Ngày hôm sau Hòa Thân lấy từ “Ngân hàng Doanh Châu “ một tờ mệnh giá là mười vạn đồng, tổng giá trị một nghìn vạn đồng tiền giấy giao cho A Quế. A Quế nhìn tiền giấy in chế tinh mỹ, hồi lâu cũng không hiểu đây là chuyện gì xảy ra, trừng mắt hỏi Hòa Thân: “Đây là vật gì vậy? Màu sắc rực rỡ thế?”
“Quế Trung Đường, đây là một trăm vạn lượng bạc!” Hòa Thân nói.
“Đây là ngân phiếu?” A Quế nói.
“Đây là tiền giấy của "Ngân hàng Doanh Châu " Nam Kinh phát hành, tiền giấy mười đồng đổi thành hai lượng bạc trắng...” Hòa Thân bắt đầu giới thiệu tỉ mỉ cho A Quế về tỉ lệ đổi giữa tiền giấy và bạc trắng.
A Quế cũng coi như một nho soái cổ kim, đương nhiên biết cái gì là tiền giấy, nhưng tâm trạng hắn bây giờ đang hướng về tiền tuyến, cơ bản là không bận tâm đến tiền giấy bát nháo của Hòa Thân, vì thế liền hỏi: “Cầm tiền giấy này có thể mua đồ vật trên đường à?”
Hòa Thân cười nói: “Quế Trung Đường có điều không biết, tiền giấy này bây giờ còn đang ở giai đoạn phát hành thử, căn bản là không lưu thông trên thị trường...”
Hắn còn chưa nói xong đã bị A Quế ngắt quãng: “-- Ta bảo Hòa đại nhân, ngươi tốt nhất nên đưa ta một trăm vạn lượng bạc đến đây!”
“Quế Trung Đường, ngài đừng sốt ruột, nghe ta nói cụ thể với ngài! Nửa tháng trước Tổng đốc Lưỡng Quảng Lí Thị Nghiêu có một trăm vạn lượng bạc do hải quan Li Kim phải áp giải đến Nam Kinh, bây giờ còn chưa bắt đầu vận chuyển. Sau khi Quế Trung Đường đến Quảng Châu đem một ngàn vạn đồng tiền giấy này cho Lí Thị Nghiêu, có thể từ trong kho Lưỡng Quảng lấy ra một trăm vạn lượng bạc kia, sau đó lại ở Quảng Châu thu mua quân dụng vật tư, như vậy chẳng phải là nhẹ nhàng lại mau chóng? -- Sau đó để cho Lí Thị Nghiêu phái người mang một ngàn vạn đồng đưa đến Nam Kinh cho ta, cuối cùng chúng ta sẽ tiến hành kết toán!” Hòa Thân cười nói.
“Oa, hóa ra là như vậy! -- Không biết Lí Thị Nghiêu kia có làm hay không?” A Quế nói.
“Ở đây có một phong thư viết tay của ta, làm phiền Trung Đường đại nhân giáp mặt giao cho Lí Thị Nghiêu, hắn sẽ đưa bạc cho Trung Đường!” Hòa Thân nói xong liền đưa một phong thư cho A Quế.
A Quế cao hứng nói: “Thì ra là thế, vậy ta cầm tiền giấy của Hòa đại nhân đi tìm Lí Thị Nghiêu!” Hắn nói đi là đi, đến quân lục doanh Nam Kinh chọn lựa mấy chục tinh binh tướng mạnh, buổi chiều ngày hôm sau liền thẳng đến Quảng Châu mà đi! Hòa Thân biết, lần này A Quế mang một ngàn vạn đồng tiền giấy kia đến Quảng Châu khẳng định sẽ gây ra một chấn động thật lớn cho cả nước, tuy rằng tiền giấy này lần đầu dùng làm kết toán chính phủ giữa Quảng Châu và Nam Kinh, và cũng tương đương với tiền giấy được in trong cửa hàng tiền, nhưng bây giờ Hòa Thân làm đại thần tài chính quản lý thuế ruộng của Đại Thanh, công nhiên thi hành loại tiền giấy này, không nghi ngờ gì là hướng về những người có khứu giác sâu sắc truyền đến một tín hiệu rõ ràng, đó nhưng sau này loại tiền giấy này nhất định sẽ dần dần thay thế được các loại ngân phiếu lưu thông trong xã hội, mà trở thành một loại tiền có tính ổn định trong cả nước.
Nhưng Hòa Thân cũng hiểu rõ, trước mắt thời cơ phát hành loại tiền giấy này trong cả nước vẫn chưa chín muồi, hắn thật ra không lo lắng dân chúng không tiếp thu được loại tiền này, mà cho rằng Càn Long sẽ không đồng ý. Thử nghĩ, một người tự xưng thiên cổ nhất đế Càn Long sao có thể cho phép một đại thần tự mình làm cái này cái kia. Thuận tiện, nhanh chóng là đúng, nhưng đây có thể sẽ xúc phạm hoàng uy của Càn Long, làm cho hắn lo lắng đại thần tài chính Hòa Thân mà một tay hắn đề bạt lên này sẽ gây ra một sự uy hiếp với sự thống trị của hắn. Cho nên chuyện phát hành tiền giấy này tuyệt đối không thể công khai đề cập, chỉ có thể lấy hình thức một loại ngân phiếu thay thế lưu thông trước ở mấy tỉnh phía nam.
Bây giờ Hòa Thân còn không có tâm trạng suy nghĩ đến những cái này, bây giờ thật vất vả tiễn bước A Quế này, cũng nên thả lỏng một chút. Vì thế mang theo Lưu Toàn đi đến xưởng dệt nhà họ Tô tìm Tô Kì Nhi.
Mới vừa đến cửa xưởng dệt nhà họ Tô, bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa có mấy người tên ăn mày, quần áo tả tơi không nói, xem ra mấy ngày chưa được ăn cơm, đang ở bên cạnh một đống rác rưởi tìm thứ để ăn. Hòa Thân trong lòng đang vui vẻ, vì thế vẫy tay một cái gọi mấy tên ăn mày kia đến trước mặt, giơ tay lấy ra một tệp tiền giấy ném qua, nói với bọn họ: “Nhặt lên, đến "Ngân hàng Doanh Châu " ở bên trái cầu đổi lấy bạc đi!” Nói xong liền nghênh ngang đi vào cửa chính xưởng dệt nhà họ Tô.
Các công nhân xưởng dệt nhà họ Tô vừa thấy vị “Nhân nghĩa đại ca” đến, liền có mấy công nhân đang bận việc vây quanh, mỗi người một câu bắt đầu nói với Hòa Thân:
“ "Nhân nghĩa đại ca", mấy ngày nay không gặp, chúng ta thật nhớ ngài!”
“Tổng giám đốc, nghe nói một đại quan từ Bắc Kinh đến muốn làm phiền ngài!”
“Họ đi rồi sao? -- Nếu ai dám động đến một đầu móng tay của đại ca, chúng ta sẽ tìm hắn liều mạng!”
“Đúng, tìm hắn liều mạng!”
Hòa Thân hai ngày này chỉ lo tranh đấu gay gắt cùng A Quế, bây giờ bỗng nhiên nghe thấy lời nói vô cùng nghĩa khí, trong lòng nóng lên, thiếu chút nữa rơi nước mắt, vội vàng định thần lại, bắt đầu vấn an tất cả mọi người. Hắn đi vào văn phòng tổng giám đốc thấy Tô Kì Nhi không ở trong đó, chỉ có Cầm Tâm và vài người trợ thủ đang bận rộn. Hòa Thân một lòng nhớ đến Tô Kì Nhi, vì thế liền chào những người này, sau đó đi vào trong đại viện nhà họ Tô tìm Tô Kì Nhi.
Bây giờ Hòa Thân cũng không cần người thông báo, để Lưu Toàn ở dưới lầu, sau đó mới yên tâm đi lên lầu thẳng đến phòng Tô Kì Nhi.Tô Kì Nhi bởi vì hai ngày này thân thể không khoẻ, bây giờ vừa mới dậy, trên người chỉ mặc một cái áo màu xanh lá mạ, quần lụa hồng, mái tóc trùm lên, đang đứng trước gương chải đầu. Nàng mặc dù ở trong gương đã nhìn thấy Hòa Thân đứng phía sau, nhưng nàng vẫn ngồi như vậy, một lát rũ rũ mái tóc mềm mại của nàng, một lát lại vặn vẹo gáy ngọc cao cao, ra vẻ không để ý đến Hòa Thân.
Hòa Thân biết nàng còn đang tức giận vì chuyện của Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh, vì thế liền cười cười tiến đến bên cạnh người nàng trêu tức nói: “ Đồ lười, sao ta không ở nhà, nàng liền ngủ lười như vậy?”
“Bố trí tốt cho hai bà vợ của công tử đi?” Đầu của Tô Kì Nhi cũng không quay lại.
“Oa!” Hòa Thân mơ mơ hồ hồ lên tiếng, bởi vì hắn thật sự không biết nên trả lời như thế nào, đi giải thích, “Không... Không, các nàng không phải vợ của ta!” Hòa Thân cười nói.
“Không phải?” Tô Kì Nhi vẫn quay lưng về phía Hòa Thân hỏi lại.
Hòa Thân bởi vì không nhìn thấy vẻ mặt của Tô Kì Nhi, muốn sát một chút vào gương nhìn xem khuôn mặt kiều diễm của nàng, vì thế bước lên phía trước vài bước; cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy hai gò má Tô Kì Nhi như lửa, hai mắt đầy tình từ, một mùi hương thơm ngát như hoa nhài nhẹ nhàng thổi vào trước mặt. Hòa Thân trong lòng rung động, theo mùi hương kia, nhìn xéo từ đôi vai đầy sự mê hoặc của nàng, lại mơ hồ nhìn thấy trên hai bầu ngực nàng có hai mầu phấn hồng mềm mại nõn nà nhô lên...
Tô Kì Nhi từ trong gương nhìn thấy ánh mắt tham lam của Hòa Thân đang chăm chú nhìn chằm chằm vào ngực của nàng, nhất thời xấu hổ đến nỗi mặt đỏ như hoa đào, vội vàng nghiêng người về phía trước, thuận thế đứng lên.
Hòa Thân lúc này làm sao dễ dàng để nàng đi, giơ hai tay từ phía sau ôm chặt lấy nàng.
“Công tử, ta có việc lớn nói với công tử... buông ta ra!” Thân thể mềm mại của Tô Kì Nhi ở trong lòng Hòa Thân thở gấp gáp.
Hòa Thân vừa thấy nàng xấu hổ đến đỏ mặt, hai mắt gợn sóng, vẻ mặt mang vẻ quật cường lại thêm vài phần quyến rũ, dục vọng vừa mới dâng lên sao có thể ức chế được, vì thế ôm nàng chặt hơn nữa. Tô Kì Nhi bị Hòa Thân xoa nắn đến nỗi thân mình mềm nhũn ra, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập lên, mông tròn mềm mại vừa uốn éo, bỗng nhiên chạm vào một vật gì cứng nhắc, đầu tiên là run sợ một chút, sau đó giống như một con thỏ bị trúng tên, nhất thời mềm nhũn ở trong lòng Hòa Thân.
Hòa Thân để cho Tô Kì Nhi dựa vào trong lòng hắn, hai tay dừng lại ở bên hông của nàng một lát rồi từ bụng của Tô Kì Nhi bắt đầu vuốt ve, dần dần di chuyển tới trước ngực của nàng. Tô Kì Nhi càng ở trong lòng hắn vặn vẹo thở dốc, tình dục của Hòa Thân càng dâng đầy, cuối cùng hai tay dùng lực liền từ trên cổ duyên dáng của Tô Kì Nhi trượt xuống dưới.
Thật sự là một nơi tuyệt diệu! Hay tay của Hòa Thân dùng sức vuốt ve hai bầu vú mềm mại của Tô Kì Nhi, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay dịu dàng ở trên bầu vú của nàng nhẹ nhàng mà chuyển động, theo sự vuốt ve dịu dàng mà kỹ xảo của Hòa Thân, Tô Kì Nhi nhắm hai mắt lại, hơi thở vừa mới bắt đầu dồn dập dần dần biến thành tiếng rên rỉ động lòng người. Hai tay nàng vuốt ve lung tung hai chân Hòa Thân, miệng phát ra thanh âm chỉ khi đòi yêu mới có.
Hòa Thân rốt cuộc không nhịn được, sau khi ở trên ngực Tô Kì Nhi đùa bỡn một phen, liền giơ tay ôm lấy thân thể tuyệt vời của nàng, sau đó bước nhanh đi vào buồng trong đặt lên giường, vừa lật người liền nằm lên trên bắt đầu thưởng thức như đang đói ngấu nghiến. Cặp đùi thon dài khêu gợi của Tô Kì Nhi lúc này cũng đang quấn chặt ở bên hông hắn, vòng eo nhỏ gọn và cánh tay đều tràn ngập sức sống, thật sự là nơi nơi đều dâng trào sự mê muội động lòng người, nơi nơi đều gợi lên dục hỏa yêu người.
Dục hỏa của Hòa Thân cuối cùng bị tinh thần phấn chấn cùng thân thể gợi cảm kiều diễm của nàng thiêu đốt, lúc này trong mắt hắn, không còn có quan trường đáng ghê tởm và dơ bẩn, không còn có năm tháng khó khăn của ngày xưa, thậm chí ngay cả toàn bộ vương triều Càn Long cũng không tồn tại, mà chỉ có thân mình Tô Kì Nhi ở bên dưới làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào.
Tô Kì Nhi ở trong khô nóng liền cảm thấy được quần áo trên người mình càng ngày càng ít, đầu tiên là chiếc áo màu xanh lá mạ bị Hòa Thân kéo xuống dưới, sau đó hàng cúc của chiếc quần màu hồng cũng bị cởi ra, ở bên trong là bộ ngực của nàng; thân váy dưới đã sớm bị Hòa Thân vén sang bên hông, quần xanh bên trong tựa hồ cũng đã lỏng hơn rất nhiều.
Hòa Thân vừa nhẹ nhàng thưởng thức đôi môi anh đào hương vị ngọt ngào mềm mại của Tô Kì Nhi, một mặt liền thò tay vào thân dưới của nàng, trên phần bụng bằng phẳng kia đôi tay như mang theo ma lực của hắn bắt đầu run nhè nhẹ, Ngay sau đó đôi tay kia vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của nàng rồi lần theo bờ mông mềm mại mượt mà của của nàng
Làn da mịn màng của Tô Kì Nhi sờ vào thấy trơn mịn vô cùng, đàn hồi vô cùng, ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng thấy tựa như một dòng nước mát làm cho người ta vui vẻ thoải mái vô cùng, da thịt trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện tản ra sự hấp dẫn và quyến rũ vô cùng vô tận.
Tô Kì Nhi dù sao không phải là thiếu phụ đã no nê, khi ngón tay của Hòa Thân tham lam từ bên hông của nàng bắt đầu chậm rãi từ đùi của nàng tấn công đến nơi riêng tư nhất kia, trực giác nữ tính và phân sợ hãi tiềm tàng trong đáy lòng khiến nàng lập tức tỉnh lại.
Lúc này Hòa Thân ngón tay đều đã chạm đến đến phiến cỏ sớm đã ướt mềm của Tô Kì Nhi, bỗng nhiên bị đôi tay nhỏ bé kia giữ chặt lấy, miệng rên rỉ nói: “Đừng... Đừng...”
Hòa Thân nhìn thấy cơ thể Tô Kì Nhi làm cho người ta mê hồn, thật sự làm cho hắn cảm thấy tâm hồn vô cùng phong phú và thỏa mãn, thấy hai tay nhỏ bé của nàng nắm càng ngày càng chặt, vì thế cũng liền dừng động tác đang tiến sâu vào, thân mình vừa nằm lên thân thể kiều diễm của Tô Kì Nhi liền nằm xuống.
Mái tóc Tô Kì Nhi rối tung trước sau đầu, trong đôi mắt trong suốt lóe lên sự ngượng ngùng, bàn tay trắng nõn nhỏ dài nhẹ nhàng xoa trên người Hòa Thân, loại này mang theo một chút thần vận xinh đẹp của thiếu phụ quả thực làm cho người ta nghẹt thở. Trong lòng Hòa Thân nóng lên, giơ tay ôm nàng vào trong lòng mình.
Tô Kì Nhi được hắn ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại giống như còn say mê giây phút kích động vừa rồi, thân mình mềm yếu mặc cho hai tay Hòa Thân vuốt ve và thưởng ngoạn.
“Kì Nhi, vừa rồi nàng không phải nói có việc lớn muốn nói với ta sao?” Hòa Thân nhẹ nhàng nói.
“ừ --” Tô Kì Nhi dịu dàng lên tiếng, sau đó chậm rãi mở hai mắt, quyến rũ cười, “Ngày hôm qua có rất nhiều người đến chỗ chúng ta, có xưởng trưởng của nhà máy lớn, cũng có ông chủ của hiệu buôn lớn; bọn họ có từ Dương Châu đến, có từ Tô Hàng, còn có từ Hồ Bắc và Phúc Kiến, từ Nam Kinh chúng ta cũng đến vài nhà...”
“Bọn họ tìm ta có việc gì sao?” Hòa Thân cười hỏi.
“Công tử đừng vội, nghe ta từ từ nói!” Tô Kì Nhi thẹn thùng nói.
“Không vội... Không vội, từ từ -- chúng ta cứ từ từ!” Khóe miệng Hòa Thân mang theo một nụ cười dâm đãng.
“Bọn họ thấy công tử không có ở đó, muốn đến Chiêm viện tìm, nhưng ta ngăn cản lại! -- Nói công tử nói lại rằng, có chuyện gì có thể trực tiếp nói với ta! Trong bọn họ có người nhận ra ta, cũng biết mối quan hệ giữa chúng ta, cho nên liền nói với ta, hóa ra là bọn họ muốn xưởng dệt nhà họ Tô chúng ta đi đầu đứng ra thành lập một "Giang Nam tổng thương hội" của tơ lụa, đồ sứ và lá trà, do công tử nhận chức tổng hội trưởng thương hội...” Tô Kì Nhi cũng không rụt rè và ngượng ngùng như lúc nãy, càng nói càng dựa vào gần Hòa Thân.
“Bọn họ biết giữa chúng ta là quan hệ gì? -- Nàng mau nói cho ta biết... Sao? Bây giờ còn chưa xuất giá đã làm chủ của đàn ông rồi...” Hòa Thân nói xong nghiêng người đè lên cơ thể của Tô Kì Nhi bắt đầu mạnh mẽ sờ loạn lên.
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
“Quế Trung Đường, đây là một trăm vạn lượng bạc!” Hòa Thân nói.
“Đây là ngân phiếu?” A Quế nói.
“Đây là tiền giấy của "Ngân hàng Doanh Châu " Nam Kinh phát hành, tiền giấy mười đồng đổi thành hai lượng bạc trắng...” Hòa Thân bắt đầu giới thiệu tỉ mỉ cho A Quế về tỉ lệ đổi giữa tiền giấy và bạc trắng.
A Quế cũng coi như một nho soái cổ kim, đương nhiên biết cái gì là tiền giấy, nhưng tâm trạng hắn bây giờ đang hướng về tiền tuyến, cơ bản là không bận tâm đến tiền giấy bát nháo của Hòa Thân, vì thế liền hỏi: “Cầm tiền giấy này có thể mua đồ vật trên đường à?”
Hòa Thân cười nói: “Quế Trung Đường có điều không biết, tiền giấy này bây giờ còn đang ở giai đoạn phát hành thử, căn bản là không lưu thông trên thị trường...”
Hắn còn chưa nói xong đã bị A Quế ngắt quãng: “-- Ta bảo Hòa đại nhân, ngươi tốt nhất nên đưa ta một trăm vạn lượng bạc đến đây!”
“Quế Trung Đường, ngài đừng sốt ruột, nghe ta nói cụ thể với ngài! Nửa tháng trước Tổng đốc Lưỡng Quảng Lí Thị Nghiêu có một trăm vạn lượng bạc do hải quan Li Kim phải áp giải đến Nam Kinh, bây giờ còn chưa bắt đầu vận chuyển. Sau khi Quế Trung Đường đến Quảng Châu đem một ngàn vạn đồng tiền giấy này cho Lí Thị Nghiêu, có thể từ trong kho Lưỡng Quảng lấy ra một trăm vạn lượng bạc kia, sau đó lại ở Quảng Châu thu mua quân dụng vật tư, như vậy chẳng phải là nhẹ nhàng lại mau chóng? -- Sau đó để cho Lí Thị Nghiêu phái người mang một ngàn vạn đồng đưa đến Nam Kinh cho ta, cuối cùng chúng ta sẽ tiến hành kết toán!” Hòa Thân cười nói.
“Oa, hóa ra là như vậy! -- Không biết Lí Thị Nghiêu kia có làm hay không?” A Quế nói.
“Ở đây có một phong thư viết tay của ta, làm phiền Trung Đường đại nhân giáp mặt giao cho Lí Thị Nghiêu, hắn sẽ đưa bạc cho Trung Đường!” Hòa Thân nói xong liền đưa một phong thư cho A Quế.
A Quế cao hứng nói: “Thì ra là thế, vậy ta cầm tiền giấy của Hòa đại nhân đi tìm Lí Thị Nghiêu!” Hắn nói đi là đi, đến quân lục doanh Nam Kinh chọn lựa mấy chục tinh binh tướng mạnh, buổi chiều ngày hôm sau liền thẳng đến Quảng Châu mà đi! Hòa Thân biết, lần này A Quế mang một ngàn vạn đồng tiền giấy kia đến Quảng Châu khẳng định sẽ gây ra một chấn động thật lớn cho cả nước, tuy rằng tiền giấy này lần đầu dùng làm kết toán chính phủ giữa Quảng Châu và Nam Kinh, và cũng tương đương với tiền giấy được in trong cửa hàng tiền, nhưng bây giờ Hòa Thân làm đại thần tài chính quản lý thuế ruộng của Đại Thanh, công nhiên thi hành loại tiền giấy này, không nghi ngờ gì là hướng về những người có khứu giác sâu sắc truyền đến một tín hiệu rõ ràng, đó nhưng sau này loại tiền giấy này nhất định sẽ dần dần thay thế được các loại ngân phiếu lưu thông trong xã hội, mà trở thành một loại tiền có tính ổn định trong cả nước.
Nhưng Hòa Thân cũng hiểu rõ, trước mắt thời cơ phát hành loại tiền giấy này trong cả nước vẫn chưa chín muồi, hắn thật ra không lo lắng dân chúng không tiếp thu được loại tiền này, mà cho rằng Càn Long sẽ không đồng ý. Thử nghĩ, một người tự xưng thiên cổ nhất đế Càn Long sao có thể cho phép một đại thần tự mình làm cái này cái kia. Thuận tiện, nhanh chóng là đúng, nhưng đây có thể sẽ xúc phạm hoàng uy của Càn Long, làm cho hắn lo lắng đại thần tài chính Hòa Thân mà một tay hắn đề bạt lên này sẽ gây ra một sự uy hiếp với sự thống trị của hắn. Cho nên chuyện phát hành tiền giấy này tuyệt đối không thể công khai đề cập, chỉ có thể lấy hình thức một loại ngân phiếu thay thế lưu thông trước ở mấy tỉnh phía nam.
Bây giờ Hòa Thân còn không có tâm trạng suy nghĩ đến những cái này, bây giờ thật vất vả tiễn bước A Quế này, cũng nên thả lỏng một chút. Vì thế mang theo Lưu Toàn đi đến xưởng dệt nhà họ Tô tìm Tô Kì Nhi.
Mới vừa đến cửa xưởng dệt nhà họ Tô, bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa có mấy người tên ăn mày, quần áo tả tơi không nói, xem ra mấy ngày chưa được ăn cơm, đang ở bên cạnh một đống rác rưởi tìm thứ để ăn. Hòa Thân trong lòng đang vui vẻ, vì thế vẫy tay một cái gọi mấy tên ăn mày kia đến trước mặt, giơ tay lấy ra một tệp tiền giấy ném qua, nói với bọn họ: “Nhặt lên, đến "Ngân hàng Doanh Châu " ở bên trái cầu đổi lấy bạc đi!” Nói xong liền nghênh ngang đi vào cửa chính xưởng dệt nhà họ Tô.
Các công nhân xưởng dệt nhà họ Tô vừa thấy vị “Nhân nghĩa đại ca” đến, liền có mấy công nhân đang bận việc vây quanh, mỗi người một câu bắt đầu nói với Hòa Thân:
“ "Nhân nghĩa đại ca", mấy ngày nay không gặp, chúng ta thật nhớ ngài!”
“Tổng giám đốc, nghe nói một đại quan từ Bắc Kinh đến muốn làm phiền ngài!”
“Họ đi rồi sao? -- Nếu ai dám động đến một đầu móng tay của đại ca, chúng ta sẽ tìm hắn liều mạng!”
“Đúng, tìm hắn liều mạng!”
Hòa Thân hai ngày này chỉ lo tranh đấu gay gắt cùng A Quế, bây giờ bỗng nhiên nghe thấy lời nói vô cùng nghĩa khí, trong lòng nóng lên, thiếu chút nữa rơi nước mắt, vội vàng định thần lại, bắt đầu vấn an tất cả mọi người. Hắn đi vào văn phòng tổng giám đốc thấy Tô Kì Nhi không ở trong đó, chỉ có Cầm Tâm và vài người trợ thủ đang bận rộn. Hòa Thân một lòng nhớ đến Tô Kì Nhi, vì thế liền chào những người này, sau đó đi vào trong đại viện nhà họ Tô tìm Tô Kì Nhi.
Bây giờ Hòa Thân cũng không cần người thông báo, để Lưu Toàn ở dưới lầu, sau đó mới yên tâm đi lên lầu thẳng đến phòng Tô Kì Nhi.Tô Kì Nhi bởi vì hai ngày này thân thể không khoẻ, bây giờ vừa mới dậy, trên người chỉ mặc một cái áo màu xanh lá mạ, quần lụa hồng, mái tóc trùm lên, đang đứng trước gương chải đầu. Nàng mặc dù ở trong gương đã nhìn thấy Hòa Thân đứng phía sau, nhưng nàng vẫn ngồi như vậy, một lát rũ rũ mái tóc mềm mại của nàng, một lát lại vặn vẹo gáy ngọc cao cao, ra vẻ không để ý đến Hòa Thân.
Hòa Thân biết nàng còn đang tức giận vì chuyện của Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh, vì thế liền cười cười tiến đến bên cạnh người nàng trêu tức nói: “ Đồ lười, sao ta không ở nhà, nàng liền ngủ lười như vậy?”
“Bố trí tốt cho hai bà vợ của công tử đi?” Đầu của Tô Kì Nhi cũng không quay lại.
“Oa!” Hòa Thân mơ mơ hồ hồ lên tiếng, bởi vì hắn thật sự không biết nên trả lời như thế nào, đi giải thích, “Không... Không, các nàng không phải vợ của ta!” Hòa Thân cười nói.
“Không phải?” Tô Kì Nhi vẫn quay lưng về phía Hòa Thân hỏi lại.
Hòa Thân bởi vì không nhìn thấy vẻ mặt của Tô Kì Nhi, muốn sát một chút vào gương nhìn xem khuôn mặt kiều diễm của nàng, vì thế bước lên phía trước vài bước; cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy hai gò má Tô Kì Nhi như lửa, hai mắt đầy tình từ, một mùi hương thơm ngát như hoa nhài nhẹ nhàng thổi vào trước mặt. Hòa Thân trong lòng rung động, theo mùi hương kia, nhìn xéo từ đôi vai đầy sự mê hoặc của nàng, lại mơ hồ nhìn thấy trên hai bầu ngực nàng có hai mầu phấn hồng mềm mại nõn nà nhô lên...
Tô Kì Nhi từ trong gương nhìn thấy ánh mắt tham lam của Hòa Thân đang chăm chú nhìn chằm chằm vào ngực của nàng, nhất thời xấu hổ đến nỗi mặt đỏ như hoa đào, vội vàng nghiêng người về phía trước, thuận thế đứng lên.
Hòa Thân lúc này làm sao dễ dàng để nàng đi, giơ hai tay từ phía sau ôm chặt lấy nàng.
“Công tử, ta có việc lớn nói với công tử... buông ta ra!” Thân thể mềm mại của Tô Kì Nhi ở trong lòng Hòa Thân thở gấp gáp.
Hòa Thân vừa thấy nàng xấu hổ đến đỏ mặt, hai mắt gợn sóng, vẻ mặt mang vẻ quật cường lại thêm vài phần quyến rũ, dục vọng vừa mới dâng lên sao có thể ức chế được, vì thế ôm nàng chặt hơn nữa. Tô Kì Nhi bị Hòa Thân xoa nắn đến nỗi thân mình mềm nhũn ra, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập lên, mông tròn mềm mại vừa uốn éo, bỗng nhiên chạm vào một vật gì cứng nhắc, đầu tiên là run sợ một chút, sau đó giống như một con thỏ bị trúng tên, nhất thời mềm nhũn ở trong lòng Hòa Thân.
Hòa Thân để cho Tô Kì Nhi dựa vào trong lòng hắn, hai tay dừng lại ở bên hông của nàng một lát rồi từ bụng của Tô Kì Nhi bắt đầu vuốt ve, dần dần di chuyển tới trước ngực của nàng. Tô Kì Nhi càng ở trong lòng hắn vặn vẹo thở dốc, tình dục của Hòa Thân càng dâng đầy, cuối cùng hai tay dùng lực liền từ trên cổ duyên dáng của Tô Kì Nhi trượt xuống dưới.
Thật sự là một nơi tuyệt diệu! Hay tay của Hòa Thân dùng sức vuốt ve hai bầu vú mềm mại của Tô Kì Nhi, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay dịu dàng ở trên bầu vú của nàng nhẹ nhàng mà chuyển động, theo sự vuốt ve dịu dàng mà kỹ xảo của Hòa Thân, Tô Kì Nhi nhắm hai mắt lại, hơi thở vừa mới bắt đầu dồn dập dần dần biến thành tiếng rên rỉ động lòng người. Hai tay nàng vuốt ve lung tung hai chân Hòa Thân, miệng phát ra thanh âm chỉ khi đòi yêu mới có.
Hòa Thân rốt cuộc không nhịn được, sau khi ở trên ngực Tô Kì Nhi đùa bỡn một phen, liền giơ tay ôm lấy thân thể tuyệt vời của nàng, sau đó bước nhanh đi vào buồng trong đặt lên giường, vừa lật người liền nằm lên trên bắt đầu thưởng thức như đang đói ngấu nghiến. Cặp đùi thon dài khêu gợi của Tô Kì Nhi lúc này cũng đang quấn chặt ở bên hông hắn, vòng eo nhỏ gọn và cánh tay đều tràn ngập sức sống, thật sự là nơi nơi đều dâng trào sự mê muội động lòng người, nơi nơi đều gợi lên dục hỏa yêu người.
Dục hỏa của Hòa Thân cuối cùng bị tinh thần phấn chấn cùng thân thể gợi cảm kiều diễm của nàng thiêu đốt, lúc này trong mắt hắn, không còn có quan trường đáng ghê tởm và dơ bẩn, không còn có năm tháng khó khăn của ngày xưa, thậm chí ngay cả toàn bộ vương triều Càn Long cũng không tồn tại, mà chỉ có thân mình Tô Kì Nhi ở bên dưới làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào.
Tô Kì Nhi ở trong khô nóng liền cảm thấy được quần áo trên người mình càng ngày càng ít, đầu tiên là chiếc áo màu xanh lá mạ bị Hòa Thân kéo xuống dưới, sau đó hàng cúc của chiếc quần màu hồng cũng bị cởi ra, ở bên trong là bộ ngực của nàng; thân váy dưới đã sớm bị Hòa Thân vén sang bên hông, quần xanh bên trong tựa hồ cũng đã lỏng hơn rất nhiều.
Hòa Thân vừa nhẹ nhàng thưởng thức đôi môi anh đào hương vị ngọt ngào mềm mại của Tô Kì Nhi, một mặt liền thò tay vào thân dưới của nàng, trên phần bụng bằng phẳng kia đôi tay như mang theo ma lực của hắn bắt đầu run nhè nhẹ, Ngay sau đó đôi tay kia vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của nàng rồi lần theo bờ mông mềm mại mượt mà của của nàng
Làn da mịn màng của Tô Kì Nhi sờ vào thấy trơn mịn vô cùng, đàn hồi vô cùng, ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng thấy tựa như một dòng nước mát làm cho người ta vui vẻ thoải mái vô cùng, da thịt trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện tản ra sự hấp dẫn và quyến rũ vô cùng vô tận.
Tô Kì Nhi dù sao không phải là thiếu phụ đã no nê, khi ngón tay của Hòa Thân tham lam từ bên hông của nàng bắt đầu chậm rãi từ đùi của nàng tấn công đến nơi riêng tư nhất kia, trực giác nữ tính và phân sợ hãi tiềm tàng trong đáy lòng khiến nàng lập tức tỉnh lại.
Lúc này Hòa Thân ngón tay đều đã chạm đến đến phiến cỏ sớm đã ướt mềm của Tô Kì Nhi, bỗng nhiên bị đôi tay nhỏ bé kia giữ chặt lấy, miệng rên rỉ nói: “Đừng... Đừng...”
Hòa Thân nhìn thấy cơ thể Tô Kì Nhi làm cho người ta mê hồn, thật sự làm cho hắn cảm thấy tâm hồn vô cùng phong phú và thỏa mãn, thấy hai tay nhỏ bé của nàng nắm càng ngày càng chặt, vì thế cũng liền dừng động tác đang tiến sâu vào, thân mình vừa nằm lên thân thể kiều diễm của Tô Kì Nhi liền nằm xuống.
Mái tóc Tô Kì Nhi rối tung trước sau đầu, trong đôi mắt trong suốt lóe lên sự ngượng ngùng, bàn tay trắng nõn nhỏ dài nhẹ nhàng xoa trên người Hòa Thân, loại này mang theo một chút thần vận xinh đẹp của thiếu phụ quả thực làm cho người ta nghẹt thở. Trong lòng Hòa Thân nóng lên, giơ tay ôm nàng vào trong lòng mình.
Tô Kì Nhi được hắn ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại giống như còn say mê giây phút kích động vừa rồi, thân mình mềm yếu mặc cho hai tay Hòa Thân vuốt ve và thưởng ngoạn.
“Kì Nhi, vừa rồi nàng không phải nói có việc lớn muốn nói với ta sao?” Hòa Thân nhẹ nhàng nói.
“ừ --” Tô Kì Nhi dịu dàng lên tiếng, sau đó chậm rãi mở hai mắt, quyến rũ cười, “Ngày hôm qua có rất nhiều người đến chỗ chúng ta, có xưởng trưởng của nhà máy lớn, cũng có ông chủ của hiệu buôn lớn; bọn họ có từ Dương Châu đến, có từ Tô Hàng, còn có từ Hồ Bắc và Phúc Kiến, từ Nam Kinh chúng ta cũng đến vài nhà...”
“Bọn họ tìm ta có việc gì sao?” Hòa Thân cười hỏi.
“Công tử đừng vội, nghe ta từ từ nói!” Tô Kì Nhi thẹn thùng nói.
“Không vội... Không vội, từ từ -- chúng ta cứ từ từ!” Khóe miệng Hòa Thân mang theo một nụ cười dâm đãng.
“Bọn họ thấy công tử không có ở đó, muốn đến Chiêm viện tìm, nhưng ta ngăn cản lại! -- Nói công tử nói lại rằng, có chuyện gì có thể trực tiếp nói với ta! Trong bọn họ có người nhận ra ta, cũng biết mối quan hệ giữa chúng ta, cho nên liền nói với ta, hóa ra là bọn họ muốn xưởng dệt nhà họ Tô chúng ta đi đầu đứng ra thành lập một "Giang Nam tổng thương hội" của tơ lụa, đồ sứ và lá trà, do công tử nhận chức tổng hội trưởng thương hội...” Tô Kì Nhi cũng không rụt rè và ngượng ngùng như lúc nãy, càng nói càng dựa vào gần Hòa Thân.
“Bọn họ biết giữa chúng ta là quan hệ gì? -- Nàng mau nói cho ta biết... Sao? Bây giờ còn chưa xuất giá đã làm chủ của đàn ông rồi...” Hòa Thân nói xong nghiêng người đè lên cơ thể của Tô Kì Nhi bắt đầu mạnh mẽ sờ loạn lên.
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Danh sách chương