Thật không may, tất cả kế hoạch mà Lâm thừa tướng dày công vun đắp đều đã tan thành tro bụi vì những nước đi khó lường của Tiêu Dịch Thành.
Khi Lâm thừa tướng đang tiếc thương cho đại nghiệp đã mất, thì Lâm Chiêu Vân ngơ ngác quay về viện của mình.
Hắn ngồi bất động trên ghế, trong đầu vẫn văng vẳng lời phụ thân vừa nói.
“Tại sao?” Hắn lẩm bẩm.
Tại sao lại thành ra như thế này? Rõ ràng ba tháng trước, mọi thứ vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ, không phải sao?
Nhưng giờ đây, cả giấc mộng của hắn lẫn phụ thân đều đã tan vỡ.
“Công tử…” Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai Lâm Chiêu Vân.
Hắn quay đầu lại nhìn, bắt gặp một tỳ nữ xinh đẹp vận y phục màu tím, ánh mắt chứa đầy nhu tình đang nhìn hắn. Trong tay cô là một bát canh nóng nghi ngút hương thơm.
“Tử Yên…” Lâm Chiêu Vân khẽ gọi tên cô, rồi đột nhiên hỏi, “Giữa ta và Tiêu Dịch Thành, ngươi thấy ai được nữ nhân yêu thích hơn?”
Tử Yên hơi sững người trước câu hỏi đó, rồi không chút do dự đáp:
“Tất nhiên là công tử rồi. Ngài tuấn tú, phong độ, cả kinh thành này làm gì có nữ tử nào không thích công tử. Nếu có, chắc chắn là do nàng ta mù thôi.”
Khi nói đến đây, ánh mắt Tử Yên vô thức lướt qua bộ y phục trên người Lâm Chiêu Vân, lòng dâng lên một tia ghen tuông. Bộ đồ hắn mặc hôm nay không giống với lúc sáng. Lẽ nào hắn lại vừa bị mấy kỹ nữ ở thanh lâu dụ dỗ?
“Có đấy.” Lâm Chiêu Vân lẩm bẩm.
Hắn nhớ đến thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành kia, người đã thản nhiên nói với hắn rằng:
“Một kỹ nữ trong hẻm Dương Liễu còn sạch sẽ và đáng trọng hơn ngươi. Ngươi không xứng được đem ra so với bọn họ.”
Một cơn đau âm ỉ dâng lên trong lòng Lâm Chiêu Vân, xen lẫn là sự phẫn hận đến tận xương tủy. Sự sỉ nhục này, còn đau đớn hơn cả việc giấc mộng hoàng tử bị tan vỡ.
Cũng chính lúc đó, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu hắn.
Lâm Chiêu Vân thầm nghĩ, mọi chuyện bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo kể từ ngày hắn gặp Trầm Ngư. Nếu lúc đó cô chọn hắn thay vì Tiêu Dịch Thành, liệu mọi thứ có khác không?
Nhưng cho dù hắn nghĩ thế nào, ba ngày sau, đại quân Tiêu gia vẫn cuồn cuộn kéo đến trước cổng thành.
Cách nhau bởi con hào sâu, những chiến binh từng sinh tử nơi sa trường giờ đang đối mặt với cấm quân khoác áo giáp sáng bóng đứng trên tường thành.
Dù binh lính dưới tường thành trông gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng khí thế tỏa ra từ hàng ngũ bọn họ lại mạnh mẽ gấp bội những kẻ được nuôi dưỡng trong sự an nhàn nơi cung cấm.
Phía sau đoàn quân, Tiêu Dịch Thành ngồi vững vàng trên chiến xa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía thành trì nơi mình từng trốn thoát cách đây không lâu.
“Tướng quân, khi nào chúng ta công thành?” Tôn Phú đứng bên cạnh hỏi.
Lần này, ông và Tiêu Dịch Thành chia quân làm hai ngả: Một đội ở lại trấn áp Hung Nô, đội còn lại theo Tiêu Dịch Thành vượt ngàn dặm hành quân về kinh, chỉ để lấy đầu tên hôn quân.
Vì lòng ích kỷ của tên hôn quân đó, quá nhiều huynh đệ của ông đã bị Hung Nô sát hại dã man. Nếu không thể giúp các huynh đệ báo mối thù này, nỗi hận trong lòng ông sẽ mãi không thể nguôi ngoai.
Tiêu Dịch Thành đáp:
“Không cần vội. Đợi đến khi đội ngũ tề tụ đông đủ, ta sẽ mở cuộc tấn công toàn diện vào kinh thành.”
Thực ra, số quân y mang theo đã đủ để đối đầu với cấm quân trong kinh. Dù sao quân Tiêu gia tinh nhuệ hơn hẳn, nếu bây giờ tấn công, chỉ cần thêm chút thời gian là có thể công phá kinh thành.
Nhưng Tiêu Dịch Thành không phải người liều lĩnh. Y biết rõ, càng có ưu thế về binh lực thì tổn thất sẽ càng ít. Thế nên, y sẵn lòng đợi thêm chút nữa và tận dụng mọi nguồn lực có sẵn.
Tôn Phú nghe vậy chỉ thở dài. Ông hiểu rõ, quyết định của Tiêu Dịch Thành là đúng đắn. Nhưng ông vẫn lo lắng, lỡ trong mấy ngày chờ đợi đó, tên Hoàng Đế ngu xuẩn kia trốn thoát thì sao?
Dù bọn họ đã bố trí người canh giữ khắp các lối ra vào khác của kinh thành, nhưng ai dám chắc trong cung có lối thoát bí mật nào khác hay không?
Giống như lần trước Tiêu tướng quân trốn khỏi kinh thành, đâu phải đi bằng các cửa chính?
Tiêu Dịch Thành nhận ra sự lo lắng trong mắt Tôn Phú. Mắt y hơi loé lên, nghiêng người ghé tai Tôn Phú nói mấy câu.
“Sao tướng quân biết chuyện đó?”
Tôn Phú kinh ngạc thốt lên, nhưng nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Dịch Thành, ông đành nuốt lời định nói, sau đó mỉm cười:
“Tướng quân, việc này cứ yên tâm giao cho thuộc hạ. Ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiêu Dịch Thành khẽ gật đầu. Tôn Phú lập tức nhảy khỏi chiến xa, rời đi dưới ánh mắt hiếu kỳ của các binh sĩ.
Trong mấy ngày sau đó, cho đến khi viện binh kéo đến, Tôn Phú không hề xuất hiện.
Tiêu Dịch Thành như đã quên hẳn chuyện đó. Ngay ngày thứ hai sau khi viện quân hội đủ, y ra lệnh tổng tấn công kinh thành.
Đúng như y dự đoán, dưới chênh lệch thực lực tuyệt đối và sự khủng hoảng tâm lý bị dồn nén mấy ngày nay, cấm quân trong thành hầu như không chống cự bao nhiêu liền đầu hàng hàng loạt.
Đây là trận chiến giữa các binh lính. Còn đối với dân chúng trong thành, tình hình càng đơn giản hơn. Trong mắt họ, Tiêu tướng quân đã từ lâu là một vị anh hùng.
Việc Tiêu tướng quân bị hôn quân vu oan, phẫn nộ mà khởi binh, đối với bá tánh chẳng phải chuyện quá to tát. Ngược lại, họ còn mong người trị quốc là anh hùng như Tiêu tướng quân, hơn là một kẻ chỉ biết gia tăng thuế má và hãm hại trung thần.
Sau khi binh sĩ nhanh chóng dọn sạch chiến trường, Tiêu Dịch Thành dẫn đại quân hùng dũng tiến vào kinh thành.
Bên cạnh y, Trầm Ngư đội mũ có rèm, cưỡi ngựa đi song song.
Trầm Ngư đén kinh thành cùng với quân tiếp viện.
Cô vốn chẳng mấy quan tâm đến chuyện ai ngồi trên ngai vàng. Dù sao thì khi còn ở Thương Lan giới, dẫu thiên tử có nắm thiên hạ trong tay, thì trước mặt tu sĩ như cô vẫn phải cúi đầu gọi một tiếng “Tiên sư”.
Nhưng lúc này, khi cưỡi ngựa trên phố phường tấp nập, nghe tiếng dân chúng reo hò như sóng vỗ, cô lại bất giác mỉm cười.
Đoàn người của Tiêu Dịch Thành cưỡi ngựa tiến thẳng vào hoàng cung. Nơi đây cũng đã bị tướng lĩnh dưới trướng y tiếp quản.
Một số cung nữ, thái giám thông minh một chút thì từ trước khi đại quân công thành, đã nhân lúc hỗn loạn mà trốn chạy. Số còn lại bị binh lính bắt giữ.
Phi tần và con cái của Hoàng Đế cũng lần lượt bị áp giải ra ngoài, giam cùng nhóm cung nhân.
Tuy nhiên, một vị tướng dưới quyền Tiêu Dịch Thành sau khi lục soát khắp hoàng cung vẫn không tìm thấy Hoàng Đế và thái giám thân cận, đành trở về bẩm báo lại.
Nghe vậy, Tiêu Dịch Thành không hề hoảng hốt. Y chỉ phân phó giam giữ những người còn lại trong cung, rồi xoay người dẫn Trầm Ngư rời khỏi hoàng cung.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Trầm Ngư hỏi, vẻ nghi hoặc hiện rõ khi nhìn hướng y đang dẫn cô đi.
Lúc này chẳng phải nên tìm hiểu tung tích tên hôn quân kia trước sao?
Tiêu Dịch Thành quay đầu nhìn cô, đáp:
“Xử lý vài chuyện cần xử lý thôi.”
Đi được một đoạn, Trầm Ngư dần nhận ra con đường hai bên ngày càng quen thuộc. Rẽ qua một khúc quanh, sắc mặt cô khẽ khựng lại. bởi hiện ra trước mắt cô không đâu khác chính là nơi mà cô đã ở khi vừa xuyên đến thế giới này - Hồi Xuân Lâu ở hẻm Dương Liễu.
Giờ đây, hẻm Dương Liễu cũng như hoàng cung, đã bị quân lính khống chế.
Những cô nương trong các thanh lâu hiển nhiên vô cùng hoảng sợ trước cảnh tượng trước mắt, ai nấy mặt mày tái nhợt, thần sắc căng thẳng, cùng tụ lại trong đại sảnh của Hồi Xuân Lâu, thập thò nhìn đám binh sĩ mặc giáp nhẹ đang đứng bên ngoài.
Nguỵ ma ma - tú bà của Hồi Xuân Lâu - cũng có mặt trong đám người đó. Dưới ánh mắt sợ hãi của các cô nương xung quanh, bà ta đoán mò:
“Có lẽ bọn binh lính hành quân mệt mỏi, muốn đến đây để giải tỏa một chút.”
Lời vừa thoát khỏi miệng, bản thân bà ta cũng bắt đầu tin vào phán đoán ấy. Bà ta quay sang đám cô nương bên cạnh, hạ giọng cảnh cáo:
“Lát nữa khi các tướng sĩ vào đây, các ngươi phải hầu hạ cẩn thận. Bọn họ bảo làm gì thì làm, đừng ai làm họ mất hứng. Nếu ai làm các tướng sĩ tức giận, thì coi chừng, ta lột da đấy. Đã nghe rõ chưa?”
Tất cả các cô nương đều cúi đầu, run rẩy đáp:
“Dạ rõ, ma ma.”
Ngay khi họ vừa dứt lời, một giọng nữ mềm mại chợt vang lên từ cửa Hồi Xuân Lâu.
Giọng nói ấy nghe êm tai, nhưng lời lẽ thì không mấy dễ nghe:
“Lâu rồi không gặp, Nguỵ ma ma vẫn oai phong như xưa nhỉ.”
Từ “oai phong” này không mang ý khen ngợi, mà ngược lại là đầy mỉa mai.
Nguỵ ma ma sững người, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, liền thấy một đôi mắt hồ ly quyến rũ quen thuộc.
Bà ta há hốc miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trầm Ngư? Sao ngươi lại quay về?”
Sau khi nhận ra Trầm Ngư, ánh mắt Nguỵ ma ma vô thức liếc sang nam tử trẻ tuổi mặc giáp, khí thế uy nghiêm đang đứng bên cạnh cô.
Nguỵ ma ma thầm thở dài trong lòng. Dù khi Trầm Ngư còn ở trong phủ, bà ta đã sớm nhìn ra Tiêu công tử đối xử đặc biệt với cô.
Nhưng bà ta không ngờ, y lại cưng chiều cô đến mức này. Ngay sau khi đánh chiếm kinh thành, lại đích thân đưa cô quay về nơi này.
Trong lòng Nguỵ ma ma bỗng dâng lên dự cảm bất an.
Bà ta dè dặt ngẩng đầu nhìn cô nương đối diện, cẩn trọng hỏi:
“Trầm Ngư, hôm nay con về đây làm gì?”
Thông thường, cô nương đã rời khỏi thanh lâu, chẳng phải ai cũng đều mong không bao giờ quay lại nơi này sao?
Nghe vậy, Trầm Ngư quay sang nhìn Tiêu Dịch Thành - người đã dẫn cô tới đây.
Tiêu Dịch Thành rũ mắt, mỉm cười trấn an cô rồi vung tay ra hiệu.
Ngay sau đó, binh lính đi cùng y lập tức xông vào Hồi Xuân Lâu, trói gô Nguỵ ma ma đang run rẩy sợ hãi.
“Tiêu công tử… Ngài... Ngài định làm gì?” Nguỵ ma ma lắp bắp, “Nô gia… nô gia không làm gì sai cả…”
Tiêu Dịch Thành nhướng mày, nhìn thẳng vào ánh mắt van xin của bà ta, nhàn nhạt nói:
“Kẻ không giữ chữ tín… phải trả giá đắt.”
Dù vẻ mặt y ôn hòa, nhưng lời nói lại lạnh lẽo đến tận xương tủy, thấm đẫm mùi máu.
Nguỵ ma ma lập tức hiểu ra y muốn g.i.ế.c mình.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng bà ta. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, bà ta đột nhiên nhớ lại chuyện hai tháng trước.
Vì tham chút bạc từ Lâm Chiêu Vân, bà ta đã làm trái lệnh Tiêu Dịch Thành, thậm chí còn định đưa Trầm Ngư cho Lâm Chiêu Vân.
Nguỵ ma ma bật khóc:
“Tiêu công tử, Tiêu tướng quân, nô gia biết sai rồi! Là nô gia bị quỷ ám, nhất thời hồ đồ. Xin ngài tha mạng, nô gia xin dập đầu nhận tội!”
Nói rồi, thấy sắc mặt Tiêu Dịch Thành không hề d.a.o động, bà ta lập tức quay sang Trầm Ngư.
“Trầm Ngư à, con ngoan của ta, ma ma xin con đó! Chúng ta dù sao cũng có mười mấy năm tình cảm, con nể tình xưa xin Tiêu công tử tha cho ma ma một mạng. Ma ma thật sự biết sai rồi, sau này không dám nữa đâu…”
Trầm Ngư không nhịn được quay đầu nhìn Tiêu Dịch Thành. Chàng trai trẻ tuổi dịu dàng nhìn cô, nói:
“Nàng muốn thế nào, ta đều nghe theo.”
Nhưng trong lòng y thì sớm đã định đoạt. Dù Trầm Ngư mềm lòng tha cho bà ta, y cũng chỉ buông tha nhất thời, rồi sẽ xử lý sau lưng cô.
Người đàn bà này khiến Trầm Ngư của y chịu nhiều khổ sở như vậy, thậm chí còn dâng cô cho tên bỉ ổi Lâm Chiêu Vân, y tuyệt đối sẽ không buông tha cho bà ta.
Trầm Ngư khẽ cười: “Ta nghe theo chàng.”
Trầm Ngư không phải kiểu người thiện lương đến mức ngu xuẩn. Đối với loại người đã từng g.i.ế.c hại không ít thiếu nữ như Nguỵ ma ma, cô dĩ nhiên sẽ không có chút thương xót nào.
Dù cho giờ đây bà ta nước mắt giàn giụa, dáng vẻ đáng thương đến thế nào đi nữa.
Tiêu Dịch Thành cong môi cười sâu hơn, gật đầu ra hiệu cho binh lính đang giữ Nguỵ ma ma.
Một người lập tức tiến lên bịt miệng bà ta lại, kéo lê ra ngoài.
Còn những cô nương khác trong Hồi Xuân Lâu đang nhìn y đầy sợ hãi, Tiêu Dịch Thành chỉ nói:
“Vài hôm nữa sẽ có người tới làm lại hộ tịch cho các ngươi. Khi ấy, đi hay ở là tùy các ngươi lựa chọn.”
Có người rụt rè hỏi:
“Xin hỏi… là lương tịch ạ?”
Hiện tại họ đều đang mang nhạc tịch, nếu Tiêu Dịch Thành chỉ đơn giản là muốn thay đổi người quản lý Hồi Xuân Lâu thì vốn không cần phải giúp họ làm hộ tịch.
Nhưng y lại nói vậy, thì chỉ có một khả năng.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt các cô nương trong Hồi Xuân Lâu đều sáng lên, nhìn Tiêu Dịch Thành đầy hy vọng.
Tiêu Dịch Thành gật đầu:
“Tất nhiên.”
Nói rồi, y nắm tay Trầm Ngư, quay người rời khỏi Hồi Xuân Lâu.
Trong đại sảnh tầng một, các cô nương đưa mắt nhìn nhau, vài người không kìm được nước mắt.
Những người khác cũng trào dâng cảm xúc. Họ chưa từng nghĩ, lương tịch mà xưa kia với họ chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, hôm nay lại dễ dàng được đưa đến tận tay họ.
Một người vừa lau nước mắt vừa khàn giọng nói:
“Có lẽ là vì Trầm Ngư nên Tiêu tướng quân mới đối xử với chúng ta như vậy.”
Người khác lập tức gật đầu tán đồng.
Bên ngoài Hồi Xuân Lâu, Trầm Ngư khẽ nghiêng đầu nhìn Tiêu Dịch Thành.
Thực ra cô cũng từng định giúp các cô nương ở đây, dù gì số phận họ cũng đáng thương như nguyên chủ.
Chỉ là cô muốn đợi y xong việc trong triều rồi mới nói.
Cô không ngờ, vừa tiến vào kinh thành, việc đầu tiên y làm lại là dẫn cô về đây, để trừng phạt kẻ từng làm cô tổn thương.
Ánh mắt Trầm Ngư khẽ d.a.o động.
Tiêu Dịch Thành như nhìn thấu lòng cô, dịu dàng nói:
“Chỉ cần là điều nàng muốn, ta sẽ tận lực làm cho bằng được.”
Trầm Ngư chớp mắt, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn chàng.”
Tiêu Dịch Thành siết nhẹ tay cô.
Khi rời khỏi hẻm Dương Liễu, Trầm Ngư trông thấy các tú bà ở các thanh lâu khác cũng lần lượt bị binh lính áp giải ra ngoài.
Chỉ vài ngày nữa thôi, hẻm Dương Liễu - khu ăn chơi lớn nhất Nam Dương quốc - sẽ chính thức biến mất.
Tiêu Dịch Thành đưa Trầm Ngư về Tiêu phủ.
Lúc ấy, một nhóm binh sĩ đang đóng ở cổng Tiêu phủ. Khi Trầm Ngư bước vào, cô thấy cổng chính sơn đỏ son vẫn còn dán những phong ấn mà triều đình từng niêm phong.
Vừa vào sân, cô đã thấy một nhóm binh lính đang dọn dẹp, bụi phủ khắp nơi.
Lúc này, Tôn Phú bước nhanh tới bên Tiêu Dịch Thành, vẻ mặt đầy phấn khích:
“Tướng quân! Ngài đúng là thần cơ diệu toán! Thuộc hạ đến nơi ngài chỉ, chờ ba ngày thì bắt được cha con Lâm gia đang cùng tên hôn quân chạy trốn!”
“Haha, tướng quân không biết đâu, lúc Lâm thừa tướng bò ra từ mật đạo, thấy ta đứng đó… biểu cảm trên mặt hắn mới đáng giá làm sao! Hắn dám năm lần bảy lượt hãm hại chúng ta, giờ thì đáng đời!”
Trầm Ngư không nhịn được bật cười khi nghe lời Tôn Phú nói. Lại một địa đạo nữa sao? Hoàng Đế của Nam Dương quốc thật đúng là xui xẻo, cả văn thần lẫn võ tướng đều âm thầm đào đường lui cho nhà mình ngay dưới mắt lão.
Tiêu Dịch Thành vẫn bình tĩnh:
“Bọn họ đang ở đâu?”
Tôn Phú đáp:
“Thuộc hạ đưa họ đến rồi, hiện đang chờ trong sân. Thuộc hạ nghĩ có lẽ ngài muốn gặp họ trước.”
“Đưa vào đi.”
Tôn Phú gật đầu rút lui, chẳng mấy chốc đã dẫn bốn người trở lại.
Bốn người ấy chính là tên hôn quân và đại thái giám cận thân - hai kẻ mà quân đội Tiêu gia đã tìm kiếm khắp hoàng cung vẫn không bắt được, cùng với Lâm thừa tướng và con trai là Lâm Chiêu Vân.
Khi Lâm thừa tướng đang tiếc thương cho đại nghiệp đã mất, thì Lâm Chiêu Vân ngơ ngác quay về viện của mình.
Hắn ngồi bất động trên ghế, trong đầu vẫn văng vẳng lời phụ thân vừa nói.
“Tại sao?” Hắn lẩm bẩm.
Tại sao lại thành ra như thế này? Rõ ràng ba tháng trước, mọi thứ vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ, không phải sao?
Nhưng giờ đây, cả giấc mộng của hắn lẫn phụ thân đều đã tan vỡ.
“Công tử…” Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai Lâm Chiêu Vân.
Hắn quay đầu lại nhìn, bắt gặp một tỳ nữ xinh đẹp vận y phục màu tím, ánh mắt chứa đầy nhu tình đang nhìn hắn. Trong tay cô là một bát canh nóng nghi ngút hương thơm.
“Tử Yên…” Lâm Chiêu Vân khẽ gọi tên cô, rồi đột nhiên hỏi, “Giữa ta và Tiêu Dịch Thành, ngươi thấy ai được nữ nhân yêu thích hơn?”
Tử Yên hơi sững người trước câu hỏi đó, rồi không chút do dự đáp:
“Tất nhiên là công tử rồi. Ngài tuấn tú, phong độ, cả kinh thành này làm gì có nữ tử nào không thích công tử. Nếu có, chắc chắn là do nàng ta mù thôi.”
Khi nói đến đây, ánh mắt Tử Yên vô thức lướt qua bộ y phục trên người Lâm Chiêu Vân, lòng dâng lên một tia ghen tuông. Bộ đồ hắn mặc hôm nay không giống với lúc sáng. Lẽ nào hắn lại vừa bị mấy kỹ nữ ở thanh lâu dụ dỗ?
“Có đấy.” Lâm Chiêu Vân lẩm bẩm.
Hắn nhớ đến thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành kia, người đã thản nhiên nói với hắn rằng:
“Một kỹ nữ trong hẻm Dương Liễu còn sạch sẽ và đáng trọng hơn ngươi. Ngươi không xứng được đem ra so với bọn họ.”
Một cơn đau âm ỉ dâng lên trong lòng Lâm Chiêu Vân, xen lẫn là sự phẫn hận đến tận xương tủy. Sự sỉ nhục này, còn đau đớn hơn cả việc giấc mộng hoàng tử bị tan vỡ.
Cũng chính lúc đó, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu hắn.
Lâm Chiêu Vân thầm nghĩ, mọi chuyện bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo kể từ ngày hắn gặp Trầm Ngư. Nếu lúc đó cô chọn hắn thay vì Tiêu Dịch Thành, liệu mọi thứ có khác không?
Nhưng cho dù hắn nghĩ thế nào, ba ngày sau, đại quân Tiêu gia vẫn cuồn cuộn kéo đến trước cổng thành.
Cách nhau bởi con hào sâu, những chiến binh từng sinh tử nơi sa trường giờ đang đối mặt với cấm quân khoác áo giáp sáng bóng đứng trên tường thành.
Dù binh lính dưới tường thành trông gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng khí thế tỏa ra từ hàng ngũ bọn họ lại mạnh mẽ gấp bội những kẻ được nuôi dưỡng trong sự an nhàn nơi cung cấm.
Phía sau đoàn quân, Tiêu Dịch Thành ngồi vững vàng trên chiến xa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía thành trì nơi mình từng trốn thoát cách đây không lâu.
“Tướng quân, khi nào chúng ta công thành?” Tôn Phú đứng bên cạnh hỏi.
Lần này, ông và Tiêu Dịch Thành chia quân làm hai ngả: Một đội ở lại trấn áp Hung Nô, đội còn lại theo Tiêu Dịch Thành vượt ngàn dặm hành quân về kinh, chỉ để lấy đầu tên hôn quân.
Vì lòng ích kỷ của tên hôn quân đó, quá nhiều huynh đệ của ông đã bị Hung Nô sát hại dã man. Nếu không thể giúp các huynh đệ báo mối thù này, nỗi hận trong lòng ông sẽ mãi không thể nguôi ngoai.
Tiêu Dịch Thành đáp:
“Không cần vội. Đợi đến khi đội ngũ tề tụ đông đủ, ta sẽ mở cuộc tấn công toàn diện vào kinh thành.”
Thực ra, số quân y mang theo đã đủ để đối đầu với cấm quân trong kinh. Dù sao quân Tiêu gia tinh nhuệ hơn hẳn, nếu bây giờ tấn công, chỉ cần thêm chút thời gian là có thể công phá kinh thành.
Nhưng Tiêu Dịch Thành không phải người liều lĩnh. Y biết rõ, càng có ưu thế về binh lực thì tổn thất sẽ càng ít. Thế nên, y sẵn lòng đợi thêm chút nữa và tận dụng mọi nguồn lực có sẵn.
Tôn Phú nghe vậy chỉ thở dài. Ông hiểu rõ, quyết định của Tiêu Dịch Thành là đúng đắn. Nhưng ông vẫn lo lắng, lỡ trong mấy ngày chờ đợi đó, tên Hoàng Đế ngu xuẩn kia trốn thoát thì sao?
Dù bọn họ đã bố trí người canh giữ khắp các lối ra vào khác của kinh thành, nhưng ai dám chắc trong cung có lối thoát bí mật nào khác hay không?
Giống như lần trước Tiêu tướng quân trốn khỏi kinh thành, đâu phải đi bằng các cửa chính?
Tiêu Dịch Thành nhận ra sự lo lắng trong mắt Tôn Phú. Mắt y hơi loé lên, nghiêng người ghé tai Tôn Phú nói mấy câu.
“Sao tướng quân biết chuyện đó?”
Tôn Phú kinh ngạc thốt lên, nhưng nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Dịch Thành, ông đành nuốt lời định nói, sau đó mỉm cười:
“Tướng quân, việc này cứ yên tâm giao cho thuộc hạ. Ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiêu Dịch Thành khẽ gật đầu. Tôn Phú lập tức nhảy khỏi chiến xa, rời đi dưới ánh mắt hiếu kỳ của các binh sĩ.
Trong mấy ngày sau đó, cho đến khi viện binh kéo đến, Tôn Phú không hề xuất hiện.
Tiêu Dịch Thành như đã quên hẳn chuyện đó. Ngay ngày thứ hai sau khi viện quân hội đủ, y ra lệnh tổng tấn công kinh thành.
Đúng như y dự đoán, dưới chênh lệch thực lực tuyệt đối và sự khủng hoảng tâm lý bị dồn nén mấy ngày nay, cấm quân trong thành hầu như không chống cự bao nhiêu liền đầu hàng hàng loạt.
Đây là trận chiến giữa các binh lính. Còn đối với dân chúng trong thành, tình hình càng đơn giản hơn. Trong mắt họ, Tiêu tướng quân đã từ lâu là một vị anh hùng.
Việc Tiêu tướng quân bị hôn quân vu oan, phẫn nộ mà khởi binh, đối với bá tánh chẳng phải chuyện quá to tát. Ngược lại, họ còn mong người trị quốc là anh hùng như Tiêu tướng quân, hơn là một kẻ chỉ biết gia tăng thuế má và hãm hại trung thần.
Sau khi binh sĩ nhanh chóng dọn sạch chiến trường, Tiêu Dịch Thành dẫn đại quân hùng dũng tiến vào kinh thành.
Bên cạnh y, Trầm Ngư đội mũ có rèm, cưỡi ngựa đi song song.
Trầm Ngư đén kinh thành cùng với quân tiếp viện.
Cô vốn chẳng mấy quan tâm đến chuyện ai ngồi trên ngai vàng. Dù sao thì khi còn ở Thương Lan giới, dẫu thiên tử có nắm thiên hạ trong tay, thì trước mặt tu sĩ như cô vẫn phải cúi đầu gọi một tiếng “Tiên sư”.
Nhưng lúc này, khi cưỡi ngựa trên phố phường tấp nập, nghe tiếng dân chúng reo hò như sóng vỗ, cô lại bất giác mỉm cười.
Đoàn người của Tiêu Dịch Thành cưỡi ngựa tiến thẳng vào hoàng cung. Nơi đây cũng đã bị tướng lĩnh dưới trướng y tiếp quản.
Một số cung nữ, thái giám thông minh một chút thì từ trước khi đại quân công thành, đã nhân lúc hỗn loạn mà trốn chạy. Số còn lại bị binh lính bắt giữ.
Phi tần và con cái của Hoàng Đế cũng lần lượt bị áp giải ra ngoài, giam cùng nhóm cung nhân.
Tuy nhiên, một vị tướng dưới quyền Tiêu Dịch Thành sau khi lục soát khắp hoàng cung vẫn không tìm thấy Hoàng Đế và thái giám thân cận, đành trở về bẩm báo lại.
Nghe vậy, Tiêu Dịch Thành không hề hoảng hốt. Y chỉ phân phó giam giữ những người còn lại trong cung, rồi xoay người dẫn Trầm Ngư rời khỏi hoàng cung.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Trầm Ngư hỏi, vẻ nghi hoặc hiện rõ khi nhìn hướng y đang dẫn cô đi.
Lúc này chẳng phải nên tìm hiểu tung tích tên hôn quân kia trước sao?
Tiêu Dịch Thành quay đầu nhìn cô, đáp:
“Xử lý vài chuyện cần xử lý thôi.”
Đi được một đoạn, Trầm Ngư dần nhận ra con đường hai bên ngày càng quen thuộc. Rẽ qua một khúc quanh, sắc mặt cô khẽ khựng lại. bởi hiện ra trước mắt cô không đâu khác chính là nơi mà cô đã ở khi vừa xuyên đến thế giới này - Hồi Xuân Lâu ở hẻm Dương Liễu.
Giờ đây, hẻm Dương Liễu cũng như hoàng cung, đã bị quân lính khống chế.
Những cô nương trong các thanh lâu hiển nhiên vô cùng hoảng sợ trước cảnh tượng trước mắt, ai nấy mặt mày tái nhợt, thần sắc căng thẳng, cùng tụ lại trong đại sảnh của Hồi Xuân Lâu, thập thò nhìn đám binh sĩ mặc giáp nhẹ đang đứng bên ngoài.
Nguỵ ma ma - tú bà của Hồi Xuân Lâu - cũng có mặt trong đám người đó. Dưới ánh mắt sợ hãi của các cô nương xung quanh, bà ta đoán mò:
“Có lẽ bọn binh lính hành quân mệt mỏi, muốn đến đây để giải tỏa một chút.”
Lời vừa thoát khỏi miệng, bản thân bà ta cũng bắt đầu tin vào phán đoán ấy. Bà ta quay sang đám cô nương bên cạnh, hạ giọng cảnh cáo:
“Lát nữa khi các tướng sĩ vào đây, các ngươi phải hầu hạ cẩn thận. Bọn họ bảo làm gì thì làm, đừng ai làm họ mất hứng. Nếu ai làm các tướng sĩ tức giận, thì coi chừng, ta lột da đấy. Đã nghe rõ chưa?”
Tất cả các cô nương đều cúi đầu, run rẩy đáp:
“Dạ rõ, ma ma.”
Ngay khi họ vừa dứt lời, một giọng nữ mềm mại chợt vang lên từ cửa Hồi Xuân Lâu.
Giọng nói ấy nghe êm tai, nhưng lời lẽ thì không mấy dễ nghe:
“Lâu rồi không gặp, Nguỵ ma ma vẫn oai phong như xưa nhỉ.”
Từ “oai phong” này không mang ý khen ngợi, mà ngược lại là đầy mỉa mai.
Nguỵ ma ma sững người, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, liền thấy một đôi mắt hồ ly quyến rũ quen thuộc.
Bà ta há hốc miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trầm Ngư? Sao ngươi lại quay về?”
Sau khi nhận ra Trầm Ngư, ánh mắt Nguỵ ma ma vô thức liếc sang nam tử trẻ tuổi mặc giáp, khí thế uy nghiêm đang đứng bên cạnh cô.
Nguỵ ma ma thầm thở dài trong lòng. Dù khi Trầm Ngư còn ở trong phủ, bà ta đã sớm nhìn ra Tiêu công tử đối xử đặc biệt với cô.
Nhưng bà ta không ngờ, y lại cưng chiều cô đến mức này. Ngay sau khi đánh chiếm kinh thành, lại đích thân đưa cô quay về nơi này.
Trong lòng Nguỵ ma ma bỗng dâng lên dự cảm bất an.
Bà ta dè dặt ngẩng đầu nhìn cô nương đối diện, cẩn trọng hỏi:
“Trầm Ngư, hôm nay con về đây làm gì?”
Thông thường, cô nương đã rời khỏi thanh lâu, chẳng phải ai cũng đều mong không bao giờ quay lại nơi này sao?
Nghe vậy, Trầm Ngư quay sang nhìn Tiêu Dịch Thành - người đã dẫn cô tới đây.
Tiêu Dịch Thành rũ mắt, mỉm cười trấn an cô rồi vung tay ra hiệu.
Ngay sau đó, binh lính đi cùng y lập tức xông vào Hồi Xuân Lâu, trói gô Nguỵ ma ma đang run rẩy sợ hãi.
“Tiêu công tử… Ngài... Ngài định làm gì?” Nguỵ ma ma lắp bắp, “Nô gia… nô gia không làm gì sai cả…”
Tiêu Dịch Thành nhướng mày, nhìn thẳng vào ánh mắt van xin của bà ta, nhàn nhạt nói:
“Kẻ không giữ chữ tín… phải trả giá đắt.”
Dù vẻ mặt y ôn hòa, nhưng lời nói lại lạnh lẽo đến tận xương tủy, thấm đẫm mùi máu.
Nguỵ ma ma lập tức hiểu ra y muốn g.i.ế.c mình.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng bà ta. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, bà ta đột nhiên nhớ lại chuyện hai tháng trước.
Vì tham chút bạc từ Lâm Chiêu Vân, bà ta đã làm trái lệnh Tiêu Dịch Thành, thậm chí còn định đưa Trầm Ngư cho Lâm Chiêu Vân.
Nguỵ ma ma bật khóc:
“Tiêu công tử, Tiêu tướng quân, nô gia biết sai rồi! Là nô gia bị quỷ ám, nhất thời hồ đồ. Xin ngài tha mạng, nô gia xin dập đầu nhận tội!”
Nói rồi, thấy sắc mặt Tiêu Dịch Thành không hề d.a.o động, bà ta lập tức quay sang Trầm Ngư.
“Trầm Ngư à, con ngoan của ta, ma ma xin con đó! Chúng ta dù sao cũng có mười mấy năm tình cảm, con nể tình xưa xin Tiêu công tử tha cho ma ma một mạng. Ma ma thật sự biết sai rồi, sau này không dám nữa đâu…”
Trầm Ngư không nhịn được quay đầu nhìn Tiêu Dịch Thành. Chàng trai trẻ tuổi dịu dàng nhìn cô, nói:
“Nàng muốn thế nào, ta đều nghe theo.”
Nhưng trong lòng y thì sớm đã định đoạt. Dù Trầm Ngư mềm lòng tha cho bà ta, y cũng chỉ buông tha nhất thời, rồi sẽ xử lý sau lưng cô.
Người đàn bà này khiến Trầm Ngư của y chịu nhiều khổ sở như vậy, thậm chí còn dâng cô cho tên bỉ ổi Lâm Chiêu Vân, y tuyệt đối sẽ không buông tha cho bà ta.
Trầm Ngư khẽ cười: “Ta nghe theo chàng.”
Trầm Ngư không phải kiểu người thiện lương đến mức ngu xuẩn. Đối với loại người đã từng g.i.ế.c hại không ít thiếu nữ như Nguỵ ma ma, cô dĩ nhiên sẽ không có chút thương xót nào.
Dù cho giờ đây bà ta nước mắt giàn giụa, dáng vẻ đáng thương đến thế nào đi nữa.
Tiêu Dịch Thành cong môi cười sâu hơn, gật đầu ra hiệu cho binh lính đang giữ Nguỵ ma ma.
Một người lập tức tiến lên bịt miệng bà ta lại, kéo lê ra ngoài.
Còn những cô nương khác trong Hồi Xuân Lâu đang nhìn y đầy sợ hãi, Tiêu Dịch Thành chỉ nói:
“Vài hôm nữa sẽ có người tới làm lại hộ tịch cho các ngươi. Khi ấy, đi hay ở là tùy các ngươi lựa chọn.”
Có người rụt rè hỏi:
“Xin hỏi… là lương tịch ạ?”
Hiện tại họ đều đang mang nhạc tịch, nếu Tiêu Dịch Thành chỉ đơn giản là muốn thay đổi người quản lý Hồi Xuân Lâu thì vốn không cần phải giúp họ làm hộ tịch.
Nhưng y lại nói vậy, thì chỉ có một khả năng.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt các cô nương trong Hồi Xuân Lâu đều sáng lên, nhìn Tiêu Dịch Thành đầy hy vọng.
Tiêu Dịch Thành gật đầu:
“Tất nhiên.”
Nói rồi, y nắm tay Trầm Ngư, quay người rời khỏi Hồi Xuân Lâu.
Trong đại sảnh tầng một, các cô nương đưa mắt nhìn nhau, vài người không kìm được nước mắt.
Những người khác cũng trào dâng cảm xúc. Họ chưa từng nghĩ, lương tịch mà xưa kia với họ chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, hôm nay lại dễ dàng được đưa đến tận tay họ.
Một người vừa lau nước mắt vừa khàn giọng nói:
“Có lẽ là vì Trầm Ngư nên Tiêu tướng quân mới đối xử với chúng ta như vậy.”
Người khác lập tức gật đầu tán đồng.
Bên ngoài Hồi Xuân Lâu, Trầm Ngư khẽ nghiêng đầu nhìn Tiêu Dịch Thành.
Thực ra cô cũng từng định giúp các cô nương ở đây, dù gì số phận họ cũng đáng thương như nguyên chủ.
Chỉ là cô muốn đợi y xong việc trong triều rồi mới nói.
Cô không ngờ, vừa tiến vào kinh thành, việc đầu tiên y làm lại là dẫn cô về đây, để trừng phạt kẻ từng làm cô tổn thương.
Ánh mắt Trầm Ngư khẽ d.a.o động.
Tiêu Dịch Thành như nhìn thấu lòng cô, dịu dàng nói:
“Chỉ cần là điều nàng muốn, ta sẽ tận lực làm cho bằng được.”
Trầm Ngư chớp mắt, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn chàng.”
Tiêu Dịch Thành siết nhẹ tay cô.
Khi rời khỏi hẻm Dương Liễu, Trầm Ngư trông thấy các tú bà ở các thanh lâu khác cũng lần lượt bị binh lính áp giải ra ngoài.
Chỉ vài ngày nữa thôi, hẻm Dương Liễu - khu ăn chơi lớn nhất Nam Dương quốc - sẽ chính thức biến mất.
Tiêu Dịch Thành đưa Trầm Ngư về Tiêu phủ.
Lúc ấy, một nhóm binh sĩ đang đóng ở cổng Tiêu phủ. Khi Trầm Ngư bước vào, cô thấy cổng chính sơn đỏ son vẫn còn dán những phong ấn mà triều đình từng niêm phong.
Vừa vào sân, cô đã thấy một nhóm binh lính đang dọn dẹp, bụi phủ khắp nơi.
Lúc này, Tôn Phú bước nhanh tới bên Tiêu Dịch Thành, vẻ mặt đầy phấn khích:
“Tướng quân! Ngài đúng là thần cơ diệu toán! Thuộc hạ đến nơi ngài chỉ, chờ ba ngày thì bắt được cha con Lâm gia đang cùng tên hôn quân chạy trốn!”
“Haha, tướng quân không biết đâu, lúc Lâm thừa tướng bò ra từ mật đạo, thấy ta đứng đó… biểu cảm trên mặt hắn mới đáng giá làm sao! Hắn dám năm lần bảy lượt hãm hại chúng ta, giờ thì đáng đời!”
Trầm Ngư không nhịn được bật cười khi nghe lời Tôn Phú nói. Lại một địa đạo nữa sao? Hoàng Đế của Nam Dương quốc thật đúng là xui xẻo, cả văn thần lẫn võ tướng đều âm thầm đào đường lui cho nhà mình ngay dưới mắt lão.
Tiêu Dịch Thành vẫn bình tĩnh:
“Bọn họ đang ở đâu?”
Tôn Phú đáp:
“Thuộc hạ đưa họ đến rồi, hiện đang chờ trong sân. Thuộc hạ nghĩ có lẽ ngài muốn gặp họ trước.”
“Đưa vào đi.”
Tôn Phú gật đầu rút lui, chẳng mấy chốc đã dẫn bốn người trở lại.
Bốn người ấy chính là tên hôn quân và đại thái giám cận thân - hai kẻ mà quân đội Tiêu gia đã tìm kiếm khắp hoàng cung vẫn không bắt được, cùng với Lâm thừa tướng và con trai là Lâm Chiêu Vân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương