn còn nợ ta một lí do, mặc dù là phải đi, ít nhất cũng sẽ đánh tiếng với Thừa Văn, tuyệt không có chuyện tùy tiện rời đi như thế.

Ta nói: “Không có gì, chúng ta quay về đi, sớm mai lại đến đây, có lẽ Ôn tiên sinh bị chậm trễ chuyện gì đó.”

Liễu Dự đáp: “Được.”

Nhưng ta không ngờ là, sau khi ra khỏi khu rừng nhỏ đó, ta lại trông thấy phu xe nằm trong vũng máu, tử trạng dữ dội thảm thiết, ta vừa nhìn, lập tức không nhịn được mà nôn khan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện