Hòa Thân thấy được, mặc dù bọn người này trình độ không cao nhưng đến lúc mấu chốt cũng có thể đoàn kết làm một, căm hận kẻ địch, đúng là nghĩa khí, nên mỉm cười hỏi: “ Nhất Thanh muội có cách gì mau nói đi”
Nhất Thanh đến trước mặt Hòa Thân, ánh đèn chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô nhẹ nhàng nói: “ Chuyện khác muội không biết thế nào nhưng nếu Hòa đại ca muốn phát triển một cánh quân trong thời gian ngắn, thì muội có cách. Phó giáo chr Bạch Liên Giáo lãnh 15 vạn người đang tác chiến với quân Thanh ở Hồ Bắc, phó giáo chủ này vì có sự chia rẽ trong một số chuyện lớn với Giáo chủ cho nên hai người có sự ngăn cách, lại thêm ông ta tác chiến liên tục thảm bại, cho nên muốn đầu hàng triều đình. Thế nhưng cẩu quan Mãn Thanh chỉ muốn giết hết bọn Bạch Liên Giáo để lãnh công lãnh thưởng, căn bản không quan tâm sự sống chết của bọn họ, đến nay nghe nói hai bên còn đánh nhau, nếu đại ca có thể cho họ một con đường sống, muội nghĩ bọn họ nhất định sẽ nương nhờ đại ca”
Hòa Thân nghĩ đây là cách hay đang định hỏi tình hình cụ thế thì không ngờ Liễu Doanh Doanh chen vào: “ Nhất Thanh, cô đừng đưa ra chủ ý ngốc nghếch thế được không, người của Bạch Liên Giáo sao mà tin tưởng được chứ, bọn họ đánh nhau với triều đình bao nhiêu năm, lại có thể một lòng một dạ quy thuận Hòa đại ca ư? Cho bọn họ đến Nam Kinh, ngộ nhỡ đến lúc đó bọn họ lại gây khó dễ cho Hòa đại ca thì sao?”
Hòa Thân nghĩ Liễu Doanh Doanh mặc dù là cô gái bắng nhắng, nhưng nói những điều này cũng rất có lý, cho nên mỉm cười với Nhất Thanh, bảo cô nói tiếp.
Nhất Thanh không giống Lưu Toàn, trong mắt cô chỉ có Hòa Thân không để ý đến thái độ của Liễu Doanh Doanh, nhìn thấy Hòa Thân nhìn cô mỉm cười, nên coi như bên cạnh không có ai bèn nói tiếp: “ Hòa đại ca không cần lo lắng với người của Bạch Liên Giáo, mặc dù bọn họ gia nhập Bạch Liên Giáo, đã cùng lãnh đầu từng đấu với triều đình, là cường đạo giết người không chớp mắt, kì thực bọn họ là bách tính nghèo khổ, tạo phản mang theo tội danh chu di cửu tộc, ai cũng không muốn thay đổi triều đại, chỉ vì kiếm cơm ăn mà thôi, nếu giúp họ không phải lo cơm áo gạo tiền, muội dám bảo đảm, cho dù cao quân hậu lộc trước mặt họ cũng không thể tạo phản”
“Quá có lý. Quan bức dân phản, điểm đó không giả được” Hòa Thân thầm tán thưởng, cười: “ Nhất Thanh, nếu chúng ta thu phục Bạch Liên Giáo, muội xem cử ai đi là phù hợp”
“Muội có thể dẫn đường, đến địa bàn của họ, muội hiểu quy tắc nội bộ trong Bạch Liên Giáo, bảo đảm có thể gặp được phó giáo chủ, thế nhưng sợ ông ta không tin muội, Hòa đại ca tốt nhất nên cử một người đáng tin đi cùng muội” Nhất Thanh đáp.
Hòa Thân ban đầu định cử Lưu Toàn đi nhưng nghĩ Nam Kinh nói không chừng có thể ngay lập tức long trời lở đất, đến lúc đó không thể thiếu được Lưu Toàn, hắn đang do dự thì thấy Nhiễm Kiện đứng dậy nói: “ Hòa đại nhân, tại hạ sẽ theo Nhất Thanh cô nương đi Hồ Bắc một chuyến”
Lưu Toàn nhìn thấy chuyện lớn như thế lại bị Nhiễm Kiện cướp mất nên cười với Nhiễm Kiện: “ Ngươi hãy ở lại phủ dẫn người bảo vệ sự an toàn của Hòa đại nhân, ta thấy nên là ta cùng đi với Nhất Thanh cô nương”
Hòa Thân nói: “ Không cần nói thêm nữa hãy để Nhiễm Kiện đi. Bộ dội của chúng ta vừa được cải biên xong, còn nhiều chuyện cần có Lưu Toàn ở lại lo toan, nếu có chuyện, đến lúc mấu chốt ngươi phải ra sức cùng ta”
Hòa Thân nói thế, Lưu Toàn không thể tranh với Nhiễm Kiện nữa, đám đông im lặng chờ xem Hòa Thân sẽ bố trí bước tiếp theo như thế nào.
Hòa Thân đang định thương lượng riêng với Nhiễm Kiện và Nhất Thanh thì nghe Nhất Thanh nói: “ Hòa đại ca, còn có vấn đề huynh cần chuẩn bị kĩ”
Hòa Thân cười hỏi “Vấn đề gì?”
“Hòa đại ca, nếu quả thật có thể đưa 15 vạn người Bạch Liên Giáo đến Nam Kinh, cho bọn họ ở đâu, Hòa đại ca nên sắp xếp sớm, không thể để bọn họ giương chiêng gõ trống đi vào thành Nam Kinh. Còn nữa, muốn nuôi 15 vạn người này, mỗi ngày phải mất một món tiền lớn, lúc trước khi muội còn ở Bạch Liên Giáo, bọn họ phân phái người chuyên đi khắp nơi trù tập lương thảo, có lúc một tháng phải ăn trộm nhà mấy vị quant ham, phải cướp gia sản mấy hộ gia đình mới có thể duy trì” Nhất Thanh nói.
“Không thành vấn đề” Đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên.
Nhìn lại thì ra là Vương Vũ Chu, từ sau khi cô đến cũng đã sắp hai giờ, nhưng không hề
nói một câu, nay nói đến chuyện tiền lương, không ngờ cô lại có thể bảo đảm như thế.
Hòa Thân nhìn thấy Vương Vũ Chu nói thế, bèn biết là tiền lương không có vấn đề gì rồi. Bời vì ông ta mấy năm nay bất luận là trong thu nhập của xưởng dệt Tô gia hay là về vấn đề tiền nong khi làm ăn với bọn Tây, còn có các hạng mục thu nhập của nha môn tài chính dường như đều cho vào “ngân hàng đế quốc Trung Hoa” do Vương Vũ Chu và Liễu Doanh Doanh phụ trách, trên thực tế hai năm nay Vương Vũ Chu là bộ trưởng bộ tài chính của hắn.
Vương Vũ Chu nói tiếp: “ Những chuyện cụ thể khác tôi không cần nói nữa, chỉ muốn nói rõ với mọi người: “ theo tài lực hiện nay chúng ta có không chỉ nuôi 15 vạn người, mà nuôi thêm 15 vạn người nữa cũng thừa sức”
“Người của Bạch Liên Giáo ở đâu cũng không thành vấn đề” Đỗ Tử Kiệt nói “Trước đây dải đất chúng tôi chiếm sơn lập vương đều là núi cao rừng sâu, đừng nói 15 vạn người mà 150 vạn cũng có thể ẩn nấp trong đó, không ai nhìn thấy. Thêm nữa khu vực lân cận Nam Kinh, vùng này có chuyện gì, chỉ cần Hòa đại nhân ra lệnh một tiếng, chỉ cần nửa ngày là có thể tiến vào thành Nam Kinh”
Hòa Thân thấy mọi chuyện đã tương đối, đang định tuyên bố tan họp ngày mai ai nấy lo việc của mình thì thấy Nhất Thanh đột nhiên quay lưng bước một bước đã ra khỏi phòng khách ra đến vườn, một bước đã nhảy lên nóc nhà.
Đám đông ngạc nhiên, nhưng Hòa Thân thì hiểu ngay nhất định trên phòng có người, không phải nghe trộm nội dung cuộc họp thì cũng là muốn đối phó với họ. Hội nghị cơ mật thế lại để người ngoài nghe không phải là hỏng đại sự hay sao? Nghĩ đến đây Hòa Thân thấy lạnh người: Không lẽ là người của Lưu Dung, hắn đã đến Nam Kinh rồi sao?
Nghĩ đến đây hắn nói với Tạ Phi Kiếm, Nhiễm Kiện, Đỗ Tử Kiệt: “ Các ngươi mau đi giúp Nhất Thanh, Lưu Toàn, truyền lệnh không cho phép thoát bất cứ tên nào”
Bọn Đỗ Tử Kiệt vừa ra đến cửa, thì nghe thấy trên mái nhà vang lên tiếng vũ khí va chạm vào nhau, sau đó nhìn thấy từ mái nhà rơi xuống mấy người. Mọi người vội chạy qua, lúc này đã có binh lính đốt đuốc, trong ánh đuốc nhìn thấy hai tên mặc áo đen, đã bị thương, muốn đứng dậy cũng đứng không nổi, chỉ có thể giãy giụa rên rỉ.
“Bắt lấy” Hòa Thân quát.
Hòa Thân vừa nói xong thì từ sau lưng hắn chạy lại 7, 8 người của đoàn cảnh vệ, bước lên liền tóm lấy hai tên kia, vứt phịch trước mặt Hòa Thân quát: “ Quỳ xuống”
Lúc này bọn Đỗ Tử Kiệt đã lên mái nhà lại thêm một trận nữa, không lâu sau, lại mấy tên nữa rơi xuống.
“Tổng cộng ba tên, đều tóm hết rồi, xin Hòa đại ca xử lý” Nhất Thanh nhảy xuống đến trước mặt Hòa Thân
Ba người này căn bản không khuất phục măc dù bị trói nhưng mồm miệng mắng nhiếc không ngớt, ba bốn tên lính liền ấn chúng xuống đât.
Đỗ Tử Kiệt nhìn thấy liền bực tức đi đến bên chúng đạp mấy cái, bọn kia không gượng được nữa, liền quỳ phịch xuống trước mặt Hòa Thân.
“Các ngươi làm gì ai sai các ngươi đến. Thiêm viên là quốc khố đại Thanh ta là trọng địa tiền lương thiên hạ, các ngươi không lẽ không biết sao?” Hòa Thân hỏi.
Ban nãy chúng rất hung dữ nhưng nay Hòa Thân hỏi thế, tên nào tên nấy cúi đầu xuống, coi như câm điếc.
Lưu Toàn đang định đi ra lệnh đại hình chờ lệnh, Đỗ Tử Kiệt chắp tay nói với Hòa Thân: “ Hòa đại nhân, tại hạ quen họ, bọn họ là đồ đệ của Kim Tiêu Hoàng Thiên Bá, là tam vị trong 13 thái bảo, tên lớn gọi là Giả Phúc Xuân, tên mặt dài là Thái Phúc Thanh, tên béo kia là Hoàng Phúc Quang “Thiết Trảo Vương” nổi tiếng trên giang hồ. Bọn họ là móng vuốt của triều đình, mấy năm nay theo Hoàng Thiên Đạo bình sơn diệt trại, anh hùng hảo hán và người trên giang hồ hận bọn họ thấu tim”
“13 thái bảo của Hoàng Thiên Bá đã đến Nam Kinh” “Xem ra Lưu Dung đã ra tay rồi”
“Ta không cần biết cái gì “thiết trảo, đồng trảo” chúng ta không tin miệng chúng cứng được” Lưu Toàn nói xong ra lệnh cho bọ lính phía trước: “ Lôi hình cụ ra đây, ta muốn xem xem bọn chúng là anh hùng hảo hán cỡ nào”
“Khoan đã” Đỗ Tử Kiệt ra hiệu dừng tay với bọn lính quay đầu nói với Hòa Thân: “Hòa đại nhân, bọn người này đều mồm sắt rắng thép, dùng hình với chúng không có tác dụng, tại hạ thấy Hòa đại nhân nên nghĩ cách xem xử lý thế nào”
Nói đến Hoàng Thiên Bá, Hòa Thân nhớ tiền kiếp trong lúc học tiểu học có xem qua bộ phim “ Kim Tiêu Hoàng Thiên Bá” lúc đó vô cùng khâm phục Hoàng Thiên Bá và mấy đồ đệ của ông ta, không ngờ này lại thật sự phải đấu với bọn họ.
Dùng đại hình khiến chúng tàn tật hay lấy mạng chúng không phải Hòa Thân không làm được, nhưng thấy như thế không cần thiết, hắn nhíu mày quyết định nói với Lưu Toàn: “ Ngày mai thuyền chở hàng ra đảo không phải sẽ xuất phát sao, dứt khoát tống bọn này lên đảo, lúc thích hợp cho chúng làm việc nặng gì đó, nói với Thôi Minh, nhất định phải trông giữ nghiêm khắc, nếu để bọn chúng bỏ trốn, ta sẽ bắt Thôi Minh hỏi tội”
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Nhất Thanh đến trước mặt Hòa Thân, ánh đèn chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô nhẹ nhàng nói: “ Chuyện khác muội không biết thế nào nhưng nếu Hòa đại ca muốn phát triển một cánh quân trong thời gian ngắn, thì muội có cách. Phó giáo chr Bạch Liên Giáo lãnh 15 vạn người đang tác chiến với quân Thanh ở Hồ Bắc, phó giáo chủ này vì có sự chia rẽ trong một số chuyện lớn với Giáo chủ cho nên hai người có sự ngăn cách, lại thêm ông ta tác chiến liên tục thảm bại, cho nên muốn đầu hàng triều đình. Thế nhưng cẩu quan Mãn Thanh chỉ muốn giết hết bọn Bạch Liên Giáo để lãnh công lãnh thưởng, căn bản không quan tâm sự sống chết của bọn họ, đến nay nghe nói hai bên còn đánh nhau, nếu đại ca có thể cho họ một con đường sống, muội nghĩ bọn họ nhất định sẽ nương nhờ đại ca”
Hòa Thân nghĩ đây là cách hay đang định hỏi tình hình cụ thế thì không ngờ Liễu Doanh Doanh chen vào: “ Nhất Thanh, cô đừng đưa ra chủ ý ngốc nghếch thế được không, người của Bạch Liên Giáo sao mà tin tưởng được chứ, bọn họ đánh nhau với triều đình bao nhiêu năm, lại có thể một lòng một dạ quy thuận Hòa đại ca ư? Cho bọn họ đến Nam Kinh, ngộ nhỡ đến lúc đó bọn họ lại gây khó dễ cho Hòa đại ca thì sao?”
Hòa Thân nghĩ Liễu Doanh Doanh mặc dù là cô gái bắng nhắng, nhưng nói những điều này cũng rất có lý, cho nên mỉm cười với Nhất Thanh, bảo cô nói tiếp.
Nhất Thanh không giống Lưu Toàn, trong mắt cô chỉ có Hòa Thân không để ý đến thái độ của Liễu Doanh Doanh, nhìn thấy Hòa Thân nhìn cô mỉm cười, nên coi như bên cạnh không có ai bèn nói tiếp: “ Hòa đại ca không cần lo lắng với người của Bạch Liên Giáo, mặc dù bọn họ gia nhập Bạch Liên Giáo, đã cùng lãnh đầu từng đấu với triều đình, là cường đạo giết người không chớp mắt, kì thực bọn họ là bách tính nghèo khổ, tạo phản mang theo tội danh chu di cửu tộc, ai cũng không muốn thay đổi triều đại, chỉ vì kiếm cơm ăn mà thôi, nếu giúp họ không phải lo cơm áo gạo tiền, muội dám bảo đảm, cho dù cao quân hậu lộc trước mặt họ cũng không thể tạo phản”
“Quá có lý. Quan bức dân phản, điểm đó không giả được” Hòa Thân thầm tán thưởng, cười: “ Nhất Thanh, nếu chúng ta thu phục Bạch Liên Giáo, muội xem cử ai đi là phù hợp”
“Muội có thể dẫn đường, đến địa bàn của họ, muội hiểu quy tắc nội bộ trong Bạch Liên Giáo, bảo đảm có thể gặp được phó giáo chủ, thế nhưng sợ ông ta không tin muội, Hòa đại ca tốt nhất nên cử một người đáng tin đi cùng muội” Nhất Thanh đáp.
Hòa Thân ban đầu định cử Lưu Toàn đi nhưng nghĩ Nam Kinh nói không chừng có thể ngay lập tức long trời lở đất, đến lúc đó không thể thiếu được Lưu Toàn, hắn đang do dự thì thấy Nhiễm Kiện đứng dậy nói: “ Hòa đại nhân, tại hạ sẽ theo Nhất Thanh cô nương đi Hồ Bắc một chuyến”
Lưu Toàn nhìn thấy chuyện lớn như thế lại bị Nhiễm Kiện cướp mất nên cười với Nhiễm Kiện: “ Ngươi hãy ở lại phủ dẫn người bảo vệ sự an toàn của Hòa đại nhân, ta thấy nên là ta cùng đi với Nhất Thanh cô nương”
Hòa Thân nói: “ Không cần nói thêm nữa hãy để Nhiễm Kiện đi. Bộ dội của chúng ta vừa được cải biên xong, còn nhiều chuyện cần có Lưu Toàn ở lại lo toan, nếu có chuyện, đến lúc mấu chốt ngươi phải ra sức cùng ta”
Hòa Thân nói thế, Lưu Toàn không thể tranh với Nhiễm Kiện nữa, đám đông im lặng chờ xem Hòa Thân sẽ bố trí bước tiếp theo như thế nào.
Hòa Thân đang định thương lượng riêng với Nhiễm Kiện và Nhất Thanh thì nghe Nhất Thanh nói: “ Hòa đại ca, còn có vấn đề huynh cần chuẩn bị kĩ”
Hòa Thân cười hỏi “Vấn đề gì?”
“Hòa đại ca, nếu quả thật có thể đưa 15 vạn người Bạch Liên Giáo đến Nam Kinh, cho bọn họ ở đâu, Hòa đại ca nên sắp xếp sớm, không thể để bọn họ giương chiêng gõ trống đi vào thành Nam Kinh. Còn nữa, muốn nuôi 15 vạn người này, mỗi ngày phải mất một món tiền lớn, lúc trước khi muội còn ở Bạch Liên Giáo, bọn họ phân phái người chuyên đi khắp nơi trù tập lương thảo, có lúc một tháng phải ăn trộm nhà mấy vị quant ham, phải cướp gia sản mấy hộ gia đình mới có thể duy trì” Nhất Thanh nói.
“Không thành vấn đề” Đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên.
Nhìn lại thì ra là Vương Vũ Chu, từ sau khi cô đến cũng đã sắp hai giờ, nhưng không hề
nói một câu, nay nói đến chuyện tiền lương, không ngờ cô lại có thể bảo đảm như thế.
Hòa Thân nhìn thấy Vương Vũ Chu nói thế, bèn biết là tiền lương không có vấn đề gì rồi. Bời vì ông ta mấy năm nay bất luận là trong thu nhập của xưởng dệt Tô gia hay là về vấn đề tiền nong khi làm ăn với bọn Tây, còn có các hạng mục thu nhập của nha môn tài chính dường như đều cho vào “ngân hàng đế quốc Trung Hoa” do Vương Vũ Chu và Liễu Doanh Doanh phụ trách, trên thực tế hai năm nay Vương Vũ Chu là bộ trưởng bộ tài chính của hắn.
Vương Vũ Chu nói tiếp: “ Những chuyện cụ thể khác tôi không cần nói nữa, chỉ muốn nói rõ với mọi người: “ theo tài lực hiện nay chúng ta có không chỉ nuôi 15 vạn người, mà nuôi thêm 15 vạn người nữa cũng thừa sức”
“Người của Bạch Liên Giáo ở đâu cũng không thành vấn đề” Đỗ Tử Kiệt nói “Trước đây dải đất chúng tôi chiếm sơn lập vương đều là núi cao rừng sâu, đừng nói 15 vạn người mà 150 vạn cũng có thể ẩn nấp trong đó, không ai nhìn thấy. Thêm nữa khu vực lân cận Nam Kinh, vùng này có chuyện gì, chỉ cần Hòa đại nhân ra lệnh một tiếng, chỉ cần nửa ngày là có thể tiến vào thành Nam Kinh”
Hòa Thân thấy mọi chuyện đã tương đối, đang định tuyên bố tan họp ngày mai ai nấy lo việc của mình thì thấy Nhất Thanh đột nhiên quay lưng bước một bước đã ra khỏi phòng khách ra đến vườn, một bước đã nhảy lên nóc nhà.
Đám đông ngạc nhiên, nhưng Hòa Thân thì hiểu ngay nhất định trên phòng có người, không phải nghe trộm nội dung cuộc họp thì cũng là muốn đối phó với họ. Hội nghị cơ mật thế lại để người ngoài nghe không phải là hỏng đại sự hay sao? Nghĩ đến đây Hòa Thân thấy lạnh người: Không lẽ là người của Lưu Dung, hắn đã đến Nam Kinh rồi sao?
Nghĩ đến đây hắn nói với Tạ Phi Kiếm, Nhiễm Kiện, Đỗ Tử Kiệt: “ Các ngươi mau đi giúp Nhất Thanh, Lưu Toàn, truyền lệnh không cho phép thoát bất cứ tên nào”
Bọn Đỗ Tử Kiệt vừa ra đến cửa, thì nghe thấy trên mái nhà vang lên tiếng vũ khí va chạm vào nhau, sau đó nhìn thấy từ mái nhà rơi xuống mấy người. Mọi người vội chạy qua, lúc này đã có binh lính đốt đuốc, trong ánh đuốc nhìn thấy hai tên mặc áo đen, đã bị thương, muốn đứng dậy cũng đứng không nổi, chỉ có thể giãy giụa rên rỉ.
“Bắt lấy” Hòa Thân quát.
Hòa Thân vừa nói xong thì từ sau lưng hắn chạy lại 7, 8 người của đoàn cảnh vệ, bước lên liền tóm lấy hai tên kia, vứt phịch trước mặt Hòa Thân quát: “ Quỳ xuống”
Lúc này bọn Đỗ Tử Kiệt đã lên mái nhà lại thêm một trận nữa, không lâu sau, lại mấy tên nữa rơi xuống.
“Tổng cộng ba tên, đều tóm hết rồi, xin Hòa đại ca xử lý” Nhất Thanh nhảy xuống đến trước mặt Hòa Thân
Ba người này căn bản không khuất phục măc dù bị trói nhưng mồm miệng mắng nhiếc không ngớt, ba bốn tên lính liền ấn chúng xuống đât.
Đỗ Tử Kiệt nhìn thấy liền bực tức đi đến bên chúng đạp mấy cái, bọn kia không gượng được nữa, liền quỳ phịch xuống trước mặt Hòa Thân.
“Các ngươi làm gì ai sai các ngươi đến. Thiêm viên là quốc khố đại Thanh ta là trọng địa tiền lương thiên hạ, các ngươi không lẽ không biết sao?” Hòa Thân hỏi.
Ban nãy chúng rất hung dữ nhưng nay Hòa Thân hỏi thế, tên nào tên nấy cúi đầu xuống, coi như câm điếc.
Lưu Toàn đang định đi ra lệnh đại hình chờ lệnh, Đỗ Tử Kiệt chắp tay nói với Hòa Thân: “ Hòa đại nhân, tại hạ quen họ, bọn họ là đồ đệ của Kim Tiêu Hoàng Thiên Bá, là tam vị trong 13 thái bảo, tên lớn gọi là Giả Phúc Xuân, tên mặt dài là Thái Phúc Thanh, tên béo kia là Hoàng Phúc Quang “Thiết Trảo Vương” nổi tiếng trên giang hồ. Bọn họ là móng vuốt của triều đình, mấy năm nay theo Hoàng Thiên Đạo bình sơn diệt trại, anh hùng hảo hán và người trên giang hồ hận bọn họ thấu tim”
“13 thái bảo của Hoàng Thiên Bá đã đến Nam Kinh” “Xem ra Lưu Dung đã ra tay rồi”
“Ta không cần biết cái gì “thiết trảo, đồng trảo” chúng ta không tin miệng chúng cứng được” Lưu Toàn nói xong ra lệnh cho bọ lính phía trước: “ Lôi hình cụ ra đây, ta muốn xem xem bọn chúng là anh hùng hảo hán cỡ nào”
“Khoan đã” Đỗ Tử Kiệt ra hiệu dừng tay với bọn lính quay đầu nói với Hòa Thân: “Hòa đại nhân, bọn người này đều mồm sắt rắng thép, dùng hình với chúng không có tác dụng, tại hạ thấy Hòa đại nhân nên nghĩ cách xem xử lý thế nào”
Nói đến Hoàng Thiên Bá, Hòa Thân nhớ tiền kiếp trong lúc học tiểu học có xem qua bộ phim “ Kim Tiêu Hoàng Thiên Bá” lúc đó vô cùng khâm phục Hoàng Thiên Bá và mấy đồ đệ của ông ta, không ngờ này lại thật sự phải đấu với bọn họ.
Dùng đại hình khiến chúng tàn tật hay lấy mạng chúng không phải Hòa Thân không làm được, nhưng thấy như thế không cần thiết, hắn nhíu mày quyết định nói với Lưu Toàn: “ Ngày mai thuyền chở hàng ra đảo không phải sẽ xuất phát sao, dứt khoát tống bọn này lên đảo, lúc thích hợp cho chúng làm việc nặng gì đó, nói với Thôi Minh, nhất định phải trông giữ nghiêm khắc, nếu để bọn chúng bỏ trốn, ta sẽ bắt Thôi Minh hỏi tội”
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Danh sách chương