“Công tử muốn nghe sự thật hay là nói dối?”
Sau khi nghe lời giải thích của Tiêu Dịch Thành, Trầm Ngư chỉ lạnh nhạt nói một câu như vậy.
Tiêu Dịch Thành hơi khựng lại, nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Trầm Ngư ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt chàng trai trẻ.
“Lời nói dối là Trầm Ngư hoàn toàn không tức giận, mà việc công tử quay lại là một điều vô cùng may mắn đối với Trầm Ngư.”
“Còn sự thật thì sao?” Tiêu Dịch Thành không nhận ra mình đã bị cuốn theo mạch suy nghĩ của Trầm Ngư.
Hàng mi của cô khẽ cong lên.
“Sự thật là…” Cô gái khẽ ngừng lại một chút. Khi ánh mắt của chàng trai vô thức dừng lại nơi đôi môi cô, Trầm Ngư mới nhẹ nhàng tiếp lời,
“Công tử sáng nay rời đi vội vàng như vậy, khiến Trầm Ngư thực lòng có chút tổn thương. Trầm Ngư cứ nghĩ là công tử đã chán ghét Trầm Ngư đến mức không muốn nhìn mặt nữa... Trầm Ngư cũng có hơi hối hận vì lựa chọn của mình hôm qua.”
Nghe đến chữ “hối hận” thốt ra từ miệng Trầm Ngư, lòng Tiêu Dịch Thành chợt nghẹn lại, không nhịn được mà lên tiếng giải thích:
“Không, không phải vậy đâu. Ta chỉ là... không rõ quy tắc ở đây. Hôm qua là lần đầu tiên ta đến nơi như thế này. Nếu ta có làm gì sai, mong cô nương chỉ bảo thêm… Dù sao thì ta cũng không giống Lâm Chiêu Vân. Mấy năm qua dù ở biên ải, ta vẫn nghe không ít chuyện về danh tiếng trác táng của hắn ở kinh thành.”
Nói đến đây, Tiêu Dịch Thành hơi dừng lại rồi mới tiếp tục:
“Phụ thân ta từ trước đến nay luôn rất nghiêm khắc, chưa từng cho ta đặt chân đến những nơi thế này. Hôm qua là do bằng hữu rủ rê, ta cứ tưởng là tửu lâu hay quán ăn bình thường nên mới vô tình đến đây. Còn về chuyện tranh giành... tranh giành cô nương với Lâm Chiêu Vân... Thật ra là vì trước đây hắn từng giở trò hãm hại ta, cho nên ta mới cố tình gây khó dễ cho hắn mà thôi.”
Những lời Tiêu Dịch Thành nói hoàn toàn không mang theo tâm cơ gì, chỉ là theo bản năng muốn bày tỏ với Trầm Ngư rằng mình khác với Lâm Chiêu Vân.
Dù y không đọc nhiều sách vở như tên nguỵ quân tử kia, nhưng ít nhất vẫn giữ mình trong sạch, không lang chạ, cũng chẳng bao giờ trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài như Lâm Chiêu Vân.
Trong tiềm thức, Tiêu Dịch Thành luôn cảm thấy điều đó rất quan trọng đối với mình.
Trầm Ngư nhìn khuôn mặt chân thành, thuần khiết của Tiêu Dịch Thành, trong lòng không khỏi cảm thán: Đôi khi người ngây thơ lại có sức mạnh thật đáng gờm.
Dù bình thường Tiêu Dịch Thành tỏ ra đơn thuần, nhưng mỗi lần y nói những điều vừa bôi xấu Lâm Chiêu Vân, vừa gián tiếp nâng mình lên… không hiểu sao càng nghe lại càng thấy dễ chịu.
Ban đầu, Trầm Ngư chỉ định lấy Tiêu Dịch Thành làm cái cớ để đối phó Lâm Chiêu Vân, nhưng sau khi nghe y nói vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh vài phần thiện cảm.
Hơn nữa, với Trầm Ngư mà nói, thân phận của Tiêu Dịch Thành quả thật rất thích hợp để giúp cô đuổi tên nam chính phiền toái kia đi.
Hiện giờ, Lâm Chiêu Vân chẳng qua chỉ là một công tử ăn chơi trác táng, vô công rỗi nghề, còn Tiêu Dịch Thành lại là một thiếu tướng quân tay nắm thực quyền.
Lúc này, thấy Trầm Ngư im lặng không nói, Tiêu Dịch Thành càng thêm lo lắng.
Y cắn nhẹ môi, nhỏ giọng gọi:
“Cho nên, nàng... Trầm Ngư, có thể đừng giận ta nữa được không?”
Trong giọng nói của chàng trai mang theo chút van nài.
Trầm Ngư hơi cong môi, gương mặt hơi ửng hồng, khẽ gật đầu.
Tiêu Dịch Thành như trút được gánh nặng trong lòng, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Y nhìn cô gái trước mặt, trong đầu bắt đầu hình thành một quyết tâm...
Cùng lúc đó, Lâm Chiêu Vân, người vừa bị Tiêu Dịch Thành thô bạo đuổi khỏi Hồi Xuân Lâu, lang thang trên phố suốt nửa ngày, cuối cùng mới rẽ vào một kỹ viện khác mà hắn thường lui tới.
Tại Tàng Hương Lâu, vài kỹ nữ mắt tinh nhận ra bóng dáng quen thuộc của Lâm Chiêu Vân liền lập tức tiến ra đón.
“Ôi chao, hôm nay Lâm công tử mới chịu ghé qua, khiến Lam Nhi mong mỏi đến độ ăn không ngon, ngủ không yên.”
“Cả Cầm Nhi nữa. Lần trước công tử còn hứa sẽ đến nghe Cầm Nhi gảy đàn cơ mà, sao Cầm Nhi chờ mãi, chờ mãi cũng chẳng thấy bóng dáng công tử đâu?”
“Còn ta nữa…”
“...”
Năm sáu nữ nhân xinh đẹp toát ra hương thơm mê người liền vây quanh lấy Lâm Chiêu Vân. Ánh mắt họ đều chứa đựng sự sùng bái và ái mộ.
Dẫu sao thì, so với những kẻ khách làng chơi say mê tửu sắc khác, Lâm Chiêu Vân vẫn hơn họ cả ngàn lần.
Bị vây quanh bởi đám kỹ nữ, sắc mặt Lâm Chiêu Vân cuối cùng cũng tươi tỉnh trở lại, sự tự tin đã mất vì bị Tiêu Dịch Thành hạ nhục cũng dần khôi phục.
Hắn tùy tiện choàng tay qua eo một kỹ nữ bên cạnh, trêu chọc:
“Là lỗi của ta, khiến Cầm Nhi buồn rồi.”
Nghe thế, kỹ nữ đỏ mặt, khẽ tựa vào lòng hắn, nụ cười e ấp.
Những người khác thấy hắn đã chọn người, đành tiếc nuối tản ra tiếp khách mới vào.
Tú bà Tàng Hương Lâu lập tức sai người đưa Lâm Chiêu Vân và Cầm Nhi lên phòng trên.
Chẳng bao lâu sau, tiếng đàn du dương vang lên từ căn phòng nơi họ vào.
Qua vài khúc nhạc, bóng chiều dần buông.
Tiếng đàn dần ngưng. Một lát sau, một tiểu nha đầu áp tai lên cửa lắng nghe, xác nhận có âm thanh mập mờ vọng ra, liền yên tâm quay lại bẩm báo với ma ma.
Trong khi đó, tại Hồi Xuân Lâu, Trầm Ngư đang cùng Tiêu Dịch Thành ngồi cạnh cửa sổ trong phòng, dùng bữa tối.
Sáng nay, sau khi giúp cô đuổi Lâm Chiêu Vân đi, Tiêu Dịch Thành không ở lại lâu mà lại vội vã rời khỏi Hồi Xuân Lâu.
Khác với Lâm Chiêu Vân, người chẳng có gì để làm ngoài rong chơi, Tiêu Dịch Thành dù đã quay về kinh vẫn đến võ trường mỗi ngày để luyện tập cùng hộ vệ trong phủ tướng quân.
Lần này trước khi đi, y còn đặc biệt căn dặn Nguỵ ma ma, sợ bà ta vì chuyện sáng nay mà khó chịu với Trầm Ngư. Đồng thời y cũng nói rõ rằng mình sẽ quay lại ăn tối cùng cô.
“Công tử sao vậy? Thấy không được khỏe sao?” Trầm Ngư thấy Tiêu Dịch Thành cầm đũa mà thần trí lơ đãng, không nhịn được hỏi.
Bị gọi, Tiêu Dịch Thành giật mình, lúng túng nhìn cô:
“Xin lỗi, ta chỉ đang suy nghĩ chút việc thôi.”
Trầm Ngư nhướn mày:
“Công tử đang nghĩ gì thế? Có thể nói cho Trầm Ngư biết không?”
Cô chỉ thuận miệng hỏi, nhưng ngay sau đó liền thấy sắc mặt Tiêu Dịch Thành thay đổi, trông rõ ràng là đang che giấu gì đó, khiến cô càng tò mò hơn.
Tiêu Dịch Thành cắn môi, lắp bắp:
“Chỉ là... chuyện trong quân doanh thôi.”
Y nói dối.
Trầm Ngư lập tức đưa ra kết luận trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn thấu hiểu gật đầu:
“Thì ra là vậy. Xem ra Trầm Ngư chẳng giúp được gì rồi.”
Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ khiến lòng Tiêu Dịch Thành dấy lên cảm giác tội lỗi.
Trầm Ngư thuần khiết và dịu dàng như thế, vậy mà y lại đang lừa dối cô. Trong phút chốc, y cảm thấy mình thật tồi tệ.
Nhưng ngay sau đó, y nhớ đến quyết tâm mình đã định vào sáng nay, liền bình tĩnh lại.
Không sao. Chỉ cần giải quyết hết mọi chuyện, y sẽ nói ra tất cả với cô.
Sau khi dùng bữa xong, Hồng Mai dọn dẹp bát đũa, rót trà cho hai người rồi lặng lẽ lui xuống, để lại không gian riêng tư cho họ.
Không còn ai trong phòng, không khí giữa Trầm Ngư và Tiêu Dịch Thành càng thêm lúng túng.
Cuối cùng, Trầm Ngư là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Công tử định nghỉ lại đây đêm nay chăng?”
Nghe Trầm Ngư chủ động chuyển chủ đề, Tiêu Dịch Thành thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi câu hỏi kia vang lên, tim y lại nhảy dựng lên lần nữa…
Tuy nhiên, Tiêu Dịch Thành xưa nay vốn là người giỏi khống chế cảm xúc. Dù trong lòng đang nổi sóng, sau một thoáng trầm mặc, y vẫn chỉ đáp lại Trầm Ngư bằng một chữ: “Ừ.”
Tiêu Dịch Thành được nuôi dạy nghiêm khắc từ nhỏ, bình thường tuyệt đối không dám táo bạo đến mức ở ngoài suốt hai ngày không về phủ. Nhưng hôm qua phụ thân của y - Tiêu tướng quân - đã rời kinh đi công vụ, vẫn chưa trở về. Vì vậy, lần này Tiêu Dịch Thành mới nhất thời xúc động mà buông thả bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa, y cũng không muốn cô gái trước mặt phải chịu lời ra tiếng vào vì mình. Nghĩ như vậy, quyết định ở lại đêm nay cũng không khó hiểu.
Nghe xong, khóe môi Trầm Ngư khẽ cong, hai người lặng im một lúc rồi cùng nhau lên giường nghỉ ngơi, giống hệt như đêm trước đó.
Cùng lúc đó, tại Tàng Hương Các, cơn mưa đã tạnh.
Lâm Chiêu Vân ngồi dậy khỏi giường, phần thân trên trần trụi để lộ những vết tích ái ân mờ mờ trên da.
“Lâm công tử muốn đi sao?” Người phụ nữ nằm trên giường cất giọng ngọt ngào hỏi.
“Cầm Nhi ngoan, ta sẽ quay lại thăm nàng sau.”
Lâm Chiêu Vân vừa mặc y phục vừa thuận miệng dỗ dành người trên giường. Hắn mặc y phục xong thì rời khỏi Tàng Hương Các, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Ngày thường, Lâm Chiêu Vân vốn không tiếc thời gian dỗ dành mấy cô kỹ nữ bên gối, chơi trò tình chàng ý thiếp một hồi. Nhưng hôm nay hắn hoàn toàn không có tâm trạng đó.
Lý do rất đơn giản: Trong suốt cuộc hoan ái với Cầm Nhi, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh một người con gái khác.
Thiếu nữ tuyệt sắc ấy yếu đuối nằm dưới thân hắn, ánh mắt chan chứa tình ý, khẽ gọi hắn một tiếng “Lâm công tử”.
Nếu không có Tiêu Dịch Thành, nếu y không chen ngang, thì Trầm Ngư chẳng phải đã thuộc về hắn rồi sao?
Lâm Chiêu Vân thầm nghiến răng nghĩ.
Trước cửa Tàng Hương Các, người ra kẻ vào tấp nập. Dù đã chập tối, nơi này mới thực sự bắt đầu vào giờ buôn bán nhộn nhịp.
Lâm Chiêu Vân vừa đi vừa suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong ngày, thì bất ngờ nghe có người gọi:
“Này, chẳng phải là Lâm công tử sao? Hôm nay sao lại đến đây? Không đến Hồi Xuân Lâu nữa à?”
Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy cháu đích tôn của Liễu thái uý - một kẻ vẫn hay chơi bời cùng hắn - đang đứng cách đó không xa.
“Liễu công tử.” Lâm Chiêu Vân gật đầu chào.
Liễu thái uý là tam triều nguyên lão, được Hoàng Thượng vô cùng kính trọng. Vì vậy, Lâm Chiêu Vân vẫn luôn tỏ ra thân thiện với Liễu Chính Tân - cháu trai duy nhất của Liễu gia đời thứ ba.
Dù lời nói của đối phương chẳng mấy dễ nghe, hắn vẫn cố đè nén bực bội, giữ thái độ như cũ.
“Hai ngày trước ta còn nghe người ta nói huynh sẽ tham gia đấu giá đêm đầu của hoa khôi Hồi Xuân Lâu mà? Sao hôm nay không đến đó mà lại sang đây? Nghe nói hoa khôi lần này đẹp như tiên nữ giáng trần, sao huynh nỡ lòng nào bỏ mặc mỹ nhân như thế mà lang thang ở đây một mình?”
Liễu Chính Tân chen khỏi đám đông, bước lại gần, tiếp tục buông lời trêu chọc.
Lâm Chiêu Vân nghe vậy thì mặt mày tối sầm, nếu đổi lại là người khác thì hắn đã sớm trở mặt bỏ đi.
Nhưng không muốn đắc tội với Liễu Chính Tân vì chuyện nhỏ nhặt, sau khi đối phương nói xong, hắn chỉ cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi chủ động hé lộ nỗi buồn trong lòng.
“Liễu công tử, huynh đề cao ta quá rồi.”
Hắn khẽ thở dài: “Trầm Ngư cô nương quả thực đẹp như tiên, đáng tiếc là bản lĩnh của Chiêu Vân không bằng người ta, với Trầm Ngư cô nương cũng là có duyên không phận.”
Liễu Chính Tân nhướng mày, tò mò hỏi: “Nói vậy là huynh không đoạt được sao? Thế thì người thắng là ai?”
“Tiêu Dịch Thành.”
Lâm Chiêu Vân đáp gọn.
“Tiêu Dịch Thành?” Liễu Chính Tân ngạc nhiên đến mức há hốc miệng. “Sao có thể là hắn? Hắn… sao hắn có thể đến nơi như vậy được? Không thể nào!”
Phản ứng của gã không hề thái quá, từ nhỏ gã đã nghe phụ thân lấy Tiêu Dịch Thành ra làm gương mắng gã vô số lần.
Trong mắt phụ thân, Tiêu Dịch Thành là thiếu tướng tài giỏi, trí dũng song toàn, kỷ luật nghiêm minh, hoàn toàn khác biệt với mấy tên ăn chơi lêu lổng như gã và Lâm Chiêu Vân.
Lâm Chiêu Vân chỉ nhàn nhạt nói: “Có gì mà không thể? Có lẽ hắn xưa nay chỉ giả vờ đứng đắn, thực chất cũng chẳng khác gì chúng ta.”
Hắn vốn chẳng ưa gì Tiêu Dịch Thành nên chưa bao giờ nhìn y bằng ánh mắt tốt đẹp.
Liễu Chính Tân trầm mặc một lát, rồi lẩm bẩm: “Nhưng ta nghe phụ thân ta nói nhà Tiêu gia giáo quy rất nghiêm, tuyệt đối không cho phép ra vào thanh lâu. Nếu chuyện này đến tai phụ thân hắn… Ài, thôi bỏ đi, việc này chẳng liên quan đến ta. Ta còn phải đi tìm Yên Chi cô nương.”
“Lâm huynh, ta đi trước đây. Hôm khác nói chuyện tiếp.”
Liễu Chính Tân nghĩ đến người tình của mình ở Tàng Hương Các nên nhanh chóng rời đi.
Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Sau khi gã đi rồi, Lâm Chiêu Vân vẫn đứng lặng tại chỗ, trong đầu cứ vang vọng lời gã nói.
Hắn biết rất rõ, Tiêu đại nhân là người nghiêm khắc cỡ nào. Nếu không phải vì năm năm trước hắn chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ đã có thể ép Tiêu Dịch Thành đang nức tiếng gần xa phải rời khỏi kinh thành để đến biên cương.
Ánh mắt Lâm Chiêu Vân lóe lên tia sắc lạnh. Hắn quay đầu nhìn về hướng Hồi Xuân Lâu, rồi không do dự mà rảo bước trở về phủ.
Phủ Lâm tể tướng nằm ở phố phía Đông, khu vực gần hoàng cung nhất trong kinh thành.
Vừa về đến nơi, Lâm Chiêu Vân lập tức cho gọi quản gia.
“Nhị thiếu gia có gì phân phó?” Quản gia phủ Thừa Tướng là một người đàn ông gần năm mươi tuổi.
“Diệu thúc, ta muốn nhờ thúc làm một việc.”
Lâm Chiêu Vân ra hiệu cho những hạ nhân khác lui ra, sau đó bước đến gần, nắm lấy tay áo ông đầy vẻ khẩn cầu.
Quản gia tên là Lâm Diêu, là hạ nhân từ trong phủ ra, từ nhỏ đã chăm sóc nuôi nấng Lâm Chiêu Vân, tình cảm hai người vô cùng thân thiết.
Nhìn vẻ mặt khẩn thiết của hắn, Lâm Diêu không khỏi mềm lòng: “Nhị thiếu gia muốn làm gì?”
“Giúp ta đưa một tin đến phủ Tiêu tướng quân.”
Lâm Diêu nghe xong thì sững người: “Nhưng… nhị thiếu gia định làm gì vậy? Lão gia và Tiêu tướng quân xưa nay luôn bất hoà. Nếu để lão gia biết…”
“Không sao đâu.” Lâm Chiêu Vân ngắt lời, “Ta chỉ nhờ thúc tìm người truyền lời đến tai Tiêu tướng quân. Diệu thúc, xin đừng từ chối vội. Ta biết chắc thúc có cách. Ta đảm bảo chuyện này không liên quan đến phụ thân ta, thậm chí nếu biết, ông ấy còn khen ta làm đúng cũng nên.”
Vẻ khẩn cầu trên mặt Lâm Chiêu Vân càng thêm rõ rệt.
Lâm Diêu nhìn đứa trẻ mình nuôi lớn trước mắt, cuối cùng cũng không nỡ từ chối. Ông do dự nói: “Vậy… nhị thiếu gia nói rõ xem muốn truyền lời gì. Nếu không ổn thì ngài cũng đừng trách ta không giúp được ngài.”
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Chiêu Vân lập tức giãn ra.
“Đương nhiên ta sẽ không làm khó thúc. Thúc chỉ cần đảm bảo Tiêu tướng quân nghe được là được.”
Nói rồi, hắn ghé sát tai Lâm Diêu, thì thầm kể lại toàn bộ chuyện giữa Trầm Ngư và Tiêu Dịch Thành, đương nhiên là cẩn thận lược bỏ hoàn toàn vai trò của bản thân trong đó.
Hắn chỉ nói: “Tiêu tướng quân xưa nay luôn lấy Tiêu Dịch Thành làm niềm tự hào, không phải sao? Nhưng lần này, Tiêu Dịch Thành lại dính vào kỹ viện. Ta không tin ông ta còn mặt mũi khoe khoang về đứa con trai ấy mỗi ngày.”
Lâm quản gia nghe xong, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của Lâm Chiêu Vân.
“Ta hiểu rồi, nhị công tử yên tâm. Ta sẽ cho người truyền lời này đến tai Tiêu tướng quân.”
Lâm tể tướng và Tiêu tướng quân vốn bất hòa từ lâu, vì vậy trong phủ Tiêu tướng quân có không ít người của Lâm gia trà trộn vào, và Lâm quản gia chính là người phụ trách giám sát những người này.
Tuy nhiên, vì lần này chỉ là truyền đạt một câu nói, nên ông ta không lo những tai mắt mà Tể Tướng cài vào phủ Tiêu tướng quân sẽ bị bại lộ.
Sau khi nhận được hồi đáp từ Lâm quản gia, Lâm Chiêu Vân nghỉ lại phủ một đêm. Sáng hôm sau, sau khi dùng điểm tâm, hắn rời khỏi Lâm phủ. Nhưng lần này, hắn không đi dạo chơi đâu đó như mọi khi, mà mang theo một túi bạc lớn, đến thẳng khu vực hỗn loạn nhất ở phía Tây kinh thành.
“Trong vòng hai ngày, ta muốn chuyện Tiêu Dịch Thành si mê kỹ nữ ở Hồi Xuân Lâu lan truyền khắp kinh thành. Ngươi làm được chứ?”
Mang theo vẻ mặt tràn đầy ghê tởm, Lâm Chiêu Vân bước vào một căn nhà rách nát, ném túi bạc vào người bẩn thỉu, rối bù đang nằm giữa phòng rồi nói như thế.
Tên ăn mày còn trẻ tuổi kia lập tức bật dậy khỏi đống rơm rạ, nhặt lấy túi bạc dưới đất, cân nhắc trong tay một chút rồi cười nịnh nọt.
“Lâm công tử, chúng ta cũng quen biết lâu năm rồi. Ngài cứ yên tâm, chuyện này giao cho ta là xong.”
Lâm Chiêu Vân hơi nhíu mày, lui về sau hai bước như sợ dơ bẩn lây sang mình.
“Ta tin ngươi, nên mới tới tìm ngươi.”
Hai người trước giờ đã nhiều lần giao dịch, tên ăn mày này từng xử lý không ít chuyện riêng cho hắn. Lần này muốn gây phiền phức cho Tiêu Dịch Thành, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là tên này.
Dù là ăn mày, nhưng tin tức của gã cực kỳ linh thông. Muốn chuyện Tiêu Dịch Thành mê đắm kỹ nữ lan khắp kinh thành, không ai thích hợp hơn gã.
Tên ăn mày gật đầu, lại cam đoan: “Công tử yên tâm.”
Lâm Chiêu Vân hếch cằm một cách ngạo mạn, quay đầu bỏ đi, như thể không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa.
Sau khi hắn đi, tên ăn mày hừ lạnh một tiếng rồi lẩm bẩm: “Lại một tên quý nhân.”
Gã mở túi bạc vẫn ôm chặt trong tay ra, thấy bên trong toàn là thỏi bạc nặng, liền cười híp mắt đầy thỏa mãn, rồi uể oải rời khỏi căn phòng, chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ được giao.
Sau khi nghe lời giải thích của Tiêu Dịch Thành, Trầm Ngư chỉ lạnh nhạt nói một câu như vậy.
Tiêu Dịch Thành hơi khựng lại, nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Trầm Ngư ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt chàng trai trẻ.
“Lời nói dối là Trầm Ngư hoàn toàn không tức giận, mà việc công tử quay lại là một điều vô cùng may mắn đối với Trầm Ngư.”
“Còn sự thật thì sao?” Tiêu Dịch Thành không nhận ra mình đã bị cuốn theo mạch suy nghĩ của Trầm Ngư.
Hàng mi của cô khẽ cong lên.
“Sự thật là…” Cô gái khẽ ngừng lại một chút. Khi ánh mắt của chàng trai vô thức dừng lại nơi đôi môi cô, Trầm Ngư mới nhẹ nhàng tiếp lời,
“Công tử sáng nay rời đi vội vàng như vậy, khiến Trầm Ngư thực lòng có chút tổn thương. Trầm Ngư cứ nghĩ là công tử đã chán ghét Trầm Ngư đến mức không muốn nhìn mặt nữa... Trầm Ngư cũng có hơi hối hận vì lựa chọn của mình hôm qua.”
Nghe đến chữ “hối hận” thốt ra từ miệng Trầm Ngư, lòng Tiêu Dịch Thành chợt nghẹn lại, không nhịn được mà lên tiếng giải thích:
“Không, không phải vậy đâu. Ta chỉ là... không rõ quy tắc ở đây. Hôm qua là lần đầu tiên ta đến nơi như thế này. Nếu ta có làm gì sai, mong cô nương chỉ bảo thêm… Dù sao thì ta cũng không giống Lâm Chiêu Vân. Mấy năm qua dù ở biên ải, ta vẫn nghe không ít chuyện về danh tiếng trác táng của hắn ở kinh thành.”
Nói đến đây, Tiêu Dịch Thành hơi dừng lại rồi mới tiếp tục:
“Phụ thân ta từ trước đến nay luôn rất nghiêm khắc, chưa từng cho ta đặt chân đến những nơi thế này. Hôm qua là do bằng hữu rủ rê, ta cứ tưởng là tửu lâu hay quán ăn bình thường nên mới vô tình đến đây. Còn về chuyện tranh giành... tranh giành cô nương với Lâm Chiêu Vân... Thật ra là vì trước đây hắn từng giở trò hãm hại ta, cho nên ta mới cố tình gây khó dễ cho hắn mà thôi.”
Những lời Tiêu Dịch Thành nói hoàn toàn không mang theo tâm cơ gì, chỉ là theo bản năng muốn bày tỏ với Trầm Ngư rằng mình khác với Lâm Chiêu Vân.
Dù y không đọc nhiều sách vở như tên nguỵ quân tử kia, nhưng ít nhất vẫn giữ mình trong sạch, không lang chạ, cũng chẳng bao giờ trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài như Lâm Chiêu Vân.
Trong tiềm thức, Tiêu Dịch Thành luôn cảm thấy điều đó rất quan trọng đối với mình.
Trầm Ngư nhìn khuôn mặt chân thành, thuần khiết của Tiêu Dịch Thành, trong lòng không khỏi cảm thán: Đôi khi người ngây thơ lại có sức mạnh thật đáng gờm.
Dù bình thường Tiêu Dịch Thành tỏ ra đơn thuần, nhưng mỗi lần y nói những điều vừa bôi xấu Lâm Chiêu Vân, vừa gián tiếp nâng mình lên… không hiểu sao càng nghe lại càng thấy dễ chịu.
Ban đầu, Trầm Ngư chỉ định lấy Tiêu Dịch Thành làm cái cớ để đối phó Lâm Chiêu Vân, nhưng sau khi nghe y nói vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh vài phần thiện cảm.
Hơn nữa, với Trầm Ngư mà nói, thân phận của Tiêu Dịch Thành quả thật rất thích hợp để giúp cô đuổi tên nam chính phiền toái kia đi.
Hiện giờ, Lâm Chiêu Vân chẳng qua chỉ là một công tử ăn chơi trác táng, vô công rỗi nghề, còn Tiêu Dịch Thành lại là một thiếu tướng quân tay nắm thực quyền.
Lúc này, thấy Trầm Ngư im lặng không nói, Tiêu Dịch Thành càng thêm lo lắng.
Y cắn nhẹ môi, nhỏ giọng gọi:
“Cho nên, nàng... Trầm Ngư, có thể đừng giận ta nữa được không?”
Trong giọng nói của chàng trai mang theo chút van nài.
Trầm Ngư hơi cong môi, gương mặt hơi ửng hồng, khẽ gật đầu.
Tiêu Dịch Thành như trút được gánh nặng trong lòng, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Y nhìn cô gái trước mặt, trong đầu bắt đầu hình thành một quyết tâm...
Cùng lúc đó, Lâm Chiêu Vân, người vừa bị Tiêu Dịch Thành thô bạo đuổi khỏi Hồi Xuân Lâu, lang thang trên phố suốt nửa ngày, cuối cùng mới rẽ vào một kỹ viện khác mà hắn thường lui tới.
Tại Tàng Hương Lâu, vài kỹ nữ mắt tinh nhận ra bóng dáng quen thuộc của Lâm Chiêu Vân liền lập tức tiến ra đón.
“Ôi chao, hôm nay Lâm công tử mới chịu ghé qua, khiến Lam Nhi mong mỏi đến độ ăn không ngon, ngủ không yên.”
“Cả Cầm Nhi nữa. Lần trước công tử còn hứa sẽ đến nghe Cầm Nhi gảy đàn cơ mà, sao Cầm Nhi chờ mãi, chờ mãi cũng chẳng thấy bóng dáng công tử đâu?”
“Còn ta nữa…”
“...”
Năm sáu nữ nhân xinh đẹp toát ra hương thơm mê người liền vây quanh lấy Lâm Chiêu Vân. Ánh mắt họ đều chứa đựng sự sùng bái và ái mộ.
Dẫu sao thì, so với những kẻ khách làng chơi say mê tửu sắc khác, Lâm Chiêu Vân vẫn hơn họ cả ngàn lần.
Bị vây quanh bởi đám kỹ nữ, sắc mặt Lâm Chiêu Vân cuối cùng cũng tươi tỉnh trở lại, sự tự tin đã mất vì bị Tiêu Dịch Thành hạ nhục cũng dần khôi phục.
Hắn tùy tiện choàng tay qua eo một kỹ nữ bên cạnh, trêu chọc:
“Là lỗi của ta, khiến Cầm Nhi buồn rồi.”
Nghe thế, kỹ nữ đỏ mặt, khẽ tựa vào lòng hắn, nụ cười e ấp.
Những người khác thấy hắn đã chọn người, đành tiếc nuối tản ra tiếp khách mới vào.
Tú bà Tàng Hương Lâu lập tức sai người đưa Lâm Chiêu Vân và Cầm Nhi lên phòng trên.
Chẳng bao lâu sau, tiếng đàn du dương vang lên từ căn phòng nơi họ vào.
Qua vài khúc nhạc, bóng chiều dần buông.
Tiếng đàn dần ngưng. Một lát sau, một tiểu nha đầu áp tai lên cửa lắng nghe, xác nhận có âm thanh mập mờ vọng ra, liền yên tâm quay lại bẩm báo với ma ma.
Trong khi đó, tại Hồi Xuân Lâu, Trầm Ngư đang cùng Tiêu Dịch Thành ngồi cạnh cửa sổ trong phòng, dùng bữa tối.
Sáng nay, sau khi giúp cô đuổi Lâm Chiêu Vân đi, Tiêu Dịch Thành không ở lại lâu mà lại vội vã rời khỏi Hồi Xuân Lâu.
Khác với Lâm Chiêu Vân, người chẳng có gì để làm ngoài rong chơi, Tiêu Dịch Thành dù đã quay về kinh vẫn đến võ trường mỗi ngày để luyện tập cùng hộ vệ trong phủ tướng quân.
Lần này trước khi đi, y còn đặc biệt căn dặn Nguỵ ma ma, sợ bà ta vì chuyện sáng nay mà khó chịu với Trầm Ngư. Đồng thời y cũng nói rõ rằng mình sẽ quay lại ăn tối cùng cô.
“Công tử sao vậy? Thấy không được khỏe sao?” Trầm Ngư thấy Tiêu Dịch Thành cầm đũa mà thần trí lơ đãng, không nhịn được hỏi.
Bị gọi, Tiêu Dịch Thành giật mình, lúng túng nhìn cô:
“Xin lỗi, ta chỉ đang suy nghĩ chút việc thôi.”
Trầm Ngư nhướn mày:
“Công tử đang nghĩ gì thế? Có thể nói cho Trầm Ngư biết không?”
Cô chỉ thuận miệng hỏi, nhưng ngay sau đó liền thấy sắc mặt Tiêu Dịch Thành thay đổi, trông rõ ràng là đang che giấu gì đó, khiến cô càng tò mò hơn.
Tiêu Dịch Thành cắn môi, lắp bắp:
“Chỉ là... chuyện trong quân doanh thôi.”
Y nói dối.
Trầm Ngư lập tức đưa ra kết luận trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn thấu hiểu gật đầu:
“Thì ra là vậy. Xem ra Trầm Ngư chẳng giúp được gì rồi.”
Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ khiến lòng Tiêu Dịch Thành dấy lên cảm giác tội lỗi.
Trầm Ngư thuần khiết và dịu dàng như thế, vậy mà y lại đang lừa dối cô. Trong phút chốc, y cảm thấy mình thật tồi tệ.
Nhưng ngay sau đó, y nhớ đến quyết tâm mình đã định vào sáng nay, liền bình tĩnh lại.
Không sao. Chỉ cần giải quyết hết mọi chuyện, y sẽ nói ra tất cả với cô.
Sau khi dùng bữa xong, Hồng Mai dọn dẹp bát đũa, rót trà cho hai người rồi lặng lẽ lui xuống, để lại không gian riêng tư cho họ.
Không còn ai trong phòng, không khí giữa Trầm Ngư và Tiêu Dịch Thành càng thêm lúng túng.
Cuối cùng, Trầm Ngư là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Công tử định nghỉ lại đây đêm nay chăng?”
Nghe Trầm Ngư chủ động chuyển chủ đề, Tiêu Dịch Thành thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi câu hỏi kia vang lên, tim y lại nhảy dựng lên lần nữa…
Tuy nhiên, Tiêu Dịch Thành xưa nay vốn là người giỏi khống chế cảm xúc. Dù trong lòng đang nổi sóng, sau một thoáng trầm mặc, y vẫn chỉ đáp lại Trầm Ngư bằng một chữ: “Ừ.”
Tiêu Dịch Thành được nuôi dạy nghiêm khắc từ nhỏ, bình thường tuyệt đối không dám táo bạo đến mức ở ngoài suốt hai ngày không về phủ. Nhưng hôm qua phụ thân của y - Tiêu tướng quân - đã rời kinh đi công vụ, vẫn chưa trở về. Vì vậy, lần này Tiêu Dịch Thành mới nhất thời xúc động mà buông thả bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa, y cũng không muốn cô gái trước mặt phải chịu lời ra tiếng vào vì mình. Nghĩ như vậy, quyết định ở lại đêm nay cũng không khó hiểu.
Nghe xong, khóe môi Trầm Ngư khẽ cong, hai người lặng im một lúc rồi cùng nhau lên giường nghỉ ngơi, giống hệt như đêm trước đó.
Cùng lúc đó, tại Tàng Hương Các, cơn mưa đã tạnh.
Lâm Chiêu Vân ngồi dậy khỏi giường, phần thân trên trần trụi để lộ những vết tích ái ân mờ mờ trên da.
“Lâm công tử muốn đi sao?” Người phụ nữ nằm trên giường cất giọng ngọt ngào hỏi.
“Cầm Nhi ngoan, ta sẽ quay lại thăm nàng sau.”
Lâm Chiêu Vân vừa mặc y phục vừa thuận miệng dỗ dành người trên giường. Hắn mặc y phục xong thì rời khỏi Tàng Hương Các, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Ngày thường, Lâm Chiêu Vân vốn không tiếc thời gian dỗ dành mấy cô kỹ nữ bên gối, chơi trò tình chàng ý thiếp một hồi. Nhưng hôm nay hắn hoàn toàn không có tâm trạng đó.
Lý do rất đơn giản: Trong suốt cuộc hoan ái với Cầm Nhi, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh một người con gái khác.
Thiếu nữ tuyệt sắc ấy yếu đuối nằm dưới thân hắn, ánh mắt chan chứa tình ý, khẽ gọi hắn một tiếng “Lâm công tử”.
Nếu không có Tiêu Dịch Thành, nếu y không chen ngang, thì Trầm Ngư chẳng phải đã thuộc về hắn rồi sao?
Lâm Chiêu Vân thầm nghiến răng nghĩ.
Trước cửa Tàng Hương Các, người ra kẻ vào tấp nập. Dù đã chập tối, nơi này mới thực sự bắt đầu vào giờ buôn bán nhộn nhịp.
Lâm Chiêu Vân vừa đi vừa suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong ngày, thì bất ngờ nghe có người gọi:
“Này, chẳng phải là Lâm công tử sao? Hôm nay sao lại đến đây? Không đến Hồi Xuân Lâu nữa à?”
Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy cháu đích tôn của Liễu thái uý - một kẻ vẫn hay chơi bời cùng hắn - đang đứng cách đó không xa.
“Liễu công tử.” Lâm Chiêu Vân gật đầu chào.
Liễu thái uý là tam triều nguyên lão, được Hoàng Thượng vô cùng kính trọng. Vì vậy, Lâm Chiêu Vân vẫn luôn tỏ ra thân thiện với Liễu Chính Tân - cháu trai duy nhất của Liễu gia đời thứ ba.
Dù lời nói của đối phương chẳng mấy dễ nghe, hắn vẫn cố đè nén bực bội, giữ thái độ như cũ.
“Hai ngày trước ta còn nghe người ta nói huynh sẽ tham gia đấu giá đêm đầu của hoa khôi Hồi Xuân Lâu mà? Sao hôm nay không đến đó mà lại sang đây? Nghe nói hoa khôi lần này đẹp như tiên nữ giáng trần, sao huynh nỡ lòng nào bỏ mặc mỹ nhân như thế mà lang thang ở đây một mình?”
Liễu Chính Tân chen khỏi đám đông, bước lại gần, tiếp tục buông lời trêu chọc.
Lâm Chiêu Vân nghe vậy thì mặt mày tối sầm, nếu đổi lại là người khác thì hắn đã sớm trở mặt bỏ đi.
Nhưng không muốn đắc tội với Liễu Chính Tân vì chuyện nhỏ nhặt, sau khi đối phương nói xong, hắn chỉ cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi chủ động hé lộ nỗi buồn trong lòng.
“Liễu công tử, huynh đề cao ta quá rồi.”
Hắn khẽ thở dài: “Trầm Ngư cô nương quả thực đẹp như tiên, đáng tiếc là bản lĩnh của Chiêu Vân không bằng người ta, với Trầm Ngư cô nương cũng là có duyên không phận.”
Liễu Chính Tân nhướng mày, tò mò hỏi: “Nói vậy là huynh không đoạt được sao? Thế thì người thắng là ai?”
“Tiêu Dịch Thành.”
Lâm Chiêu Vân đáp gọn.
“Tiêu Dịch Thành?” Liễu Chính Tân ngạc nhiên đến mức há hốc miệng. “Sao có thể là hắn? Hắn… sao hắn có thể đến nơi như vậy được? Không thể nào!”
Phản ứng của gã không hề thái quá, từ nhỏ gã đã nghe phụ thân lấy Tiêu Dịch Thành ra làm gương mắng gã vô số lần.
Trong mắt phụ thân, Tiêu Dịch Thành là thiếu tướng tài giỏi, trí dũng song toàn, kỷ luật nghiêm minh, hoàn toàn khác biệt với mấy tên ăn chơi lêu lổng như gã và Lâm Chiêu Vân.
Lâm Chiêu Vân chỉ nhàn nhạt nói: “Có gì mà không thể? Có lẽ hắn xưa nay chỉ giả vờ đứng đắn, thực chất cũng chẳng khác gì chúng ta.”
Hắn vốn chẳng ưa gì Tiêu Dịch Thành nên chưa bao giờ nhìn y bằng ánh mắt tốt đẹp.
Liễu Chính Tân trầm mặc một lát, rồi lẩm bẩm: “Nhưng ta nghe phụ thân ta nói nhà Tiêu gia giáo quy rất nghiêm, tuyệt đối không cho phép ra vào thanh lâu. Nếu chuyện này đến tai phụ thân hắn… Ài, thôi bỏ đi, việc này chẳng liên quan đến ta. Ta còn phải đi tìm Yên Chi cô nương.”
“Lâm huynh, ta đi trước đây. Hôm khác nói chuyện tiếp.”
Liễu Chính Tân nghĩ đến người tình của mình ở Tàng Hương Các nên nhanh chóng rời đi.
Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Sau khi gã đi rồi, Lâm Chiêu Vân vẫn đứng lặng tại chỗ, trong đầu cứ vang vọng lời gã nói.
Hắn biết rất rõ, Tiêu đại nhân là người nghiêm khắc cỡ nào. Nếu không phải vì năm năm trước hắn chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ đã có thể ép Tiêu Dịch Thành đang nức tiếng gần xa phải rời khỏi kinh thành để đến biên cương.
Ánh mắt Lâm Chiêu Vân lóe lên tia sắc lạnh. Hắn quay đầu nhìn về hướng Hồi Xuân Lâu, rồi không do dự mà rảo bước trở về phủ.
Phủ Lâm tể tướng nằm ở phố phía Đông, khu vực gần hoàng cung nhất trong kinh thành.
Vừa về đến nơi, Lâm Chiêu Vân lập tức cho gọi quản gia.
“Nhị thiếu gia có gì phân phó?” Quản gia phủ Thừa Tướng là một người đàn ông gần năm mươi tuổi.
“Diệu thúc, ta muốn nhờ thúc làm một việc.”
Lâm Chiêu Vân ra hiệu cho những hạ nhân khác lui ra, sau đó bước đến gần, nắm lấy tay áo ông đầy vẻ khẩn cầu.
Quản gia tên là Lâm Diêu, là hạ nhân từ trong phủ ra, từ nhỏ đã chăm sóc nuôi nấng Lâm Chiêu Vân, tình cảm hai người vô cùng thân thiết.
Nhìn vẻ mặt khẩn thiết của hắn, Lâm Diêu không khỏi mềm lòng: “Nhị thiếu gia muốn làm gì?”
“Giúp ta đưa một tin đến phủ Tiêu tướng quân.”
Lâm Diêu nghe xong thì sững người: “Nhưng… nhị thiếu gia định làm gì vậy? Lão gia và Tiêu tướng quân xưa nay luôn bất hoà. Nếu để lão gia biết…”
“Không sao đâu.” Lâm Chiêu Vân ngắt lời, “Ta chỉ nhờ thúc tìm người truyền lời đến tai Tiêu tướng quân. Diệu thúc, xin đừng từ chối vội. Ta biết chắc thúc có cách. Ta đảm bảo chuyện này không liên quan đến phụ thân ta, thậm chí nếu biết, ông ấy còn khen ta làm đúng cũng nên.”
Vẻ khẩn cầu trên mặt Lâm Chiêu Vân càng thêm rõ rệt.
Lâm Diêu nhìn đứa trẻ mình nuôi lớn trước mắt, cuối cùng cũng không nỡ từ chối. Ông do dự nói: “Vậy… nhị thiếu gia nói rõ xem muốn truyền lời gì. Nếu không ổn thì ngài cũng đừng trách ta không giúp được ngài.”
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Chiêu Vân lập tức giãn ra.
“Đương nhiên ta sẽ không làm khó thúc. Thúc chỉ cần đảm bảo Tiêu tướng quân nghe được là được.”
Nói rồi, hắn ghé sát tai Lâm Diêu, thì thầm kể lại toàn bộ chuyện giữa Trầm Ngư và Tiêu Dịch Thành, đương nhiên là cẩn thận lược bỏ hoàn toàn vai trò của bản thân trong đó.
Hắn chỉ nói: “Tiêu tướng quân xưa nay luôn lấy Tiêu Dịch Thành làm niềm tự hào, không phải sao? Nhưng lần này, Tiêu Dịch Thành lại dính vào kỹ viện. Ta không tin ông ta còn mặt mũi khoe khoang về đứa con trai ấy mỗi ngày.”
Lâm quản gia nghe xong, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của Lâm Chiêu Vân.
“Ta hiểu rồi, nhị công tử yên tâm. Ta sẽ cho người truyền lời này đến tai Tiêu tướng quân.”
Lâm tể tướng và Tiêu tướng quân vốn bất hòa từ lâu, vì vậy trong phủ Tiêu tướng quân có không ít người của Lâm gia trà trộn vào, và Lâm quản gia chính là người phụ trách giám sát những người này.
Tuy nhiên, vì lần này chỉ là truyền đạt một câu nói, nên ông ta không lo những tai mắt mà Tể Tướng cài vào phủ Tiêu tướng quân sẽ bị bại lộ.
Sau khi nhận được hồi đáp từ Lâm quản gia, Lâm Chiêu Vân nghỉ lại phủ một đêm. Sáng hôm sau, sau khi dùng điểm tâm, hắn rời khỏi Lâm phủ. Nhưng lần này, hắn không đi dạo chơi đâu đó như mọi khi, mà mang theo một túi bạc lớn, đến thẳng khu vực hỗn loạn nhất ở phía Tây kinh thành.
“Trong vòng hai ngày, ta muốn chuyện Tiêu Dịch Thành si mê kỹ nữ ở Hồi Xuân Lâu lan truyền khắp kinh thành. Ngươi làm được chứ?”
Mang theo vẻ mặt tràn đầy ghê tởm, Lâm Chiêu Vân bước vào một căn nhà rách nát, ném túi bạc vào người bẩn thỉu, rối bù đang nằm giữa phòng rồi nói như thế.
Tên ăn mày còn trẻ tuổi kia lập tức bật dậy khỏi đống rơm rạ, nhặt lấy túi bạc dưới đất, cân nhắc trong tay một chút rồi cười nịnh nọt.
“Lâm công tử, chúng ta cũng quen biết lâu năm rồi. Ngài cứ yên tâm, chuyện này giao cho ta là xong.”
Lâm Chiêu Vân hơi nhíu mày, lui về sau hai bước như sợ dơ bẩn lây sang mình.
“Ta tin ngươi, nên mới tới tìm ngươi.”
Hai người trước giờ đã nhiều lần giao dịch, tên ăn mày này từng xử lý không ít chuyện riêng cho hắn. Lần này muốn gây phiền phức cho Tiêu Dịch Thành, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là tên này.
Dù là ăn mày, nhưng tin tức của gã cực kỳ linh thông. Muốn chuyện Tiêu Dịch Thành mê đắm kỹ nữ lan khắp kinh thành, không ai thích hợp hơn gã.
Tên ăn mày gật đầu, lại cam đoan: “Công tử yên tâm.”
Lâm Chiêu Vân hếch cằm một cách ngạo mạn, quay đầu bỏ đi, như thể không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa.
Sau khi hắn đi, tên ăn mày hừ lạnh một tiếng rồi lẩm bẩm: “Lại một tên quý nhân.”
Gã mở túi bạc vẫn ôm chặt trong tay ra, thấy bên trong toàn là thỏi bạc nặng, liền cười híp mắt đầy thỏa mãn, rồi uể oải rời khỏi căn phòng, chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ được giao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương